Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Hẻm Tối.

1. Hẻm tối: Kiếp này không được, chớ hẹn kiếp sau.

* Tít.... tít....

* Lách cách.

Ở trong căn phòng tối tăm không có một tia sáng của đèn.

Một bóng người lung lay khẽ trong màn đêm, chính hắn đang di chuyển rất khẽ nhầm khiến kẻ khác không lầm tưởng hắn là một bức tượng chân thật.

Sắc mặt hắn sầm lại khi đang chầm chậm gõ từng chữ trên máy vi tính, đầu ngón tay đã trắng bệch bởi ấn chữ quá lâu. Trần Thác chán nản đưa tay dụi nhẹ mi mắt, thoáng hoạt động đôi đồng tử đau nhức mà nhắm mắt, một lúc sau mới mở ra. Giữa mày nhíu lại đầy ẩn nhẫn, không vui.

“Cái này.... phải giải quyết làm sao?” Trần Thác lẩm nhẩm, tự hỏi, cũng như cân nhắc rất lâu để tìm ra câu trả lời cho chính hắn.

Bản thảo đã dở một đoạn dài, vậy mà cuối cùng khúc chiết lại xảy ra, một cuộc thảm sát đội trọng án gia nhập vào tổ chức truy vết ma túy xuyên quốc gia. Không một ai sống sót, thi thể máu thịt đều bị băm nát rồi trộn lẫn với nhau.

Oan hồn khóc than tìm xác, không mắt để về, không nhà để tang.

Trần Thác gỡ xuống mắt kính, đồng tử đầy tơ máu làm hắn có vẻ dữ tợn rất nhiều, cơn bực dọc bởi vì giấc ngủ không đủ đầy, cũng như vấn đề cá nhân càng khiến hắn càng thêm vô cớ nóng nảy. Trần Thác khẽ nheo mắt, đầu ngón tay xoa dịu giữa mày đang cau chặt, hắn thở dài một tiếng.

Trần Thác trời sinh một giương mặt tốt, sườn mặt rõ ràng no đủ, khi phó một bộ mắt kính càng là văn nhã dễ nhìn. Ở lúc này dù có chật vật thì không thể không gật gù cảm thán trước cái đẹp của Trần Thác.

Có gương mặt này, đáng tiếc không thể dùng được, chẳng mấy tác dụng.

Trần Thác xoa gò má ao hãm của chính mình. Sau khi tốt nghiệp, hắn mua đứt một căn nhà nằm ở ngoại ô, rất xa với thành phố bằng số tiền bồi thường bảo hiểm. Từ đó rất ít khi ra đường, bản thân hắn ở trên mạng làm này đó, kiếm tiền trinh bằng những đồng tiền ít ỏi của lượt đọc và kí hợp đồng xuất bản.

“Nếu không....” Trần Thác liếm láp khóe môi khô khốc, hắn vươn tay chạm đến ly nước bên cạnh, bàn xếp trên bàn thuận tiện cho hắn, còn giảm bớt vấn đề di chuyển. Muốn ngủ, thì cứ dẹp qua một góc rồi ngã lưng.

Hắn thở dài, đắn đo một lúc không lâu, một ngụm nước nuốt xuống cổ họng, làm yết hầu trở nên thông nhuận.

Trần Thác đặt lại ly nước lên trên bàn, “Thôi....”

“Nếu đã không thể, vậy kết thúc.” Tiếng nói này rơi xuống, cũng như là chấm dứt.

Cũng là một điềm báo.

[Là ban đêm, kền kền ăn sát truy mồi là kẻ đến sau sau khi lũ người máu lạnh đã rời đi, cảnh sát vì nhân dân phục vụ phòng chống và truy vết ma túy, nằm lại ở nơi núi hoang rừng sâu. Độc địa những loài ăn thịt ghê rợn, mùi máu tươi lan tỏa khắp khu vực, tanh tưởi lại ngọt một mùi thu hút.

Đôi bàn tay nắm chặt lấy chiếc nhẫn, lóe lên dưới ánh trăng sáng.

