Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

#AllRhyder - Fall In Love.

Chap 1. Người hầu.

Ánh Dương Quốc, nơi hiện hữu khi người ta luôn nhớ đến với những thứ đặc trưng như vẻ cổ kính trang trọng hay nơi người ta gọi là bản giao hưởng của những cuộc tình không tên nở hoa. Nơi sáng chói được vinh danh với những con người có sắc đẹp tựa thiên thần tung cánh ngược hướng lỡ lầm rơi xuống nhân gian.
Không những nổi tiếng bởi những thứ đó, Ánh Dương quốc còn nổi tiếng với việc nơi đó là nơi tụ họp của toàn thể nhân tài, hoặc đúng hơn là những người hoàng tộc với loại máu cao quý, xuất thân từ hầu hết những gia tộc có máu mặt. Tuy nghe yên bình là thế nhưng vẫn luôn là những sự đấu đá thầm lặng đủ khiến sự lo lắng dân lên cực điểm. Đến khi các gia tộc dường như sắp diệt nhau đến tuyệt hậu thì vị vua nhậm chức đã cho truyền những đứa con của họ gửi đến một nơi.
Noctis - Lồng giam giữ họ.
Thật ra không hẳn là giam giữ, những quý tộc sẽ được trải nghiệm cảm giác như vẫn ở nhà của mình khi vẫn có người hầu kẻ hạ. Chỉ là ở trong tòa lâu đài Noctis và ở chung với những kẻ khác mà thôi. Giúp tăng tình cảm cho các gia tộc cũng tốt lắm chứ. Sẵn cả những người hầu cho họ rồi. Cơ mà xem kìa, những kẻ cao quý này khó thật.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Bình hoa của tôi? Ai dám động vào nó rồi!?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
/ Tay hắn siết chặt cành hồng trên tay, cành hồng được cắt tỉa gọn và giờ đang bị hắn siết gãy cả. /
Hạ Yên Nghi
Hạ Yên Nghi
Xin lỗi Dương thiếu gia, e-em vừa vào, chưa giỏi địa hình nên vô tình làm rơi.
Hạ Yên Nghi
Hạ Yên Nghi
/ Chân run nhẹ, tay đặt lên mặt nhưng vẫn không che được nước mắt rơi. /
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Pfft- hóa ra người của Noctis, tệ đến thế.
Tiếng tức giận của Đăng Dương và tiếng nức nở của cô ả kia làm Đức Duy. Kẻ thính với âm thanh phải đẩy cửa bước xuống khỏi hành lang nhìn họ từ trên lầu xuống. Giọng điệu mang đầy vẻ giễu cợt như không quan tâm một cô nàng yếu đuối đang tủi thân ôm mặt bên dưới. Yên Nghi vừa cố xin lỗi vừa tỏ ra đáng thương hết mức, cũng đúng. Đối với lẽ thường thì khi thấy người xinh đẹp ai mà chẳng thương xót.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Thú cưng của ai nhải nhải vậy, vui lòng dắt về nhé. Ngứa tai chết mất?
Đặng Thành An
Đặng Thành An
/ Bước từ cửa vào, tay đang che một bên tai lại. Mắt nhướng lên như kiểu sẽ xé xác người ta nếu ai bước đến gần. /
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Nín mồm đi, cô phiền quá? Đền đi, khỏi khóc lóc xin lỗi.
Thành An quay sang Đăng Dương, giờ mới thấy hóa ra hắn chẳng có vẻ gì là thương xót cô ả. Mặt đầy vẻ chê bai cứ như là động vào sẽ dị ứng đốm đỏ khắp người ấy.
Cô ả như không tin được, cố kìm nước mắt lại vẫn tỏ vẻ oan ức như không làm gì sai.
Hạ Yên Nghi
Hạ Yên Nghi
Em x-xin lỗi..hức, em hứa sẽ đền.
Mắt cô ngời ngời ánh dương, cố làm ra vẻ ngọt ngào chứa đầy ánh sáng. Nếu không biết cô ta cố ý đập vỡ bình hoa chắc còn thấy rung động mấy nhịp mất.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/ Huýt vào vai Đăng Dương, giọng đầy ẩn ý. /
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nhìn kìa Dương thiếu gia, rung động chưa?
