[AllKieu] Sugar Mommy~
1. Đám Tang.
Viox.
Chào Mừng đến với bộ thứ Hai của Viox , còn gọi là Cáo:D!
Viox.
Nay lên đào cái hố thứ hai.
Viox.
Mong Độc Giả đã đọc Cảnh Bảo ở ngoài phần Mô Tả , chưa đọc thì ra đọc đi ạ =))
Viox.
Rồi , lằng nhăng nãy giờ đủ rồi.
Cơn gió mang tiếng gọi lạnh lẽo nghe cứ ngỡ lời gọi mời Hẹn hò để được bên cạch nhau lâu hơn … nhưng làn gió mà tôi nhắc đến chẳng phải là lời nhắc nhớ từ thiên nhiên hiền lành mà lại là cái Chết đợi chờ..
Tiếng Gió Hiu Hút như muốn xé toạc cả không gian tại nơi Lạnh Lẽo, nó còn khoác thêm là sự U Ám khó tả .
Nền gạch đá Lạnh Lùng đến mức dường như Sắt Đá tựa lòng người Xảo Trá .
Cột Đá gạch men được khắc thành hình Thập Giá đựng đứng một cách ngạo nghễ , sừng sững một cách kiêu ngạo trong cái bấu không khí nồng nặc mùi Âm khí đang bao chùm nơi ấy .
Ánh Nắng Chiều tà ấm ấp chiếu vào như muốn xoa tan cái bấu không gian trên ngọn đồi nhỏ xanh mướt cùng những đoá hoa cúc hoạ sắc vàng ươm be bé lấp ló .
Nếu như cách bạn hỏi tôi rằng nơi đây đang diễn ra việc gì thì tôi cũng sẽ chẳng ngần ngại mà nói thẳng rằng : “ Nó là Đám Tang. “ một cách không thể dứt khoát hơn .
Tiếng khóc oai oán vang vọng nơi đó .
Nhân Vật Đa Nghề Nghiệp.
Hức hức… sao con đi nhanh vậy hả con!.. // khóc lớn //
Nhân Vật Đa Nghề Nghiệp.
Hức hức .. Nhị Thiếu… ng-ngài đi nhanh quá..
Nhân Vật Đa Nghề Nghiệp.
Nhị Thiếu ơi.. hức!
Hmm … Đây là Đám Tang của Nguyễn Nhị Thiếu Gia của Dòng Họ Nguyễn Thanh đấy Danh Giá của cái Đất Thủ Đô Hà Thành này .
Không , chỉ là bọn họ diễn tốt quá mà thôi chứ cũng chẳng có cái sự đau buồn gì ở đó cả ..
Cũng lắm chẳng chỉ có người Mẹ buồn thôi .
Nhị Phu Nhân Dòng Họ Nguyễn Thanh.
Hức hức.. con tôi!!
Nhị Phu Nhân Dòng Họ Nguyễn Thanh.
Sao con đi sớm vậy hả con.. hức.
Nhị Phu Nhân Dòng Họ Nguyễn Thanh.
Đi chẳng một lời!
Nhị Phu Nhân Dòng Họ Nguyễn Thanh.
Con ơi là con..!
Nhị Phu Nhân Dòng Họ Nguyễn Thanh.
// khóc lóc than khổ //
Người phụ nữ có vẻ lớn tuổi đang ngồi sụp ôm tấm bia mộ nhỏ nhưng trang trọng mà ngồi thả nhưng lời khóc than không thể đáp lại .
Nguyễn Thanh Pháp.
Sịt .. cảm ơn mọi người đã đến chia buồn cùng gia đình chúng tôi .. // lau nhẹ mũi //
Nguyễn Thanh Pháp - Tứ Thiếu Gia của dòng Họ đầy Giàu sang nay đang bình tĩnh tiếp mọi người đến chia buồn cùng Gia Đình mình .
Nguyễn Thanh Pháp.
Dù gì cũng sắp kết thúc .. tôi xin phép được tiễn mọi người về ạ..
Nhân Vật Đa Nghề Nghiệp.
Vậy thì chúng tôi xin phép , chào Tứ Thiếu chúng tôi về. // cùi nhẹ người //
Nhân Vật Đa Nghề Nghiệp.
