Hieudomic | Beloved ఌ
𝟏 | em và cậu cùng hoà bình <𝟏>
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
vào đi!
Cậu Cả Trần Minh Hiếu, công tử ăn chơi khét tiếng Sài Gòn, nổi danh đốt tiền vào những cuộc vui thâu đêm, gái gú. Bảnh bao, ngạo nghễ, hắn vây quanh bởi mỹ tửu và giai nhân, chinh phục tình ái chóng vánh. Tiếng tăm về độ "chịu chơi" của cậu ấm nhà Hội đồng Trần lan rộng khắp thành.
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Má?
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
//nhẹ ngước lên nhìn xong lại quay lại với việc đọc sách//
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Má hôm nay vào hẳn phòng con ắt hẳn là muốn trao đổi gì đó.
Bà Hội Đồng
Hôm qua, má với ba mày vừa nhận thêm người làm
Bà Hội Đồng
Trong cái lũ ăn làm ở đợ đó, má thấy có thằng nhỏ cũng lanh lợi, siêng năng.
Bà Hội Đồng
Nếu có thể, má muốn thằng nhỏ đó làm hầu cho mày.
Bà Hội Đồng
Vậy giờ mày có đồng ý không?
Bà Hội Đồng
Nếu không, má còn sang trao đổi với thằng Hai con Út.
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
…
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Má biết tánh con từ trước tới nay mà má
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Đi sớm về khuya, chỉ sợ thằng nhóc kia không theo được mà mệt nhoài
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Xong có khi con còn phải chăm nó chứ nói chi tới việc nó hầu con?
Bà Hội Đồng
Má cũng chỉ muốn tốt cho mày thôi mà
Bà Hội Đồng
Mày cũng lớn rồi
Bà Hội Đồng
Ăn chơi đàm đúm như vậy cùng không phải lẽ thường tình
Bà Hội Đồng
Với cả con trai má cũng phải giao du bên ngoài nhiều, cần người hầu chu đáo
Bà Hội Đồng
Má thấy thằng nhỏ cũng nhanh nhẹn, có vẻ biết điều
Bà Hội Đồng
Hay mày thử cho nó đi hầu mày một tháng xem, nếu được, mày cứ cho nó theo hầu
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Má à…
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Con thấy thằng Phong cũng được mà?
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Đâu cần thiết là phải đổi đâu má?
Bà Hội Đồng
Thằng Phong… //nhíu mày//
Bà Hội Đồng
nhiều khi lơ đễnh, có khi đi chơi quên bẽn mày luôn ấy chứ
Bà Hội Đồng
Má thấy không ưng
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Thôi mà má
Bà Hội Đồng
Vậy quyết vậy đi
Bà Hội Đồng
Tí má sẽ cho thằng nhóc đó qua xong theo hầu mày luôn
Bà Hội Đồng
Từ nay về sau, thằng nhóc đó sẽ theo hầu mày
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Má thiệt tình…
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Lời má quyết
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Con cũng không dám cãi
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Má cũng về phòng nghỉ ngơi, tí còn đi hội làng nghen má?
Bà Hội đồng khoan thai đứng dậy, chiếc áo dài lụa tha thướt theo từng bước chân. Bà chậm rãi ra khỏi phòng khách, để lại Minh Hiếu một mình giữa không gian tĩnh lặng. Cậu Cả đứng im, ánh mắt nhìn theo bóng dáng mẹ khuất sau cánh cửa chạm trổ. Quyết định bất ngờ của bà khiến hắn không khỏi ngạc nhiên.
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Con chào cậu Cả ạ…
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Ừm…Mày tên gì?
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Dạ?
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
//nhẹ ngước mắt nhìn Minh Hiếu, đôi mắt ngấn nước ẩn chút sự ấm ức vô tình khiến hắn khựng lại, xong vẫn quay lại cái vẻ hống hách thường ngày của mình//
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Ơ hay cái thằng này?
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Tao hỏi mày tên gì?
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
//tức vì phải hỏi nhiều nhưng giọng lại cố gắng không quá cáu gắt vì một điều gì đó//
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Dạ…Dạ con xin lỗi cậu…
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Con…Con tên mà Đăng Dương….
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Đăng Dương à?
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Dạ…dạ cậu…
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
//giọng em e dè, có vẻ là vì sợ Minh Hiếu//
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Bao nhiêu tuổi rồi?
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Dạ…con mười bảy ạ
Minh Hiếu khẽ gật đầu. Mười bảy, cái tuổi còn quá trẻ để phải hầu hạ người khác. Hắn nhìn kỹ khuôn mặt thanh tú, có nét gì đó buồn buồn ẩn sau vẻ ngoan ngoãn của Đăng Dương.
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Mười bảy?
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Sao mà không chú tâm vô học?
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Vô đây làm ở đợ để làm gì?
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
…
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Nhà con nghèo lắm, ba con mất sớm, mẹ con giờ cũng đi theo ba
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Nhà chỉ còn mình con, nếu con mà không gắng làm việc, có khi chết luôn rồi đó ạ…
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Ừm
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Vào đây rồi thì gắng làm đi
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Có tiền trang trải qua ngày, cũng là một điều tốt
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Mày lại đây!
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Dạ?
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
//trên đầu em dường như hiện một dấu hỏi to, Đăng Dương vẫn đang cố gắng hiểu lời Minh Hiếu muốn nói với em//
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Lại đây, lại đây tao bảo!
Lần đầu tiên trong đời có người khiến Minh Hiếu không cảm thấy cáu gắt cho dù phải gọi nhiều lần. Nhưng có lẽ, vì cái nết khờ khạo đó nên Minh Hiếu cũng thấy thằng hầu mới của mình đáng yêu biết bao.
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Dạ…
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
//đi tới chỗ cậu Cả nhưng vẫn lo lắng, sợ cậu sẽ phạt mình//
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Sợ tao làm gì mày à?
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Dạ…dạ con…
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Làm sao? Bộ hôm qua mấy đứa khác bắt nạt mày hay sao mà run dữ vầy chèn?
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Dạ hong…tại…tại con sợ bị phạt thôi à…
Hôm qua khi mới được nhận vào, Đăng Dương đã được các anh các chị người làm khác quan tâm và yêu mến vì em ngoan ngoãn, hiểu chuyện và khờ quá mức đến nỗi mọi người cũng phải mắc cười vì quá đáng yêu.
Nhưng sau, hồi sáng bị bà hội đồng kêu muốn em theo hầu Minh Hiếu cùng mấy lời đàm tiếu xấu liên quan tới hắn nên em sợ lắm.