Đức Duy cười đến mức môi sắp cong thành hình dạng gì rồi, Thành An cũng không nhịn được bật cười mấy tiếng. Đăng Dương thì tỏ vẻ kì thị cả hai đứa đứng cạnh, lấy mảnh vải trên bàn ném vào đầu Yên Nghi.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Đừng dùng cái vẻ đó, kinh chết tôi.
Cũng tức tối nhưng đành ém nhẹm vào trong. Yên Nghi câm nín chỉ biết đi vào trong bếp đầy buồn tủi.
Được chốc lát thì có thông báo mới từ quản gia của Noctis gọi tất cả họ xuống.
Nguyễn Đức Phúc
Nguyễn Đức Phúc
Hở? Chuyện gì đây??
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
Đang ngắm hoa cũng chẳng yên, việc mà không quan trọng thì đừng trách tôi.
Phạm Anh Quân
Phạm Anh Quân
Hào, yên chút, nghe thông báo.
Đợi tất cả tập hợp đủ, yên vị ở các vị trí trên bàn dài mới nghe giọng ai nặng nề lắm.
Tạ Minh Viễn
Tạ Minh Viễn
Xin thứ lỗi vì đã gọi các vị ra đây, hôm nay sẽ có thêm một người hầu mới đến đảm nhận việc chăm nom, quan sát cho các vị.
Tạ Minh Viễn
Tạ Minh Viễn
Người hầu mới này từng là thành viên của gia tộc phía bắc nên cũng cần sự đồng ý của mọi người. Rất cảm ơn vì đã lắng nghe.
Lê Thượng Long
Lê Thượng Long
Phía bắc à? Cậu từng ở đó phải không Pháp?
Nguyễn Thanh Pháp.
Nguyễn Thanh Pháp.
À đúng, từng. Mệnh danh là nơi có nhiều người đẹp nhất vương quốc cơ mà.
Lê Trung Thành
Lê Trung Thành
Bởi vậy trông cậu mới đẹp thế ha?
Nguyễn Thanh Pháp.
Nguyễn Thanh Pháp.
Chấp nhận lời khen.
Trong lúc họ bàn tán sôi nổi với nhau thì bên ngoài đã có một bóng người nhỏ nhắn đứng trước cửa thở mấy hơi như lấy tinh thần, tay cầm một đóa hoa hồng, mái tóc màu bạch kim mềm mại khẽ động. Tay đặt lên cửa khẽ khàng mở ra, lát sau đã đến trước mặt họ.
Nguyễn Quang Anh.
Nguyễn Quang Anh.
Xin chào các vị thiếu gia, tôi là Quang Anh. Hân hạnh diện kiến.
Bóng hình ấy lọt vào mắt họ, đôi mi cong mái tóc hơi xù nhẹ sáng màu, gương mặt như được dệt từ những món đồ đẹp nhất nên trông như búp bê sứ chuyển động. Đôi mắt sâu nhưng lại lấp lánh như bầu trời chuyển về đêm, đôi môi hồng xinh cười mỉm. Thật chẳng biết trên đời này thứ gì có thể so sánh với vẻ đẹp của em. Nguyễn Quang Anh - Người tình của biển khơi. Người trong mộng của vạn kẻ đắm chìm với nhan sắc ấy.
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
Người hay tiên đây?
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
/ Mắt anh khẽ động, dường như không thể rời khỏi em. Tim như bị gì đó đung nóng. /
Nguyễn Thanh Pháp.
Nguyễn Thanh Pháp.
Quang Anh? Là em sao?
Nguyễn Thanh Pháp.
Nguyễn Thanh Pháp.
/ Thanh Pháp khẽ bất ngờ khi trông thấy em, dáng vẻ đó không biết đã in từ đâu trào về. /
Nguyễn Quang Anh.
Nguyễn Quang Anh.
Tiểu Thư Pháp Kiềuu!!
