Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Cha Con...!? (DomicMasterD) (DuongHung)

Chap 1

𝙅𝙚𝙖🐼🐟
𝙅𝙚𝙖🐼🐟
hellooo
𝙅𝙚𝙖🐼🐟
𝙅𝙚𝙖🐼🐟
truyện của tui sẽ có sai chính tả
𝙅𝙚𝙖🐼🐟
𝙅𝙚𝙖🐼🐟
mong là độc giả đọc tới đó giả mù nhen:)))
𝙅𝙚𝙖🐼🐟
𝙅𝙚𝙖🐼🐟
hoan hỉ , hoan hỉ nhennn
//abc// = hành động *abc* = suy nghĩ "abc" = nói nhỏ ABC = la làng 📱 = gọi điện 💬 = nhắn tin
Dương = anh Hùng = em
Trời mưa ngoài đường buổi tối như khoác lên thành phố một tấm màn buốt lạnh và mờ ảo. Những hạt mưa rơi đều đặn, lộp độp trên mái tôn, trượt dài trên mặt đường loang loáng ánh đèn. Ánh sáng từ những bóng đèn đường hắt xuống, vỡ ra thành muôn vệt lung linh trong làn nước. Tiếng xe chạy ngang nghe bì bõm, lẫn vào tiếng gió rít khe khẽ, làm cả không gian như lặng đi trong một nỗi buồn khó gọi tên. Trời đen kịt, chỉ còn vài đốm sáng lập lòe hắt hiu từ những ô cửa sổ đóng kín, gợi một cảm giác cô đơn mà yên bình.
Giữa màn mưa đêm dày đặc, bỗng một chiếc xe phiên bản giới hạn lướt qua, thân xe bóng loáng phản chiếu ánh đèn đường như một vệt sáng lướt nhanh qua màn tối. Động cơ gầm nhẹ, trầm và chắc, vang vọng trong không gian ẩm ướt, tạo nên âm thanh lạ lẫm giữa tiếng mưa đều đều. Những giọt nước trượt trên kính xe, hắt ánh sáng nhấp nháy như sao băng vụt qua bầu trời mưa. Chiếc xe ấy nổi bật giữa đêm, như một kẻ lạc loài kiêu hãnh, băng băng giữa phố xá vắng người, để lại sau lưng một làn hơi nước mỏng và dư âm của điều gì đó thật đặc biệt, thật riêng.
Chiếc xe phiên bản giới hạn chậm rãi dừng lại, đèn pha rọi sáng mặt đường ướt át và một góc rễ cây gồ ghề. Dưới gốc cây cổ thụ già cỗi, một cậu bé trắng trẻo ngồi co ro, quần áo ướt sũng, mái tóc bết lại vì mưa. Gương mặt cậu lấm tấm nước nhưng vẫn ánh lên nét trong trẻo lạ kỳ, đôi mắt to đen lặng lẽ nhìn về phía chiếc xe vừa dừng lại. Ánh đèn vàng từ xe chiếu lên người cậu bé, hắt bóng cậu đổ dài trên mặt đất lấm tấm lá rụng. Tiếng mưa vẫn rơi đều đều, nhưng khoảnh khắc ấy như bị kéo chậm lại. Không gian chỉ còn lại hơi thở lạnh lẽo của đêm mưa, tiếng động cơ trầm lặng, và đôi mắt của một đứa trẻ không run sợ, chỉ chờ đợi — như thể nó biết chiếc xe ấy sẽ dừng lại.
Từ trong xe, cánh cửa bật mở, và một người đàn ông cao lớn bước ra, thân hình vạm vỡ nổi bật giữa màn mưa trắng xóa. Anh cầm theo một chiếc ô đen rộng, bước chậm rãi về phía cậu bé vẫn đang ngồi thu mình dưới gốc cây cổ thụ. Không nói lời nào, anh lặng lẽ nghiêng ô che lên đầu cậu. Mưa thôi rơi trên tóc cậu bé, từng giọt nước rơi xuống mép ô như trút hết cả cái lạnh lẽo của đêm mưa ra ngoài. Dưới bóng ô, ánh sáng từ đèn xe hắt lên gương mặt người đàn ông — cứng cáp, trầm lặng — và cả gương mặt non nớt kia, trắng bệch mà bình tĩnh lạ thường. Khoảng cách giữa họ gần lại, không còn bởi lời nói, mà bởi hành động giản dị ấy: một người lặng lẽ che ô, và một người lặng lẽ được che. Mưa vẫn rơi quanh họ, nhưng trong chiếc ô ấy, là một khoảng ấm đầu tiên của đêm dài.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
sao mưa mà nhóc ngồi đây
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
c-con không có nhà để về ạ
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
thôi lên xe tôi chở nhóc về nhà tôi nhé
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
được không ạ...