Người ngoài bảo, cậu Cả hống hách, coi tiền như giấy, coi mạng người như đồ chơi, cứ hễ sai lời cậu là có khi không còn tồn tại trên đời chứ nói chi tới việc bị phạt?
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
//nhẹ trầm trồ trước khuôn mặt thanh tú, trắng hồng xinh xắn của người trước mặt và rồi hắn thầm hỏi: “xinh yêu thế này, không thương cũng phí”//
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
//nhẹ véo má em//
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Nè
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Mày vừa khóc hả?
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Ơ…có…có đâu ạ?
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
//mếu máo khi bị véo má//
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
cậu làm vậy đau con…
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Có đâu mà sao mắt lại đỏ thế kia?
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Nói
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Đứa nào trêu mày?
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Hong…hong có ai cả…
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Nói dối sẽ thành trẻ hư đấy, mày biết không?
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Ơ…con lớn rồi mà ạ…
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Dương cũng mười bảy rồi…sao mà là trẻ hư được…
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Mày mà lớn?
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Da trắng hồng thế này, chỉ có thể là trẻ con thôi!
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Ơ…
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
//rưng rưng vì bị Minh Hiếu trêu//
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Không nín tao phạt đấy nhá
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Ơ…hong thích đâu…
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
//bĩu môi//
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
//liếc nhìn môi xinh của em//
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Thôi…đi pha nước cho tao tắm đi!
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Dạ…
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Con đi liền ạ…
Đăng Dương chạy đi, Minh Hiếu bất giác vì hành động của em mà cười mỉm
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
*trẻ con*
Từ khi Đăng Dương xuất hiện bên cạnh, cuộc sống của cậu Cả Minh Hiếu dường như bước sang một trang mới. Những đêm thác loạn ở các tụ điểm ăn chơi dần thưa vắng. Bạn bè ngạc nhiên khi thấy Minh Hiếu không còn say sưa trong những cuộc vui vô tận, thay vào đó là sự trầm tĩnh và những buổi tối về dinh thự sớm hơn. Sự quan tâm của hắn không còn dành cho những bóng hồng phù phiếm mà hướng trọn về dáng hình nhỏ bé, cần mẫn của Đăng Dương.
Minh Hiếu bắt đầu để ý đến những công việc kinh doanh của gia đình, điều mà trước đây hắn luôn xem nhẹ. Hắn lắng nghe những lời dạy bảo của cha, tham gia vào các buổi bàn bạc, và dần thể hiện sự nhạy bén trong thương trường. Sự thay đổi này khiến ông Hội đồng không khỏi ngạc nhiên và mừng thầm.
Nhưng sự thay đổi lớn nhất nằm sâu trong trái tim Minh Hiếu.
Tình cảm dành cho Đăng Dương ngày càng lớn dần, không còn là sự tò mò ban đầu mà đã trở thành một nỗi thương nhớ da diết. Hắn thích ngắm nhìn Đăng Dương làm việc, thích nghe giọng nói nhẹ nhàng của em, và cảm thấy một sự bình yên lạ thường khi ở bên cạnh. Ánh mắt hắn dõi theo Đăng Dương không giấu được sự trìu mến và cả một chút lo lắng. Hắn muốn chăm sóc, bảo vệ em bé khỏi mọi khó khăn, muốn nhìn thấy nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt thanh tú ấy.
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
ưm…cậu ơi…
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
//chạy tới bên Minh Hiếu//
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Hửm?
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Bống của cậu sao vậy?
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Sao lại khóc nhè rồi?
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
//lấy tay lau nước mắt trên má em//
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Hức…hức…cậu ơi…
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Hức…bé mèo cậu mua cho em…hức…
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Làm sao? Mèo cậu mua cho em làm sao?
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Hức…bị…bị cô Út nhà bên đánh…mèo cậu mua cho em…hức….mất rồi ạ…
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
//không kiềm được mà khóc to//
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Oaoaoa…hức…em xin lỗi…hức
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
//đau lòng//
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Bống ngoan, mèo chết cậu mua cho em con mới có nghe không?
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Nhưng mà…hức…tốn tiền cậu lắm…
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Không tốn…Bống ngoan, cậu đi mắng cô Út nhà bên cho em, cho bé mèo có chịu không?
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Hức…
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Lỡ…lỡ sau này hồn bé mèo đó quay lại mắng em thì sao…hức…
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Cậu sẽ không cho nó mắng em, cậu sẽ bảo vệ em, được không?
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
//ngước mắt lên mếu máo//
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
//cười và ôm em vào lòng//
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Cậu…cậu ơi…
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Ơi…cậu đây em?
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Mọi người nói cậu…cậu thương em…
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Nhưng mà thương là sao ạ?
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Thương là khi em mến ai đó, em muốn người ta vui, người ta luôn hạnh phúc
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Vậy Bống của cậu đã thương ai chưa?
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Em…em thương tất cả mọi người…
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Các anh chị trong nhà tốt với em lắm
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Bà Lớn thương em
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Ông Lớn cũng mến em…
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
//cười phì//
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Vậy Bống không thương cậu hả ta?
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Em…Em thương cậu Hiếu nhất nhà luôn…
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Tại vì cậu tốt với em lắm…
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Bống ngoan, cậu cũng thương em
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Hì hì…
Đăng Dương không còn khóc, em cười xinh, mắt mèo còn đỏ, mũi còn sụt sịt nhưng em không còn buồn vì bé mèo mà em cùng Minh Hiếu nuôi mất nữa rồi
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
*Cậu không chỉ thương em, mà còn yêu em, yêu em vô cùng luôn Dương ạ…*
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Cậu…cậu ơi…
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Ơi, em dương gọi cậu?
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Cậu từ sau đừng đi đánh lộn nữa nha?
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
//cầm bông sát trùng cho Minh Hiếu//
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Hửm, sao vậy?
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
//ngắm nhìn em giúp mình rửa vết thương//
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
//mím môi//
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Cậu làm vậy…
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Em xót cho cậu lắm ạ…
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Cậu nhìn xem, hỏng hết tay đẹp rồi…
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Mặt cậu đẹp vầy mà để bị đánh, nhìn xấu hoắc à
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Em chê cậu xấu á?
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Ơ…ý em không phải vậy!
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
//mỉm cười//
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Sau cậu sẽ không đi gây lộn nữa
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Đêm thế này, em Dương chắc phải chờ cậu lâu lắm phải không?
