[W Đệ Đệ]Những Ngón Tay Chạm Sai!
1 Góc nhìn của tôi-Vương Dịch!
tg
Bộ này t làm không giống vs các truyện khác
tg
Có thể sẽ thú vị và cuốn hút hơn
--------------------------------------
Viên Nhất Kỳ - nàng
12 tuổi
T/c: ngoan ngoãn,dịu dàng,yêu thương chị
Nhưng lại rất sợ cô,nàng luôn cố gắng nghe lời cô chỉ muốn nhận dc một chút sự quân tâm của chị
Vương Dịch - cô
16 tuổi
T/c:lạnh lùng,dễ nóng giận, tàn nhẫn và rất ghét em gái
Cô luôn đe doạ và bắt nạt nàng
>Tao chỉ mong con nhỏ đó chết quách trong bụng mẹ cho rồi!
Vương Dịch - cô
Tôi từng có tất cả...
Một mình tôi là trung tâm của thế giới nhỏ trong căn nhà này — nơi mà mẹ luôn ôm tôi vào lòng sau mỗi giờ học, nơi mà ba luôn dành thời gian cuối tuần chỉ để cùng tôi làm chiếc diều giấy bay lên thật cao
Vương Dịch - cô
Cho đến ngày nó xuất hiện...
Vương Dịch - cô
/nắm chặt tay/
Vương Dịch - cô
Viên Nhất Kỳ, Con bé đó—em gái tôi
Tôi từng nghe người ta nói: “Trẻ con thì đáng yêu lắm” Nhưng không, nó không đáng yêu,không một chút nào.Từ ngày nó cất tiếng khóc đầu tiên, mọi thứ của tôi đều bị chia đôi. Không! là bị tước đoạt!
Tôi ghét tiếng khóc của nó làm mẹ mất ngủ.Ghét cái cách ba tôi cười to khi nó chập chững bước đầu tiên, như thể ông chưa từng tự hào khi tôi biết đọc sớm hơn lũ bạn. Ghét cái cách mọi ánh mắt chuyển từ tôi sang nó mà chẳng ai nhận ra tôi đang dần biến mất...
Vương Dịch - cô
Tôi mới là người đến trước cơ mà
Thế nhưng giờ, tôi chỉ là cái bóng lùi dần sau cánh cửa. Là đứa con gái “lớn rồi nên biết nhường nhịn em”. Là kẻ lặng lẽ quan sát cuộc đổi vai cay đắng trong mái nhà vốn từng là của tôi!
Vương Dịch - cô
Tôi không biết mình ghét nó… hay ghét chính bản thân mình vì đã từng yêu thương nó quá nhiều
-----------------------------
Viên Nhất Kỳ - nàng
Chị ơi… em… em xin lỗi vì trưa nay em lỡ làm đổ nước lên vở của chị....
Viên Nhất Kỳ - nàng
Em không cố ý đâu, tại em—
Vương Dịch - cô
/không ngẩng đầu lên, giọng lạnh tanh/
Vương Dịch - cô
Mày tưởng xin lỗi là xong à?
Viên Nhất Kỳ - nàng
Em lau rồi… mà vẫn thấy ướt
Viên Nhất Kỳ - nàng
Nên em lấy máy sấy...
Viên Nhất Kỳ - nàng
Em chỉ muốn giúp thôi...
Nhất Kỳ nhỏ giọng trước cô,bẽn lẽn,dường như sợ chỉ cần cao giọng một chút sẽ bị "chị gái" xé ra hàng trăm mảnh
Vương Dịch - cô
/Ngồi dậy, ánh mắt sắc như dao/
Vương Dịch - cô
Từ khi mày xuất hiện, có thứ gì trong cái nhà này còn là của tao nguyên vẹn không
Vương Dịch - cô
Mẹ mày có bao giờ để ý tao thích gì không?
Vương Dịch - cô
Cái gì cũng “em còn nhỏ”, “em mới là trung tâm”
Vương Dịch - cô
Mày là gì của tao hả?/lườm nàng/
Viên Nhất Kỳ - nàng
/mắt đỏ hoe/
Viên Nhất Kỳ - nàng
Em… là em gái của chị...
Vương Dịch - cô
Tao chưa từng cần em gái
Vương Dịch - cô
Tao chỉ cần ba mẹ tao… mà mày thì cướp mất rồi
Viên Nhất Kỳ - nàng
/Ngập ngừng tiến lại gần/
Viên Nhất Kỳ - nàng
Em không muốn cướp… em cũng chỉ muốn chị thương em một chút thôi…
Vương Dịch - cô
/Bật cười nhạt, bước xuống giường, cúi sát mặt Nhất Kỳ/
Vương Dịch - cô
Mày biết tao ghét nhất điều gì không?
Vương Dịch - cô
Là cái giọng nũng nịu của mày, cái ánh mắt sợ hãi của mày…
Vương Dịch - cô
Như thể tao là kẻ ác!
Vương Dịch - cô
Nhưng mày lại cứ bám lấy tao, như con mèo rách!
Viên Nhất Kỳ - nàng
/không dám nhìn thẳng, lùi lại một bước/
Viên Nhất Kỳ - nàng
Em… em xin lỗi…
Vương Dịch - cô
/Chặn đường, nhìn xoáy vào mắt em/
Vương Dịch - cô
Từ mai, đừng bước vào phòng tao/giọng đe doạ/
Vương Dịch - cô
Tao không cần cái giọng lễ phép giả tạo đó
Vương Dịch - cô
Đừng tưởng mày là em tao!
