Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[DuongHung] Gả Vào Nhà Hội Đồng

chương 1: Đổi dâu lấy đất

Miền Tây, năm 1940. Trời vừa dứt cơn mưa rào, hơi nước còn đọng lại trên từng phiến lá chuối sau hè. Đồng ruộng ngập nước, mênh mông một màu bạc, lúa vừa gặt xong còn trơ gốc rạ. Ngoài mé rạch, ghe xuồng xuôi ngược, người người bận rộn với mùa thu hoạch cuối năm.
Giữa khung cảnh ấy, căn nhà lớn của ông Hội đồng Trần sừng sững như một pháo đài bằng gỗ quý, mái lợp ngói âm dương, tường vách chạm trổ hoa văn sắc sảo. Đó là thế lực lớn nhất trong vùng, đất đai tính bằng mẫu, người làm tính bằng hàng trăm.
Trong nhà chính, Trần Đăng Dương, con trai độc nhất của ông bà hội đồng, đang ngồi vắt chân trên ghế mây lót nệm gấm đỏ, tay cầm ly rượu trắng, mắt lim dim ngó khói thuốc lào tỏa lên trần nhà. Dáng vẻ chểnh mảng, phong lưu nhưng cũng lười nhác và bất cần.
Bỗng tiếng bước chân khẽ vang lên ngoài hành lang. Thầy Hầu, người hầu riêng theo Dương từ nhỏ, bước vào, tay khoanh trước bụng, mắt cúi xuống
Thầy hầu
Thầy hầu
Bẩm thiếu gia... ghe nhà ông phú hộ Lê đang cặp bến. Họ xin vô gặp ông bà hội đồng.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
//khịt mũi// Hừ, tưởng ổng chết luôn vì đám nợ. Vô thì vô, coi thử cái ‘món hàng’ đổi lấy đất coi có đáng đồng xu cắc bạc nào không.
Thầy hầu
Thầy hầu
//chậc lưỡi//Nghe nói thằng nhỏ cũng có tiếng hiền lành, biết nết. Mà... là trai đó cậu.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
//bật cười khẩy// Trai hay gái, miễn có giá trị là được.
Phía trước sân, chiếc ghe nhỏ chở theo cha con nhà họ Lê lặng lẽ cập bến. Lê Quang Phú, ông phú hộ từng có năm bảy mẫu ruộng nhưng nay trắng tay vì nợ nần, bước lên bờ với dáng lưng còng, tay run run nắm lấy vạt áo dài đã cũ sờn.
Bên cạnh ông là Lê Quang Hùng, con trai ông – chàng trai mười chín tuổi, nước da trắng hồng, đôi mắt sáng nhưng phủ đầy sầu muộn. Bộ áo dài gấm xanh mà Hùng mặc hôm nay là bộ tốt nhất ông Phú giữ lại để “gả” con cho nhà giàu.
Lê Quang Phú
Lê Quang Phú
Hùng à… vô tới đó, con nhớ cúi đầu, nói năng nhỏ nhẹ. Mình không còn gì ngoài cái thân sạch sẽ, đừng để người ta chê cười.// nói khẽ với em//
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
//gật đầu, mím môi// Con biết rồi, cha. Dù gì… đây cũng là số phận con chọn để gánh giùm gia đình.
Trong đại sảnh, ông Hội đồng Trần ngồi giữa, gương mặt lạnh như tượng đá. Bên tay trái là bà Hội đồng, mặc áo dài the, búi tóc cao cài trâm vàng, tay cầm quạt mo phe phẩy nhè nhẹ.
Lê Quang Phú
Lê Quang Phú
//quỳ sụp xuống//Bẩm ông bà hội đồng, tôi... không còn cách nào khác. Xin hai vị nhận lấy đứa con này để thay cho phần đất tôi nợ. Nó tuy là trai, nhưng có học có lễ, biết hầu hạ.
