Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

TÔI CÓ BA THẰNG BẠN THÂN

Chương 1: Làng Hoa Nắng bọn trẻ không chịu lớn

Mùa hè năm ấy, nắng vàng rải đầy trên mái ngói cũ của làng Hoa Nắng. Tiểu Yên nằm dài trên mái hiên, tay cầm que kem chảy dở, mắt lim dim nghe tiếng cười đùa của ba cậu bạn thân vọng từ xa. Tuổi thơ của bọn họ — là bụi đường, là trò nghịch ngợm, là những ánh nhìn đầu tiên chưa kịp gọi tên. Và đâu đó, một nhịp tim khẽ lệch đi…
Tiểu Yên
Tiểu Yên
**“Tôi tên là Tiểu Yên. Sinh ra ở một ngôi làng nhỏ tên là Hoa Nắng, nơi có bốn mùa rõ rệt và ba thằng bạn thân suốt ngày tranh nhau giành phần tôi. Một thằng thì hiphop lòe loẹt, nói câu nào cũng như đang rap battle. Một thằng thì lạnh lùng kiểu Nhật Bản, nhìn tôi thôi cũng đỏ tai. Còn một thằng… trời ơi, đẹp trai kiểu trap boy, ôm vai bá cổ tôi như cái thói quen ăn cơm hàng ngày vậy. Nhưng mà… tụi nó đều là bạn tôi. Là thanh xuân tôi. Và là mớ rối tung trong tim tôi nữa.”**
Tiểu Yên
Tiểu Yên
-Ngồi ăn kem ngoài hiên, mắt lim dim nhìn trời- Hứ. Ba đứa tụi nó cứ tưởng tôi không biết tụi nó thích ai. Ai mà chẳng nhìn ra… Nhưng mà thôi, im im như này mới vui hehe
Lúc này ba thằng bạn đang đùa nhau ở ngoài sân
Tiểu Yên
Tiểu Yên
-nhìn Lục Trạch với ánh mắt bất lực-
Lục Trạch
Lục Trạch
Ê! Ê! Ê! Tự nhiên nhìn tôi với cái ánh mắt đấy. Đừng có nhìn tôi bằng cái ánh mắt đó! Nhìn nữa là tôi…tôi đấm á!
Tiểu Yên
Tiểu Yên
Hahaha Lục Trạch cậu xem cậu kìa. Mặt toàn bùn đất vậy, đúng là nghịch ngợm quá
Lục Trạch
Lục Trạch
Hứ
Minh Hàn
Minh Hàn
-Minh Hàn nhíu mày, khoanh tay nhìn Lục Trạch- Trời ơi mặt cậu như cái bánh chưng rớt xuống ruộng vậy. Định doạ ma hay sao, cậu định bôi bùn lên mặt để tỏ tình con giun đất à
A Dương
A Dương
Ê Lục Trạch, mặt cậu cứ như mới tắm bùn về. Để tôi lau cho không mấy con ruồi lại tưởng bãi đỗ -ôm bụng cười phá lên-
Lục Trạch
Lục Trạch
Huhuhu. Tiểu Yên 2 thằng đó bắt nạt tôi kìa -chạy đến chỗ Tiểu Yên làm nũng-
Tiểu Yên
Tiểu Yên
Hahaha tôi biết rồi, để tôi mắng họ nhé
Một khung cảnh yên bình trôi qua như vậy. Tuy đơn giản nhưng nó lại là một cảm giác ấm áp
Đến tối trời mưa to. Tin nhắn trên nhóm chat của 4 người bạn
Lục Trạch
Lục Trạch
Ê các cậu!
Minh Hàn
Minh Hàn
Có chuyện gì
Tiểu Yên
Tiểu Yên
Hả
A Dương
A Dương
Giề
Lục Trạch
Lục Trạch
Trời mưa rồi ở nhà chán lắm… Hay là tụi mình kéo sang nhà tớ chơi Liên Quân đi? Mạng căng, chăn ấm, snack đầy đủ. Ai tới trễ là không còn slot nha😋
Minh Hàn
Minh Hàn
Hả? Lại kéo bọn này qua để làm bia đỡ đạn cho ông farm hả? Không dễ dụ vậy đâu nha…Nhưng mà có bim bim gì? :)))
Lục Trạch
Lục Trạch
Xí nghiện còn ngại
Tiểu Yên
Tiểu Yên
Tôi không thích chơi game đâu nha😤…Nhưng nếu được đắp chăn, uống sữa nóng và nằm lười thì tôi cân nhắc
Lục Trạch
Lục Trạch
Ok luôn, tiểu công chúa! Tới đi rồi nằm lười cả tối, tôi lo hết!