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
//bế em lên// không nói nữa một hồi bệnh giờ
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
ơ //ôm cổ anh//
Trong xe
Bên trong chiếc xe, không gian như tách biệt hoàn toàn với cơn mưa lạnh lẽo bên ngoài. Mọi thứ đều im ắng, sang trọng và gọn gàng đến mức gần như hoàn hảo. Nội thất được bọc da cao cấp, màu đen nhấn nhá bằng viền kim loại bóng, vừa lạnh lùng vừa quyến rũ. Hương thơm nhẹ nhàng của gỗ trầm thoảng trong không khí, hòa với mùi mưa còn sót lại trên tấm áo khoác vắt hờ sau ghế. Đèn nội thất hắt ánh sáng mờ dịu xuống hàng ghế, tạo nên những vùng sáng tối loang lổ như một sân khấu lặng lẽ. Bảng điều khiển trung tâm phát sáng với dãy số và biểu tượng tinh tế, không một nút thừa, mọi chi tiết đều toát lên sự chính xác và kiểm soát. Trên ghế phụ, một chiếc khăn tay gấp gọn nằm im lặng như một lời nhắn chưa nói. Kính xe phủ sương nhẹ, phản chiếu lấp lánh những vệt mưa bên ngoài, khiến khung cảnh càng trở nên mơ hồ, như thể chiếc xe này đang trôi giữa hai thế giới — một bên là cơn mưa ngoài kia, và một bên là cõi yên tĩnh chất chứa điều gì đó chưa được hé lộ. Chiếc xe không chỉ là nơi trú ẩn, mà như một căn phòng di động – kín đáo, ấm áp, và đang chờ đợi một người lạ nhỏ bé bước vào để làm xáo trộn mọi thứ.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
//giảm nhiệt độ xe//
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
//lấy 1 chiếc khăn lau màu trắng từ hàng ghế sau đưa cho em//
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
con cảm ơn
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
năm nay nhóc mấy tuổi rồi nhỉ
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
dạ con 6 tuổi ạaa
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
ba mẹ nhóc đâu
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
ba mẹ bỏ từ khi con 3 tuổi òi...
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
//im lặng//
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
tôi xin lỗi tôi không biết
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
dạ không sao
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
vậy nhóc có muốn làm con tôi không tôi sẽ nhận nuôi nhóc nhé //nhìn em//
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
được ạ...
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
được chứ
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
vâng con đồng ý ạaaa
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
vậy giờ con gọi tôi là ba nhé
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
vâng ạ mà ba ơi
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
ba nghe đây
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
ba tên gì thế ạ
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Ba là Trần Đăng Dương năm ba 20 tuổi
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
con là Lê Quang Hùng có thể gọi con là Phone năm nay con 6 tuổi
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
ngoan vậy ta //đưa tay đến xoa đầu em//
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
hihi
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
thôi mình về nhà của ba nhá
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
vâng ạ
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
//lái xe//
sao tầm 10 phút chiếc xe phiên bản giới hạn đã đậu trường cổng của ngôi biệt phủ
Căn biệt phủ màu trắng hiện lên sừng sững giữa màn mưa lất phất, như một khối kiến trúc bước ra từ một bức tranh tĩnh lặng và đầy uy nghi. Tường sơn trắng tinh, mịn màng, nổi bật giữa nền trời xám xịt, khiến cả ngôi nhà như phát sáng nhẹ dưới ánh đèn đêm. Mái ngói đá xanh đậm, dốc đều và chắc chắn, tạo nên sự đối lập hoàn hảo với sắc trắng thanh khiết của tường nhà. Cổng vào bằng sắt rèn tinh xảo, cao và nặng, uốn hoa văn cổ điển, bên trên gắn đèn tròn tỏa ánh sáng vàng ấm. Hai bên cổng là hàng rào thấp, cũng màu trắng, chạy dài bao quanh khuôn viên rộng lớn. Dọc lối đi lát đá là những bụi hoa được cắt tỉa gọn gàng, ướt đẫm mưa đêm, lấp ló trong ánh sáng hắt ra từ các ô cửa kính lớn. Mặt tiền biệt phủ đối xứng tuyệt đối, với những cột trụ cao, vuông vức nâng đỡ mái hiên. Từ xa nhìn lại, ngôi nhà không chỉ toát lên vẻ giàu có, mà còn mang theo khí chất lạnh lùng, cô lập – như một nơi chốn không dành cho kẻ lạ, nhưng lại khiến người ta không thể rời mắt.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
//bóp kèn xe//
Vệ Sĩ
Vệ Sĩ
//mở cổng//
