[Việt Anh - Thanh Bình][0405] Gặp Em, Ngay Lúc Tồi Tệ Nhất
Đêm Mưa...Có Một Người Đã Đến
Đêm mưa như trút nước, dường như chẳng có dấu hiệu nào là dừng lại
Những vệt mưa đổ xuống con đường bằng nhựa đen đổ xuống tạo thành những vệt loang lổ
Một bóng dáng to lớn ngồi dưới gốc cây cổ thụ, cả người anh ướt sũng. Dường như anh ngồi đó rất lâu, rất lâu đến mức chiếc áo gió mỏng manh đã không còn giữ ấm nổi.
Đó là Việt Anh - anh là một trung vệ thép của đội tuyển, là niềm hy vọng của hàng ngàn người hâm mộ, đồng đội và cả các huấn luyện viên.
Anh từng đứng trên đỉnh cao của sự nghiệp, được hàng ngàn sự tán thưởng của hàng triệu người
Nhưng giờ đây, mọi thứ như sụp đổ hết, ánh đèn sân cỏ, người hâm mộ quay lưng, đồng đội hay các huấn luyện viên đều mất niềm tin vào anh chỉ vì vướng vào một scandal không thể gỡ bỏ
"Tính thế này đá bóng kiểu gì"
"Hóa ra chỉ được cái mác"
"Tao biết ngay mà, thể nào cũng thế"
Những lời chỉ trích như những mũi dao hằn sâu vào tim anh không thể xóa nhòa
Giữa đêm mưa, anh gục xuống. Không nơi nương tựa, sự nghiệp, danh tiếng đã bị ai đó hủy hoại
Tiếng mưa như bản nhạc buồn hòa cùng những hơi thở nặng nhọc và nhịp tim rối bời
Anh gục xuống, hai tay vò đầu, trên mặt chả rõ là nước mắt hay nước mưa.
Mưa lạnh lắm, lạnh thấu da, thấu thịt nhưng nó cũng đâu bằng sự lạnh lẽo của trái tim từ lâu đã đóng băng
Bùi Hoàng Việt Anh
Mình thất bại thật rồi...lại còn để nó trôi đi trong vô vọng.
Bùi Hoàng Việt Anh
Mình ngu ngốc thật
Anh thì thầm, giọng hơi nghèn nghẹn nơi cổ họng
Từ xa có tiếng bước chân vội vã trên mặt đường đầy nước. Bóng dáng nhỏ bé lập lòe sau ánh đèn đường
Trên tay cầm một chiếc ô to cho hai người, quần áo chỗ ướt chỗ không chẳng thể nhìn rõ. Ánh mắt nhìn vào chỗ anh vừa có sự lo lắng vừa có chút e dè
Một cậu trai trẻ từ bao giờ đã đứng cách anh vài bước chân, đôi mắt lấp lánh nhưng ắt lên vẻ rụt rè
Nguyễn Thanh Bình
Anh gì ơi...anh còn ổn không
Giọng cậu hơi run run như đang cố giữ bình tĩnh khi chứng kiến cảnh tượng trước mặt
Việt Anh ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt thoáng chút bất ngờ rồi lại lạnh băng như thường nhưng dịu đi đôi chút khi thấy cậu em trước mặt mình
Bùi Hoàng Việt Anh
Tôi không sao
Anh nói như muốn giải thích nhưng lại chẳng thể thuyết phục được rằng mình không sao
Cậu nhìn xung quanh, không còn chỗ nào trú mưa nữa liền cởi chiếc áo khoác của mình cho anh, tay kia che ô cho ảnh không bị ướt nữa
Nguyễn Thanh Bình
Nhà anh ở đâu, em đưa về
Anh nhìn em rồi lại cúi xuống, nở một nụ cười nhàn nhạt nhưng đầy chua chát.
