Quỹ Đói
Điềm Báo
//suy nghĩ//
*hành động*
"thì thầm"
Vào một buổi tối yên ắng tỉnh lặng như những ngày thường.
Tại một ngôi nhà nhỏ trong rừng, ánh đèn vàng từ ngôi nhà hắt ra kèm theo những tiếng cười nói vui vẻ khiến bầu không khí vô cùng ấm cúng .
Tôi ngồi gọt táo trên sofa trong phòng khách cùng chị gái tán gẫu.
Bổng tiếng mẹ từ trong bếp vọng ra.
mẹ
*lo lắng* bố các con về chưa?.
sương tuyết
Vẫn chưa mẹ ạ.
mẹ
không biết bố các con có làm sao không ta lo quá.
Kim ý
*hí hửng*có gì đâu mà lo mẹ , hôm nay là Sinh nhật con mà ,chắc bố đi mua bánh cho con rồi .
Tiếng tay nắm cửa bị vặng liên tục.
Tôi và chị đồng thời nhìn ra phía cửa.
Chị thản nhiên hất nhẹ cầm ra hiệu cho tôi đi mở cửa.
sương tuyết
*Rời ghế+bước tới tủ để giày*
sương tuyết
*Lấy chìa khóa trên tủ để giày*
Tôi bước ra cửa, quây đầu lại tôi thấy chị chạy nhanh vào bếp, không quan tâm nhiều tôi cho chìa vào ổ.
Tôi mở cửa ra, tôi cứ nghĩ người xuất hiện trước mặt tôi sẽ là bố.
Nhưng không, không có ai ngoài của cả.
đối diện tôi chỉ là những cơn gió từ khắp nơi thổi tới.
Gió kèm những hạt bụi nhỏ Nó khiến tôi phải nheo mắt lại.
Khi đợt gió đi qua, tôi cảm thấy có thứ gì đó chân tôi.
sương tuyết
Một tờ giấy hình chữ nhật màu đen ư.
Khi ngắm nghía tờ giấy chán chê , sự chú ý của tôi rời đến ngoài sân.
Trên sân lúc này có hai dấu chân kì lạ, một lớn một bé.
Nhưng rõ ràng chị và mẹ ở trong nhà,cha tôi thì chưa về vậy hai dấu chân đó là của ai.
sương tuyết
*người rung lên bất giác*
sương tuyết
*nhắm mắt lại định thần*
bố
*lo lắng* con làm sao thế?.
sương tuyết
*bản năng nhét tờ giấy vào túi*
sương tuyết
*mừng rỡ* a bố về rồi .
sương tuyết
vào nhà thôi b...
bố
Tuyết này*nhét một mảnh giấy vào tay tuyết*
bố
Bố lặng lội lên chùa xin cho con giữ kĩ nhé.
Dặn dò tôi xong bố vội vào nhà chẳng để tôi kịp nói năng gì.
Thấy bố vào nhà tôi cũng không nghĩ nhiều nhét tờ giấy bố cho vào trong túi.
Tôi đi vào phòng khách định bụng sẽ gọt nốt trái táo đang gọt dỡ.
Nhưng tôi khựng lại khi nghe tiếng cải nhau trong nhà bếp.
sương tuyết
*tò mò bước vội tới của bếp*
phía trong bếp tôi thấy mẹ đứng một góc nhìn bố và chị đối diện nhau.
Mắt chị rưng rưng như chịu ấm ức rất lớn, còn bố thì nhẹ giọng khuyên chị.
bố
*nhẹ nhàng* bố xin lỗi bố quên mất.
Kim ý
*la lối*Vậy bố về trễ vậy là để làm gì?!!.
bố
*nghé tay lại thì thầm*
Kim ý
*hớn hở* bố hứa nhé.
bố
à sương tuyết lại đây ăn đi con...
Sau khi ăn bữa tối tôi lên phòng.
sương tuyết
*nhảy lên giường* A~, cuối cùng cũng được ngủ rồi .
âm thanh phát ra từ trong túi.
sương tuyết
*mò trong túi lấy hai tờ giấy ra*
sương tuyết
Một tờ đen thui và tờ giấy màu vàng?...
sương tuyết
Hôm nay thật kì lạ.
Tờ giấy màu vàng là tờ bố đã đưa,nhờ ánh sáng của đèn ngủ tôi có thể thấy mờ mờ những chữ màu đỏ trong như bùa chú.
sương tuyết
ý! hai tờ giấy này có kích thước ngan nhau.
Vì quá buồn ngủ tôi đặt hai tờ giấy lên tử đầu giường rồi thiếp đi.
