Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[Hàm Văn] Đừng Rên Lên Như Thế

Chương 1: Gọi Tên Tao Khi Mày Lên Đỉnh

Trường đại học vào đầu thu có một kiểu không khí khiến người ta muốn hút sâu một hơi lạnh vào tận phổi, rồi buông một câu chửi tục cho đỡ tức ngực. Như cái cách Dương Bác Văn đang đứng trong toilet nam tầng ba, quay mặt vào tường, quần bị kéo tụt nửa đùi, còn lưng thì áp chặt lên ngực người phía sau.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
“Nhịn ba ngày để đợi hôm nay đấy. Hôm qua mày đi với ai?”
Giọng người kia vừa thấp vừa gằn, ngón tay lùa vào trong áo sơ mi đã ướt mồ hôi, kéo mạnh đến mức hàng nút văng ra.
Dương Bác Văn cười nửa miệng, mắt vẫn nhìn xuống sàn gạch xám.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
“Bạn học.”
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
“Bạn học nào?”
Người phía sau hỏi lại, tay bắt đầu di chuyển xuống.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
“Mày ghen à?”
Câu trả lời không được thốt ra. Thứ thay thế là tiếng rên nghẹn khi cổ bị cắn mạnh. Bác Văn phản kháng bằng một cú thúc cùi chỏ vào ngực đối phương, nhưng chỉ khiến Tả Kỳ Hàm càng hăng máu hơn. Hắn đẩy cậu ép sát vào tường, chân chen giữa hai đùi, bàn tay thì mò xuống kéo khóa quần.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
“Đừng giở giọng đó với tao. Mày biết tao không thích.”
Hắn nói gần như gầm lên bên tai, rồi cắn mạnh đến bật máu.
Dương Bác Văn rên một tiếng rõ dài, nửa vì đau, nửa vì phấn khích. Họ vẫn vậy—từ những năm cấp ba. Khi tất cả còn là bí mật, còn là tội lỗi, còn là cái tên nhau viết vội sau nhà thể chất để rồi tối hôm đó nắm tóc nhau đè lên bàn học.
Giờ là năm ba đại học. Và họ vẫn là bạn. Nhưng kiểu bạn mà tối đến nhắn nhau “mày rảnh không?” là hiểu ngay hôm đó sẽ có tiếng rên rỉ vọng từ cửa phòng ký túc ra tận hành lang.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
“Mày đau à?”
Kỳ Hàm hỏi khi một tay kéo mạnh eo cậu vào sát, bên dưới đã cứng đến mức không giấu nổi.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
“Không.”
Cậu rít lên.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
“Tiếp đi.”
Và hắn tiếp, không cần dịu dàng, cũng không cần lãng mạn. Lần này trong toilet nam, lần sau có thể là thư viện tầng thượng hay phòng thí nghiệm bị bỏ hoang. Đâu cũng được. Miễn là có nhau, có lửa và có thịt da kề sát.
Sau đó là im lặng. Chỉ còn tiếng nước chảy. Kỳ Hàm rút khăn giấy lau sơ, rồi vứt đại vào thùng rác.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
“Thứ sáu này tao không rảnh.”
Hắn nói, kéo quần jeans lên, động tác không vội.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
“Đi với ai?”
Bác Văn ngước mắt nhìn qua gương. Tròng mắt cậu đỏ, cổ đầy vết hôn tím, môi bị cắn sưng.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
“Liên hoan khoa. Đừng đến tìm tao.”
Giọng hắn đều đều, chẳng buồn giải thích.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
“Tao có đòi đến tìm mày bao giờ.”
Cậu bật cười, rồi quay đầu bước ra.
Phía bên ngoài, sân trường rộn ràng tiếng tân sinh viên. Trần Tuấn Minh, năm nhất, đang ngồi chờ bạn cùng phòng ở ghế đá. Cậu ta ngước lên thấy Dương Bác Văn bước xuống từ tầng ba, mặt như vừa bị làm tình suốt 3 tiếng đồng hồ.
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
“Chết thật…”
Tuấn Minh nuốt nước bọt, đỏ mặt quay đi. Nhưng không thể không liếc thêm lần nữa.