Vương Dịch - cô
/đi lên phòng/
Viên Nhất Kỳ - nàng
C-Chị.../ngước mắt theo cô/
Viên Tịnh Vân-mẹ của cô và nàng
/đẩy cửa bước vào/
Viên Nhất Kỳ - nàng
/chạy đến chỗ bà/
Viên Tịnh Vân-mẹ của cô và nàng
Con gái
Vương Duy Phong-ba cô và nàng
/theo sau xách đồ cho Tịnh Vân/
Vương Duy Phong-ba cô và nàng
Gái yêu/xoa má nàng/
Viên Nhất Kỳ - nàng
/cười/
Viên Tịnh Vân-mẹ của cô và nàng
Chị đâu rồi?/nhìn quanh nhà/
Viên Nhất Kỳ - nàng
D-Dạ...chị trên phòng ạ...
Viên Tịnh Vân-mẹ của cô và nàng
Ừm
Viên Tịnh Vân-mẹ của cô và nàng
/Vừa vào bếp vừa nói/ Con lên bảo chị
Viên Tịnh Vân-mẹ của cô và nàng
Chuẩn bị đi, một chút nữa chúng ta đến nhà hàng ăn tối
Viên Nhất Kỳ - nàng
...Vâng
Viên Nhất Kỳ - nàng
/chậm rãi bước lên cầu thang/
Đứng trước phòng chị,nàng mãi do dự không biết có nên gọi hay không,lời doạ dẫm lúc nãy vẫn còn y nguyên trong tâm trí nàng
Viên Nhất Kỳ - nàng
/khẽ gõ cửa/
Vương Dịch - cô
Ai?/hét ra/
Viên Nhất Kỳ - nàng
L-Là...em/ngập ngừng/
Vương Dịch - cô
/mắt tối sầm lại/
Vương Dịch - cô
/đi ra mở cửa, từng bước chân nện xuống nền/
Vương Dịch - cô
Tao đã cảnh cáo mày rồi mà?
Giọng cô trầm lạnh hơn bao giờ hết, khiến người con gái trước mặt sợ đến run rẩy
Viên Nhất Kỳ - nàng
K-Không phải...
Viên Nhất Kỳ - nàng
Là mẹ...bảo em gọi chị
Viên Nhất Kỳ - nàng
Mẹ bảo chị chuẩn bị...
Viên Nhất Kỳ - nàng
M-Một lát nữa...đến nhà hàng
Vương Dịch - cô
Biết vậy/quay vào đóng rầm cửa/
Một nhà hàng kiểu Hoa sang trọng. Cả gia đình quây quần quanh bàn tròn. Viên Nhất Kỳ ngồi cạnh mẹ — Viên Tịnh Vân. Vương Dịch ngồi đối diện, thi thoảng chỉ gắp qua loa vài đũa. Không khí ban đầu vui vẻ, nhưng Vương Dịch rõ ràng không mấy hài lòng
Vương Duy Phong-ba cô và nàng
Vương Dịch,gắp thêm món này đi, con thích mà
Vương Dịch - cô
/lạnh nhạt/
Viên Tịnh Vân-mẹ của cô và nàng
/Mỉm cười nhẹ/
Viên Tịnh Vân-mẹ của cô và nàng
Nhất Kỳ, ăn thử món tôm hấp đi con, món này Nhất Nhất hồi bé mê lắm đấy
Viên Nhất Kỳ - nàng
/rụt rè, nhẹ giọng/
Viên Nhất Kỳ - nàng
Dạ…V-Vương Dịch,em gắp cho chị nhé?
Vương Dịch - cô
/Ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lẽo/
Vương Dịch - cô
Không cần!
Vương Dịch - cô
/Cười nhạt, đặt đũa xuống bàn/
Vương Dịch - cô
Tao không cần người như mày phải quan tâm
Viên Tịnh Vân-mẹ của cô và nàng
/Giật mình/
Viên Tịnh Vân-mẹ của cô và nàng
Vương Dịch,con đang nói chuyện gì vậy?
Vương Duy Phong-ba cô và nàng
Nói chuyện cho tử tế
Vương Duy Phong-ba cô và nàng
Em nó còn nhỏ
Vương Duy Phong-ba cô và nàng
Con phải học cách nhường nhịn
Vương Dịch - cô
/liếc sang Nhất Kỳ, giọng đều đều nhưng đầy gai/
Vương Dịch - cô
Tại sao lúc nào cũng là "em nó"?
Vương Dịch - cô
/Quay sang ba mẹ/
Vương Dịch - cô
Lúc nào cũng Nhất Kỳ thế này, Nhất Kỳ thế kia
Vương Dịch - cô
Từ ngày nó xuất hiện, nhà này chẳng còn phần của con
Viên Nhất Kỳ - nàng
/Nắm chặt vạt váy, lí nhí/
Viên Nhất Kỳ - nàng
Em… em xin lỗi…
Vương Dịch - cô
/cười lạnh/
Vương Dịch - cô
Mày xin lỗi vì được sinh ra hả?