Hức hức … chào cậu nhé! Bọn tôi về!
Nguyễn Thanh Pháp.
// tiễn mọi người tham dự về dần dần // … cảm ơn mọi người nhiều.
Dòng người đông đúc cứ thể mà tan dần theo thời gian .
Chỉ còn một số người trong gia đình Họ Nguyễn Thanh còn ở đó .. trong cái không khí Lạnh lẽo ấy .
Nguyễn Thanh Pháp.
Phu nhân.. con mời người lên xe về ạ.. // nhỏ nhẹ //
Nhị Phu Nhân Dòng Họ Nguyễn Thanh.
Hức! Ta không về ..
Nhị Phu Nhân Dòng Họ Nguyễn Thanh.
Ta phải tìm được kẻ giết Con ta!! Hức hức..
Nguyễn Thanh Pháp.
Thôi mà Phu Nhân … con hứa sẽ tìm được Hung Nhân mà ..
Nguyễn Thanh Pháp.
Con hứa đấy..
Nhị Phu Nhân Dòng Họ Nguyễn Thanh.
Hức hức .. một mình con sao mà tìm được chứ!?
Nhị Phu Nhân Dòng Họ Nguyễn Thanh.
Đến cả Nhị thiếu , chúng nó còn giết được .. huống chi .. con là Tứ Thiếu.
Nguyễn Thanh Pháp.
Con và Anh Tú sẽ tìm được.
Bùi Anh Tú.
Đúng đó , cô à. // bước đến //
Bùi Anh Tú.
Bọn con sẽ tìm được.
Bùi Anh Tú.
Với tư cách của một Đại Thiếu gia của Họ Bùi.
Bùi Anh Tú.
Và Tứ Thiếu gia của Dọng dõi Nguyễn Thanh.
Bùi Anh Tú.
Cô cứ tin ở bọn con.
Nhị Phu Nhân Dòng Họ Nguyễn Thanh.
Hức … nếu có Cậu , tôi yên tâm hơn..
Nhị Phu Nhân Dòng Họ Nguyễn Thanh.
Mong hai người tìm được kẻ đó.. hức..
Nguyễn Thanh Pháp.
Vâng .. người yên tâm.
Nhị Phu Nhân Dòng Họ Nguyễn Thanh.
Vậy.. ta về trước! // đứng dậy //
Nguyễn Thanh Pháp.
Vâng.. mời người. // cùi đầu //
Bùi Anh Tú.
Chào Cô. // cúi nhẹ //
Nhị Phu Nhân Dòng Họ Nguyễn Thanh.
Um.. // được người hầu đưa ra xe //
Cứ thế , bóng dáng chiếc xe đen bóng , toát lên sự Sang Trọng và Quý Phái cứ vâng mà xa dần nơi buồn bã kia không chút ngại ngần .
Nguyễn Thanh Pháp.
Ha.. //Nhếch mép //
Sau khi chiếc xe ấy xa dần .. Ánh Nắng ấm ấp kia cũng sắp bị thế chỗ cho Bóng Tối cô đơn thì.. giọng cười ai đó vang lên khắp đó chẳng chút sợ hãi hay ngập ngường .
Nguyễn Thanh Pháp.
Ha há Ha!! // lấy quạt Che miệng //
Nguyễn Thanh Pháp.
Lũ ngu! // cười lớn //
Nguyễn Thanh Pháp.
Có cái mạng cũng không giữ được , Ngu ngốc!
Nụ cười vang vọng khắp cái đối hoa cúc thấp ấy ; chất giọng chứ châm biến ai đó , sự hả hê , sự vui vẻ cứ thế mà lấp đầy cái nơi lạnh lẽo kia .
Có vẻ .. Tứ Thiếu Gia đây biết chút gì về sự ra đi đột ngột của người anh chẳng chung huyết thống .
Bùi Anh Tú.
Ah? Em tôi cười to thế nhỉ.
Bùi Anh Tú.
Cười nhỏ thôi em! Lộ chết.
Bùi Anh Tú - Anh Họ của Thanh Pháp có vẻ cũng biết gì đó về cái chết của tên Nhị thiếu xấu số kia mà nhắc nhớ Thanh Pháp .
