《Cực Hàng》Thái Tử Điện Hạ Thật Lạnh Lùng
Chương 1: Tự Do
Trương Cực tỉnh lại trên một chiếc giường lớn, trước mắt hắn là một gian phòng xa lạ với chút ánh sáng mờ nhạt rọi vào từ cửa sổ khép hờ
Tả Hàng
Chẳng phải ta đã nói rồi sao //lạnh giọng//
Tả Hàng
Nếu người còn dám chạy thì nên chạy cho thật xa
Tả Hàng
Đừng để bị ta bắt lại
Tả Hàng không nhanh không chậm bước tới bàn trà, bình thản cầm lấy cây roi từ từ tiến về phía Trương Cực
Trương Cực
//vô thức lùi ra sau// Ngươi…ngươi đừng qua đây…
Tả Hàng
Điều này không phụ thuộc vào người đâu
Trương Cực
Ta là hoàng tử, ngươi là thần tử
Trương Cực
Ngươi dựa vào đâu mà có quyền kiểm soát ta //lớn tiếng//
Trương Cực
Dám buông lời phạm thượng như vậy, không sợ ta cho người ấy mạng ngươi sao? //ánh mắt căm phẫn nhìn cậu//
Tả Hàng
Có quyền có thế, lấy được lòng bách tính mới xứng đáng làm hoàng tử //mặt lạnh//
Tả Hàng
Còn nếu không có quyền lực, không người hỏi han
Tả Hàng
Ngay cả làm nô tài cũng không xứng
Tả Hàng
//mạnh tay bóp lấy cằm Trương Cực// Đạo lý này, thất điện hạ hẳn là hiểu rõ nhất mà
Trương Cực
Ngươi…ngươi…buông ta ra…
Hắn đẩy mạnh Tả Hàng rồi lao về phía cửa nhưng vừa chạy được vài bước thì đã bị người kia giữ lại
Trương Cực
Ngươi cút ra ngay…
Cậu mặc kệ Trương Cực phản kháng mà đè hắn xuống giường, dùng tay bịt miệng không cho hắn nói thêm gì nữa
Tả Hàng
Người còn không chịu nhìn xem bản thân đang ở trong hoàn cảnh nào rồi
Tả Hàng
Bên ngoài còn rất nhiều người đang chờ gặp ta
Tả Hàng
Nếu điện hạ không quan tâm ngày mai danh tiếng của người sẽ nổi khắp kinh thành thì có thể gào hét to hơn
Tả Hàng
Được rồi, chỉ cần người ngoan ngoãn nghe lời thì chuyện bỏ trốn vừa rồi
Tả Hàng
Ta sẽ không truy cứu nữa //giữ chặt hai tay hắn lên đỉnh đầu//
Trương Cực
Ngươi là tên thái giám khốn khiếp
Trương Cực
Tốt nhất ngươi nên cầu nguyện bản thân đừng rơi vào tay ta
Trương Cực
Bằng không ta chắc chắn sau này từng nhát từng nhát chặt sống ngươi
Tả Hàng
Được, ta sẽ chờ xem
Tả Hàng
Cuối cùng ai thắng ai bại //cúi xuống cắn mạnh vào hõm cổ hắn//
Trương Cực
Ức… //nhắm mắt chịu đựng//
Hơi nước bốc lên từ bồn tắm trắng xoá, Trương Cực tựa lưng vào thành bồn tắm lớn ngả đầu ra phía sau. Từng giọt nước chảy dọc từ cổ rồi tan vào làn nước ấm
Trên da thịt trắng đâu đó vẫn có thể nhìn thấy những vết hằn xanh đỏ loang lổ, dấu tích của đêm trước vẫn chưa kịp dịu đi
Bên ngoài màn trướng hơi nước, một nô tài trẻ tuổi quỳ rạp xuống đất, đầu hơi cúi, không dám nhìn thẳng vào người đang ở bên trong
Nhân vật phụ
Điện…Điện Hạ…
Nhân vật phụ
Nô tài xin lỗi người
Nhân vật phụ
Thần cũng là bởi vì bất đắc dĩ nên mới…
Trương Cực
Chỉ còn lại một mình ngươi sao //không cảm xúc//
Nhân vật phụ
Vâng…Tể tướng đuổi hết mọi người đi rồi
Nhân vật phụ
Những ai ngoan cố làm trái lệnh đều đã bị giết hết
Trương Cực
//cười nhạt// Kẻ thua người thắng
Trương Cực
Ta vốn dĩ muốn thoát khỏi cái lồng này, từ nay mai danh ẩn tính
Trương Cực
//đứng dậy mặc y phục// Nhưng hắn…sẽ không để ta rời đi
Trương Cực
Cho nên ta…đã không còn nơi nào để chạy nữa. Chỉ có thể chống lại thiên hạ!
