Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Emibonnie | Dì

chapter 1: the rain

trời bangkok vào chiều muộn bất chợt đổ cơn mưa ngắn, rào rào trên mái hiên nhà ga nhỏ nằm ở rìa thành phố.
bonnie kéo vội chiếc balo trước ngực, chân bước vội nhưng mắt vẫn không rời khỏi màn hình điện thoại. tin nhắn từ bạn cùng lớp đang liên tục nhảy lên, giục giã em tới kịp buổi tập kịch đầu tiên trong năm học.
nhưng điều khiến bonnie phát bực không phải là việc trễ giờ – mà là cọng dây giày trái không hiểu sao cứ liên tục tuột ra.
em dừng lại dưới mái hiên, cúi xuống buộc lại dây. mưa đập lên nền xi măng mỏng nước. gió quất vào mặt. khi vừa mới cột xong, một chiếc túi nilon nặng trịch từ trên kệ cạnh đó bất ngờ rơi xuống, làm đổ ướt cả túi vải bonnie đang mang bên cạnh.
Bonnie
Bonnie
aisss, khỉ thật
em nhăn mặt, loay hoay nhấc cái túi lên thì một bàn tay thon dài xuất hiện, nhẹ nhàng đỡ lấy.
Emi
Emi
cần tôi giúp không ?
giọng nữ, trầm, lạnh tanh - khô khốc như cơn mưa ngoài kia. bonnie ngẩng đầu.
đó là một cô gái khoảng hơn hai mươi, mặc áo khoác gió màu đen, tóc rối nhẹ vì gió mưa, cằm hơi bạnh và gương mặt không có lấy một biểu cảm thân thiện nào. nhưng thay vì đưa trả ngay, chị ta quỳ xuống, lấy từ túi xách ra một chiếc khăn nhỏ màu xám cũ kỹ, rồi cẩn thận lau vội phần dưới túi cho bonnie.
Emi
Emi
dùng tạm cái này đi, không lau thì lát nữa sách vở nát bét hết đấy
bonnie hơi sững lại, không biết nên phản ứng ra sao trước cách nói chuyện cộc lốc ấy. nhưng lòng em bỗng ấm lên. cô gái kia rõ ràng khó gần, có phần thô lỗ, nhưng lại lặng lẽ giúp em mà không một lời chờ đợi.
Bonnie
Bonnie
cảm ơn…chị
bonnie cất tiếng, ngập ngừng một giây rồi hỏi theo bản năng.
Bonnie
Bonnie
chị tên gì vậy ?
cô gái dừng lại, không ngước đầu, chỉ bâng quơ hỏi ngược lại.
Emi
Emi
em tên gì ?
bonnie hơi bất ngờ, nhưng vẫn đáp.
Bonnie
Bonnie
bonnie…
một khoảng lặng ngắn, rồi giọng nói ấy bật ra - hơi khàn, hơi lạnh, nhưng lại khiến tim bonnie đập chậm nửa nhịp.
Emi
Emi
ừm, vậy cứ gọi tôi là bạn của bonnie đi
nói rồi, chị bước thẳng vào làn mưa, không một lần ngoái lại. không tên. không dấu vết. chỉ để lại trong đầu bonnie một mớ câu hỏi chưa kịp thốt ra…và một thứ cảm xúc không rõ là gì, nhưng chắc chắn…sẽ không dễ quên.