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Ưm…không lâu đâu ạ…
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Nãy em kêu em đi với
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Cậu không chịu nghe
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Mai mà bà Lớn thấy cậu như vầy sẽ mắng em cho mà coi
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Mang em theo
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Tay xinh đau, mặt xinh đau, cậu càng không nỡ hơn
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Cậu thật là…
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Cậu ngồi im cho em làm coi!!!
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
//bĩu môi vì Minh Hiếu cứ lắc chân qua lại, không để em sát trùng//
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Hôn cậu đi thì cậu sẽ nghĩ lại!
Đăng Dương khựng lại một chút, em khờ khạo suy nghĩ nhưng rồi cũng hôn lên má Minh Hiếu vì dù sao em cũng chả mất gì. Hắn vì thế mà sướng phát điên, tê dại đến nỗi ngồi im cho em sát trùng, lâu lâu thì lại sẽ vỗ mông em hoặc là dụi đầu vào hõm cổ trắng thơm của người trước mặt
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
//phê la vì được người thương hôn//
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
//tỉ mỉ giúp hắn sát trùng//
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Đăng Dương!
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Sao em lại làm như vậy hả?
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Ơ cậu…
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Em đã làm gì đâu ạ?
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Sao em lại như vậy?
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Cậu hỏi em đó!
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Ưm…
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
//bị trêu đến rưng rưng//
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Tại sao em lại xinh đến vậy hả???
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Tại sao em lại đáng yêu đến vậy hả???
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
//nhíu mày bĩu môi//
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Trời ơi, Bống ơi em đẹp điên!
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Cậu…cậu trêu em hoài…
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Tại sao cậu phải trêu khi điều đó là sự thật?
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Cậu…hứ…em dỗi cậu luôn
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
//bế em lên//
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Có chút éc mà bày đặt dỗi ta?
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Làng xóm qua đây xem nào, thằng nhóc bé hơn cậu đây có tám tuổi thôi mà lộng hành lên xuống rồi
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Không có…cậu nói sai em!
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Cậu nói sai chỗ nào?
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Em không có lộng hành…em…
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Thế hả?
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Nè
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Cậu đừng mơ em sẽ tha cho cậu!
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Cậu lùi ra đi!
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Cậu không thích?
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
//ép em vào tường//
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Ưm…gần quá…lùi ra đi…
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
//nhìn môi xinh//
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Cậu…cậu nguy hiểm lắm!
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Vậy hả?
Minh Hiếu thơm lên môi em một cái thật to
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Ahhhh
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Sao cậu hôn em?
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Hôn đâu mà hôn
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Cậu thơm em mà?
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Thơm thì phải thơm má chứ?
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Sao lại thơm môi?
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Bộ em không bao giờ thấy người ta thơm môi à?
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
…
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
//gật gật đầu//
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Ơ
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Vậy thơm có bầu không cậu?
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Chị Huệ chị bảo với em là như vầy sẽ có bầu đó!
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Trời ơi
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Bống ngốc của cậu ơi
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Thơm thì sao mà có bầu?
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Chỉ khi nào cậu…
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
À không có gì!
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Hứ!
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Em vẫn dỗi cậu!
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Cậu đi ra kia điiii
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Không thích?
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Cậu là cái đồ đáng g-
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Đừng thơm em nữa coiii
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Em vẫn dỗi c-
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Dừng điiiii
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Cậu là cái đồ khó ư-
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Ưm…hong dỗi nữa mà
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Cậu đừng thơm em nữa…
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Ngoan
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Dỗi nữa cậu thơm nát mỏ em
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Hứ…cậu là cái đồ…cái đồ…
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Cái đồ gì cơ?
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
//chuẩn bị tâm thế thơm em//
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Ahhh
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Em đùa…
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Cậu bỏ em ra
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Rồi
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
//bỏ em ra//
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
//chạy đi//
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Plè
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Cậu Cả là cái đồ đáng ghét!
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
//cười//
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Cậu biết ngay mà!
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Em từ đó tới giờ có một trò không bao giờ thay đổi!
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Coi như lần này cậu tha em đó Bống
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Lần sau cậu thơm nát môi xinh của emmm
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Plè
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Em thách cậu luôn!!!!
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
//hỉ hửng cười//
𝟏 | em và cậu cùng hoà bình <𝟐>
Chiếc Peugeot bóng loáng lăn bánh êm ru trên con đường lát đá, rời khỏi cổng dinh thự đồ sộ. Bên trong, Minh Hiếu ngồi ở ghế lái, thỉnh thoảng liếc nhìn sang Đăng Dương đang ngồi nép mình ở ghế phụ. Đây là lần đầu tiên em được ngồi trong xe hơi, đôi mắt to tròn không giấu được vẻ ngạc nhiên và có chút rụt rè.
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Em sao vậy?
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Bống của cậu sợ à? Hay là đang căng thẳng?
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Dạ?
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
//xoa xoa tay mình//
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
//một tay lái xe, một tay để sang an ủi em//
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Bống ngoan đừng căng thẳng
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Hôm nay, em phải đi chơi với cậu
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Chơi cho đã mới được về nghe hông?
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Dạ…dạ em biết rồi ạ
Hôm nay, Minh Hiếu quyết định đưa Đăng Dương lên phố Catinat, con phố sầm uất và sang trọng bậc nhất Sài Gòn thời bấy giờ. Hắn muốn cho em thấy một thế giới khác, ngoài những bức tường cao và công việc quen thuộc ở nhà.
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Đến rồi!
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
//bước xuống xe, đi vòng qua bên cạnh để mở cửa cho em nhỏ. Khi em xuống, hắn ân cần che góc trên xe, tránh bé yêu của mình bị cộc đầu//
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Ưm…cái…cái nhà này to quá cậu Cả ơi
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
//ngỡ ngàng vì toà nhà lộng lẫy trước mắt//
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Ừm, cái này gọi là khách sạn
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Ta sẽ ở đây vào hôm nay và ngày mai
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Đi từ sáng tời giờ, Bống của cậu có đói không?
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Dạ…dạ hong…
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
//đi qua cốp xe để cầm hai chiếc vali, một cái của hắn, một cái hắn chuẩn bị cho em//
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Ơ…ơ
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Cậu để đó đi, để em xách cho ạ?
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Không, để cậu xách cho
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Em bé như thế thì xách được cái gì?
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Em mười tám rồi đấy
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Em không phải là em bé đâu!
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Không phải là em bé của người khác
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Nhưng mà là em bé của cậu!
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
//im thin thít và má đỏ ửng lên//
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
//đi vô khách sạn//
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Bống nhanh chân lên nào!