Vương Dịch - cô
Vậy ngồi im và đừng cố gắng làm thân với tao
Sau bữa tối nghẹt thở trong nhà hàng sang trọng, cả gia đình rời khỏi bàn ăn. Đĩa sạch bóng, ly vang chưa uống hết còn lấp lánh ánh đèn trần. Không khí chẳng khác nào một buổi diễn ,mỗi người một vai, nhưng lại chẳng ai thật lòng với nhau
Tiếng giày cao gót của Tịnh Vân vang lên lạnh lẽo, cộc cộc trên sàn đá cẩm thạch. Bà vừa cười nói với phục vụ, vừa liếc mắt xem điện thoại
Vương Dịch đi cuối hàng, hai tay đút túi áo khoác, bước chân không vội vàng nhưng lại khiến người khác có cảm giác như đang chạy trốn. Gương mặt cô tối sầm, chỉ có đôi mắt như lưỡi dao mỏng, lâu lâu lại quét qua Viên Nhất Kỳ với một cảm xúc mơ hồ giữa khinh miệt và gì đó còn nguy hiểm hơn thế
Viên Nhất Kỳ thì cố bước thật chậm, giữ khoảng cách vừa đủ với cô.Tay đan lại siết chặt khuỷu tay,đôi vai nhỏ run nhè nhẹ vì lạnh, hay vì điều gì đó sâu hơn, không tên
Vương Duy Phong-ba cô và nàng
/Bước nhanh tới xe, tra chìa khoá, bật đèn, không nói gì, chỉ mở cửa cho vợ ngồi vào trước/
Vương Dịch - cô
/Đứng dựa cột, tay đút túi áo khoác, ánh mắt dán chặt vào Viên Nhất Kỳ đang đi sau cùng/
Vương Dịch - cô
/Nhếch môi, giọng lạnh/
Vương Dịch - cô
Còn biết tự đi nữa à? Tưởng bé cưng mẹ bồng lên xe luôn rồi chứ!
Viên Nhất Kỳ - nàng
/Khựng lại, miết vạt váy ,không ngẩng đầu/
Viên Nhất Kỳ - nàng
/Lẩm bẩm, nhẹ như gió thoảng/
Viên Nhất Kỳ - nàng
Em… em đi được mà
Viên Tịnh Vân-mẹ của cô và nàng
/Từ trong xe ló đầu ra, gắt/
Viên Tịnh Vân-mẹ của cô và nàng
Nhanh lên, Nhất Kỳ!
Viên Tịnh Vân-mẹ của cô và nàng
Trời lạnh, muốn ốm à?
Viên Tịnh Vân-mẹ của cô và nàng
Vương Dịch,em mày nhỏ người chứ không phải não nhỏ, đừng xỉa xói nó
Vương Dịch - cô
/Cười khẩy, đẩy người khỏi cột, bước tới, đứng chắn trước mặt Nhất Kỳ/
Vương Dịch - cô
/Ghé sát, giọng trầm và sắc/
Vương Dịch - cô
Mẹ nói đúng…đầu mày không nhỏ, nhưng chắc rỗng
Vương Dịch - cô
Chả thế mà nhìn đâu cũng thấy tao ghét mày
Viên Nhất Kỳ - nàng
/Rít khẽ, ngẩng đầu/
Viên Nhất Kỳ - nàng
Em có làm gì đâu...
Vương Dịch - cô
/Nheo mắt,khoé môi nhếch nhẹ/
Vương Dịch - cô
Chính mày tồn tại đã là làm rồi, hiểu không?
Một cú đẩy nhẹ từ vai Vương Dịch làm Nhất Kỳ lùi lại, suýt ngã. Nàng vội đứng thẳng, đôi mắt cay xè. Tịnh Vân lúc này quay đi, vờ như không thấy. Vương Duy Phong vẫn đang bấm điện thoại trong xe. Không ai can thiệp
Vương Dịch - cô
/nhỏ giọng, chỉ đủ hai người nghe/
Vương Dịch - cô
Cút lên xe
Vương Dịch - cô
Đừng nhìn tao bằng cái kiểu tội nghiệp ấy
Viên Nhất Kỳ mím môi, bước nhanh về phía xe, đôi mắt rưng nhưng không để giọt nước nào rơi. Trong lòng cô bé, một cơn giông bắt đầu cuộn trào
2 Nên căm hận hay đau lòng?
/.../ :hành động
"..." : suy nghĩ hoặc đánh dấu từ có nghĩa đặc biệt
📱 : lời thoại cuộc gọi thoại
💢 : tức
❄️ : lạnh
...— :ngắt lời bất chợt hoặc bị ngắt lời
Nàng ngồi nép vào sát cửa sổ bên trái,ánh mắt đăm đăm vào khoảng không ngoài cửa, không nói gì nhưng vẫn thấy rõ sâu trong mắt nàng là một sự đau đớn tột cùng
"Nàng đã làm gì sai mà lại bị cô ghét đến vậy chứ!"
Vương Dịch - cô
/liếc sang nàng/
Vương Dịch - cô
Tao có ăn thịt mày không mà né tao gớm /giọng khinh miệt/
Viên Nhất Kỳ - nàng
/cúi đầu, không trả lời,tay dày vò đuôi váy/
Viên Tịnh Vân-mẹ của cô và nàng
Được ngày nào hai đứa hoà thuận không?
Viên Tịnh Vân-mẹ của cô và nàng
Nhìn chị em nhà người ta thì yêu thương nhau
Viên Tịnh Vân-mẹ của cô và nàng
Sang con mình...