________
phòng tập kịch nằm trên tầng ba của dãy nhà phụ, sàn gỗ cũ hơi lún mỗi lần ai đó bước mạnh. mùi mồ hôi và phấn kịch thoảng trong không khí, trộn lẫn cùng tiếng nói cười lộn xộn. nhưng với bonnie, tất cả như trôi qua trong một lớp sương mờ mịt.
em ngồi bó gối ở góc phòng, kịch bản mở ra trước mắt nhưng chưa lật nổi đến trang hai. nhóm bạn đang tập diễn phân đoạn chính giữa phòng, đèn sáng chói hắt xuống sân khấu mô hình. nhưng đầu bonnie thì đang mắc kẹt ở đâu đó…dưới cơn mưa ban nãy.
cô gái ấy. cái cách chị ta cau mày, giọng nói chẳng cần dịu dàng, lời nào cũng như đâm thẳng vào tai người khác – nhưng tay thì lại lau túi cho em một cách cẩn thận như thể đã quen làm vậy cả đời.
chị ấy không để lại tên. cũng không để lại gì quá rõ ràng. nhưng sao hình ảnh đó cứ như bị in vào đầu bonnie, không gạt đi được ? đôi mắt ấy – lạnh đến mức khiến em thấy như mình đang bị đọc thấu. thật kỳ lạ.
Mark
Mark
ê đồ lơ ngơ, tới lượt mày lên diễn rồi kìa
tiếng mark vang lên sát tai khiến bonnie giật nảy, suýt nữa làm rơi luôn kịch bản. em quay sang, thấy thằng bạn đang chống cằm nhìn mình như thể đang xem trò cười miễn phí.
Mark
Mark
lại mộng mị gì nữa vậy tiểu thư ?
bonnie nhăn mặt, đẩy nhẹ đầu mark ra.
Bonnie
Bonnie
tao đang học thoại…
Mark
Mark
học thoại kiểu nhìn trân trân ra cửa sổ như đang đóng phim tình cảm hàn quốc hả ? diễn thử cho tao coi một đoạn…anh ơi đừng bỏ em dưới cơn mưa…
mark giả giọng thảm thiết rồi ôm ngực gục xuống vai bonnie, khiến cả hai đứa bật cười.
bonnie lắc đầu, cố kìm nụ cười đang trào ra, nhưng rõ là không chối được - tâm trí em đang lơ lửng ở tận đâu.
mark nhướn mày, liếc nhìn em.
Mark
Mark
tao nói thật nha. mặt mày lúc nãy giống kiểu…mới gặp định mệnh đời mình ngoài nhà ga mà quên hỏi số điện thoại ấy
bonnie sững một nhịp.
mark lập tức vỗ tay cái đét.
Mark
Mark
trúng rồi đúng không ? TRÚNG PHỐC luôn ! gặp ai rồi hả ? kể coi
bonnie lúng túng, siết chặt cuốn kịch bản trong tay.
Bonnie
Bonnie
không có gì đâu, gặp một người lạ thôi. giúp tao một chút, rồi đi mất
Mark
Mark
người ta tên gì ?
Bonnie
Bonnie
không biết…
Mark
Mark
trời ơi ! người ta cứu đời mày mà mày không biết tên ?
mark há hốc mồm, ôm đầu.
Mark
Mark
bonnie, mày sống lỗi quá
Bonnie
Bonnie
chị ấy…không nói tên. chỉ bảo…gọi là bạn của bonnie
Mark
Mark
wow ! thơm mùi định mệnh luôn á, vậy chắc hôm nay là lần cuối gặp rồi ha ?
bonnie im lặng vài giây. nhìn nắng đang bắt đầu tràn vào ô cửa sổ nhỏ phía cuối phòng, em khẽ lắc đầu.
Bonnie
Bonnie
không biết nữa. tự nhiên tao có cảm giác…sẽ còn gặp lại
mark nghiêng đầu nhìn bonnie – trong ánh mắt đùa cợt thoáng chốc có chút gì đó trầm lại. nhưng rồi cậu nhóc lại búng tay cái tách.
Mark
Mark
thôi được rồi, cô gái bị trúng tiếng sét tạm gác mộng mơ sang bên, tới lượt mày lên sân khấu diễn nè. mày mà còn quên thoại thì tao nói chị bạn của bonnie tới bắt đền đó
bonnie lườm mark, nhưng không nhịn được cười. cơn mưa đã tạnh, và bầu trời bangkok lúc này sáng lên một màu xanh nhè nhẹ. cứ như…mọi thứ chỉ mới bắt đầu.