Bàn Cầu Cơ
tôi bị đánh thức bởi tiếng xe ngoài nhà.
sương tuyết
Ye~ bố mẹ đi công tác rồi, hôm nay cũng là ngày đầu của kì nghỉ hè quá đã!.
vô tình tôi nhìn lên tủ đầu giường thì chỉ thấy trên đó có tờ giấy màu vàng còn tờ màu đen chẳng thấy đâu.
sương tuyết
Nó bay mất rồi sao?.
Với tinh thần phấn chấn tôi lao vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt.
sương tuyết
Hôm nay là ngày đầu tiên mình mời bạn về nhà.
sương tuyết
Phải chuẩn bị thật tốt mới được.
Sau khi vệ sinh xong tôi cầm tiền tiết kiệm rồi mang dày, bước ra ngoài của để đi mùa bánh về ăn cùng bạn.
Kim ý
Ê! Mày đi mua đồ ăn phải không?.
Kim ý
*đưa tờ giấy và hai trăm nghìn*
Kim ý
*giọng điệu ra lệnh* đi mua đồ theo danh sách này cho tao.
Kim ý
Hôm nay tao mời bạn đến chơi ,mày phải đi nhanh cho tao.
Giọng điệu đó như không cho tôi từ chối.
Tôi không muốn nói nhiều nên đành cầm lấy tiền và cái danh sách đi ra ngoài.
Tôi cố gắng đi mua thật nhanh để về chủng bị đón bạn qua chơi.
Nhưng khi về tôi thấy bạn mình đã tới.
cậu ấy ngồi kép nép giữa một đám người xa lạ.
Mặt ngượng gạo, ngại ngùng cuối mặt xuống đất không quan tâm người xung quanh đang làm gì, như muốn tách mình khỏi thế giới.
Khi cậu ấy vô tình ngước mặt lên nhìn thấy tôi khuôn mặt cô ấy vui lên trông thấy.
sương tuyết
*bước vào nhà+đống của "
Khi nghe có tiếng động tất cả những người ở phòng khách không hẹn mà cùng nhìn về phía tôi như Sinh vật lạ.
Tôi ngại ngùng đi nhanh vào bếp để trốn ánh mắt hiếu kỳ.
Kim ý
sẵn mày pha trà để tao đãi bạn nghe chưa?.
Mọi người ngồi trên ghế sofa phòng khách không ai biết nói chuyện gì, bầu không khí ngượn ngùn khó tả.
Kim ý
Này mọi người có muốn chơi trò chơi không ?.
bách cương
Chơi trò gì thế?.
mọi người đang chán nản vì không có gì chơi thì chị mở lời khiến mọi người hứng thú,nhau nhau lên.
Rồi ánh mắt chị chuyển sang tôi, ánh mắt đầy nham hiểm.
Kim ý
*dịu dàng* sương tuyết á, có một hộp trò chơi chị mới mua để ở trên gác mái.
Kim ý
Em lên lấy cho chị nha.
Kim ý
chiếc hộp màu đỏ sẫm có hoa văn màu vàng,em đừng lầm nha.
lời nói Của chị ta như đang hỏi nhưng ánh mắt lại sắt lạnh, như nếu tôi từ chối chắc chắn sẽ có chuyện không tốt xẩy đến.
Kim ý
Chiếc hộp màu đỏ sẫm có hoa văn màu vàng,em đừng lầm nha.
kĩ trúc
"tuyết à cho mình đi cùng nha"
Chúng tôi vào một căng phòng tối không có cửa sổ cũng chẳn có món đồ gì, chỉ có cầu thang dẫn đến gác mái và một bóng đèn cũ đung đưa bám đầy bụi.
sương tuyết
"ở bên khia có công tắc đèn á "
đèn được mở lên nhưng ánh sáng lờ mờ không rõ.
kĩ trúc
cậu có thấy mùi hôi thoan thoảng không?.
kĩ trúc
a sàn dơ quá, đâu đâu cũng bám bụi.
sương tuyết
Cậu thông cảm lâu quá không ai tới nên vậy.
kĩ trúc
Nhưng tớ thấy có dấu giày kìa.
kĩ trúc
đó *chỉ vào dấu giày ở dưới sàn và trên cầu thang*
sương tuyết
có thể là dấu giày của tớ và cậu.
kĩ trúc
đó chắc chắn không phải dấu giày của tớ hay cậu đâu vì dấu giày này lớn hơn sai của tớ và cậu.
sương tuyết
Lạ thật đó giờ tớ có thấy ai lên đây đâu.
sương tuyết
Chắc tớ nhớ nhầm.
kĩ trúc
Vậy thôi Lên cầu thang lấy đồ chị cậu cần đi.
