[HyeriSubin] Món Đồ Đầy Sẹo
Chương 1 – Nàng đến từ vết nhơ
Ngôi biệt thự nhà họ Park toạ lạc ở vùng ngoại ô phía Nam Seoul. Xa trung tâm thành phố, tách biệt khỏi ồn ào. Tường rào cao phủ đầy dây leo, bên trong là vườn tược, ao cá, và những con đường lát đá uốn lượn như mê cung. Ở đó, thời gian dường như dừng lại. Và chính hôm nay, nó đón thêm một người mới – một bóng dáng nhỏ bé, tóc rối, mắt trũng sâu vì thiếu ngủ, tay ôm chặt chiếc túi vải đã sờn mép.
Ông Park (Cha Hyeri–Chủ nhà)
Vào đi. Đừng đứng lấp ló ngoài cổng. Tao không có thời gian rỗi để ngắm kẻ khốn khổ như mày.
Subin
V… vâng. Cháu chào ông…
Giọng nói của nàng khẽ như muỗi kêu. Hai tay run rẩy chắp lại, đầu cúi gằm, cố giấu đi nét sợ hãi. Nàng chỉ mới mười chín tuổi, nhưng dáng vẻ tơi tả hơn nhiều so với tuổi thật.
Ông Park (Cha Hyeri–Chủ nhà)
Biết vì sao mày ở đây không?
Subin
Dạ..cha mẹ cháu… nợ ông. Họ nói… cháu sẽ đến làm việc để trả…
Ông Park (Cha Hyeri–Chủ nhà)
(cười khẩy):
Phải. Mẹ mày làm điếm, bố mày cờ bạc, giờ bán mày cho tao như bán một con chó. Đổi lại, tao trả nợ cho chúng nó.
Ông Park (Cha Hyeri–Chủ nhà)
Mày là hầu gái ở đây, hiểu chưa? Không phải tiểu thư. Không phải người. Là hầu – GÁI.
Subin khẽ gật đầu, môi mím chặt. Một giọt nước mắt suýt rơi nhưng nàng nuốt ngược vào trong. Gào thét cũng vô dụng. Bỏ chạy càng vô nghĩa. Nơi này, nàng đã bị xích lại bằng cả một cuộc đời rách nát phía sau.
?
(Giọng nữ vang lên từ hành lang tầng hai):
Ồ, vui nhỉ. Cứ như đang xem phim truyền hình hạng ba.
Từ lan can gỗ mun, một bóng dáng cao gầy tựa vào cột, tay cầm điếu thuốc, ánh mắt nửa khinh bỉ, nửa tò mò. Váy lụa đen ôm sát cơ thể, môi tô đỏ sậm, đôi mắt sắc lẻm.
Hyeri
Cha, đừng nói cô bé này là quà mới của cha?
Ông Park (Cha Hyeri–Chủ nhà)
Không. Là hầu gái. Dọn phòng, rót trà, hầu bàn, hầu… nếu cần. Mày dạy lại nó đi. Tao bận.
Hyeri nhếch môi cười nửa miệng, nhả khói thuốc lười nhác.
Hyeri
Cái gì cũng tới tay tôi, nhỉ?
Ông Park (Cha Hyeri–Chủ nhà)
Coi như nuôi thêm con chó trong nhà. Cưng chiều hay đánh đập tùy mày. Miễn là nó không chết.
Subin ngẩng đầu lên một chút. Lần đầu tiên nàng thấy rõ gương mặt người phụ nữ tên Hyeri. Không đẹp kiểu ngây thơ, càng không phải dịu dàng. Cô sắc sảo, cao quý như một đóa hồng đen giữa vườn lạnh giá. Và ánh mắt ấy... như đang nhìn qua nàng, chứ không nhìn vào nàng.
Hyeri
Không cần 'thưa'. Chỉ cần vâng dạ. Tôi không thích giả tạo.
Hyeri
Trẻ thế mà bị bán. Cuộc đời mày chắc vui vẻ lắm nhỉ?
Nàng cúi đầu, không đáp. Câu hỏi như một lưỡi dao chọc thẳng vào vết thương sâu hoắm nơi ngực. Nhưng Subin quen rồi. Những câu mỉa mai, những cái nhìn khinh rẻ, nàng đã nếm đủ từ hàng xóm, từ thầy cô, từ chính mẹ ruột – người đã nhìn nàng như cái gánh nợ
Hyeri lặng nhìn nàng trong mấy giây. Gương mặt nàng xanh xao, đôi mắt ngập sợ hãi nhưng không gào khóc. Không xin tha. Không cầu cứu. Cái loại cam chịu ấy... làm Hyeri thấy bực.