Bonnie Pattraphus - một cô bé học sinh trung học 18 tuổi, mang trong mình nguồn năng lượng ấm áp và rực rỡ như nắng sớm. em luôn xuất hiện với nụ cười tươi rói, giọng nói trong trẻo và ánh mắt sáng long lanh đầy tò mò với thế giới xung quanh. là kiểu người có thể dễ dàng bắt chuyện với bất kỳ ai, bonnie không chỉ hòa đồng mà còn rất chu đáo, luôn sẵn sàng giúp đỡ mọi người dù chỉ là những điều nhỏ nhặt nhất.
em không nổi bật theo kiểu ngổ ngáo hay chói lóa, nhưng lại khiến người khác khó quên bởi sự dễ thương tự nhiên và tinh thần lạc quan hiếm thấy. dù có chuyện buồn, bonnie cũng thường giấu trong lòng, chọn cách mỉm cười để không làm phiền người khác.
bên cạnh em luôn là Mark – cậu bạn thân chí cốt từ thuở còn học mẫu giáo. hai đứa lớn lên cùng nhau như hình với bóng, hợp cạ từ những trò nghịch ngợm tuổi thơ cho đến những lần cùng thức đêm học bài hay luyện thoại kịch. mark là người hiểu bonnie gần như rõ nhất, thường xuyên chọc ghẹo em không ngừng nghỉ nhưng cũng là người đầu tiên xuất hiện mỗi khi em cần một bờ vai yên lặng.
bonnie yêu cuộc sống bình thường giản dị của mình – cho đến một ngày, một cơn mưa đầu mùa kéo theo một người lạ, và từ đó…mọi thứ dường như không còn “bình thường” như trước nữa.

chapter 2: flesh and blood

căn nhà nhỏ cuối con hẻm yên tĩnh hẳn lên khi tiếng gõ cửa vang lên ba nhịp, ngắn gọn.
bà paul đặt tách trà xuống bàn, khẽ chau mày. bà không đợi ai, càng không mong ai đến vào buổi trưa nắng gắt thế này. nhưng khi cánh cửa mở ra, ánh mắt bà hơi chùng xuống.
người đứng trước cửa là một cô gái trẻ – mái tóc ngắn lòa xòa, áo sơ mi xắn tay, quần jeans bạc màu, gương mặt không son phấn nhưng lại có nét gì đó…khó rời mắt. lạnh lùng. và quen thuộc.
Paul
Paul
xin lỗi…
bà paul dè dặt.
Paul
Paul
cô là…?
Emi
Emi
emi
giọng nói trầm, khô khốc – không có chút cảm xúc, nhưng lại khiến không khí như đông cứng lại trong một thoáng.
một cái tên, đơn giản. nhưng với bà paul, nó là một mảnh quá khứ không dễ gọi tên.
Paul
Paul
emi…
bà lặp lại.
em là…
Emi
Emi
em gái cùng cha khác mẹ của chị
emi nói gọn, không vòng vo, không ngập ngừng.
Emi
Emi
chắc chị biết nhỉ ?
bà paul im lặng vài giây, rồi lặng lẽ gật đầu.
Paul
Paul
ừm, biết chứ. lâu rồi…không ai nhắc đến bố
Emi
Emi
ông ấy mất rồi
lời nói như một cái tát – không phải vì nội dung, mà vì cách emi nói. trống rỗng. không tiếc nuối. không lệ.
Paul
Paul
em đến…để báo tang ?
Emi
Emi
không
emi ngắt lời, mắt vẫn nhìn thẳng vào bà paul.