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Lạc ở đó thì cậu không biết người xấu nào bắt em đi đâu!
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Đừng trêu em màaaa
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
//chạy tới để đi bên cạnh Minh Hiếu//
Đây là lần đầu tiên Đăng Dương được đặt chân đến con phố sầm uất và sang trọng bậc nhất Sài Gòn này. Em không giấu được vẻ ngạc nhiên và thích thú khi nhìn ngắm những cửa hàng lộng lẫy, những chiếc xe hơi bóng loáng và dòng người qua lại tấp nập. Minh Hiếu mỉm cười nhìn vẻ mặt háo hức của Đăng Dương.
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Oa, nơi này nhộn nhịp quá cậu ơi
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Ở đây nhiều xe giống xe cậu quá nè!
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Bống thích không?
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Bống thích thì sau này cậu sẽ đưa em đi phố Catinat chơi nữa, chịu không?
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Dạ…chịu, em chịu ạ!
Minh Hiếu cầm lấy tay Đăng Dương, như sợ em sẽ lạc mất mình giữa phố xá nhộn nhịp của Sài Gòn khi về đêm. Em thì háo hức, đôi mắt tò mò nhìn hết tiệm này tới tiệm kia, tất cả mọi thứ đều vô cùng lạ lẫm với một cậu nhóc như Đăng Dương.
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Cậu…cậu ơi…
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Bống…anh bảo này…
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
//nhẹ nhàng nói//
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Dạ…?
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
//đôi mắt to tròn hơn khi nghe Minh Hiếu xưng anh chứ không phải xưng cậu như thường khi hắn hay làm//
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Lên phố rồi, em phải gọi anh bằng anh nghe chưa?
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Tại sao vậy ạ?
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Em mà gọi anh bằng cậu ha, người ta đuổi em về đó
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Dạ?
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Thật ạ…?
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Vậy…Vậy em sẽ gọi cậu bằng anh nha?
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
//cười mỉm//
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Ừm…phải gọi như vậy
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Vâng ạ
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
À mà anh Hiếu ơi
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
//sướng run người//
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Ơi? Bống gọi anh?
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Người ta đang ăn cái gì vậy ạ?
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
//chỉ tay vô cây kem trên tay một người đang ăn ở tiệm kem gần đó//
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Cái đó gọi là kem
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Em muốn ăn kem không?
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Dạ…kem…kem ngon không ạ?
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Tất nhiên là ngon rồi!
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Kem lạnh, kem ngọt, kem ngon
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Bống ăn thì anh sẽ mua cho em
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Dạ…mình đi thử đi anh Hiếu ơi!
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
//gật đầu và dắt em tới quán kem gần đó//
Nhân viên
Tiệm kem Girval xin chào quý khách ạ
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Ừm, cho tôi một ly kem vani nhé!
Nhân viên
Dạ, của quý khách là 3 đồng bạc Đông Dương ạ!
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Ừm, đây, khỏi phải thối nhé!
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
//đưa 5 đồng//
Nhân viên
Dạ xin cảm ơn quý khách!
Nhân viên
//đưa ly kem cho Minh Hiếu//
Nhân viên
Chúc quý khách ngon miệng ạ!
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Đây, kem của Bống đây
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Oa, em cảm ơn ạaa
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
//nhẹ cầm lấy thìa và múc một miếng//
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Ưm…nó vừa lạnh vừa ngọt…
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Ngon quá anh ơiii
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Hửm?
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Ngon hả?
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Ngon thì Bống cứ ăn đi nhé
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Nhưng mà nhớ là ăn ít thôi, ăn nhiều đau họng là anh phạt đó!
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Ưm…anh cũng ăn đi ạ?
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Bống đút cho anh đi!
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
//nhìn em, tay vẫn cầm ly kem//
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
//bĩu môi xong vẫn đút kem cho Minh Hiếu//
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Nó ngon hong cậu?
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Ngon
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Em bảo mà
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Ngon lắm ý
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Mai cậu lại mua cho em nha?
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Rồi
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Mai sẽ lại mua cho em
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Ơ khoan, Bống nói gì cơ?
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Dạ?
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
//load lại những gì mình đã nói//
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Em quên mất
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Hì hì
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Mình đi tiếp nha anh?
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
//gật đầu//
Minh Hiếu lại nắm lấy tay Đăng Dương, tiếp tục cuộc dạo chơi của họ trên con phố Catinat lộng lẫy của Sài thành
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Bống của anh muốn mua cái máy ảnh đó hả?
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
//nhìn em đang ngắm chiếc máy ảnh xanh xanh trong cửa tiệm digital//
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Ưm…Bống thấy nó đẹp lắm ạ!
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Cậu…cậu hỏi vậy để làm gì ạ?
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
//nhìn hắn xong lại nhìn cái máy ảnh đó//
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
//mỉm cười rồi kéo tay em vào tiệm//
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Ơ?
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Ngoan
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Anh mua cho em, em chịu hông?
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Thôi…
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Tốn tiền anh Hiếu lắm!
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Không tốn
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Anh mua cho Bống cả cái toà khách sạn kia còn được cơ mà?
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Nói cho tới cái máy ảnh hả em ơi?
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
//gật gật đầu//
Nhân viên
Chào quý khách, quý khách muốn mua gì ạ?
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Ờ…Lấy cho tôi cái máy ảnh xanh xanh kia đi
Nhân viên
//lấy để lên bàn//
Nhân viên
Đây là chiếc máy ảnh màu này hãng được nhập khẩu từ Pháp cuối cùng mà tiệm của chúng tôi có
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Bao nhiêu?
Nhân viên
Thưa anh là 3.000 đồng bạc Đông Dương
Nhân viên
Nó sẽ có bảo hành và cách sử dụng. Anh có cần cung cấp gì thêm kh-
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
//đưa tiền//
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Của Bống đây, em cứ cầm giữ đi
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Coi như anh tặng em vì đã đi chơi với anh
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Anh tặng em thật ạ?
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Ngốc, vô đây mua rồi
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Không tặng em thì tặng ai?
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
//bĩu môi cầm lấy máy ảnh mà Minh Hiếu tặng mình//
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Em cảm ơn, tặng anh Minh Hiếu hàng ngàn cái hôn //chu môi//
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
//mỉm cười, hôn chốc cái lên môi em//
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Hứ, cái đồ đáng ghét!
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Anh ơi
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Chụp cái nó ra luôn ảnh rồi nèee
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Anh Hiếu thấy em chụp có đẹp không ạ?
