Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[RhyCap] Dòng Đời Bội Bạc

Chap 1

Cậu đứng trước cửa nhà cầm trên tay là tấm bằng tốt nghiệp lớp 12 vẫn còn hương thơm của mùi giấy mới.Cậu lâng lâng như đang dang tay ôm trọn lấy cả một bầu trời.
"Cha sẽ vui,mẹ sẽ mừng và rưng rưng nước mắt" – Cậu nghĩ vậy
Đẩy cánh cổng bước vào nhà, nhưng khi vào trong nhà chỉ hiêu hiêu tiếng chiếc quạt gió.Tờ báo của cha nằm trên ghế,đồ đạc của mẹ vứt tứ tung khắp nơi
Cậu đi vòng quanh nhà cất tiếng gọi. Nhưng chẳng ai đáp
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cha ơi?...Mẹ ơi?.../ngó nghiêng/
Hôm nay cậu nhận bằng...Còn cha mẹ thì chắc hẳn đã đi làm từ lúc sáng. Cậu có đi tìm, kêu gọi rát cổ họng cũng không ai trả lời
Nhà bếp vắng tanh, chén bát còn chưa rửa, nồi cơm vẫn còn sáng đèn,sàn nhà đầy bụi bẫn.
Cậu biết rằng công việc của mình cần làm là gì
Đặt tấm bằng lên bàn như một báu vật, cậu ngắm nhìn thêm lần nữa.Con số điểm đủ đẹp, tên cậu,vết mực đỏ chói.Không ai hoan hô, không ai vỗ tay, không ai ôm chúc mừng cho cậu.Nhưng cậu vẫn cảm thấy ấm áp vì đạt được điều cậu mong muốn
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
.../mặt có chút buồn bả/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Thôi kệ đi!
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Đến chiều cha mẹ cũng sẽ về và thấy cái này thôi!
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tích cực lên!
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Giờ thì phải dọn dẹp nhà cửa cái đã!
Cố gắng dồn nén cảm xúc lại, cậu bắt tay đi dọn dẹp nhà cửa
___________
Đến chiều tối
Cha mẹ cậu trở về nhà
Đức Duy hí hửng đem tấm bằng của mình ra cho cha mẹ chiêm ngưỡng
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/giơ tắm bằng lên/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cha mẹ thấy con giỏi không ạ?!
Bà Cẩm
Bà Cẩm
/nhìn thấy tấm bằng/
Ước mơ đạt được tấm bằng tốt nghiệp lớp 12 của cậu đã được hoàn thành.Giờ nguyện vọng cuối cùng của cậu là di đến hết đại học
Ông Hoàng
Ông Hoàng
/nhăn nhó/
Bà Cẩm
Bà Cẩm
Học rồi sau này làm được gì?
Câu nói của mẹ khiến cậu không khỏi bất ngờ
Bà Cẩm
Bà Cẩm
Tao làm lụm cho mày học đến đây thôi, giờ mày muốn ở đâu, đi đâu thì biến lẹ giùm tao đi
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nhưng mẹ...
Ông Hoàng
Ông Hoàng
Mẹ mày nói mà mày giám cãi?
Bà Cẩm
Bà Cẩm
Học hành nhiều làm gì cho tốn kém!
Bà Cẩm
Bà Cẩm
/giò nát tờ giấy/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Mẹ!/chạy đến giật lấy/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Sao mẹ làm vậy!/rưng rưng nước mắt/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Công sức của con mà...
Ông Hoàng
Ông Hoàng
/Tát cậu một cái/
Ông Hoàng
Ông Hoàng
Nói nhiều, mày câm họng lại đi
Ông Hoàng
Ông Hoàng
/Tức giận bỏ vào trong/
Bà Cẩm
Bà Cẩm
Mệt mỏi
Bà Cẩm
Bà Cẩm
/cũng bỏ vào trong nhà/
Không gian bỗng lặng im như thường lệ
Chỉ còn cậu đơn coi lẻ bóng ở ngoài cửa nhà
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Hức...hức.../rơi nước mắt/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tại sao...Mọi chuyện lại như thế này.../mở tờ giấy ra/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Hức...đây là công sức của con mà...chỉ cần học thêm đại học nữa thôi...
