Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[Cực Hàng]“Cậu Là Địa Ngục Đẹp Nhất Đời Tôi"[JiHang]

Chào mừng đến địa ngục

Mở đầu:Chào mừng đến địa ngục
Ký túc xá nam khu B, phòng 307. Trời mưa, ẩm thấp và mùi tường ẩm lâu ngày len vào cả giấc thở.
Tả Hàng đặt vali xuống, áo sơ mi thấm mưa dính sát vào da, trắng và mỏng như một lớp giấy lụa. Cậu im lặng nhìn quanh. Giường tầng, tường ẩm, ánh sáng đèn vàng nhạt như sắp tắt.
Nay là một ngày mưa,thời tiết có vẻ không chào đón cậu đến nơi này
Trên giường cạnh cửa sổ, có một người con trai đang ngồi.
Hút thuốc. Tay áo xắn tới khuỷu. Mắt lạnh, rất lạnh.
Trương Cực
Trương Cực
Người mới?
Giọng người đó vang lên, không to nhưng đủ nặng khiến không khí trong phòng chùng xuống
Tả Hàng
Tả Hàng
Ừ. Tôi là Tả Hàng
Tả Hàng nhìn thẳng. Mắt cậu sáng, nhưng không ướt. Là kiểu ánh mắt khiến người ta nhầm tưởng cậu yếu đuối, rồi phát hiện ra mình đang chạm phải một khối đá rắn hơn mong đợi.
Trương Cực bước tới. Gần. Gần đến mức Tả Hàng nghe được mùi khói thuốc vương trên áo cậu ta. Bàn tay to, thô, nắm lấy cổ áo sơ mi trắng, kéo nhẹ xuống.
Trương Cực
Trương Cực
Ở đây,...
Trương Cực nói khẽ
Trương Cực
Trương Cực
không có thiên thần. Mày tới nhầm chỗ rồi
Tả Hàng không né, cũng không phản kháng.
Tả Hàng
Tả Hàng
Tôi biết. Nhưng ai nói tôi là thiên thần
Trương Cực siết tay mạnh hơn một chút, rồi buông ra. Áo Tả Hàng nhăn lại, vết đỏ hiện mờ trên cổ.
Một giây im lặng
Trương Cực
Trương Cực
coi trừng đấy
Trương Cực quay lưng về giường, giọng lạnh tanh
Trương Cực
Trương Cực
Ở đây là địa ngục
Tả Hàng khẽ cười, không lớn, nhưng đủ khiến lưng Trương Cực hơi cứng lại
Tả Hàng
Tả Hàng
Vậy trùng hợp quá. Tôi vốn không định tìm thiên đường
Vì xoá hai bộ truyện trước nên giờ bù lại cho mọi người bộ này
Yên tâm bộ này sẽ end đang hoàng