Lời hứa đã chẳng thể thực hiện.

Hoàng Diệp Phong, một kẻ nói dối, vĩnh viễn nằm ở vinh quang.

Cũng là tội đồ trong lời hứa.

Hòa Uyển.

Nếu có kiếp sau....]

[.....]

[End.]

[─Hoàn chính văn─]

Trần Thác ấn xuống xác nhận, và gửi đi.

“Có vẻ, mình không hợp với thể loại này.” Hắn cảm thán nhìn số chương và chữ đã tích lũy, không cần nghĩ cũng đoán được cái kết chương chẳng giải quyết được vấn đề gì này sẽ nhận được bao nhiêu cảm xúc tiêu cực. Chạm nhẹ vào đứa con đã từng cưng quý, Trần Thác quay ngoắt đi đã cầm lấy điện thoại, tìm kiếm một nguồn cảm hứng mới mẻ hơn.

Chỉ là vừa dời đi tầm mắt.

Trần Thác nhưng vẫn chưa nhìn lại màn hình máy tính nhảy lên những lần chạy số liệu thoáng qua.

Một lúc một sáng.

Đến khi phát hiện nguồn sáng bất thường, màn hình máy vi tính đã sáng quắc đến chói mắt, Trần Thác bị tập kích, bản năng vươn lên tay che chắn mắt, biểu cảm ở trên gương mặt hắn thế nhưng không mấy bất ngờ. Còn vài phần là.... hững hờ. Và tò mò phần nhiều.

* Oành!!

Một tiếng nổ mạnh.

Dập tắt đi ánh sáng duy nhất trong căn phòng.

Bóng thân ảnh của gã đàn ông đã biến mất, tàn dư của máy tính lại lần vụt sáng, tự khởi động chương trình mà nhập vào những dòng chữ mới.

Cánh cửa sổ bị va đập.

Với những tiếng đì đùng sấm rầm vang bên ngoài, gió bão lùa vào từng ngỏ ngách, lay động bức màng tung bay. Ẩm thốc không khí là mùi máu tanh tưởi rất nhạt quét quanh phòng trống.

[Đây.... là đâu.

Một hồi tĩnh, mới có âm thanh vang vọng, “Ngươi, là ai.”

“Đoán xem?” Đáp lại câu hỏi đầy cẩn trọng, là tiếng nói vô cùng thanh thúy của ai đó, không phân biệt rõ nam nữ là ai

Trần Thác nghiêm cẩn đánh giá mọi vật xung quanh. Một cảm giác xa lạ xâm chiếm lấy hắn, cuối cùng thiếp đi mà không thể phản kháng.

“Hành trình mới này, mong rằng anh, hãy viết lại câu chuyện của riêng mình. Hoàn chỉnh.” Âm thanh nỉ non nói bên tai, dễ nghe, cùng với tiếng tí tách nước.

Trần Thác mở mắt, hắn đưa tay chạm vào trán của chính mình, mồ hôi thấm đẫm cái trán nhỏ, không phải nóng nực mà là dị dạng cảm giác, lạnh đến rét run mà ửng lên mồ hôi.

Hắn ngồi thẳng dậy, khung cảnh ở xung quanh biến hóa khôn lường, chỉ mới vừa rồi thôi, Trần Thác còn đang ở trong căn phòng mà hắn đã mua.

“Ức....”

“Đ* m*....” Cơn nhói đau không báo trước, Trần Thác ôm đầu, mái tóc một rũ xuống, hắn sững sờ nhìn trang phục màu sắc trên thân mình. Nhất là đồi núi nhô lên trước ngực, Trần Thác ngờ ngợ được điều gì đó rất khủng khiếp, hắn đưa tay chạm lên.

* Cạnh.

“Xin chào ~.” Có tiếng xông cửa bổ nhào vào, Trần Thác thoáng giật mình, nhưng rồi trở về với biểu cảm câm lặng, hắn yên tĩnh nghe người nọ giới thiệu, “Tớ là Nhạc Khả Khả, rất vui.....”