Bùi Hoàng Việt Anh
Nhà tôi...xa chỗ này lắm
Đúng là nhà anh rất xa, mà có gần anh cũng chẳng muốn về cái căn nhà đầy rẫy đau thương đó. Mỗi khi không phải lên tuyển anh đều dùng tiền của mình thuê trọ chứ chẳng bao giờ về nhà
Nguyễn Thanh Bình
Thế anh về nhà em đi, nhà em ngay kia thôi
Bùi Hoàng Việt Anh
Không cần đâu
Nguyễn Thanh Bình
Nhưng anh cũng đâu thể như này mãi được
Nguyễn Thanh Bình
Em không biết anh là ai, nhưng nhìn anh như này em không chịu được
Việt Anh nhìn cậu, cảm nhận được hơi ấm dưới cái lạnh tê tái của cơn mưa nặng trút
Cậu trai kia đưa tay ra như muốn đỡ anh dậy khỏi gốc cây cổ thụ già kia
Nguyễn Thanh Bình
Được rồi đừng ngồi đó nữa, để em đưa anh về nhà em
Anh cũng nắm lại tay cậu thật chặt như muốn níu lấy tia sáng nhỏ nhoi giữa đêm muộn
Bùi Hoàng Việt Anh
Tôi cảm ơn
Đây là lần đầu tiên anh cảm nhận được hơi ấm thực sự và không còn cô đơn sau nhiều năm như vậy
Anh đứng lên, chiếc áo khoác kia dường như có chút hơi ấm khiến anh bất giác nhìn cậu mà hỏi
Bùi Hoàng Việt Anh
Mà này...Tại sao cậu là giúp tôi
Giọng nói trầm ấm nhưng vẫn mang theo chút mệt mỏi
Cậu trai kia khẽ cười, ánh mắt dịu dàng đến ấm lòng
Nguyễn Thanh Bình
Em không biết, chắc tại tính em nó vậy hoặc có lẽ em không muốn thấy anh sụp đổ
Việt Anh cảm thấy có sự ấm áp đang len lỏi trong lòng mình, hai tay anh đặt lên vai cậu
Bùi Hoàng Việt Anh
Cảm ơn cậu, có lẽ tôi nên đứng lên và bước tiếp
Nguyễn Thanh Bình
Ừm, có thế chứ, có gì khó khăn cứ bảo em
Thanh Bình gật đầu, nở nhẹ nụ cười trên môi
Bùi Hoàng Việt Anh
Mà...cậu tên gì
Cậu vừa đi vừa quay lại nhìn anh cười
Nguyễn Thanh Bình
Thanh Bình...
Bùi Hoàng Việt Anh
Được, Thanh Bình
Thanh Bình lại cười nắm tay anh kéo nhẹ đi
Nguyễn Thanh Bình
Được rồi, về nhà em đi
Không nói thêm một lời nào nữa. Hai người cùng nhau đi dưới mưa, chưa quen biết, vẫn còn xa lạ, chỉ có tiếng mưa đang rơi đều đều là quen thuộc. Nó như một dấu chấm lửng cho một khởi đầu chưa rõ ràng
Tác Giả
còn fic của Tài với Dũng để sau nhe đg lên í tưởng:)))
Hai Trái Tim Xa Lạ
Sau khi dẫn anh về nhà, cậu lấy quần áo của mình cùng với một chiếc khăn lau cho anh
Nguyễn Thanh Bình
Của anh nè, đi thay không bị cảm giờ
Việt Anh nhận lấy, mặt cúi xuống nhìn chằm chằm bộ quần áo trên tay mà vô thức siết nhẹ
Nguyễn Thanh Bình
Mà này em quên chưa hỏi
Nguyễn Thanh Bình
Anh tên gì vậy
Nguyễn Thanh Bình
Với lại sao anh lại sụp đổ đến mức ngồi dưới mưa lâu đến thế
Anh cười, nụ cười nhạt nhưng mang theo chút bất lực
Bùi Hoàng Việt Anh
Thay đồ xong tôi sẽ kể cho cậu
Nguyễn Thanh Bình
Chí ít anh cũng phải cho em biết tên anh chứ
Anh thoáng ngập ngừng nhưng rồi cũng trả lời hai chữ nhẹ như không
Bùi Hoàng Việt Anh
Việt Anh...