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Dương chụp thì phải đẹp chứ?
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Bạn nhỏ, anh đưa em đi quanh Sài thành, ta cùng chụp nhiều bức ảnh nhé?
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Dạaaaa
Và cứ thế, Minh Hiếu đưa Đăng Dương đến những địa danh nổi tiếng Sài Gòn, nhờ người chụp ảnh kỷ niệm. Từ Nhà hát Lớn tráng lệ đến Bưu điện cổ kính và Chợ Bến Thành náo nhiệt, mỗi bức ảnh ghi lại khoảnh khắc tươi đẹp trong buổi dạo chơi đầu tiên của họ, đánh dấu sự gắn bó ngày càng sâu sắc.
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Hôm nay, Đăng Dương của cậu đi chơi có vui không?
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Dạ có ạ!
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Đi chơi với cậu phải vui ơi là vui chứ?
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Em thương cậu lắm cậu ơi!
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Bé ngoan
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Cậu cũng thương em nhiều lắm!
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Bống ơi, đến giờ ngủ rồi, em còn ngồi đó làm gì vậy em ơi?
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
//dọn giường//
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Cậu…cậu chờ em xíu, em muốn xem ảnh chụp em với cậu trên phố Catinat thôi à
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Em ngoan, mai cậu sẽ cho em xem hoài luôn
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Giờ cũng khuya rồi, em mà không qua đây là cậu phạt em đó!
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Vâng! //mếu nhưng vẫn phải qua chỗ Minh Hiếu//
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Ơ?
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Em tưởng phòng này hai giường mà ạ?
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
//thắc mắc//
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
À, cậu ghép giường lại rồi
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Giường đơn thì đêm nay em lăn xuống đất thì cậu không nỡ
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Ưm…nhưng mà em quen ngủ đất rồi
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Hay cậu ngủ giường đi
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Em ngủ dưới đất cho ạ?
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Ngoan, ngủ dưới đất lạnh lắm
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Cậu không muốn em lạnh
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Bống ngoan lên đây nằm với cậu
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Nhưng mà…
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Không có nhưng nhị gì hết
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Hầu phải nghe theo lời chủ mà nhỉ?
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
//nghe có lý cuối cùng cùng nằm cạnh Minh Hiếu//
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Bống ngoan
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Mai cậu lại đưa em đi ăn kem, đi thử mấy đồ mới nữa nghen?
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Thật không đa?
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Em chỉ sợ cậu lừa em thôi à
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Bống ngoan thì cái gì cũng có!
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Giờ thì nhắm mắt ngủ ngoan nha bé?
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Dạ cậu!
Không đến 10 phút sau, Đăng Dương đã thiếp đi, có lẽ là vì từ sáng tới giờ, em háo hức không màn đến ngủ mà chỉ quan tâm tới việc đi chơi với cậu Cả của ẻm
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
//mỉm cười và ôm em vào lòng//
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Người thương của anh ngủ ngon nhé!
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Anh yêu người thương của anh nhiều…
Sau đó, Minh Hiếu cũng dần thiếp đi nhưng tay vẫn ôm lấy cục tròn trắng xinh xắn kia trong lòng.
Rồi đến một ngày trời trong xanh, những đám mây trắng lững lờ trôi trên bầu trời cao vời vợi, Minh Hiếu rủ Đăng Dương cùng đi dạo. Hắn không nói rõ là đi đâu, chỉ bảo muốn cùng em tận hưởng một ngày đẹp trời. Họ cùng nhau tản bộ qua những con phố rợp bóng cây, tiếng chim hót líu lo như một bản nhạc du dương. Đăng Dương có vẻ thư thái, thỉnh thoảng lại ngước nhìn những hàng cây cổ thụ hay những gánh hoa tươi rực rỡ.
Minh Hiếu lặng lẽ đi bên cạnh, ánh mắt không rời khỏi dáng hình thanh mảnh của Đăng Dương. Hắn cảm nhận được sự bình yên lạ thường khi ở bên em, một cảm giác mà những cuộc vui ồn ào trước đây không bao giờ mang lại.
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Đăng Dương…
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Dạ?
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Cậu gọi em?
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Cậu thương em
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Cậu yêu em
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Trần Đăng Dương
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Em đồng ý làm người thương của cậu nghen em?
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
//đỏ má//
Lời tỏ tình bất ngờ giữa khung cảnh nên thơ khiến không gian xung quanh như ngừng lại. Đăng Dương sững sờ, đôi mắt mở to nhìn Minh Hiếu, trong đó có sự ngạc nhiên, bối rối và cả một chút... hoang mang. Gió nhẹ khẽ lay động những tán lá, nhưng trái tim cả hai người đang rung lên những nhịp đập mạnh mẽ.
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Em…em…
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Em không phải trả lời cậu ngay đâu
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Cậu cũng chỉ muốn nói lên lòng mình thôi
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Cậu không muốn ép buộc em
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Ưm…em không biết nữa
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Cậu không làm khó em…
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Em cũng thương cậu nhiều lắm!
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Ừm…cậu biết mà
Minh Hiếu biết, bạn nhỏ Đăng Dương nhà hắn vẫn còn nhỏ xíu, có lẽ vì vậy nên em vẫn chưa biết tình yêu là như thế nào. Dù vậy nhưng hắn vẫn nguyện chờ em, chờ em đến khi nào nhận ra lòng mình, nhận ra em yêu ai, em mến ai và em thương ai…
Trong căn phòng khách nguy nga, ánh đèn dầu leo lét không đủ xua tan bầu không khí căng thẳng. Ông Hội đồng Trần mặt đỏ bừng, giọng gầm gừ.
Ông Hội Đồng
Minh Hiếu! Con nói lại xem, con muốn cái gì? Bỏ lại cơ nghiệp Trần gia, bỏ lại tất cả để đi... đi cái thứ cách mạng nguy hiểm đó, thay cho một thằng hầu?
Bà Hội đồng Trần ngồi bên cạnh, tay nắm chặt vạt áo, đôi mắt đỏ hoe
Bà Hội Đồng
Hiếu ơi con, con có biết con đang nói gì không? Cái mạng của con quý giá biết bao nhiêu! Con mà xảy ra chuyện gì, cha mẹ còn sống làm sao?
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Ba, Má, con biết lời con nói nghe có vẻ điên rồ. Nhưng xin cha má hãy hiểu cho lòng con.
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Con không nỡ để người thương của con đi được, em ấy quá trẻ, quá vô lo vô nghĩ, sao mà có thể chịu đựng được nơi chiến trường gian nan đây?
