Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Tình Yêu Của Đầu Gỗ

Chương 1.

Lê Lâm, cậu con Út nhà Lê, không những sở hữu gương mặt hoàn hảo, mái tóc bồng bềnh cực soái, thân hình cân đối săn chắc mà còn được bà mụ ưu ái ban thêm má lúm đồng tiền cực dễ thương.

Trong mắt người thân và bạn bè, anh chuẩn là chàng soái ca nhưng chẳng hiểu vì sao bản tính lầm lì ít nói. Mặc kệ ai nói gì thì nói, thế giới ngoài kia có xô bồ cỡ nào, anh vẫn trơ bộ mặt không cảm xúc. Biệt danh 'Đầu gỗ' cũng do đó mà có.

35 tuổi, cao 1m85, đẹp trai nhất nhà...Vậy mà ế móc ế meo.

"Lâm à, đến bao giờ mày mới cưới vợ đây?"

"..." Lê Lâm mang balo đi luôn qua ông già đang cau có.

Một chiếc dép tổ ong lập tức bay theo sau anh.

Tai anh là tai người tập võ, nghe gió là đoán biết nguy hiểm ở hướng nào. Nên chiếc dép nhựa kia chẳng có cơ hội chạm vào áo anh.

"Đứng lại thằng kia!" Cha anh, ông trưởng tộc họ Lê đã ngoài 70 đứng lên đập bàn tức muốn nghẹn máu.

Kệ ổng la hét, đập bàn, đập ghế, Lê Lâm chẳng quan tâm, vì đơn giản toàn bộ tài sản trong cái nhà này đều là của ổng. Anh có bỏ đồng nào mua đâu mà xót của?

Mẹ anh, trẻ hơn bố anh một con giáp, bà thấy con trai Út vậy...buồn lòng thở dài, thở ngắn.

Đêm đó, bà mang vào phòng con 10 bức ảnh, lựa lời nói với con:

"Lâm, đây là các cô gái ưu tú, con Hội bạn thân của mẹ, con xem vừa mắt cô nào thì hẹn hò tìm hiểu. Nếu ưng, mẹ lập tức mang trầu cau sang nhà!"

Bà trải 10 cô gái mặt hoa da phấn, vóc dáng chuẩn 'thắt đáy lưng ong' ra trước mặt con.

Lê Lâm nửa con mắt cũng chẳng thèm nhìn, nhắm mắt ngồi thiền như một bức tượng gỗ.

"Lâm à!" Bà hét to vào lỗ tai con.

Lê Lâm vẫn bất động. Thế giới hiện giờ trong đầu anh là khoảng trời tự do tự tại, thong dong rong ruổi bốn phương, muốn làm gì thì làm, muốn đi đâu thì đi, đi sớm, về trễ chẳng có con yêu nhền nhện nào càm ràm.

Cuộc đời có sáu mươi năm, anh không dại dây vào ba của nợ đời.

"Mẹ nói cho mày biết, năm nay mày phải cưới vợ! Nếu không tự chọn thì mẹ đích thân bắt dâu."

Lê Lâm: "..."

Người nói phải có người nghe cuộc chuyện trò mới có ý nghĩa. Đằng này bà ngồi độc thoại. Độc mỏi cả miệng, đơ cả quai hàm thằng con Út vẫn ngồi im thin thít.

Bà bực bội phủi mông đứng lên: "Con với chả cái. Uổng công mang nặng đẻ đau...Đồ đầu gỗ!"

Cứ ngỡ anh chàng có biệt danh 'Đầu gỗ' dửng dưng với chuyện vợ con...Nhưng không...

Lúc trên đường từ Võ quán về nhà, cảnh cô gái ôm gì đó ủ kĩ trong bụng bị hai ông bà già đập cây liên tục lên tấm lưng gầy mảnh khảnh khiến anh ngứa mắt, ngứa tay.

Anh quăng chiếc xe đạp Cervélo R5 trị giá nửa tỷ ngã chỏng vó, sải bước chân dài tóm hai tay hai ông bà già, không nói không rằng hất mạnh.

Hai người thối lui ra sau một đoạn, trố mắt chỉ đầu gậy vào mặt anh: "Mày là thằng nào chõ mõm vào chuyện gia đình tao?"

Thì ra là một gia đình!