A Dương
A Dương
Vui quá he! Nhưng mà tao bị bắt ở nhà lau nhà
Lục Trạch
Lục Trạch
Haha anh Dương nội chợ, ở nhà đi nhé
A Dương
A Dương
😡😡
Tiểu Yên đội mưa lóc cóc bước vào nhà Lục Trạch, mái tóc hơi ướt, tay ôm cái túi nhỏ. Cậu Trạch thì đang nằm ườn ra giường, thấy Tiểu Yên vào thì ngẩng đầu dậy, ánh mắt sáng rực như con mèo thấy cá.
Lục Trạch
Lục Trạch
-cười đểu- Tưởng không dám qua chứ…Mưa thế này mà cũng liều ghê ha
Tiểu Yên
Tiểu Yên
-phồng má- Còn lâu mới bỏ lỡ mấy bịch bim bim ở nhà cậu. Có mà trốn trong chăn ngồi chơi một mình chớ gì??
Lục Trạch
Lục Trạch
-vỗ tay lên nệm- Lên đây nè, chăn ấm sẵn rồi. Hôm nay đánh rank là phải lên cao thủ đấy
Tiểu Yên ngồi lên giường, cả hai đắp chung một cái chăn to, tay cầm điện thoại, màn hình sáng lấp lánh.
Lục Trạch
Lục Trạch
-ngả đầu sang vai Tiểu Yên, giọng nũng nịu- Đừng có ks mạng của tớ nữa nha. Lần trước cậu ks suốt đấy, tủi thân muốn khóc luôn.
Tiểu Yên
Tiểu Yên
-cười khúc khích- Lúc đấy ai bảo không biết giữ mạng. Mạng không lấy thì để uổng à?
Bên ngoài mưa vẫn rả rích. Chuông điện thoại reo lên – là Minh Hàn gọi.
Minh Hàn
Minh Hàn
-giọng hơi thở dốc- Ê, sắp tạnh rồi đợi tao 10 phút nữa, tới liền!!
Lục Trạch
Lục Trạch
-Lục Trạch nhìn Tiểu Yên cười gian- Vậy 10 phút này là của riêng tụi mình ha…
Tiểu Yên
Tiểu Yên
-vừa cười vừa đá nhẹ chân Lục Trạch dưới chăn- Cậu nói cái gì mà nghe mờ ám thế hả?
Lục Trạch
Lục Trạch
-nhún vai tinh nghịch- Thì 10 phút riêng tư mà… Cậu không thấy đặc biệt à?
Tiểu Yên
Tiểu Yên
-Giả bộ nghiêm túc- Có mỗi 10 phút, định làm gì ghê gớm đó?
Lục Trạch
Lục Trạch
-lườm yêu- Có gì đâu…Ngồi sát tí, ấm. Mà cũng tiện tay cậu hay lạnh. Để tớ ủ cho!
Nói xong Lục Trạch bất ngờ nắm lấy tay Tiểu Yên, giấu luôn vào trong lớp chăn dày. Ngón tay cậu ấy khẽ siết lại, vừa đủ để tim Tiểu Yên hơi lỡ một nhịp. Ngoài trời, tiếng mưa rơi tí tách đều đều như nhạc nền cho khoảnh khắc tĩnh lặng.
Tiểu Yên
Tiểu Yên
-ngại ngùng cười- Tay tớ đâu có lạnh lắm đâu…
Lục Trạch
Lục Trạch
Không lạnh cũng được, nhưng tớ muốn nắm thôi…
Không khí bỗng chốc như đặc lại, ấm hơn cả chăn. Tiểu Yên nhìn sang, chạm ngay ánh mắt của Trạch – không nhây, không đùa, mà là ánh mắt chân thật đến lạ.
Rồi… ting ting, chuông cửa vang lên.