Viên Tịnh Vân-mẹ của cô và nàng
Chán chả buồn nói! /thở dài/
Vương Duy Phong-ba cô và nàng
/cười nhẹ,tay điều khiển vô lăng/
Vương Dịch - cô
Đáng ra nó không nên tồn tại /cười nhạt/
Viên Tịnh Vân-mẹ của cô và nàng
Tch /chậc lưỡi/
Bà chẳng nói gì thêm, như thể đã quá quen với các đối xử của cô với nàng
Nàng ngồi im một bên,từ nãy đến giờ chưa từng lên tiếng, tưởng chừng chẳng quan tâm đến điều đó, nhưng không ai biết... những giọt nước mắt nóng rát đã trào dâng,cảm nhận từng lời nói cay nghiệt của cô,lặng lẽ đến khi về tới nhà
Vương Duy Phong-ba cô và nàng
Tí thì đi quá/phanh gấp/
Vương Duy Phong-ba cô và nàng
/xuống xe,vòng qua kia mở cửa xe cho vợ/
Vương Dịch - cô
/đẩy cửa xe bước ra/
Viên Nhất Kỳ - nàng
/vội quẹt nước mắt/
Vương Dịch - cô
Nhanh lên đồ xui xẻo!/giữ cửa chờ nàng,cau mày/
Viên Nhất Kỳ - nàng
/bước ra ngoài /
Vương Dịch - cô
/đi một mạch vào nhà/
Viên Nhất Kỳ - nàng
/lẽo đẽo theo sau/
Vương Dịch - cô
/uể oải ngả người xuống giường/
Tiếng chuông điện thoại của cô reo lên
Vương Dịch - cô
📱Gì nữa💢/bắt máy, mất kiên nhẫn/
Trần Kha - Kha Kha
📱Đang làm gì thế?
Vương Dịch - cô
📱Nằm chơi!/giọng hời hợt/
Trần Kha - Kha Kha
📱Tao hỏi han mày
Trần Kha - Kha Kha
📱Tự nhiên lại gắt lên
Vương Dịch - cô
📱Có chuyện gì nói nhanh đi!
Trần Kha - Kha Kha
📱Một lát nữa
Trần Kha - Kha Kha
📱Tao đến nhà mày
Trần Kha - Kha Kha
📱Đi bar giải sầu với tao...
Vương Dịch - cô
📱Mày buồn thì lẽ nào tao lại phải đi cùng?
Trần Kha - Kha Kha
📱Thôi mà...đi với tao.../nài nỉ/
Viên Nhất Kỳ - nàng
C-Chị à...
Tiếng gõ nhẹ khó mà nghe được,nàng cất giọng dịu gọi cô
Trần Kha - Kha Kha
📱Ai đấy?
Trần Kha - Kha Kha
📱Em gái bé bỏng của mày gọi à,Vương Dịch?
Giờ cô mới để ý, đúng là nàng vừa gọi mình
Vương Dịch - cô
Cái gì nữa vậy?, Viên Nhất Kỳ 💢/mở cửa/
Vương Dịch - cô
Mày có thể bớt phiền không 💢!/lớn tiếng/
Nàng bị giọng quát tháo của cô doạ sợ mà lùi lại
Viên Nhất Kỳ - nàng
M-Mẹ gọi chị xuống...nói chuyện ạ/ngước lên nhìn cô/
Vương Dịch - cô
Phiền phức, Phiền phức, Phiền phức! 💢
Vương Dịch - cô
Biết rồi cút xuống nhà đi!
Viên Nhất Kỳ - nàng
V...Vâng/chạy lon ton xuống nhà/
Trần Kha - Kha Kha
📱 Này,đừng lớn tiếng với em nhỏ chứ?/mỉa mai nàng/
Vương Dịch - cô
📱Haha,loại nó tao chưa đánh cho là may
Vương Dịch - cô
📱Đợi một chút,mẹ tao gọi
Trần Kha - Kha Kha
📱Ừm,nhớ dỗ yêu em gái đấy nhé/cười/
Nàng ngồi khép nép cạnh bà trên sofa, Duy Phong ngồi đối diện đó
Viên Tịnh Vân-mẹ của cô và nàng
Mau lên, Vương Dịch !
Vương Dịch - cô
/ngồi xuống cạnh ông/
Vương Dịch - cô
Chuyện gì mà phải tập hợp xuống thế?mẹ?/mắt không rời điện thoại/
Trong phòng khách phủ ánh đèn vàng dịu, không gian nặng như chì. Vương Dịch ngồi khoanh tay trên ghế sofa, ánh mắt lơ đãng hướng về màn hình điện thoại. Cô không tập trung, chẳng mảy may quan tâm,cho đến khi mẹ cô, bà ngồi xuống đối diện, đặt hai tay lên đùi và thở ra một tiếng thật dài
Viên Tịnh Vân-mẹ của cô và nàng
Vương Dịch
Viên Tịnh Vân-mẹ của cô và nàng
Mẹ sắp nhận một dự án dài hạn bên Úc
Vương Dịch - cô
/Khẽ nghiêng đầu, ánh mắt vẫn hờ hững/
Vương Dịch - cô
Liên quan gì đến con?
