Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[Tả Tô/Hàng Hạo] Truyện Ngắn

Sữa?

「Sữa?」
Hành lang lớp học yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng quạt trần quay đều đều. Tô Tân Hạo ôm ngực, gương mặt khẽ nhăn lại, mồ hôi túa ra nơi thái dương. Từ dạo gần đây, cơ thể cậu bỗng xuất hiện hiện tượng kì lạ—bầu ngực mềm mại căng tức, chỉ cần va chạm nhẹ liền rỉ ra thứ chất lỏng trắng sữa.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Lại nữa…*cắn môi, lúng túng kéo áo che đi vết loang*
Đúng lúc ấy, tiếng bước chân trầm ổn vang lên. Tả Hàng, đại ca nổi tiếng toàn trường, với ánh mắt sắc lạnh nhưng khó giấu vẻ tò mò, đứng chặn ngay trước mặt cậu.
Tả Hàng
Tả Hàng
Mày làm gì ở đây? Trốn tiết?
Hạo lùi một bước, tim đập hỗn loạn. Nhưng chưa kịp trả lời, áo cậu bất ngờ thấm đẫm nơi ngực, chất lỏng trắng ngà theo kẽ áo chảy xuống. Ánh mắt Tả Hàng dừng lại, hơi nheo lại như bắt được bí mật.
Tả Hàng
Tả Hàng
Cái gì… vậy? *Giọng trầm khàn, vừa ngạc nhiên vừa chứa đựng sự nguy hiểm*
Hạo đỏ bừng mặt, xoay người định bỏ chạy, nhưng cổ tay bị nắm chặt. Hàng kéo cậu lại, hơi thở áp sát bên tai
Tả Hàng
Tả Hàng
Thứ này… tao phải tự mình xác nhận.
Một bàn tay thô ráp lướt qua ngực áo ướt sũng, khiến Hạo run rẩy đến mức suýt đánh rơi hơi thở. Trong không khí ngột ngạt, thứ bí mật cậu cố che giấu bao lâu nay đã bị phơi bày trước kẻ không ngờ nhất.
___
Ngón tay Tả Hàng xiết chặt lấy cổ tay Hạo, kéo mạnh cậu áp vào tường lạnh lẽo. Lồng ngực Hạo phập phồng dữ dội, hơi thở nghẹn lại khi bàn tay to lớn kia chạm trúng nơi căng tức nhất.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
A… đừng… ~ *tiếng rên bật ra ngoài, mang theo run rẩy cùng nhục nhã*
Chất lỏng trắng sữa rỉ ra nhiều hơn, thấm qua lớp áo sơ mi mỏng. Hàng sững người vài giây, rồi khoé môi cong thành nụ cười nguy hiểm.
Tả Hàng
Tả Hàng
Thật sự chảy… mày giấu cái bí mật quái gì vậy, Tô Tân Hạo?
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Không… tớ… không biết…*cắn môi, giọng đứt quãng, thân thể yếu ớt run rẩy trong vòng tay giam hãm*
Hàng cúi đầu, hơi thở nóng rực phả vào làn da cậu. Đầu lưỡi hắn lướt qua phần áo đã ướt sũng, mang theo khoái cảm buốt nhói.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Ưm… ~ a… đừng mà… ~ *nghẹn ngào, đôi mắt hoe đỏ, không biết do đau đớn hay xấu hổ*
Tả Hàng
Tả Hàng
Nghe dễ chịu thế còn kêu đừng?*nhếch mép, ngón cái ấn sâu hơn, khiến Hạo bật thêm một tiếng rên khẽ*
Trong không gian vắng lặng, từng âm thanh tràn ngập sắc thái mập mờ, vừa cấm kỵ vừa mê hoặc, khiến cả hai đều không thể rút lui.