Lê Lâm ghét nhất là bạo hành gia đình. Cha mẹ ỷ đẻ ức hiếp hành hạ con cái. Anh đứng chắn trước mặt cô gái, trừng đôi mắt sắc lạnh vào hai người làm cha làm mẹ.

Người cha có tướng đồ tể hung hăng, ông ta đập gậy xuống đất thị uy: "Tao đếm đến ba, mày mà không cút, tao quất luôn cả mày!

Một!

Hai!...

Hai...rưỡi!

Ba...

Mẹ mày!" Ông ta giật luôn cây trong tay vợ hầm hổ sấn tới. Hai gậy gỗ giá thẳng lên cao, nhắm đầu anh bổ xuống: "Để tao xem đầu mày cứng tới đâu?"

Lê Lâm vẫn đứng im. Đợi hai đầu gỗ vừa tầm tay, anh tóm gọn. Chỉ cần tăng chút lực, quyền cầm gậy đã thuộc về tay anh. Anh ném hai gậy gỗ vào tí trong hàng rào nhà người ta.

"Mày...Mày..."

Thấy bản mặt anh lạnh tanh không cảm xúc. Người đàn ông ai ngại bèn quay sang chửi con gái: "Đồ làm đĩ kia, hôm nay mày không khai cha đứa con hoang đó là ai, tao rao cho cả thiên hạ biết bộ mặt thúi của mày!"

Nghe người đàn ông nói vậy, Lê Lâm quay lại nhìn cô gái. Lúc này anh mới thấy...thằng bé con cô đang ủ kĩ trong lòng. Đôi mày rậm của anh nhíu lại. Anh nhìn mặt mũi cô gái.

Cô đang cúi đầu lo ôm con nên anh chẳng thấy được gì ngoài đôi mi cong rung rinh ấm ức. Có giọt nước mắt nào đó rơi xuống lạc vào đáy mắt anh.

Anh quay lại đối diện với người đàn ông đang chửi liên thanh.

"Tôi là cha đứa bé. Hai người buông tha vợ con tôi được chưa?"

Một câu nói nhẹ như làn gió chớm thu nhưng lọt tai người nghe có sức nặng như đổ chì.

"Cái...Cái...gì?" Hai người mở to hai đôi mắt, nhìn anh chằm chằm không chớp mi, lắp bắp: "Mày...nói...mày là thằng chồng...hoang của nó hả?"

Lê Lâm chẳng dư hơi trả lời. Anh nhích môi, quay lại đến bên cô gái, khom người đỡ hai mẹ con: "Về nhà thôi. Chồng xin lỗi vợ!"

Cô gái ngẩng mặt nhìn anh, trưng cho anh đôi mắt màu mật khó hiểu.

Anh cười nhạt. Kịp nhận ra: Mình thế mà tài, có thể thuận miệng nói ra hai từ ngọt như mía lùi mà bấy lâu nghe thôi đã mắc ói...

Chương 2.

Út thiếu gia đã hạ mình cứu người, dùng đến cả từ không nằm trong bộ nhớ. Vậy mà, cô gái vẫn ôm đứa nhỏ ngồi bất động ngơ ngác nhìn anh như người xa lạ.

"Cô Hai, bộ cô muốn hai đứa già kia quánh cô chết hả?

Mau đứng lên đi theo tôi!" Lê Lâm đưa cái miệng vào sát lỗ tai cô gái rít vài lời. Lỡ cứu người rồi...phải cứu đến cùng. Bỏ dở giữa chừng anh sợ mẹ con cô càng sớm quy tiên.

Cô gái như hiểu ra vấn đề. Cô vội bế con, nương theo lực đỡ của anh đứng lên.

Lê Lâm tự nhiên đưa người đi trước hai đôi mắt còn mở to như trời tròng.

Đến gần chiếc xe đạp.

"Hải Yến!" Một tiếng gọi giật ngược kèm theo tiếng khóc oán than: "Hai đứa tao vất vả nuôi lớn mày trắng da, dài tóc, những mong mày kiếm được chỗ giàu sang cho tụi tao nhờ...Mày ngủ với đại gia không ngủ, đi trao thân cho thằng nghèo hết xí quách đến chiếc xe máy cũng không có!

