[RhyCap] Thỏ Và Cáo
#1 Chú thỏ nhỏ và con chuồn chuồn ngũ sắc
Nhím
Tại 2 fic kia sắp end rồi xong lại có idea mới nên tui ra bộ này
Nhím
Mong vẫn đc mn ủng hộ như fic Trốn? Em Thử Xem!
Hoàng Đức Duy-thỏ trắng
Thỏ trắng.
– Hiền lành, tốt bụng, hơi ngốc và rất hay giúp đỡ người khác.
– Sống một mình dưới gốc cây dương, thích trồng cà rốt, hái dâu và chạy nhảy khắp nơi.
Nguyễn Quang Anh-cáo đỏ
Cáo đỏ.
– Lạnh lùng, ít nói, sống cô độc ở ven suối.
– Bị chính đồng loại ruồng bỏ vì quá hiền, không ăn thịt, không tàn nhẫn như những con cáo khác
Đặng Thành An-sóc xám
Sóc xám.
– Bạn thân của Duy.
– Hơi nóng tính, nói nhiều nhưng rất quan tâm và bảo vệ bạn.
– Không ưa Quang Anh ban đầu vì sợ Duy bị lừa
Pháp Kiều-nai vàng
Nai vàng.
– Khéo léo, thông minh và hay trêu chọc Duy.
– Quan sát tốt và tinh tế, thường là người hiểu rõ cảm xúc mọi người.
– Cũng là người ủng hộ Duy theo đuổi Quang Anh
Hùng Huỳnh-gấu nâu
Gấu nâu
– Dễ thương, tốt bụng, hơi chậm hiểu và rất thích ăn.
– Luôn lo lắng cho Duy, là kiểu bạn “hơi ngố nhưng rất thương bạn”
Trần Đăng Dương-sói xám
Sói xám
– Là bạn cũ của Quang Anh.
– Hiểu chuyện, từng đứng về phía Quang Anh nhưng cũng bất lực trước áp lực đàn cáo.
– Vẫn quan tâm Quang Anh từ xa
Hải Đăng Doo-cáo đen
Cáo đen
– Tin vào quy tắc mạnh được yếu thua, cho rằng cáo thì phải sắc bén và nguy hiểm.
– Là người từng chỉ trích Quang Anh nhiều nhất
Quang Hùng-cáo xám
Cáo xám.
– Ít nói, không tỏ rõ quan điểm.
– Biết nhiều chuyện trong quá khứ của Quang Anh nhưng không lên tiếng.
– Có thể là nhân tố xoay chuyển mối quan hệ giữa Quang Anh và những con cáo khác
Rừng Thiên Sương vào đầu thu như một bức tranh yên bình, nắng không còn gắt gao, chỉ dịu nhẹ đậu trên những tán lá xanh rì. Gió thổi qua rặng cây dương tạo thành tiếng thì thầm khe khẽ như hát ru cả khu rừng vào giấc mơ dài
Giữa khu rừng ấy, có một căn nhà gỗ nhỏ nép mình dưới gốc cây dương cổ thụ. Chủ nhân của nó là một chú thỏ con tên Đức Duy – bộ lông trắng mịn như bông, đôi tai dài lúc nào cũng vểnh lên lắng nghe, và đôi mắt tròn đen láy chứa đầy tinh nghịch
Sáng nay, Duy thức dậy rất sớm. Cậu cột khăn quàng đỏ chấm bi quanh cổ, mang theo giỏ đựng cà rốt và dâu rừng, lon ton đi ra ngoài. Mọi chuyện đáng lẽ vẫn bình thường cho đến khi một con chuồn chuồn ngũ sắc sà qua đầu cậu
Hoàng Đức Duy-thỏ trắng
Khoan đã! Cậu đẹp quá! Cho tui nhìn gần chút coi!