Ở sân bên kia, Trần Dịch Hằng đang ngồi đọc sách dưới gốc cây, tai đeo headphone, mặt nghiêng nghiêng dưới nắng. Vẻ đẹp kiểu đó khiến cả khoa phát sốt. Nhưng Dịch Hằng chẳng để ý đến ai, lúc nào cũng giữ một khoảng cách lạnh lùng, như thể thế giới này không đáng để cậu ta dành cho một ánh nhìn dịu dàng.
Không ai biết Dịch Hằng từng âm thầm thích Trương Quế Nguyên—đàn anh năm tư với gương mặt lạnh như tượng và một giọng nói có thể khiến người ta nhũn ra từng đốt sống. Nhưng Quế Nguyên lại đang tay trong tay với Trương Hàm Thụy, cũng là sinh viên năm tư, cậu ấm nhà giàu, miệng nói chuyện như tấu hài nhưng khi nổi cáu thì quăng điện thoại vào mặt người khác không thèm chớp mắt.
Kịch hay chưa dừng ở đó.
Trần Tư Hãn—em họ của Trần Dịch Hằng, đang hẹn hò với Nhiếp Vĩ Thần, sinh viên năm hai, giỏi đều các môn, đẹp trai, nhưng quá khứ có một đoạn vướng mắc chưa tháo được: người cũ tên Trần Dịch Hằng.
Tư Hãn không ngu. Nhưng cậu yêu kiểu chết chìm, tin tưởng đến mù quáng. Và khi Vĩ Thần lỡ nhìn ai quá ba giây, Tư Hãn sẽ lập tức thấy như tim bị xé rách.
Còn Tả Kỳ Hàm?
Hắn đứng ở cửa phòng học, dựa lưng vào khung gỗ, mắt nhìn theo Dương Bác Văn đang cười nói với đám bạn. Cậu nhảy lên lưng ai đó, trêu ghẹo như một đứa trẻ con.
Không ai biết tối qua cậu gào đến rách họng dưới thân ai.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
“…”
Kỳ Hàm rút một điếu thuốc, châm lửa, rít một hơi thật sâu.
Ngón tay hắn vẫn còn mùi của Bác Văn.
Hắn biết mình nghiện rồi. Nhưng hắn cũng biết, cái gì nghiện quá… thì sớm muộn cũng chết vì nó.
—————————

Chương 2: Đêm Nay Mày Là Của Tao

Phòng trọ của Dương Bác Văn nằm ở cuối dãy hành lang tầng ba, cửa sơn xanh đã bong tróc mấy góc. Chẳng ai biết rõ bên trong có gì ngoài một đống tài liệu vứt lộn xộn, mấy lon bia đã mở dở và cái giường sắt kêu kẽo kẹt mỗi khi có người leo lên.
Một ngày sau khi bị Tả Kỳ Hàm đè trong toilet, Bác Văn lại nằm dài trên giường, một chân gác lên bệ cửa sổ, điếu thuốc cháy dở kẹp giữa hai ngón tay. Cậu không học bài. Cũng không nghe nhạc. Cậu chỉ nhìn trần nhà, đầu óc trống rỗng. Lưng vẫn đau. Đùi vẫn ê ẩm. Nhưng tim thì không yên.
7 giờ tối. Tin nhắn đến.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
[Mở cửa.]
Không hỏi han. Không cần tên. Chỉ có 3 chữ.
Dương Bác Văn không trả lời. Cậu đứng dậy, mặc cái áo sơ mi mỏng, chẳng cài nút, không quần lót, chỉ khoác một chiếc quần thể thao rộng thùng thình. Khi mở cửa, gió đêm lùa vào mang theo mùi thuốc lá quen thuộc.
Tả Kỳ Hàm đứng đó, áo hoodie đen kéo kín cổ, mắt nhìn cậu từ đầu xuống chân như vừa mua một món đồ và đang định tháo bao bì.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
“Không nói gì à?”
Bác Văn hỏi, cười nhếch môi.