Có người từng chết ở phòng này

Chương 1 – Có người từng chết ở phòng này
Kí túc xá nam Phòng 307 sáng sớm, mưa vẫn chưa dứt. Trời âm ẩm, tường phòng lấm tấm những mảng ố màu xám tro. Tả Hàng tỉnh dậy sau một giấc ngủ ngắn và chập chờn. Trong mơ, có ai đó gọi tên cậu. Giọng nhẹ như hơi thở, vang trong tai đến khi tỉnh hẳn vẫn chưa tan.
Cậu lặng lẽ thay đồ. Đồng phục sơ mi trắng, cà vạt đen lỏng. Trương Cực vẫn nằm, tay vắt trán, mắt không nhắm
Trương Cực
Trương Cực
Mày đi đâu
Giọng cậu ta khàn như đá mài vào sắt rỉ.
Tả Hàng
Tả Hàng
Tới lớp
Trương Cực ngồi dậy, tóc rối, mắt đỏ.
Trương Cực
Trương Cực
Mày nghe thấy gì đêm qua không?
Tả Hàng
Tả Hàng
Không,chuyện gì?
Trương Cực bật cười, không có chút ấm áp nào.
Trương Cực
Trương Cực
Phòng này từng có người treo cổ chết. Ngay trên giường mày đang nằm
Tả Hàng quay lại, mắt khẽ giãn ra.
Tả Hàng
Tả Hàng
đùa à?
Trương Cực
Trương Cực
không đùa. Tụi ở tầng dưới nghe tiếng cào tường mỗi đêm. Nhất là đêm mưa.
Trương Cực bước đến cửa sổ, chỉ vào vết móng tay hằn trong lớp vữa tường.
Trương Cực
Trương Cực
Đó. Thấy không? Vẫn còn nguyên.
Tả Hàng bước lại, nhìn. Quả thật... có
Một dãy mảnh vỡ mờ nhạt, như thể ai đó từng cố gắng cào rách tường trước khi ngừng thở.
Trương Cực
Trương Cực
Người ta nói...
Trương Cực dựa lưng vào tường, mắt tối sầm
Trương Cực
Trương Cực
…thằng đó chết vì thất tình. Gửi thư cho bạn cùng phòng. Không ai đáp
Tả Hàng
Tả Hàng
Rồi thì sao
Tả Hàng hít sâu một hơi. Không rõ là lạnh vì mưa, hay vì… ánh mắt Trương Cực cứ như đang đo xem mình có sợ không.
Trương Cực
Trương Cực
không ai dám ngủ giường dưới nữa. Cho đến khi mày tới đây
Cậu không sợ.
Chỉ thấy… trùng hợp quá.
Bởi vì cậu cũng từng viết thư. Và cũng chẳng ai bao giờ trả lời.
Lúc xuống lớp, không khí cũng chẳng khá hơn. Căn phòng đầy ánh đèn nhưng vẫn nặng mùi ẩm mốc, như có cái gì đè xuống vai.
Tả Hàng ngồi bàn gần cửa sổ. Cậu vừa đặt cặp xuống thì có ai đó kéo ghế, ngồi kế bên.
Trương Cực.
Trương Cực
Trương Cực
Đây không phải chỗ của mày
Tả Hàng
Tả Hàng
thì sao?muốn làm gì?
Trương Cực
Trương Cực
Trông mày giống người sống không có ai chống lưng. Cảm thấy hơi sót
Tả Hàng nhìn cậu ta một lúc.
Tả Hàng
Tả Hàng
bị hâm à?
Trương Cực không trả lời. Chỉ đưa tay lên, kéo nhẹ cổ áo sơ mi của Tả Hàng xuống một chút.
Trương Cực
Trương Cực
Da trắng, cổ mảnh. Rất dễ để lại dấu bầm tím
Tả Hàng gạt tay cậu ta ra.
Trương Cực
Trương Cực
Mày không sợ tao à?
Trương Cực hỏi, hơi nghiêng đầu.
Tả Hàng
Tả Hàng
Không
Trương Cực
Trương Cực
vì mày nghĩ tao chỉ dọa?
Tả Hàng
Tả Hàng
Vì tôi từng sống với người đáng sợ hơn anh.
Một tia gì đó lóe lên trong mắt Trương Cực. Cậu ta không cười nữa chỉ im lặng nhìn Tả Hàng, thật lâu. Lâu đến mức người xung quanh bắt đầu rời mắt khỏi điện thoại để nhìn cả hai người.
Giáo viên bước vào.
cô Hạ
cô Hạ
Trương Cực, em ngồi về chỗ cũ đi
Trương Cực
Trương Cực
Em xin phép chuyển chỗ.
cậu ta đáp, mắt không rời khỏi Tả Hàng
Trương Cực
Trương Cực
Ngồi với bạn mới. Đỡ cô độc.
Giáo viên thở dài.
cô Hạ
cô Hạ
tùy em. Nhưng đừng để lớp này lại có người chuyển trường nữa.
Tả Hàng quay đầu.
Tả Hàng
Tả Hàng
Hả?!
Giáo viên như sực nhớ ra, im lặng rồi đi thẳng lên bảng. Không ai nói thêm gì
Chỉ có gió từ cửa sổ thổi vào. Lạnh. Buốt. Mang theo một mùi rất lạ
Mùi như... cúc trắng đã héo.

