Đẻ Mướn [CapRhy]
I. Le Vent Murmure à la Fenêtre de l’Asile
Buổi chiều Sài Gòn không nắng, chỉ toàn mây xám và những cơn gió lạnh lùa qua từng khe áo
Nguyễn Quang Anh ngồi ở một góc khuất của quán café sang trọng một nơi cậu chưa bao giờ dám bước vào, chứ đừng nói là gọi một ly nước gần bằng số tiền cậu tiêu trong ba ngày
Cậu ngồi im, hai bàn tay lạnh toát đan chặt vào nhau dưới gầm bàn
Áo sơ mi trắng đã được là phẳng phiu, nhưng vạt áo vẫn lộ ra vài vết sờn cũ
Dù đã cố giữ bình tĩnh, Quang Anh vẫn không thể ngăn được đôi chân mình khẽ run
Cửa kính quán bật mở. Một người đàn ông bước vào, mang theo hơi lạnh và mùi nước hoa xa xỉ
Cậu không cần ai giới thiệu
Chỉ cần liếc mắt là nhận ra Hoàng Đức Duy
Cao ráo, chỉnh tề trong bộ vest đen, ánh mắt lạnh lùng như chưa từng biết đến khái niệm 'ấm áp'
Gương mặt sắc nét ấy từng xuất hiện nhiều lần trên báo, nhưng ngoài đời… lại khiến người ta cảm thấy như đang ngồi đối diện một bức tường băng
Hoàng Đức Duy
Nguyễn Quang Anh?
Giọng nói trầm, gọn gàng và đầy uy lực
Quang Anh bật dậy, cúi đầu nhanh đến mức ghế phía sau phát ra tiếng va chạm nhỏ
Nguyễn Quang Anh
Dạ, là em… À, tôi… Tôi
Đức Duy ngồi xuống ghế đối diện mà không cần đợi phục vụ
Trợ lý của anh một người đàn ông trung niên với gương mặt không cảm xúc đặt một xấp hồ sơ lên bàn, đẩy nhẹ về phía Quang Anh
Hoàng Đức Duy
Đây là hợp đồng
Cậu liếc nhìn tập giấy dày, tay hơi run khi mở trang đầu tiên
Những điều khoản lạnh lùng nhảy múa trước mắt cậu
•Mang thai hộ bằng phương pháp tự nhiên
•Không được tiết lộ bất kỳ thông tin nào liên quan đến bên thuê
•Sau khi đứa trẻ ra đời, bên mang thai sẽ không có bất kỳ quyền gì với đứa trẻ
•Thù lao: 500.000.000 VNĐ
Nguyễn Quang Anh
Tôi tưởng là… thụ tinh nhân tạo "siết nhẹ mép giấy"
Hoàng Đức Duy
Phương pháp đó không đảm bảo. Tôi cần chắc chắn
Nguyễn Quang Anh
...Vì sao lại là tôi? "ánh mắt không dám nhìn thẳng"
Hoàng Đức Duy
Cậu được tiến cử bởi một người tôi tin
Hoàng Đức Duy
Hồ sơ y tế đạt chuẩn. Lý lịch sạch. Không tệ
Câu cuối cùng là một sự công nhận, dù lạnh lùng đến mức chẳng mang chút ấm áp nào. Quang Anh ngước lên nhìn người đàn ông ấy, bắt gặp ánh mắt không thể dò đoán
Đó không phải là cái nhìn thương hại hay chán ghét mà là ánh mắt của kẻ đã quen mua bán cảm xúc như hàng hóa
Nguyễn Quang Anh
Anh đã có vợ, "chợt buột miệng"
Đức Duy im lặng trong vài giây, như thể đang cân nhắc xem có nên trả lời một câu hỏi vô lễ không. Cuối cùng, anh chỉ đáp
Hoàng Đức Duy
Cô ấy không thể có con
Quang Anh cụp mắt. Không ai có lỗi trong chuyện này nhưng rõ ràng, ai cũng tổn thương
Hoàng Đức Duy
Đây là một giao dịch
Hoàng Đức Duy
Không cảm xúc. Không ràng buộc
Hoàng Đức Duy
Sau khi cậu sinh xong đứa trẻ, mọi thứ kết thúc
Hoàng Đức Duy
Cậu sẽ nhận tiền và biến mất khỏi cuộc sống của tôi
Quang Anh nuốt khan. Cậu nên từ chối. Đây là điều sai trái là sinh con cho một người đã có gia đình, là bán thân, là thỏa hiệp với chính mình
Nguyễn Quang Anh
*Mẹ tôi đang nằm viện, hóa đơn mỗi tuần hơn mười triệu. Tôi nợ tiền học. Em gái tôi cần đóng học phí*
Hoàng Đức Duy
Có một điều kiện cuối cùng "ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn"
Hoàng Đức Duy
Không được yêu tôi
Nguyễn Quang Anh
"bật cười, nhẹ và có chút chua chát" Anh nghĩ tôi dại đến mức đó à?