Duy bật cười, vứt cả giỏ trên bãi cỏ, bắt đầu rượt theo chuồn chuồn như một đứa trẻ. Cậu chạy qua bãi hoa dại, băng qua bụi cây thấp, và không để ý rằng mình đang đến gần mép dốc
Một tiếng gãy khẽ vang lên dưới chân. Và rồi – Duy mất đà
Cậu lăn tròn xuống sườn đồi, lá cây quất vào mặt, đất bùn bám đầy người. Tới khi dừng lại, đầu gối trầy xước, tay chân ê ẩm, Duy chỉ còn biết rên rỉ nhỏ
Hoàng Đức Duy-thỏ trắng
Đau… ui da…
Cậu loay hoay ngồi dậy, nhưng chân đau quá không đứng lên nổi. Đúng lúc đó, một bóng đen lặng lẽ tiến lại gần
Hoàng Đức Duy-thỏ trắng
//ngẩng lên,tim thót một nhịp//
Một con cáo. Bộ lông đỏ rực như lửa mùa đông, ánh mắt vàng nhạt sắc sảo. Chính là con cáo ấy – kẻ mà mọi sinh vật trong rừng vẫn rỉ tai nhau: “Đừng đến gần, nó là loài ăn thịt”
Duy vội lùi về phía sau, lưng đụng vào gốc cây, hoảng hốt
Hoàng Đức Duy-thỏ trắng
Đ-đừng ăn tui nha…
Nhưng con cáo chỉ im lặng nhìn cậu vài giây, rồi cúi người xuống, nhẹ nhàng bế thỏ con lên bằng cả hai tay. Giọng nói khàn khàn vang lên, nghe xa lạ mà cũng thật ấm
Nguyễn Quang Anh-cáo đỏ
Im lặng. Cậu đang chảy máu
Thế là con cáo ấy – Quang Anh – bước đi trong im lặng, mang theo thỏ nhỏ bị thương trở về căn nhà gỗ của mình ở ven suối…
#2 Nhà của cáo
Căn nhà ven suối yên tĩnh đến lạ. Mùi gỗ thông nhè nhẹ trong không khí, từng chiếc lá vàng rơi chậm rãi bên cửa sổ. Căn phòng không lớn, nhưng gọn gàng. Trên bàn có một ấm trà còn bốc hơi. Duy thấy tất cả trong thoáng chốc… trước khi được đặt nhẹ xuống chiếc giường con phủ chăn lông dày
Cậu thỏ co người lại, ánh mắt vẫn chưa hết cảnh giác. Quang Anh – con cáo lông đỏ đang đứng quay lưng lại, lấy băng gạc và một cái chậu nước nóng
Hoàng Đức Duy-thỏ trắng
Cậu… cậu tính làm gì tui vậy? //lí nhí hỏi, giọng run run//
Nguyễn Quang Anh-cáo đỏ
Chăm sóc //đáp cụt ngủn//
Hoàng Đức Duy-thỏ trắng
Không phải… không phải cáo các cậu hay ăn thịt thỏ sao? //rụt rè//
Nguyễn Quang Anh-cáo đỏ
Không đói //nói, không quay đầu lại//
Hoàng Đức Duy-thỏ trắng
Ờ… vậy… vậy tức là tui may mắn đó hả?
Lần này, cáo quay lại. Đôi mắt vàng ấy nhìn xoáy vào Duy một lúc, rồi cất lời
Nguyễn Quang Anh-cáo đỏ
Cậu nói nhiều quá
Hoàng Đức Duy-thỏ trắng
Tui đau nên lo //lí nhí bĩu môi//
Quang Anh không trả lời, chỉ ngồi xuống bên giường, nhẹ nhàng nâng chân cậu lên. Bàn tay anh ấm, vết trầy được rửa sạch, bôi thuốc rồi quấn băng gọn gàng. Trong lúc đó, Duy cứ nhìn trộm gương mặt kia – nghiêm túc, lặng lẽ, không lạnh lùng như lời đồn
Nguyễn Quang Anh-cáo đỏ
Cậu tên gì?