Trần Thị Diệu Nhi.
Ồi dào?
Trần Thị Diệu Nhi.
Hai anh em nhà này làm như bí mật lắm hay gì. // cười tươi bước tới //
Trần Thị Diệu Nhị - Vị hôn thê kiêm luôn cả Người Vợ chính thức của Anh Tú cũng đi từ từ tới để xem sự thật (?) .
Nguyễn Thanh Pháp.
Ah.. Chị Nhi.
Nguyễn Thanh Pháp.
Chị Iuuu..
Trần Thị Diệu Nhi.
Chị đây cưng? // đi lại khoác vai Thanh Pháp //
Nguyễn Thanh Pháp.
Hay chị bỏ anh Anh Tú đi, cưới em nè.
Nguyễn Thanh Pháp.
Ông già Atus xấu quác thế mà chị vẫn cười được. // trêu //
Trần Thị Diệu Nhi.
Hhh.. // nhịn cười //
Trần Thị Diệu Nhi.
Được thôi~ // trêu x1 //
Nguyễn Thanh Pháp.
Há há há!! Chứng tỏ là anh Anh Tú Xấu trai rồi. // cười khẩy //
Bùi Anh Tú.
Ê nha , Ê nha!!
Bùi Anh Tú.
Vợ tao mà con Quỷ kia?!
Bùi Anh Tú.
// đi lợi giựt Diệu Nhi //
Trần Thị Diệu Nhi.
Khiếp , Gia Trưởng quá.
Bùi Anh Tú.
Ờ , Gia Trưởng mới lo được cho em. // vác Vịu Ơ của mình lên xe về //
Trần Thị Diệu Nhi.
Ủa.. // chưa load kịp //
Nguyễn Thanh Pháp.
// cầm khăn tay trắng vẫy vẫy // Bye Bye Chị iu nhá-
Bùi Anh Tú.
Không hẹn gặp lại mày nha em. // đóng cửa kính rồi Phóng đi //
Chiếc xe Trắng Quý Tộc của tên Atus - Anh Tú cuối cùng cũng lăn bánh rời đi , chỉ để lại Chiếc xe Đỏ màu Rượu Vang của Thanh Pháp ở đó .
Nguyễn Thanh Pháp.
Moẹ… thằng cha già. // liếc //
Nguyễn Thanh Pháp.
Mắc ghét vãi.. // vứt cái khăn bụp xuống đất //
Nguyễn Thanh Pháp.
Mà thôi .. hôm nay Ngày vui .. không cần chắc anh ta làm gì. // liếc nhìn vào một người gần đó //
Nhân Vật Ẩn.
…? // giật mình chút //
Nhân Vật Ẩn.
Chị… là ai?.. // run nhẹ //
Một thiếu niên trong khá “nhỏ con” đang đứng co ro một góc gần đó , cậu ta khoác trên mình bộ đồ đen thẳm của Bóng Đêm chơi vơi .
Nguyễn Thanh Pháp.
À .. nhóc con , tôi quên mất nhóc rồi.
Nguyễn Thanh Pháp.
Nhóc tên là Đăng Dương? Phải chứ?
Nguyễn Thanh Pháp.
Chà? Nô lệ của tên Não tàn mới chết đó sao..
Nguyễn Thanh Pháp.
Chẳng uổng công mình hại chết thằng Não tàn đó , giờ có thêm nhóc con này.
Trần Đăng Dương.
Chị.. nói vậy là sao?.. // không hiểu vấn đề //
Nguyễn Thanh Pháp.
Ha.. // đi lại gần Đăng Dương //
Trần Đăng Dương.
// lùi bước // ..Chị?
Nguyễn Thanh Pháp.
Yên tâm, tôi không làm gì nhóc đâu. // xoa đầu Đăng Dương //
Trần Đăng Dương.
Ưm..- // vô thức dụi vào lòng bàn Tay //
Trần Đăng Dương.
“ ấm áp vãi.. chị ấy là thiên thần à?.. “
Nguyễn Thanh Pháp.
Em muốn về với chị không? // mỉm , cong mắt //
Trần Đăng Dương.
Ưm… em không biết. // chần chừ //
Nguyễn Thanh Pháp.
