Em Bé Ơii (SolNick) [JsolNicky]
nhận nuôi
Bichphuong (tacgia)
Hellooooo
Bichphuong (tacgia)
Bộ mới nè
Bichphuong (tacgia)
Bộ ĐKXH kia xoá rồi
Bichphuong (tacgia)
Chả ai thèm đọc nên xoá...
Bichphuong (tacgia)
Bộ này ko ai đọc nx là khỏi viết bộ nào khác luôn
Tiếng mưa lách tách rơi trên mái hiên của cô nhi viện nhỏ nằm nép mình nơi cuối con phố cũ. Không gian tĩnh lặng như lắng đọng lại trước một cột mốc lớn của một sinh mệnh bé nhỏ
Giọng dì viện trưởng vang lên, hòa cùng tiếng cửa mở ra, đầy hồi hộp
Cậu bé với mái tóc đen hơi rối, đôi mắt to tròn, ngập ngừng bước ra. Ánh mắt cậu nhanh chóng chạm vào người đàn ông cao lớn đang đứng giữa sảnh. Áo sơ mi thẳng tắp, cà vạt chỉnh chu, nét mặt lạnh như tiền. Người ấy là Thái Sơn – giám đốc một công ty truyền thông nổi tiếng, năm nay mới 26 tuổi nhưng đã khiến bao người kiêng dè
Phong Hào
Là… chú ấy sao ạ?
Phong Hào lí nhí hỏi, mắt vẫn không rời người đàn ông xa lạ ấy
Dì viện trưởng gật đầu, nở nụ cười dịu dàng
NVP
Ừ, từ giờ con sẽ sống cùng chú Sơn
NVP
Chú ấy sẽ là người giám hộ hợp pháp của con
Phong Hào gật nhẹ, rồi chầm chậm tiến lại gần. Cậu ngẩng đầu nhìn người đàn ông kia, hai tay nắm chặt gấu áo mình
Phong Hào
Cháu… chào chú ạ
Thái Sơn cúi xuống nhìn cậu bé, ánh mắt không mấy thiện cảm. Anh khẽ nhíu mày, có vẻ không quen với không khí này
Chỉ 3 chữ cộc lốc. Không vuốt đầu, không nắm tay, không nụ cười
Nhưng với Phong Hào, chỉ cần vậy là đủ rồi
Trên xe, Phong Hào ngoan ngoãn ngồi yên bên cạnh, không hỏi han gì. Cậu biết người lớn có thể không thích bị làm phiền. Tuy vậy, đôi lúc cậu lại len lén nhìn Thái Sơn, như để chắc rằng mình thực sự không nằm mơ. Rằng cậu – một đứa trẻ bị bỏ rơi – cuối cùng cũng có ai đó gọi là “người thân”
Thái Sơn gắt nhẹ, không rời mắt khỏi đường
Phong Hào
Dạ.. không có gì
Phong Hào vội cúi đầu, mím môi
Thái Sơn khẽ thở dài. Anh không ghét trẻ con. Chỉ là… anh chưa từng quen với việc có ai đó nhỏ bé, mong manh như vậy xuất hiện trong cuộc đời mình
Nhưng giờ thì không thể quay lại được nữa
Căn hộ cao cấp nơi Thái Sơn sống là một thế giới hoàn toàn khác. Đèn sáng trưng, nội thất hiện đại, sạch sẽ đến lạnh lùng. Phong Hào đứng chôn chân nơi cửa, ngước nhìn không chớp mắt
Phong Hào
Đây… đây là nhà chú sao?