Lục Trạch
Lục Trạch
-thở dài như bị kéo khỏi khoảnh khắc ấy- Chắc Minh Hàn tới rồi…
Tiểu Yên
Tiểu Yên
-rút tay lại ho nhẹ một cái- Ra mở cửa lẹ, không cậu ấy ướt như chuột lột giờ
Lục Trạch
Lục Trạch
-cười nhẹ, đứng dậy đi mở cửa, nhưng trước khi đi còn quay đầu lại trêu một câu- Nhưng 10 phút cũng kịp làm tớ rung rinh rồi đấy, biết không?
Minh Hàn đứng ở cửa, áo hoodie còn dính vài giọt mưa, gương mặt phảng phất vẻ tò mò
Minh Hàn
Minh Hàn
Ủa gì mà trễ giữ vậy Trạch?
Lục Trạch
Lục Trạch
-Lục Trạch giả bộ ngáp dài, giấu đi ánh mắt lén liếc Tiểu Yên đang ngồi co trong chăn- Ngủ gật tí, ông vào lẹ đi không ướt hết sàn
Minh Hàn bước vào, lập tức cảm nhận được không khí có gì đó… là lạ. Cậu liếc qua Tiểu Yên đang ôm gối, mặt đỏ hồng hồng, rồi nhìn sang Lục Trạch – ánh mắt lấp lửng như hiểu chuyện
Minh Hàn
Minh Hàn
Ơ kìa, 2 người chơi trước rồi à
Tiểu Yên
Tiểu Yên
-vội lắc đầu- Không có, tớ mới vô được mấy phút, đang chờ cậu đó
Minh Hàn
Minh Hàn
-cười khẩy- Ờ, chờ tui trong chăn luôn ha
Tiểu Yên
Tiểu Yên
Ơ kìa, lạnh thì phải trong chăn chớ
Lục Trạch
Lục Trạch
Hề hề. Thôi vô đi không tôi với Yên Yên thắng bây giờ
Minh Hàn ngồi xuống, ngả người sát Tiểu Yên, cố tình chen vào khoảng cách giữa hai người.
Minh Hàn
Minh Hàn
Thắng thua gì chứ, tôi chỉ là không muốn bị bỏ rơi thôi…
Tiểu Yên
Tiểu Yên
Ghen hả, người ta không dỗ đâu nhaa
Minh Hàn nghiêng đầu nhìn Tiểu Yên, giọng bâng quơ nhưng ánh mắt lại lấp lánh gì đó
Minh Hàn
Minh Hàn
Ai ghen? Tớ chỉ là…
Tiểu Yên
Tiểu Yên
Là gì -tò mò-
Minh Hàn
Minh Hàn
Thôi không có gì
Tiểu Yên
Tiểu Yên
Vô chơi nhaa
Minh Hàn
Minh Hàn
Oke anh em vô
Không gian như chậm lại vài nhịp. Trong ánh đèn mờ của phòng ngủ, ba người ngồi kề sát nhau, tiếng nhạc game vang nhẹ. Nhưng chẳng ai thực sự tập trung. Ai cũng đang nghĩ về một người, đang lắng nghe từng tiếng thở khẽ bên cạnh mình. Một buổi tối mưa… với những rung động đầu đời mập mờ như ánh đèn ngủ.

Chương 2: Mưa đêm và những trò chơi vụn vặt

Trời bên ngoài vẫn mưa rì rào, ánh đèn vàng nhạt trong phòng hắt lên gương mặt ba đứa nằm san sát nhau. Lục Trạch nằm bên trái, Tiểu Yên ở giữa, còn Minh Hàn bên phải. Cả ba đứa quấn chung một chiếc chăn mỏng, điện thoại trên tay, chơi game mà mắt cũng liếc nhau liên tục.
Lục Trạch
Lục Trạch
/khẽ nhích lại gần Tiểu Yên, vai chạm vai, giọng cười khúc khích/ Chơi gà thế thì ai cứu nổi? Hay để anh Trạch gánh cho?
Tiểu Yên
Tiểu Yên
/Tiểu Yên liếc cậu, hất tóc nhẹ nhưng cũng không né vai/ Ừm, gánh đi, gánh không nổi là cấm xích lại gần nữa nha
Minh Hàn
Minh Hàn
/yên lặng hơn, tập trung chơi game, ánh mắt vẫn liếc thoáng sang phía Tiểu Yên, khẽ hỏi/ Yên Yên…lạnh không? Tớ kéo chăn thêm cho cậu nha
Cậu vừa nói vừa kéo chăn lên che kín vai Tiểu Yên, động tác nhẹ nhàng khiến tim Yên hơi nhói một nhịp.