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Con xin cha mẹ đấy.../nghẹn ngào/
Đi học đối với cậu cũng đâu có dễ gì
Suốt bao nhiêu năm đi học, cậu gặp biết bao nhiêu là chuyện.Bị bạn bè bắt nạt, bị giáo viên đì. Vì vậy mà cậu lấy học làm mục tiêu để phấn đấu và cố gắng vì nó
Đến giây phút bây giờ đối với cậu là tuyệt vọng vô cùng...Cậu không ngờ đến có những lời nói cay độc của cha mẹ, hành động đau đớn của cha
Cậu giờ chỉ biết ngồi khóc mà không biết làm gì khác.Từ trước đến giờ cậu thường không để tâm đến lời nói hay hành động tác động tâm lý của cha mẹ dù có đau đến mức nào
Đây là lần mà cậu cảm thấy tổn thương nhất
Sao ông trời lại nhẫn tâm cho cậu rơi vào gia đình này cơ chứ...?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/cố gắng lấy lại bình tĩnh/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Hức....hức..."mình còn có thể tin tưởng đối với cái nhà này không?"
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
"sao không ai cần đến sự tồn tại của mình...?Tại sao mình lại duoc sinh ra?"
Cậu cứ ngồi khóc co ro ở cửa nhà
– Lát sau –
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/lau đi hai hàng nước mắt, đứng dậy bước vào phòng/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
"Mình tồn tại để làm gì...?"
Cậu bước vào phòng với cái tâm trạng không thể nào tệ hơn
Ánh mắt vô cảm hơn ban nãy , gương mặt như người mất hồn.
___________
–Hôm sau–
Bà Cẩm
Bà Cẩm
Thằng Duy đâu rồi?!Ra đây nấu cơm nấu nước lẹ lên!
Bà Cẩm
Bà Cẩm
Tao đói sắp chết đến nơi rồi này!/đập cửa phòng Đức Duy/
Cánh cửa phòng từ từ hé mở
Bà Cẩm
Bà Cẩm
/giật mình/
Trước mắt bà là một con người nhưng giống như một cái xác vô hồn hơn.Đôi mắt thâm đen,mặt biến sắc,cánh tay mở cửa để lộ ra các vết xước vẫn còn đang rỉ mau'
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Con biết rồi....đợi con một lát...con sẽ ra ngay.../đờ đẫn/
Bà Cẩm
Bà Cẩm
Ra lẹ lên cho tao/không quan tâm rồi rời đi/
Đối với bà thì Đức Duy chẳng khác gì người ở, sự tồn tại của cậu trong gia đình này chỉ cần làm việc nhà, nấu đủ các bữa ăn là được
Kết thúc chap 1
⟨ tác giả✨ ⟩
⟨ tác giả✨ ⟩
Lần đầu viết truyện nên có nhiều điều sai sót
⟨ tác giả✨ ⟩
⟨ tác giả✨ ⟩
Mong mọi người góp ý giúp tôi nha<33
⟨ tác giả✨ ⟩
⟨ tác giả✨ ⟩
Cảm ơn vì đã đọc đến đây🐑

chap 2

Vẫn như thường lệ, cậu vẫn ra ngoài dọn dẹp và nấu bữa sáng cho cha mẹ như một con hầu trong nhà
Trong lúc bưng món ăn , cậu cố gắng thuyết phục hai người họ. Vì nếu cậu nghe lời mà bỏ đi ước mơ học hết đại học của mình thì công sức 12 năm trời của cậu sẽ đổ sông đổ biển...
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Mẹ...tuần sau trường đại học sẽ gửi giấy thông báo nhập học cho con...Ở trên thành phố, học phí cũng không cao lắm đâu...
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Con cũng xin được học bổng một phần rồi...