Thái Sơn
Là nhà của cả hai
Thái Sơn buột miệng, rồi như nhận ra mình vừa nói gì đó lạ lùng, liền quay đi
Phong Hào cười nhẹ, rồi cúi đầu thật sâu
Phong Hào
Cảm ơn chú… vì đã chọn cháu
Thái Sơn không đáp. Nhưng trong lòng, một điều gì đó rất lạ bắt đầu lay động
Bichphuong (tacgia)
Bình luận nhiều vào
Bichphuong (tacgia)
Thả like cho tôi đê
quần áo,đồ chơi
Sáng hôm sau, Thái Sơn vừa bước ra khỏi phòng đã thấy Phong Hào ngồi co ro ở ghế sofa, hai tay ôm đầu gối, mắt nhắm nghiền lại như đang cố không ngủ gật
Phong Hào
Dạ… cháu dậy từ sáu giờ
Phong Hào
Cháu không biết giờ ăn sáng là lúc nào, nên ngồi đợi ạ…
Phong Hào lí nhí đáp, đôi mắt tròn xoe nhìn anh đầy dè dặt
Thái Sơn liếc nhìn đồng hồ. Bảy giờ rưỡi
Thái Sơn
Lần sau đói thì đi ăn
Thái Sơn
Trong bếp có bánh mì và sữa
Thái Sơn
Mà sao mặc đồ hôm qua vậy?
Phong Hào cúi đầu, giọng nhỏ như muỗi
Phong Hào
Cháu… chưa có đồ khác…
Nghe vậy, Thái Sơn im lặng vài giây. Anh chưa từng để ý đến việc đó. Với anh, một đứa trẻ chỉ cần có chỗ ở, có cơm ăn là được. Nhưng rõ ràng là không đơn giản vậy...
Cửa hàng trẻ em to oành hiện ra trước mắt, đầy sắc màu rực rỡ, đối lập hoàn toàn với gương mặt lạnh như tiền của Thái Sơn. Phong Hào bước vào như một chú mèo nhỏ lần đầu vào tiệm cá – mắt sáng lấp lánh, nhưng lại không dám chạm vào gì
Anh nói, đứng khoanh tay chờ
Phong Hào
Dạ không, cháu… cháu chỉ cần vài bộ đồ thôi ạ
Thái Sơn
Cái gì cũng cần. Cả đồ chơi //nhíu mày//
Thái Sơn
Không phải con robot
Thái Sơn
Là con nít thì phải có đồ chơi
Phong Hào cười ngượng ngùng, nhưng rồi vẫn rón rén đi chọn vài cái áo. Thái Sơn theo sau, tay lúc nào cũng nhét trong túi, mặt vẫn nghiêm. Nhưng mắt thì để ý từng động tác nhỏ của đứa trẻ kia
Thái Sơn
Thích con gấu kia à?
Anh hỏi, khi thấy cậu đứng mãi trước một kệ thú bông
Phong Hào
Dạ không… con chỉ… nhìn thôi…
Thái Sơn thở dài. Không nói gì, anh cầm luôn con gấu bông to nhất trên kệ, đưa cho nhân viên
Khi họ trở về, tay Phong Hào ôm một đống túi to đùng, vừa đi vừa líu ríu cười như vừa trúng số. Còn Thái Sơn, tuy mặt vẫn cau có, nhưng trong lòng lại yên lặng hơn bao giờ hết
Phong Hào
Cháu… cảm ơn chú nhiều lắm
Phong Hào
Cháu sẽ giữ gìn thật kỹ
Thái Sơn
Không cần giữ gìn quá
Thái Sơn
Hư thì mua cái khác
Phong Hào ngẩn người. Một lúc sau, cậu lặng lẽ nói
Phong Hào
Lần đầu tiên... cháu được mua đồ chơi mới
Thái Sơn khựng lại. Tim anh lỡ một nhịp
Chỉ là đồ chơi thôi. Nhưng với đứa trẻ này, nó là cả một thế giới
Tối hôm đó, lần đầu tiên căn nhà lớn có tiếng cười con nít. Còn Thái Sơn, lần đầu tiên nằm trên giường, lại thấy… không cô đơn
đi học
Thái Sơn
Mai bắt đầu đi học
Thái Sơn nói khi vừa ngồi vào bàn ăn, mắt dán vào tờ lịch dán tường trong bếp
Thái Sơn
Đưa hồ sơ rồi. Trường gần đây
Phong Hào đang bưng bát cháo cũng sững lại, cái muỗng trên tay khựng giữa không trung
Phong Hào
Trường… có đông người không ạ?