“.....”

Trần Thác nhìn người tên Nhạc Khả Khả, biểu cảm ấy giống như....

Vỡ vụn đến tan nát rồi.

Hắn nghĩ.

“Aaaaaa!!! Biến thái!!!!”

Trần Thác mắt lạnh nhìn Nhạc Khả Khả che lại đôi mắt, chính mình cũng ngượng ngùng, thu lại bàn tay đang đặt trên ngực.

 ‘Cũng mềm.’ Hắn không quên bình luận.

Nhạc Khả Khả he hé tay, đôi mắt linh động trong sáng nhìn hắn, dè dặt bước vào bên trong phòng, không quên đóng cửa, “Cậu.... cậu là.... biến thái sao?”

“.....” Trần Thác cạn lời, hắn chậm rãi đứng lên, bước tiến về phía cô nàng Nhạc Khả Khả, “Cô bạn nhỏ, cô có, tôi cũng có. Thứ trên người tôi, sờ, lại không phải mất một miếng thịt, hay là....”

“Cô muốn tôi, chạm đến người cô?” Trần Thác vừa nói, vừa ép bước sát đến gần Nhạc Khả Khả, ánh sáng trời tháng 9 chói chang, âm thanh lạnh lẽo nhưng không thể thiếu phần gợi cảm. Rõ ràng lời nói dầu mỡ khó nghe, giống một tên lưu manh thối tha, ấy vậy, Nhạc Khả Khả mê mang trước gương mặt của Trần Thác, gò má không khống chế mà ửng đỏ.

“Cậu.... cậu....” Nhạc Khả Khả như muốn cắn phải đầu lưỡi, “Đau, QAQ....”

“Ách.” Trần Thác cứng người, “Cô. Đừng.... đừng khóc.”

Nhưng đã muộn.

“Huhu!!!”

2. Gọi là ba mới đúng.

“Tôi....” Trần Thác ngượng ngùng xem Nhạc Khả Khả khóc không ngừng, hắn chỉ biết trơ ra đó và không biết nên ứng phó ra làm sao.

Ở lúc trước, Trần Thác có những mối quan hệ xã giao bình thường, hoặc có thể nói là gặp qua vài mặt chứ chưa đến mức thân thiết nói chuyện lâu. Xoay quanh hắn không ai, hoàn toàn cô độc, miệng hắn còn tiện và độc đoán với những lần chửi rủa đống fan vẫn antifan.

Chẳng mấy gặp được trường hợp như thế này.

Trần Thác hận rèn sắt không thành thép, “Tôi chỉ đùa.... Cô.... Chậc! Đúng là mẫn cảm....”

“QAQ....” Nhạc Khả Khả dùng bộ dạng nước mắt lưng tròng mà xem hắn. Khóc còn tính là an tĩnh, trước lời trêu ghẹo rõ là xúc phạm ở lúc vừa rồi của Trần Thác, vậy mà cô bạn nhỏ Nhạc Khả Khả này chỉ có thể ấm ức, cũng chẳng có mắng gì hắn.

Trần Thác nhấp khẽ khóe môi, ẩn nhẫn lại không vui, vốn muốn để Nhạc Khả Khả khóc xong rồi bản thân mới nói, nhưng càng lúc, Nhạc Khả Khả càng đáng thương.

Hắn thở dài, quay người.

Nhạc Khả Khả lên tiếng “Cậu....”

“Gì?” Bị kéo lại, Trần Thác nhướng lên mày, xem bàn tay co quắp tóm được góc áo của chính mình.

Hắn cười khẽ, “Khóc xong rồi?”

Nhạc Khả Khả gật đầu, “Dạ....”

Trần Thác tưởng chừng nghe nhầm, “?”

Ngoan đến vậy?

Trần Thác tự hỏi, rồi thoáng sờ khẽ gương mặt mình, nghi hoặc hỏi, “Mặt tôi có dính gì sao?”

