Một Thành Phố Không Mấy Tồn Tại
Khởi nguồn thành phố không tồn tại
Trời Sương - tên tạm đặt cho nơi này, vì bản đồ không gọi tên nó. Một thành phố như mơ hồ giữa hai lớp thực tại, như một vết nhoè trên tấm ảnh cũ. Ở đó, Ly và Tú sống - hoặc đúng hơn, tồn tại - giữa những âm thanh không có nguồn, và ánh sáng không hề rõ ràng
Nguyễn Hoàng Ly
( thức dậy, tiếng chuông điện thoại vang lên trong không gian mà không có điện thoại )
Nguyễn Hoàng Ly
( nhìn xung quanh - bức tường bê tông nứt nẻ vẫn ở đó, cái cửa sổ nhìn ra khoảng không màu vẫn mở, gió không thổi nhưng rèm vẫn lay động )
Nguyễn Anh Tú
( ngồi ở tầng dưới, viết một cái gì đó lên tường bằng mảnh gạch vỡ. Những dòng chữ như tự mở dần sau khi được viết xong, như thể thành phố không cho phép sự ghi nhớ )
Nguyễn Anh Tú
( gọi cô, không lớn tiếng )
Nguyễn Hoàng Ly
( nghe thấy hình như anh đang thì thầm ngay sát tai mình. Bước xuống cầu thang. Mỗi bước đi như chạm vào sương, rơi vào khoảng trống )
Nguyễn Hoàng Ly
Cậu có nghe thấy gì không?
Nguyễn Anh Tú
Lúc nãy có tiếng bước chân. Ba bước rồi biến mất.
Họ đi ra ngoài. Thành phố trống rỗng - không người, không xe, không tên phố. Nhưng mọi thứ vẫn hoạt động: đèn giao thông đổi màu, loa phường phát bản tin thời sự không có ngày tháng
Nguyễn Hoàng Ly
Chúng ta đang bị theo dõi
Nguyễn Hoàng Ly
( nói, tay siết chặt chiếc máy quay cũ kỹ mà cô luôn mang theo )
Nguyễn Anh Tú
( cười, nụ cười mỏng như mặt nước )
Nguyễn Anh Tú
Còn có ai đâu mà theo dõi? Thành phố này...không có ai từng tồn tại
Tiếng bước chân lại vang lên. Lần này, bốn bước
Cô và anh quay đầu. Ở cuối con phố - hay chỉ là một ảo ảnh - một bóng người mặc áo mưa đứng yên, không mặt
Nguyễn Hoàng Ly
( giơ máy quay lên, ống kính mờ sương. Bấm một cái )
Không có ảnh. Nhưng ký ức về khoảnh khắc đó - lại in đậm hơn bao giờ hết
Ký ức không ai nhớ
Cái bóng mặc áo mưa biến mất như thể chưa từng đứng đó. Nhưng không khí trong thành phố bỗng nặng hơn - không bởi thời tiết, mà bởi thứ gì đó vô hình, như thể có ai đó vừa xoá một phần thực tại đi
Nguyễn Hoàng Ly
Cậu thấy không?
Nguyễn Hoàng Ly
( cô hỏi, mắt vẫn dán vào khoảng trống cuối phố )
Nguyễn Anh Tú
Có. Nhưng giờ thì không chắc nữa
Nguyễn Anh Tú
( nhíu mày )
Nguyễn Anh Tú
Có lẽ...thành phố đang thử trí nhớ của chúng ta
Họ quay lại ngôi nhà cũ - nơi duy nhất trong thành phố có thể đóng được cửa
Nguyễn Anh Tú
( lấy cuộn băng cũ từ trong túi ra )
Một đoạn phim ngắn quay từ đêm trước: hình ảnh nhiễu loạn, chập chờn, nhưng ở giây thứ 11, có một khung hình rõ nét. Một bức tường. Một dòng chữ: "TẤT CẢ NHỮNG GÌ BẠN NHỚ LÀ NHỮNG GÌ HỌ MUỐN."
Nguyễn Hoàng Ly
( rùng mình )
Nguyễn Anh Tú
( không trả lời. Mở chiếc hộp gỗ dưới sàn )
Bên trong là hàng chục cuốn sổ tay - trắng tinh. Từng cuốn đều có đề ngày tháng...nhưng tất cả đều là Ngày Hôm Nay
Nguyễn Anh Tú
Ngày nào cũng là hôm nay
Nguyễn Anh Tú
Thành phố không cho phép ngày mai. Và quá khứ - chỉ còn trong đầu ta, nếu ta đủ cố chấp
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Ba tiếng. Dừng. Lặp lại. Không mạnh. Nhưng kiên nhẫn
Nguyễn Hoàng Ly
Chúng ta không mở
Nguyễn Hoàng Ly
Chúng ta không bao giờ mở khi không nhớ ai từng gõ cửa
Nguyễn Anh Tú
Lần trước, chúng ta đã mở
Nguyễn Hoàng Ly
( sững người )
Nguyễn Hoàng Ly
Lần trước?
Nguyễn Anh Tú
( cười buồn )
Nguyễn Anh Tú
Lúc cậu còn nhớ tôi tên khác
Một khoảng lặng rơi xuống
Nguyễn Hoàng Ly
( lùi lại )
Nguyễn Hoàng Ly
Cậu...nói gì?
