Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[Đam Mỹ] Lạnh Mà Yêu !

Chương 1: Cái gật đầu sau cùng

Đêm mưa.
Tiêu Duệ ngồi trong xe, ánh mắt lạnh lẽo như mặt kính phủ sương.
Đối diện khách sạn năm sao ấy, cậu thấy người yêu mình - Tống Tư Du - bước ra cùng một cô gái lạ.
Họ nắm tay còn cười nói vui vẻ với nhau.
Chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ để bóp nghẹt lòng ngực cậu.
Cậu không gọi hay chạy ra ngoài xe bắt tại trận.
Cậu lặng lẽ nhìn họ rời đi dần dần.
Tiêu Duệ
Tiêu Duệ
Đây là lý do tại sao anh không trả lời tin nhắn em mấy bữa nay sao ?
Vì Tống Tư Du mà cậu nhất quyết từ chối mối hôn sự với nhà họ Phó.
Cậu còn chặn mọi liên lạc cũng chỉ vì hắn.
Vậy mà giờ đây hắn lại phản bội cậu.
Ba năm yêu nhau đổi lại một sự phản bội.
___________________
Quản gia: Ông chủ, cậu Tiêu Duệ đã về rồi.
Tiêu Trấn Uy
Tiêu Trấn Uy
Con cũng biết đường về à.
Tiêu Duệ
Tiêu Duệ
Con...
Tiêu Khải Dương
Tiêu Khải Dương
Về là tốt rồi.
Tiêu Duệ
Tiêu Duệ
Anh.
Tiêu Trấn Uy
Tiêu Trấn Uy
Chẳng phải con đã chặn mọi liên lạc với gia đình rồi sao.
Tiêu Khải Dương
Tiêu Khải Dương
Ba à, dù gì em tiểu Duệ cũng về rồi.
Tiêu Khải Dương
Tiêu Khải Dương
(mỉm cười)
Tiêu Khải Dương
Tiêu Khải Dương
Sao vậy ?
Tiêu Duệ
Tiêu Duệ
Con với Tống Tư Du... chia tay rồi ạ.
Không khí như đặc quánh lại trong khoảnh khắc.
Mẹ cậu, Lâm Nhã Lan, ngẩng đầu khỏi tách trà, ánh mắt không một gợn xúc động, chỉ thoáng một cái nhíu mày đầy toan tính.
Lâm Nhã Lan
Lâm Nhã Lan
Cuối cùng cũng kết thúc.
Lâm Nhã Lan
Lâm Nhã Lan
Mẹ còn tưởng con định đánh đổi cả tương lai vì cậu ta.
Cha cậu không nói gì, chỉ gật đầu, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn theo nhịp quen thuộc — mỗi cái gõ như một nhát chốt đóng vào tương lai của con trai.
Chỉ có một người vẫn đứng nhìn cậu - Tiêu Khải Dương, anh trai cậu.
Tiêu Khải Dương
Tiêu Khải Dương
Em ổn chứ ?
Chỉ ba từ đó, mà khiến cổ họng Tiêu Duệ nghẹn lại.
Cậu không trả lời, chỉ lắc đầu nhẹ như một đứa trẻ vừa nuốt nước mắt vào lòng.
Lâm Nhã Lan quay sang chồng mình, giọng nói bình tĩnh.
Lâm Nhã Lan
Lâm Nhã Lan
Nhà họ Phó đang đợi câu trả lời.
Lâm Nhã Lan
Lâm Nhã Lan
Nếu chuyện cũ đã kết thúc, thì hôn sự có thể tiến hành.
Lâm Nhã Lan
Lâm Nhã Lan
Không nên trì hoãn thêm.
Tiêu Trấn Uy
Tiêu Trấn Uy
Đúng vậy, cơ hội hợp tác lần này không thể bỏ lỡ.
Tiêu Trấn Uy
Tiêu Trấn Uy
Họ đã nhượng bộ nhiều.
Tiêu Trấn Uy
Tiêu Trấn Uy
Còn lại là do chúng ta.
Tiêu Duệ nghe hết.
Từng lời một như rơi xuống từng bậc thềm trong tim cậu, vọng lại khô khốc.
Tiêu Khải Dương
Tiêu Khải Dương
(chau mày )
Tiêu Khải Dương
Tiêu Khải Dương
Mẹ, ba… Ít ra cũng cho em ấy thời gian.
Tiêu Khải Dương
Tiêu Khải Dương
Đây không phải chỉ là một bản hợp đồng.
Những lời mẹ cậu, cha cậu, và cả anh trai nói cứ xoáy vòng trong đầu.