Emi
Emi
em không thân thiết với ông ấy. em đến…chỉ để biết mặt chị. và cũng để…biết thêm về một phần gia đình còn xót lại của mình
một cơn gió nhẹ thổi qua hiên, làm lay động chiếc chuông gió treo ở góc cửa sổ. cả hai người phụ nữ đứng đối diện nhau – một người lạnh đến mức khó đoán, một người đang cố kìm sự ngổn ngang trong lòng.
cuối cùng, bà paul khẽ nghiêng người sang bên.
Paul
Paul
vào nhà đi, em đứng ngoài nắng lâu quá rồi
emi hơi ngẩng mặt nhìn mái hiên cũ kỹ. một thoáng gì đó vụt qua ánh mắt chị, rất nhanh – như chút ấm áp từ ký ức không tên.
Emi
Emi
chị không sợ à ?
emi hỏi khi bước vào.
Emi
Emi
đón một người lạ vào nhà, biết đâu em là trộm
bà paul khẽ cười.
Paul
Paul
nếu là trộm, chắc không gõ cửa đàng hoàng như vậy
emi không đáp, chỉ đi thẳng vào, rút trong túi ra một gói bánh nhỏ đặt lên bàn.
Emi
Emi
thứ duy nhất em biết mua khi gặp người nhà
gói bánh đậu xanh rẻ tiền, bọc bằng giấy mỏng. bà paul nhìn nó, rồi nhìn emi – lần này, ánh mắt có gì đó dịu lại.
Paul
Paul
lâu rồi không ai gọi chị…là chị
paul buông một câu, nhẹ như gió thoảng.
emi quay mặt đi, như không nghe thấy. nhưng sống lưng chị, bỗng chốc…bớt thẳng căng hơn một chút.
căn phòng khách nhỏ đơn sơ, ánh sáng vàng nhạt len qua bức rèm cũ. emi ngồi xuống mép ghế, lưng vẫn thẳng, tay khoanh lại trên đầu gối.
chị không chạm vào ly trà bà paul vừa rót, cũng không nhìn quanh như khách đến chơi thường làm. thay vào đó, mắt chị dán vào một bức ảnh gia đình treo trên tường – bà paul và một cô bé với đôi mắt sáng, nụ cười tươi rói. là bonnie.
Emi
Emi
con gái chị hả ?
emi hỏi, giọng vẫn đều đều.
Paul
Paul
ừm, nó tên là bonnie
Emi
Emi
trông giống chị
bà paul khẽ cười.
Paul
Paul
nó giống chị hồi trẻ, nhưng tính thì…khác xa. nó hòa đồng, vui vẻ, lúc nào cũng như cái loa phát thanh nhỏ
emi khẽ mỉm cười.
Emi
Emi
vậy cũng tốt…vui nhà vui cửa
Paul
Paul
ừm, chị cũng…nghĩ vậy
không khí chùng xuống một nhịp. rồi bà paul đặt ly trà xuống, tựa lưng vào ghế, nhìn thẳng vào emi.
Paul
Paul
em đến đây chỉ để biết mặt chị thôi à ?
emi gật đầu.
Emi
Emi
không định xin xỏ gì, nếu chị đang lo
Paul
Paul
không. chị không lo. chỉ…hơi tò mò
Emi
Emi
tò mò gì ?
Paul
Paul
vì sao bây giờ…
câu hỏi bật ra nhẹ nhàng, không oán trách, không hoài nghi – chỉ là một tiếng thở dài từ quá khứ.
emi im lặng một lúc lâu, rồi đáp.
Emi
Emi
vì trước giờ em không quan tâm. ông ấy…cũng chưa bao giờ là bố với em. nhưng giờ ông mất rồi. em dọn dẹp nhà cửa, tìm thấy mấy bức thư ông ấy gửi, chưa từng được đọc
ánh mắt bà paul dịu xuống.
Paul
Paul
và em muốn biết…ông ấy là người thế nào ?
Emi
Emi
không
emi cắt lời.
Emi
Emi
em muốn biết…vì sao ông ấy lại rời bỏ một gia đình rồi lập nên một cái khác. và những người ở gia đình cũ đó…có hận ông không ?
bà paul yên lặng. câu hỏi như xoáy vào một nỗi đau cũ kỹ mà bà tưởng mình đã quên.