Sao em không thử nghiện tôi đi~

Áo ngủ rộng thùng thình bị hất sang một bên, để lộ làn da trắng nõn dưới ánh đèn mờ. Tô Tân Hạo run rẩy, thân thể co quắp lại khi Tả Hàng ép sát, từng hơi thở nóng rực phủ xuống.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Ưmhh~ aahh~… đừng mà…~ anh… đừng chỗ đó…~ *tiếng rên bị kìm nén bật ra, đuôi âm run rẩy kéo dài, càng khiến cả người thêm mềm nhũn*
Bàn tay to lớn của Tả Hàng chặn lại hông cậu, ép chặt không cho trốn. Anh cúi xuống, cắn mạnh vào hõm vai, để lại dấu đỏ sâu hằn.
Tả Hàng
Tả Hàng
Em rên như vậy…~ bảo tôi dừng, em nghĩ tôi dừng nổi sao? *giọng khàn đặc, như gầm gừ trong cổ họng*
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Ahhh~ hahh~… m-mạnh quá…~ em chịu không nổi…~ ưhh~…*cong lưng, móng tay cào loạn trên tấm ga trắng, từng tiếng rên vỡ vụn thành chuỗi nấc dài*
Tả Hàng di chuyển sâu hơn, từng nhịp mạnh mẽ khiến thân thể nhỏ bé bật lên theo, tiếng da thịt va chạm vang dội trong căn phòng yên ắng.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Ưhmhh~ ahhh~ Hàng…~ chậm thôi…~ aahhh~ em… sắp…~
Tả Hàng
Tả Hàng
Chưa được *giữ chặt lấy eo cậu, đẩy nhanh hơn, thô bạo mà vẫn kìm nén, như muốn in dấu quyền sở hữu lên từng tấc da thịt*
Tiếng khóc rên ngọt ngào, đứt quãng hòa lẫn
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Hahhh~… ahhh~… ưhh~ đừng hành em nữa…~ em… em thật sự… chịu không nổi…~
Nhưng ngay cả khi cầu xin, đôi mắt ướt át của Tân Hạo lại ánh lên thứ lệch lạc mơ hồ – vừa sợ hãi vừa nghiện ngập, khiến Tả Hàng càng mất kiểm soát, ép cậu bé rên khản cả giọng dưới thân mình.
Nhịp đẩy ngày càng gấp gáp, mỗi lần va chạm đều khiến thân thể nhỏ bé rung lên bần bật. Tô Tân Hạo cong lưng, đôi chân run rẩy quấn chặt lấy eo anh, tiếng rên bật ra dồn dập không thể kìm lại.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Ưhh~ ahhh~ hahhh~… Hàng…~ nhanh quá…~ em… em sắp…~ aahhh~!
Bàn tay Tả Hàng giữ chặt thắt lưng cậu, ra sức ép sát hơn, như muốn khắc ghi trong từng nhịp mạnh bạo. Hơi thở nóng bỏng
Tả Hàng
Tả Hàng
Rên to hơn…~ để tôi nghe hết…~
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Ưhh~ ahhh~ hahhh~… n-ữa…~ em chịu… không nổi…~ aahhh~ ahhh~!!! *tiếng khóc rên vỡ vụn, kéo dài đến run rẩy*
Cơ thể Hạo co thắt dữ dội, bủn rủn như muốn ngã gục, trong khi Tả Hàng vẫn chưa buông tha. Anh ghì chặt lấy cậu, thúc sâu lần cuối cùng, rồi cả hai cùng rơi xuống vực thẳm.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Ưhhhhh~~ ahhhhhhh~~…!!!
Tiếng rên nghẹn ngào hòa cùng hơi thở gấp gáp, kéo dài mãi đến khi toàn thân mềm nhũn.
Trong căn phòng chỉ còn lại mùi phô mai ngọt ngậy trộn lẫn hương mồ hôi nóng bỏng. Tô Tân Hạo ngã rạp trong vòng tay Tả Hàng, mi mắt run run, thở dốc không ngừng.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Ưmhh~… anh… đồ xấu xa…~
Tả Hàng khẽ cười, hôn lên trán đẫm mồ hôi của cậu bé
Tả Hàng
Tả Hàng
Không được nghiện bánh bao phô mai nữa… Chỉ được nghiện tôi thôi