Đức Duy không đáp. Anh chỉ đứng dậy, chỉnh lại cổ tay áo vest, gật đầu nhẹ với trợ lý
Hoàng Đức Duy
Chuẩn bị kiểm tra sức khỏe cho cậu ấy. Nếu mọi thứ ổn, ký hợp đồng trong ba ngày
Trước khi rời đi, Duy liếc nhìn Quang Anh một lần nữa như đang cân đo một món hàng anh sắp bỏ tiền ra mua
Ánh nhìn đó… khiến Quang Anh rùng mình
Bệnh viện nằm cách trung tâm một đoạn xe buýt
Đã vào tối, gió thổi qua hành lang dài khiến không khí càng thêm lạnh lẽo. Quang Anh ôm chặt túi, bước nhanh qua từng dãy phòng quen thuộc
Mùi thuốc sát trùng, mùi cồn và tiếng rì rầm của y tá càng làm đầu cậu đau hơn
Phòng 203 nơi mẹ cậu nằm điều trị đã hơn một tháng. Khi cậu bước vào, ánh đèn vàng hắt nhẹ lên tấm chăn dày, nơi người phụ nữ gầy gò đang nằm nhắm mắt nghỉ ngơi.
Em gái cậu, con bé Na mới học lớp 10, đang ngồi gọt táo, ánh mắt ngẩng lên khi thấy anh trai xuất hiện
bé Na
Anh hai! "reo lên khe khẽ, rồi đứng dậy chạy tới"
Nguyễn Quang Anh
Suỵt, đừng làm ồn "mỉm cười, xoa đầu em gái"
Nguyễn Quang Anh
Mẹ sao rồi?
bé Na
Vẫn mệt lắm, bác sĩ nói cần theo dõi thêm. Mẹ có hỏi anh suốt đó, hỏi có xin được việc chưa…
Tiếng nói chưa dứt thì mẹ cậu khẽ mở mắt, giọng bà yếu ớt nhưng dịu dàng
Mẹ Quang Anh
Quang Anh… con về rồi hả?
Cậu vội bước đến, ngồi xuống bên giường, cầm lấy bàn tay đã gầy đi thấy rõ
Nguyễn Quang Anh
Dạ, con mới về. Hôm nay mẹ có đau nhiều không?
Mẹ Quang Anh
Cũng đỡ… Nhưng con nói đi, công ty gì gọi con phỏng vấn vậy? Họ nhận con chưa?