Hyeri
(nhếch môi):
Đi theo. Tôi chỉ phòng. Mà khoan—
Cô bước tới gần nàng, sát đến mức Subin lùi lại theo bản năng.
Subin
(lúng túng):
… Hồi sáng… có…
Hyeri
Vậy mà vẫn hôi. Mai mang mùi như vậy vô phòng tao, tao tống ra chuồng chó ngủ.
Hyeri
(lạnh lùng quay lưng):
Đi. Phòng mày dưới tầng hầm. Đừng có mò lên tầng hai nếu không có lệnh.
[Phòng hầu gái – tầng hầm biệt thự]
Subin
(lẩm bẩm):
Mẹ ơi… con ở đây rồi… Con sẽ ngoan… sẽ chịu đựng…!
Nàng không khóc. Nhưng tay ôm ảnh run rẩy.
Từ phòng trên vang vọng tiếng giày cao gót gõ nhịp lên sàn gỗ. Lạnh. Dứt khoát. Cách biệt.
Và thế là, cuộc đời nàng bắt đầu lại – không phải bằng một giấc mơ, mà bằng một bản án không cần tòa tuyên.
Chương 2 – Phận hầu, miệng câm
Buổi sáng đầu tiên trong biệt thự nhà họ Park không có tiếng gà gáy, cũng không có ánh nắng rọi qua rèm cửa. Chỉ có chuông điện tử reo lên lúc 5 giờ sáng, lạnh lẽo và tàn nhẫn như tiếng gọi từ địa ngục.
Quản Gia
(già, khó tính):
Con bé mới kia! Mau dậy. Tầng hầm không phải khách sạn!
Nàng bật dậy khỏi giường, đầu vẫn ong ong vì đêm qua chỉ ngủ được một tiếng. Cơn mệt mỏi bị dập tắt bởi nỗi sợ. Tay chân lóng ngóng mặc áo, xếp mền, gấp đồ, rồi chạy vội theo quản gia.
Mùi dầu ăn, nước rửa chén và hơi người hoà trộn tạo nên một thứ mùi quen thuộc của tầng dưới. Bốn, năm hầu gái khác đã có mặt, mỗi người một việc. Mặt ai cũng lạnh tanh.
Hầu gái
Hầu gái 1 (liếc nhìn Subin):
À, đứa mới đấy à?
Hầu gái
Hầu gái 2 (cười khẩy):
Trông ốm yếu quá. Không biết làm gì không?
Subin
(khẽ):
Tôi sẽ cố… học nhanh…
Hầu gái
Hầu gái 1:
Ừ, học nhanh đi. Không thì bị Cô đá ra cửa sớm.
Hầu gái
Hầu gái 2:
Nếu nhẹ. Không thì vào tay ông chủ, khỏi cần ra cửa luôn.
Subin nuốt nước bọt. Họ không đe dọa. Họ đang kể sự thật.
Quản Gia
Im đi. Đưa nó lau cầu thang. Mười bậc một lượt. Phải sạch như mới.
[Cầu thang tầng một – 6 giờ 15 phút sáng]
Subin quỳ gối, tay cầm khăn, lau từng bậc. Gối đau rát, đầu gối đỏ lên vì ma sát với đá hoa cương. Nàng không kêu. Chỉ cúi đầu và lau. Lau mãi, như đang lau sạch đời mình.
Hyeri
(xuất hiện bất ngờ từ tầng hai):
Ồ… siêng quá nhỉ.
Nàng ngẩng đầu lên, bắt gặp đôi chân thon dài trong đôi guốc cao gót da đen.
Hyeri
Mới sáng mà bò lết thế này. Mày định lau cầu thang hay liếm nó?
Subin
(cuống quýt đứng dậy):
Tôi… tôi chỉ làm theo lời bà quản gia…
Hyeri
(khoanh tay):
Làm theo lệnh? Mù à? Không thấy trời mưa hôm qua sao mà không lau khô từ tối? Tôi suýt té, biết không?
Subin
(cúi đầu):
Tôi… tôi xin lỗi…
Hyeri
(bước xuống, chỉ tay):
Xin lỗi ai?
Subin
(mím môi):
Tôi xin lỗi… cô Hyeri.
Hyeri
(mỉm cười ):
Tốt. Có não. Nhưng lời nói không lau được cầu thang.
Cô giật lấy khăn từ tay nàng, quăng xuống đất, bước ngang qua vai Subin.