Nguyễn Thị Cúc - Bà hội đồng
Nguyễn Thị Cúc - Bà hội đồng
//nhìn Hùng từ đầu tới chân, nhẹ giọng nhưng lạnh tanh//Trai mà mang gả, chuyện này xưa nay chẳng phải trò cười sao?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
//ngả người vào ghế, cười nhếch mép//Má à, cười thì cũng đã cười rồi. Thời buổi nhiễu nhương, có đất đổi người là may mắn lắm. Vậy cho vui cửa vui nhà.
Nguyễn Thị Cúc - Bà hội đồng
Nguyễn Thị Cúc - Bà hội đồng
//chậm rãi nói, giọng đanh lại//Vui cửa hay làm nhục gia phong, lát nữa rồi biết. Nhưng một khi nó đã vào cái nhà này, thì phải học cho rõ từng chữ lễ nghĩa.
Hùng cúi đầu thật thấp, hai tay nắm chặt tà áo, lòng cuộn lên trăm mối tủi nhục. Nhưng trong ánh mắt, vẫn không có nét cam chịu.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
//giọng bình tĩnh//Thưa ông bà, con biết phận mình hèn. Nhưng nếu đã được cưới hỏi đàng hoàng, con nguyện sẽ giữ tròn danh phận, không để mang tiếng cho nhà họ Trần.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
//liếc nhìn Hùng, cười nhẹ//Được. Miệng mày nói khéo, tao sẽ chờ coi tay mày có làm được vậy không.
..
.
.
Chiều buông dần. Đám cưới diễn ra lặng lẽ. Không kèn không trống. Một chiếc bàn thờ tổ tiên bày sẵn nhang đèn, hai người quỳ lạy nhau trước bàn thờ giữa tiếng gió rít qua hàng cau. Người làm xì xào sau bếp, chẳng ai dám nói lớn
Khi mọi nghi lễ vừa xong, bà Hội đồng bước lên, chống cây gậy mun gõ xuống nền
Nguyễn Thị Cúc - Bà hội đồng
Nguyễn Thị Cúc - Bà hội đồng
Thầy Hầu, sắp xếp cho nó ở phòng sau vườn. Không cần đưa vào buồng của Dương. Nhà này không có chỗ cho trò lộn xộn.
Thầy hầu
Thầy hầu
Dạ, bà để con lo.
Hùng im lặng theo chân Thầy Hầu đi về dãy nhà sau. Cậu quay đầu lại nhìn thoáng qua bóng Đăng Dương vẫn đang ngồi thảnh thơi uống rượu, như thể cuộc hôn nhân này chẳng liên quan gì đến hắn.
Trong lòng cậu chợt dâng lên một lời hứa thầm lặng
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
“Nếu em là món nợ của nhà anh… thì hãy chờ xem, một ngày nào đó, món nợ này sẽ khiến anh không thể rời mắt.
________
END
tác giả
tác giả
fic mới nè các nàng yêu dấu
tác giả
tác giả
lưu ý truyện này là do trí tưởng tượng của tui
tác giả
tác giả
nên không áp dụng vào đời thật
tác giả
tác giả
nên đừng toxic tội tui
tác giả
tác giả
xin cảm ơn

Chương 2: Đêm đầu làm dâu

Trời về khuya, ánh trăng xiên qua vòm lá cau, soi bóng lác đác xuống mái ngói âm dương của ngôi nhà lớn. Gió đêm thổi qua từng khe vách gỗ, mang theo mùi ngai ngái của bùn đất và tiếng rì rầm của lũ côn trùng dưới vườn rậm.
Trong gian buồng nhỏ ở cuối dãy nhà sau, mợ Hùng ngồi lặng lẽ trên chiếc giường tre đơn sơ, tấm chiếu cói cũ sờn và mảnh mùng vá chằng vá đụp. Không hương đèn, không lễ lạt, càng không có tân lang.
Trước cửa buồng, tiếng chân người nhẹ nhàng vang lên.