Ánh mắt bà đầy hy vọng. Mỗi lần nói về công việc, bà luôn cố gắng nở nụ cười, dù khuôn mặt đã tái đi vì hóa trị
Quang Anh khựng lại một chút, rồi gật đầu
Nguyễn Quang Anh
Dạ… họ bảo sẽ sắp xếp lại, chắc tuần sau đi làm được
Nguyễn Quang Anh
Vị trí văn phòng thôi, lương không cao nhưng có tiền phụ cấp
Mẹ Quang Anh
Vậy là tốt rồi, còn trẻ… phải chịu khó làm từ từ "mỉm cười, đôi mắt ánh lên chút tự hào"
Mẹ Quang Anh
Có việc là tốt rồi, mẹ yên tâm
Nguyễn Quang Anh
Dạ... "cố giữ giọng bình thản, dù trong lòng như có gai đang đâm"
Cậu biết mình đang nói dối
Mình không xin việc văn phòng
Không có bàn làm việc nào
Không có đồng nghiệp
Chỉ có một cái hợp đồng và một đứa bé đang chờ được tạo thành
bé Na
Anh hai ăn gì chưa? "đưa trái táo đã gọt sẵn vào tay cậu"
Nguyễn Quang Anh
Chưa. Mà thôi, em ăn đi. Anh không đói
bé Na
Anh ốm đi rồi đó "nhăn mặt"
bé Na
Mai anh đừng nhịn nữa, không là mẹ mắng đó nha
Mẹ cười mệt, nhìn hai đứa con một lớn một nhỏ mà ánh mắt dịu dàng lạ thường
Quang Anh cắn miếng táo, cổ họng nghẹn đắng
Chỉ cần em gái tiếp tục đi học
Chỉ cần gia đình này không tan nát
Dù là hy sinh thân thể. Dù là mang thai hộ. Dù là phải bước vào cuộc đời của người đàn ông đã có vợ
Trên đường về, Quang Anh đi bộ. Trời đổ mưa nhẹ. Cơn mưa không lớn nhưng dai dẳng, lạnh và âm ỉ
Cậu ngửa đầu nhìn trời, mím môi
Nguyễn Quang Anh
Không được yêu "thì thầm"
Nguyễn Quang Anh
Ừ. Em biết mà
Trợ Lý (đá đì)
... lại là một fic khác hoàn toàn fic cũ
Trợ Lý (đá đì)
😭 sợ kh ai đọc
II. Le Pacte Qui Lie Nos Destins
Sáng hôm sau, Quang Anh có mặt trước sảnh tòa nhà cao cấp đúng giờ như được hẹn. Trợ lý của Hoàng Đức Duy đã đứng chờ sẵn, vẫn với vẻ mặt lạnh lùng như lần đầu cậu gặp ông ta
Trợ Lý (đá đì)
Cậu theo tôi
Chiếc xe đen bóng đỗ sẵn bên đường, cậu lặng lẽ bước vào ghế sau
Hành trình diễn ra trong im lặng, không một câu hỏi, không một lời nói dư thừa
Khi xe dừng lại trước phòng khám tư cao cấp, Quang Anh bất giác siết chặt dây túi đeo, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi
Bên trong phòng khám, nhân viên tiếp đón cậu với thái độ chuyên nghiệp nhưng ánh nhìn lại không hề giấu nổi sự đánh giá
Cậu mặc áo hoodie mỏng, quần jeans cũ, trông lạc lõng giữa những bộ vest, giày da sáng bóng và mùi nước hoa đắt tiền
Nguyễn Quang Anh
Dạ, là em
Y Tá
Đi theo tôi. Chúng tôi cần làm xét nghiệm tổng quát, siêu âm, và lấy mẫu máu
Cậu cởi áo khoác, để lộ thân hình mảnh khảnh
Các bước kiểm tra diễn ra trong im lặng, chỉ có tiếng máy móc, tiếng bút ghi chú và thỉnh thoảng là vài câu chỉ dẫn cộc lốc. Bác sĩ chỉ liếc qua hồ sơ rồi hờ hững hỏi
Bác Sĩ
Đã từng mang thai chưa?
Bác Sĩ
Có bệnh lý nền nào không? Dị ứng thuốc gì?
Nguyễn Quang Anh
Không… em khỏe mạnh
Bác Sĩ
QHTD thường xuyên không?