“Không.... không có.” Nhạc Khả Khả lắc đầu, cưỡng chế tiếng khóc tràn ra khiến âm thanh sụt sùi nức nở trở thành nấc khẽ. Đôi mắt khi vừa khóc xong ngập nước, giống chú cáo ngây thơ chưa trải qua sự đời, trong suốt đến thuần tịnh. Mê mang lại mơ hồ mà nhìn chằm chằm gương mặt Trần Thác.

Một cái gì đó si mê không rõ.

Trần Thác không biết được bộ dạng của chính mình có bao nhiêu xinh đẹp, hòa lẫn giữa bất cần đời và lạnh lẽo, cuốn hút ánh nhìn giữa đám đông cùng sự tự tin có cái chất riêng. Cùng với nho nhỏ cưng chiều trong ánh mắt. Hệt như liếc mắt đưa tình, vốn lạnh nhạt, khi khẽ cười thì như băng tan ngày xuân.

Khiến trái tim bất giác nhộn nhạo mà không thể hiểu được.

Nhạc Khả Khả cũng chú ý đến ánh mắt của Trần Thác khi lướt xuống góc áo hắn, gương mặt Nhạc Khả Khả đã đỏ lại càng thêm ửng hồng.

Thế nhưng tuyệt nhiên không buông tay, mi mắt thẹn thùng mà hơi run rẩy. Tâm lý vốn bất an càng thêm khiến lời nói của Nhạc Khả Khả thêm phần vấp váp, “Lần đầu.... gặp. Mình là Nhạc Khả Khả. Nhạc trong hoan nhạc, vui tươi. Khả trong.... khả ái.”

“Ừ.” Phản ứng của Trần Thác nhàn nhạt, dường như không hứng thú.

Nhạc Khả Khả không vì thế mà thất vọng, ngược lại càng thêm có hi vọng khi Trần Thác đáp lại, như chú cáo vô tri dò dẫm bước chân, Nhạc Khả Khả lại hỏi tiếp, “Cậu.... cậu, tên gì?”

Trần Thác như cái máy lãnh ngạch, hỏi gì đều đáp nấy, phá lệ có kiên nhẫn với Nhạc Khả Khả, “Hòa Uyển.”

“Hòa, Uyển. Tên cậu, đẹp.”

Trần Thác bật cười thành tiếng, “Ừ. Cảm ơn.”

Đến đây, cô nàng đã không thèm tiết chế bản tính, bỗng dưng nói, “Cậu cũng đẹp!”

“.....” Trần Thác, “Ừm.”

Nhạc Khả Khả đỏ bừng mặt. Như chú tôm bị hấp chín.

Trần Thác lại không nói gì, nụ cười trên môi càng thêm gia tăng, tâm trạng vui vẻ khi còn gì bằng được việc chính mình nhìn thấy nhân vật tự tay miêu tả, khắc họa trở nên sống động và có ý thức của riêng mình.

Trần Thác chẳng mấy ngạc nhiên với việc bản thân xuyên sách, xuyên vào chính bộ truyện đã từng là ngoại lệ và được hắn châu chuốt đến vậy. Bởi vì quá yêu thích, tiếc nuối, vậy nên tạm dừng là cách tốt nhất.

Trần Thác tính cách lãnh đạm, hứng thú không cao, vui thích nhất thời cũng khá đắn đo suy nghĩ, nếu nam xuyên thành nữ, về sau còn là chung kí túc xá với 3 người còn lại, phải sống ra sao đây.

“Hazzzz.” Mãi nghĩ, lương tâm và đạo đức của Trần Thác chẳng khác nào chịu lời phê phán từ chúa, hắn chán nản mà thở dài, thoáng nhấp khóe môi.

Nhạc Khả Khả dè dặt gọi hắn, “Hòa Uyển....”