Hyeri
Tôi cho mày một giờ lau sạch tất cả cầu thang trong nhà. Không sạch, không ăn sáng.
Hyeri
(quay đầu, nhướng mày):
Vâng gì cơ?
Subin
(hít sâu):
Vâng, cô Hyeri.
Hyeri
Ừ. Mày nên nhớ rõ tên tao. Sau này đừng để tao phải nhắc lại.
[9 giờ sáng – sau giờ ăn sáng của gia đình họ Park]
Subin không được ngồi ăn. Nàng đứng trong bếp, tay run lên khi thấy khay bát của Hyeri chưa rửa. Mùi thức ăn vẫn còn. Đĩa trứng lòng đào bị bỏ dở. Lòng đỏ vỡ nát, như tâm trạng nàng
Quản Gia
Rửa sạch đi. Của tiểu thư Hyeri, không được làm xước.
[Phòng khách – 10 giờ sáng]
Hyeri ngồi đọc sách, chân gác lên ghế bành. Váy ngủ mỏng phủ hờ, tóc búi lỏng. Ly trà trên bàn đã nguội.
Subin bưng khay bước vào, cúi người định thay trà.
Hyeri
(ngẩng đầu):
Ai cho mày vào?
Subin
(khựng lại):
Tôi… tôi mang trà…
Hyeri
(gập sách lại, lạnh giọng):
Trà nguội mày mang cho chó uống à? Còn sống mà không biết gõ cửa?
Hyeri
(đứng dậy, tiến đến gần):
Lần thứ hai trong ngày. Mày xin lỗi nhiều vậy, mày định chuộc lỗi bằng miệng à?
Hyeri
Tao không thích xin lỗi. Tao thích mày im và làm đúng việc. Hiểu chưa?
Hyeri
(lùi lại, thở khẽ):
Tốt. Đem trà ra ngoài. Tôi không khát nữa.
Subin lặng lẽ lui ra, khay trà vẫn chưa đổi. Tay nàng lạnh toát, tim đập mạnh. Dù cô Hyeri không hề lớn tiếng, từng câu nói vẫn như dao lướt qua cổ
[Tối cùng ngày – tầng hầm]
Subin ngồi bó gối trên giường sắt, tay đặt lên quyển sổ tay cũ. Nàng viết nguệch ngoạc vài dòng – chữ nghiêng ngả, nét mực nhòe
>"Ngày đầu tiên. Mình chưa khóc. Mình vẫn còn sức. Hyeri... lạnh lùng. Nhưng… cô ấy là người duy nhất nhìn mình. Dù là nhìn để ghét.
Ở tầng trên, Hyeri đứng bên cửa sổ, tay cầm ly rượu. Cô nhìn ánh đèn le lói từ phòng tầng hầm. Ánh mắt nửa hững hờ, nửa khắc khoải. Như đang lặng lẽ tự hỏi:
Hyeri
Con nhóc đó chịu đựng tốt hơn mình tưởng.
Chương 3 – Tên chó cũng có giá hơn mày
Biệt thự họ Park vào buổi chiều có mùi gỗ ẩm, ánh nắng rọi xiên từ cửa kính trần, len qua từng bậc cầu thang rồi đọng lại ở sảnh lớn như một vệt máu loãng.
Subin quỳ dưới nền gạch, tay cầm bàn chải đánh sàn, người cúi rạp. Mồ hôi thấm ướt lưng áo nâu cũ, tóc dính bết hai bên má.
Quản Gia
Còn ba ô vuông nữa! Nhanh lên, đừng lết như con rùa què!
Subin
(thở gấp):
Dạ… tôi… tôi làm xong ngay…
Hầu gái
Hầu gái 1 (thì thầm với người bên cạnh):
Trời tháng Sáu mà bắt con bé lau sảnh buổi chiều... Cô Hyeri thiệt có ác quá không…
Hầu gái
Hầu gái 2 (cười mỉa):
Bớt lo đi. Nó mà té xỉu cũng chẳng ai thèm rót cho miếng nước đâu.
Hyeri đứng sau rèm cửa lụa, mắt dõi xuống dưới. Tay cô cầm ly nước ép, đá tan chậm, lạnh băng.
Hyeri
*Tự mỉa*
Quỳ đẹp đấy. Mày có năng khiếu làm vật trang trí thật..
Tiếng giày cao gót gõ xuống bậc thang. Cô bước xuống, thong thả như đang đi dạo trong một viện bảo tàng trưng bày người sống.
Hyeri
Mày đang làm cái gì vậy?