Nguyễn Quang Anh.
Nguyễn Quang Anh.
/ Vừa thấy Thanh Pháp, mắt em rực rỡ như mừng lắm. Xém tí đã nhào xuống ôm lấy người rồi. /
Thanh Pháp coi chừng cảm động đến sắp khóc rồi. Nàng ta và em từng gặp nhau khi mà em là một cậu bé ngại ngùng với mọi thứ. Vì gia tộc của em là bạn của gia tộc nàng ta nên đã gắn bó từ nhỏ. Nếu không dính vào đám rắc rối này, hẳn cả hai sẽ không cách nhau mấy năm. Gia tộc của em thì dường như vì trận chiến mà bị diệt cả, còn mỗi em. Mất đi mọi thứ, Quang Anh sau chỉ muốn là người bình thường. Đột nhiên nhận được lời mời làm người hầu cho nơi đây. May thật, gặp được Thanh Pháp cũng coi như là gia đình rồi.
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Thiên thần rơi xuống sao?
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Không phải, rõ ràng là người tình tương lai của ta.
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
/ Gã nhìn em, ánh mắt dường như tay gã giao con tim cho em nắm. /

Chap 2. Mới hay cũ.

Từ ngày Quang Anh bước vào nhà, em được giúp đỡ nhiều lắm. Nhưng chủ yếu là từ Thanh Pháp. Bởi cũng là thân thiết nên em cứ dính lấy nàng ta làm mọi người cũng chú ý hai người họ hẳn.
Nguyễn Quang Anh.
Nguyễn Quang Anh.
/ Chạy từ bên ngoài vào, có chút lấm lem trên mặt, tay cầm cài tóc đã được lau chùi sạch sẽ. /
Nguyễn Quang Anh.
Nguyễn Quang Anh.
Tiểu Thư Pháp Kiềuuu, em tìm được rồi nè! Lau sạch luôn đó.
Nguyễn Thanh Pháp.
Nguyễn Thanh Pháp.
Hửm? Ơ kìa Quang Anh!
Nguyễn Thanh Pháp.
Nguyễn Thanh Pháp.
/ Nàng đang làm việc thì nghe tiếng em, nhìn thấy em lấm lem chạy vào liền bước tới lấy khăn tay lau nhẹ hai má phúng phính. /
Thật ra sáng nay nàng có vô tình ra vườn với Quang Anh, chẳng may rơi mất cài tóc. Chiếc cài được đúc hình bướm với những hạt cườm cùng viên kim cương sáng chói. Bởi gần nơi bùn đất, hồ nước nên nàng chỉ đành ngậm ngùi dẫn Quang Anh vào. Đâu biết em dành cả buổi sáng tìm như thế đâu, lại càng thương em nhỏ rồi. Lúc nào cũng xem là em út trong nhà cơ mà. Cũng xót lắm cơ.
Nguyễn Quang Anh.
Nguyễn Quang Anh.
Thấy em giỏi hông? Em tìm cho tiểu thư đó. Em kĩ lắm á, hổng còn tí dơ nào.
Nguyễn Thanh Pháp.
Nguyễn Thanh Pháp.
Sau không được như thế nữa, dính quần áo cả rồi!
Nguyễn Thanh Pháp.
Nguyễn Thanh Pháp.
/ Nàng ta khẽ nói, muốn mắng nhưng lại không nỡ. /
Nguyễn Quang Anh.
Nguyễn Quang Anh.
/ Cười tít mắt, dường như nhận thấy nàng lo. /
Nguyễn Quang Anh.
Nguyễn Quang Anh.
Tiểu thư! Em không sao, đây chả phải là việc của người hầu tụi em ạ?
