[Rupha] The Thread Never Broke
Chap 1
Trống trường vang lên như mọi ngày, kéo theo làn gió nóng hầm hập của tháng sáu. Lưu Hoa xách cặp bước ra khỏi cổng, tóc dài vẫn còn ẩm mồ hôi sau tiết thể dục, tai nghe còn đang phát dở bài nhạc yêu thích của bản thân.
Bỗng dưng điện thoại trong túi quần Lưu Hoa rung lên.
Hà Thu Nguyệt
📞: Tối nay về quê gấp!
Hà Thu Nguyệt
📞: Ông ngoại con đang bệnh nặng
Lưu Hoa dừng bước. Bầu trời trên đầu vẫn xanh, hàng cây trước cổng vẫn đung đưa theo gió, vậy mà cô thấy cổ họng mình hơi đắng. Làng quê ngoại – nơi cô chưa từng về suốt sáu năm qua – luôn mang một lớp sương trong ký ức về nó mỏng đến mức cô không chắc nó từng thật sự tồn tại.
Hà Thu Nguyệt
📞: Nhớ về sớm nha con
Khi cuộc gọi được tắt cô chẳng biết làm gì, chỉ thẫn thờ đứng đó suy nghĩ xa xăm.
Bỗng dưng có tiếng gọi, kéo cô về thực tại.
Thân Hạ Lam
Đi ăn nem nướng của bà năm đầu đường không?
Hạ Lam chạy tới, tay kéo theo Trà Nhân.
Thân Hạ Lam - tính tình hoạt bát, rất hướng ngoại, đi đâu gặp ai nhỏ cũng quen.
Lý Trà Nhân - nhỏ hơi hướng nội, hay càm ràm chuyện đời
Hà Lưu Hoa
Chắc là không được rồi
Hà Lưu Hoa
Tao phải về quê
Hà Lưu Hoa
Ông ngoại tao lâm bệnh nặng
Nói tới đây giọng cô trầm xuống hẳn
Lý Trà Nhân
Là người mày chưa gặp bao giờ mà nhỉ
Hà Lưu Hoa
Không biết có lý do gì mà trước giờ ba mẹ chưa bao giờ cho tao về đó
Thân Hạ Lam
Chuyện là à nhen
Lý Trà Nhân
Cho bọn tao đi với
Lý Trà Nhân
Tháng này tao rảnh
Lý Trà Nhân
Mày cần người gánh đồ mà, tụi tao gánh cho
Lý Trà Nhân
Hạ Lam thì cần lý do để trốn học thêm mấy ngày mà đúng không? *chọt eo Hạ Lam*
Hạ Lam nhăn mặt, rồi bật cười
Thân Hạ Lam
Nhưng đúng đó
Lưu Hoa nhìn cả hai. Một khoảnh khắc yên ắng trôi qua, rồi cô thở ra một tiếng.
Thân Hạ Lam
Yay! Tuyệt thật *nhảy tưng tưng*
Lý Trà Nhân
Khùng *khinh bỉ*
Chiếc xe khách chật ních đổ xuống trạm vào lúc trời chạng vạng. Trà Nhân bước xuống trước, vặn lưng răng rắc rồi ngáp dài.
Lý Trà Nhân
Quê mày cách trạm này bao xa vậy?
Hà Lưu Hoa
Giờ này không ai còn lái xe đâu
Hà Lưu Hoa
Ba mẹ tao thì bận chuẩn bị đám rồi
Thân Hạ Lam
Vậy thì đi mau lên
Thân Hạ Lam
Trời sắp tối rồi! *đẩy hai người đi*
Lưu Hoa nói xong thì đã bước lên con đường đất đỏ dẫn về phía làng, trên vai khoác chiếc cặp nặng nề, chiếc áo sơ mi trắng phập phồng theo gió chiều. Hạ Lam và Trà Nhân vội vã đi theo, dù mỗi bước giẫm lên đều dính bụi khô.
Hai bên đường, cánh đồng phơi mình dưới lớp nắng cuối ngày. Gió thổi nhẹ qua rặng tre, tiếng lá xào xạc nghe như ai đang thì thầm. Xa xa là xóm nhà ngói cũ, mái đen loang lổ, ẩn sau hàng cau và khói bếp.