Chiếc xe phiên bản giới hạn chầm chậm lăn bánh qua cánh cổng sắt đang từ từ mở ra, bánh xe lướt nhẹ trên lối đá ướt nước mưa, không phát ra một tiếng động nào ngoài tiếng rì rì trầm thấp của động cơ. Ánh đèn pha quét qua thảm cỏ xanh mướt, phản chiếu lấp lánh những giọt nước còn đọng trên lá, làm cả khu vườn như bừng sáng trong chốc lát. Bước từng vòng cung qua khóm hoa và hàng cây thẳng tắp, chiếc xe tiến sâu vào sân, giữa khung cảnh tĩnh lặng và quá đỗi ngăn nắp. Hai bên đường, những bức tượng đá như âm thầm dõi theo, bóng đổ dài dưới ánh sáng mờ vàng từ các đèn trụ sân vườn. Mái kính trước phản chiếu một phần mái biệt phủ trắng đang dần hiện ra – trang nghiêm, cao vút, tựa như đang lặng lẽ quan sát kẻ mới đến. Khi chiếc xe chậm lại gần bậc tam cấp dẫn lên sảnh chính, tiếng mưa rơi tí tách trên kính xe hòa cùng tiếng động cơ đang dừng lại, khiến không gian bỗng như nín thở. Cánh cửa xe sắp mở ra, mang theo người và câu chuyện vừa bước từ màn mưa vào thế giới kín đáo, hoàn mỹ và lạnh lùng của biệt phủ trắng.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
đến nơi rồi
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
wow nhà ba to thế ạ
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
bình thường thôi
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
để ba bế con xuống nhé
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
vâng ạ
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
//bước xuống dòng qua bên cửa xe bên chỗ em//
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
//dang tay chờ anh bế//
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
//bế em lên// mình vào nhà nhá
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
vâng
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
//bế em vào nhà//
HẾT CHAP
𝙅𝙚𝙖🐼🐟
𝙅𝙚𝙖🐼🐟
Ok hong mấy bòa
𝙅𝙚𝙖🐼🐟
𝙅𝙚𝙖🐼🐟
có gì hong hay góp ý giúp tui nhaaaa

Chap 2

Bên trong căn biệt phủ là một thế giới hoàn toàn khác – im ắng, tinh tế và ngập tràn cảm giác uy quyền tĩnh lặng. Bước qua cánh cửa gỗ lớn được chạm khắc cầu kỳ, là đại sảnh rộng với trần cao vút, treo một chiếc đèn chùm pha lê lộng lẫy, ánh sáng hắt xuống như những tia nắng bị bắt giữ, chiếu lấp lánh trên nền đá cẩm thạch trắng ngà. Nội thất trong biệt phủ mang phong cách cổ điển châu Âu, với gam màu trung tính chủ đạo: trắng, kem và vàng nhạt. Những bức tường được ốp gỗ tinh xảo ở chân, phía trên treo tranh sơn dầu lớn, khung mạ vàng, phần lớn là chân dung hoặc phong cảnh châu Âu cũ kỹ. Các cột trụ lớn chia không gian thành từng khu vực, vừa mở vừa kín, như dẫn dắt người ta đi sâu hơn vào câu chuyện của ngôi nhà. Dọc hành lang trải thảm lông dày màu rượu vang, dẫn đến cầu thang uốn lượn bằng gỗ mun đen, tay vịn chạm rồng tinh xảo. Tiếng bước chân vang vọng trong không gian rộng, phản lại thành những âm thanh mơ hồ và sang trọng. Góc phòng khách gần lò sưởi được trang trí bằng những chiếc ghế bành da mềm, một chiếc bàn gỗ cũ với bộ ấm trà bạc lặng lẽ nằm đó như vẫn còn hơi ấm của lần chuyện trò gần nhất. Mọi vật đều được sắp đặt hoàn hảo – không một món thừa, không một món thiếu – như thể căn biệt phủ này không phải để ở, mà để gìn giữ một điều gì đó: một truyền thống, một gia tộc, hay một bí mật đã ngủ yên từ rất lâu. Không khí bên trong lạnh nhẹ, thoảng mùi gỗ cũ, sáp nến và hoa khô. Tĩnh mịch, đẹp đến nghẹt thở, và xa cách đến mức khiến bất kỳ ai bước vào cũng phải hạ giọng – như thể sợ làm xáo động điều gì đó đang yên ngủ trong từng bức tường trắng ấy.
Trong phòng khách rộng lớn, ánh sáng từ chiếc đèn chùm pha lê đổ xuống dịu nhẹ, phủ lên mọi vật một lớp ánh vàng ấm và sang trọng. Trên hai chiếc ghế bành đối diện lò sưởi, hai người con trai đang ngồi — cả hai đều mang dáng vẻ quyền lực, dù mỗi người một khí chất khác biệt. Người bên trái mặc sơ mi trắng ngà, cổ tay lấp lánh đồng hồ mạ vàng, gương mặt góc cạnh, ánh mắt sắc lạnh dù đang chăm chú nhìn màn hình điện thoại. Tư thế ngồi thẳng lưng, một chân vắt nhẹ lên đầu gối còn lại, toát lên vẻ tự tin bẩm sinh của kẻ đã quen ra lệnh. Người bên phải ăn mặc đơn giản hơn, áo thun đen và quần vải sẫm màu, nhưng không kém phần cuốn hút. Anh tựa nghiêng vào thành ghế, tay cầm điện thoại lướt nhịp nhàng, nhưng ánh mắt lại đầy tinh toán – lạnh, tỉnh và luôn tỉnh táo. Trên bàn trước mặt là cốc espresso đã cạn phân nửa, còn tỏa hơi nóng nhè nhẹ. Cả hai không trò chuyện, không nhìn nhau, nhưng không khí giữa họ không hề im lặng – nó căng như dây cung, như thể từng nhịp gõ nhẹ lên màn hình điện thoại đều ẩn chứa quyết định có thể làm thay đổi điều gì đó lớn lao. Trong một không gian đầy lịch lãm, hai người con trai ấy ngồi đó, mỗi người như một cực nam châm mạnh mẽ — giống nhau ở quyền lực, khác nhau ở cách nắm giữ nó.
