Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[ Lichaeng - Futa ] Bóng Hình Năm Ấy

Chương 1

🕊️ 🥀 🌙 👁️
——
Tại một căn biệt thự xa hoa, rực rỡ như một tòa cung điện giữa Seoul hoa lệ - Park gia
NovelToon
Ánh đèn lung linh trải dài từ sân cổng vào tới đại sảnh, nơi vang lên tiếng cười nói, chạm ly và những bản nhạc cổ điển nhẹ nhàng.
Hôm nay là một buổi tiệc thân mật hay đúng hơn là một nơi để Park gia chứng minh đẳng cấp và uy quyền với giới tài phiệt Hàn Quốc.
Từ sáng sớm, biệt thự Park gia đã náo nhiệt, những người giúp việc chạy đôn chạy đáo khắp nơi, bưng bê hoa tươi, rượu ngoại, chỉnh từng dải lụa trang trí trên tường và cả độ lệch của chân nến pha lê trên bàn tiệc.
Ấy vậy mà, giữa không gian hào nhoáng đó… lại có một nơi, nằm sâu trong góc khuất của biệt thự, nơi mà ánh đèn chùm kia chưa bao giờ chạm tới.
Đó là căn phòng của Park Chaeyoung – cô gái mà không ai trong Park gia muốn nhắc đến.
Chaeyoung là con gái riêng của ông Jihoon, kết quả từ một mối quan hệ mà ông muốn chôn vùi. Khi mẹ nàng báo tin mang thai, ông bỏ đi không một lời từ biệt
Những năm đầu đời, Chaeyoung sống cùng mẹ trong nghèo khó, cho đến khi bà mất vì bệnh. Lúc ấy, ông Jihoon mới xuất hiện, không phải vì tình cảm, mà vì trách nhiệm.
Park Jihoon
Park Jihoon
Biệt thự đã hết phòng, trước hết con cứ tạm ở đây.
Park Jihoon
Park Jihoon
Vài hôm nữa, ta đổi phòng khác cho con.
Nhưng cái “vài hôm” đó đã kéo dài đến hai năm vẫn chưa có sự thay đổi nào.
Một căn phòng chật hẹp, bốn bề là những thùng đồ cũ xếp cao, chỉ chừa một góc nhỏ để nằm ngủ.
Cửa sổ nhỏ cao quá đầu, bóng đèn treo trên trần thì chập chờn, lúc sáng lúc tắt.
Giường không có, Chaeyoung dùng bìa carton lót dưới sàn, còn gối và mền là những thứ nàng được người làm trong nhà đưa khi lần đầu đến biệt thự.
Mùa đông, gió lùa qua khe cửa khiến nàng phải quấn thêm nhiều lớp áo cũ cho đủ ấm.
Chaeyoung bây giờ ngồi co ro ở góc phòng, cuộn tròn trong lớp áo cũ sờn vai, tay ôm chặt chiếc mền mỏng.
Bụng nàng lại réo lên, không biết lần thứ bao nhiêu trong ngày, nàng cũng không nhớ nữa.
Cũng phải thôi… từ sáng đến giờ, chưa có ai mang cơm đến cho nàng.
Mọi người đều bận rộn với buổi tiệc xa hoa ngoài kia.
Còn nàng, thì đang ngồi đây, ôm bụng đói.
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
*mắt nhắm, vùi mặt vào đầu gối, thì thầm* Không sao đâu Chaeng… mai sẽ được ăn.
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
Cố thêm chút nữa thôi… mình quen rồi mà, đúng không?
Lời nói của Chaeyoung như một thói quen đã hình thành từ lâu mỗi khi đói, mỗi khi lạnh, mỗi khi cảm thấy bản thân vô hình giữa căn biệt thự này.
Nàng tự nhủ với chính mình vài lời dịu dàng, như thể có ai đó đang an ủi trong một giấc mơ xa xăm.
Chỉ tiếc, giấc mơ ấy chưa bao giờ là thật.
Nàng ngước nhìn trần nhà, nơi chiếc bóng đèn cũ kỹ lại nhấp nháy, rồi thở dài.
Và rồi, trong khoảng tối chập chờn của căn phòng lạnh, giọng nói từ đêm qua bất chợt vang lên rõ mồn một.