Nguyễn Thanh Bình
Được rồi anh Việt Anh, phòng thay đồ bên kia
Việt Anh cầm bộ đồ bước vào phòng thay rồi đóng cửa nhẹ nhàng như chính giọng nói của anh trước đó
Còn Bình đứng im một lúc, cậu thấy cái tên này vừa lạ, vừa quen và cậu chắc chắn cậu biết người này
Tiếng cửa phòng mở , anh bước ra với chiếc áo rộng khiến anh nhìn gầy thấy rõ
Nguyễn Thanh Bình
Anh ngồi đi
Bình đưa tay về phía chiếc ghế sofa đối diện cậu. Chất giọng không quá nhiệt tình mà đủ để người khác an tâm
Nguyễn Thanh Bình
Đây anh uống đi
Cậu đặt lên bàn một ly nước ấm
Việt Anh ngồi xuống, dáng người khom lại, hai tay đan vào nhau để dưới đùi. Ánh mắt thì nhìn vào ly nước trước mặt
Bùi Hoàng Việt Anh
Tôi sẽ kể...
Thanh Bình không cắt lời anh chỉ khẽ gật đầu như muốn đồng tình
Bùi Hoàng Việt Anh
Tôi...đã từng là một cầu thủ đứng trên danh vọng
Anh khựng lại đôi chút, ánh mắt xa xăm, đầy tiếc nuối
Bùi Hoàng Việt Anh
Nhưng vì một chuyện đã xảy đến khiến tôi còn không hiểu chuyện gì đã xảy ra
Nguyễn Thanh Bình
Bùi Hoàng Việt Anh dính drama tình ái với một cô gái, và anh được coi là kẻ thứ 3!?
Việt Anh hơi sững lại khi nghe cậu nói vậy. Anh không nói gì, không gật đầu mà chỉ hơi quay mặt đi nhìn ra phía bóng tối sau ô cửa sổ
Bùi Hoàng Việt Anh
Cậu biết chuyện đó và cậu cũng nghĩ tôi là người như thế sao?
Bình không trả lời ngay, chỉ nhìn vào đôi mắt anh như muốn tìm kiếm sự thật
Nguyễn Thanh Bình
Không...em cũng không biết
Nguyễn Thanh Bình
Nhưng nếu anh nói ra sự thật...em sẽ tin
Anh vẫn không quay lại, tay cũng bất giác siết lại, khớp ngón tay trắng bệch
Bùi Hoàng Việt Anh
Vậy à...
Chỉ hai chữ nhẹ tênh, nghe mà đau lòng. Rồi anh lại tiếp tục nói
Bùi Hoàng Việt Anh
Người ta nói tôi phá vỡ một chuyện tình đẹp. Rằng tôi chen vào nhưng sự thật không phải vậy...
Hốc mắt anh lúc này đã đỏ hoe nhưng lại chẳng có giọt nước nào rơi xuống như thể bị nuốt ngược vào trong
Bùi Hoàng Việt Anh
Một lần cô ta va vào tôi, không biết là tình cờ hay cố ý. Rồi từ lần đó, cô ta kiếm cớ gặp tôi nhiều lần hơn và tôi thừa nhận lúc đó tôi có rung động với cô ta.
Bùi Hoàng Việt Anh
Tôi có nhiều lần hỏi cô ta có người thương chưa nhưng cô ta luôn khẳng định là chưa
Bình chỉ ngồi đó, không nói, không chen ngang, chỉ lẳng lặng như một người bạn để tâm sự
Bùi Hoàng Việt Anh
Sau một thời gian, chúng tôi đến với nhau. Yêu nhau được hơn 2 tháng thì cô ta công khai bạn trai 2 năm
Không khí trong phòng bỗng chậm lại một nhịp, yên ắng và đau buồn
Bùi Hoàng Việt Anh
Và từ lúc đó tôi mất hết, sự nghiệp, niềm tin của đồng đội, khán giả và mất cả tình yêu
Một lúc sau, cậu mới khẽ lên tiếng hỏi lại anh
Nguyễn Thanh Bình
Vậy...anh có hận cô ấy không
Bùi Hoàng Việt Anh
Không, tôi hận tôi...vì đã quá ngu ngốc, tin tưởng người khác
Cậu thoáng sững người. Cậu là một fan hâm mộ cuồng nhiệt của làng bóng đá và luôn khát khao mình sẽ được như vậy
Bình luôn đặt một niềm tin vào các chiến binh đang chạy trên sân cỏ.