Không phải vì cậu chưa từng nghĩ tới, mà vì bây giờ, nghĩ gì… cũng chẳng còn quan trọng nữa.
Tống Tư Dụ đã phản bội cậu.
Tình yêu mà cậu giữ như bảo vật hóa ra chỉ là một món đồ có thể bị thay thế.
Cậu ngước mắt lên.
Giọng cậu vang lên, bình lặng đến lạnh người.
Tiêu Duệ
Tiêu Duệ
Con đồng ý.
Ba từ ngắn ngủi, nhẹ tênh.
Nhẹ đến mức ai nghe cũng có thể tưởng đó là một sự tỉnh táo.
Nhưng chỉ Tiêu Duệ biết, đó là cúi đầu sau cùng của một kẻ đã mất tất cả.
Lâm Nhã Lan
Lâm Nhã Lan
Vậy mẹ sẽ cho người liên hệ nhà họ Phó.
Lâm Nhã Lan
Lâm Nhã Lan
Lễ đính hôn có thể ấn định trong tháng sau.
Chỉ có Tiêu Khải Dương nhìn em trai thật lâu nhưng chẳng nói gì.
Trong đôi mắt anh, có thứ gì đó không đành.
Như thể đang nhìn em mình bước vào một nơi không có đường quay lại.
Tiêu Duệ không nhìn ai.
Cậu xoay người bước lên phòng, mỗi bước chân dội lên nền nhà lạnh lẽo.
Như tiếng từ biệt cuối cùng với người từng là cả bầu trời...
Và với chính con người mà cậu từng là.

Chương 2

Ngày cưới.
Mọi thứ bên ngoài rực rỡ, tràn ngập tiếng cười, ánh đèn và những lời chúc phúc.
Nhưng trong chiếc xe sang, Tiêu Duệ ngồi một mình.
Không có hoa cưới.
Không có tiếng pháo truyền thống.
Không có người rước dâu, cũng chẳng có gương mặt nào quen thuộc.
Tài xế chỉ nhẹ giọng: Cậu Phó bận công việc, nhờ chúng tôi đón cậu thay.
Tiêu Duệ không bất ngờ.
Anh ta vốn chẳng nợ cậu điều gì.
Cuộc hôn nhân này chỉ là một sự sắp đặt, không phải chuyện cổ tích có đủ lễ nghi và cảm xúc.
___________
Đêm đến, trong căn phòng lặng lẽ chuẩn bị cho buổi lễ sau.
Tiêu Duệ ngồi bên giường, mặc bộ lễ phục, tóc hơi rối.
Cậu không đói, không mệt, chỉ thấy lòng trống rỗng.
Cánh cửa mở, Phó Nguyên Minh bước vào, vest vẫn chưa tháo, cà vạt lỏng.
Phó Nguyên Minh
Phó Nguyên Minh
Xin lỗi.
Phó Nguyên Minh
Phó Nguyên Minh
Tôi không đến kịp hôm nay.
Tiêu Duệ ngước nhìn.
Tiêu Duệ
Tiêu Duệ
Không sao.
Tiêu Duệ
Tiêu Duệ
Tôi cũng chẳng đợi.
Không khí giữa họ lặng yên, không khó chịu, không lạnh lẽo.
Chỉ trống vắng.
Phó Nguyên Minh ngồi xuống, rót nước, rồi hỏi.
Phó Nguyên Minh
Phó Nguyên Minh
Em nghĩ gì khi ngồi một mình trên xe cưới?
Cậu sững người rồi trả lời.
Tiêu Duệ
Tiêu Duệ
Người ta không cưới kiểu đó.
Tiêu Duệ
Tiêu Duệ
Nhưng tôi thì quen rồi.
Tiêu Duệ
Tiêu Duệ
Không ai rước, không ai cần.
Tiêu Duệ
Tiêu Duệ
Chẳng có gì mới cả.
Phó Nguyên Minh
Phó Nguyên Minh
(nhìn chăm chú)
Phó Nguyên Minh
Phó Nguyên Minh
Tôi biết chuyện của em và Tống Tư Dụ.
Tiêu Duệ im lặng, sau đó cậu cười nhẹ.
Tiêu Duệ
Tiêu Duệ
Anh cũng biết rồi à ?
Phó Nguyên Minh
Phó Nguyên Minh
Gia đình tôi tìm hiểu kỹ, muốn biết rõ người mình sẽ sống chung.
Tiêu Duệ
Tiêu Duệ
Cả đời ?
Tiêu Duệ
Tiêu Duệ
Anh nghĩ sẽ sống cả đời với tôi à?