“Không có gì đâu.” Trần Thác hiểu biết rõ tính cách của từng tầng nhân vật mình tạo ra, Nhạc Khả Khả, một tiểu thư của gia đình khá giả, tính cách rụt rè cẩn thận, luôn để ý đến những cảm xúc mà người xung quanh biểu hiện. Dễ tin người và luôn muốn khiến người khác hài lòng, lợi dụng cũng giúp người ta kiếm tiền loại này.

Trần Thác đưa tay xoa xoa nhẹ đầu Nhạc Khả Khả, một vẻ dịu dàng chưa từng có, “Xin lỗi vì vừa rồi trêu ghẹo cậu, hoảng lắm có đúng không.”

“Ừm....” Nhạc Khả Khả khẽ rũ mắt, nhỏ giọng đáp.

Trần Thác không làm Nhạc Khả Khả khó xử lâu, hắn hơi nhúc nhích đầu ngón tay, rồi bỗng nhiên ôm lấy gương mặt cô bạn nhỏ đang rối rắm. Bản thân lúc này dù gì cũng là nữ, vậy nên không bao nhiêu ngượng ngùng, ngược lại còn dịu dàng và tự nhiên đến thân thiết.

Tránh đi đuôi mắt của Nhạc Khả Khả, Trần Thác chậm rãi lau sạch nước mắt ở trên gò má ấy, “Một lát nhớ dùng khăn lau mắt, tớ sẽ đi mua đá để đắp lên, đừng đứng đực ở đó, dọn đồ vào trong đi.”

Nói rồi buông tay, hắn xoay người đi lục tìm trong túi một hộp khăn giấy khô. Thật may vì Hòa Uyển được hắn ưu ái, viết là người chu toàn, nên không quá khó khăn, Trần Thác đưa cho Nhạc Khả Khả rồi dặn, “Cậu đi rửa mặt, rồi lau nó.”

Nhạc Khả Khả nhận khăn, hỏi, “Cậu đi đâu?”

Trần Thác đáp, còn không quên trêu đùa cô nhóc, “Xách đồ vào cho cậu, sắp bị trộm rồi kìa.”

“Ah???” Nhạc Khả Khả ngơ ngác.

Ngốc ngốc mà sờ nhẹ mái tóc của mình, hơi ấm tàn dư, lưu giữ không lâu, nhưng cảm giác của Nhạc Khả Khả đối với Trần Thác thân thuộc đến lạ. Ấm áp, dịu dàng, hệt như....

“Mẹ? ” Nhạc Khả Khả bất ngờ bật thốt ra tiếng kêu.

“.....” Trần Thác nghe được lời thốt ra trong vô thức ấy, vẻ mặt hài hước, khẽ liếc Nhạc Khả Khả rồi sửa lại cho đúng nhận tri, “Gọi là ba : ).”

Nhạc Khả Khả thẹn quá hóa giận, “ Cậu! Quá xấu rồi!”

“Nhạc Khả Khả. ” Trần Thác cười càng thêm có hồn, không còn quá lạnh nhạt cũng như qua loa có lên nữa, và giống như trêu ghẹo Nhạc Khả Khả, “Cô nhóc. Cậu vừa mới bảo tôi đẹp đấy.”

“.....” Nhạc Khả Khả giận dỗi hòa ngượng ngùng, khẽ mắng, “Lưu manh thối!”

3. Bạn cùng phòng.

“Haha ~.” Lời mắng chẳng có lực sát thương gì của Nhạc Khả Khả đổi lại là tiếng cười của Trần Thác, cả hai chẳng giống tức giận chí chóe, lại càng như giận hờn vũ vườn nhau.

Trần Thác mím nhẹ khóe môi, hắn thôi cười và đi mở cửa phòng, vừa lúc chạm mặt với một người đang chuẩn bị vươn tay đẩy cửa vào.

Trần Thác hơi tự hỏi đây là ai, hắn chú ý đến ánh mắt của người đó hơi nhìn về phía đánh số phòng, Trần Thác hơi nghiêng người tránh đi lối.

“Cảm ơn.” Người nọ gật đầu, lên tiếng rồi bước vào.

Trần Thác nhướng mày.