Kỳ Hàm không trả lời. Hắn bước vào, khóa cửa lại, rồi xoay người cậu đập lưng vào tường, hai tay siết lấy cổ, môi dí sát.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
“Thằng nhóc hôm qua mày cười với là ai?”
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
“Bạn học.”
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
“Bạn học cái con mẹ mày.”
Hắn gằn lên, kéo mạnh áo cậu xuống khỏi vai, để lộ hàng vết đỏ chưa kịp tan.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
“Vết tao để còn chưa mờ, mày đã đi thả thính đứa khác?”
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
“Tao đâu có thuộc về mày.”
Câu nói đó như đổ xăng vào lửa. Tả Kỳ Hàm không nói thêm gì. Hắn cúi xuống, cắn mạnh vào cổ cậu, kéo lê người lên giường như một con thú lôi con mồi. Tay hắn không dịu dàng. Móng tay xước cả da cậu.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
“!!!”
Áo bị xé toạc. Quần bị tụt xuống không thương tiếc. Dương Bác Văn cố phản kháng, đạp chân, giơ tay đẩy, nhưng tất cả đều bị khóa chặt. Cái giường kẽo kẹt từng nhịp như đang đồng lõa với thứ dục vọng hoang dại.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
“Mày thích thô bạo đúng không? Mày thích kiểu bị đụ đến nói không ra lời đúng không?”
Kỳ Hàm gầm gừ, một tay giữ gáy, một tay đẩy mạnh vào nơi nhạy cảm nhất.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
“A—địt mẹ, nhẹ thôi…”
Cậu bật ra một tiếng chửi, nhưng chẳng có tác dụng gì. Kỳ Hàm càng nghe càng điên. Hắn tát nhẹ vào mông cậu, rồi ép cậu quỳ xuống sát mép giường, hông bị nâng lên cao, đầu gần như úp xuống gối.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
“Rên nữa đi. Tao thích nghe mày rên.”
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
“Cút mẹ mày…”
Cái tát lần này mạnh hơn, vang vọng khắp phòng.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
“Rên.”
Và Bác Văn rên. Giọng cậu khàn đặc, mắt rớm nước, nhưng trong tiếng nức nở lại có một thứ gì đó khoái lạc không giấu nổi. Cậu thích kiểu bị chiếm đoạt này. Nó khiến cậu cảm thấy… được giữ lại. Dù chỉ là thân xác.
Kỳ Hàm bế cậu xoay lại, hôn mạnh vào môi, đến khi cả hai cùng nghẹt thở. Đầu lưỡi quấn nhau, nước bọt hòa vào mùi mồ hôi và dục vọng.
Giường kêu to hơn. Nhịp dập dồn dập, như thể thế giới ngoài kia không tồn tại.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
“Gọi tên tao.”
Kỳ Hàm rít lên, siết eo cậu chặt đến mức bầm tím.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
“…Kỳ Hàm…”
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
“To hơn!”
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
“…Tả Kỳ Hàm… đụ má mày… tao đau…”
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
“Gọi tiếp!”
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
“Tả Kỳ Hàm… làm mạnh hơn nữa đi… A—!”
Tiếng rên lạc giọng hòa cùng tiếng đập giường kéo dài gần một tiếng. Đến khi xong, Dương Bác Văn nằm bẹp trên giường, toàn thân bủn rủn. Tay vẫn run. Cổ thì sưng đỏ. Nhưng ánh mắt lại long lanh một cách kỳ lạ.
Tả Kỳ Hàm nằm cạnh, châm thuốc, khói thuốc quấn lấy sợi tóc ướt mồ hôi. Hắn không nói gì. Cũng không rời đi.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
“Ở lại à?”
Bác Văn hỏi, giọng lạc hẳn đi.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
“Không. Tao đi.”
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
“Mày sợ ở lại à?”
Cậu cười khẩy.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
“Không. Tao sợ quen.”
Câu trả lời khiến Bác Văn im lặng. Đôi khi cậu ghét nhất không phải là bị đụ không thương tiếc, mà là khi đối phương nói ra sự thật quá rõ ràng.