Sao số vợ chồng tôi khổ dữ nè trời! Nuôi mày hồi để nuôi đàn chó nay bán kiếm mớ tiền!"

Con cái đi so với chó?

Thật hết biết nói gì!

Lê Lâm buông tay cô gái, đi ngược lại chỗ hai ông bà già. Không do dự mở balo rút ra cái thẻ, ném vào bụng hai người đang khóc la mà không có nổi giọt nước mắt.

"Trong này có 500 triệu, coi như phần sính lễ!"

Hai người ngưng khóc ăn vạ, ngẩng mặt nhìn anh, nhìn chiếc xe đạp bặm trợn đang ngã chỏng vó, rồi nhìn cái thẻ.

"Cậu đùa hả? Đi xe cùi bắp...ATM có 500 triệu?

Cậu tưởng hai đứa già này mất mắt sao?"

Khóe môi Lê Lâm nhàn nhạt nhích, anh không muốn nói nhiều, quay người đi thẳng.

Anh đỡ chiếc cùi bắp nửa tỷ đứng lên, đút mông vào yên, hất cằm nói với bà mẹ mặt mũi còn non choẹt đã đèo bồng con dại.

"Lên xe!"

Cô gái nhìn chiếc xe sườn ngang không có yên sau, cô không biết anh mời mình lên xe kiểu gì?

Nhìn mặt ngơ ngơ là anh biết. Lê Lâm chậc lưỡi, đập đập tay lên khung sườn.

"Ngồi lên đó hả?

Thôi, anh cứ tự nhiên. Mẹ con tôi chạy theo sau là được rồi!" Cô gái nặn cho anh nụ cười con nít.

Không thấy người ta cười thì thôi, thấy rồi...mà không chở theo...anh áy náy vô cùng. Lòng cứ xốn xốn có cảm giác như cha bỏ rơi con gái giữa đường vậy.

Anh dựng lại chiếc xe. Vỗ vào ngực, rồi tranh phần: "Cởi địu đưa bé con cho tôi." Miệng nói tay làm. Đợi con nhãi ngớ ngớ, về đến nhà chắc cha anh đã thay sấp lịch 5/2025 thành 1/2026.

Lê Lâm đưa tay bế bé con nhỏ xíu như con mèo ra khỏi cái địu. Tay anh to, bé con quá nhỏ làm anh lóng ngóng sợ nó bị tuột.

"Ổn không vậy? Cứ để tôi bế con!" Cô gái thấy không ổn lắm.

Anh gạt đi: "Mười người như cô tôi còn bế được, huống hồ bé con chỉ nhỏ bằng con mèo!"

Giành qua giành lại, đứa nhỏ cựa mình a a e e vài tiếng làm anh chàng cao 1,85m phải dỗ: "Ờ nín đi ha! Cha thương, cha thương!"

Cô gái trẻ nhìn trân vào mặt anh: "!!!"

"Nhìn tôi làm gì? Cô cưỡi xe, cha con tôi đi bộ!"

Nói xong anh bế đứa nhỏ sải bước chân dài đi trước. Cô gái tay chân thừa thãi vội dắt con ngựa đua chạy theo sau.

Cảnh một trước, một sau bước qua cổng lớn vào nhà khiến hai ông bà già ngồi uống nước trà thưởng hoa ở nhà chòi gần đó kinh ngạc đứng lên.

Ông Lê kéo đôi kính lão dòm dòm đứa con to xác đi trước, rồi hỏi vợ: "Bà xem...có phải thằng Lâm nhà mình không?"

"Nó chứ còn ai!" Bà Lê kề má sát má chồng, tiếc lộ một bất ngờ đến khó tin: "Hình như...nó còn bế gì trước ngực í!"

Hai ông bà không hẹn cùng nhìn chằm chằm vào cô gái dắt chiếc xe đạp chạy theo sau, rồi vỗ vai nhau: "Có khi nào...đó là...!"

Hai ông bà chạy ra khỏi nhà chòi đứng dàn ngang chắn trước mặt con.

Lê Lâm ôm kĩ đứa nhỏ, không quan tâm hai bức tường thịt, anh tránh qua bên phải.

Cha mẹ anh liền nhích sang trái.

Lê Lâm nhích về trái. Bức tường di chuyển sang phải. Hai ông bà không khỏi tò mò nhón chân nhìn xem con trai giấu gì.