không ai khác đó là 2 ba của anh
Nguyễn Trường Sinh
Nguyễn Trường Sinh
ai đấy
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
con của con //đặt em ngồi xuống//
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
mày làm đứa nào dính rồi nó đưa mày nuôi luôn hay gì
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
thấy trên đường thấy tội nghiệp quá đem về nuôi //lấy điện thoại ra bấm//
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
//nhìn em// con tên gì vậy
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
dạ con tên Lê Quang Hùng có thể gọi con là Phone
Nguyễn Trường Sinh
Nguyễn Trường Sinh
Phone sao?
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
vâng ạ
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
nhìn con xinh quá vậy
Nguyễn Trường Sinh
Nguyễn Trường Sinh
con mấy tuổi rồi nhỉ
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
dạ con 6 tuổi
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
thôi tối rồi ba dẫn con lên tắm rồi xuống ăn tối rồi đi ngủ nhé
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
vâng ạ
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
thôi mày với ba mày dưới đây nấu ăn đi tao lên pha nước giúp Phone cho
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
um cũng được vậy con đi nấu ăn đây //đi vô bếp//
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
con lên đây chú bồng lên tắm nhá
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
vâng ạ
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
//bế em lên//
Con đường dẫn vào nhà tắm trong căn biệt phủ như một lối đi bí mật, kín đáo và mang nét thanh lịch lạnh lùng. Hành lang dài lát đá cẩm thạch xám nhạt, bóng loáng và mát lạnh dưới chân, hai bên là tường trắng ngà, được ốp gỗ nâu sẫm ở chân và điểm bằng những bức tranh nhỏ có khung vàng mờ, chủ yếu là tranh trừu tượng hoặc phong cảnh châu Âu cổ. Ánh đèn vàng âm trần chạy dọc theo mép trần, tạo một luồng sáng dịu nhẹ kéo dài đến cuối hành lang. Tiếng bước chân vang lên khẽ khàng trên nền đá, lặng lẽ như đang đi vào một không gian tách biệt hoàn toàn với thế giới ngoài kia. Cuối hành lang là một cánh cửa gỗ sơn trắng, tay nắm đồng cổ kiểu Pháp, sáng mờ theo thời gian. Trên cửa không có biển hiệu, chỉ có một hoa văn chìm tinh tế — vừa đủ để người quen nhận ra đó là lối vào nhà tắm, vừa đủ để người lạ thấy ngần ngại mà dừng lại. Không gian phía sau cánh cửa ấy ẩn chứa sự sạch sẽ, tĩnh lặng, và đầy riêng tư – như chính tinh thần của căn biệt phủ: kín đáo, lạnh nhạt nhưng luôn sẵn sàng khiến người ta phải chú ý.
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
con muốn sữa tấm hương hoa nhài hay là sữa đây
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
con muồn hương sữa ạaaaaa
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
ok //lấy chai sữa tắm hương sữa xuống tắm cho em//
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
oaaaaa thơm quá điii
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
//chà mình cho em// ngoan quá ta ơi
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
mà chú tên gì vậy ạaa
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
chú là Bùi Anh Tú có thể gọi chú là Atus
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
A Tút ạaa?
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
Atus
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
A Tút //cười khờ//
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
à thôi A Tút cũng được
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
dạaaa
Sau khi tấm xong Tú lấy cho em bận 1 chiếc sơ mi trắng với 1 chiều quần đen ngắn
Khu Vực Nhà Ăn
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
//đặt em xuống ghế//
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
wow nhà ăn cũng đẹp quá àaaa
Nhà ăn trong căn biệt phủ là một không gian rộng rãi, uy nghi và tĩnh lặng như một sảnh đường cổ kính. Trần cao, mái vòm uốn cong được viền chỉ vàng tinh xảo, ở giữa treo một chùm đèn pha lê dài, thả ánh sáng trắng dịu xuống chiếc bàn ăn dài bằng gỗ óc chó đậm màu, bóng như gương. Chiếc bàn đủ chỗ cho mười hai người ngồi, mỗi ghế đều được bọc vải nhung xám đậm, tựa lưng cao và chạm khắc tinh tế ở viền. Dọc theo giữa bàn là hàng nến cắm trong đế bạc, chưa được thắp, nhưng ánh sáng từ đèn trần phản chiếu khiến chúng vẫn lấp lánh như đang thở nhè nhẹ. Các tủ gỗ sát tường đựng chén đĩa bằng sứ trắng viền vàng, ly pha lê cao cổ và bộ dao nĩa bạc sáng bóng được sắp xếp ngăn nắp, như chưa từng có bữa ăn nào diễn ra, hoặc đã chuẩn bị sẵn sàng cho một bữa tiệc bất chợt nào đó trong đêm. Không gian nơi đây không mang vẻ ấm cúng của một bữa cơm gia đình, mà mang khí chất của nghi lễ – nơi bữa ăn là hình thức, là quyền lực, là những cuộc đối thoại không bao giờ thừa lời. Nhà ăn của căn biệt phủ trắng ấy không chỉ để dùng bữa – mà là nơi những ánh nhìn chạm nhau qua làn khói súp, nơi những câu chuyện không cần nói vẫn khiến không khí trở nên nặng hơn bất kỳ món ăn nào được dọn ra.