Lục Trạch
Lục Trạch
/thấy vậy liền cười nhạt, búng tay nhẹ vào trán Tiểu Yên một cái/ Có mỗi mình cậu ấy lạnh thôi hả Minh Hàn? Cậu thiên vị quá rồi đấy
Tiểu Yên phá lên cười, quay sang rúc nhẹ vào vai Minh Hàn rồi lại chọt nhẹ tay vào hông Lục Trạch
Tiểu Yên
Tiểu Yên
Cả hai đều lo cho tớ thế này…tớ biết phải làm sao bây giờ
Lục Trạch
Lục Trạch
/kéo Yên Yên vào lại gần mình, thì thầm/ Thì chọn đi, coi ai xứng đáng làm người giữ chăn cho cậu
Minh Hàn
Minh Hàn
/Minh Hàn nghe được, khẽ cười nhưng ánh mắt vẩn ẩn chút nghiêm túc/ Không cần chọn, chỉ cần Tiểu Yên luôn cười thế này là được
Trời mưa tí tách làm khung cảnh bên trong chở lên yên bình và ấm áp hơn. Tiểu Yên và hai anh bạn, cứ như vậy họ cùng nhau cười đùa và chơi game đến tối muộn
Minh Hàn
Minh Hàn
/vươn vai/ Trời, nhanh vậy rồi cơ à, 11 giờ rồi
Tiểu Yên
Tiểu Yên
/ngáp ngủ/ Hả, nhanh vậy ta. Chúng mình chơi vui quá quên cả giờ
Minh Hàn
Minh Hàn
/quay sang Lục Trạch/ Muộn vậy rồi thế tớ và Yên Yên về đây nhé
Lục Trạch
Lục Trạch
/không lỡ/ Thôi mà, hay Minh Hàn cậu về trước đi, tớ còn muốn chơi với Tiểu Yên thêm chút nữa /nắm chặt tay Yên Yên/
Tiểu Yên
Tiểu Yên
Thôi nào Trạch, nếu tớ không về mẹ tớ sẽ lo lắng lắm đó
Lục Trạch
Lục Trạch
/rút điện thoại ra, gọi điện/ Dạ, Cô Hạnh ơi con là Trạch nè! Tối nay mưa lớn Yên Yên đang ở nhà con, con gọi cô xin phép cô cho Yên Yên ngủ lại nhà con một đêm nhé. Cô cứ yên tâm, con sẽ chăm sóc Yên Yên cẩn thận như con gái mình luôn mà!
Lục Trạch
Lục Trạch
/nghe phản hồi/
Lục Trạch
Lục Trạch
Ừ, con biết rồi, cảm ơn cô nhiều nha! Mấy hôm nay cô khỏe không? Yên thì yên tâm, con lo cho nó kỹ lắm!
Lục Trạch
Lục Trạch
/cúp máy nhìn Tiểu Yên/
Lục Trạch
Lục Trạch
Xong rồi, vậy là tối nay cô Hạnh cho Yên Yên ngủ nhà mình rồi nha
Tiểu Yên
Tiểu Yên
/bất ngờ/ ủa…
Minh Hàn
Minh Hàn
/ánh mắt có chút nuối tiếc/ vậy…Yên Yên ở lại, tớ về đây nhé
Tiểu Yên
Tiểu Yên
Cậu đi cẩn thận nha. Đừng buồn, mai tớ sẽ đưa cậu đi ăn kem
Minh Hàn
Minh Hàn
/cười mỉm/ Nhất trí!