Anh chẳng nói nửa lời, đưa tay gạt luôn hai ông bà hóng hớt qua bên. Nhanh chân đi vào nhà.

Cản con không được, ông bà Lê cản cô gái đang dắt xe.

"Cô bé ngoan, nói cho ông bà biết...chú...giấu gì vậy?" Bà Lê chỉ vào bóng lưng con trai.

Cô gái thật thà: "Dạ có giấu gì đâu ạ! Ảnh đang bế con..." con. Cô nói còn chưa xong....

"Em bé hả?"

"Dạ!"

Hai đôi mắt ông bà Lê sáng lên. Không ai bảo ai, mạnh ai lấy chạy vào nhìn cháu nội.

"Lâm à! Mày đứng lại!" Ông Lê qua hai tết nữa là đón thọ 80, chạy theo thằng con chân dài, ông thở sắp không ra hơi nữa.

"Đưa cháu nội mẹ xem tí nào!" Bà Lê với tay gọi sau lưng con. Bà không hiểu mình lai giống ai mà đẻ ra thằng Út chân dài đến vậy?

"Lâm à! Lâ...!"

Rầm!

Cánh cửa gỗ vừa mở ra đã đóng sầm.

"Ui da!" Ông Lê sờ lên mũi, ứa nước mắt, chửi thằng con: "Tổ cha mày!

May mà mũi thật, mũi giả kể như gãy sụn!"

Chương 3.

Đóng cửa rồi, lúc này Lê Lâm mới biết: Mình của buổi chiều không giống mình buổi sáng. Trước ngực anh bây giờ có thêm thiên thần nhỏ, sau lưng còn bà mẹ trẻ không biết hiện giờ đang lóng ngóng ở chỗ nào?

Lê Lâm quay lại mở cửa.

Cha anh còn đứng bên ngoài xuýt xoa cái mũi. Mẹ anh nhìn ông chồng vô dụng bà chán cho kiếp lấy chồng già.

"Không hiểu sao một cô gái đôi mươi xinh đẹp như tui lại lấy ông già 35 nhỉ?"

"Bà nói thế không sợ thằng Lâm ế trầy thây à?"

Lê Lâm bất giác nhìn cha mẹ rồi nhìn lại mình và nghĩ tới bà mẹ mang gương mặt trẻ con kia. Anh nguýt hai ông bà già.

Hai người lớn không thèm nhìn bản mặt sắt lầm lì của con trai, trong mắt hai ông bà bây giờ...chỉ có đứa nhỏ anh đang địu trước ngực.

"Hihihi...Lâm, mày lầm lầm lì lì mà giỏi nha. Một phát có cả con cả vợ!

Đâu, cho tao xem cháu nội chút coi." Cha anh rút kinh nghiệm, nhào vô nắm luôn cái địu cho chắc. Ông tranh thủ nhón chân nhìn cháu nội.

Mẹ anh nhân cơ hội cũng xúm lại ngắm đứa cháu nhỏ.

Một khuôn mặt xinh xắn bụ bẫm đáng yêu đập vào mắt hai ông bà.

Mắt ông Lê, bà Lê lập tức đeo bốn hình trái tim to bự: "Wao, cục cưng của nội." Ở tuổi gần đất xa trời có thêm được đứa cháu nhỏ, hai ông bà mừng phát khóc. Bà Lê thò tay vào địu bế luôn đứa cháu.

Lê Lâm không thể cản vì cha anh rất cáo già. Ông một tay ôm riết lấy cánh tay anh, tay còn lại lần mở khóa chiếc địu. Anh mà không cho mẹ bế, đứa nhỏ sẽ rớt xuống đất.

Mẹ anh thành công ôm đứa nhỏ đi. Bố anh không quên xô thằng con xê ra xa chút. Mẹ chạy trước, bố hậu thuẫn phía sau, đi nhanh về phòng khóa chốt.

Lê Lâm nhìn theo: "!!!" Trong đầu thòng xuống ba dấu chấm than.

Anh đi tìm mẹ đứa bé.

Anh ra sảnh, ngó dáo dác không thấy cô. Anh bước xuống bậc tam cấp.

Trong khóm hoa trang. Anh nghe giọng ai nho nhỏ...