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
con muốn ăn gì nào
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
dạ con muốn ăn súp cua ạaaa
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
vậy đợi chú xíu chú vô kêu ba con làm thêm súp cua ạ
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
vâng ạaaa
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
//đi vô bếp//
Nhà Bếp
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
ủa ba vào đây chi thế
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
làm thêm súp cua đi con mày muốn ăn súp cua
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
vâng còn làm liền đây //đi lấy cua//
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
có gì làm không
Nguyễn Trường Sinh
Nguyễn Trường Sinh
em rửa trái cây đi //ép cam//
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
à ok //đi lại lấy trái cây đem rửa//
tầm 15 thì cả 3 cũng đem đồ ăn ra để ngồi ăn với em
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
//múc súp cua cho em// con ăn đi nhé
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
con cảm ơn ba ạaa
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
ngoan //xoa đầu em//
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
ủa mà ba ơi
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
ba nghe
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
chú kia tên gì vậy ạ //chỉ Sinh//
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
à chú đó là Nguyễn Trường Sing con có thể gọi chú đó là cụ Sinh
Nguyễn Trường Sinh
Nguyễn Trường Sinh
ê?!
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
à Cụ Sinh
Nguyễn Trường Sinh
Nguyễn Trường Sinh
//3 phần bất lực 7 phần như 3//
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
ủa vậy ba có biệt danh gì hong
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
Cá Bống á con
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
ủa?!
Nguyễn Trường Sinh
Nguyễn Trường Sinh
//😂😂//
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
à cá bống vậy con sẽ gọi là ba Bống được hong ạ
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
được chứ con muốn thì cứ gọi thế nhá
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
dạ Phone biết òi
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
vậy mình ăn xong lên phòng ngủ nhá
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
vâng ạ
Hết Chap
𝙅𝙚𝙖🐼🐟
𝙅𝙚𝙖🐼🐟
💋💋💋💋💋💋💋
𝙅𝙚𝙖🐼🐟
𝙅𝙚𝙖🐼🐟
truyện ok hong mấy đọc giả ơiiiw
𝙅𝙚𝙖🐼🐟
𝙅𝙚𝙖🐼🐟
ủa mà mấy đọc giả biết bộ DuongHung / LuanAtus mà suy ngược hong
𝙅𝙚𝙖🐼🐟
𝙅𝙚𝙖🐼🐟
ai biết thì cho tongtai biết vớiiii
𝙅𝙚𝙖🐼🐟
𝙅𝙚𝙖🐼🐟
byee💋✨️

Chap 3

Sáng Hôm Sau
Buổi sáng trong căn biệt phủ, ánh nắng len qua lớp rèm voan trắng tinh khôi, nhẹ nhàng tràn vào căn phòng như một làn lụa vàng óng. Ánh sáng không chói chang, mà mềm mại, dịu nhẹ — thứ ánh nắng đầu ngày, vừa đủ sưởi ấm không gian còn phảng phất hơi lạnh ban đêm. Những tia nắng chiếu xiên qua cửa sổ lớn, rọi xuống sàn đá cẩm thạch, tạo thành những vệt sáng dài vàng nhạt, phản chiếu lung linh như mặt nước. Bụi nắng lơ lửng trong không khí, mịn và lặng lẽ, làm cho cả căn phòng như đang thở. Tấm rèm khẽ lay theo làn gió sớm, mang theo mùi thơm nhè nhẹ của hoa trong vườn — một mùi hương dịu mát, tinh khiết như chính buổi sáng. Ánh nắng chạm vào thành ghế, bệ cửa, chạm cả vào tấm chăn còn nhăn nhẹ trên giường — để lại dấu vết vàng ấm như một lời đánh thức dịu dàng. Trong khoảnh khắc ấy, căn phòng không còn là một phần của căn biệt phủ lạnh lùng và nghiêm trang nữa. Nó trở nên sống động, gần gũi và ấm áp — như thể ánh nắng đã gột bỏ mọi khoảng cách, mở ra một ngày mới mà điều gì cũng có thể bắt đầu.