Phó Nguyên Minh
Phó Nguyên Minh
(không cười)
Phó Nguyên Minh
Phó Nguyên Minh
Tôi không tin vào tình yêu, nhưng tin vào trách nhiệm.
Phó Nguyên Minh
Phó Nguyên Minh
Tôi không phải người lợi dụng cảm xúc người khác, không như Tống Tư Dụ.
Tim Tiêu Duệ thắt lại.
Tiêu Duệ
Tiêu Duệ
(nói khẽ)
Tiêu Duệ
Tiêu Duệ
Anh không cần nhắc về anh ta.
Tiêu Duệ
Tiêu Duệ
Tôi đã quên rồi.
Phó Nguyên Minh đứng dậy, tháo đồng hồ rồi nói.
Phó Nguyên Minh
Phó Nguyên Minh
Vậy thì quên thật đi.
Phó Nguyên Minh
Phó Nguyên Minh
Tôi không quan tâm quá khứ, chỉ muốn em sống cho chính mình.
Cánh cửa khép lại, để lại Tiêu Duệ với ly nước lạnh và một câu hỏi không lời đáp.
Tiêu Duệ
Tiêu Duệ
“ 'Sống cho chính mình '— trong cuộc hôn nhân không bắt đầu này?"
Ánh nắng đầu tiên nhẹ nhàng tràn qua khe cửa, phủ lên căn phòng yên ắng.
Tiêu Duệ thức dậy, ngồi trên giường, nhìn ra khoảng trời xanh mơ hồ ngoài kia mà lòng trống rỗng.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên khi Phó Nguyên Minh bước vào, mặc bộ đồ giản dị hơn so với hôm qua, nhưng vẫn toát lên vẻ nghiêm túc.
Phó Nguyên Minh
Phó Nguyên Minh
Ngủ được không?
Phó Nguyên Minh
Phó Nguyên Minh
(giọng khẽ nhưng đủ để làm không gian bớt ngột ngạt.)
Tiêu Duệ chỉ gật nhẹ, không nói.
Phó Nguyên Minh đặt một tách trà lên bàn cạnh giường.
Phó Nguyên Minh
Phó Nguyên Minh
Hôm nay sẽ có nhiều việc.
Phó Nguyên Minh
Phó Nguyên Minh
Gia đình tôi muốn em tham dự buổi gặp mặt sớm.
Cậu nhìn anh, ánh mắt thoáng một chút ngạc nhiên.
Tiêu Duệ
Tiêu Duệ
Tôi biết, tôi sẽ cố gắng.
Im lặng một lúc, Phó Nguyên Minh nói tiếp.
Phó Nguyên Minh
Phó Nguyên Minh
Tôi không nghĩ em là người dễ bị khuất phục như mọi người tưởng.
Tiêu Duệ
Tiêu Duệ
Có lẽ vậy.
Tiêu Duệ
Tiêu Duệ
Nhưng để anh hiểu rõ, anh cần thời gian.
Phó Nguyên Minh
Phó Nguyên Minh
(im lặng)
Ánh nắng ban mai chiếu rọi, soi rõ hai con người đang cùng ngồi đó, giữa những khoảng cách chưa thể đoán trước.

Chương 3

Chiếc xe lăn bánh qua cánh cổng lớn sơn đen bóng loáng, dẫn vào biệt thự chính của nhà họ Phó.
Khuôn viên trước nhà yên tĩnh, cây cối tỉa gọn, hàng hoa hồng trắng dọc lối đi thoang thoảng mùi thơm nhẹ.
Dù khung cảnh không quá xa hoa, nhưng từng chi tiết đều toát lên vẻ nền nếp, chuẩn chỉnh.
Tiêu Duệ ngồi cạnh Phó Nguyên Minh, tay khẽ siết vào vạt áo.
Cậu không nghĩ lần đầu về nhà chồng lại khiến mình căng thẳng đến vậy.
Không phải vì sợ, mà vì… không biết mình nên mong đợi điều gì.
Phó Nguyên Minh nghiêng đầu liếc cậu.
Phó Nguyên Minh
Phó Nguyên Minh
(giọng trầm thấp vang lên)
Phó Nguyên Minh
Phó Nguyên Minh
Không cần quá gò bó.
Phó Nguyên Minh
Phó Nguyên Minh
Ba mẹ tôi không dữ như vẻ ngoài đâu.
Câu nói ấy không hẳn là an ủi, nhưng cũng khiến ngực cậu nhẹ đi đôi chút.
Cửa mở.
Người ra đón là một phụ nữ trung niên mặc áo lụa màu nhạt, tóc búi cao gọn gàng, khuôn mặt có nét nghiêm nghị bẩm sinh.
Bà chính là mẹ của Phó Nguyên Minh - Lý Nhược Vân.