Viên Tịnh Vân-mẹ của cô và nàng
Mẹ sẽ đưa Nhất Kỳ đi cùng
Viên Nhất Kỳ - nàng
/Mím môi/
Câu nói vừa rơi xuống như một quả chùy nện thẳng vào nền yên lặng. Mắt cô co lại, lạnh băng
Vương Dịch - cô
Gì cơ?/cau mày/
Vương Dịch - cô
Quả nhiên vẫn là nó!/cười lạnh/
Vương Dịch - cô
Ở đây thì ai làm nó không yên đâu chứ/giọng nhẹ/
Viên Tịnh Vân-mẹ của cô và nàng
Haizz/thở dài/
Viên Tịnh Vân-mẹ của cô và nàng
Vương Dịch,đừng nói năng kiểu thế
Viên Tịnh Vân-mẹ của cô và nàng
Cũng vì em còn nhỏ
Viên Tịnh Vân-mẹ của cô và nàng
Ở đây ba con không dám sát được hai chị em
Vương Dịch - cô
Con không còn nhỏ!
Viên Tịnh Vân-mẹ của cô và nàng
Mẹ biết
Viên Tịnh Vân-mẹ của cô và nàng
Con lớn rồi
Viên Tịnh Vân-mẹ của cô và nàng
Biết tự lập rồi
Viên Tịnh Vân-mẹ của cô và nàng
Nên mẹ mới yên tâm để con ở đây với ba con
Viên Nhất Kỳ - nàng
Mẹ... không thể đưa chị đi cùng sao.../nhỏ giọng/
Vương Dịch - cô
/cười khẩy/
Vương Dịch - cô
Mày cũng biết quan tâm đến tao cơ à?
Vương Dịch - cô
Tao tưởng mày phải vui mừng khi sắp thoát khỏi tao chứ nhỉ?
Viên Nhất Kỳ - nàng
/cúi đầu im lặng/
Viên Tịnh Vân-mẹ của cô và nàng
Thôi đi Vương Dịch
Viên Tịnh Vân-mẹ của cô và nàng
Chuyến bay vào cuối tháng...
Viên Tịnh Vân-mẹ của cô và nàng
2 năm
Ánh mắt cô vẫn không rời điện thoại nhưng có vẻ như dừng lại rất lâu,cô im lặng một lúc
Viên Tịnh Vân-mẹ của cô và nàng
Chỉ còn một tuần nữa
Viên Tịnh Vân-mẹ của cô và nàng
Hai đứa biết quan tâm nhau chút đi
Vương Dịch - cô
/bật cười/
Vương Dịch - cô
/nhìn thẳng vào nàng/
Vương Dịch - cô
Mau chóng đi sớm nhé~
Vương Dịch - cô
Đừng hy vọng tao sẽ động lòng quan tâm mày~
Vương Dịch - cô
/nghiến răng, lườm nàng/
Viên Nhất Kỳ - nàng
/nắm chặt ngón tay cái/
Viên Tịnh Vân-mẹ của cô và nàng
Cũng chịu con đấy Vương Dịch!/than thở,đi vào bếp/
Vương Dịch - cô
/bỏ lên phòng/
-----------------------------
Trần Kha - Kha Kha
📱Mau lên Vương Dịch/thì thầm/
Vương Dịch - cô
📱 Biết rồi biết rồi im lặng
Vương Dịch - cô
/nhón chân bước xuống nhà tránh gây tiếng động/
Đêm khuya, ngôi nhà lặng ngắt , chỉ còn ánh đèn ngủ lờ mờ trong phòng khách. Tiếng gió thổi khe khẽ qua khung cửa sổ. Nàng ôm chiếc ly thủy tinh, lững thững bước ra khỏi bếp sau khi tự rót nước, đôi mắt còn ngái ngủ, tóc tai rối tung. Nhưng khi quay lưng định trở lên phòng, nàng chợt khựng lại
Viên Nhất Kỳ - nàng
Chị... Vương Dịch
Vương Dịch - cô
/giật mình quay lại/
Viên Nhất Kỳ - nàng
Chị đi đâu vậy ạ?/ngây ngô hỏi/
Vương Dịch - cô
Đi đâu kệ tao
Vương Dịch - cô
Không liên quan đến mày!
Vương Dịch - cô
Giờ này mày xuống đây làm gì?
Viên Nhất Kỳ - nàng
Em...xuống lấy nước.../cầm cốc nước trong tay/
Vương Dịch - cô
/ánh mắt đe doạ nhìn nàng/
Viên Nhất Kỳ - nàng
/lùi lại/
Vương Dịch - cô
Mày mà kể với mẹ tao đi chơi đêm mày liệu hồn!/nhấn mạnh hai chữ cuối/
Viên Nhất Kỳ - nàng
E...Em...biết rồi ạ.../nhìn cô sợ hãi/
Vương Dịch - cô
/quay người bước đến cửa/
Trần Kha - Kha Kha
Đây rồi/ngó vào trong nhà/
Trần Kha - Kha Kha
Làm gì mà lâu...hum/bất chợt dừng lại/
Trần Kha - Kha Kha
Chào nhé~
Trần Kha - Kha Kha
Em gái Nhất Kỳ ~/cười khẩy/
Viên Nhất Kỳ - nàng
Chị..../nhìn chằm chằm Kha/
Vương Dịch - cô
Thôi thôi đi lẹ đi đừng trêu nó nữa
Vương Dịch - cô
Mẹ tao biết là xác định đấy!/giữ tay trước miệng tỏ ý im lặng/
Trần Kha - Kha Kha
Được rồi được rồi
Trần Kha - Kha Kha
Vương thiếu,đi nào ~
Trần Kha - Kha Kha
Mọi người chờ mỗi mày thôi đấy~
Vương Dịch - cô
Mọi người?/chống người vào cửa/
Vương Dịch - cô
Không phải chỉ tao với mày thôi sao?