Paul
Paul
có chứ…
bà chậm rãi đáp.
Paul
Paul
lúc đầu chị hận ông ấy lắm. chị còn trẻ, chị nghĩ ông phản bội mẹ chị, bỏ rơi chị, rồi đi tìm hạnh phúc riêng
Emi
Emi
và sau đó ?
Paul
Paul
sau đó…
bà paul ngước nhìn lên trần nhà, môi mím lại như đang lục tìm một ký ức xa xôi.
Paul
Paul
chị lớn. chị hiểu. đôi khi người lớn cũng chỉ là những đứa trẻ lạc đường, chị không còn hận nữa…nhưng cũng không tha thứ
emi gật đầu chậm rãi. có gì đó trong mắt chị lay động – nhỏ thôi, như một giọt nước chạm mặt hồ.
Paul
Paul
vậy giờ em tính sao ?
bà paul hỏi tiếp.
Emi
Emi
không biết nữa…
emi đáp.
Emi
Emi
em nghĩ…chỉ muốn biết người mang cùng huyết thống với mình, trông ra sao, sống thế nào
bà paul im lặng, rồi vươn tay lấy gói bánh đậu emi để trên bàn, bóc nhẹ lớp giấy mỏng.
Paul
Paul
bánh đậu xanh hả ? chị cũng thích món này
bà mỉm cười, cắn thử một miếng.
Paul
Paul
thứ duy nhất em biết mua…mà lại đúng gu chị
emi nhíu mày.
Emi
Emi
em không cố tình…
Paul
Paul
chị biết
bà paul nhìn thẳng vào chị, ánh mắt không còn xa cách nữa.
Paul
Paul
nhưng có lẽ…cũng không phải ngẫu nhiên
hai người phụ nữ ngồi đối diện nhau, một lớn – một trẻ, một xa cách – một đang dần bước vào đời nhau. ngoài hiên, nắng chiều rơi nhẹ xuống bậu cửa, vàng như rót mật.
Emi Thasorn- 25 tuổi, chị là kết quả muộn màng của một cuộc hôn nhân thứ hai – một người con gái sinh ra khi người cha đã không còn mặn mà với chuyện làm cha, chị hoàn toàn không có nhiều ký ức đẹp về tuổi thơ.
cuộc đời dạy emi mạnh mẽ bằng cách ném chị vào những ngã rẽ chật chội. sớm tự lập, sớm cứng đầu, sớm quen với việc người ta đánh giá mình bằng ánh mắt thương hại. emi không cần ai thương hại, chị học cách sống cộc cằn, ăn nói gọn lỏn, tránh xa mọi ràng buộc tình cảm. nhưng sâu bên trong, emi vẫn giữ lại một điều - sự tử tế. thứ tử tế thô ráp, vụng về, không hoa mỹ – nhưng thật lòng.
emi là em cùng cha khác mẹ với bà paul, nhưng chưa từng một lần gọi người phụ nữ ấy là “chị”. không phải vì ghét, chỉ là…giữa họ không có gì để thân. một người đã lớn lên trong ngôi nhà gia đình đầy đủ rồi tan vỡ, một người được sinh ra sau sự tan vỡ đó. dù cùng là con gái của một người đàn ông, họ chưa từng sống chung, chưa từng ăn chung một bữa cơm, chưa từng ôm lấy nhau – như những người thân đúng nghĩa.
cho đến hôm nay, emi bước chân đến trước cửa nhà bà paul – lần đầu tiên trong đời chủ động gõ cánh cửa mang tên “họ hàng”. không phải để tìm tình thân. mà để biết xem…liệu trên đời này, chị còn có ai không ?
bà paul là người đã từng bị phản bội bởi chính cha của emi, nhưng khi đối diện với cô gái trẻ mang một phần máu của người đàn ông ấy, bà không chọn giận dữ. bà chọn mở cửa, rót trà, và ngồi lại nghe emi nói. bằng trái tim của một người đã hiểu - giận hờn không nên dành cho người không có lỗi.
tình thân giữa họ không đến từ máu mủ, mà đến từ một điều gì đó…giống như sự chấp nhận. và emi – dù vẫn lạnh lùng, vẫn chưa quen với thứ gọi là gia đình – cũng đã bước một bước nhỏ. bước đầu tiên.