Nguyễn Quang Anh
…Cũng không thường "đỏ bừng mặt, ấp úng"
Bác sĩ nhướng mày, gật đầu rồi lại cúi xuống ghi chép. Trong mắt họ, cậu chỉ là một 'cái cơ thể cần kiểm tra', không hơn
Sau hơn một tiếng đồng hồ, Quang Anh được đưa tới một căn phòng riêng để chờ kết quả
Cậu ngồi co người trên ghế, tay ôm bụng, trong lòng có cảm giác trống rỗng kỳ lạ. Mọi thứ đang diễn ra như một cơn mộng, quá nhanh, quá lạnh
Cửa mở. Người bước vào là Hoàng Đức Duy
Quang Anh đứng bật dậy, theo phản xạ
Hoàng Đức Duy
Ngồi "giọng trầm, không lớn nhưng đầy áp lực"
Cậu rụt rè ngồi xuống, tay bấu chặt vào đầu gối. Không khí trong phòng như nén lại
Hoàng Đức Duy
Bác sĩ bảo cậu đủ điều kiện. Sức khỏe tốt. Tỷ lệ đậu thai cao
Hoàng Đức Duy
Ngày mai ký hợp đồng "cắt lời"
Hoàng Đức Duy
Sau đó cậu sẽ chuyển đến căn hộ tôi chuẩn bị riêng
Quang Anh gật đầu, không dám hỏi thêm. Nhưng rồi, có điều gì đó khiến cậu không thể không thốt ra
Nguyễn Quang Anh
Căn hộ… chỉ có một mình tôi thôi ạ?
Duy ngước nhìn cậu, ánh mắt lạnh như cũ
Hoàng Đức Duy
Cậu nghĩ tôi để cậu sống một mình trong suốt quá trình mang thai?
Nguyễn Quang Anh
Vậy… ai sẽ–
Nguyễn Quang Anh
Nhưng… anh còn có vợ…
Hoàng Đức Duy
Cô ấy không sống chung. Chuyện này không liên quan đến cô ấy "nói rõ ràng từng chữ, như thể không muốn tiếp tục bị hỏi"
Nguyễn Quang Anh
Vậy… tôi chỉ cần nghe theo?
Duy bước đến gần hơn. Anh nhìn xuống cậu, đôi mắt đen sâu như giếng nước giữa đêm
Hoàng Đức Duy
Cậu chỉ cần giữ thân thể khỏe mạnh. Còn mọi thứ khác… để tôi lo
Quang Anh cúi đầu. Cậu không dám hỏi nữa. Nhưng sâu trong lồng ngực, trái tim cậu bắt đầu có những nhịp đập khó hiểu.
Người đàn ông này… sẽ là cha đứa bé mà cậu mang trong người
Và bắt đầu từ ngày mai, cậu sẽ sống cùng anh ta không tình yêu, không danh phận
Chỉ là một cái bụng thuê, như anh ta nói
Ngày hôm sau, Quang Anh ngồi ở chiếc bàn gỗ lớn trong một phòng họp yên ắng, bên cạnh là luật sư và trợ lý của Duy
Tay cậu run nhẹ khi lật những tờ giấy dày cộm in đầy chữ
'Điều khoản 4: Trong thời gian mang thai, bên B (Nguyễn Quang Anh) không được quan hệ tình cảm, thể xác với bất kỳ ai khác ngoài bên A (Hoàng Đức Duy), vì mục đích y sinh'
'Điều khoản 7: Sau khi sinh, bên B từ bỏ mọi quyền lợi và trách nhiệm với đứa trẻ, đồng thời cam kết không can thiệp vào cuộc sống riêng tư của bên A'
Trợ Lý (đá đì)
Đọc kỹ trước khi ký "lạnh lùng nói"
Quang Anh cố nuốt xuống cái gì đó đang nghẹn trong cổ họng. Bút trong tay trượt khỏi đầu ngón, rơi nhẹ lên mặt bàn
Hoàng Đức Duy
Cậu có vấn đề gì sao?