Trần Kha - Kha Kha
Xin lỗi lỡ mời rồi/cười trừ/
Trần Kha - Kha Kha
Mà...mày không sợ nó khoe mẹ à
Vương Dịch - cô
Nó mà dám...À thôi/quay người nhìn vào trong nhà/
Trần Kha - Kha Kha
Hay là...
Trần Kha - Kha Kha
Đưa cả nó đi cho chắc
Vương Dịch - cô
Mày điên à!/đập vào đầu kha/
Vương Dịch - cô
Lại còn cho nó đi
Vương Dịch - cô
Tư duy lên hiểu vấn đề không!!!
Vương Dịch - cô
Mẹ mà biết thì tao chỉ có chết!
Trần Kha - Kha Kha
Nhanh lên đừng nói nữa
Trần Kha - Kha Kha
Mẹ mày xuống bây giờ
Trần Kha - Kha Kha
Nhất Kỳ Nhất Kỳ/gọi nàng lại/
Vương Dịch - cô
Điên à Trần Khaaa/cau mày/
Trần Kha - Kha Kha
/đẩy cô ra ngoài/
Viên Nhất Kỳ - nàng
D-Dạ.../quay lại nhìn kha/
Trần Kha - Kha Kha
Mai đi lại đây/vẫy tay/
Vương Dịch - cô
Con điên này mày ăn gì mà dại thế!!!!
Viên Nhất Kỳ - nàng
/ngơ ngác đi lại/
Trần Kha - Kha Kha
/bất ngờ nhấc bổng nàng lên/
Viên Nhất Kỳ - nàng
Ah...bỏ e—/bị cô bịt miệng/
Vương Dịch - cô
Con chó này im lặng!/trừng mắt nhìn nàng/
Viên Nhất Kỳ - nàng
/sợ hãi,ngừng giãy dụa trên tay kha/
--------------------------------
Trần Kha ghìm nàng xuống ghế sau của chiếc xe màu đen đang chờ sẵn trước cổng
Trần Kha - Kha Kha
/đặt nàng vào xe/
Trần Kha - Kha Kha
Ngồi yên
Trần Kha - Kha Kha
Đừng làm ồn!
Trần Kha - Kha Kha
Biết chưa?/bấu vai nàng/
Viên Nhất Kỳ - nàng
/ánh mắt rưng rưng,im một giây rồi lặng gật/
Trần Kha - Kha Kha
Ngoan/cười khẩy/
Chiếc xe lao đi trong đêm, đèn pha xé toạc màn đêm yên tĩnh. Bên trong, không gian nghẹt thở. Nàng không dám cử động, còn Vương Dịch ngồi phía trước, ánh mắt nham hiểm nhìn vào gương chiếu hậu không rời khỏi nàng
Mười lăm phút sau, họ dừng trước quán bar nhấp nháy ánh đèn màu, nhạc EDM dội mạnh ra tận cửa kính. Người chờ sẵn ngoài cổng bật cười khi thấy Vương Dịch bước xuống
Trương Hân - chị
Tới rồi /nói với Văn/
Vương Dịch - cô
/dắt nàng xuống/
Từ Sở Văn - Văn Văn
Hửm?Ai kia?/nheo mắt/
Trương Hân - chị
Em gái nó đấy!Chắc mày không biết/cười khẩy/
Từ Sở Văn - Văn Văn
Vui rồi đây~/nhếch mép/
3 Trêu đùa~
Trương Hân - chị
Vào thôi, mọi người đang chờ đó~
Vương Dịch - cô
Được biết rồi!/kéo tay nàng đi/
Viên Nhất Kỳ - nàng
C-Chị...đi đâu vậy ạ...?/giữ người lại/
Vương Dịch - cô
/chợt cau mày/
Vương Dịch - cô
Tao bảo đi đâu thì đi đó đi!
Vương Dịch - cô
Lè nhè mãi!/cáu/
Nàng nhìn biểu cảm của cô, biết chị gái đang tức giận,nàng không dám nói gì thêm,đành đi theo lực kéo của cô
Từ Sở Văn - Văn Văn
Ái chà~Vương Thiếu đến rồi đây~/lui sang một bên nhường chỗ cho cô/
Thẩm Mộng Dao - Dao Dao
/liếc mắt sang nàng/
Thẩm Mộng Dao - Dao Dao
Ayzo~Xem kìa/nhìn chằm chằm nàng/
Thẩm Mộng Dao - Dao Dao
Mày lại gạ được nhóc con nào nữa đây~?
Thẩm Mộng Dao - Dao Dao
/đặt ly nước xuống bàn/
Viên Nhất Kỳ - nàng
/sợ hãi,bẽn lẽn đứng sau cô/
Vương Dịch - cô
Nhầm rồi~Em gái thôi!