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nên là.../giọng run/
Ông Hoàng
Ông Hoàng
/Đập bàn/
Ông Hoàng
Ông Hoàng
HỌC CHI CHO LẮM TIỀN?!
Ông Hoàng
Ông Hoàng
Tao không có dư tiền để lo cho mày!
Mẹ cậu ngồi kế bên, không quay mặt lại nhìn cậu cũng chẳng bênh vực gì cho cậu
Bà chỉ nhéch mép
Bà Cẩm
Bà Cẩm
Bộ mày tưởng học xong là đổi đời được hả?
Bà Cẩm
Bà Cẩm
Bớt ảo mộng lại giùm tao.
Ông Hoàng
Ông Hoàng
Tao nhắc lại cho mày một lần cuối
Ông Hoàng
Ông Hoàng
KHÔNG CÓ HỌC VỚI CHẢ HÀNH GÌ HẾT!Ở NHÀ ĐI LÀM PHỤ TAO KIẾM TIỀN!/thét thẳng vào mặt cậu/
Mẹ cậu thảng nhiên ngồi ăn cơm như chưa có chuyện gì đang xảy ra trước mắt
Bà chỉ nói vỏng vẹn vài từ
Bà Cẩm
Bà Cẩm
Nếu mày muốn học thì tự mà đi, tao không cản.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cha...Mẹ.../rưng rưng nước mắt/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Dù gì con cũng là con của cha mẹ mà...!
Cậu cố gắng lấy hết dũng khí để phản kháng
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Đại học là ước mơ của con!/rơi lệ/
Không gian xung quanh bỗng trở nên im bặt, chỉ có tiếng gió nhẹ nhàng thổi qua.Giống như một khoảng khắc bình yên trước khi có cơn bão lớn tràn vào
Ông Hoàng
Ông Hoàng
/đập mạnh chén cơm xuống sàn khiến nó vỡ ra từng mảnh/
Ông Hoàng
Ông Hoàng
Tao nuôi mày lớn như này,để mày cãi lời tao hả?!
Ông vừa nói dứt câu thì đánh mạnh vào mặt cậu một cái
Làm cho mau' từ miệng cậu nhỏ giọt
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/Ôm mặt/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cha...
Ông Hoàng
Ông Hoàng
Mày mà còn nhắc lại chuyện đại học này nữa là tao đánh mày nhừ xương!
Ông Hoàng
Ông Hoàng
/tức giận bỏ đi/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Hức...hức...
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
"Tại sao cha có thể nói những lời như vậy được chứ...."
Bà Cẩm
Bà Cẩm
Trời đánh tránh bữa ăn!
Bà Cẩm
Bà Cẩm
Không thấy tao đang ăn ngon hay sao!?Tại mày hết đấy!!
Bà Cẩm
Bà Cẩm
Nhìn cái mặt mày là không nuốt nổi cơm!
Bà nói xong cũng nổi giận mà bỏ đi, để mặt cho mau' miệng của cậu tuôn ra bởi cú đánh ban nãy của người cậu gọi là cha
Hai người họ cứ thế mà đi làm.Không quan tâm gì đến người con của họ
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
.../lau mau' ở miệng kèm theo nước mắt/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/đứng dậy/
Cậu nhặt từng mảnh vỡ của cái chén hồi nãy cha cậu đập xuống sàn
Có lúc những mảnh vỡ ấy làm cậu bị đứt tay, nhưng cậu không màn đến
Lau dọn, dọn dẹp xong thì cậu đi vào phòng
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/nằm lên giường/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/nhắm mắt lại suy nghĩ/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
"Mình không muốn ở cái nhà này nữa..."
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
"Là do mình không nghe lời hay là lo mình không đủ tốt để cha mẹ công nhận...?"
Cậu ôm một nổi đau không lời,nỗi đau này ai sẽ thấu hiểu được cho cậu...?
Cậu quả thật nhỏ bé...
Cậu nhỏ bé đến mức cả thế giới này chẳng có một góc khuất nào để chứa đựng cậu..