Tiếng Duy vang lên từ cửa phòng. Anh vừa bước vào, mang theo hương nước hoa nhẹ nhàng nhưng đậm chất quyền lực
Quang Anh đứng bật dậy, giật mình
Nguyễn Quang Anh
Không… tôi chỉ là… lần đầu tiên làm chuyện như vậy nên… hơi lo
Duy không đáp ngay. Anh đi đến, kéo ghế đối diện rồi ngồi xuống, khoanh tay trên bàn
Hoàng Đức Duy
Cậu có quyền từ chối. Nhưng một khi đã ký, thì đừng làm trái
Quang Anh nhìn anh, ngập ngừng hỏi
Nguyễn Quang Anh
Anh có chắc muốn làm chuyện này với người như tôi không?
Hoàng Đức Duy
Cái tôi cần không phải là danh tiếng của cậu, mà là cơ thể khỏe mạnh, lý lịch sạch và sự kín miệng
Nguyễn Quang Anh
Tôi hiểu rồi "cười khẽ, cầm lại bút"
Và rồi, từng nét mực được viết lên giấy trắng
Một chữ ký định đoạt chính mình suốt chín tháng mười ngày
Buổi chiều, Quang Anh chuyển tới căn hộ cao cấp Duy đã sắp xếp sẵn
Nơi đó nằm trong một tòa nhà ven sông, cửa kính lớn, sàn lát đá hoa cương, từng chi tiết đều toát lên sự giàu có lạnh lẽo
Cậu đứng giữa phòng khách như kẻ lạc loài. Cái vali cũ đặt kế bên ghế sôpha trắng tinh
Trợ lý dẫn cậu đi một vòng giới thiệu
Trợ Lý (đá đì)
Cậu dùng phòng ngủ bên phải, phòng Hoàng tổng ở đối diện
Trợ Lý (đá đì)
Lịch khám định kỳ đã được sắp. Thực phẩm và thuốc bổ cũng theo chỉ dẫn riêng của bác sĩ
Nguyễn Quang Anh
Cảm ơn anh… "khẽ nói"
Trợ Lý (đá đì)
Không cần cảm ơn. Cậu nhận tiền thì phải làm đúng phần việc "lạnh lùng, rồi bỏ đi"
Cậu thở ra, ngả lưng xuống ghế. Mọi thứ ở đây sạch sẽ, hiện đại, thơm mùi tinh dầu… nhưng không có gì là của cậu. Tất cả đều như mượn tạm
Tối hôm đó, khi Quang Anh vừa định đóng cửa phòng ngủ thì cánh cửa đối diện mở ra
Duy đứng đó, áo sơ mi trắng xắn tay, tay cầm một cốc nước
Hoàng Đức Duy
Mai bắt đầu quy trình
Quang Anh đứng thẳng người, tim nhói lên một cái
Nguyễn Quang Anh
Dạ...vâng
Duy gật đầu, ánh mắt nhìn cậu như nhìn một bài toán đang được giải
Hoàng Đức Duy
Ngủ sớm. Cơ thể cần ổn định nội tiết
Quang Anh cắn môi, dựa lưng vào cửa phòng mình, thì thầm một mình trong bóng tối
Nguyễn Quang Anh
Còn đâu là giấc mơ tuổi hai mươi…
Trợ Lý (đá đì)
vai trợ lý này.. lạnh lùng quá
III. Porter une Vie Étrangère à la Sienne
Trợ Lý (đá đì)
Chi tiết sau thuộc về thế giới tưởng tượng. Xin đừng áp dụng vào thực tế
Quang Anh ngồi trên giường, hai tay nắm chặt mép chăn
Căn phòng sạch sẽ, sàn gỗ ấm áp, ánh đèn vàng dịu nhẹ… nhưng trong lòng cậu, không có thứ gì khiến tim đập chậm lại
Ngay từ lúc ký hợp đồng, cậu đã hiểu rõ
Không có màn dạo đầu lãng mạn, không có yêu thương
Chỉ là 'thực hiện quy trình' để có một đứa trẻ
Đúng 9 giờ, cánh cửa phòng vang lên hai tiếng gõ
Giọng Đức Duy vang lên bên ngoài, điềm tĩnh như mọi khi
Cậu mở cửa. Đức Duy đứng đó, áo sơ mi đen, tay trần, cổ tay đeo đồng hồ bạc. Không một nụ cười. Không một câu thừa
Hoàng Đức Duy
Chuẩn bị xong chưa?