Lúc này Minh Hàn khoác lại chiếc áo hoodie, cầm lấy cái ô mà Lục Trạch đưa. Cậu ấy ra khỏi nhà và bước về một mình
Ngoài trời mưa vẫn rơi nặng hạt. Căn phòng với ánh đèn treo tường chở lên ấm áp
Lục Trạch
Lục Trạch
/chỉ tay ra cửa sổ/ Cậu nhìn trời mưa đằng kia mà trong này vẫn ấm áp quá ha
Lục Trạch
Lục Trạch
Tớ thích được ngồi như thế này với cậu, không phải lúc nào cũng được đâu
Tiểu Yên
Tiểu Yên
Ừ, tớ cũng vậy. Lúc nào ở cạnh cậu tớ cũng thấy yên tâm hơn
Lục Trạch
Lục Trạch
/nhẹ nhàng chạm tay Yên Yên/ Cậu biết không, tớ luôn muốn bảo vệ cậu dù là chuyện gì đi nữa
Tiểu Yên
Tiểu Yên
Tớ cảm nhận được mà, cảm ơn cậu đã quan tâm
Tiểu Yên hơi ngượng, cúi đầu rồi ngẩng lên nhìn Lục Trạch với ánh mắt dịu dàng
Cả hai ngồi dựa lưng vào tường, chăn trùm kín chân. Tiếng mưa rơi rì rào ngoài cửa sổ khiến không gian càng thêm lặng lẽ. Tiểu Yên rùng mình khẽ vì lạnh
Lục Trạch
Lục Trạch
Lạnh à? Lại gần đây, tớ ấm lắm
Không đợi Tiểu Yên trả lời, Lục Trạch nhẹ nhàng kéo cậu ấy lại gần mình hơn, để hai bờ vai chạm nhau. Tay cậu ta vươn ra, luồn nhẹ vào tóc Tiểu Yên rồi khẽ xoa đầu
Lục Trạch
Lục Trạch
/thấp giọng/ Cậu luôn như mèo con ấy, lạnh là tự chui vào lòng người ta
Tiểu Yên
Tiểu Yên
/lườm nhẹ/ Là do cậu dụ tớ gần lại chứ bộ
Lục Trạch cười khẽ, tay vẫn vuốt tóc Tiểu Yên. Rồi bất ngờ cậu ta nắm lấy tay Tiểu Yên, tay rất ấm
Lục Trạch
Lục Trạch
Tay cậu lạnh thật, giữ thế này một lúc nha…tớ không muốn buông đâu
Tiểu Yên
Tiểu Yên
Cậu nắm chặt quá tớ không chạy được rồi…..
Lục Trạch
Lục Trạch
Tớ đâu có định để cậu chạy
Tiểu Yên
Tiểu Yên
/ngại ngùng quay mặt đi chỗ khác/
Trời khuya. Mưa vẫn rơi rả rích ngoài hiên. Đồng hồ điểm gần 12 giờ đêm. Trong phòng, ánh đèn đã được tắt, chỉ còn lại ánh sáng mờ từ chiếc đèn ngủ nhỏ hắt lên tường. Căn phòng trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng thở đều và tiếng trở mình khe khẽ trên chiếc giường nhỏ
Tiểu Yên
Tiểu Yên
/nằm nghiêng quay mặt vào tường/ Cậu ngủ chưa?
Lục Trạch
Lục Trạch
/giọng khẽ sau lưng/ Tớ chưa, sao? Không ngủ được à
Tiểu Yên
Tiểu Yên
Ừm…hơi lạ chỗ
Lục Trạch không trả lời. Cậu ấy dịch lại gần hơn một chút, khoảng cách giữa hai người chỉ còn vài gang tay. Một làn hơi ấm ập đến sau lưng Tiểu Yên, khiến nhịp tim lỡ một nhịp. Đột nhiên một bàn tay nhẹ nhàng vén lọn tóc lòa xòa trước mặt Tiểu Yên
Lục Trạch
Lục Trạch
/nói nhỏ/ Nếu cậu thấy lạnh thì quay lại đây
Tiểu Yên
Tiểu Yên
Không lạnh…
Im lặng một chút. Tiếng mưa vẫn rơi đều. Một lúc sau, Tiểu Yên quay lại thật, gối đầu lên cánh tay Lục Trạch. Không ai nói gì nữa. Cả hai chỉ nằm như thế, lặng lẽ nghe tiếng mưa rơi và nhịp tim hòa vào nhau
Tiểu Yên
Tiểu Yên
/nhắm mắt, khẽ hỏi/ Cậu thích ai chưa?
Lục Trạch
Lục Trạch
/khẽ cười, siết nhẹ tay Tiểu Yên lại/ Có. Nhưng người đó lại không biết,…ngốc thật
Tiểu Yên
Tiểu Yên
Không biết cô gái đó là ai ta…/tò mò/
Lục Trạch
Lục Trạch
/lí nhí trong miệng/ người đang nằm cạnh tôi chứ ai…
Tiểu Yên
Tiểu Yên
Hả? Cậu nói gì mà nhỏ vậy
Lục Trạch
Lục Trạch
Không có gì…
Gió nhẹ lùa qua cửa sổ khép hờ, kéo theo hơi lạnh của đêm mưa. Cả căn phòng chìm vào yên tĩnh. Tiểu Yên đã ngủ thiếp đi trong vòng tay của Lục Trạch. Cậu vẫn thức, đôi mắt mở to nhìn trần nhà
Lục Trạch
Lục Trạch
/nói thầm, rất khẽ, như sợ Tiểu Yên nghe thấy/ Tớ biết… cậu sẽ không chọn tớ đâu…nhưng chỉ cần đêm nay thôi…để tớ giữ cậu lại một chút được không?