"Tớ không đi học nữa đâu. Tớ bảo lưu điểm rồi!"

Bên kia không biết nói gì cũng không nghe rõ giọng nam hay nữ. Anh chỉ nghe cô nói.

"Tớ có việc riêng cần giải quyết. Trước mắt tớ cần thêm việc làm, cậu biết ai cần gia sư hay dọn nhà theo giờ tớ đều nhận cả. Ừ...ừ...cảm ơn cậu. Khi nào ổn tớ sẽ học lại. Ừ...ừ...!"

Thì ra là một con nhóc còn đi học. Anh không biết thằng cha nào tán tận lương tâm đi lừa tình một cô gái trẻ rồi quất ngựa truy phong?

Để cho cô mang bầu tâm sự sinh ra đứa nhỏ khi tuổi đời còn quá non. Dở dang học hành, gián đoạn sự nghiệp, lỡ dở tương lai. Còn mang tiếng gái hư không chồng mà có con.

Căm thằng trời đánh kia một, anh giận cha mẹ cô mười. Anh không hiểu sao, cha mẹ cô lại không cưu mang cô trong lúc cô cần họ nhất mà còn thẳng tay hành hạ?

Lòng dạ con người đôi khi thật đáng sợ!

Lê Lâm bất giác thở dài.

Tiếng thở dài của anh bay vào khóm hoa trang làm cô gái đang trốn nghe điện thoại dừng ngang cuộc gọi.

Cô tắt máy, đứng lên ra khỏi khóm hoa.

Thấy bản mặt không cảm xúc của anh, cô nặn nụ cười xã giao.

"Hôm nay, cảm ơn anh rất nhiều." Cô nhìn bâng quơ trên trời rồi nói: "Giờ này, cha mẹ tôi đã lên xe về quê. Anh cho tôi xin lại đứa bé, mẹ con tôi sẽ đi ngay!"

Anh nhìn sững vào mặt cô. Tự dưng có cảm giác khó chịu. Bản mặt lầm lì ít nói vì sự khó chịu này khiến nó càng cau có đen thui.

Cô gái có chút sợ. Môi cô mấp máy mấy lần, rồi nhỏ nhẹ nói: "Tôi phải đi. Trời sắp tối rồi! Một mình tôi không sao nhưng đứa bé sẽ bị nhiễm sương lạnh."

"Ô hay! Đi là đi thế nào?" Cháu nội thức, bà Lê đi tìm con dâu vào cho bé con ti sữa. Tình cờ nghe mấy lời này, bà phản đối: "Đã về nhà rồi thì con không đi đâu nữa hết." Bà lườm thằng con trời đánh, rồi đến nắm tay con dâu, nói cho con biết: "Nhà này là của cha mẹ. Nó không có quyền đuổi hai mẹ con con. Ngoan thì cha mẹ cho ở, cứng đầu cứng cổ cha mẹ tống khỏi nhà.

Hai mẹ con con cứ yên tâm ở với cha mẹ. Có cha mẹ bảo kê, đố nó làm được gì!

Cún con thức rồi. Mau vào cho cháu nội mẹ ti nha. Đừng quan tâm đồ đầu gỗ như nó!" Bà Lê kéo tay cô vào nhà.

Cô gái nhận ra sự nhầm lẫn bây giờ đã quá lớn. Cô liền thanh minh.

"Dạ, bác ơi....!"

"Ối chao, đã ăn nằm có con rồi còn gọi là bác. Con cứ gọi mẹ, không phải ngượng ha."

"Dạ, nhưng mà..."

"Không nhưng nhị gì hết luôn. Đợi mẹ lên chùa coi ngày hoàng đạo, cha mẹ sẽ tổ chức đám cưới rình ran chính thức rước hai mẹ con bước vào nhà họ Lê!

Cứ yên tâm ở lại. Coi đây là nhà con!"

Lê Lâm nhét hai tay túi quần thong thả theo sau. Không hiểu sao...hôm nay anh mới nhận ra...có mẹ thật tốt.

Khi sắp tới phòng cha mẹ, anh đi nhanh. Ngay tại cửa phòng, lúc cô sắp bị mẹ kéo tuột vào trong, anh nghiêng người nói nhỏ vào tai cô: "Cứ thuận theo tự nhiên!"

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play