chapter 3: aunt

Bonnie
Bonnie
con về rồi !
tiếng bonnie vang vọng từ cửa vào phòng khách. em cởi giày, ôm túi kịch tập trong tay, giọng vẫn còn phấn khích dù mặt lấm tấm mồ hôi. nhưng khi bước qua ngưỡng cửa, em lập tức khựng lại.
ngay ghế sofa, người phụ nữ hôm qua đang ngồi đó. mái tóc ngang vai rối nhẹ, áo thun tối màu, ánh mắt vẫn thản nhiên lạnh nhạt như lần đầu gặp gỡ – chính là chị ấy. bonnie tròn mắt, miệng mấp máy.
Bonnie
Bonnie
ơ…là…chị ?
emi ngẩng lên, đôi chân mày khẽ nhíu lại. chị nhìn bonnie như thể em là người lạ hoàn toàn.
Emi
Emi
em là ai ?
giọng emi vẫn đều đều, không chút xao động.
bonnie thoáng sững người. một giây lúng túng trôi qua, đôi mắt em cụp xuống rồi lại nhìn lên, cười gượng.
Bonnie
Bonnie
hôm qua trời mưa…chị giúp em nhặt túi đó. em…em nhớ chị mà
emi im lặng vài giây, sau đó nhún vai rất nhỏ.
Emi
Emi
à…chắc tôi không để ý
một câu nói nhẹ như không, nhưng lại làm tim bonnie lỡ mất một nhịp. em đã nghĩ rằng sẽ có một cái nhìn nhận ra, một nụ cười nhẹ, hoặc ít nhất…một lời chào. nhưng không. chị ấy không nhớ. không hề.
bà paul bước từ bếp ra, giật mình thấy vẻ mặt của bonnie.
Paul
Paul
hai người gặp nhau rồi à ?
bonnie gượng cười, gật đầu.
Bonnie
Bonnie
con tình cờ chạm mặt hôm qua…nhưng chắc chị ấy bận, không nhớ con đâu
emi không nói gì. chỉ lặng lẽ nhìn bonnie một lần nữa, lần này kỹ hơn. có điều gì đó trong ánh mắt em khiến emi hơi ngần ngừ – nhưng rồi lại quay đi, như thể chuyện này chẳng liên quan gì tới mình.
bà paul liếc nhẹ giữa hai người, rồi nói.
Paul
Paul
bonnie, đây là emi…em gái cùng cha khác mẹ của mẹ, emi sẽ ở lại đây một thời gian
bonnie bối rối.
Bonnie
Bonnie
em gái…của mẹ ?
emi vẫn không quay lại nhìn. chị nhấc ly trà trên bàn, uống một ngụm, lạnh nhạt nói.
Emi
Emi
chào, cháu gái
bonnie đứng chết trân, miệng vẫn khẽ mở. cô gái lạnh lùng, thờ ơ ấy…lại là “dì” của mình sao ?
một cảm giác lạ lẫm lan khắp người bonnie – vừa hụt hẫng, vừa…kỳ lạ.
em không biết là vì emi không nhớ mình, hay vì cách chị ấy gọi em là “cháu gái” mà nghe như xa đến thế…
_____
mâm cơm tối hôm đó đơn giản, chỉ có vài món canh rau, thịt kho và trứng chiên. nhưng với bonnie, mọi thứ như có điều gì đó…khác lạ. không phải vì thức ăn, mà vì sự xuất hiện của người phụ nữ đang ngồi đối diện em – emi.
bà paul nghiêng người gắp thêm rau vào bát emi, dịu dàng nói.