Lý Nhược Vân
Lý Nhược Vân
Vào nhà đi. (giọng không lạnh cũng không quá thân mật.)
Tiêu Duệ
Tiêu Duệ
Con chào mẹ. (cúi đầu chào)
Ánh mắt bà Phó dừng lại trên người cậu vài giây.
Không dò xét, cũng chẳng mềm mỏng — chỉ là một ánh nhìn cân nhắc, như thể đang cân đo xem người trước mặt có xứng đáng bước vào cửa nhà họ Phó hay không.
Lý Nhược Vân
Lý Nhược Vân
Con gầy quá.
Lý Nhược Vân
Lý Nhược Vân
Ở đây phải ăn uống cho đàng hoàng.
Lý Nhược Vân
Lý Nhược Vân
Mẹ không ép ai thành người hoàn hảo, nhưng đã là con dâu nhà này, cần biết chuyện, biết chừng mực.
Tiêu Duệ
Tiêu Duệ
Dạ, con hiểu.
Phó Nguyên Minh đứng một bên, không xen vào.
Dáng vẻ của anh như thể từ đầu đến cuối đã biết mẹ mình sẽ nói vậy — vừa đủ nghiêm, nhưng không ác cảm.
Ba của Phó Nguyên Minh ngồi ở ghế chính trong phòng khách.
Ông gập tờ báo lại khi nhìn thấy hai người bước vào.
Phó Trí Thành
Phó Trí Thành
Đến rồi thì ở cho tử tế.
Phó Trí Thành
Phó Trí Thành
Trong nhà này, không ai ưa ồn ào hay giả bộ.
Tiêu Duệ
Tiêu Duệ
Dạ, con biết. (giọng không lớn nhưng rõ ràng.)
Lý Nhược Vân
Lý Nhược Vân
(quay sang con trai rồi nói )
Lý Nhược Vân
Lý Nhược Vân
Phòng khách dọn xong rồi.
Lý Nhược Vân
Lý Nhược Vân
Đưa Tiêu Duệ lên nghỉ trước đi.
Lý Nhược Vân
Lý Nhược Vân
Bữa tối mẹ sẽ cho người chuẩn bị.
Phó Nguyên Minh dẫn Tiêu Duệ lên tầng hai.
Căn phòng không lớn nhưng đầy đủ, cửa sổ mở ra khu vườn phía sau, thoáng đãng và sạch sẽ.
Cậu không nghĩ bà Phó sẽ cho người chuẩn bị chu đáo đến vậy.
Phó Nguyên Minh
Phó Nguyên Minh
Phòng này là của cậu.
Phó Nguyên Minh
Phó Nguyên Minh
Nếu muốn chuyển sang phòng tôi thì cứ nói.
Tiêu Duệ giật mình, nhìn anh, nhưng không đáp.
Phó Nguyên Minh chỉ nhếch môi.
Phó Nguyên Minh
Phó Nguyên Minh
Không phải ngay bây giờ.
Phó Nguyên Minh
Phó Nguyên Minh
Tôi không ép.
Câu nói ấy, chẳng hiểu sao lại khiến tim cậu đập lệch một nhịp.
Tối hôm đó, bữa ăn diễn ra khá yên ả.
Mẹ Phó không hỏi quá nhiều, nhưng thỉnh thoảng vẫn gắp cho Tiêu Duệ vài món.
Lý Nhược Vân
Lý Nhược Vân
Cái này ngon, ăn đi.
Lý Nhược Vân
Lý Nhược Vân
Nhìn con giống kiểu bỏ bữa lắm.
Lý Nhược Vân
Lý Nhược Vân
Dạ… con cảm ơn mẹ.
Không khí không thân mật, nhưng cũng chẳng khó chịu.
Mỗi người trong nhà đều giữ khoảng cách đúng mực, như thể muốn Tiêu Duệ biết: họ không dễ dãi, nhưng cũng không khắt khe với người biết điều.
Cuối bữa, Phó Nguyên Minh đặt đũa xuống, giọng dứt khoát.
Phó Nguyên Minh
Phó Nguyên Minh
Từ hôm nay, Tiêu Duệ là người của nhà mình.
Phó Nguyên Minh
Phó Nguyên Minh
Nếu có gì không đúng, con sẽ dạy cậu ấy.
Phó Nguyên Minh
Phó Nguyên Minh
Mẹ đừng lo.
Mẹ Phó không nói gì thêm, chỉ gật đầu.
Còn Tiêu Duệ, trong lòng bỗng có một dòng nước ấm chảy qua — nhẹ nhàng, nhưng đủ để khiến cậu muốn thử ở lại.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play