Park Areum
Park Areum
Nhớ cho kỹ
Park Areum
Park Areum
Ngày mai tuyệt đối không được ra khỏi phòng, dù chỉ nửa bước!
Park Areum
Park Areum
Tao không muốn bất kỳ ai nhìn thấy mày, hiểu chưa?
Park Areum
Park Areum
Nếu bước ra khỏi phòng này trước khi tiệc kết thúc, thì đừng trách tao ác.
Đêm dần buông xuống.
Chaeyoung ôm bụng, run rẩy trong góc tối, cơn đói khiến cả người nàng như mất hết sức lực
Mỗi lần nàng hít vào, dạ dày lại nhói lên một cơn quặn đau.
Hai tay nàng lạnh buốt, môi khô khốc, mắt dần mờ đi, trong đầu nàng lại hiện lên một ý nghĩ.
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
Hay là mình xuống bếp lấy một ít gì đó… rồi mình sẽ quay lại ngay…
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
*chợt im lặng*
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
Không được đâu… bà Areum sẽ đánh mình mất.
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
Mình chỉ cần chịu đựng đến hết tiệc thôi…
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
Nhưng mà đói quá.
Một lúc sau.
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
Mình đi nhanh rồi về, chắc họ không để ý đâu nhỉ?
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
Chỉ vài phút thôi, sẽ không sao đâu.
Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, bàn tay nhỏ bé của nàng run rẩy chạm vào tay nắm cửa.
Tiếng ‘cạch’ vang lên trong im lặng như một hồi chuông cảnh báo.
Gió lạnh ập vào, mang theo tiếng cười nói rộn ràng từ phía sảnh chính.
Chaeyoung lặng lẽ bước qua phía hành lang.
Nàng đi thật nhanh, đôi chân lạnh cóng dẫm lên nền gạch đá lạnh buốt.
Ánh mắt nàng hướng về phía nhà bếp – nơi hy vọng có vài mẩu thức ăn thừa rơi vãi.
Nhưng khi đi ngang qua khu vườn phía sau, nàng bỗng khựng lại.
???
???
Á—!
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
*giật mình quay phắt lại*
Trong tích tắc, nàng chỉ kịp thấy một bóng người vừa trượt chân ngã xuống hồ
Không cần suy nghĩ, không cần đắn đo, Chaeyoung vội chạy đến.
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
*hét lớn* Cố bám lấy thành hồ!
Nhưng người kia vẫn vùng vẫy trong hoảng loạn không nghe lời nàng nói, tay đập nước loạn xạ.
Không có thời gian! Không chần chừ thêm giây nào, Chaeyoung nhảy ào xuống.
Làn nước lạnh như kim châm, buốt đến tận tim gan, khiến cơ thể nàng gần như tê liệt.
Nhưng nàng vẫn cố gắng bơi về phía bóng người kia, tay quạt mạnh để giữ thăng bằng.
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
Đừng sợ, tôi ở đây rồi!
Chaeyoung với tay kéo lấy cổ tay người ấy, dùng hết sức lực đẩy cả hai về phía bờ.
Người ở dưới nước kia là Lalisa Manoban - con gái út của Manoban gia, một gia tộc giàu có không hề kém cạnh Park gia, luôn khiến người ta nể trọng vì sức ảnh hưởng trong giới thương trường.
Cuối cùng, sau một hồi vật lộn, Chaeyoung cũng đưa được Lisa lên bờ.
Cả hai đều ướt sũng, thở hồng hộc.
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
*vừa thở, vừa nhìn sang nàng*
Một cô gái gầy gò, toàn thân ướt sũng, run lẩy bẩy trong đêm gió rét.
Nhưng điều khiến Lisa không thể rời mắt khỏi nàng là ánh nhìn vừa dịu dàng, vừa buồn bã mà chẳng hiểu sao khiến trái tim cô thấy nhói lên.
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
*khẽ hỏi* Cậu tên là gì?
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
*nhìn sang cô, đôi môi khẽ mấp máy*
Nhưng chưa kịp cất lời...
Người làm trong nhà chạy tới, túm lấy cánh tay Chaeyoung.
Nhân vật phụ (nhiều)
Nhân vật phụ (nhiều)
Đứng lên!
Nhân vật phụ (nhiều)
Nhân vật phụ (nhiều)
Mau về phòng ngay!