Vương Dịch - cô
/ngồi xuống ghế/
Lưu ý:chỉ có Trịnh Đan Ny, Hứa Dương Ngọc Trác,Trần Kha biết nàng do thường đến nhà cô và nàng chơi
Hứa Dương Ngọc Trác - em
A ~Kỳ bảo ~/mỉm cười/
Trịnh Đan Ny - Ny Ny
Mau lại đây với bọn chị nào/dang tay/
Viên Nhất Kỳ - nàng
Ny Ny/cười tươi,chạy đến chỗ Ny Dương/
Vương Dịch - cô
/Nhìn nàng/
Vương Dịch - cô
Đừng để ý nó, phiền phức quá!
Châu Thi Vũ - Tiểu Vũ
Đừng nói vậy chứ~
Trần Kha - Kha Kha
Gọi nước đi,bọn tao gọi hết rồi
Nhân viên
Quý khách uống gì ạ?
Nhân viên
Vâng ạ/định rời đi/
Hứa Dương Ngọc Trác - em
Này,thêm một ly sữa/gọi lại/
Thẩm Mộng Dao - Dao Dao
/lén đút một tờ giấy được gấp 4 cho NV/
Diệp Thư Kỳ - Soki
Bé con này ~
Diệp Thư Kỳ - Soki
Đáng yêu quá đi~
Từ Sở Văn - Văn Văn
Chị thích trẻ con sao?/cúi xuống nhìn soki/
Diệp Thư Kỳ - Soki
Thích~ rất thích/gật đầu/
Diệp Thư Kỳ - Soki
/bế nàng lên đùi/
Diệp Thư Kỳ - Soki
/nựng má nàng/
Thẩm Mộng Dao - Dao Dao
Em gái mày sao?Vương Dịch ~
Vương Dịch - cô
Nó là con nhỏ phiền phức
Vương Dịch - cô
Không phải em gái tao
Thẩm Mộng Dao - Dao Dao
/cười/
Thẩm Mộng Dao - Dao Dao
Được phết đó chứ~/nhếch môi/
Dưới ánh đèn neon nhấp nháy của quán bar, khói thuốc lượn lờ hòa cùng âm thanh nhạc điện tử dồn dập như đang khuấy động cả không gian
Viên Nhất Kỳ chỉ khoác mỗi chiếc váy ngủ mỏng tanh,mái tóc dài xoã rối cùng làn da trắng sữa khiến nàng trở nên nổi bật trong đêm đen
Vương Dịch - cô
/liếc nhìn Dao/
Vương Dịch - cô
Đừng có giở trò!/lạnh lùng/
Thẩm Mộng Dao ghé sát vào tai cô,thì thầm,giọng nói mang theo mùi rượu nồng nặc
Thẩm Mộng Dao - Dao Dao
Trông…non...mà ngon~
Thẩm Mộng Dao - Dao Dao
/liếm môi/
Vương Dịch - cô
/đặt ly xuống bàn/
Vương Dịch - cô
/giọng trầm thấp/
Vương Dịch - cô
TUYỆT ĐỐI!
Vương Dịch - cô
Không được đụng vào nó!
Thẩm Mộng Dao - Dao Dao
/cười khẩy/
Thẩm Mộng Dao - Dao Dao
Gì chứ?
Thẩm Mộng Dao - Dao Dao
Mày lôi nó theo...
Thẩm Mộng Dao - Dao Dao
Không nói một lời~
Thẩm Mộng Dao - Dao Dao
… còn không phải là muốn chia phần à?
Vương Dịch - cô
Con bé đó…/nhìn vào hư không/
Vương Dịch - cô
…không phải thứ mày động vào được/bỗng siết chặt ly rượu/
Thẩm Mộng Dao - Dao Dao
/cười khinh miệt/
Thẩm Mộng Dao nhún vai, dựa người vào lưng ghế, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi Nhất Kỳ ngồi góc bàn phía trong sát tường , như một con mèo hoang đang chực chờ con mồi~
Cùng lúc đó,nàng bất chợt ngước lên như cảm nhận được ai đó đang theo dõi...Nhất Kỳ bắt gặp ánh nhìn đó,nàng run lên,biết… có điều gì đó rất không ổn...
Châu Thi Vũ - Tiểu Vũ
Vậy là em sắp ra nước ngoài sao~
Viên Nhất Kỳ - nàng
/nhìn em gật gật/
Trịnh Đan Ny - Ny Ny
Buồn quá đi mất...
Trịnh Đan Ny - Ny Ny
/làm vẻ khóc lóc,gục xuống vai nàng/
Viên Nhất Kỳ - nàng
Ny Ny à...
Viên Nhất Kỳ - nàng
Khi về em sẽ gặp lại mọi người mà~
Hứa Dương Ngọc Trác - em
Như thế vẫn không được!/trề môi/
Hứa Dương Ngọc Trác - em
2 năm...rất là lâu đó~/ôm tay nàng/
Hứa Dương Ngọc Trác - em
Em không sợ đi lâu như vậy...
Hứa Dương Ngọc Trác - em
Chúng tôi sẽ buồn sao...
Viên Nhất Kỳ - nàng
Em sẽ về sớm mà.../ôm lại em/
Châu Thi Vũ - Tiểu Vũ
Vương Dịch...Không đi cùng em à?
Viên Nhất Kỳ - nàng
/mỉm cười,lắc đầu/
Viên Nhất Kỳ - nàng
Sẽ không...