Không có yêu. Chỉ có xác thịt.
Cửa đóng lại. Gió đêm lùa vào qua khe cửa sổ.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
“…”
Dương Bác Văn nằm im trên giường, tay kéo chăn che nửa người, mắt mở trừng trừng trong bóng tối.
Ở đâu đó trong trường, Trần Tuấn Minh đang nhắn tin cho Trần Dịch Hằng nhưng không nhận được hồi âm. Vương Lỗ Kiệt đang nhìn ảnh của Dịch Hằng trên màn hình điện thoại, lòng nhức nhối. Tư Hãn đang nắm tay Vĩ Thần trong một buổi xem phim, còn Vĩ Thần lại vô thức nghĩ về một người khác không còn thuộc về mình.
Tình dục là thứ người ta dễ có. Nhưng tình cảm — lại là thứ càng cố, càng vuột khỏi tay.
—————————

Chương 3: Chúng Mày Đều Là Đồ Điên

Sau khi cửa phòng đóng sầm lại, Dương Bác Văn nằm lặng yên trên giường. Lưng dính mồ hôi, thân thể rã rời, nhưng trong lòng trống rỗng một cách đáng sợ. Mùi của Kỳ Hàm còn vương trên gối. Cậu nghiêng người, vùi mặt vào đó, hít sâu.
Cảm giác bị chiếm đoạt đến mức không còn phân biệt được bản thân là ai, đó là thứ duy nhất khiến cậu thấy… còn tồn tại.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
“?”
Cậu cau mày. Không phải Kỳ Hàm. Hắn sẽ không bao giờ quay lại trong cùng một đêm.
Cửa mở.
Trần Dịch Hằng đứng ngoài, mặc áo sơ mi trắng, tay cầm hai lon bia.
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
“Dậy chưa?”
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
“Giờ mà mày đi phát bia à?”
Bác Văn châm chọc, kéo tấm chăn phủ qua mông, không buồn che vết đỏ trên vai hay bắp đùi.
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
“Nghe thấy tiếng giường cọt kẹt từ tầng dưới. Biết mày không ngủ được.”
Bác Văn nở nụ cười khô cạn, nhận lấy lon bia, mở nắp, nốc một hơi.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
“Nghe nói Trần Tuấn Minh hôm nay khóc trong nhà vệ sinh.”
Dịch Hằng ngồi xuống, không phản ứng gì. Một lúc lâu sau mới buông một câu:
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
“Nó tự làm khổ mình.”
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
“Còn Vương Lỗ Kiệt thì?”
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
“Mỗi lần nhìn thấy tao, ánh mắt nó cứ như kiểu muốn giết người. Nhưng không ai chịu rút lui trước.”
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
“Chúng mày đúng là điên.”
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
“Ừ.”
Dịch Hằng nhếch môi.
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
“Tao cũng từng điên vì một người. Nhưng hắn chưa từng quay lại nhìn tao.”
Bác Văn im lặng. Cậu biết người đó là ai. Trương Quế Nguyên.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
“…”
Người cũ của chính cậu.
Người giờ đang cặp kè với Trương Hàm Thụy, học trưởng năm tư, dáng người cao gầy, gương mặt lạnh như băng. Trông như loại người không bao giờ cười. Nhưng lại có thể khiến Quế Nguyên ngã vào lòng không chút do dự.
Cậu từng nghĩ: hóa ra, người mà mình không giữ nổi, lại chỉ cần một ánh mắt của người khác là đủ ngoảnh mặt.
Tiếng chuông điện thoại vang lên.
Là tin nhắn từ Kỳ Hàm:
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
[Sáng mai tới lớp, ăn mặc kín vào. Không thì tao xé ngay tại chỗ.]
Không đầu không đuôi. Nhưng rất đúng phong cách của hắn.
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
“Lại là thằng đó.”
Dịch Hằng liếc mắt.
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
“Mày dính nó sâu quá rồi.”
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
“Tao đâu có chọn.”
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
“Không chọn, nhưng vẫn nằm dưới nó mỗi đêm?”