Chaeyoung chưa kịp nói gì, chỉ kịp ngoái đầu lại, nhìn Lisa như một lời cầu cứu câm lặng.
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
*vội lên tiếng* Khoan… đợi đã...
Nhưng Chaeyoung đã bị kéo đi trong bộ quần áo ướt sũng, chân trần lấm lem bùn đất.
Ngay lúc đó, từ hướng chính điện, người lớn cũng hối hả chạy đến.
Son Yejin - mẹ cô
Son Yejin - mẹ cô
Lisa!
Son Yejin - mẹ cô
Son Yejin - mẹ cô
Trời đất ơi con có sao không?!
Hyun-bin Manoban - ba cô
Hyun-bin Manoban - ba cô
Sao lại rơi xuống hồ vậy?
Cảnh tượng hỗn loạn, tiếng hỏi han chồng chéo, nhưng không ai để ý đến một cô gái mỏng manh đang bị kéo đi vào bóng tối.
Lisa đứng dậy, ánh mắt vẫn tìm kiếm hình bóng kia
Người con gái mà cô chưa kịp biết tên, nhưng đã kịp để lại một dấu hỏi lớn trong lòng.
🕊️ Tự do trong lặng im. 🥀 Một vết thương chưa kịp khép. 🌙 Bóng đêm của định mệnh. 👁️ Ánh mắt tìm bóng hình.
Kết thúc chương 1

Chương 2

🌊 🩸 🌘
...
Cánh cửa phòng Chaeyoung bị đẩy mạnh, một tiếng ‘rầm’ khô khốc vang lên giữa đêm đông.
Chaeyoung bị xô mạnh vào trong căn phòng nhỏ tăm tối của mình.
Cánh tay nàng ê ẩm vì bị kéo suốt đoạn đường, đôi chân trần tím tái vì giá lạnh.
Chưa kịp đứng vững, một cái tát như trời giáng bất ngờ giáng xuống mặt nàng.
Gương mặt nàng lệch sang một bên, mái tóc ướt rũ xuống che khuất nửa khuôn mặt.
Park Areum
Park Areum
Ai cho mày ra ngoài hả?!
Park Areum
Park Areum
Tao đã nói thế nào rồi.
Park Areum
Park Areum
*bước tới, nắm lấy cổ tay nàng siết chặt*
Park Areum
Park Areum
Tao đã dặn là không được bước ra khỏi phòng nửa bước!
Park Areum
Park Areum
Mày không nghe được tiếng người, hay điếc rồi?!
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
*cúi đầu, giọng lí nhí* Con… chỉ định xuống bếp lấy chút đồ ăn…
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
Con đói.
Park Areum
Park Areum
Đói?! *cười khẩy*
Park Areum
Park Areum
Mày nghĩ mày là ai mà đòi ăn lúc cả nhà đang tiếp khách hả?
Park Areum
Park Areum
Hay mày cố tình muốn ra ngoài, để thiên hạ nhìn thấy bộ dạng rẻ rách của mày, rồi tưởng là người nhà Park gia này?!
Bà giơ tay định tát thêm lần nữa, nhưng Chaeyoung theo phản xạ cúi đầu né tránh.
Không trúng, bà Areum càng thêm tức giận, liền vơ lấy chiếc móc áo gần đó.
Park Areum
Park Areum
Mày muốn làm xấu mặt tao trước cả Manoban gia đúng không?!
Park Areum
Park Areum
Muốn tao bị người ta cười vào mặt vì nuôi một đứa con rơi như mày à?!
Vút!
Chiếc móc áo quất mạnh vào vai Chaeyoung, để lại một vết hằn đỏ thẫm trên làn da trắng xanh.
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
*cắn răng chịu đựng*
Park Areum
Park Areum
Tao nuôi mày là đã quá nhân từ rồi.
Park Areum
Park Areum
Mày nghe cho rõ đây, Chaeyoung.
Park Areum
Park Areum
Mày không phải người của cái nhà này.
Park Areum
Park Areum
Mày chỉ là gánh nặng, là bằng chứng nhơ nhuốc mà ba mày để lại.
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
*im lặng*
Park Areum
Park Areum
*nhìn nàng khinh bỉ*
Park Areum
Park Areum
Tao không muốn thấy mày ló mặt ra ngoài cho đến khi tiệc kết thúc.