Vẻ tươi cười ngọt ngào, cái ánh sáng ít ỏi đột nhiên xuất hiện ở nơi chỉ toàn là lũ xẻo da xẻo thịt nhau thật khiến người khác suy ngẫm. Có bóng người ở trên lầu đang dõi theo, dõi theo hai người họ.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
* Đáng yêu như này? *
Đặng Thành An
Đặng Thành An
/ Cái cười tít mắt của em khẽ in vào tâm trí của hắn. Đột nhiên tiếp nhận một thứ dễ thương cũng có hơi không quen. Cũng không biết từ khi nào đã khẽ cười theo em. /
Tiếng chân bước xuống, chắc vì muốn tiếp xúc nên hắn cũng từ từ xuống bên dưới. Thấy hắn em liền nhanh chóng hành lễ, Thanh Pháp nhìn hắn bằng ánh mắt nghi hoặc.
Nguyễn Quang Anh.
Nguyễn Quang Anh.
Kính chào ngài, thiếu gia.
Nguyễn Quang Anh.
Nguyễn Quang Anh.
/ Em cúi người, tay đặt trước ngực. /
Nguyễn Thanh Pháp.
Nguyễn Thanh Pháp.
/ Bước lên trước em một chút. /
Nguyễn Thanh Pháp.
Nguyễn Thanh Pháp.
Ra là Thành An, nay không biết cậu thiếu gi-
Chưa để Thanh Pháp dứt câu, Thành An bước qua nàng. Tiến đến chỗ Quang Anh đang hành lễ, đứng trước mặt em, đặt tay lên vai.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Không cần hành lễ với ta, ta là Thành An.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
/ Tay đang đặt trên vai em khẽ rút lại, chắc vì hắn thấy mình cũng hơi vội. /
Nguyễn Quang Anh.
Nguyễn Quang Anh.
/ Em có chút ngơ ngác nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh ngước mặt lên mang ý cười. /
Nguyễn Quang Anh.
Nguyễn Quang Anh.
Vâng. Ta chào ngài, thiếu gia Thành An.
Nguyễn Thanh Pháp.
Nguyễn Thanh Pháp.
/ Nàng nhướng mắt nhìn cảnh tượng phía trước. /
Hạ Yên Nghi
Hạ Yên Nghi
/ Vừa từ bếp ra, thấy em đang ở đó thảnh thơi đứng cười trước mặt Thành An liền bước tới, mắt khép nhẹ. Giọng nhỏ nhẹ mang đầy vẻ đáng thương yếu đuối. /
Hạ Yên Nghi
Hạ Yên Nghi
Quang Anh.. Sáng giờ có mỗi ta làm, giờ tay ta có c-chút đau rồi.. Cậu giúp ta được chứ?
Cái vẻ đáng thương xem chừng nếu ai không biết cô ả trong bếp tìm đồ nịnh nọt các thiếu gia tiểu thư thì sẽ thương lắm.
Lê Thượng Long
Lê Thượng Long
/ Thượng Long từ phía sau bước tới, dường như đã biết từ trước nhưng lại không lên tiếng, hắn lẳng lặng xem từ phía xa. /
Nguyễn Quang Anh.
Nguyễn Quang Anh.
A- ta xin lỗi. Ta vô ý quá, để ta vào làm ngay, sáng giờ toàn nhờ cậu cả..
Nguyễn Quang Anh.
Nguyễn Quang Anh.
/ Quang Anh cảm giác tội lỗi hẳn, em gãi đầu, cái vẻ bẽn lẽn có chút rầu rĩ. /
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Quang Anh? Lát nữa em có hẹn với ta, còn muốn đi đâu.?
Hải Đăng nhíu mắt, từ hôm về tới giờ hắn là kẻ tiếp cận nhiệt tình nhất, hễ rảnh rỗi bèn kéo Quang Anh đi cùng, cũng chẳng làm gì, chỉ toàn nói chuyện phiếm. Cơ mà chủ yếu là ngồi nghe em kể, vừa nhìn vừa cười.
Nguyễn Quang Anh.
Nguyễn Quang Anh.
Ngài Hải Đăng... Nhưng em lát sẽ phải làm việc nhà rồi! Em là hầu đó, ngài gọi Yên Nghi lên được không?
Nguyễn Quang Anh.
Nguyễn Quang Anh.