Tiếng gõ cửa biến thành tiếng bước chân đi xa dần. Nhưng trong phòng, tiếng máy quay khẽ kêu tách - tự động chụp một khung hình. Màn hình hiện lên: một bức ảnh cũ, cô và một người không phải anh, nhưng có đôi mắt giống hệt
Nguyễn Anh Tú
Đó là tôi, nhưng không phải tôi bây giờ
Nguyễn Anh Tú
( nói, giọng đều đều )
Nguyễn Anh Tú
Thành phố xoá và viết lại chúng ta theo từng lần chúng ta cố nhớ
Nguyễn Hoàng Ly
( nhìn vào gương, một vết xước mới trên má cô )
Nguyễn Hoàng Ly
( không nhớ mình từng bị thương )
Nguyễn Anh Tú
( cầm cuốn sổ trắng lên, viết dòng đầu tiên )
"Nếu ngày mai có tồn tại, hãy để ký ức này sống sót"
Bên ngoài, đèn đường đồng loạt tắt
Cửa số 17, không bao giờ nên mở
Đêm đó, thành phố chìm vào im lặng bất thường. Không còn tiếng loa phường, không còn đèn đổi màu. Chỉ có bóng tối và tiếng đồng hồ - thứ mà cô chắc chắn không có trong nhà - đang đều đặn tích tắc từ đâu đó trong tường
Nguyễn Anh Tú
( mở bản đồ thành phố - mảnh giấy cũ kỹ mà hai người đã đánh dấu những nơi họ từng tới )
Nhưng giờ, tất cả các dấu đỏ đã biến mất, chỉ còn lại một vòng tròn mực đen vẽ quanh một điểm duy nhất: Cửa số 17
Nguyễn Hoàng Ly
Tớ không nhớ từng đánh dấu chỗ đó
Nguyễn Hoàng Ly
( giọng khô khốc )
Nguyễn Anh Tú
Cũng không ai nhớ mình từng đến đó
Nguyễn Anh Tú
Nhưng nếu mọi ký ức đều bị viết lại, có lẽ...nơi đó giữ thứ gì đó không thể xoá
Họ đi xuyên thành phố như những kẻ mộng du. Đường phố co giãn như ảo giác - góc phố mà họ quay vào năm phút trước, giờ lại hiện ra trước mặt lần nữa. Cuối cùng, họ đến nơi
Một khu chung cư cũ nát, chỉ còn một cầu thang dẫn lên tầng 4. Tầng này chỉ có một cánh cửa còn nguyên vẹn: số 17
Nguyễn Hoàng Ly
Tớ nhớ cảnh của này
Nguyễn Hoàng Ly
( thì thầm, tay run rẩy )
Nguyễn Hoàng Ly
Nhưng tớ không biết vì sao
Nguyễn Anh Tú
Cậu từng bảo...nếu một ngày tớ quên mình là ai, cậu sẽ đưa tớ tới đây
Nguyễn Anh Tú
( nói, rồi ngập ngừng )
Nguyễn Anh Tú
Nhưng tớ không nhớ đã nói vậy khi nào
Không ai chạm vào tay nắm, nhưng của tự mở
Bên trong tối đen, mùi cũ kỹ và...nước biển
Họ bước vào, căn phòng rỗng không, chỉ có một chiếc bàn và một quển nhật ký đặt giữa - bọc da đen, không tiêu đề
Dòng đầu tiên ghi:"Nếu bạn đang đọc dòng này, thì một trong hai người đã từng chết"
Nguyễn Anh Tú
Không thể...
Nguyễn Hoàng Ly
( lật tiếp )
Trang thứ hai là một bức ảnh kẹp giữa: cô, cười rạng rỡ...nhưng đứng một mình, trong một thành phố đổ nát. Dòng chú thích:"Tôi đã tạo ra anh ấy từ ký ức về một người không còn"
Không khí lạnh đi đột ngột
Nguyễn Anh Tú
( bước lùi một bước )
Nguyễn Anh Tú
Tớ... không có thật?
Bức tường trước mặt họ bắt đầu tan chảy như sáp. Phía sau là một căn phòng khác - ngập ánh sáng vàng và những bức ảnh cô chụp. Trong tất cả...chỉ có mình cô
Nguyễn Anh Tú
( ngước nhìn, ánh mắt hoang mang )
Nguyễn Anh Tú
Tớ là ai...?
Nguyễn Hoàng Ly
Tớ không biết nữa. Nhưng đã giữ cậu lại - để không phải ở đây một mình
Căn phòng bắt đầu rung chuyển. Một giọng nói vang lên từ loa phường đã chết:"Cửa số 17 đã bị mở. Chu kỳ tái cấu trúc bắt đầu."
Nguyễn Anh Tú
( mờ dần, như một giấc mơ tan trong bình minh )
Nguyễn Hoàng Ly
( gào lên, ôm lấy anh - nhưng chỉ giữ được không khí )
Ngoài cửa, đồng hồ không tích tắc nữa.
Chỉ còn tiếng gió - lần đầu tiên - vang lên trong thành phố không tồn tại
Download MangaToon APP on App Store and Google Play