Một giọt nước mưa nhỏ rơi lách tách xuống mái hiên. Cậu siết chặt vòng tay thêm chút nữa, khẽ đặt lên trán Tiểu Yên một nụ hôn thật khẽ – nhẹ đến mức như chưa từng xảy ra. Ngoài hành lang, tiếng chuông điện thoại rung lên từng hồi trong ba lô của Tiểu Yên. Màn hình hiện sáng: “Minh Hàn gọi đến…”
[END of Chapter2]
—— Tiếp theo: Người đến muộn liệu còn là lựa chọn kịp lúc?

Chương 3: Có ánh mắt trốn trong nắng

Tiếng chuông điện thoại rung lên dai dẳng trong ba lô của Tiểu Yên. Màn hình hiện: “Minh Hàn gọi đến…”
Lục Trạch
Lục Trạch
/nhìn màn hình, bàn tay đang siết nhẹ, chợt khựng lại/ Là cậu ấy…
Lục Trạch lưỡng lự vài dây, rồi cúi người xuống lấy điện thoại. Cửa đóng lại khẽ khàng, bên ngoài vẫn mưa lất phất
Lục Trạch
Lục Trạch
/nhấn nghe máy, giọng thấp/ Minh Hàn
Minh Hàn
Minh Hàn
/giọng bên kia hơi thở gấp như vừa chạy/ Yên Yên vẫn đang ở chỗ cậu chứ
Lục Trạch
Lục Trạch
Một khoảng im lặng ngắn. Mưa rơi như rõ hơn trong màn đêm
Minh Hàn
Minh Hàn
/giọng trầm lại/ Đừng làm gì khiến cậu ấy khó xử. Lục Trạch, dù cậu có ở gần Tiểu Yên đến mức nào…thì cậu cũng không phải là người mà trái tim cậu ấy hướng tới
Cạch – đầu dây bên kia tắt máy. Lục Trạch đứng lặng trong bóng tối, siết chặt chiếc điện thoại trong tay, đôi mắt ánh lên chút gì đó chua chát
Lục Trạch
Lục Trạch
/khẽ nói/ Tớ biết…nhưng nếu cậu đến không kịp…thì đừng trách tớ lấy cơ hội
Đêm hôm đó…
Tiểu Yên bỗng thức dậy. Lục Trạch lo lắng đến hỏi han
Lục Trạch
Lục Trạch
Yên Yên sao lại thức dậy rồi…lạnh quá à
Tiểu Yên
Tiểu Yên
/ngáp/ Tớ không biết, tự nhiên thấy mình không ngủ được nữa
Lục Trạch
Lục Trạch
/xoa đầu Tiểu Yên/ Vậy à, thế tớ có thể cùng ngồi với cậu không
Tiểu Yên
Tiểu Yên
Được chứ
Như vậy Tiểu Yên ngồi tựa vào vai Lục Trạch, hai người nằm cùng trên chiếc nệm mỏng trải dưới sàn. Trong phòng chỉ còn tiếng mưa rả rích ngoài hiên và ánh đèn ngủ vàng cam nhạt nhòa
Tiểu Yên
Tiểu Yên
/nhẹ giọng, mắt lim dim/ Cậu còn nhớ hồi bé tụi mình lần đầu ngủ chung không
Lục Trạch
Lục Trạch
/cười khẽ/ Nhớ chứ…Hồi đó cậu cứ đạp tớ rớt khỏi giường
Tiểu Yên
Tiểu Yên
/cười khúc khích/ Tớ mà thèm đạp cậu…
Cả hai cười, rồi lại im lặng. Bất giác, Lục Trạch nắm lấy bàn tay Tiểu Yên đang để hờ bên chăn
Lục Trạch
Lục Trạch
Yên này…Nếu chỉ còn một người được ở bên cạnh cậu, cậu sẽ chọn ai?