/ Mím môi, lát mới lên tiếng thủ thỉ. /
Hạ Yên Nghi
Hạ Yên Nghi
/ Cô nắm mép váy, khẽ cúi người hành lễ. /
Hạ Yên Nghi
Hạ Yên Nghi
Ngài Hải Đăng, em có thể hẹn với ngài, không sao cả.
Yên Nghi đưa ánh mắt trông đợi về phía Hải Đăng, còn hắn thì đầy vẻ không cam lòng, bên này Thành An nhìn như sẽ đấm vào mặt Hải Đăng ấy. Chỗ người ta đang tiếp cận thì tên rối này lên phá. Ác thật.
Phạm Bảo Khang
Phạm Bảo Khang
Đúng rồi. Yên Nghi đi với Hải Đăng là hợp lắm. Ta thấy hai người đẹp đôi.
Phạm Bảo Khang
Phạm Bảo Khang
/ Cậu bước xuống, bật cười thành tiếng sau khi hóng hớt xong. Tiến nhanh về phía Quang Anh. /
Nguyễn Quang Anh.
Nguyễn Quang Anh.
Ngài Khang!! Em có chuẩn bị xong rồi.
Nguyễn Quang Anh.
Nguyễn Quang Anh.
/ Quang Anh hành lễ xong liền lấy ra một khuy áo có hạt ngọc xanh bích. Hai tay dâng lên cho cậu. /
Phạm Bảo Khang
Phạm Bảo Khang
Giỏi lắm, ta sẽ thưởng sau.
Bảo Khang chằm chằm ánh mắt vào em. Quả là một người tinh tế dịu dàng, cậu chỉ vô tình than vãn với Minh Hiếu việc khuy áo bị mất liền có em nhỏ làm rồi. Cậu giờ chỉ cần hùa cho lũ cạnh tranh kia qua nơi khác thì có thể đến với em rồi, chết thật. Giờ đang nghĩ tới viễn cảnh hôn lễ luôn cơ. Vừa định đặt tay lên xoa tóc em đã bị một chiếc quạt sang trọng đập tới.
Nguyễn Thanh Pháp.
Nguyễn Thanh Pháp.
Xùy xùy, cơ hội.
Nguyễn Thanh Pháp.
Nguyễn Thanh Pháp.
/ Nàng ta là người đập xuống, lấy khuy áo từ tay em đặt lên tay cậu rồi kéo em ra sau. /
Nguyễn Quang Anh.
Nguyễn Quang Anh.
/ Lùi lại phía sau theo ý của nàng, vẫn còn ngó mắt dòm xem. /
Nguyễn Thanh Pháp.
Nguyễn Thanh Pháp.
Giờ ta là người giữ em ấy, không làm ồn nữa.
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Ấy ấy? Em ấy rõ ràng có hẹn với ta.
Hải Đăng từ bên kia vừa nghe liền đầy Yên Nghi sang bên chạy đến tranh sủng, hắn dậm chân xuống nền tỏ vẻ không cam lòng.
Hạ Yên Nghi
Hạ Yên Nghi
/ Xém tí thì trượt ngã, cô nắm lại thanh trên cầu thang, mắt nhìn chằm chằm em. /
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
Hải Đăng, Thanh Pháp, Thành An, ai cũng không được. Ta xin phép, mượn Quang Anh.
Anh bước đến, giọng nhẹ nhàng quay sang Quang Anh đưa tay xoa đầu. Em nhỏ ngoan ngoãn để anh xoa đầu, mặt Phong Hào giờ đắc thắng, tự cao hẳn. Nhìn thì ai cũng ghét cho xem.
Nguyễn Quang Anh.
Nguyễn Quang Anh.
Dạ?
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
Quên à, nay em bảo sẽ làm bánh với ta. Ta cũng nói với Minh Viễn rồi, em không cần làm việc nữa.
Nguyễn Thanh Pháp.
Nguyễn Thanh Pháp.
Thế thì Phong Hào dẫn Quang Anh đi cẩn thận, giao cho cậu vẫn đỡ hơn là cho hai tên kia.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Rồi rốt cuộc ta vẫn không giành được?? Còn chưa làm gì nên tội đây. Oan chết!!
Nguyễn Quang Anh.