Trương Cực
Là người duy nhất theo ta từ nhỏ nhưng ngươi lại hèn nhát
Trương Cực
Vậy thì theo ta có lợi ích gì?
Nhân vật phụ
Điện hạ tha mạng //liên tục dập đầu dưới chân hắn//
Trương Cực
Ta sẽ kiếm một lý do để ngươi rời đi. Từ nay về sau trời đất rộng lớn, đừng để ta thấy ngươi nữa
Nhân vật phụ
Tạ điện hạ //cúi đầu//
Trương Cực
//ánh mắt vô hồn nhìn ra bên ngoài cửa sổ// …
Nhân vật phụ
Đại nhân //cúi đầu//
Tả Hàng
//nhíu mày nhìn khay thức ăn còn chưa động đũa// Lại không chịu ăn cơm sao?
Tả Hàng
Đến nước cũng không uống?
Nhân vật phụ
//quỳ xuống// Đại nhân thứ tội
Tả Hàng
Thay đầu bếp khác đi //nói rồi mở cửa bước vào phòng//
Trương Cực vẫn giống như mọi khi, không nói gì ngồi một chỗ nhìn ra ngoài, chẳng thèm quay đầu nhìn cậu lấy một cái
Tả Hàng
Muốn tuyệt thực tự sát à? //đứng bên cạnh giường//
Trương Cực
Lần đầu tiên ta gặp ngươi…ngươi đã giết người
Trương Cực
Qua ngần ấy năm vẫn vậy
Trương Cực
//bước xuống giường// Ngươi chẳng có chút thay đổi gì cả
Trương Cực
Không đúng, ngươi đã thay đổi rồi…trở nên tàn nhẫn hơn //nhìn thẳng vào mắt cậu//
Tả Hàng
Trong cái hoàng cung lạnh lẽo này
Tả Hàng
Mình không tàn nhẫn thì người khác sẽ tàn nhẫn với mình
Tả Hàng
Thất điện hạ không cần phải giả bộ vô hại như thế trước mặt ta
Tả Hàng
Người từ lãnh cũng bước được ra ngoài vậy thì thủ đoạn chắc cũng chẳng thua kém gì ta là bao //muốn chạm vào mặt hắn//
Tả Hàng
Chi bằng chúng ta thoả hiệp với nhau đi
Cậu cầm chén cháo nóng hổi còn đang bốc khói nghi ngút vừa được cung nữ mang tới, bước đến gần Trương Cực, giọng điệu dịu đi vài phần, mang theo chút ôn nhu hiếm thấy
Tả Hàng
Người ăn hết chén cháo này đi rồi ta sẽ đưa người ra ngoài săn bắn
Trương Cực
Bãi săn bắn hoàng gia hoàng tử đều có thể ra vào tuỳ ý
Trương Cực
Ta không cần ngươi
Tả Hàng
Thất điện hạ đúng là nhiều việc mau quên
Tả Hàng
Người đã chọc giận bệ hạ nên bị cấm túc
Trương Cực
Đó chẳng phải là âm mưu của ngươi sao!
Tả Hàng
Nhưng bệ hạ tin ta chứ không hề tin người
Trương Cực hai tay siết chặt thành nắm đấm, tức giận nhưng lại chẳng thể làm gì được bởi vì những điều đối phương nói, tới nửa chữ cũng không sai. Chống cự chỉ là biện pháp để kéo dài thời gian
Phụ hoàng xưa nay vốn chẳng xem hắn là cốt nhục
Năm ấy, khi hạ thánh chỉ giam hắn vào lãnh cung, triều đình chưa ai dám bàn tán, nhưng thiên hạ đều ngầm hiểu
Trong mắt hoàng đế cao cao tại thượng, hắn từ lâu đã không còn là hoàng tử, thậm chí…chẳng khác gì kẻ dư thừa trong hoàng thất
Chương 2: Không Để Ta Vào Mắt
Trương Cực
//giật lấy chén cháo từ tay cậu// Ta làm theo ý ngươi là được chứ gì!