Quang Anh hỏi, vừa buộc vết thương xong
Hoàng Đức Duy-thỏ trắng
Đức Duy. Còn cậu
Nguyễn Quang Anh-cáo đỏ
Quang Anh
Hoàng Đức Duy-thỏ trắng
Ủa? Tên nghe hiền vậy, ai ngờ là cáo
Nguyễn Quang Anh-cáo đỏ
Không phải lỗi của tôi khi sinh ra làm cáo
Hoàng Đức Duy-thỏ trắng
Xin lỗi. Tui không có ý đó. Tui chỉ… thấy lạ. Mấy con cáo tui từng thấy hay liếm môi, nhíu mày, còn cậu thì cứ… như cây gỗ ấy
Nguyễn Quang Anh-cáo đỏ
Vậy cậu thích mấy con cáo nhíu mày hơn tôi?
Hoàng Đức Duy-thỏ trắng
Không! Không! Cậu vậy dễ thương hơn //tròn mắt, phì cười//
Quang Anh hơi khựng lại. Tai anh giật nhẹ – có vẻ ngượng
Nguyễn Quang Anh-cáo đỏ
Im lặng. Nằm nghỉ đi
Hoàng Đức Duy-thỏ trắng
Ờ… Nhưng tui đói
Rồi cáo đứng dậy, bỏ vào bếp. Mười phút sau, mùi cháo cà rốt thơm phức lan khắp phòng. Một chén nhỏ được đặt lên bàn cạnh giường. Quang Anh không nói gì, chỉ quay đi định bước ra ngoài
Hoàng Đức Duy-thỏ trắng
Ê, khoan
Nguyễn Quang Anh-cáo đỏ
//dừng lại, không ngoảnh đầu//
Hoàng Đức Duy-thỏ trắng
Cảm ơn nha //giọng nhẹ hơn hẳn//
Hoàng Đức Duy-thỏ trắng
Cậu là con cáo kỳ cục nhất tui từng gặp. Nhưng mà tốt bụng
Nguyễn Quang Anh-cáo đỏ
Ngủ đi. Mai tôi đưa cậu về
Rồi tiếng cửa gỗ khẽ khép lại. Duy nằm trong chăn, ánh mắt vẫn nhìn về phía cửa một lúc lâu, rồi khẽ thì thầm
Hoàng Đức Duy-thỏ trắng
“…Cáo gì mà không ăn thịt. Lại còn biết nấu cháo nữa chứ”
//hành động//
“Suy nghĩ//
‘Nói nhỏ/
#3 Bình nước nóng-Cáo không ngủ
Khi Duy mở mắt, ánh sáng buổi sớm đã len qua ô cửa nhỏ. Căn phòng ấm áp lạ kỳ, mùi cháo cà rốt vẫn còn vương trong không khí, hòa lẫn mùi gỗ và chút thoảng của nhựa thông
Cậu chớp mắt mấy cái, rồi ngồi dậy… và phát hiện một bình nước nóng được đặt ngay bên cạnh giường, vẫn còn âm ấm
Hoàng Đức Duy-thỏ trắng
…Gì đây trời? //lẩm bẩm, tay cầm lên ngó nghiêng//
Ngay lúc đó, cửa nhà bật mở. Quang Anh bước vào với chiếc áo choàng sẫm màu phủ bụi tuyết mỏng – hóa ra cáo đã ra ngoài từ sớm. Nhìn thấy Duy ngồi dậy, anh khẽ gật đầu
Nguyễn Quang Anh-cáo đỏ
Đỡ chưa?