Giấc mơ ,mong muốn của cậu tan biến trong phút chốc . Giấc mơ của cậu chỉ muốn được sống hạnh phúc và được yêu thương, mong muốn của cậu là chỉ cần học hết đại học...Giản đơn thế thôi
Nhưng lại không được thực hiện.Cậu cứ thế lặng nhìn thời gian nuốt trôi hết mọi thứ, chẳng thể thay đổi
Cậu nhìn chằm chằm trên trần nhà một lúc rồi bật khóc
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
...
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
"Hay là...mình cứ chết đi! Mọi chuyện sẽ kết thúc êm đềm !!"
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/Ngồi bật dậy/
Đứng dậy khỏi giường, cậu lục tìm trong tủ quần áo lấy ra một cọng dây thừng được cất giấu bấy lâu
Cậu lấy cái ghế rồi đứng lên trên cái ghế ấy
Trong lúc chuẩn bị lấy cọng dây thừng treo lên chiếc đèn trần trong phòng thì cậu khựng lại
Quay sang liếc nhìn tấm bằng tốt nghiệp lớp 12
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
.../đắn đo suy nghĩ/
Tấm bằng tượng trưng cho sự nổ lực của cậu suốt 12 năm qua... Không lẽ bây giờ lại từ bỏ nó sao?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Thành tích... Kết quả...Đều là do mình kiên cường phấn đấu...
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Mình...nên suy nghĩ lại không...?
__________
Trời đã tối
Cha mẹ đi làm về đã nhìn thấy bữa ăn đã dọn sẵn bàn
Ông Hoàng
Ông Hoàng
Hôm nay nó tự giác à?
Bà Cẩm
Bà Cẩm
Có ăn là được rồi, sống chết ra sao thì kệ đi
Hai người ngồi vào bàn ăn cơm, xong rồi thì đi tắm rửa, rồi chợt mắt nằm ngủ trong phòng
Mà không có sự hiện diện của cậu
------
1h22p sáng
Màn đêm tĩnh mịch, không một tiếng động gì.Tuy nhiên, trong phòng cậu lại vang lên tiếng lạch cạch
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/tim đập nhanh/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
"Nếu đi thì mình có đủ tiền không...?"
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
"Lỡ gặp cướp thì sao..?"
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
"Mình sẽ sống nổi chứ?? Lỡ bị bệnh thì sao..?"
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
"Mình có đủ tiền không...?"
Cậu gấp rút thu dọn tất cả các đồ đạc cần thiết vào balo
Đôi mắt cậu rướm đỏ, trong lòng ngực là hàng ngàn hàng tấn sự chịu đựng, dồn nén bấy lâu
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
"Mình chỉ muốn học...Và sống một cuộc sống khác... Mình không muốn ở đây...!"
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
"Ước mơ của mình... Mình sẽ nhất quyết giữ lấy! Mình có tội gì cơ chứ!"
Đôi khi... những ước mơ sinh ra sai chỗ...thì đó là một cái tội...!
Gần 2h sáng, Đức Duy đắn đo một hồi lâu rồi cũng nhất định ra đi
Cậu đi chân trần ra phía cửa,lấy giầy mang vào.Lặng nhìn lại căn nhà trải qua bao nhiêu nắng mưa cùng cậu suốt 18 năm qua
Tiến bước nhẹ nhàng ra đến cổng, cậu chừng chừ một hồi
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
"Con xin lỗi cha, xin lỗi mẹ...Xin lỗi hai người...Con ích kỷ quá..."
Cậu rời đi
Mang theo tấm bằng tốt nghiệp và số tiền cậu tích góp dành dụm lâu nay
Không một lá thư, không một lời từ biệt...Chỉ lặng lẽ bước đi
Bóng tối bao trùm cả khu phố,le lói một ít đèn đường.Bóng dáng nhỏ bé của cậu dần dần đi xa đi xa...
Kết thúc chap 2
⟨ tác giả✨ ⟩
⟨ tác giả✨ ⟩
Cảm ơn vì đã đọc đến đâyy✨
⟨ tác giả✨ ⟩
⟨ tác giả✨ ⟩
Giờ thì tui đi ngủ😴

chap 3

Cậu đi đến ngồi lên chiếc ghế một mình ở nơi không bóng người
Khoảng khắc này thật cô đơn ...