Con Thảo, con hầu được giao theo hầu mợ từ ngày bước chân vô cửa nhà hội đồng, rón rén bưng thau nước nóng và chiếc áo lụa cũ vào trong. Nó chỉ khoảng mười sáu, mặt tròn trĩnh, đôi mắt lanh lợi.
con Thảo ( hầu riêng của Hùng)
con Thảo ( hầu riêng của Hùng)
// khẽ gọi//Dạ… mợ ơi, nước con bưng vô rồi, mợ rửa mặt nghỉ sớm. Khuya rồi đó.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
//khẽ thở ra//Ừ… để đó đi, lát mợ tự rửa.
con Thảo ( hầu riêng của Hùng)
con Thảo ( hầu riêng của Hùng)
Mợ… buồn hả mợ? Tối nay cậu Dương lại không ngủ với mợ à?…
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
//cười nhạt//Ừ, cậu có bận tiệc với rượu và mấy cô đào đâu đó. Mợ thì… cũng chỉ là thứ người ta cưới về để đổi đất thôi.
con Thảo ( hầu riêng của Hùng)
con Thảo ( hầu riêng của Hùng)
//mắt chớp chớp, giọng nhỏ// Nhưng mợ đẹp… đẹp hơn hết mấy cô kia. Mợ hiền, mợ học hành đàng hoàng… rồi có ngày ông cậu thương mợ.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
//nhìn Thảo, mắt dịu lại//Con còn nhỏ, chưa biết… người như cậu Dương không dễ động lòng. Ở nhà này, mợ chỉ mong sống cho yên lành là phước rồi.
con Thảo ( hầu riêng của Hùng)
con Thảo ( hầu riêng của Hùng)
Dạ.Mà mai mợ phải lên lạy bàn gia tiên sớm nghe. Bà hội đồng dặn con, mợ mà quên là bị rầy dữ lắm.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Ừ mợ biết rồi
.
.
.
Giữa lúc ấy, trên nhà trên, Trần Đăng Dương vẫn còn chưa ngủ. Hắn ngồi tựa lưng vô vách, miệng ngậm điếu thuốc rê, mắt đỏ ngầu vì men rượu và đám gái nhảy ban chiều.
Nguyễn Thị Cúc - Bà hội đồng
Nguyễn Thị Cúc - Bà hội đồng
//bước ra từ buồng trong, tay cầm quạt mo//Cái thằng! Bây lớn đầu rồi, không biết đường về với vợ?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
//cười khẩy//Má kêu nó là vợ, chớ con coi nó còn thua con mèo mướp dưới bếp.
Nguyễn Thị Cúc - Bà hội đồng
Nguyễn Thị Cúc - Bà hội đồng
//gằn giọng//Vợ chồng có giấy đỏ, lạy bàn thờ ông bà rồi, không phải chơi giỡn. Con mà để người ngoài xì xào, má bẻ gãy chân con à nghen!
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
//bật cười, rót thêm rượu//Thôi má ngủ đi. Mai con ghé nó một chút cho má vừa lòng.
.
.
.
Rạng Sáng hôm sau
Gà vừa gáy canh ba, con Thảo đã đánh thức mợ dậy. Trời vẫn tối âm u, sương phủ mờ ngoài hiên, gió lạnh se sắt.
con Thảo ( hầu riêng của Hùng)
con Thảo ( hầu riêng của Hùng)
//đưa áo dài cho mợ// Mợ thay đồ đi. Bà hội đồng kỵ trễ giờ cúng. Để con chải tóc cho mợ nghen?
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
//gật nhẹ// Cảm ơn Thảo. Con lo cho mợ nhiều rồi.
Mợ mặc áo gấm xanh ngọc, vạt áo rũ nhẹ theo bước chân. Cậu lạy bàn tổ tiên như đã học, tay run run vì áp lực, vì ánh nhìn nghiêm khắc của bà hội đồng từ phía sau.
Nguyễn Thị Cúc - Bà hội đồng
Nguyễn Thị Cúc - Bà hội đồng
//giọng chậm rãi//Biết lạy là biết lễ. Nhưng lễ mà không đi kèm đức, cái nhà này không dung đâu nghe mợ.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
//khẽ đáp, mắt cúi//Dạ, con biết thân phận mình.
_________
Đúng lúc ấy, Đăng Dương bước vào, áo lụa phất phơ, dáng ngả ngớn.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
//liếc qua Hùng, cười nhạt//Ồ, mợ biết thân phận thì tốt. Ở nhà này, người biết thân thì sống lâu.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
//đáp lại, nhẹ mà rắn// Còn người không biết trân quý… thì sớm muộn cũng mất.