Tiểu Yên quay sang nhìn Lục Trạch, ánh mắt chạm nhau. Nhưng trước khi kịp trả lời, cậu đã nhắm mắt lại giả vờ ngủ
Tiểu Yên
Tiểu Yên
/nhỏ xíu/ …Tớ không chắc nữa
Sáng hôm sau
Trời tạnh mưa, nắng len qua cửa sổ sưởi ấm cả căn phòng. Tiểu Yên tỉnh dậy, vươn vai rồi quay sang – nhưng Lục Trạch đã không còn nằm cạnh nữa.
Trên bàn là một ly sữa ấm, một ổ bánh mì và một tờ giấy ghi tay
“Dậy rồi thì ăn chút gì đi. Cậu hay đói mà. Tớ ra ngoài có việc một lát, xíu nữa sẽ quay lại”. —Lục Trạch🐾—
Tiểu Yên cầm tờ giấy lên mỉm cười, nhưng rồi… điện thoại trong ba lô rung lên – là tin nhắn của Minh Hàn.
Minh Hàn
Minh Hàn
Tớ đang đợi cậu ở dưới ngõ, xuống đi
Tiểu Yên
Tiểu Yên
/lẩm bẩm, mắt hơi mở to/ Sao cậu ấy lại…
Tiểu Yên vội mặc áo khoác, xỏ giày, bước nhanh ra cửa… Không biết rằng, phía sau lưng – Lục Trạch vừa quay về, tay còn cầm theo que xiên nướng vừa mua. Cậu đứng sững lại giữa ngõ, nhìn theo bóng Tiểu Yên đang chạy tới chỗ Minh Hàn…
Lục Trạch
Lục Trạch
Lần này…tớ lại tới muộn nữa rồi sao, Tiểu Yên?
Tiểu Yên bước nhanh ra cổng, ánh mắt còn đượm chút ngơ ngác. Minh Hàn đứng tựa xe đạp dưới tán cây, nắng sớm lốm đốm qua vai áo cậu ấy.
Tiểu Yên
Tiểu Yên
/mỉm cười/ Cậu tới từ khi nào vậy?
Minh Hàn
Minh Hàn
/nhẹ giọng/ Cũng chưa lâu…Muốn đón cậu về
Một nhịp im lặng nhẹ lướt qua. Tiểu Yên nhìn Minh Hàn, ánh mắt chợt dịu lại. Cả hai đạp xe về cùng nhau, không nói gì nhiều nhưng không khí cứ nhẹ như gió sáng
Một tuần sau – cuối tuần, nhóm 4 người hẹn nhau đi chơi.
Khung cảnh chuyển sang khu vui chơi gần hồ. Tiểu Yên, Lục Trạch, Minh Hàn và A Dương cùng nhau chơi trò đua thuyền nước, bắn súng hơi và ăn vặt rôm rả. Tiếng cười, tiếng nói vang cả một góc trời. Bốn người cứ như những đứa trẻ chưa từng lớn
A Dương
A Dương
/ngậm xiên que, nhìn cả 3/ Đúng là tụi mình lớn thật rồi, nhưng cứ như ba thằng yêu cùng một đứa
Tiểu Yên
Tiểu Yên
/giả bộ tức giận/ A Dương! Cậu nói gì đó hả??
A Dương
A Dương
/cười toe, trêu nhây/ Tớ nói đúng mà. Mà nè, Lục Trạch, cậu có biết lúc cậu nhìn Tiểu Yên là kiểu gì không?
Lục Trạch
Lục Trạch
/giật mình quay đi/ Tớ nhìn sao chứ, đừng có bịa
A Dương
A Dương
/híp mắt/ Nhìn như kiểu…đang cố giấu, nhưng ánh mắt thì như muốn nói hết
Minh Hàn im lặng, tay vẫn cầm chai nước. Tiểu Yên liếc sang cậu ấy, hơi ngẩn người vì ánh mắt ấy lúc này… cũng không giống bình thường
Tối hôm đó, khi chia tay nhau về nhà, A Dương nhắn riêng cho Tiểu Yên:
A Dương
A Dương
Yên này, tớ không biết cậu nhận ra chưa… nhưng cả hai người đó – đều thích cậu. Mỗi người một kiểu. Cẩn thận tim đấy, dễ rách lắm
Tiểu Yên
Tiểu Yên
Tiểu Yên ngồi một mình trong phòng, ôm gối suy nghĩ. Ngoài trời mưa, mưa đêm lại lất phất rơi
Tiểu Yên
Tiểu Yên
Mình thật sự… không chỉ là bạn với một người trong số họ sao?