Những lần drama ập đến với các thành viên nhưng cậu cũng không quay lưng mà ủng hộ đến cùng
Kể cả drama của Việt Anh cách đây không lâu, cậu vẫn luôn tìm kiếm sự thật để minh oan cho anh
Nguyễn Thanh Bình
Nhưng drama đó cũng đã dần chìm xuống sao anh vẫn khổ cực thế này
Bùi Hoàng Việt Anh
Không hẳn là chìm đâu, vẫn còn rất nhiều lời chỉ trích nhắm vào tôi
Bùi Hoàng Việt Anh
Vì thế tôi mới đi dưới mưa vì muốn rửa sạch những cái còn sót lại trên người mình
Nguyễn Thanh Bình
Anh cũng sẽ không định quay lại với sự nghiệp của mình sao?
Bùi Hoàng Việt Anh
Chắc không được nữa đâu
Nguyễn Thanh Bình
Bộ anh không nhớ sân cỏ à
Anh lúc này mới quay sang nhìn cậu, lại vô tình chạm vào đôi mắt đen láy đang nhìn mình
Bùi Hoàng Việt Anh
Nhưng có những thứ qua rồi mà mình chỉ nhớ được thôi, không làm gì được đâu
Việt Anh im lặng một hồi lâu, mắt vẫn nhìn cậu trai trẻ trước mặt. Dáng người hơi lúng túng, tay đan nhẹ vào nhau
Bùi Hoàng Việt Anh
Còn cậu chắc chưa từng tin ai đến ngu ngốc như tôi nhỉ?
Thanh Bình hơi giật nhẹ người, không nghĩ anh sẽ hỏi vậy. Một thoáng suy nghĩ chạy qua trong mắt cậu như đang lấy lại những kí ức
Cậu nói, giọng nhỏ như gió lướt qua tai. Hai tay khẽ siết chặt vạt áo đến nhăn nhúm
Nguyễn Thanh Bình
Em tin đến mức nghĩ đó là mãi mãi
Anh chỉ lặng lẽ quay lên nhìn cậu. Anh im lặng, chỉ nhìn gương mặt thì cúi xuống, đôi vai nhỏ đang run lên, ánh mắt không nhìn anh mà nhìn vào khoảng trống dưới sàn
Bùi Hoàng Việt Anh
Vậy giờ sao rồi, người đó bỏ đi à
Nguyễn Thanh Bình
Ừm...nhưng cũng tại em mà thôi. Em chỉ là con đường thoáng qua trên con đường người dài người ấy đi mà thôi
Việt Anh không nói gì nữa, chỉ lẳng lặng cầm ly nước ấm lên một chút rồi đặt sang cho cậu
Bùi Hoàng Việt Anh
Uống đi, nước vẫn còn ấm, tôi cũng chưa uống đâu
Thanh Bình không đáp, chỉ đưa tay ra nhấp một ngụm rồi thôi
Bên ngoài, gió nhẹ thổi qua làm rung rinh chiếc rèm cửa. Không ai nói gì nữa, nhưng khoảng im lặng ấy lại khiến hai trái tim xa lạ hiểu nhau hơn một chút
Tác Giả
Tongtai lanhlung đã quay trở lại đâyyyy
Tác Giả
Từ giờ vt theo kiểu mỗi truyện một hôm 1 chap nhee
Tác Giả
Ví dụ là hôm nay vt truyện nì gòi thì mai vt truyện kiaa. hỉu chưa
Giấc Mơ Cũ, Hành Trình Mới
Không gian lại chìm trong tĩnh lặng, chỉ còn tiếng mưa rơi ngoài mái hiên.