Nguyễn Thị Cúc - Bà hội đồng
Nguyễn Thị Cúc - Bà hội đồng
//nheo mắt nhìn Hùng// Được. Miệng lưỡi khéo. Mợ mà giữ được cái khí này lâu, bà sẽ xem lại lời khen.
___________
END

Chương 3: Lòng người hầu, thân phận mợ

Trời đứng bóng, nắng miền Tây như nung từng miếng ngói, luồng hơi hừng hực xông thẳng vào sân gạch trước nhà lớn. Trong bếp, lửa đỏ rực, khói nghi ngút, tiếng dầu mỡ xèo xèo cùng tiếng dao thớt va nhau vang vọng.
Ở mé hiên, Hùng ngồi lom khom nhặt rau lang. Lưng ướt đẫm mồ hôi, tà áo bà ba dính bết bùn đất. Mấy ngày làm dâu nhà hội đồng, Hùng đã quen với việc người hầu kẻ hạ thì thào, xì xào sau lưng.
Góc bếp, mấy người hầu nói nhỏ
bếp ba
bếp ba
Thấy tội mợ quá trời, trai mà phải vô làm dâu.
bếp hai
bếp hai
Ủa chớ không phải cha mợ thiếu nợ ông hội đồng sao? Cậu lớn chê, bà hội đồng cũng hổng ưa. Về đây là chịu cực xác à.
bếp ba
bếp ba
Chị coi đi, bà mới sáng ra là đã sai mợ lau bàn thờ, chà nền gạch. Có khác gì hầu đâu.
Con Thảo đứng gần đó, đang xếp củi, nghe hết. Gương mặt Thảo thoáng giận, quay lại cằn nhằn:
con Thảo ( hầu riêng của Hùng)
con Thảo ( hầu riêng của Hùng)
Mợ không đòi hỏi gì, chuyện chi cũng chịu khó làm. Mấy chị bớt khẩu nghiệp lại đi.
bếp ba
bếp ba
Con hầu mà bênh chủ thấy rõ ha.
con Thảo ( hầu riêng của Hùng)
con Thảo ( hầu riêng của Hùng)
//gằn giọng// Bênh vì mợ sống có lòng. Gặp người khác, bị chửi nửa câu đã quăng nồi bỏ chạy rồi.
.
.
.
Chiều xuống, Hùng về buồng trong, gương mặt mệt mỏi. Tay đỏ rát vì chà nồi. Mắt vẫn kiên cường nhưng lòng lặng như nước. Con Thảo bước vô, bưng chén cháo bốc khói, ánh mắt đầy lo lắng.
con Thảo ( hầu riêng của Hùng)
con Thảo ( hầu riêng của Hùng)
Mợ ăn cháo cho đỡ người. Con nấu bằng gạo nếp ngon, lén bà múc chút nước xương.
Hùng ngồi xuống ghế tre, thở ra mệt nhọc. Thảo ngồi bên, quạt nhẹ tay.
con Thảo ( hầu riêng của Hùng)
con Thảo ( hầu riêng của Hùng)
Mợ cực vậy con coi còn thương hơn. Mợ sống yên lành, vậy mà bị cậu lớn khinh, bà hội đồng dòm như người dưng
Ngoài hành lang, tiếng guốc gõ lóc cóc. Bà hội đồng bước vào, dáng người cao, tóc búi gọn, ánh mắt nghiêm khắc.
Nguyễn Thị Cúc - Bà hội đồng
Nguyễn Thị Cúc - Bà hội đồng
Thảo, ra ngoài cho tao nói chuyện với mợ mày.
con Thảo ( hầu riêng của Hùng)
con Thảo ( hầu riêng của Hùng)
Dạ bà// cúi đầu, đi ra ngoài//
Khi Thảo lui ra, bà đứng trước mặt Hùng, giọng lạnh
Nguyễn Thị Cúc - Bà hội đồng
Nguyễn Thị Cúc - Bà hội đồng
Nhà này không phải nơi mợ yên vị hưởng phước. Cậu Dương còn trẻ, ham chơi, tao cưới mợ về để răn nó chớ chẳng phải thương mợ đâu.