Trong suy nghĩ của Trương Cực, người trước mặt rõ ràng là miệng cười mắt lạnh, thủ đoạn lại thâm sâu khó lường
Nếu cứ khăng khăng cố chấp, không chịu thuận theo ý cậu, e rằng những ngày tháng về sau...sẽ chẳng được sống yên ổn
Chung quy cũng chỉ là một bát cháo thôi, đâu phải chuyện gì quá nhục nhã
Trương Cực
//định đưa lên miệng uống// …
Trương Cực
Ngươi lại định giở trò quỷ gì nữa? //mất kiên nhẫn//
Tả Hàng
Vẫn là điện hạ hiểu ta nhất //mỉm cười//
Tả Hàng
Chén cháo này để một ngày nguội mất rồi, để ta làm ấm rồi giúp người ăn
Chưa kịp để hắn phản ứng, Tả Hàng đã nâng bát cháo lên, uống liền một ngụm
Tiếp đó, cậu kiễng chân lên kéo Trương Cực lại gần, tay siết nhẹ sau gáy không để hắn tránh đi, thông qua cách ám muội nhất giúp hắn ăn cháo
Chỉ thấy hai mắt hắn mở to, sau vài giây đã đẩy cậu ra, trừng mắt ghét bỏ
Tả Hàng
//bình thản lau đi vết máu ở khoé môi// …
Tả Hàng
Ăn hết chén cháo đó, nếu không thì đừng trách! //bỏ đi//
Tả Hàng
//ép sát// Điện hạ, ta nhớ người quá…
Tả Hàng hai má đã đỏ ửng, ánh mắt có chút mơ hồ, đâu đó còn có thể ngửi thấy mùi rượu trên cơ thể
Trương Cực
Muốn phát tiết thì ra ngoài cung mà tìm người, tới chỗ ta làm gì?
Tả Hàng
Sao lại phải ra ngoài cung…ta ở đây…chỉ muốn người thôi //phà hơi nóng vào tai hắn//
Trương Cực
//nhăn mặt// Tránh ra!
Tả Hàng
Điện hạ lạnh lùng thật đó
Trương Cực
Ngươi đừng có coi ta là nữ nhân nữa
Tả Hàng
Ta chưa bao giờ coi người là nữ nhân
Tả Hàng
Ta luôn coi người là người yêu của ta mà
Tả Hàng
Những huynh đệ tốt của người đều muốn có được sự sủng ái của ta
Tả Hàng
Nữ nhân bên ngoài tranh giành đấu đá sứt đầu mẻ trán cũng chỉ để ta nhìn bọn họ nhiều hơn
Tả Hàng
Vậy mà ta lại chọn nâng niu, trân trọng một người tới ngoảnh đầu nhìn ta một cái cũng không nguyện ý
Trương Cực
//đơ người// …
Tả Hàng
Điện hạ nói xem có ngu ngốc không?
Trương Cực
Đừng nói nhảm nữa, mệt thì lên giường ngủ đi //chuyển chủ đề//
Tả Hàng
Tại sao người lại né tránh?! //ánh mắt đột nhiên thay đổi//
Trương Cực
Tả Hàng, ngươi nghe cho rõ đây
Trương Cực
Thứ ta muốn chính là quyền lực và ta sẽ dùng mọi thứ mình có để đổi lấy, nhưng tuyệt đối không dùng thân thể và tình cảm của mình
Tả Hàng
Vậy thì trừ hai thứ đó ra, còn thứ gì khác người có thể trao cho ta đây?
Trương Cực
Ngươi giúp ta một tay, sau này thành công ta nhất định không bạc đãi ngươi //nghiêm túc//
Tả Hàng
Ha, hiện tại người luôn miệng nói muốn tiêu diệt Phủ Tể Tướng, muốn xé xác ta thành từng mảnh, còn nói gì đến tương với lai
Tả Hàng
//đẩy hắn xuống giường// Ta đường đường là Tể Tướng đại nhân được bệ hạ tín nhiệm, cần gì phải giúp người lật đổ truyền đình chứ
Tả Hàng
Trương Cực, người ngây thơ quá rồi
Trương Cực
Khốn kiếp! Buông ra!
Tả Hàng
Chiều ta đi…thưa điện hạ…
Cùng lúc đó, ở Trường Dạ Cung
Hoàng Quý Phi - Triệu Nhược Hàm
Một đám phế vật!