Paul
Paul
em ăn nhiều vào, đừng khách sáo
emi vừa bỏ miếng cơm vào miệng vừa đáp gọn lỏn.
Emi
Emi
dạ
chị nhìn sang bonnie, thấy em đang loay hoay mãi vẫn chưa gắp được miếng cá, tay run run như thể đang gắp một chiếc lá mỏng giữa bão gió.
emi thở nhẹ, khẽ nhếch môi cười - nụ cười đầu tiên trong suốt bữa cơm. chị gắp nhanh miếng cá, nhẹ nhàng đặt vào chén bonnie.
Emi
Emi
bonnie…ăn đi
chỉ một câu đơn giản, một cử chỉ nhẹ tênh, nhưng khiến bonnie khựng lại. mắt em ngước lên, bắt gặp ánh nhìn của emi – trong trẻo, dịu dàng, không chút lạnh lùng hay gai góc như ngày hôm qua. nụ cười ấy…làm tim em đập lỡ nhịp.
ấm áp quá.
bonnie lúng túng đáp nhỏ.
Bonnie
Bonnie
em…em cảm ơn…
bà paul mỉm cười, khẽ xoa đầu con gái như thói quen thuở nhỏ.
Paul
Paul
bonnie !
Bonnie
Bonnie
dạ ?
bonnie ngoan ngoãn đáp, ánh mắt vẫn còn lén liếc sang emi.
Paul
Paul
emi là em của mẹ…con phải xưng con, gọi là dì chứ
bonnie ngẩn ra.
Bonnie
Bonnie
dì á ?
bà paul gật đầu, vẻ nghiêm túc.
Paul
Paul
ừm, là dì con đấy
bonnie quay lại nhìn emi, rồi như sợ bị phát hiện, lập tức cúi đầu xuống bàn, giọng lí nhí.
Bonnie
Bonnie
nhưng mà…chị emi…trông trẻ lắm…con không quen gọi…
emi nhún vai, vừa cười vừa nói như đùa.
Emi
Emi
trông trẻ thế thôi, chứ bên trong nội tạng…tim, gan, phèo, phổi già hết rồi
bonnie phì cười vì câu nói bất ngờ. nhưng tiếng cười tắt dần khi emi khẽ nghiêng đầu, nhìn em, nhẹ nhàng thêm một câu.
Emi
Emi
đừng ngại, dì không sợ già đâu
Dì.
chỉ hai âm tiết, nhưng sao nghe xa cách đến vậy.
bonnie cúi mặt xuống, chạm tay vào miếng cá trong chén – nó vẫn còn nguyên vẹn, chưa được em động đũa tới. một cảm giác lạ lẫm bỗng dưng len vào tim, âm ỉ như nước tràn mép ly. em không hiểu rõ nó là gì – có lẽ là hụt hẫng, có lẽ là mất mát, hay có khi chỉ là…một chút gì đó không cam lòng.
chị ấy – người con gái dịu dàng gắp cá cho em, người từng đứng dưới mưa nói “cứ gọi tôi là bạn của bonnie đi” – giờ lại là dì. một danh xưng nghe như bước tường ngăn cách, kéo chị ấy ra khỏi thế giới ngang hàng, gần gũi và thân mật mà em vô thức đã đặt chị vào từ lần đầu gặp mặt.
bonnie im lặng một lúc, rồi lí nhí hỏi.
Bonnie
Bonnie
nhưng…em…em có thể xưng em với dì không ?
paul bật cười, lắc đầu.
Paul
Paul
gọi là dì, mà lại xưng em ? phải xưng con chứ
bonnie ấp úng, giọng nhỏ dần.
Bonnie
Bonnie
nhưng…chị ấy trẻ quá…con…
emi nhìn em, ánh mắt khẽ dịu lại, rồi nửa đùa nửa thật.