Trên chiếc giường lớn phủ ga trắng tinh, ánh nắng sớm len qua rèm cửa rọi nhẹ xuống hai bóng người đang ôm nhau ngủ — một người lớn và một đứa trẻ. Người lớn nằm nghiêng, cánh tay dài vững chãi quàng qua vai bé con, như vòng chắn yên bình che chắn mọi giấc mơ. Mái tóc anh hơi rối, đôi hàng mi khẽ động như đang trong giấc ngủ sâu, hơi thở đều đặn và trầm ổn. Đứa trẻ nhỏ gọn nằm nép trong lòng anh, gò má trắng hồng áp vào lồng ngực rộng, gương mặt bình yên đến lạ. Cánh tay bé con vòng hờ qua eo anh, ôm chặt như sợ một cơn gió nhẹ cũng có thể cuốn người ấy đi mất. Chiếc chăn mỏng vắt hờ qua hai người, không khí trong phòng mát dịu, vừa đủ cho sự gần gũi ấy trở nên ấm áp. Ánh sáng đầu ngày rọi xuống tóc cả hai, tạo thành một viền sáng dịu như vòng hào quang mờ ảo. Khung cảnh ấy không phát ra tiếng động nào — chỉ có sự tĩnh lặng ngọt ngào, nơi hơi thở hòa nhau trong yên bình, nơi khoảng cách tuổi tác không làm mờ đi cảm giác thuộc về. Một giấc ngủ đơn giản, nhưng mang theo thứ tình cảm khiến căn phòng trở nên dịu dàng đến mức thời gian cũng khẽ khàng mà trôi chậm lại.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
//từ từ mở mắt//
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
mấy giờ rồi nhỉ //kiếm điện thoại//
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
mới 6h thôi sao
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
ưm~
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
//giật mình nhìn cục bông đang ôm mình cứng ngắc//
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
sao thế con
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
//từ từ mở mắt//
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
muốn dậy rồi sao
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
vâng ạ Phone muốn dậy
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
vậy con có muốn đi theo ba đi làm không
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
con có ạ
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
vậy mình đi vscn rồi đi làm nhá
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
vâng ạaaa //cười tít mắt//
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
đây lại đây ba bế Phone
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
//đứng lên giường đi lại anh + dang tay chờ anh bế//
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
//bế em lên//
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
đi tắm hoiii
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
đi thôi //bế em đi vào nvs//
Sau khi vệ sinh cá nhân xong anh bế em xuống nhà để ăn sáng
Trong căn bếp rộng rãi, ánh nắng buổi sáng chiếu nghiêng qua ô cửa kính, nhuộm vàng mặt bếp đá cẩm thạch và khiến gian phòng trở nên ấm áp, sống động hơn bao giờ hết. Người đàn ông lớn đang đứng trước bếp, tay áo sơ mi trắng được xắn gọn đến khuỷu, mái tóc hơi rối nhưng ánh mắt thì tập trung – tỉ mỉ như thể bữa sáng là một nghi lễ chứ không chỉ là thói quen. Tiếng dầu nhẹ xèo xèo khi trứng được đập vào chảo, lòng đỏ căng tròn, vàng óng. Một chiếc bánh mì đang được nướng trong máy, mùi thơm từ từ lan ra – mùi bơ, mùi bánh cháy nhẹ ở rìa, thơm đến mức khiến cả không gian như mềm lại. Anh quay người cẩn thận rót một ly sữa, rồi rửa vài quả dâu tây, cắt lát, xếp gọn lên đĩa cạnh bánh. Bé con thì ngồi ở ghế cao gần bàn đảo, mặc bộ đồ ngủ bông mềm, tóc còn rối, mắt còn lim dim. Tay cầm con thú nhồi bông, chân đong đưa, ngước nhìn người lớn nấu ăn bằng ánh mắt tò mò, yên tâm và có chút ngưỡng mộ ngây thơ. Mọi thứ diễn ra chậm rãi, nhẹ nhàng, như một buổi sáng không ai vội vã. Trong không khí thơm nồng mùi đồ ăn, tiếng dao gõ nhẹ lên thớt, tiếng bánh mì bật nảy từ lò nướng, và tiếng người đàn ông quay lại mỉm cười hỏi: — Con muốn ăn trứng lòng đào hay trứng chín kỹ? Đó không chỉ là bữa sáng. Đó là một khoảnh khắc nhỏ, giản dị, nhưng đầy đủ của sự chăm sóc, yêu thương và bình yên.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
con ăn xong chưa
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
dạ rồi ạ
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
vậy mình lên công ty nhá
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
vâng ạaaaa
Sau bữa sáng, ánh nắng đã phủ đều khắp sân vườn ngoài biệt phủ, rọi qua ô cửa kính khiến mọi thứ trong nhà đều ánh lên một lớp màu mật ong dịu ngọt. Người đàn ông lớn lau tay bằng khăn vải rồi bước đến bên bé con, cúi người nhẹ nhàng bế em lên. Bé con ôm chặt cổ anh, chiếc ba lô nhỏ lắc lư sau lưng, mùi sữa và mùi vải mềm vẫn còn phảng phất trên người. Đôi mắt ngái ngủ đã mở to hơn, nhìn ra ngoài qua vai anh với vẻ háo hức mơ màng. Anh bế em ra khỏi nhà, đi qua hành lang mát lạnh, rồi xuống bậc thềm đá dẫn ra sân vườn. Chiếc xe màu đen sáng bóng đã đậu chờ sẵn dưới tán cây, động cơ khẽ rì rầm trong tĩnh lặng buổi sáng. Cửa xe được mở sẵn. Anh đặt em vào ghế sau, cài dây an toàn cẩn thận như thể đang bảo vệ một điều gì đó bé nhỏ và quý giá nhất trên đời. Bé con vẫn quay đầu nhìn anh, ánh mắt trong veo và tin tưởng tuyệt đối. Anh ngồi vào ghế lái, khởi động xe. Chiếc xe lướt nhẹ qua cánh cổng biệt phủ, rời khỏi khu vườn, đi vào con đường sáng rực nắng mai. Mọi thứ bên ngoài vẫn còn yên tĩnh, chưa ồn ã, chỉ có hai người – một lớn, một bé – cùng bắt đầu một ngày mới bên nhau, giữa thành phố rộng lớn, nhưng chẳng nơi nào bằng được khoảnh khắc này: trên xe, với một cái ngoái đầu, một ánh mắt, và một lời hứa không cần nói ra — rằng anh sẽ luôn ở đó, dù là ở công ty, hay ở bất cứ nơi đâu.