Nhưng nổi cô đơn này còn đỡ hơn lúc sống cùng cha mẹ
Cậu ngước nhìn lại quá khứ .
Nhớ có lần năm lên 9 tuổi. Lỡ làm rơi ly nước xuống sàn, cha cậu quay lại nhìn với đôi mắt đỏ ngầu
"Đồ ăn hại, đồ vô dụng!"
Rồi thắt lưng da bay thẳng vào người. Mẹ đứng nhìn đó, mà không ngăn cản
Lần đó Duy nằm ngồi trong góc u tối,lưng đầy lằn đỏ
Cậu cắn chặt môi, tự hứa với lòng mình "Lớn lên...sẽ rời khỏi đây"
Bây giờ điều đó đã diễn ra thành sự thật.
Cậu ngồi co ro bên ghế đá, chân khép lại và siết chặt balo.Tay hơi run cầm điện thoại lên
"Xe khách tuyến Sài gòn(Thành Phố) - 4h18p sáng"
3h56
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
...Ở đây lạnh quá...
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Mình sợ...Nếu lên đó... mình có sống nổi không nhỉ...
Cậu ngước lên bầu trời, không sao.Chỉ toàn là mây...
Mọi thứ im lặng đến rợn người, chẳng có tiếng động.Cậu còn cảm nhận được nhịp tim của mình đang đập dữ dội
Cậu cứ nghĩ khi bỏ nhà ra đi.Cậu sẽ rất dứt khoát, mạnh mẽ, không hối tiếc điều gì
Mà giờ đây cậu cứ cảm thấy mình như một đứa trẻ đi lạc nhà vậy...cảm nhận được nổi nhớ nhà đang dân trào...
Đột nhiên cậu nhớ lại ánh mắt khinh bỉ của cha, tiếng gằn giọng của mẹ.
"Học cái gì? Ảo tưởng!Học rồi sau này cũng đi làm thuê giống tao thôi!!"
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
...
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Không...
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Mình...
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nhất quyết sẽ không về...!
_______
Bóng đèn của xe khách dần dần hiện hữu, giống như một ánh sáng đang dần hé lộ trong thâm tâm u tối của cậu
Cậu đứng dậy, dùng tay nắm chặt quai balo
Khi xe dừng lại, cậu bước lên ngồi gần cửa sổ.Không ai tiễn, không ai đi cùng
Xe lăn bánh
Qua cửa kính mờ sương,cậu nhìn thấy con đường quê quen thuộc lùi dần về phía sau.Nơi có một mái nhà mà cậu gọi đó là gia đình nhưng chưa bao giờ được gọi là con
Cậu bật khóc
Đây là lần đầu tiên trong suốt nhiều năm cậu bật khóc thành tiếng.Chẳng ai nghe, vì mọi người trên xe đều đang ngủ
Chỉ duy nhất cậu là tỉnh...tỉnh táo hơn bao giờ hết
_____________
Gần trưa,xe đến bến.
Thành phố hiện ra trước mắt cậu là một cái nắng chang chang, tiếng còi xe in ỏi.Mùi khói bụi vây quanh .
Cậu bước xuống xe, tay vẫn siết chặt balo. Đôi chân tê rần sau chuyến đi dài.Mắt đỏ vì thiếu ngủ,vì khóc, vì sợ hãi.
Cậu mở điện thoại lên thì pin chỉ còn 16%.Không có mạng, không có wi-fi
Bèn hỏi chú xe ôm gần đó.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ờm...Chú ơi.../rụt rè/
Chú xe ôm
Chú xe ôm
Hả!?
Chú xe ôm
Chú xe ôm
Đi xe hả
Chú xe ôm
Chú xe ôm
Lên đi chở cho nè!/đưa nón bảo hiểm cho cậu/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
À...dạ không phải, con muốn hỏi... đường ạ...