Park Areum
Park Areum
Và từ giờ, đừng mơ có phần ăn riêng.
Park Areum
Park Areum
Mày nên học cách quen với việc đói đi là vừa. *xoay người rời đi*
Cánh cửa vừa đóng lại, Chaeyoung như trút hết sức lực, đầu gối nàng mềm nhũn rồi ngã quỵ xuống nền nhà.
Chiếc áo ướt sũng bám chặt vào người khiến cơ thể nàng run lên bần bật.
Vai nàng rát buốt, cánh tay sưng tấy vì những cú đánh vừa rồi.
Nhưng Chaeyoung không kêu, không khóc bởi đau đớn thể xác từ lâu đã trở thành một phần trong nhịp sống của nàng, như việc phải thở, phải tồn tại.
Nàng đưa tay ôm lấy bụng, một lần nữa lại nghe rõ tiếng réo âm ỉ vang lên.
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
Làm sao đây… mai có được ăn không…?
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
Hay là lại… như hôm nay…
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
Chỉ là chút đồ ăn thôi… mình đâu định ra ngoài lâu đâu…
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
Cũng quen rồi mà… nhưng đói sao chịu được chứ?
Nàng khẽ nhắm mắt lại, cố gắng điều hòa hơi thở, nhưng từng cơn đau vẫn nhói lên từ những chỗ bị đánh, trộn lẫn cái lạnh ngấm vào tận xương.
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
Nếu mai… nếu mai vẫn chưa có cơm… chỉ cần một cốc nước ấm thôi cũng được… *cười nhạt*
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
Không cần ai thương cũng được… chỉ cần được ăn một chút thôi… là đủ rồi…
Căn phòng chìm vào im lặng.
Chỉ còn tiếng gió rít khe khẽ bên khung cửa sổ nhỏ, và bóng dáng co ro của một cô gái đang run lên giữa màn đêm.
Lúc này, tại biệt thự Manoban.
NovelToon
Lisa ngồi trên giường, ánh mắt vẫn đăm đăm nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hình ảnh cô gái ấy với mái tóc ướt sũng, khuôn mặt tái nhợt, và đôi mắt buồn đến khó tả cứ mãi quanh quẩn trong tâm trí cô.
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
Cô ấy… là ai chứ?
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
Tại sao lại bị lôi đi như vậy?
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
Tại sao… mình lại thấy có gì đó sai sai?
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
Tại sao mình lại thấy… đau lòng đến vậy?
Lisa cứ ngồi đó, rồi tự đặt ra cho mình nhiều câu hỏi trong đầu mà cô vẫn chưa thể giải đáp được.
Thứ duy nhất cô kịp thấy từ cô gái ấy là ánh mắt, một ánh mắt như khẩn cầu, như muốn níu lấy một chút hy vọng, trước khi bị kéo đi trong im lặng.
Son Yejin - mẹ cô
Son Yejin - mẹ cô
*bước vào, nhẹ nhàng đóng cửa lại*
Son Yejin - mẹ cô
Son Yejin - mẹ cô
Lisa, trễ thế rồi mà con còn chưa ngủ à?
Son Yejin - mẹ cô
Son Yejin - mẹ cô
Mai còn phải đến trường nữa đó.
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
*giật mình, vội quay lại* Con không ngủ được
Son Yejin - mẹ cô
Son Yejin - mẹ cô
*ngồi xuống mép giường* Sao vậy? Có chuyện gì à?
Son Yejin - mẹ cô
Son Yejin - mẹ cô
Hay vì hôm nay bị rơi xuống hồ nên giờ vẫn còn sợ?
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
*chần chừ một lúc, rồi ngước lên* Mẹ ơi, Park gia… có mấy người con gái ạ?
Son Yejin - mẹ cô
Son Yejin - mẹ cô
*hơi ngạc nhiên* Chỉ có một thôi.
Son Yejin - mẹ cô
Son Yejin - mẹ cô
Là Park Nari, con cũng biết rồi mà.
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
Không còn ai khác thật hả mẹ?
Son Yejin - mẹ cô
Son Yejin - mẹ cô
Không có ai khác cả. Sao con hỏi vậy?
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
*lắc đầu* Không có gì đâu ạ.