Trả lời câu hỏi của Thi Vũ,ánh mắt nàng chợt lộ vẻ sâu thẳm, ủ rũ thấy rõ,Châu lia mắt quan sát biểu cảm Nhất Kỳ như nhìn ra mọi chuyện trong cuộc sống của nàng khiến một người mới lần đầu nói chuyện với nàng như Châu cũng hiểu ra được phần nào đó...đau lòng...
Châu Thi Vũ - Tiểu Vũ
/khẽ vuốt ve tóc nàng như lời an ủi/
Từ Sở Văn - Văn Văn
Đi ra sàn nhảy đi, tụi này ra sau
Diệp Thư Kỳ - Soki
Ừ, mà đừng có làm gì kỳ cục đó~
Từ Sở Văn - Văn Văn
/chớp mắt/
Diệp Thư Kỳ - Soki
/Nhíu mày, vẫn đứng dậy cùng Đan Ny ,Ngọc Trác và Châu Châu tiến vào đám đông/
Trịnh Đan Ny - Ny Ny
Khoan đã
Trịnh Đan Ny - Ny Ny
Nhất Kỳ không thể ở đây một mình
Trần Kha - Kha Kha
Có người trông/nói nhỏ với Ny/
Diệp Thư Kỳ - Soki
Vậy em ngồi đây ngoan nha~/xoa đầu nàng /
Viên Nhất Kỳ - nàng
/nhìn Soki rồi gật/
Khi Thư Kỳ cùng Thi Vũ và Ngọc Trác rời đi,Thẩm Mộng Dao liếc Vương Dịch rồi quay sang Trần Kha, giọng trầm trầm
Thẩm Mộng Dao - Dao Dao
Cô ta lúc nào cũng cảnh giác
Thẩm Mộng Dao - Dao Dao
Muốn thử thì phải tách cô ta ra khỏi con nhóc đó
Trương Hân - chị
Không dễ đâu
Trương Hân - chị
Vương Dịch...nhạy lắm~
Trương Hân - chị
/Chống tay lên bàn, cười nhạt/
Thẩm Mộng Dao - Dao Dao
Vậy thì dụ con nhóc ra trước
Trương Hân - chị
/Đứng dậy, tiến về phía cô/
Trương Hân - chị
Vương Dịch,đi thôi!
Trương Hân - chị
Mọi người đã ra hết rồi/kéo cô đi/
Vương Dịch - cô
/Nhìn nàng một cái rồi gật đầu, đi lại vỗ nhẹ vai nàng/
Vương Dịch - cô
Ở yên đây,đợi tao!
Vương Dịch - cô
Cấm được đi đâu, nhớ không ?
Viên Nhất Kỳ - nàng
V-Vâng..../co người lại,nhìn cô/
Khi này,mọi người bao gồm cả cô đã đi đến sàn nhảy,bị thu hút bởi ánh đèn nhấp nháy cùng dàn nhạc dồn dập ,Vương Dịch nhanh chóng hoà mình vào sân khấu,quên mất đứa em gái đang gặp nguy hiểm~
Vài giây sau, Thẩm Mộng Dao đã tiến đến ngồi sát cạnh nàng, ngả người như thân thiết
Thẩm Mộng Dao - Dao Dao
Một mình à? Cũng gan đấy~/nhếch môi/
Viên Nhất Kỳ - nàng
C...Chị c-ần gì?.../hơi rụt người lại,lui sang một chút/
Thẩm Mộng Dao - Dao Dao
Không cần gì~
Thẩm Mộng Dao - Dao Dao
Chỉ thấy... em gái Vương Dịch cũng xinh phết~/cười nham hiểm/
Thẩm Mộng Dao - Dao Dao
Nhìn lâu lại thấy ngứa mắt~/ẩn ý/
Viên Nhất Kỳ - nàng
C...Chị nói gì vậy ?
Thẩm Mộng Dao - Dao Dao
/ngả người về phía Nhất Kỳ, cười khẽ, tay đặt hờ lên ghế sau lưng nàng/
Viên Nhất Kỳ - nàng
/xích ra/
Thẩm Mộng Dao - Dao Dao
Khó chịu vậy à?
Thẩm Mộng Dao - Dao Dao
Nên gọi là gì?Cưng?/cúi sát mặt nàng/
Nhất Kỳ co người lại, ánh mắt dao động, như đang tìm lối thoát giữa tiếng nhạc ồn ào.Tay nàng siết lấy mép váy, từng đốt ngón tay trắng bệch,môi mím lại, không dám trả lời
Thẩm Mộng Dao - Dao Dao
/tay choàng qua người nàng,liên tục chà qua lại ở vai nàng làm một bên trễ xuống/
Viên Nhất Kỳ - nàng
Này!/giật mình/
Một giọng trầm lạnh vang lên sau lưng Thẩm Mộng Dao
tg
GT:
Diệp Thư Kỳ:17t
Trần Kha:16t
Châu Thi Vũ:17t
Trịnh Đan Ny:16t
Hứa Dương Ngọc Trác:16t
Thẩm Mộng Dao:16t
Từ Sở Văn:16t
Trương Hân:17t
Chu Di Hân:15t
Bách Hân Dư:16t
Vương Hiểu Giai:19t
Tưởng Vân:20t
Tống Hân Nhiễm:18t
Phí Thấm Nguyên:15t
Download MangaToon APP on App Store and Google Play