Việt Anh ngồi đó, ánh mắt anh bất giác lướt qua những tấm ảnh cũ kĩ được treo trên tường
Ánh mắt anh dừng lại ở tấm hình có cậu bé đang ôm trái bóng, tay kia cầm chiếc Cúp dâng lên
Bùi Hoàng Việt Anh
Cậu cũng thích đá bóng à
Thanh Bình hơi ngẩn người, ngẩng lên rồi cũng nhìn theo hướng bức ảnh anh đang nhìn
Nguyễn Thanh Bình
Em thích từ bé rồi. Nhìn mưa lại nhớ lúc bé cứ mưa là lại mang bóng ra nghịch, lúc đó bị mẹ la hoài
Cậu cười nhạt, ánh mắt ánh lên sự tiếc nuối
Nguyễn Thanh Bình
Em...cũng đã từng mơ ước trở thành một cầu thủ chuyên nghiệp
Nguyễn Thanh Bình
Nhưng càng lớn, em càng nhận thấy mình không đủ phù hợp
Nguyễn Thanh Bình
Rồi em cũng từ bỏ
Việt Anh im lặng, ánh mắt khẽ trùng xuống. Anh hiểu cái cảm giác mình có một ước mơ thật rực rỡ nhưng lại phải xếp nó vào trong ngăn kí ức của mình
Bùi Hoàng Việt Anh
Sao lại từ bỏ
Thanh Bình nhìn xuống lòng bàn tay, giọng hơi có chút buồn
Nguyễn Thanh Bình
Em không đủ giỏi cũng chẳng có tài năng gì
Nguyễn Thanh Bình
Mỗi lần em muốn thử, mọi người đều nói em đừng mơ tưởng viển vông rồi em cũng thôi.
Anh lại đăm chiêu nhìn cậu. Ánh mắt anh bây giờ không phải ánh mắt của một người nổi tiếng nhìn một người bình thường
Giờ đây, nó như một ánh mắt đầy thấu hiểu của một người mệt mỏi và áp lực dành cho người phải vứt bỏ ước mơ của mình
Bùi Hoàng Việt Anh
Đến giờ cậu vẫn còn đá bóng chứ?
Nguyễn Thanh Bình
Em vẫn đã ở làng hoặc xã.
Nguyễn Thanh Bình
Dù từ bỏ nhưng bóng đá vẫn trở thành một phần trong cuộc đời em. Em đá để thấy mình còn sống
Anh khẽ gật, lòng bất giác dịu đi vài phần khi nghe câu nói đơn giản đó
Căn phòng lại chìm vào tĩnh lặng hồi lâu, chỉ còn vài tiếng nước nhỏ giọt tí tách còn sót lại
Anh nhìn em rồi bất giác hỏi, giọng bình thản nhưng lại có phần nghiêm túc
Bùi Hoàng Việt Anh
Thế...cậu thích chơi ở vị trí nào?
Thanh Bình khẽ ngẩn ra, mím môi suy nghĩ một chút rồi nói
Nguyễn Thanh Bình
Hồi bé năng động thì thích đá ở vị trí tiền đạo, hồi đó ghi được bàn cảm thấy vui lắm
Bùi Hoàng Việt Anh
Thế còn bây giờ?
Nguyễn Thanh Bình
Bây giờ thì em thích đá ở vị trí cánh. Nhẹ nhàng, chuyền bóng đúng người, đúng thời điểm hay làm kiến tạo cho đồng đội
Việt Anh gật đầu, tay khoanh lên trước ngực có chút nghiêm túc
Bùi Hoàng Việt Anh
Thế cậu có muốn đá nghiêm túc không?
Bùi Hoàng Việt Anh
Không phải để trở thành một cầu thủ chuyên nghiệp, tôi chỉ cậu cách đá sao cho đúng thôi
Thanh Bình mở tròn mắt, hơi ngạc nhiên
Nguyễn Thanh Bình
Anh dạy em á?