Nguyễn Quang Anh.
/ Quang Anh thấy vẻ tủi thân, bất mãn của Thành An có chút làm em buồn cười thành ra lỡ cười thành tiếng. /
.
.
.
Tác giả.
Tác giả.
Flop dí.

Chap 3. [GavRhy] " Tôi thắng! "

Nguyễn Quang Anh.
Nguyễn Quang Anh.
Vậy thôi hôm nay ta xin phép đi với thiếu gia An nhé ?
Nguyễn Quang Anh.
Nguyễn Quang Anh.
[ Em nhẹ nhàng cất giọng, mọi người xung quanh cũng theo đó mà tò mò nhìn em. ]
Phạm Bảo Khang
Phạm Bảo Khang
Hửm? Sao lại là thằng đầu tôm ấy, sao không phải là ta.?
Phạm Bảo Khang
Phạm Bảo Khang
[ Hắn nhíu mày nhưng cũng không có vẻ gì tra hỏi, chỉ như một tên đang có vẻ tủi. ]
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Xùy. Không được chọn là do kĩ năng đấy. Quang Anh, ta thấy lựa chọn của em hợp lí.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
[ Thành An vui vẻ chạy đến bên cạnh, tay đặt lên tóc em xoa nhẹ như chăm bẵm em nhỏ. ]
Nguyễn Thanh Pháp.
Nguyễn Thanh Pháp.
Coi kìa. Em đừng có vì cái vẻ cố tỏ ra đáng thương của hắn mà tin nhé.
Nguyễn Thanh Pháp.
Nguyễn Thanh Pháp.
[ Nàng hất tay hắn khỏi tóc em, bản thân đặt tay lên thế chỗ. Mắt như khiêu khích. ]
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Kìa? Kìa kìa kìa??? Rõ là em ấy chọn tôi, xùy.
Sau một hồi dành thời gian chĩa mỏ nhau thì Quang Anh cũng quả quyết suy ngẫm rồi đưa tới quyết định. Nhìn mặt bọn họ căng như dây đàn cũng làm em khá băn khoăn về việc nên nói hay không. Thanh Pháp thì nhẹ nhàng dỗ dành bên cạnh nên tâm trạng em cũng đỡ, thế mới cất lời.
Nguyễn Quang Anh.
Nguyễn Quang Anh.
Xong việc chỗ thiếu gia, em sẽ đến chỗ người khác. Yên tâm nhé.. Em không có thất hứa.
Nguyễn Quang Anh.
Nguyễn Quang Anh.
[ Đôi mắt khép nhẹ, lát sau mới tròn xoe nhìn họ. ]
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
* Thế này.. Sao mà từ chối nổi? *
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
Ai vào đây từ chối giúp ta phát. Khó thở chết..!!
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
[ Phong Hào quay mặt sang tuốt nơi nào rồi lẩm bẩm. ]
Lê Thượng Long
Lê Thượng Long
Thật tình.. Sao tên lùn đấy được ưu tiên?
Lê Thượng Long
Lê Thượng Long
[ Hắn liếc mắt qua Thành An đang vui như gặp tiên, lòng sắp cháy nổ tới nơi. ]
Nguyễn Thanh Pháp.
Nguyễn Thanh Pháp.
Giận Quang Anh thật đó.!
Nguyễn Thanh Pháp.
Nguyễn Thanh Pháp.
[ Nàng kiêu kì quay đi, lời buông ra nửa đùa nửa thật. ]
Nguyễn Quang Anh.
Nguyễn Quang Anh.
Em về sẽ chải tóc cho tiểu thư nhé.? Đừng giận bạn nhỏ đáng yêu này!
Nguyễn Quang Anh.
Nguyễn Quang Anh.
[ Em chu chu môi, làm nũng với nàng. ]
Nguyễn Thanh Pháp.
Nguyễn Thanh Pháp.
Tạm thời thì sẽ không giận nữa, nhưng nhớ đó.
Nguyễn Thanh Pháp.
Nguyễn Thanh Pháp.