Lý Trà Nhân
Chỗ này nhìn hơi…âm u nhỉ? *rùng mình*
Thân Hạ Lam
Tao cứ có cảm giác bị người khác nhìn *liếc xung quanh*
Thân Hạ Lam
Ngôi làng này có gì lạ lắm
Hà Lưu Hoa
Tao chưa từng đến đây nên cũng không biết chuyện gì
Suốt chặng đường Hạ Lam và Trà Nhân nói chuyện rôm rả để quên đi nỗi sợ. Chỉ có Lưu Hoa không nói gì. Cô im lặng như mọi khi, nhưng mắt khẽ nheo lại khi đi ngang một ngã rẽ nhỏ, dẫn lên con dốc đầy cỏ dại. Trên đó là một khoảng đất trống, lạnh lẽo, nơi không có lấy một căn nhà.
Lý Trà Nhân
Dốc gì kì vậy?
Thân Hạ Lam
Không có nhà cũng không có đường mòn
Hà Lưu Hoa
Chỗ đó không ai lên đâu
Hà Lưu Hoa
Tao cũng không biết…
Hà Lưu Hoa
Mẹ tao chỉ dặn đừng nhìn lên chỗ con dốc đó thôi
Nghe tới đây cả bọn im thin thít. Chỉ có tiếng gió lùa qua đám lau sậy khô, nghe như có ai đó vừa thở dài giữa chiều vắng.
Chap 2
Họ đến nơi khi mặt trời vừa tắt sau lũy tre, để lại vầng trăng đỏ lặng lẽ như máu thấm qua vải mỏng. Cổng nhà mở sẵn, cánh cửa nghiêng, gió lùa qua làm bản lề kẽo kẹt, tiếng động vang lên trong đêm tĩnh mịch khiến cả bọn không khỏi rùng mình
Ngôi nhà cũ hơn trong trí tưởng tượng của Lưu Hoa. Mái ngói phủ đầy rêu. Bậc thềm bong gạch.
Và điều khiến cô đứng khựng lại — là chiếc bàn thờ thấp dựng ngay giữa sân, phủ tấm khăn trắng, giữa là di ảnh ông.
Hà Lưu Hoa
Ông…! *lặng người*
Không có báo trước. Không có cuộc gọi hay dòng tin nhắn nào ngoài cuộc gọi ngắn ngủn hôm qua. Cô tưởng ông chỉ mệt, tưởng mình về kịp để gặp ông và nghe ông kể chuyện xưa như bao người. Ấy vậy mà giờ đây, người cô chưa gặp bao giờ đã không còn trên thế gian này nữa.
Bà ngoại bước ra từ nhà trong, dáng người lom khom, khuôn mắt toát lên nỗi buồn man mác.
Lý Thanh Hà
Ông con mới đi cách đây không lâu…
Lưu Hoa siết chặt quai cặp. Nhẹ lên tiếng.
Hà Lưu Hoa
Con về trễ rồi sao bà…?
Lý Thanh Hà
Không sao đâu con *ôm cô*
Lý Thanh Hà
Chuyện chết chóc có bao giờ đoán trước được đâu
Lưu Hoa không biết nói gì, chỉ gật nhẹ đầu trong vòng tay của bà.
Hạ Lam và Trà Nhân cúi đầu chào, im lặng không thưa một lời. Không khí tang thương phủ lên ba đứa như một lớp bụi vô hình – không nặng nhưng bám mãi không rơi.
Lý Thanh Hà
Hai đứa là bạn của Lưu Hoa sao
Thân Hạ Lam
Dạ đúng rồi bà
Lý Thanh Hà
Bà là Thanh Hà, bà ngoại của Lưu Hoa
Thân Hạ Lam
Dạ cháu là Hạ Lam
Lý Trà Nhân
Cháu là Trà Nhân ạ
Lý Thanh Hà
Vào ăn cơm luôn đi hai cháu *mỉm cười*
Thân Hạ Lam
Dạ cảm ơn bà ạ *cúi đầu*
Lý Trà Nhân
Cảm ơn bà *cúi đầu*
Cơm chiều dọn đơn sơ. Mấy món nguội lạnh, nồi cháo gạo nấu từ sáng giờ đã khê. Bà ăn rất ít. Hoa cũng chẳng nuốt nổi. Chỉ có Trà Nhân và Hạ Lam là ngồi ăn ngon lành.
Đêm đó, cả ba trải chiếu ngủ ở gian nhà giữa. Quạt tre kẽo kẹt xoay trên trần gỗ, gió như thổi không tới. Ngoài sân, có tiếng rít khe khẽ của côn trùng, rồi một tiếng chó sủa cất lên từ đầu xóm, vang dài như kéo theo điều gì đó từ phía con dốc sau nhà.
Bỗng dưng, Hạ Lam trở mình.
Lý Trà Nhân
Khuya rồi không ngủ mà còn kêu vậy má
Thân Hạ Lam
Tụi bây có thấy gì kì kì không?