Hyun-bin Manoban - ba cô
Hyun-bin Manoban - ba cô
*nói vọng vào* Yejin à, đi ngủ thôi nào.
Son Yejin - mẹ cô
Son Yejin - mẹ cô
*đứng dậy, vừa quay ra cửa không quên dặn con* Ngủ sớm đi nha con.
Son Yejin - mẹ cô
Son Yejin - mẹ cô
Nghĩ nhiều quá không tốt đâu.
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
*gật đầu nhẹ* Vâng ạ.
Cánh cửa vừa khép lại, căn phòng trở về với sự yên tĩnh tuyệt đối.
Lisa vẫn chưa nằm xuống.
Không biết vì sao, Lisa cảm thấy mình không thể làm ngơ được.
Cô bắt đầu lục lấy một quyển sổ nhỏ và ghi lại mọi chi tiết mà cô nhớ được về cô gái đó.
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
“Tóc dài… gầy gò… đôi mắt to, buồn… không mặc đồng phục giúp việc…”
Cô viết, từng nét chữ cẩn thận như thể sợ bỏ sót bất kỳ manh mối nào.
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
“Park gia… chỉ có một người con gái"
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
“Nếu là người ngoài… sao lại bị kéo đi như thế?”
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
“Thật khó hiểu.” *chống cằm suy nghĩ*
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
*khép cuốn sổ lại* Đi ngủ nào, Lisa.
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
Chỉ là một cô gái thôi mà, mai rồi cũng sẽ quên.
🌊 Dòng nước mang đến sự hồi sinh và trừng phạt, 🩸 nhưng chẳng xóa được nỗi đau, 🌘 và bóng tối giữ hộ những điều chưa rõ.
Kết thúc chương 2

Chương 3

🩹 🍰 🌟
——
Sáng sớm
Ánh sáng le lói qua ô cửa sổ nhỏ, rọi vào khuôn mặt tái nhợt của Chaeyoung.
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
*trở mình*
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
Ư… *nhíu mày, đặt tay lên vai*
Chaeyoung bây giờ vẫn mặc trên người bộ quần áo ướt sũng, chưa kịp thay.
Cái lạnh thấm vào thịt da, ngấm qua từng vết bầm, khiến nàng cả đêm gần như không thể ngủ.
Chỉ đến gần sáng, khi mệt mỏi vượt qua nỗi đói và đau, nàng mới thiếp đi được một chút.
Nhưng giờ đây, mặt trời đã lên. Nếu nàng không dậy làm việc như thường lệ, chắc chắn lại sẽ là một trận đòn khác.
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
*nghiến răng, gắng chống tay xuống giường để ngồi dậy*
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
Cố lên Chaeyoung… nếu không dậy, bà ấy sẽ đánh mất… lần này chắc không chỉ là vai đâu…
Nàng cô ngồi dậy, đôi tay lần mò, níu vào những thùng giấy cũ bên cạnh nhưng cả cơ thể mềm nhũn, không chút sức lực.
Mất gần mười phút, cũng có thể dựa được lưng vào vách tường rồi lết ra khỏi phòng.
Dạ dày rỗng tuếch, cả ngày hôm qua không có gì vào bụng, nàng bây giờ chỉ nghĩ đến việc kiếm được chút gì lót dạ.
Khi bước vào gian bếp, nàng thấy vài người giúp việc đang dọn dẹp.
Trên bàn là một mâm lớn toàn bánh ngọt và trái cây thừa lại từ buổi tiệc đêm qua.
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
*mắt sáng lên, nhỏ giọng hỏi* Mấy cái bánh này… tôi có thể ăn một chút được không?
Nhân vật phụ (nhiều)
Nhân vật phụ (nhiều)
Muốn ăn thì ăn đi.
Nhân vật phụ (nhiều)
Nhân vật phụ (nhiều)
Dư từ buổi tiệc hôm qua đấy.
Nhân vật phụ (nhiều)
Nhân vật phụ (nhiều)
Dù gì cũng đem đi bỏ cả thôi.
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
*cúi đầu, không đáp*
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
*đưa tay cầm một chiếc bánh, cắn một miếng nhỏ*
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
*mỉm cười* “Lâu lắm rồi… mới được ăn thứ gì ngon như thế này…”
Lúc ấy, một cô gái trẻ trong đồng phục người làm bước vào, trông thấy Chaeyoung, cô hơi ngập ngừng ánh mắt thoáng lộ chút thương cảm.