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Ba má ơi, con đi, Đăng Dương, em Hai, em Út sẽ vẫn ở đây với ba má mà
Ông Hội đồng thở hắt ra, chống tay xuống bàn
Ông Hội Đồng
Nhưng Hiếu, con là trụ cột của gia đình! Bao nhiêu người đang trông chờ vào con. Cái thằng hầu đó... nó là phận số rồi!
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Không, ba ơi!
Minh Hiếu vội vàng nói, giọng khẩn thiết.
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Phận số là do con người tạo ra. Con khỏe mạnh, con có sức lực, con có thể học hỏi. Con tin con có thể đóng góp cho đất nước, cho dân tộc. Còn Đăng Dương... em ấy cần được sống một cuộc đời bình yên.
Bà Hội Đồng
Nhưng mà con ơi... chiến tranh tàn khốc lắm. Bom đạn chẳng chừa một ai. Má sợ... Má sợ mất con...
Minh Hiếu nhìn Má, giọng dịu dàng nhưng không kém phần quyết tâm
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Má ơi, con hiểu nỗi lo của Má. Nhưng con tin vào lựa chọn của mình. Con sẽ cẩn thận, con sẽ cố gắng hết sức để bảo toàn tính mạng. Con đi không chỉ vì Đăng Dương mà còn vì lương tâm con không cho phép con đứng nhìn người vô tội phải chịu khổ, nhất là người con thương.
Ông Hội đồng im lặng một hồi lâu, nhìn sâu vào mắt con trai. Ông thấy trong ánh mắt ấy không chỉ có sự bồng bột của tuổi trẻ mà còn cả một tấm lòng nhân hậu và một sự kiên định lạ thường. Bà Hội đồng vẫn khóc, nhưng tiếng nấc đã nhỏ hơn.
Ông Hội Đồng
Hiếu... con đã suy nghĩ kỹ chưa?
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Dạ, con đã suy nghĩ rất kỹ rồi, thưa ba!
Không gian lại chìm vào im lặng. Bà Hội đồng lau nước mắt, nhìn con trai với ánh mắt vừa thương xót vừa bất lực. Ông Hội đồng đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, nhìn ra khu vườn tĩnh lặng.
Ông Hội Đồng
Con... con thật là một thằng cứng đầu. Nhưng... ta hiểu tấm lòng của con. Thôi được. Nếu con đã quyết tâm như vậy... ta không cản con nữa.
Bà Hội đồng sững sờ, rồi vội vàng nắm lấy tay chồng
Bà Hội Đồng
Ông nói thật sao?
Ông Hội Đồng
Thằng bé nói có lý. Nó là con trai ta, dòng máu Trần gia chảy trong người nó. Nếu nó đã chọn con đường đó, ta phải tin nó.
Ông Hội Đồng
Nhưng con phải hứa với ba mẹ. Con phải sống sót trở về. Con mà có mệnh hệ gì, ba và má con cũng không sống nổi.
Minh Hiếu rưng rưng nước mắt, vội vàng dập đầu
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Con xin hứa! Con nhất định sẽ trở về!
Bà Hội đồng ôm chầm lấy con trai, vừa khóc vừa nói
Bà Hội Đồng
Con của Má... con phải giữ gìn cẩn thận...
Đăng Dương đứng nép mình ở cửa, nghe được toàn bộ cuộc trò chuyện, nước mắt cũng lặng lẽ rơi. Em không ngờ, cậu Cả lại có thể vì mình mà đưa ra một quyết định lớn lao như vậy. Trong lòng em trào dâng một cảm xúc phức tạp, vừa biết ơn, vừa lo lắng, vừa có một niềm xúc động khó tả.
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
*Cậu ơi…em sẽ ở đây chờ cậu*
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
*Mình ơi…em thương mình…*
Dù biết ‘mình’ là dành cho những người yêu nhau đã cưới nhưng có lẽ là vì em khờ khạo, em muốn Minh Hiếu của em đi và sẽ quay lại an toàn, và rồi em và Minh Hiếu của em sẽ được bên nhau. Chỉ cần thế, Đăng Dương em cũng vui lòng rồi…
𝟏 | em và cậu cùng hoà bình <𝟑>
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Cậu…Cậu ơi
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Bạn nhỏ sao vậy?
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
//soạn đồ chuẩn bị đi cách mạng//
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Cậu đi, cậu sẽ về
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Cậu hứa sẽ không để em chờ lâu
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Nhưng…nhưng mà
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Hay cậu ở nhà đi
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Em đi được mà
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
//mếu máo dụi đầu vào hõm cổ của anh, em không nỡ để cậu đi, trong lòng chợt trào dâng một cảm xúc khó tả//
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Ông lớn, bà lớn cần cậu hơn
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Em cũng chỉ là một thằng nhóc mồ côi ba mẹ
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Em đi…em hi sinh thì sẽ không ai đau, sẽ không ai buồn đâu cậu ơi
Minh Hiếu khựng lại ngay cửa, nghe tiếng nghẹn ngào và cảm nhận hơi ấm quen thuộc nơi hõm cổ. Hắn quay người lại, ôm chặt lấy Đăng Dương vào lòng. Cảm xúc trong lòng hắn cũng rối bời chẳng kém. Hắn thương em, lo lắng cho em, nhưng trách nhiệm với đất nước lại nặng trĩu trên vai.
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
//cười phì và xoa xoa lưng em//
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Bống yêu của cậu ngốc lắm!
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Sao em lại nói như vậy? Em nghĩ cậu không đau lòng sao khi em gặp chuyện không hay? Em là người cậu yêu thương nhất trên đời này.
Hắn siết chặt vòng tay, như muốn giữ Đăng Dương mãi mãi bên mình.
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Em đi... em hi sinh... em nghĩ sẽ không ai buồn? Vậy cậu là gì hả em ơi? Mất đi em, cả thế giới của cậu sẽ sụp đổ.
Minh Hiếu đặt tay lên má Đăng Dương, khẽ vuốt ve. Ánh mắt hắn dịu dàng nhưng ẩn chứa sự kiên quyết.
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Cậu hiểu em không muốn cậu đi cách mạng phục vụ đất nước cho em. Nhưng Dương à, em lăn lội ở chiến trường xa, lòng cậu cũng đau, cũng nhói lắm em à…
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Bằng chi là cậu đi thay em, cậu sẽ cầm súng bảo vệ đất nước, bảo vệ quê hương và bảo vệ em, bảo vệ cả ba má cậu. Việc của em là ở lại, giữ gìn hậu phương vững chắc, thay cậu chăm sóc ba má, và chờ ngày cậu trở về.