Thân Hạ Lam
Không biết nữa…
Thân Hạ Lam
Tao cảm giác cái bàn thờ đó…không chỉ có một người
Nghe Trà Nhân nói xong Hạ Lam và Lưu Hoa khẽ rùng mình.
Hà Lưu Hoa
Tao cũng thấy vậy….
Thân Hạ Lam
Đêm nay chắc tao không dám ngủ quá
Hà Lưu Hoa
Vậy mình nói chuyện đi
Cả bọn chỉ biết nằm đó kiếm đại thứ gì đó để kể nhằm quên đi những chuyện kì lạ từ chiều giờ.
Sáng hôm sau trời âm u. Mây lặng trôi, che kín mặt trời như thể ngày chưa bao giờ bắt đầu.
Bà ngoại Hoa dậy sớm, nhóm bếp bằng rơm khô và vỏ cau, mùi khói cay xộc vào nhà. Bữa sáng là bát cháo trắng chan nước mắm và vài lát gừng, mùi nồng nhưng ấm.
Lý Thanh Hà
Nhà bà nghèo nên chỉ có chừng này thôi
Lý Trà Nhân
Không sao đâu bà
Lý Trà Nhân
Bọn cháu ăn được
Thân Hạ Lam
Bà cho tụi cháu ở đây là chuyện quá tốt rồi
Thân Hạ Lam
Giờ cho tụi cháu ăn lúa tụi cháu cũng không phàn nàn đâu
Lý Thanh Hà
Mấy cái đứa này *mỉm cười*
Nghe Hạ Lam nói xong, mọi người đều bật cười. Không khí trong nhà đã thoáng hơn hôm qua, không còn âm u, yên ắng như trước.
Lý Thanh Hà
Ông mày mất rất nhẹ nhàng
Lý Thanh Hà
Không đau không sốt
Lý Thanh Hà
Chỉ gọi tên con một cái rồi đi
Lý Thanh Hà
Ông rất muốn gặp con nhưng vì ngôi làng này rất nguy hiểm nên nhất quyết không cho con về
Nghe tới đây cả bọn cũng dừng đũa lắng nghe bà nói.
Bà không khóc, nhưng tay run.
Lý Thanh Hà
Ông con trước khi mất còn nhìn về phía dốc, cứ hỏi bà là ‘nó có về không?’
Lý Thanh Hà
Bà hỏi ai, thì ổng lắc đầu, nói nhỏ xíu: ‘Cái con nhỏ đó, ở nhà không mái…’
Thân Hạ Lam
Con dốc nào ạ?
Lý Trà Nhân
Còn nhà không mái là sao nữa bà
Lý Thanh Hà
Cái dốc sau xóm. Nhà đó bỏ hoang từ khi con Hoa chưa ra đời. Nhưng năm xưa, có một đứa con gái… chết cháy trong đó. Mà không ai hiểu sao nó không chạy ra
Hà Lưu Hoa
Cô gái ấy…tự thiêu hả bà?
Lý Thanh Hà
Không ai biết. Nhưng từ đó… người làng bảo, ai lên dốc vào giờ chiều, đều gặp chuyện
Bà quay đi, như không muốn nói thêm nữa. Chỉ còn tiếng chuông gió trên mái hiên đung đưa – không có gió, mà vẫn kêu.
Chap 3
Trưa đó, bà nội ngủ thiếp sau bữa cơm đơn sơ. Lưu Hoa khoác áo mỏng rồi kéo Hạ Lam và Trà Nhân ra khỏi nhà, băng qua ngõ nhỏ giữa hai dãy tường rêu.
Thân Hạ Lam
Làng này buồn thiệt luôn
Thân Hạ Lam
Không có quán net, không có trà sữa, không cả tiếng còi xe
Lý Trà Nhân
Vậy mới gọi là quê *cười*
Lý Trà Nhân
Mày thử hít một hơi đi
Lý Trà Nhân
Không khí này chắc chưa được ngửi bao giờ
Họ đi qua chợ làng, giờ đã tan. Chỉ còn vài bà lão đang xếp lại rổ rá, nhặt rau rụng, và một ông cụ đang quét lá mà mắt cứ liếc về phía đằng sau họ.
Lý Trà Nhân
Ủa, ổng nhìn gì vậy?
Hoa quay lại, không thấy gì ngoài con đường họ vừa đi qua.
Thân Hạ Lam
Ê tụi mày, cái dốc hôm qua đâu?
Hạ Lam chỉ về phía xa, nơi lau mọc cao hơn người.