Người giúp việc
Người giúp việc
*bước đến nàng, khẽ nói nhỏ* Cô… hay là vào phòng ngồi ăn đi.
Người giúp việc
Người giúp việc
Sáng nay bà Areum dặn riêng là không cần chuẩn bị phần ăn cho cô.
Người giúp việc
Người giúp việc
Mà trông cô như vậy… chắc cả hôm qua chưa ăn gì?
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
*ngẩng lên, hơi ngạc nhiên*
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
*khẽ cười* Ừm… hôm qua tôi ở trong phòng cả ngày… chắc mọi người bận quá nên quên mất.
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
Nhưng không sao đâu… tôi quen rồi.
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
*im lặng một lúc, rồi khẽ hỏi* À mà, chị mới đến đây làm hả?
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
Tôi chưa từng thấy chị bao giờ.
Người giúp việc
Người giúp việc
Tôi mới đến làm từ hôm qua thôi.
Người giúp việc
Người giúp việc
Cũng chưa quen với việc trong nhà nữa.
Park Areum
Park Areum
*nói lớn* Ai đó! Pha cho tôi ấm trà mau lên!
Người giúp việc
Người giúp việc
*giật mình, nhìn sang nàng* Cô vào phòng đi, kẻo lát bà Areum thấy lại rắc rối.
Người giúp việc
Người giúp việc
Tôi đi pha trà đã.
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
*khẽ gật đầu* Cảm ơn chị.
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
Lâu rồi tôi mới thấy có người đối tốt với tôi như vậy.
Người giúp việc
Người giúp việc
*mỉm cười, rồi rời đi*
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
*lặng lẽ ôm chiếc bánh còn lại trở về phòng*
Tại một trường học dành cho giới tài phiệt.
Bây giờ là giờ ra chơi, những âm thanh cười nói đã theo chân các học sinh khác rời khỏi phòng, chỉ còn một mình Lisa ngồi yên tại chỗ của mình, ánh mắt chăm chú nhìn vào quyển sổ nhỏ trên tay.
Cô đang đọc lại những dòng chữ mà mình đã viết tối qua, bóng dáng cô gái ấy vẫn như đang lẩn khuất đâu đó giữa những dòng chữ, khiến lòng cô bồn chồn mãi không yên.
Kim Jennie
Kim Jennie
Êêê, Lisaaaa~!! *khoác tay Jisoo ngồi đối diện cô*
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
*ngước lên nhìn*
[Kim Jennie – con gái duy nhất của Kim gia, nổi tiếng là tiểu thư kiêu kỳ nhưng lại có trái tim ấm áp.]
[Kim Jisoo – con gái của Jeon gia, nhưng mang họ mẹ.]
[Jennie và Jisoo là một cặp thanh mai trúc mã, gắn bó nhau như hình với bóng.]
Kim Jennie
Kim Jennie
Sao hôm nay giờ ra chơi lại trầm tư ngồi đọc sách thế kia?
Kim Jennie
Kim Jennie
Mọi khi có thấy yên được như này đâu!
Kim Jisoo
Kim Jisoo
Chắc do hôm qua rớt xuống hồ nên vậy đó.
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
*thở dài, không đáp, vẫn chăm chú đọc quyển sổ trên tay*
Kim Jennie
Kim Jennie
*liếc nhìn quyển sổ* Cậu đang đọc gì đấy?
Kim Jennie
Kim Jennie
Hình như đâu phải sách đâu.
Vừa dứt câu, Jisoo liền nhanh như chớp chộp lấy quyển sổ từ tay Lisa.
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
*đưa tay giựt lại nhưng đã muộn* Yah, Jisoo!
Kim Jisoo
Kim Jisoo
Coi nào… Tóc dài… gầy gò…
Kim Jisoo
Kim Jisoo
*nhíu mày* Gì thế này?
Kim Jennie
Kim Jennie
*đọc tiếp* Đôi mắt to, buồn…. không mặc đồng phục… *nhíu mày khó hiểu*
Kim Jennie
Kim Jennie
Lisa, cậu viết truyện trinh thám à?
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
*giựt lại quyển sổ* Trả đây!