Mắt người không nhìn thấy hết mọi thứ

Chương 2 – Mắt người không nhìn thấy hết mọi thứ
Tiết thứ ba. Môn Sinh học.Cô giáo đang giảng về cấu trúc thần kinh, nhưng Tả Hàng không thể tập trung. Cậu cứ có cảm giác… từ phía sau, có ai đang nhìn mình chằm chằm.
Không phải Trương Cực. Cậu ta đang ngủ gục, đầu dựa vào bàn, tóc phủ nửa mặt.
Tả Hàng liếc ra sau
Trống trơn
Không ai nhìn. Cũng không có ánh mắt nào.
Chỉ là… một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng.
Ra chơi
Tả Hàng đi rửa tay ở nhà vệ sinh cuối hành lang. Nơi đó vắng, nước nhỏ giọt đều đều, ánh đèn chớp nháy như sắp hỏng.
Cậu vừa mở vòi thì một cánh cửa nhà vệ sinh cuối bật ra. Két… chậm rãi. Không tiếng bước chân. Không gió
Tả Hàng đứng yên. Tim đập nhanh hơn. Cậu chầm chậm nhìn qua gương.
Không ai
Nhưng… gương méo. Hình phản chiếu của mình đang cười, dù môi cậu không nhúc nhích.
Rắc
Một tay từ phía sau vỗ mạnh vào vai.
Tả Hàng giật bắn người, xoay phắt lại
Trương Cực
Trương Cực
Chết điếng rồi hả?
Hắn nói, tay đút túi quần, khóe môi nhếch nhẹ.
Tả Hàng nén thở
Tả Hàng
Tả Hàng
Anh theo dõi tôi?
Trương Cực
Trương Cực
Không. Tao đi tìm mày vì lớp bảo mày ra đây lâu chưa quay lại.
Tả Hàng liếc gương thêm lần nữa. Bóng mình… bình thường. Không còn nụ cười lạ kia.
Cậu rửa tay thật nhanh, lau khô rồi quay đi.
Trương Cực
Trương Cực
Đừng đi một mình ra cái chỗ dơ bẩn này nữa
Trương Cực nói với theo
Tả Hàng
Tả Hàng
Tại sao?
Trương Cực
Trương Cực
Bởi vì tao không thích có xác chết thứ hai trong trường
Buổi chiều. Giờ sinh hoạt lớp.
Cô chủ nhiệm gọi Tả Hàng ra ngoài hành lang.
cô Hạ
cô Hạ
Em ổn không?
Cô hỏi, giọng nhẹ
Tả Hàng
Tả Hàng
Dạ?
cô Hạ
cô Hạ
Trương Cực… tính tình hơi… khó. Nếu có gì không thoải mái, cứ nói cô
Tả Hàng lắc đầu
Tả Hàng
Tả Hàng
Em ổn. Cậu ấy không làm gì cả
Cô chủ nhiệm cắn môi, do dự.
Tả Hàng khẽ rùng mình.
Tả Hàng
Tả Hàng
Còn có ai biết chuyện đó không?
Cô lắc đầu
cô Hạ
cô Hạ
Đừng hỏi thêm. Biết quá nhiều không tốt. Em cứ cố học cho tốt là được
_______________
Tối. Phòng 307
Trương Cực ngồi bên bàn học, tai đeo tai nghe, gõ nhịp nhẹ trên mặt bàn. Bên cạnh là quyển vở Tả Hàng bỏ quên. Hắn mở ra xem.
Nét chữ cậu gọn gàng, mềm. Nhưng một trang giữa cuốn vở… có gì đó kỳ lạ.
Một hàng chữ bị gạch chéo
-Tôi không sợ ma. Chỉ sợ người mang gương mặt yêu thương rồi bỏ rơi tôi vào bóng tối-
Trương Cực đọc xong, im lặng thật lâu
Hắn khép vở lại, quay sang nhìn giường dưới.
Tả Hàng đang ngủ. Khuôn mặt yên lặng dưới ánh đèn vàng nhạt. Nhưng tay siết chăn rất chặt. Môi mím, hơi run
Trương Cực
Trương Cực
Ngủ mà vẫn cảnh giác như con mèo hoang sống qua mùa đông
Trương Cực rút tai nghe ra. Lặng lẽ
Trương Cực
Trương Cực
Đừng viết mấy thứ như vậy nữa, Tả Hàng à…
Giọng hắn rất nhỏ, gần như thì thầm
Trương Cực
Trương Cực
Vì nếu mày chết... tao không chắc mình sẽ tha thứ được cho ai cả

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play