Một đoạn đường mòn cắt xuyên đám cỏ dại, dẫn lên khoảng đất trống — nơi chỉ có vài cột gỗ mục và nền gạch lẫn tro.
Không hiểu vì sao miệng nói, nhưng mắt cô vẫn dừng lại ở đó. Gió lay đám cỏ, làm thành những đợt sóng mỏng.
Thân Hạ Lam
Sao mày cứ kêu tụi tao đừng nhìn hoài vậy
Thân Hạ Lam
Bộ mày từng về quê rồi mà không nhớ à?
Hà Lưu Hoa
Tao….không biết
Giọng Lưu Hoa trầm xuống, cô cũng chẳng hiểu sao khi bọn họ nói về con dốc đó cô lại bất chợt kêu họ “Đừng nhìn”.
Cô không hề có một chút kí ức nào về ngôi làng này. Chỉ cảm thấy nơi đây vừa quen thuộc vừa lạ lẫm.
Ở rìa khoảng đất, có cái gì đó động đậy. Không rõ hình, không rõ người.
Chỉ giống như một tấm áo trắng vừa kịp khuất vào sau đống gạch đổ.
Lưu Hoa sững người chỉ tay về phía đó.
Thân Hạ Lam
Đâu? *chồm lên*
Nhưng khi họ nhìn lại, chỉ thấy nắng vàng và cỏ lau lay.
Lý Trà Nhân
Có thấy gì đâu?
Một bà cụ gần đó lắc đầu khe khẽ, giọng nhỏ như sợ chính mình nghe.
NVP
Không ai còn sống mà lên chỗ đó đâu
Bà không trả lời. Chỉ cúi xuống, nhặt mấy quả cau rơi, và đi thẳng không ngoái lại.
Thân Hạ Lam
Ais! Chuyện gì vậy
Chiều xuống rất nhanh. Mặt trời chỉ mới nghiêng qua mái đình là gió đã đổi hướng. Những rặng tre rít lên trong gió như tiếng ai đó đang cào lên nhưng cây tre.
Thân Hạ Lam
Làng mày nhiều nhà cũ đẹp ghê ha
Hạ Lam ngước nhìn những mái ngói uốn lượn, ô cửa gỗ loang màu thời gian.
Lý Trà Nhân
Đẹp mà u ám quá
Lý Trà Nhân
Tao thấy ai cũng nhìn mình như người ngoài
Hà Lưu Hoa
Thì tụi mình là người ngoài mà
Hoa đáp, mắt vẫn dõi về phía ngã ba.
Ở đó, có một cụ bà đang ngồi bán nhang, gương mặt nhăn nheo nhưng đôi mắt rất sáng.
Hà Lưu Hoa
Cái dốc đằng kia là chỗ gì vậy bà?
Lưu Hoa tiến lại, lễ phép gọi bà
Bà cụ ngẩng đầu lên. Ngay khoảnh khắc ấy, nụ cười trên môi bà tắt ngấm. Tay đang xếp nhang bỗng run run.
Hà Lưu Hoa
Dốc chỗ có nền nhà cháy ấy ạ
Lý Trà Nhân
Bọn cháu nghe nói ngày xưa có người chết trên đó—
Một thoáng sau, bà lấy tay vái về phía sau lưng mình ba cái, rồi cúi đầu xuống, như thể sợ điều gì đó nghe được.
Lưu Hoa im lặng. Cô không biết vì sao, nhưng tim mình bắt đầu đập nhanh.
NVP
Con nhà phú ông, vừa tròn mười bảy tuổi
NVP
Con bé đó hiền lành lắm, lúc nào cũng ngồi may áo cho cả làng khi sắp sửa mùa đông
NVP
Rồi… nó chờ ai đó. Chờ hoài
Bà cụ không nhìn cô.Chỉ lặp lại:
Rồi bà cụ gom nhang lại, đứng dậy, bỏ vào rổ, nói:
Bà đứng dậy, gom gánh hàng của mình và rời đi rất nhanh, dáng người nhỏ nhắn khuất sau hàng cau.
Ba người đứng yên một lúc. Không ai nói gì.
Trà Nhân lên tiếng trước:
Lý Trà Nhân
Mày thấy không, ai cũng né cái dốc đó
Thân Hạ Lam
Như thể…có ai ở trên đó thật *thì thầm*
Gió thổi dọc triền lau. Không có người. Không có bóng. Nhưng có một điều gì đó rất buồn đang nhìn xuống, lặng lẽ. Tim Lưu Hoa bỗng nhói lên khi nhìn về phía con dốc đó.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play