Bạn Thân Biến Thái

Giờ nghỉ trưa, cả lớp chỉ còn mình Tô Tân Hạo ngồi cúi đầu chép bài. Áo sơ mi mỏng, hàng cúc cài không ngay ngắn, lộ ra xương quai xanh mảnh.
Ghế phía sau dịch mạnh, Tả Hàng từ lâu đã gác mắt nhìn chằm chằm. Hắn cúi xuống, bàn tay to thẳng thừng luồn dưới gầm bàn bóp lấy đùi non.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
! *giật mình, bút rơi xuống đất, quay đầu lại*
Tả Hàng
Tả Hàng
Đừng động *ghé sát, giọng trầm khàn, mệnh lệnh*
Bàn tay hắn ép chặt, trượt vào trong. Lớp học yên ắng, từng hơi thở của cậu run rẩy bị hắn nghe rõ.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
…Đừng, đây là lớp học…*thì thào, mặt đỏ bừng*
Tả Hàng cười nhạt, tay đã chạm đúng nơi mềm ướt, ma sát từng nhịp chậm rãi.
Tả Hàng
Tả Hàng
Càng cấm càng dâm. Ngồi im.
Ngón tay hắn thọc sâu, cơ thể song tính phản ứng dữ dội, khiến cậu phải cắn chặt môi để không bật tiếng. Đùi run lẩy bẩy, mồ hôi rịn ra.
Tả Hàng ghì gáy cậu, hôn cắn mạnh, vừa kéo bút của cậu, ấn xuống vở
Tả Hàng
Tả Hàng
Viết tiếp đi. Tay viết, bên dưới để tớ lo.
Tiếng giấy xào xạc, tiếng ghế gỗ khẽ rung, và hơi thở đứt quãng của cậu lẫn vào nhau, ngập trong không gian ngột ngạt.
___
Ghế gỗ kêu cọt kẹt khi Tả Hàng kéo cậu ngồi hẳn vào lòng mình. Bàn tay hắn kéo phăng khuy quần đồng phục, móc ra thứ đã cương cứng từ lâu, trượt mạnh vào nơi ướt át đang run rẩy.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
A—! *bật kêu, lập tức bị hắn bịt chặt miệng, ép lưng dán vào ngực mình*
Tả Hàng
Tả Hàng
Suỵt. Cậu dám rên to, cả tầng sẽ biết *ghé sát tai, hơi thở nóng rực*
Âm thanh ướt át vang lên rõ mồn một trong lớp học vắng. Hắn cố tình kéo dài từng cú thúc, chậm rãi mà sâu đến tận cùng, khiến đôi mắt Tô Tân Hạo mờ đi, tay cầm bút run lẩy bẩy vạch loằng ngoằng trên giấy.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
…Đau… đừng mạnh…*nghẹn ngào*
Tả Hàng
Tả Hàng
Ngồi yên, chịu đi. Đây là hình phạt vì mặc sơ mi hở nút trước mặt tớ *cười khẽ, giọng đầy bệnh hoạn*
Nhịp thúc càng lúc càng dồn dập, ghế gần như rung theo. Cậu phải cắn chặt ngón tay để kiềm tiếng rên, nhưng nước mắt vẫn rơi vì vừa xấu hổ vừa khoái cảm.
Đến khi bên dưới ướt nhẹp, Tả Hàng mới túm lấy cổ áo trắng, kéo giãn ra để lộ cả làn da đỏ ửng
Tả Hàng
Tả Hàng
Tô Tân Hạo, nhớ kỹ… cho dù là lớp học hay bất cứ đâu, cậu cũng chỉ có thể bị tớ chơi đến phát khóc thôi.
Cậu run rẩy, vùi mặt vào khuỷu tay, cơ thể bị lấp đầy đến nghẹt thở, mặc kệ tiếng bút lăn lông lốc xuống sàn.
___
Càng về cuối, nhịp thúc của Tả Hàng thô bạo đến mức bàn học va vào tường phát ra tiếng “cạch cạch”. Tô Tân Hạo cắn chặt mép áo, thân thể nhỏ bé run lẩy bẩy theo từng cú chọc sâu.
Bên dưới của cậu đã rỉ nước liên tục, dính ướt cả mép ghế. Mỗi lần hắn rút ra rồi dập mạnh trở lại, âm thanh nhầy nhụa vang lên càng rõ rệt.
Tả Hàng
Tả Hàng
Ngồi im *ghì chặt eo cậu, hơi thở gấp gáp* Muốn ra thì ra cùng tớ.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
*Lắc đầu liên tục, đôi mắt ướt nhòe, môi đỏ mọng mấp máy* Không… tớ chịu không nổi nữa…
Nhưng cơ thể lại phản bội, co thắt điên cuồng quanh thứ cứng rắn. Một cú thúc sâu đến tận cùng, cậu bật kêu nghẹn ngào, tay run rẩy bấu lấy mặt bàn, bắn trắng vẽ loang loáng cả trang vở.
Ngay lúc ấy, Tả Hàng gầm khẽ, ấn mạnh cậu xuống, xả thẳng vào trong. Nóng rực, tràn đầy, đến mức chảy ngược ra ngoài.
Cậu thở dốc, toàn thân mềm nhũn, trượt gần như ngồi bệt xuống sàn.
Tả Hàng không cho nghỉ, kéo áo sơ mi của cậu phủ che đi dấu vết, cúi xuống cắn mạnh lên cổ để lại vết đỏ rực.
Tả Hàng
Tả Hàng
Nhìn lại vở mình đi *nhếch môi, chỉ vào trang giấy nhòe nhoẹt mực lẫn tinh dịch* Lần sau, nhớ, chỉ cần cậu mặc đồng phục bước vào lớp… là tớ muốn thì sẽ chơi, bất cứ lúc nào.
Tô Tân Hạo cắn môi, gương mặt đỏ bừng, không dám ngẩng lên. Nhưng giữa hai chân vẫn còn dính nhớp, nhỏ giọt xuống nền gạch lạnh lẽo.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play