Emi
Emi
sao cũng được, nghe cũng…dễ thương mà
bonnie nhìn emi. tim em bỗng chậm lại một nhịp.
chị ấy cười. cười với em – không còn là người lạ ngoài phố, không còn là “bạn của bonnie” hôm nào, nhưng cũng không hẳn là gì cả.
ngay lúc đó, bonnie hiểu rằng…mình không thể gọi chị là dì. không phải vì danh xưng, mà vì cảm xúc đang lớn dần trong lòng em…đã vượt xa giới hạn của một mối quan hệ họ hàng thông thường.
____
tuy trong nhà vẫn còn một phòng trống, nhưng đêm hôm đó, khi bà paul vừa tắt đèn chuẩn bị lên giường thì emi từ nhà tắm bước ra, tóc vẫn còn ướt, buộc hờ bằng một chiếc khăn mỏng. chị gõ nhẹ vào khung cửa phòng bonnie.
Emi
Emi
bonnie, em còn thức không ?
bonnie đang cuộn chăn lướt điện thoại thì khựng lại, vội bật dậy.
Bonnie
Bonnie
dạ…còn ạ…
emi đẩy cửa bước vào, trên tay là chiếc gối ôm nhỏ.
Emi
Emi
chị paul bảo dì ngủ phòng trống nhưng lạnh quá…dì ngủ chung với em được không ?
dáng emi đứng tựa vào ánh đèn ngủ, bóng đổ nghiêng dài lên vách. giọng chị vẫn mang vẻ lười biếng, lạnh nhạt, nhưng lần này, ánh mắt lại có chút gì đó…ngập ngừng.
Bonnie
Bonnie
dạ…được ạ, giường em rộng lắm…
emi không nói thêm, chỉ “ừ” khẽ, rồi kéo chăn chui lên giường, quay lưng vào trong. mùi dầu gội thoang thoảng từ tóc emi len vào mũi khiến bonnie thấy tim mình đập chậm hơn một nhịp.
em nằm im, mắt nhìn lên trần nhà, chẳng hiểu vì sao cảm giác này…lại lạ đến thế.
một lúc sau, giữa màn im lặng của đêm, emi khẽ lên tiếng, giọng nhỏ xíu.
Emi
Emi
bonnie…
Bonnie
Bonnie
dạ ?
Emi
Emi
lúc nãy, em không thích gọi chị là dì…đúng không ?
bonnie chớp mắt.
Bonnie
Bonnie
dạ…cũng không phải là không thích…chỉ là…em không quen…
một khoảng lặng kéo dài. rồi emi xoay người lại, nằm nghiêng đối diện bonnie. dù trong bóng tối không nhìn rõ mặt chị, nhưng giọng nói thì trầm ấm bất ngờ.
Emi
Emi
nếu em thấy ngại…thì cứ gọi dì là gì em muốn
bonnie ngập ngừng.
Bonnie
Bonnie
em gọi dì…là chị được không ?
emi cười nhẹ, không phản bác.
Emi
Emi
ừm, nhưng chỉ khi không có mặt mẹ em thôi…không chị paul lại trách dì làm hư em
bonnie cũng cười theo, một nụ cười nhỏ nhưng thật nhẹ nhõm.
một lát sau, khi cả hai đều nằm yên, bonnie lẩm bẩm như đang nói với chính mình.
Bonnie
Bonnie
dì thơm thật…
emi phì cười khẽ, một tay kéo chăn cho em.
Emi
Emi
là mùi dầu gội đó !
Bonnie
Bonnie
nhưng em thích mùi này
emi không đáp, chỉ nhẹ nhàng khép mắt lại. mà bonnie, dù nhắm mắt, cũng chẳng thể nào ngủ được. trong lòng em – một cảm giác vừa bối rối, vừa ngọt ngào, cứ lan ra không kiểm soát.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play