Subin
(giật mình, ngẩng lên):
Tôi… lau sàn…
Hyeri
Sàn nhà này trị giá bao nhiêu, biết không?
Hyeri
Hơn hai trăm triệu. Còn mày, bị bán với giá bao nhiêu?
Subin
(mặt tái):
Tôi… không biết…
Hyeri
(cười lạnh):
Hơn hay kém một con chó?
Hyeri
Đúng. Con cún trắng nhà tôi lúc trước giá ba triệu. Mày? Không đủ để mua cái bát nó ăn.
Ánh mắt giao nhau. Một phía sắc lạnh như dao, một phía nhợt nhạt , trũng sâu.
Hyeri
(gằn giọng):
Mày biết vì sao, mới gặp tao đã ghét loại như mày không?
Subin
(lắc đầu):
… Tôi không biết…
Hyeri
Vì tụi mày sống như rác, rồi tự cho rằng mình đáng thương. Tao ghét cái kiểu sống nhẫn nhục chờ được tha thứ. Đáng khinh.
Subin
(mím môi):
… Tôi không mong cô tha thứ..
Hyeri
(nhướng mày):
Ồ? Mày có biết nói lại rồi à?
Subin
Tôi chỉ muốn được làm việc… và không bị đuổi…
Hyeri
(Nghiêng đầu):
Không bị đuổi? Ai bảo là mày có quyền chọn?
Subin cắn môi. Tay nắm chặt bàn chải
Hyeri
(hất cằm):
Lau sạch rồi lên phòng tao. Cửa sổ bụi.
[Phòng Hyeri – 15 phút sau]
Subin đứng trước cửa, gõ nhẹ ba cái. Không có tiếng trả lời.
Subin
(khẽ):
Cô Hyeri… tôi vào được không ạ?
Nàng đẩy cửa bước vào. Hyeri ngồi trên ghế, vắt chân, đọc sách. Váy ngủ hở cổ, tóc xõa, ánh sáng chiếu qua rèm làm da cô trắng toát như tượng đá.
Hyeri
(không ngẩng lên):
Đừng làm đổ bình hoa. Là của Ý.
Subin trèo lên ghế, với tay lau khung cửa sổ. Cô cố gắng không làm rơi bụi, không gây tiếng động. Nhưng một cơn gió bất ngờ tạt qua, kéo rèm bay, làm đổ chồng sách trên bàn Hyeri.
Subin
(hốt hoảng):
Tôi… tôi xin lỗi!! Gió mạnh quá…
Hyeri
(gằn giọng, đứng bật dậy):
Không đổ lỗi cho thời tiết. Nếu gió mạnh, mày phải giữ!
Subin
(lắp bắp):
Tôi sẽ dọn ngay…
Subin khựng lại. Hyeri bước tới, nhìn thẳng vào mắt nàng.
Nàng do dự vài giây, rồi quỳ xuống. Hai đầu gối chạm sàn gỗ cứng.
Subin làm theo, lòng bàn tay mở ra, run nhẹ.
Hyeri
Đây là cái giá của việc bất cẩn.
Cô cầm quyển sách cứng nhất từ dưới đất lên. Không chờ thêm, Hyeri đánh thẳng vào tay Subin — một, hai, ba cái. Không mạnh đến mức gãy xương, nhưng đủ để đau rát
Hyeri
(ném sách xuống đất):
Xong rồi. Dọn đi.
Subin nhặt từng quyển sách, tay đỏ ửng. Không khóc. Không van xin. Chỉ cắn môi thật chặt.
Hyeri nhìn nàng một lúc. Trong mắt không có thương hại. Cũng không có hứng thú. Chỉ là sự quan sát — lạnh, xa, như đang phân tích một món hàng lỗi.
Subin ngâm tay vào nước lạnh. Mắt nhìn mông lung vào tường gạch thô ráp.
Hầu gái
Hầu gái 1 (nhìn tay nàng):
Cô Hyeri đánh thật à?
Subin
Không..Cô ấy chỉ… dạy tôi..
Hầu gái
Hầu gái 2:
Đừng bao giờ tin cô ấy. Cô ấy không dạy. Cô ấy trừng phạt.
Subin im lặng. Tay vẫn ngâm trong nước. Nàng nhớ lại ánh mắt Hyeri lúc giơ sách lên —lạnh lùng. Như thể nàng không phải người.
Hyeri
(tối cùng lúc, tự nói khi soi gương):
Chịu đau khá đấy. Không la. Không khóc.
Hyeri
Còn hơn khối kẻ từng quỳ dưới chân tao.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play