Nữ nhân đang ngồi trên ghế đột nhiên nổi giận đùng đùng chộp lấy tách trà còn đang bốc khói, vung tay ném thẳng xuống phía đám thị vệ đang quỳ rạp trên nền đất lạnh
Hoàng Quý Phi - Triệu Nhược Hàm
Ngay từ ban đầu không giết chết nó ở trong lãnh cung
Hoàng Quý Phi - Triệu Nhược Hàm
Bây giờ thì hay rồi, nó không những sống sót mà còn được đưa tới Phủ Tể Tướng ăn sung mặc sướng trở thành sủng vật của Tả Hàng
Hoàng Quý Phi - Triệu Nhược Hàm
Tiện nhân năm đó nhân lúc bổn cung mang thai liền quyến rũ bệ hạ, một bước lên tiên trở thành phi
Hoàng Quý Phi - Triệu Nhược Hàm
Sinh hạ ra thứ nghiệt chủng kia
Hoàng Quý Phi - Triệu Nhược Hàm
Khó khăn lắm mới trừ khử được ả ta, giờ lại phải nghĩ cách đối phó với con của ả
Hoàng Quý Phi - Triệu Nhược Hàm
Bổn cung vừa nhìn thấy nó liền cảm thấy chướng mắt vô cùng!
Đại Hoàng Tử - Trương Tử Lâm
Mẫu phi đừng tức giận nữa, hắn làm sao đủ bản lĩnh để đấu lại chúng ta cơ chứ?
Hoàng Quý Phi - Triệu Nhược Hàm
Con suy nghĩ đơn giản quá rồi
Hoàng Quý Phi - Triệu Nhược Hàm
Tả Hàng đó, chính là người gián tiếp giúp phụ hoàng của con đoạt mạng những kẻ phản tặc của Tề gia
Hoàng Quý Phi - Triệu Nhược Hàm
Là trọng thần của triều đình, đặc biệt được bệ hạ tín nhiệm
Hoàng Quý Phi - Triệu Nhược Hàm
Ta chỉ sợ…hắn sẽ âm thầm giúp đỡ thằng nghiệt chủng đó trả thù
Đại Hoàng Tử - Trương Tử Lâm
Nếu người đã thấy hắn chướng mắt, vậy để nhi thần nghĩ cách khiến hắn không ngóc đầu lên được
Hoàng Quý Phi - Triệu Nhược Hàm
Con có chắc không? //đa nghi//
Đại Hoàng Tử - Trương Tử Lâm
Đương nhiên, nhưng trước mắt còn phải nhờ mẫu phi trông chừng Tả Hàng mấy ngày
Đại Hoàng Tử - Trương Tử Lâm
Hắn không có ở đây chúng ta mới hành sự mọi thứ suôn sẻ
Hoàng Quý Phi - Triệu Nhược Hàm
//ngồi xuống// Được!
Nhân vật phụ
Điện hạ…người say rồi
Nhân vật phụ
Chúng ta mau vào trong thôi //muốn đỡ hắn lên//
Trương Cực
Buông ra! Ta…ực…tự đi được..
Trương Cực nói rồi chống tay vào cạnh bàn đứng lên, hơi thở dồn dập từng bước nặng nề trở về phòng của mình
Nằm một lúc, hắn mới bắt đầu cảm thấy cơ thể có chút kỳ lạ
Rõ ràng chỉ là chút rượu bình thường, sao lại nóng như vậy…còn ngứa nữa…thật sự rất khó chịu
Trương Cực
Người đâu rồi… //thở dốc//
Ngay lúc ấy, cửa phòng đang đóng kín đột nhiên bị đẩy ra
Một cô gái với khuôn mặt xinh đẹp cùng dáng người nhỏ nhắn bước vào, chậm rãi tiến lại gần Trương Cực
Nhân vật phụ
//chạm vào// …
Trương Cực
Ngươi đang làm gì vậy!? //không nhận ra người trước mặt là ai//
Nhân vật phụ
Đừng trách ta //đè lên người hắn//
Nhân vật phụ
Nếu có trách thì trách ta và ngươi sinh ra trong gia đình đế vương
Đại Hoàng Tử - Trương Tử Lâm
Sau khi chuyện này thành công ta đảm bảo Ngọc gia sẽ bình an vô sự
Đại Hoàng Tử - Trương Tử Lâm
Dùng mạng của một mình ngươi đổi lấy sự yên ổn cho cả gia tộc, cũng không thiệt đâu //ném cho cô ta một lọ xuân dược//
Nhân vật phụ
Xin lỗi…Thất Điện Hạ
Nhân vật phụ
Vì gia tộc…ta chỉ có thể hi sinh người //cúi người xuống định hôn đối phương//
Chương 3: Tề Chu
Và rồi, Trương Cực không chút do dự, theo bản năng mà đẩy người kia ra, cơ thể chật vật lao nhanh xuống giường. Hai chân đã sớm mềm nhũn nhưng vẫn cố gắng tiến về phía trước
Ngay lúc đó, cánh cửa đột nhiên bị đẩy mạnh
Tả Hàng khuôn mặt đầy sát khí xông vào phòng
Trương Cực
Ức… //ngã xuống//
Tả Hàng
//đỡ lấy// Trương Cực!