Hoàng Đức Duy-thỏ trắng
Tui không sốt, không đau, không đói luôn. Khỏe re rồi! //cười toe//
Nguyễn Quang Anh-cáo đỏ
Vậy lát nữa tôi đưa cậu về
Hoàng Đức Duy-thỏ trắng
Ờ, nhanh vậy hả… //hơi chùng mặt//
Quang Anh không đáp, chỉ cởi áo treo lên vách. Duy lén nhìn – cái cách anh bước đi, lặng lẽ và cẩn thận, cứ như cố tránh gây tiếng động. Không hề giống “cáo đáng sợ” như lời đồn
Hoàng Đức Duy-thỏ trắng
Ê… hôm qua cậu ngủ ở đâu? //nghiêng đầu,tai vẫy vẫy//
Nguyễn Quang Anh-cáo đỏ
Sofa
Hoàng Đức Duy-thỏ trắng
Sao không ngủ giường?
Nguyễn Quang Anh-cáo đỏ
Vì có thỏ nằm trên đó
Hoàng Đức Duy-thỏ trắng
…Ờ ha
Một khoảng lặng trôi qua. Rồi Duy bất ngờ hỏi
Hoàng Đức Duy-thỏ trắng
Cậu sống một mình hả?
Hoàng Đức Duy-thỏ trắng
Không có bạn bè gì hết?
Nguyễn Quang Anh-cáo đỏ
Không cần
Hoàng Đức Duy-thỏ trắng
Không cô đơn sao?
Quang Anh nhìn ra cửa sổ. Một lúc sau mới đáp, giọng nhỏ như gió
Nguyễn Quang Anh-cáo đỏ
Cô đơn quen rồi
Duy hơi sững lại. Lần đầu tiên, cậu thấy được một phần nhỏ trong ánh mắt cáo – một điều gì đó rất cũ, rất buồn
Hoàng Đức Duy-thỏ trắng
Ở rừng này nhiều thú tốt lắm mà. Cậu thử kết bạn đi, ví dụ như tui, hay Thành An, Pháp Kiều, Hùng Huỳnh,tụi tui vui dữ lắm luôn đó!
Nguyễn Quang Anh-cáo đỏ
Tôi là cáo. Chẳng ai muốn làm bạn với cáo
Hoàng Đức Duy-thỏ trắng
Vậy… nếu tui không sợ thì sao? //nhích lại gần, mắt tròn xoe//
Quang Anh nhìn thỏ con hồi lâu, rất lâu
Rồi anh quay đi, chỉ để lại một câu
Nguyễn Quang Anh-cáo đỏ
Cậu là ngoại lệ
Duy chớp mắt. Tim cậu đập khẽ một nhịp kỳ lạ
Cả hai cùng im lặng trong chốc lát, rồi Quang Anh rời ra sau bếp, lấy thêm một ít bánh khô. Duy tranh thủ nhảy xuống giường, chân còn khập khiễng nhưng vẫn lon ton đến gần
Hoàng Đức Duy-thỏ trắng
Tui quyết định rồi
Nguyễn Quang Anh-cáo đỏ
Quyết định gì?
Hoàng Đức Duy-thỏ trắng
Tui sẽ quay lại đây, mỗi ngày
Nguyễn Quang Anh-cáo đỏ
Không cần
Hoàng Đức Duy-thỏ trắng
Cần! Cậu cần bạn. Tui thấy mà. Cậu cô đơn gần chết
Nguyễn Quang Anh-cáo đỏ
Tôi không chết vì cô đơn đâu //nhíu mày//
Hoàng Đức Duy-thỏ trắng
Nhưng sống kiểu vậy buồn lắm đó
Quang Anh nhìn Duy – con thỏ nhỏ lấm lem hôm qua, giờ đã nhí nhố đứng giữa phòng, hai tay khoanh trước ngực, đôi tai vểnh lên đầy quyết tâm
Anh buông một tiếng thở nhẹ
Nguyễn Quang Anh-cáo đỏ
Tùy cậu
Hoàng Đức Duy-thỏ trắng
Cáo gì đâu mà dễ dụ quá chừng //cười rạng rỡ//
Nhím
Mn cmt nhìu nhìu lên dc hong
Download MangaToon APP on App Store and Google Play