DH ENTERTAINMENT
Sảnh công ty rộng lớn mở ra như một không gian của sự quyền uy và chuẩn mực. Trần cao, đèn chùm pha lê thiết kế tối giản treo thả từ mái xuống, ánh sáng trắng tinh khôi đổ đều khắp nơi, phản chiếu lên sàn đá marble đen bóng loáng, mỗi bước chân vang lên đều rõ ràng và dứt khoát. Bức tường phía sau quầy lễ tân được ốp đá trắng vân xám, giữa là logo công ty kim loại mạ bạc nổi bật – đơn giản, tinh tế nhưng khiến ai bước vào cũng phải ngước nhìn. Quầy lễ tân dài, nhân viên ăn mặc đồng phục tông trung tính, gọn gàng và lịch sự, cúi chào mỗi người ra vào bằng thái độ điềm tĩnh, đúng mực. Hai bên sảnh là khu ghế chờ bọc da đen, vài người mặc vest đang ngồi trao đổi nhẹ bằng giọng trầm thấp. Dọc lối đi có vài chậu cây xanh được cắt tỉa vuông vức, điểm xuyết màu tự nhiên giữa những gam sắc lạnh của kính và đá. Không có gì thừa, không có gì mềm mại – mọi chi tiết đều như được tính toán để thể hiện sự chuyên nghiệp, hiệu quả và tầm vóc. Khi cánh cửa kính lớn mở ra, người đàn ông cao lớn bước vào cùng một bé con nhỏ xíu được bế trên tay, mọi ánh mắt trong sảnh thoáng chốc ngẩng lên. Một vài nhân viên bất giác mỉm cười – một hình ảnh mềm mại hiếm hoi giữa không gian lạnh và chỉn chu, nhưng cũng mang một sức nặng kỳ lạ: như thể mọi thứ đều có thể dừng lại một giây cho sự hiện diện đầy quyền lực nhưng cũng đầy nhân văn ấy.
nhân viên nữ
nhân viên nữ
1 : cậu ấy là ai vậy
nhân viên nữ
nhân viên nữ
2 : nhìn bé đó dưỡng thê quá
nhân viên nữ
nhân viên nữ
1 : được Trần Tổng bế chắc không phải dạng vừa đâu
Nguyễn Anh Tuấn
Nguyễn Anh Tuấn
đi làm việc đi đứng đây làm gì?!
nhân viên nữ
nhân viên nữ
all : v-vâng chúng tôi đi làm liền đây ạ
Nguyễn Anh Tuấn
Nguyễn Anh Tuấn
//bỏ lên phòng anh//
Phòng làm việc nằm trên tầng cao nhất của tòa nhà, tách biệt với phần còn lại bằng một cánh cửa kính mờ, chỉ hiện rõ khi người trong bước ra. Không gian rộng, thoáng, được thiết kế tối giản nhưng tinh tế – nơi mọi chi tiết đều phục vụ cho sự tập trung, quyền lực và tầm nhìn. Bàn làm việc lớn bằng gỗ mun đen, mặt bàn trơn nhẵn, chỉ có laptop, một khay hồ sơ gọn gàng, một cây bút máy đặt trên đế và một tách cà phê vẫn còn nóng. Sau bàn là ghế xoay bọc da cao cấp, lưng ghế cao ôm trọn vóc dáng, còn phía sau nữa là tường kính toàn cảnh — nơi ánh sáng tự nhiên ùa vào và khung cảnh thành phố hiện ra hùng vĩ, thu nhỏ dưới tầm mắt. Hai bên phòng là những kệ sách âm tường, kín đáo, xếp đầy tài liệu, vài mô hình chiến lược, những bằng khen, huân chương được trưng bày không phô trương nhưng đủ để khẳng định vị thế. Góc phòng có bộ ghế sofa đen thấp, kèm bàn trà nhỏ, thường dùng để tiếp khách riêng hoặc nghỉ tạm. Trên một chiếc ghế sofa ấy, bé con đang ngồi ngoan ngoãn, chân đung đưa, tay cầm chiếc hộp màu sắc với vài món đồ chơi nhỏ. Gương mặt bé chăm chú, thỉnh thoảng lại ngẩng lên nhìn về phía người đàn ông đang chăm chú gõ máy tính. Trong căn phòng quyền lực này, giữa ánh sáng và kính, giữa quyền hành và áp lực, vẫn có một khoảng nhỏ của yên bình: nơi một người đàn ông làm việc trong im lặng, và một đứa trẻ ngồi chơi không tiếng động – như thể cả hai đang bảo vệ sự hiện diện của nhau, mà chẳng cần nói một lời nào.