Hùng cúi đầu, không cãi. Gương mặt dửng dưng mà mắt ánh lên uất nghẹn.
Nguyễn Thị Cúc - Bà hội đồng
Nguyễn Thị Cúc - Bà hội đồng
Lễ nghĩa thì có, nhưng coi coi… có giữ được lòng cậu Dương không đã.
Bóng bà khuất sau rèm, tiếng guốc xa dần. Con Thảo ló đầu nhìn vào, khẽ gọi
con Thảo ( hầu riêng của Hùng)
con Thảo ( hầu riêng của Hùng)
Mợ ơi, đừng để lòng ha mợ, bà nói vậy thôi chắc bà không có gì đâu đa.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Không sao. Thảo yên tâm, mợ không gãy gánh dễ vậy đâu.
.
.
.
Đêm đến, sân nhà vắng như chùa hoang. Hùng nằm trên giường tre, nghe tiếng dế rả rích ngoài vườn. Con Thảo ngồi dưới nền, vo khăn, đôi mắt nhìn Hùng chằm chặp.
con Thảo ( hầu riêng của Hùng)
con Thảo ( hầu riêng của Hùng)
Mơ, mợ không khóc à mợ?
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
//nhìn lên trần nhà//Khóc thì được gì. Mợ là thân trả nợ. Khóc xong cũng phải sống.
Thảo nghẹn giọng. Lát sau, cửa buồng bật mở. Cậu Đăng Dương lững thững bước vào. Mắt đỏ hoe, hơi rượu nồng nặc.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Mợ… ngoan dữ ha. Cả nhà giờ thương mợ hết rồi đó?
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
//đứng dậy//Mợ không xin ai thương. Mợ sống đàng hoàng.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
//cười cợt//Vậy ráng sống cho đáng. Ở đây, miệng người còn độc hơn rắn lục.
Cậu bỏ đi, bước chân loạng choạng. Con Thảo bước tới kéo mùng:
con Thảo ( hầu riêng của Hùng)
con Thảo ( hầu riêng của Hùng)
Đừng để mợ bị chạm lòng. Con ở đây, con tin mợ hơn cả người thân. Với cả con sống cũng lâu ở đây nên con biết tính cậu
con Thảo ( hầu riêng của Hùng)
con Thảo ( hầu riêng của Hùng)
Cậu nói xong là quên à nên mợ đừng bận lòng làm gì ha
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Ừ, mợ biết rồi
________
Sáng hôm sau, ông hội đồng về từ miệt vườn. Dáng người cao lớn, áo bà ba đen, giọng trầm vang cả gian giữa.
Trần Văn Huy - Ông hội đồng
Trần Văn Huy - Ông hội đồng
Mợ đâu? Kêu mợ ra lạy bàn thờ đi!
Hùng bước ra, quỳ xuống trước bàn thờ tổ tiên. Hơi run, nhưng đầu cúi thật thấp. Lúc Hùng vừa lạy xong, ông đứng sau lưng cất lời
Trần Văn Huy - Ông hội đồng
Trần Văn Huy - Ông hội đồng
Gả về đây là con dâu nhà hội đồng. Mợ làm đúng bổn phận, không ai bạc đãi. Nhưng sai… tao không tha.
Góc sân, đám người hầu xì xào lại
bếp hai
bếp hai
Ủa, bữa nay ông hội đồng nói chuyện tử tế ghê.
bếp ba
bếp ba
Chắc thấy mợ chịu khó. Cả bà hội đồng còn hết lời chê mà mợ vẫn nhịn.
con Thảo ( hầu riêng của Hùng)
con Thảo ( hầu riêng của Hùng)
//nói khẽ//Mợ sống hiền, trời không phụ đâu.
Hùng đứng lặng dưới bóng cau, mồ hôi ướt lưng áo, nhưng mắt sáng hơn hôm qua. Mọi thứ vẫn nặng trĩu, nhưng lòng đã có Thảo, có hy vọng, có một ngày được sống là chính mình.
________________
END

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play