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Nhưng…
Đăng Dương vẫn cố chấp, nước mắt lã chã rơi xuống gò má.
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Em sợ... em sợ sẽ không còn ngày đó nữa.
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Em không muốn cậu hi sinh…
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Em biết em thật ích kỷ nhưng mà thiệt lòng em sẽ ghen với đất nước, ghen với cách mạng vò đã đem cậu đi…
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Em muốn cậu bên em, sẽ mãi cạnh em
Minh Hiếu cúi xuống, hôn nhẹ lên vầng trán ướt át của Đăng Dương.
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Dấu yêu của cậu ơi
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Sẽ có ngày cậu về. Cậu hứa với em. Cậu sẽ trở về. Thiệt đó!
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Và rồi, cậu sẽ ở bên em, ở cạnh em và là của riêng mình em. Em tin cậu nha em ơi?
Đăng Dương nhìn sâu vào mắt Minh Hiếu, cố gắng tìm kiếm sự trấn an. Cuối cùng, em khẽ gật đầu, một giọt nước mắt nữa lăn dài.
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Cậu hứa nha cậu…
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Cậu hứa là không được thất hứa nha cậu?
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Cậu hứa với em
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Cậu hứa với bạn nhỏ của cậu, với Bống yêu của cậu và dấu yêu của cậu
Minh Hiếu thở phào nhẹ nhõm. Hắn biết, trong lòng Đăng Dương vẫn còn lo lắng, nhưng ít nhất em đã chấp nhận. Hắn ôm Đăng Dương thêm một lát nữa, rồi nhẹ nhàng buông ra.
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Cậu phải đi rồi
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Bé ngoan ở nhà thay cậu lo toan mọi thứ nhé?
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Em…em đưa cậu đi nha cậu?
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
//nắm lấy tay hắn, không rời nửa bước//
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Em từ khi nào lại cứng đầu vậy nhỉ?
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
//cười//
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Em…em muốn đưa cậu…em muốn tiễn cậu đi thôi mà…
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
//bĩu môi//
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Rồi, em giúp ba má tiễn cậu đi ha?
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
//gật đầu//
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Cậu đi nhớ về với em nha cậu?
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Ừm, cậu hứa với em mà
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
//thơm lên má em//
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
//rưng rưng//
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Cậu…cậu nhớ nha…
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Cậu nhớ rồi
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Cậu đi, cậu sẽ đem hoà bình về cho em, về cho đất nước
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Em có chịu chờ cậu không?
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Có…dương sẽ chờ cậu
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Chờ ngày cậu trở về
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
//hôn lên môi hắn//
Minh Hiếu bất ngờ, Đăng Dương từ trước tới nay chưa bao giờ có ý định chủ động đến vậy. Phải chăng em đã thương hắn, đã yêu hắn rồi?
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Cậu đi nghen em?
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Dạ…
Hắn quay người bước nhanh ra cửa, không dám ngoái đầu lại. Hắn sợ nếu nhìn thấy đôi mắt đẫm lệ của Đăng Dương thêm một lần nữa, hắn sẽ không đủ can đảm để rời đi.
Đằng sau lưng, tiếng nấc nghẹn ngào của Đăng Dương vẫn vang vọng, xé nát trái tim người chiến sĩ. Nhưng Minh Hiếu biết, hắn phải mạnh mẽ. Vì đất nước, vì ba mẹ hắn và vì người hắn yêu thương nhất.
Năm 1972, chiến trường khốc liệt. Cậu Cả Minh Hiếu mình đầy bụi đất, khẩu súng trường nóng ran trên tay. Đêm nay trăng rừng vằng vặc, soi rõ những gương mặt đồng đội sạm đen vì sương gió và khói bom. Nhưng trong ánh trăng ấy, hình ảnh một người con trai với đôi mắt buồn rười rượi lại hiện về trong tâm trí anh rõ mồn một. Đăng Dương.
Đã bao nhiêu đêm rồi Minh Hiếu không được nghe giọng nói khẽ khàng, không được cảm nhận hơi ấm quen thuộc nơi hõm cổ. Nơi rừng thiêng nước độc này, tiếng bom đạn xé toạc màn đêm, khác xa cái tĩnh lặng dịu dàng của nhà nơi làng quê thương tin.
Minh Hiếu ngồi tựa lưng vào gốc cây cổ thụ, lôi trong túi áo đã sờn một tấm ảnh nhỏ. Đó là bức ảnh chụp hai người trước ngày anh lên phố Catinat chơi. Đăng Dương gầy hơn bây giờ, mái tóc đen nhánh hơi rối, nhưng đôi mắt vẫn ánh lên vẻ kiên cường ẩn sau nét dịu dàng. Nhìn tấm ảnh, lòng Minh Hiếu lại trào dâng một nỗi nhớ da diết, cồn cào.
Nguyễn Quang Anh | Rhyder
Này, cậu nhớ nhà hả, Minh Hiếu?
Tiếng của người bạn đồng chí- Nguyễn Quang Anh vang lên khẽ khàng, kéo Minh Hiếu về với thực tại.
Minh Hiếu giật mình, vội giấu nhanh tấm ảnh vào túi. Hắn khẽ gật đầu, cố giấu đi nỗi xúc động.
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Ờ…ừm
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Tôi thấy nhớ nhà một chút
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
//mỉm cười//
Quang Anh ngồi xuống cạnh Minh Hiếu, châm một điếu thuốc lá. Ánh lửa nhỏ bập bùng trong đêm tối.
Nguyễn Quang Anh | Rhyder
Ai mà chẳng nhớ. Ở đây bom đạn, chết chóc. Ở nhà thì còn người thân, còn tình nghĩa.
Cả hai người im lặng một lúc, chỉ có tiếng côn trùng rả rích trong đêm.
Nguyễn Quang Anh | Rhyder
Chắc là lại nhớ cậu nhóc mà cậu hay kể đó ha?
Nguyễn Quang Anh | Rhyder
Đăng gì nhỉ?
Nguyễn Quang Anh | Rhyder
À, Đăng Dương
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
//gật đầu//
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Tôi nhớ em ấy…
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Cũng hai năm rồi, không biết dấu yêu của tôi có khoẻ không nữa?