Jensoo: *nhìn cô với ánh mắt khó hiểu*
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
*thì thầm* Là… là cô ấy.
Kim Jennie
Kim Jennie
*nhướng mày* Là ai cơ?
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
Cô gái đã cứu tớ hôm qua.
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
Khi tớ rơi xuống hồ… là cô ấy cứu tớ lên.
Kim Jisoo
Kim Jisoo
Nhưng hôm qua lúc bọn tớ chạy đến thì chỉ thấy mỗi cậu thôi mà?
Kim Jisoo
Kim Jisoo
Làm gì có ai khác?
Kim Jennie
Kim Jennie
Đúng đó.
Kim Jennie
Kim Jennie
Mọi người cũng bảo vậy mà.
Kim Jennie
Kim Jennie
Nếu có ai khác thì phải thấy chứ?
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
Lúc đó… tớ cũng không rõ.
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
Mọi thứ xảy ra nhanh lắm.
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
Nhưng tớ nhớ rõ ánh mắt của cô ấy.
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
Rất rất buồn.
Kim Jennie
Kim Jennie
Vậy… cậu nhớ gì khác không?
Kim Jennie
Kim Jennie
Tên, đồng phục, hay thứ gì đặc biệt?
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
*lắc đầu*
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
Tớ chỉ nhớ… đồ của cô ấy ướt, tay lạnh, gương mặt xanh xao.
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
*im lặng một lúc, khẽ nói* Nhưng tớ đã quyết định rồi.
Kim Jisoo
Kim Jisoo
*chống cằm nhìn cô* Quyết định gì?
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
Tớ sẽ tìm ra cô ấy bằng bất cứ giá nào
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
Và tớ nhất định… sẽ lấy cô ấy làm vợ.
Kim Jennie
Kim Jennie
*tròn mắt* Hả? Gì cơ? Làm vợ á?!
Kim Jisoo
Kim Jisoo
Khoan đã, Lisa…
Kim Jisoo
Kim Jisoo
Bình thường chỉ mới gặp nhau vài lần đã yêu nhau đắm đuối cũng còn hơi vội…
Kim Jisoo
Kim Jisoo
Đằng này cậu chỉ gặp một lần, thậm chí còn không nhìn rõ mặt…
Kim Jennie
Kim Jennie
*chỉ Lisa* Mà là cậu nữa mới khó tin!
Kim Jennie
Kim Jennie
Hot girl xinh nhất trường, bao nhiêu người tỏ tình còn không thèm nhìn một cái…
Kim Jennie
Kim Jennie
Vậy mà giờ mới gặp người ta một lần đã đòi lấy làm vợ luôn?
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
Nếu hôm qua không có cô ấy… thì bây giờ tớ đã không còn ngồi đây để nói chuyện với hai cậu đâu.
Kim Jisoo
Kim Jisoo
Vậy cậu tính tìm cô ấy bằng cách nào?
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
*thở dài* Tớ cũng không biết.
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
Hôm qua… tớ đã sắp biết được tên của cô ấy rồi.
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
Nhưng ngay lúc cô ấy định nói thì người làm trong nhà lại kéo cô ấy đi mất.
Kim Jisoo
Kim Jisoo
Khó rồi nha… chuyện này như mò kim đáy bể vậy.
Kim Jennie
Kim Jennie
Biết đâu… nếu có duyên, cậu sẽ gặp lại cô ấy lần nữa.
Kim Jisoo
Kim Jisoo
*gật gù* Mandu của tớ nói đúng đó.
Kim Jisoo
Kim Jisoo
Có khi mai mốt lớn lên, cậu lại vô tình gặp lại cô ấy giữa phố chẳng hạn.
Kim Jisoo
Kim Jisoo
Lúc đó, nhớ kéo tụi tớ đi ăn mừng nha!
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
*mỉm cười* Tớ cũng hy vọng là vậy… chỉ không biết đến lúc đó, liệu tớ còn nhận ra cô ấy không nữa.
Kim Jennie
Kim Jennie
Nếu cậu thật sự yêu cô ấy, thì chắc chắn… sẽ nhận ra.
🩹 Nỗi đau chưa kịp lành. 🍰 Chút ngọt ngào chạm tới tim. 🌟 Gửi hy vọng mong manh còn lấp lánh phía trước.
Kết thúc chương 3

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play