Nguyễn Anh Tuấn
Nguyễn Anh Tuấn
//gõ cửa//
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
vào
Nguyễn Anh Tuấn
Nguyễn Anh Tuấn
//bước vào// Trần Tổng //cúi đầu//
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
vào đây làm gì
Nguyễn Anh Tuấn
Nguyễn Anh Tuấn
hợp đồng cần anh kí đây ạ //đưa hợp đồng trước mặt anh//
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
//kí// à Tuấn
Nguyễn Anh Tuấn
Nguyễn Anh Tuấn
sao vậy ạ
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
mua giúp tôi 1 ly ước ép dưa hấu nhé
Nguyễn Anh Tuấn
Nguyễn Anh Tuấn
v-vâng ạ
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
vậy lui đi
Nguyễn Anh Tuấn
Nguyễn Anh Tuấn
//cúi đầu// tôi xin phép
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
//gật đầu//
Nguyễn Anh Tuấn
Nguyễn Anh Tuấn
//đi ra ngoài + đóng cửa lại//
Nguyễn Anh Tuấn
Nguyễn Anh Tuấn
lạ nhỉ bình thường ổng có thích uống đồ ngọt đâu ta hay là mua cho cái cục tròn ủm bên kia nhỉ //gãi đầu//
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
//đi lại chỗ em + ngồi xuống// con làm gì vậy
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
//nhìn anh// con chơi với bạn gấu trúc ạ
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
vậy con có muốn bạn lên đây chơi với con hong
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
dạ cóoo
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
vậy ba kêu mấy người bạn của ba dẫn mấy bạn đó qua chơi với con nhá
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
vâng ạaaa //cười tít mắt//
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
//lấy điện thoại ra nhắn vào Group//
Group : Mặt Mòi trừ Dích Đung Ương
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
💬 all
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
💬 lẹ bạn êy
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
💬 nhanh đi thằng khờ
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
💬 lên công ty dẫn theo Gíp Ky //off//
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
💬ủa má là vậy thôi á hả
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
💬 tao nói mà nó nhạt lắm
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
💬 rồi mắc gì dẫn bé nhà tao lên chi trời
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
💬 thôi dẫn lên đại đi
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
//đã like tin nhắn của Hiếu//
____________
Mười phút sau, trước sảnh công ty, hai chiếc xe phiên bản giới hạn lướt đến và dừng lại sát vỉa hè. Một chiếc đỏ rực, kiểu dáng thể thao mạnh mẽ, ánh lên dưới nắng như một ngọn lửa được thuần hóa. Chiếc còn lại trắng ngà, thanh lịch và bóng loáng, mang khí chất lạnh lùng như tuyết giữa mùa hè. Cửa xe mở gần như cùng lúc. Từ mỗi xe bước xuống hai người — một lớn, một nhỏ. Người lớn đều mặc đồ tối màu, phong thái đĩnh đạc, từng bước đi đều vững chãi, sắc lạnh. Còn hai đứa trẻ bên cạnh thì hoàn toàn trái ngược: một bé mặc áo khoác đỏ viền đen, tóc xoăn nhẹ, ánh mắt nghịch ngợm; bé còn lại mặc sơ mi trắng cổ tròn, dáng điềm tĩnh, mắt hơi cụp, tay nhỏ nhắn nắm chặt tay người lớn đi cùng. Không ai nói một lời khi băng qua sảnh lớn — chỉ có tiếng giày gõ lên sàn đá cẩm thạch vang dội, dứt khoát, khiến không khí trong sảnh như chùng xuống một nhịp. Nhân viên lễ tân vừa ngẩng đầu định chào thì đã bị ánh mắt sắc lẹm của một trong hai người lớn khiến nghẹn lại — không phải vì dữ dằn, mà vì khí chất quá mạnh mẽ, quá khó đoán. Cả hai nhóm người bước vào thang máy riêng, chuyên dụng cho tầng cao nhất. Khi cánh cửa khép lại, ánh sáng kim loại phản chiếu khuôn mặt nghiêng nghiêng của các đứa trẻ — hiếu kỳ, nhưng không lạ lẫm, như thể chúng đã quen với hành trình đến nơi ấy… đến căn phòng nơi “anh” đang chờ. Một cuộc gặp gỡ sắp bắt đầu — giữa ba người lớn, ba đứa trẻ, và ba câu chuyện chưa bao giờ được kể hết.
Hết Chap
𝙅𝙚𝙖🐼🐟
𝙅𝙚𝙖🐼🐟
NovelToon
𝙅𝙚𝙖🐼🐟
𝙅𝙚𝙖🐼🐟
nay siêng năng quá chời luôn
𝙅𝙚𝙖🐼🐟
𝙅𝙚𝙖🐼🐟
ủa mà sao truyện này nó flop vậyyyyyyyy
𝙅𝙚𝙖🐼🐟
𝙅𝙚𝙖🐼🐟
🥹🥹🥹🥹🥹

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play