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Tôi lo…tôi lo cho em ấy…
Nguyễn Quang Anh | Rhyder
Chắc là khỏe. Cậu bé đó theo lời cậu mạnh mẽ lắm mà. Cậu cứ yên tâm chiến đấu. Ở nhà đã có mọi người lo rồi.
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Ừm…
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Cậu lại hút thuốc?
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Nhớ Đức Duy à?
Nguyễn Quang Anh | Rhyder
…Giờ nói không lại dối lòng, mà có thì lại đau lòng…
Nguyễn Quang Anh | Rhyder
Tất nhiên là nhớ
Nguyễn Quang Anh | Rhyder
Nhưng mà giờ thì người cũng chả còn nữa mà tìm…
Nguyễn Quang Anh | Rhyder
//khựng lại, khoé mắt cay cay//
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Tch-
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Chiến tranh là vậy đấy, một là ta hi sinh, hai là người ta thương không còn
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Chắc em ấy trên cao vẫn luôn dõi theo cậu
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Cậu phải hoàn thành đất nước hoà bình cho em ấy đó
Nguyễn Quang Anh | Rhyder
//gật đầu//
Nhưng làm sao Minh Hiếu có thể hoàn toàn yên tâm được? Mỗi đêm, hắn đều cầu nguyện cho Đăng Dương được bình an, cho chiến tranh sớm kết thúc để hắn có thể trở về, ôm chặt lấy người con trai hắn yêu thương vào lòng.
Đêm nay, dưới ánh trăng rừng, Minh Hiếu lại viết vội vài dòng thư ngắn ngủi, nắn nót từng chữ gửi về nơi quê nhà. Trong thư, hắn không dám nói nhiều về sự khốc liệt của chiến tranh, chỉ kể những chuyện vu vơ, những nỗi nhớ nhung da diết và lời hứa ngày trở về.
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Đợi cậu nhé, Dương. Nhất định cậu sẽ trở về, về với em, về với ba má!
Lời hứa ấy, Minh Hiếu khắc sâu trong tim, trở thành sức mạnh để anh vượt qua mọi gian khổ nơi chiến trường, để hắn tiếp tục chiến đấu vì một ngày hòa bình, ngày hắn được trở về bên người mình yêu. Ngọn lửa nhớ thương Đăng Dương cháy âm ỉ trong tim người lính trẻ, sưởi ấm những đêm dài lạnh lẽo nơi chiến trường.
Năm 1973, Sài Gòn vẫn mang trong mình những xáo trộn âm ỉ của chiến tranh. Trong căn nhà nhỏ ở một con hẻm yên tĩnh, Đăng Dương ngồi lặng lẽ bên khung cửa sổ, ánh mắt buồn xa xăm nhìn ra dòng người hối hả ngoài kia. Đã ba năm rồi kể từ ngày cậu Cả Minh Hiếu lên đường, và nỗi nhớ hắn trong lòng em cứ lớn dần theo năm tháng.
Bà Hội đồng, người đã dần coi em như con dâu trong nhà, nhẹ nhàng đặt tách trà nóng xuống bàn bên cạnh Đăng Dương.
Bà Hội Đồng
Con lại ngồi đây ngóng trông thằng Hiếu nữa hả Dương?
Đăng Dương giật mình, vội quay lại, cố nở một nụ cười nhẹ.
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Dạ không đâu má. Con chỉ... nhìn trời chút thôi ạ.
Bà ngồi xuống bên cạnh em, đôi mắt già nua nhìn thấu tâm can người trẻ.
Bà Hội Đồng
Con đừng giấu má. Má biết con nhớ thằng Cả. Nó đi biền biệt, mình ở nhà lo lắng là phải.
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Con không sao đâu má
Đăng Dương khẽ nói, nhưng giọng em lại nghẹn lại
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Chỉ là... thỉnh thoảng con lại nghĩ không biết cậu ấy ở ngoài đó có khổ không, có thiếu thốn gì không...
Bà Hội đồng nắm lấy bàn tay gầy gò của Đăng Dương, xoa nhẹ.
Bà Hội Đồng
Thằng Cả nó mạnh mẽ, lại có đồng đội đồng chí bên cạnh. Con đừng lo lắng quá. Nó luôn dặn má phải chăm sóc con cho tốt, bảo con ở nhà phải giữ gìn sức khỏe.
Nghe má nhắc đến Minh Hiếu, mắt Đăng Dương lại ngân ngấn nước.
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Cậu ấy... lúc nào cũng nghĩ cho con hết má. Con thì ở đây, chẳng giúp được gì cho cậu.
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Biết thế lúc đó con đi, cậu ở lại với ba má sẽ tốt hơn…
Bà Hội Đồng
Con nói gì vậy Dương?
Bà Hội Đồng
Con ở nhà ngoan ngoãn, đó đã là sự ủng hộ lớn nhất cho thằng Cả rồi. Nó biết ở đây có người thương yêu nó, chờ đợi nó trở về, đó là động lực lớn lắm con ạ.
Bà Hội đồng thở dài, ánh mắt đượm buồn.
Bà Hội Đồng
Chiến tranh này biết bao giờ mới dứt. Má chỉ mong cho thằng Cả nó bình an trở về, để mình còn được thấy mặt nhau, còn được sum vầy.
Đăng Dương im lặng, chỉ biết siết chặt bàn tay bà Hội đồng. Em hiểu nỗi lòng của bà, cũng giống như nỗi lòng em vậy.
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Má ơi...
Đăng Dương khẽ gọi, giọng em có chút nghẹn ngào.
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Con... con nhớ cậu Cả, con nhớ anh Minh Hiếu nhiều lắm…
Bà Hội đồng ôm nhẹ lấy Đăng Dương, vỗ về như vỗ về đứa con nhỏ.
Bà Hội Đồng
Má biết. Má cũng nhớ nó. Nhưng mình phải mạnh mẽ lên con ạ. Mình phải tin rằng thằng Cả sẽ bình an trở về. Rồi đây, cả nhà mình sẽ lại sum họp.
Bà Hội Đồng
Thằng Hai, con Út, kể cả ông Hội đồng cũng ngóng nó về lắm ấy chứ, đâu riêng gì hai ta đâu dương của má ơi?
Trong vòng tay ấm áp của bà Hội đồng, Đăng Dương khẽ gật đầu. Em biết, ngoài nỗi nhớ, em còn có trách nhiệm phải sống tốt, phải mạnh mẽ để chờ đợi ngày người thương trở về. Bởi vì ở nơi chiến trường xa xôi kia, chắc chắn Minh Hiếu cũng đang mong ngóng ngày được trở về bên em, bên mái nhà thân thương này.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play