Nguyễn Quang Anh
...Dạ rồi "cúi đầu, trái tim đập mạnh đến khó chịu"
Đức Duy không nói gì thêm. Anh bước vào phòng, tự đóng cửa sau lưng. Ánh mắt lướt qua người cậu, dừng lại ở chiếc áo ngủ mỏng manh
Hoàng Đức Duy
Ngồi lên giường
Quang Anh làm theo như cái máy. Cậu nghe tiếng chân Duy bước lại gần, cảm nhận bàn tay lạnh áp lên má mình, sau đó lướt xuống cổ, rồi ngừng lại ở xương quai xanh
Hoàng Đức Duy
Cậu run "nói, không có vẻ mỉa mai, chỉ như đang ghi chú một chi tiết kỹ thuật"
Nguyễn Quang Anh
Em… xin lỗi
Hoàng Đức Duy
Đừng xin lỗi. Đây là thỏa thuận
Không khí nặng trĩu như bị ép xuống bằng bàn tay vô hình
Quang Anh cắn môi, nhắm mắt khi cảm nhận đôi môi Duy áp xuống cổ mình. Nó lạnh, khô, không chút âu yếm
Mọi thứ diễn ra tuần tự, có chủ đích, như thể anh đã làm điều này với hàng trăm người khác như thể thân thể cậu chỉ là một chiếc vỏ chứa được chọn lọc
Hoàng Đức Duy
Thả lỏng đi "nói sát bên tai, giọng khẽ nhưng cứng rắn"
Nguyễn Quang Anh
Em… em đang cố… "thở hắt, tay siết chăn đến trắng bệch"
Sau tất cả, khi mọi thứ kết thúc, Duy ngồi dậy đầu tiên. Anh kéo áo vào, chỉnh lại cổ tay áo sơ mi, không quay lại nhìn cậu
Hoàng Đức Duy
Bác sĩ sẽ kiểm tra nồng độ hormone tuần sau. Nếu không thành công, chúng ta thử lại
Đức Duy đi đến cửa, đặt tay lên nắm vặn, rồi dừng lại, hỏi
Hoàng Đức Duy
Có gì muốn nói không?
Quang Anh kéo chăn lên ngang ngực, mắt nhìn trân trân vào trần nhà
Nguyễn Quang Anh
...Không. Em ổn
Duy gật đầu. Cánh cửa khép lại sau lưng anh
Căn phòng lại trở về yên tĩnh
Chỉ còn mùi hương xa lạ còn vương lại trên da cậu và một thứ cảm giác không tên đang chầm chậm len vào tim
Căn phòng vẫn còn hơi lạnh từ điều hòa chạy suốt đêm. Quang Anh tỉnh dậy, ngơ ngác giữa chiếc giường rộng đến trống trải
Cậu nhấc người dậy, đau nhức nơi thắt lưng khiến cậu khẽ rít lên một tiếng. Đau không nhiều, nhưng lại rất rõ
Cậu nhìn xuống chiếc áo ngủ đã được thay ra gấp gọn trên ghế
Có ai đó, chắc chắn là người giúp việc Duy thuê đã lặng lẽ vào dọn dẹp khi cậu ngủ
Chỉ có một người là không có mặt
Quang Anh mặc lại đồ, chậm rãi xuống bếp. Bàn ăn đã được bày biện sẵn, y như khách sạn. Một bát cháo yến mạch, ly nước ấm với vài viên thuốc bổ để sẵn bên cạnh. Mảnh giấy ghi bằng tay
'Ăn xong. 9h đi kiểm tra'
Chữ Duy. Ngắn gọn, gãy gọn. Không có một lời hỏi thăm
Cậu lặng lẽ ăn. Hương vị thanh nhạt, dễ nuốt giống như chính vai trò của cậu lúc này. Dễ nuốt, dễ điều khiển, không tạo gánh nặng