Khi tôi và trúc lên gác mùi hôi thối, ẩm mốc sọc thẳng vào mũi, và còn trộn lẫn những mùi hôi thói không rõ khác kiến đầu tôi say sẫm, buồn nôn.
kĩ trúc
*bịch mũi* trong đây hôi quá, tới sấp ói rồi.
kĩ trúc
*bình tĩnh lại*cái hộp kìa.
nhờ ánh sáng từ đèn ở dưới phòng mở ảo hất lên chúng tôi có thể thấy Cái hộp đỏ với hoa văn màu vàng nằm trơ trọi giữa các món đồ trên gác.
Nó không giống những món đồ xung quanh bán nhiều lớp bụi mà lại sạch sẽ mới toanh .
kĩ trúc
qua, ở đây cái gì cũng bị dính nhiều bụi, còn bị phai màu nhưng cái này thì không, lạ ghê.
sương tuyết
Chị tớ mới mua mà.
kĩ trúc
Nhưng chị cậu để nó ở đây làm gì?, thật khó hiểu.
sương tuyết
Chúng ta đi thôi ở đây một hồi tới ngất mất.
kĩ trúc
à mà cậu có để ý không dấu chân khia cũng chỉ đi tới cái hộp này .
kĩ trúc
Mà khoang sau chỉ có dấu giày đi tới cái hộp này mà không có dấu giày đi về?.
sương tuyết
*nhắm tay trúc chạy ra khỏi gác*
sương tuyết
*thở hồng hộc* hôi quá!.
sương tuyết
Chúng ta đi xuống thôi.
thanh phong
*tự hào* Tổng số bạn gái của tôi là 34.
bách cương
Tôi thì quen mười người cùng một lúc.
Nguyệt chi
*trêu chọc* Dữ đấy.
thanh phong
ôi trời tôi tưởng ai bạn ngủ luôn ở trên không đây.
sương tuyết
*đặc hộp lên bàn*
Nhờ ánh sáng ban ngày rọi vào tù khung cửa làm phòng khách sáng bừng giúp tôi nhận ra hoa văn vàng trên hộp giống như dòng chữ nghiên ngã.
Trên hộp còn có vòng tròn chính giữa có chữ hình như chữ Hán mà tôi thấy trên tivi.
Nó làm tôi liên tưởng tới bùa chú.
Trước hợp có một ổ khóa hai bên có hai tờ giấy đến để dáng miệng hộp.
kĩ trúc
*đưa chìa khóa tới* xẳng ổ khóa đối diện em mở dùm chị nha.
sương tuyết
*ngập ngừng* em..ơ..
kĩ trúc
Em không muốn sao?.
sương tuyết
*cầm lấy* không em mở mà...
Không hiểu vì sao khi tôi cầm lấy chiếc chìa khóa người tôi nóng lên.
Nhưng bất chấp cho chìa khóa vào vặng .
Lần này tôi đã biết nơi nóng lên trên người tôi là bên hong trái.
Kim ý
Này mở ổ khóa rồi thì tháo luôn hai bên đi.
sương tuyết
*hai tay chạm vào hai lá bùa* //sao càng ngày càng nóng vậy?//
sương tuyết
A ,em đi vệ sinh chút.
Kim ý
*cười tà mị + gật đầu "
sương tuyết
Chạy vội vào nhà vệ sinh trong bếp.
Bắc Đầu Trò Chơi
sương tuyết
ruốc cuộc là chuyện gì đang xảy ra chứ?.
Tôi có cảm giác thứ gì đó cọm cọm.
sương tuyết
*Móc túi* là tờ giấy vàng bố đưa.
sương tuyết
Rõ ràng mình đã để nó trong phòng mà.
sương tuyết
Nó hơi dơ vậy ta.
sương tuyết
cứ cảm thấy điều gì đó bất an bồn chồn.
sương tuyết
*bước ra phòng khách*
kĩ trúc
*ánh mắt lo lắng nhìn tuyết*
Kim ý
*ngoắt tay* ấy ra rồi à lại đây.
Chiếc hộp đã được mở ra nhưng nó lại bị vức dưới sàn, còn trên bàn là một bản gỗ và miếng gỗ.
sương tuyết
//bàn cầu cơ?//
sương tuyết
//mình đã từng thấy nó trên mạng//
Kim ý
Lại đây chơi nào tuyết.
bách cương
trước khi chơi đống hết rèm cửa trước đã.
thanh phong
phải chơi cái này mà sáng bừng như vậy không vui.
Kim ý
Thôi nhà tôi để tôi chứ.
Mọi người đầy đủ mắt nhìn vào bản cầu cơ.
Của sổ đã bị đóng lại nguồn ánh sáng duy nhất chỉ là ảnh đèn cầy lấp ló.