Phong Hào
Có nhiều bạn không ạ?
Phong Hào
Bạn có… bắt nạt cháu không ạ?
Thái Sơn ngẩng lên, nhíu mày nhìn cậu bé
Thái Sơn
Không ai dám bắt nạt con tôi
Chỉ một câu, nhưng khiến Phong Hào ngẩng đầu lên, đôi mắt ánh lên thứ gì đó kỳ lạ – giống như được bảo vệ, được tin tưởng. Nhưng cậu bé vẫn lo lắng. Lần đầu đi học, sao có thể không sợ?
Sáng hôm sau, Thái Sơn đưa cậu đến trường tiểu học mới. Trường sạch đẹp, giáo viên thân thiện, bạn học nhìn cũng không có vẻ gì đáng ngại. Nhưng Phong Hào vẫn nắm tay anh chặt như sắp đi ra pháp trường
Thái Sơn
Đâu phải đi lạc //nhíu mày//
Cậu ngước nhìn anh, đôi mắt rưng rưng
Phong Hào
Chú đừng đi được không?
Thái Sơn khựng lại. Anh vốn không phải người giỏi an ủi hay dỗ dành. Nhưng nhìn gương mặt bé con mếu máo, lòng anh lại chùng xuống
Anh nói, cố làm giọng dịu xuống
Thái Sơn
Không ai bỏ cháu lại đâu
Thái Sơn
Thật. Không tin thì… tối về kiểm tra
Phong Hào cười méo xẹo, rồi bị cô giáo dắt vào lớp. Vừa quay đi, cậu vừa ngoái lại nhìn, nước mắt lưng tròng nhưng vẫn cố không khóc
Thái Sơn đứng đó một lúc, nhìn theo. Trái tim – vốn chỉ biết công việc và lý trí – tự nhiên nặng trĩu
Khi vừa tới cổng trường, Thái Sơn thấy một đứa nhỏ đứng tít trong góc, tay ôm ba lô, mặt tèm lem nước mắt. Phong Hào
Phong Hào vừa thấy anh, lập tức nhào tới ôm chặt lấy chân, khóc nấc lên
Phong Hào
Hức..Chú tới thật rồi… hu hu… cháu tưởng… chú quên cháu
Thái Sơn
Bảo là tối về còn kiểm tra mà
Anh khẽ gắt, nhưng tay đã xoa nhẹ đầu cậu
Phong Hào
Cháu học không giỏi… đọc sai bảng chữ cái… mấy bạn cười cháu
Thái Sơn im lặng vài giây, rồi bế phắt cậu lên – bất chấp ánh mắt của vài phụ huynh khác
Thái Sơn
Cháu về nhà học với chú
Thái Sơn
Sau này… giỏi hơn tụi nó, hiểu chưa?
Phong Hào dụi mắt, ôm cổ anh chặt hơn
Phong Hào
Dạ… nhưng bây giờ cháu vẫn được nhõng nhẽo đúng không ạ?
Thái Sơn khẽ cười – rất khẽ, nhưng là nụ cười đầu tiên sau nhiều ngày dài
Thái Sơn
Nhõng nhẽo một hôm thôi
Thái Sơn
Mai hết khóc là được
Tối hôm đó, trong phòng khách sáng đèn, có một ông chú khó tính đang cầm bảng chữ cái dạy lại từ đầu, và một em bé vừa viết vừa thút thít, nhưng mắt lại lấp lánh niềm tin
Bichphuong (tacgia)
Ê mà gọi Nicky là em bé thì có hơi hỗn không bây?
Bichphuong (tacgia)
Kiểu là t thấy ảnh cũng dth,nghịch nghịch giống trẻ con á
Bichphuong (tacgia)
Nên t mới viết bộ này
Download MangaToon APP on App Store and Google Play