9h sáng, Duy lái xe đưa cậu đến phòng khám riêng mà anh đã chọn. Cả quãng đường không ai nói gì
Trong thang máy lên tầng 6, Quang Anh cố ngước nhìn anh một lần
Nguyễn Quang Anh
Anh… hôm qua em–
Hoàng Đức Duy
Không cần giải thích
Giọng Duy vẫn thế, đều đều như tiếng gió
Cửa thang máy mở. Quang Anh rụt tay lại, lặng lẽ bước theo sau anh vào phòng siêu âm. Bác sĩ nữ đeo kính cười nhẹ
Bác Sĩ 2%
Chào Hoàng tổng, chào anh Quang Anh. Hôm nay mình kiểm tra phản ứng nội tiết sớm, hiếm khi thấy khách yêu cầu siêu âm ngày thứ hai, nhưng em sẽ thử
Quang Anh nằm lên giường. Cậu cắn môi khi gel lạnh áp lên bụng dưới
Màn hình đen bật sáng. Tiếng máy siêu âm kêu nhẹ "bíp… bíp…"
Bác sĩ nghiêng đầu, trầm ngâm rồi bất ngờ mở to mắt
Nguyễn Quang Anh
Gì ạ? "thì thào"
Bác Sĩ 2%
Có dấu hiệu trứng được thụ tinh và đã bám vào tử cung. Rất sớm, nhưng rất rõ "quay qua, cười tươi"
Đức Duy bước lại gần, mắt nhìn chăm chăm vào màn hình. Cảm xúc trong mắt anh khó đoán không phải vui, nhưng cũng không hoàn toàn vô cảm như mọi khi
Hoàng Đức Duy
Như vậy là…?
Bác Sĩ 2%
Chính xác. Quang Anh đã có thai
Trên đường về, Quang Anh vẫn còn chưa tin nổi
Nguyễn Quang Anh
Em… có rồi sao?
Nguyễn Quang Anh
Em tưởng… phải chờ vài lần…
Hoàng Đức Duy
Cậu phản ứng tốt. Cơ thể sạch sẽ. Không lạ
Quang Anh siết tay lên bụng mình. Trong này… có một sinh linh. Một sinh linh không mang dòng máu của cậu mà của anh và một người đàn bà khác
Cậu hỏi, không biết lấy can đảm từ đâu
Nguyễn Quang Anh
Nếu sinh ra… là con trai, anh có nghĩ sẽ… cho nó biết về em?
Đức Duy quay sang, nửa giây im lặng
Nguyễn Quang Anh
...Em hiểu "gật đầu, mắt rũ xuống, giọng nhỏ như hơi thở"
Nguyễn Quang Anh
Em chỉ là người lạ thôi mà
Xe dừng lại trước toà nhà
Quang Anh bước xuống, còn Duy vẫn ngồi trong xe. Trước khi đóng cửa, anh gọi lại
Hoàng Đức Duy
Ăn uống đúng giờ. Tránh căng thẳng. Mọi chi phí cứ để tôi lo
Nguyễn Quang Anh
Cảm ơn anh
Đức Duy nhìn cậu vài giây, rồi nhấn ga, phóng đi
Quang Anh đứng đó thật lâu. Tay cậu đặt lên bụng
Dưới lòng bàn tay là một nhịp sống nhỏ không phải của cậu, nhưng đang bắt đầu thở bằng chính nhịp tim cậu
Trợ Lý (đá đì)
📌 Lưu ý: Truyện có yếu tố hư cấu, bao gồm việc nam giới có thể mang thai. Mọi chi tiết đều là tưởng tượng, không phản ánh thực tế
Trợ Lý (đá đì)
📌: Truyện mang yếu tố giả tưởng. Mong độc giả đọc với tâm thế thư giãn và không áp dụng logic y học thực tế nhé
Download MangaToon APP on App Store and Google Play