Từ sau hôm ngủ lại nhà Lục Trạch, Tiểu Yên dường như cứ hay bị ánh mắt của cậu ấy đeo bám mỗi khi nói chuyện với Minh Hàn. Lúc thì cậu giả vờ ngáp rồi dựa vai Tiểu Yên, lúc lại thẳng thừng chen ngang khi Minh Hàn vừa định nói gì đó riêng với cô.
Sáng hôm sau, khi ánh nắng xuyên qua những kẽ lá rọi vào sân nhà Lục Trạch, cả ba gặp lại nhau như thường lệ. A Dương cũng có mặt, và lần này, cả bốn quyết định rủ nhau ra bãi đất cuối làng thả diều, chơi cầu lông, ăn quà vặt và nghịch nước dưới mương.
Không khí thật vui, tiếng cười vang lên suốt buổi chiều. Nhưng A Dương—vốn nhanh nhạy—đã để ý điều khác lạ. Trong khi Tiểu Yên đang cười nói vui vẻ với Minh Hàn, ánh mắt Lục Trạch nhìn theo lại đầy suy nghĩ, có chút bực bội, lại có chút tiếc nuối.
A Dương nhẹ nhàng tiến lại gần Lục Trạch khi mọi người tản ra chơi riêng
A Dương
A Dương
/nhỏ giọng/ Này…đừng bảo là cậu ghen nhé?
Lục Trạch
Lục Trạch
/giật mình quay đi/ Ai…ai ghen chứ. Tớ chỉ thấy…Minh Hàn lúc nào cũng xuất hiện đúng lúc, phiền thật
A Dương
A Dương
/cười nham hiểm/ Biết ngay mà. Nhưng mà này, nếu cậu không nói sớm, có khi Tiểu Yên sẽ chọn người khác đấy
Lục Trạch im lặng, ánh mắt thoáng hoảng hốt khi nhìn thấy Tiểu Yên đang đưa khăn tay lau mồ hôi trên trán Minh Hàn.
Sau một lúc chơi đùa, Minh Hàn rủ Tiểu Yên ra phía gốc cây phượng già, nơi mà hồi còn bé hai người từng xây một “căn cứ bí mật”. Không khí lặng xuống, chỉ còn tiếng ve kêu ran ran.
Minh Hàn
Minh Hàn
/ngồi xuống bậc đá/ Cậu còn nhớ hồi nhỏ tụi mình lén trốn ra đây làm “anh hùng giải cứu công chúa” không?
Tiểu Yên
Tiểu Yên
/cười khúc khích/ Nhớ chứ. Lúc đấy cậu còn mang dép trái nữa kìa…
Minh Hàn
Minh Hàn
Ừ, nhưng lần đó tớ lại nhớ rõ… là cậu khóc. Vì sợ lạc. Tớ không quên được đâu
Tiểu Yên khựng lại một chút, ánh mắt lấp lánh dưới tán cây rung nhẹ.
Minh Hàn
Minh Hàn
/nhìn thẳng vào Tiểu Yên/ Tớ cũng không muốn lạc cậu đâu, Tiểu Yên. Lớn rồi, nếu lỡ mà tụi mình mỗi đứa một ngã… thì sao nhỉ?
Tiểu Yên
Tiểu Yên
/nhỏ giọng/ Vậy thì…đừng để bị lạc….
Hai ánh mắt chạm nhau, phút chốc mọi âm thanh như tắt hẳn. Không khí vừa ngọt ngào vừa đầy “điện”.
———————————
Cùng lúc đó, từ xa, Lục Trạch đứng sau một tán cây thấp, tay siết chặt vạt áo. Cậu quay đi, môi mím lại
Lục Trạch
Lục Trạch
/lẩm bẩm/ Không được…tớ không thể cứ đứng nhìn vậy mãi
Ánh mắt cậu trở nên dứt khoát hơn bao giờ hết. Có thể cậu không giỏi thể hiện như Minh Hàn, nhưng… Lục Trạch sẽ không để người con gái mà mình yêu cứ dần rời xa
End off chapter 3

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play