[ Nàng yếu lòng chốc lát liền bị thu phục bởi vẻ đáng yêu kia, phì cười. ]
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
[ Bước sang chỗ Quang Anh bóp nhẹ cái môi đang chu chu rồi buông ra. ]
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ta đợi em, xong việc qua tìm ta. Không thấy là đánh đấy.
Phạm Bảo Khang
Phạm Bảo Khang
[ Đập lên tay Đức Duy. ]
Phạm Bảo Khang
Phạm Bảo Khang
Không bắt nạt, em ta đến tìm ta trước. Ngươi.. Mơ cao quá.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
[ Vẻ mặt đắc thắng. ]
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Đi nào bạn nhỏ ơi, anh dẫn em.
Nguyễn Quang Anh.
Nguyễn Quang Anh.
Vâng. Đợi em xíu!!
Đang chuẩn bị đi theo hắn ta bên kia thì đột nhiên cảm giác quên gì đó, lấy trong túi ra ít kẹo đặt lên bàn.
Nguyễn Quang Anh.
Nguyễn Quang Anh.
Trong lúc đợi em, nhớ ăn nhé các thiếu gia. Phần của tiểu thư Pháp Kiều em để trên bàn trang điểm rồi ạ!
Đặng Thành An
Đặng Thành An
[ Thành An tiến tới nắm tay dắt em đi, dường như không thể đợi thêm nữa. ]
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Bỏ lại hết đi, lát anh dẫn em đi mua!
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
* Đi thì đi thôi. Tay chân thế cũng nắm.. *
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
[ Mắt dán chặt vào đôi tay đan vào nhau kia. ]
Thành An và Quang Anh sau cùng vẫn là dắt tay nhau ra ngoài. Bạn nhỏ vốn là muốn phụ việc cơ, đột nhiên Thành An lại bảo quên bén muốn nhờ em làm gì nên thành ra dắt em đi chơi luôn. Cả hai xuống con phố nhỏ dưới đường, bán đầy những món đồ xinh xắn, đồ ăn thì thơm lừng cả con đường.
Bước dạo một vòng, khi cả hai dừng lại ở một sạp đồ bán những món đồ làm từ bạc thì mắt em luôn chăm chăm vào chiếc vòng tay có đính một viên ruby đỏ sáng lấp lánh. Thành An để ý thấy, còn nghĩ là em thích nên liền định mua.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Món này, bao nhiêu vậy ông chủ.?
Nhân vật phụ.
Nhân vật phụ.
À, món này là hàng xịn đó. 20 đồng NT.
Nguyễn Quang Anh.
Nguyễn Quang Anh.
[Nhăn mặt, liền muốn kéo tay hắn rời đi. ]
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Em sao vậy? Không thích ư, đừng lo. Không mắc đối với anh.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
[ Thành An nhỏ giọng hỏi em ]
Nguyễn Quang Anh.
Nguyễn Quang Anh.
Thôi.. Đừng mua..
Thành An chuẩn bị đưa tiền đến nơi thì em bỗng như có sức mạnh hẳn kéo hắn đi qua gian hàng khác, Thành An ngẩn ra chút. Em thì nhẹ nhàng giải thích.
Nguyễn Quang Anh.
Nguyễn Quang Anh.
Em trước nghe cha bảo, không phải là đá thật đâu. Màu..nhạt hơn đó.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Nhưng cũng không mắc, em thích thì anh mua cả cái đó và cái thật luôn nhé?
Nguyễn Quang Anh.
Nguyễn Quang Anh.
Em..haiz. Không, đừng mua, lãng phí đó.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
[ Nhìn dáng vẻ vừa bất lực vừa ôm tay hắn kéo đi của em làm hắn cảm thấy vừa buồn cười vừa đáng yêu. ]
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Rồi, không cằn nhằn. Anh là thiếu gia mà còn bị cằn nhằn cơ.
Nguyễn Quang Anh.
Nguyễn Quang Anh.
Hả.. À đúng rồi ha, em không nên nói thế..
Nguyễn Quang Anh.
Nguyễn Quang Anh.