Hắn khẽ đánh giá bóng dáng kia, trước mắt xách lên đống đồ của Nhạc Khả Khả vào phòng, Trần Thác đặt ở một bên, khoanh tay dựa vào bên giường hai tầng.

“Tôi là Cảnh Phất.”

“Mình là Nhạc Khả Khả.” Cô nhóc ấy đáp, rụt rè nhìn sang Trần Thác, Nhạc Khả Khả thói quen ỷ lại vào người cô nhóc cảm thấy an toàn và tin tưởng. Cảnh Phất rất đẹp, không giống ngây thơ trong sáng của Nhạc Khả Khả, cũng không phải tinh xảo ngả ngớn giống như của Trần Thác.

Nguyên tác, Hòa Uyển xinh đẹp cũng u ám ít nói, Không cười cũng chẳng tiếp xúc gì nhiều với 3 người bạn cùng phòng. Gần như là người vô hình không tồn tại.

Cho đến khi Trần Thác xuyên đến. Triệt để không tuân theo nguyên tác truyện.

Dẫu gì thì với chính tác phẩm mà Trần Thác tạo ra, kiêng kỵ tất nhiên không phải thứ Trần Thác để tâm, cũng không sợ hãi. Mà hắn càng hứng thú vì một cuốn tiểu thuyết không cảm xúc lại trở thành vật sống.

Trần Thác, hắn. Là chủ nhân.

 ‘Vậy thì.... có bàn tay vàng gì khi xuyên qua hay không.’ Hắn tò mò, tự hỏi.

Ánh mắt Trần Thác khi lơ đãng mà chăm chú nhìn Cảnh Phất.

Cùng lúc, không biết Cảnh Phất đang nghĩ gì, mà nhìn Trần Thác không dời, dung nhan của cô nàng đúng là giống hệt như những gì hắn đơn giản miêu tả.

Với vốn từ ít ỏi của bản thân, vậy mà thế giới này vẫn có thể tự sinh ý thức hoàn chỉnh, tạo nên một Cảnh Phất với một dáng vẻ xinh đẹp cấm dục, gương mặt lạnh lùng như tuyết liên trên núi băng, thanh cao khó với, quân tử khó dời được ánh nhìn.

Thừa cả hai đưa sự chú ý đến trên người hắn, Trần Thác khẽ giơ tay, “Hm, xin chào. Tôi là Hòa Uyển.”

Cảnh Phất thoáng gật nhẹ đầu, không nói thêm gì nữa.

Nhạc Khả Khả kéo lấy gấu áo hắn.

Trần Thác cười cười, “Đừng vò nữa, nhăn nhíu hết rồi kìa.”

Nhạc Khả Khả vội buông tay ra, còn không quên vuốt phẳng phiu lại nếp nhăn ở trên áo hắn, rụt rè đến đáng yêu làm sao. Trần Thác nhìn cô nhóc này đầy bất đắc dĩ, hắn không giống gã đàn ông đáng khinh khi được gái vờn quanh và tiếp cận, chỉ là im lặng mà cười.

Chẳng một ý nghĩ xấu xí hay muốn chiếm tiện nghi gì hết.

Trần Thác vươn tay vỗ nhẹ đầu Nhạc Khả Khả, xúc cảm vừa tay khiến hắn nhịn không được mà càn rỡ, xoa lộng khiến tóc Nhạc Khả Khả rối tinh rối mù.

* Bốp!

Không ngoài dự đoán, thỏ con dù rụt rè cũng biết cắn người.

Nhạc Khả Khả mắt đỏ bừng, trừng hắn, “Không cho sờ nữa.”

“Ò, vậy thôi.” Trần Thác như cũ dửng dưng, không tiếc nuối cũng chẳng tỏ thái độ gì hết.

“Tôi xuống căn-tin trường, đi không?” Hắn hỏi Nhạc Khả Khả.

“Không đi.”

“Ừ.” Trần Thác gật đầu đã biết, không hỏi thêm cũng không chấp nhặt muốn Nhạc Khả Khả đi cùng.