Nghe tới đây, cơn giận của cậu lên tới đỉnh điểm, ánh mắt quét qua gian phòng hỗn độn, nhanh chóng sai người bắt giữ nữ tử kia lại
Tả Hàng
//trừng mắt// Người của ta mà cũng dám động tới
Tả Hàng
Đúng là chán sống! //đưa hắn đi//
Trong phòng tắm lớn, nơi đã được chuẩn bị một bồn nước lớn
Tả Hàng cẩn thận dìu Trương Cực vào, vén tay áo, từng chút giúp hắn cởi y phục rồi đỡ hắn ngồi vào bồn nước, bản thân sau đó cũng bước xuống nước cùng hắn
Tả Hàng
//đỡ Trương Cực tựa vào vai mình// …
Nước rất lạnh, cả người hắn run rẩy liên tục nhưng khuôn mặt lại đỏ ửng không ngừng
Trương Cực
//cau mày// Lạnh…
Tả Hàng
//ôm lấy// Không sao…không sao đâu
Tả Hàng
Nếu người không tình nguyện thì ta chỉ có thể dùng cách này
Tả Hàng
Nước hơi lạnh…chúng ta ngâm một chút rồi sẽ ra ngoài //dịu dàng//
Mẹ nó! Thuốc mạnh như vậy là muốn lấy mạng người khác à?
Tả Hàng
Cứ chờ đó đi! Để ta biết được là kẻ nào giở trò, ta sẽ phanh thây kẻ đó ra! //bàn tay nắm chặt//
Khi mọi việc xong xuôi, Tả Hàng dìu Trương Cực lên giường, kéo chăn đắp kín cho hắn rồi cũng nằm xuống bên cạnh
Tả Hàng
//chống tay lên// Chỉ khi người ngủ, ta mới thực sự được ngắm nhìn dáng vẻ này của người
Tả Hàng
//vuốt ve gương mặt hắn// Người gầy quá, không chịu ăn cơm gì cả
Tả Hàng
Cũng đã mấy năm rồi
Tả Hàng
Sao người vẫn không chịu quên cái tên Tề Chu đó chứ //trầm xuống//
Hắn vẫn còn là một đứa trẻ chưa trưởng thành
Trong bãi tập bắn rộng lớn, Trương Cực bị bắt làm bia sống mua vui cho đám hoàng tử cao quý trong hoàng cung
Một mũi tên lao thẳng về phía trước, không ngoài dự đoán đã trúng vào người cậu bé tội nghiệp
Trương Cực (11 tuổi)
Ức… //ngã xuống//
Đại Hoàng Tử - Trương Tử Lâm
//ném cung tên xuống đất// Mau mang con mồi của bổn điện hạ qua đây
Tên thái giám đó khẽ cúi đầu tuân lệnh rồi tiến tới chỗ Trương Cực, xách hắn lên như một bao cát thả xuống trước mặt Trương Tử Lâm
Đại Hoàng Tử - Trương Tử Lâm
Hừ! Một kẻ ti tiện sinh ra trong lãnh cung như ngươi thật sự coi mình là hoàng tử sao?
Đại Hoàng Tử - Trương Tử Lâm
Tên tuổi còn không có, phụ hoàng thấy ngươi là tức giận
Đại Hoàng Tử - Trương Tử Lâm
Người đâu, ném tên gai mắt này xuống giếng cho ta!