[ Em vội buông tay khỏi tay hắn, khoanh tay trước ngực vẻ mặt có lỗi. ]
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Hửm? Anh đùa thôi, em thì cứ đối với anh như Thanh Pháp đi.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
[ Anh kéo nhẹ đầu em để em dựa vào vai mình rồi nắm tay em. ]
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Anh thích như vậy.
Nguyễn Quang Anh.
Nguyễn Quang Anh.
Thiếu gia, anh có sở thích kì lạ thật. Người hầu ai cũng như thế sao?
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Chắc là vậy rồi.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
* Ngốc vừa chứ, ai được ân huệ này ngoài em. *
Lại lướt qua một gian hàng khác, qua một số gian hàng rồi em nhỏ mới phát hiện Thành An chỉ toàn mua mấy món đồ ăn và mấy đồ để cho em sử dụng. Này rõ ràng là dụ em đi theo lấy kích cỡ sau giấu đi mua đồ ấy chứ. Mặc dù Quang Anh đã cố gắng từ chối nhưng hắn thì lại lấy lí do thường đối với người hầu như vậy để níu chân em. Thành ra chỉ toàn là đồ cho em.
Lát sau Quang Anh bảo Thành An đứng đợi mình, bản thân thì chạy đi mất dạng. Mãi mới chạy về thở hổn hển, trông như vừa chạy lũ về ấy.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Chạy gì ghê thế, anh bảo là sẽ đợi em mà.
Nguyễn Quang Anh.
Nguyễn Quang Anh.
Em sợ..phù..anh đợi lâu.
Nguyễn Quang Anh.
Nguyễn Quang Anh.
[ Vừa thở hồng hộc vừa chìa tay đưa về phía anh. ]
Trên tay của Quang Anh là một chiếc vòng bạc tinh xảo có vài viên đá nhỏ xí màu xanh biển. Lấp lánh nhưng không quá phô trương, trên đó còn có một đường khắc hình cánh hoa đơn giản.
Nguyễn Quang Anh.
Nguyễn Quang Anh.
..em cho anh.
Nguyễn Quang Anh.
Nguyễn Quang Anh.
[ Vẻ mặt của em có chút chột dạ, pha chút lo lắng và còn là sự tò mò. ]
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Sao lại tặng anh?
Đặng Thành An
Đặng Thành An
[ Thành An nhìn chiếc vòng trong tay em rồi lại nhìn em. ]
Nguyễn Quang Anh.
Nguyễn Quang Anh.
[ Môi mím nhẹ, em nói với chiếc giọng có hơi rụt rè. ]
Nguyễn Quang Anh.
Nguyễn Quang Anh.
N-nó không đáng giá mấy. Nhưng nãy giờ anh mua đồ cho em cùng nhiều rồi, em cũng muốn tặng anh cái gì đó.. Anh đừng chê, có được không?
Trước mặt hắn giờ là em nhỏ như một thiên thần giáng thế, mắt tròn ngước nhìn với đôi má ú cùng môi hồng đang mím nhẹ lo lắng rằng hắn sẽ không nhận món quà vì giá trị không cao. Nhưng nào hắn có nghĩ thế, mừng có lẽ không đủ để diễn tả cảm xúc của hắn.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Anh nhận, anh thích lắm. Thật tình, lương của em có bao nhiêu đâu! Sao lại mua chứ, ngốc.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
[ Hắn trách móc nhẹ nhưng vẫn dịu dàng xoa đầu nhỏ. ]
Nguyễn Quang Anh.
Nguyễn Quang Anh.
Em đeo cho anh!
Nguyễn Quang Anh.
Nguyễn Quang Anh.
[ Quang Anh đưa tay nâng tay hắn lên đeo chiếc vòng vào tay hắn. ]
Cảnh tượng giờ thật giống như một lễ đường với ngàn người chứng kiến, như em với hắn sắp về một nhà.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
* Chết thật, anh muốn thành thân. Lễ đường đâu cơ chứ, bao nhiêu cũng sẽ chi tiền..!!! *
.
.
.
Tác giả.
Tác giả.
Dung flop nua ♥️

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play