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
“…Vì tao biết nó sẽ không bao giờ yêu tao.”
Bia cạn. Câu nói rơi vào khoảng không im lặng.
Sáng hôm sau, giảng đường 502.
Dương Bác Văn xuất hiện với cổ quấn khăn, mặc hoodie dài tay, dù trời nóng 30 độ.
Tả Kỳ Hàm ngồi ở hàng ghế ba, chân gác lên ghế trước, mắt nhìn thẳng lên bảng, giả vờ không thấy cậu. Nhưng Bác Văn biết, chỉ cần cậu ngồi cạnh ai đó khác, chỉ cần cười hơi dài, hoặc vén tay áo hở ra chút vết hôn… cái người kia sẽ như phát điên.
Cậu ngồi sau Kỳ Hàm một hàng. Cách hai ghế. Vừa đủ xa, vừa đủ gần.
Bài giảng hôm nay là môn Pháp Luật – một môn mà Vương Lỗ Kiệt luôn xung phong phát biểu. Hôm nay cũng vậy. Hắn đứng lên, giọng rõ ràng, nhưng ánh mắt lại thỉnh thoảng liếc sang phía Trần Dịch Hằng đang ngồi cuối lớp.
Ngồi cạnh Dịch Hằng là Trần Tuấn Minh. Mặt cậu ta trắng bệch, môi mím chặt, tay viết chữ nguệch ngoạc vào vở như đang cố đè nén gì đó.
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
“…”
Giảng viên không để ý. Nhưng cả lớp đều biết. Biết ai thích ai. Biết ai là người thứ ba. Biết cả những vết tình dục in dấu trong mắt, trong cử chỉ, trong cách người này nhìn người kia đầy độc chiếm.
Sau giờ học, Bác Văn vừa bước ra hành lang thì bị kéo mạnh vào phòng kho.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
“Á!”
Cậu chưa kịp phản ứng thì người đã bị đẩy ép sát vào tường. Tay ai đó đè lên cổ, hơi thở phả sát tai.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
“Mày tưởng mày giỏi giấu à?”
Là Tả Kỳ Hàm.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
“Địt mẹ mày bị điên—”
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
“Im.”
Hắn đè cậu xuống đống thùng giấy, quỳ giữa hai chân cậu, kéo khóa quần cậu xuống một cách thô bạo.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
“Giữa trường đấy!”
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
“Tao đụ mày ở đây để mày nhớ không được nhìn ai khác.”
Hắn rít lên.
Bác Văn cố vùng vẫy, nhưng cái sự điên cuồng của Tả Kỳ Hàm là thứ không ai chống nổi.
Đũng quần bị xé. Áo bị kéo lên tận ngực. Cậu bị lật người, tay chống lên hộp carton, đầu gục xuống.
Nhát đầu tiên vào mạnh như búa bổ, khiến cả thân hình cậu dội về phía trước, va vào mép bàn.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
“Địt mẹ mày—Kỳ Hàm—đau…”
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
“Cứ rên đi, để cả cái trường này biết mày là của ai.”
Hắn đẩy thêm một nhịp, mạnh như muốn dập nát phần thắt lưng.
Tiếng va đập, tiếng thở gấp, tiếng rên rỉ không cách nào giấu được vang khắp căn phòng nhỏ.
Đến khi xong, Bác Văn không thể đứng dậy. Cậu nằm bẹp dưới sàn, mắt trống rỗng.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
“Mày là đồ khốn…”
Cậu thều thào.
Tả Kỳ Hàm mặc lại áo, cúi xuống kéo chăn đắp lên người cậu như một thói quen.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
“Ừ. Tao khốn. Mày cũng khốn. Nhưng chỉ có tao mới được đụ mày như thế này.”
Ở một góc khác trong khuôn viên trường, Trương Quế Nguyên đang nắm tay Trương Hàm Thụy đi ngang qua, ánh mắt lướt qua cánh cửa kho đang đóng hờ, như chợt nhận ra một điều gì đó.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
“…”
Hắn không nói gì.
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
“?”
Chỉ siết tay Hàm Thụy chặt hơn.
—————————

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play