Đại Hoàng Tử - Trương Tử Lâm
Để hắn tự sinh tự diệt
Trương Cực (11 tuổi)
Đừng mà…
Nhân vật phụ
Tuân lệnh! //làm theo//
Vài ngày trôi qua, dưới đáy giếng ẩm ướt, lạnh lẽo và tối tăm, thân thể nhỏ bé của hắn nằm co ro trong làn nước cạn
Mũi tên kia vẫn còn cắm sâu ở vai trái, máu nhuộm đỏ cả vạt áo mỏng, loang ra khắp mặt nước, đôi môi tái nhợt run rẩy vì lạnh
Trương Cực (11 tuổi)
//ngước lên// Ta...muốn được sống…
Trương Cực (11 tuổi)
Ông trời ơi...làm ơn cứu ta //chầm chậm đưa tay hứng lấy giọt nước chảy xuống//
Trương Cực (11 tuổi)
Ai cũng được…có thể đến cứu ta được không? //thều thào//
Trương Cực (11 tuổi)
//cảm nhận được mình đang bị ai đó bế đi// Huynh…huynh là ai?
Đối phương không trả lời, chỉ im lặng tiếp tục bước đi
Vừa lạnh vừa cứng chắc là áo giáp, hẳn là thị vệ trong cung rồi
Nhân vật phụ
Tề tiểu Tướng Quân
Nhân vật phụ
Sao ngài lại ở đây, lão tướng quân đang đợi ngài ngoài cổng Tây thành kìa
Tề Chu
Ta biết rồi //đưa hắn cho một thị vệ khác//
Tề Chu
Gọi thái y tới trị thương cho đệ ấy //quay đầu//
Trương Cực (11 tuổi)
//đưa tay về phía y// … *đừng đi…*
Trương Cực
//nắm lấy cổ tay cậu// Đừng đi…
Tả Hàng
//mỉm cười đưa tay định xoa đầu hắn// …
Trương Cực
Tề Chu đừng đi mà…
Nụ cười của Tả Hàng bỗng chốc đã cứng đờ rồi lại chuyển thành không vui buông tay hắn ra, trong ánh mắt lộ rõ vẻ thất vọng rời đi
Mũi lên lao vun vút nhắm thẳng về phía hồng tâm. Ngay sau đó là hàng loạt tiếng reo hò tán thưởng của các binh lính
Một Trương Cực bé xíu chầm chậm tiến tới giúp y nhặt mũi tên bị rơi xuống mặt đất
Trương Cực (11 tuổi)
//đứng lên// …
Tề Chu
//quỳ một gối xuống// Có muốn học không?
Trương Cực (11 tuổi)
A…đệ…
Trương Cực (11 tuổi)
Đệ muốn…
Những binh lính xung quanh đều đã đi hết, chỉ còn lại Tề Chu và Trương Cực trên bãi tập
Tề Chu
//nắm lấy tay hắn// Cầm chắc tay thế này…kéo dây chậm thôi, đừng sợ
Hắn ngẩng đầu, ánh mắt đen láy chăm chú nhìn người kia. Từng đường nét dịu dàng, từng hơi thở gần sát khiến trái tim nhỏ đập loạn
Đây là ân nhân cứu mạng mình. Huynh ấy đúng là người tốt
Trương Cực (11 tuổi)
//bắn trượt tấm bia// Xin…xin lỗi
Tề Chu
Không sao đâu, tốt hơn ta rồi
Tề Chu
Lần đầu ta bắn trượt xa đến ba mét, mãi họ mới tìm được mũi tên của ta
Trương Cực nghe người kia vừa động viên lại vừa giống như đang kể chuyện cười cho mình nghe, tâm trạng vô cùng vui vẻ
Tề Chu
Tạm biệt anh bạn nhỏ
Tề Chu
Lần sau ta lại dạy đệ //mỉm cười//
Từ giây phút đó, nụ cười tràn đầy sức sống của người ấy cứ như vậy mà ăn sâu vào tâm trí hắn, trở thành ánh sáng duy nhất trong những năm tháng tối tăm của cậu nhóc mười một tuổi
Trương Cực
//cầm trên tay một mũi tên gỗ// Huynh nói lần sau sẽ dạy ta
Trương Cực
Nhưng cuối cùng huynh lại thất hứa
Trương Cực
Ta đã mười chín tuổi rồi, Tề Chu…
Trương Cực
Ta bây giờ cưỡi ngựa bắn tên đều đã thuần thục…vậy tại sao huynh vẫn không quay lại kiểm tra… //nắm chặt mũi tên trong tay//
Mặc dù người làm thầy như như huynh không có trách nhiệm, chỉ dạy ta duy nhất đúng một lần nhưng làm cho ta cả đời cũng không thể nào quên được
Trương Cực
//rơi nước mắt// …
Download MangaToon APP on App Store and Google Play