Chú xe ôm
Chú xe ôm
Ủa vậy hả
Chú xe ôm
Chú xe ôm
Nhìn con chắc mới từ dưới quê lên đây
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Dạ...
Chú xe ôm
Chú xe ôm
Con muốn hỏi gì
Chú xe ôm
Chú xe ôm
Đường nào?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Dạ... đường đến trường đại học *** ở đâu vậy chú...?
Chú xe ôm
Chú xe ôm
Trường đó ở xa lắm à
Chú xe ôm
Chú xe ôm
Đi đường này rồi quẹo phải từ từ là tới/chỉ hướng phía trước/
Chú xe ôm
Chú xe ôm
Con đi xe không lên chú chở cho lẹ?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vậy...cần bao nhiêu tiền ạ...?
Chú xe ôm
Chú xe ôm
100 ngàn nha! Tại đường xa
Cậu nghe chú ấy nổ giá mà giật mình. Mới nãy trả tiền xe khách, giờ đây trên người cậu chỉ còn đúng 381 ngàn đồng...
Cậu đắn đo một hồi lâu
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Dạ con cảm ơn...
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nhưng...con đi bộ được rồi ạ...
Chú xe ôm
Chú xe ôm
/nhún vai/
Chú xe ôm
Chú xe ôm
Tùy con, nhưng mà xa lắm à nghen!
Cậu cúi nhẹ đầu cảm ơn chú một cái rồi rời đi
Chú xe ôm
Chú xe ôm
"Tội nghiệp thằng nhỏ, chắc mới lên đây còn bở ngỡ"
Chú xe ôm
Chú xe ôm
"Nhưng mà mình cũng cần tiền..."
Chú xe ôm
Chú xe ôm
Chú xin lỗi con nha/nói nhỏ/
___
Phía cậu
Mồ hôi nhỏ thành giọt
Cậu không quay đầu lại.Biết rằng sẽ không có ai ở phía sau và cũng không có ai ở phía trước chào đón cậu
Nhưng cậu vẫn bước
Cậu biết nếu giờ quay trở về thì y như con rùa rụt đầu.Nếu ở lại căn nhà đó thì chẳng khác nào là ở địa ngục
Từng bước mệt lã. Trên vai nặng nề như đang vác cả một quê hương, một quê hương mà cậu đã rời bỏ, vì quê hương ấy không bao giờ dang tay ôm lấy cậu
_______________
Ngôi trường đại học nằm trong một con hẻm rộng lớn.Xung quanh là các dãy nhà cao tầng.
Duy bước vào phòng hành chính với tờ giấy báo trúng tuyển nhăn mép
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em muốn xin đăng ký ở kí túc xá ạ...!
Cô nhân viên đeo kính nhìn hồ sơ
Cô Nga
Cô Nga
...
Cô Nga
Cô Nga
Không được rồi, em không có giấy xác nhận của địa phương .Không có bản cam kết từ phụ huynh
Cô Nga
Cô Nga
Cũng chưa có thẻ sinh viên
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nhưng em... không có chỗ ở...
Cô Nga
Cô Nga
/thở dài/
Cô Nga
Cô Nga
Tạm thời thì chưa được đâu.Em thuê phòng ở ngoài trước đi ha/vỗ nhẹ vai cậu/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vâng ạ...
____
Chiều hoàng hôn buông xuống rất nhanh.Phòng trọ nào cũng quá đắt , hoặc không cho người không có giấy tờ thuê - Duy gượng cười cảm ơn rồi rời đi.
Trời sài gòn dần tối thì chuyển mưa
Cậu ngồi đứng trước một cửa tiệm tạp hoá nhỏ đã đóng cửa
Nhìn ngắm từng hạt mưa rơi xuống.Lòng cũng cậu trĩu nặng...
Kết thúc chap 3
⟨ tác giả✨ ⟩
⟨ tác giả✨ ⟩
Ựa
⟨ tác giả✨ ⟩
⟨ tác giả✨ ⟩
Cảm ơn vì đã đọc đến đây<3

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play