Bùi Hoàng Việt Anh
Nếu cậu muốn
Không có gì to tát, chỉ là một lời nghị từ bậc tuyền bối trong đêm. Nó như chiếc lá rơi xuống mặt hồ tạo thành rung chuyển nhẹ
Nguyễn Thanh Bình
Vậy vinh dự cho em khi được cầu thủ chuyên nghiệp như anh chỉ dạy rồi
Anh cười. Một nụ cười quá đỗi dịu dàng kể từ khi anh bước vào nhà một người lạ
Cậu nói xong, như chợt nhớ ra điều gì mà ngẩng đầu lên nhìn anh
Nguyễn Thanh Bình
À nếu không bất tiện gì...anh...anh có thể chuyển sang nhà em...
Ánh mắt cậu bối rối nhưng lại thật chân thành
Anh nhìn cậu có chút ngạc nhiên
Bùi Hoàng Việt Anh
Chuyển sang đây sao?
Thanh Bình hơi lúng túng, hai tay cứ vân vê mãi góc gấu áo
Nguyễn Thanh Bình
Í em là...anh...anh có thể ở nhà em, sẵn tiện chỉ em mấy thứ về bóng đá luôn. À anh yên tâm nhé nhà em có nhiều phòng với lại em...em không lấy tiền thuê nhà đâu
Cậu kết thúc câu nói trong một hơi thở gấp gáp, như thể sợ người kia sẽ tức giận vì chờ đợi
Anh nhìn cậu rồi bật cười khẽ
Bùi Hoàng Việt Anh
Tôi có làm gì cậu đâu, cứ từ từ nói cũng được
Nguyễn Thanh Bình
À...hì hì
Anh suy nghĩ một lúc rồi gật đầu
Bùi Hoàng Việt Anh
Như vậy cũng được, coi như dạy bóng cho cậu để tôi ở đây nhé
Nguyễn Thanh Bình
Nhất trí nhé
Nguyễn Thanh Bình
À mà hiện tại anh đang ở đâu mà nãy em hỏi anh bảo xa vậy
Bùi Hoàng Việt Anh
Thực ra tôi thuê trọ gần đây thôi, đồ đạc vẫn ở đó
Nguyễn Thanh Bình
Vậy mai để em giúp anh chuyển nhé
Anh chìm vào suy nghĩ một lúc
Bùi Hoàng Việt Anh
Được. Vậy thì sân sau tôi sẽ giúp cậu dọn
Nguyễn Thanh Bình
Ơ, sao anh biết
Bùi Hoàng Việt Anh
Tôi có tính hay để ý kĩ thôi
Nguyễn Thanh Bình
Vậy thì nhờ anh
Cậu cười cười như thể rất muốn biết ơn anh
Nguyễn Thanh Bình
Vậy đêm nay anh ngủ tạm ở phòng này nhé. Hơi bừa bộn xíu để mai em dọn lại
Bùi Hoàng Việt Anh
Không sao, ở đâu mà chả ngủ được
Anh nhìn quanh phòng, đúng là hơi bừa bộn một chút nhưng lại rất ấm cúng
Bùi Hoàng Việt Anh
Cảm ơn cậu. Chúc cậu ngủ ngon
Chưa kịp dứt câu anh đã đóng chặt cửa
Nguyễn Thanh Bình
Anh cũng vậy
Cậu đáp lại, không cần nhìn mặt nhưng dường như họ đã hiểu hết về nhau
Đêm nay có lẽ sẽ là một đêm của hai trái tim biết về nhau và mở ra một hành trình mới thật rực rỡ
Tác Giả
hôm trước nữa mải coi đá bóng nên quên
Tác Giả
hôm trc là hậu sau trận thua:(((
Tác Giả
Bùn quó mà ksao cả, đội ta cố gắng ròi mà
Tác Giả
Nghe nói các anh còn bị toxic nữa á, thương sao cho hết:(((
Tác Giả
nhất là ông Vanh í, nghe vừa sút xong quả pen là bị tràn vô trang cá nhân r nói này kia
Download MangaToon APP on App Store and Google Play