Kim ý
Mọi người đặt tay lên con cơ đi.
sương tuyết
Chúng ta sẽ chơi cầu cơ sau?.
bách cương
Nó chẳng phải rõ quá còn gì.
Nguyệt chi
Vậy cũng hỏi được.
thanh phong
Em cậu quê mùa quá đi.
Kim ý
*cười ngượng* chúng ta chơi tiếp đi.
Sau khi mọi người điều đặt ngón tay trên con cơ chị tôi dùng tay trái lấy ra một mẫu giấy, rồi đọc bài vè.
Kim ý
được rồi mọ người i hỏi đi.
Nguyệt chi
có linh hồn nào hiện diện ở đây không?.
Con cơ im lặng chẳng có sự nút nhích nào.
Nhìn nó không có chuyển động lòng tôi thấy nhẹ nhõm phần nào.
kĩ trúc
Nếu không có gì thì chúng t...
mọi người hồi hợp, hóa hức chăm chú nhìn vào con cơ.
Nó duy chuyển tới góc dưới góc bên phải bàn cầu cơ nơi có chữ quỹ.
kĩ trúc
A, quỹ...quỹ chúng ta không nên chơi tiếp...kết thúc trò chơi đi..
bách cương
*quây qua* Sợ gì, đồ nhát gan.
mặc kệ lời cảnh báo của trúc mọi người tiếp tục chơi.
Còn về phần tôi tôi chả quan tâm chuyện gì vì tôi vẫn cảm thấy nóng trác từ lá bùa trong trong túi.
sương tuyết
//biết vậy vức nó đi rồi//
thanh phong
được rồi mày chết vì sao?
con rục rịch lao tới các chữ cái.
Kim ý
*hào hứng* ô! là chết đói.
bách cương
ê tao nghe nó có thể dự đoán cái chết đó.
bách cương
Tôi sẽ chết ra sao?.
Con trỏ bắt đầu di chuyển.
đường tú
tụi bây đùa nhạc thật.
thanh phong
Nè mày có muốn thử không?.
bách cương
Không hề đùa nha anh bạn.
đường tú
*cười khẩy* vậy tôi ch...
chưa để tú nói hoàng chỉnh câu hỏi con trỏ đã dịch chuyển, như biết trước thứ cậu ta muốn hỏi.
Kim ý
Qua! hay ho lắm phải không?.
đường tú
Là hai tụi bây làm phải không?
đường tú
Chắc chắn chỉ có thể là một trong hai tụi bây.
Nguyệt chi
được rồi, để tao hỏi coi nó có thật không.
Nguyệt chi
ngươi hãy chứng minh sự tồn tại của mình đi.
Ngọn nến thứ ánh sáng duy nhất trong phòng bị thổi tắc.
sương tuyết
*chợp lấy bên cạnh*
sương tuyết
//trống không//
sương tuyết
*hoảng loạn* trúc trúc.
thanh phong
ây da sao lại có gió chứ.
bách cương
*đặc tay lên vay tuyết* bình tĩnh chỉ là gió thôi mà.
trong bở ngỡ vì ngọn nến bị dập tắt mọi người bất giác rời tay khỏi con cơ.
Nguyệt chi
*nói với đường tú*đấy cậu tin chưa.
thanh phong
*ngoáy tai* tôi là thanh phong, đường tú thì quẹo phải.
Nguyệt chi
*ngại ngùng* a,lộn xíu.
bách cương
Thôi nào hoãn gì.
bách cương
anh còn không sợ em sợ gì?.
bách cương
Anh hát cho em một bài nha.
đường tú
Tôi không có điếc.
sương tuyết
Bạn em đâu rồi?!.
Những lời nói ồn ào bỗng yên bạch.
Mọi người cùng một lúc nhìn về hướng phát ra âm thanh.
thanh phong
Trời tưởng gì để tôi sửa.
Nguyệt chi
Mở rèm ra là được mà.
sương tuyết
Em cảm thấy bất an quá.
đường tú
Chắc bạn em đi vệ sinh rồi.
Nguyệt chi
này bên ngoài đen nghịch, hình như mưa rồi.
Kim ý
thôi mở rèm ra thôi ích nhất cũng có một chúc ánh sáng.
bách cương
ê!, ba giờ rồi kìa.
Kim ý
Dù gì trời cũng mưa mọi người ở lại nhà tôi đi.
Kim ý
nhà tôi có phòng cho khách á.
Kim ý
Tôi và chi ở phòng tôi.
Kim ý
Phong,tú và cương ở phòng khách.
Kim ý
bé kỹ trúc và em tôi ở chung.
Nguyệt chi
ơ mà em cậu đâu?.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play