Hắn tuyệt tình mà rời khỏi phòng ngủ, không cần hỏi ý của Nhạc Khả Khả, cũng chẳng nhìn biểu cảm thất vọng muốn thay đổi ý định của Nhạc Khả Khả.

Trần Thác đã đi rồi.

Kí túc xá trường đại học này khá gần với trường, Trần Thác dẫm bước xuống cầu thang, nhớ lại những chi tiết nhỏ mà hắn viết, tác phẩm này không dài, vừa mới kết thúc nên ấn tượng ở trong kí ức hắn chưa phai nhòa bao nhiêu.

Đương lúc suy nghĩ.

“Hòa Uyển!” Âm thanh gọi giựt dọng lại Trần Thác, và tiếng thở hồng hộc hòa tiếng nói, “Hô ah! Cô đứng lại cho tôi!”

“Cái gì?” Suy nghĩ bị làm phiền, Trần Thác vẻ mặt không mấy tốt đẹp, hắn ngẩng đầu lên, nhìn xuống.

“Cô gọi tôi? Có chuyện gì không?” Hắn hỏi.

“Cô không nhận ra tôi? Hòa Uyển! Mau đến giúp tôi xách đồ!”

Trần Thác cười lạnh. Hắn không có kí ức của Hòa Uyển, ràng buộc với cốt truyện cũng không, qua cách nói chuyện như vậy hắn cũng đã ngợ ra là ai, tất nhiên. Trần Thác không cao thượng đến độ nể con gái, hắn dửng dưng nhếch lên khóe môi, “Cô là ai mà tôi phải biết. Thân quen gì mà ra lệnh tôi, có sức gân cổ lên gào thì giữ sức đi nhé. Kí túc xá còn rất xa, chậm rãi mà leo.”

“Cố ~ lên!” Hắn khiêu khích mà cười khẽ, Doanh Ngọc Thư phì phò thở dốc, kí túc xá phân cô ta đến tận tầng 7, leo cầu thang 2 tầng thôi đã tổng rút hết thể lực. Vừa tưởng gặp được cứu tinh, không ngờ lại là khắc tinh tới áp chế.

Doanh Ngọc Thư trợn mắt, “Tiền.... tôi cho! Thứ nghèo như cô cần lắm chứ gì, tôi trả, cô.... tới....”

Nụ cười trên mặt Trần Thác biến mất.

Hắn nhìn cái vali trong tay Doanh Ngọc Thư, thô bạo mà vung chân.

* Sầm!

Doanh Ngọc Thư há hốc mồm, “Cô!”

Vali bị hắn đá văng vào tường.

“Xin lỗi. Chân tôi nó không nghe lời, phải làm sao đây.” Trần Thác cố tình phóng đại biểu cảm gương mặt lên, hắn híp mắt, đen tối đồng tử chăm chăm nhìn sâu vào mắt Doanh Ngọc Thư, “Tôi sức lực yếu, sợ giúp cậu xong tôi hồn lìa khỏi xác mất. Sau đó a.”

* Bộp!

Trần Thác vỗ mạnh bàn tay với nhau.

Sự chú ý của Doanh Ngọc Thư đặt dồn dưới ánh mắt đáng sợ ấy, bỗng có tiếng động mạnh khiến cô ta giật mình, đôi đồng tử run rẩy không thôi.

“Hòa.... Uyển....” Doanh Ngọc Thư từng tiếng nghiến răng gọi ra cái tên này, nhưng sau đó là hoảng sợ, có không tin tưởng trong đôi mắt kiêu ngạo của Doanh Ngọc Thư, tràn đầy khiếp sợ, “Mày không phải!”

Trần Thác đưa tay đặt lên môi mình, làm dấu im lặng, “Đoán đi?”

Nói rồi hắn chỉ cười, đưa tay vỗ nhẹ bả vai Doanh Ngọc Thư.

Ung dung hướng về phía căn-tin.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play