Nhóc ghét tên Nguyễn Thanh Lục Nam kia đúng không?
Ý Thanh Pháp nói là Tên Nhị Thiếu gia đã yên vị với Mùi đất mát kia .
Trần Đăng Dương - Thân thể nhỏ kia vỗn đã run rẩy từ lâu giờ lại sựng lại như hoá bức tượng đá men tuyệt tác vừa được chạm khắc tỉ mỉ .
Trần Đăng Dương.
Em ghét Hắn.. // cắn môi , cúi mặt //
Nguyễn Thanh Pháp.
Hhh.. Vậy về với tôi không? Tôi không bạc đãi nhóc giống tên kia đâu.
Trần Đăng Dương.
// vẫn cúi đầu , gật nhẹ // … dạ.
Nguyễn Thanh Pháp.
Ha.. lại đây nào, nhóc con. // dang tay , cúi nhẹ xuống //
Trần Đăng Dương.
// đi chậm rãi đến bên Thanh Pháp //
Nguyễn Thanh Pháp.
// bế nhẹ lên //
Trần Đăng Dương.
!.. // ôm lấy cổ Thanh Pháp //
Nguyễn Thanh Pháp.
Ngoan nào ... ngủ đi. // vỗ nhẹ lưng //
Nguyễn Thanh Pháp.
Có tôi ở đây .. chẳng ai dám đánh nhóc đâu.
Trần Đăng Dương.
Ưm.. // dụi vào hõm cổ //
Nguyễn Thanh Pháp.
Ngoan. // bế Đăng Dương ra xe //
Trần Đăng Dương.
// ngửi // khịt..
Trần Đăng Dương.
“ Thơm.. “
Trần Đăng Dương.
// ôm chặt hơn // …
Nguyễn Thanh Pháp.
…sợ tôi bỏ nhóc hay gì? // khẽ nhìn //
Trần Đăng Dương.
// không đáp , chỉ lắc lắc đầu rồi chặt hơn //
Nguyễn Thanh Pháp.
… “ Thú vị hơn mình nghĩ? “
Nhìn hai con người bây giờ trông thật chẳng khác gì Mẹ - Con không . Một lớn một nhỏ cứ thế mà đưa nhau ra khỏi cái nơi lạnh lẽo kia để về lại Thành phố của sự Sô Bồ đang chờ đợi .
Chiếc Xe Ferrari - Laferrari được hoạ lên sắc đỏ thắm tựa Rượu Vang nho ; nó toát lên sự Sang Chảng , sự Thu Hút đến khó hiểu .
Chiếc Xe thuộc hạng Sang cứ thể mà phóng về phía những ánh đèn sáng trắng bậm bùng như những đốm hoa trắng trong vũng máu của màng đêm sâu hoắm .
Viox.
Hẹn gặp lại ở Chapter sau.
2. Lời Chào không Âm.
- Đêm nay Thời Gian Đứng Yên Lặng Đọng -
Những ánh đèn sáng trói dường như đang chen chúc giữa các toà cao ốc , ánh sáng nhìn từ trên cao xuống cứ như lũ Ngài đang rủ nhau khiêu vũ trong màng đêm nhộn nhịp của bầu trời .
Không khí như hoà tan với sự nhộn nhịp này , nhanh một cách bất ngờ nhưng lại quen thuộc đến lạ .
Chiếc Ferrari - Laferrari Đỏ Rượu vẫn cứ phóng như không Phanh đạp , cảm giác như loài Cá Koi sang chảnh đang hiên ngang lượn nhanh qua từ khe Núi đá suối chảy trong suối nhưng vội vã .
Nguyễn Thanh Pháp.
// hạ một nửa cửa kính xuống // …
Đôi mắt Phượng kia chẳng nói chẳng rằng lại cau lại , ánh mắt không nhanh cũng chẳng chậm nhìn một lượt Khung Cảnh - Âm Thanh trước mắt .
Nguyễn Thanh Pháp.
Chậc .. ồn ào thấy ghê.
Nguyễn Thanh Pháp.
Đúng là Hà Thành…
Nguyễn Thanh Pháp.
Chẳng có sự nhường nhịn gì , chỉ có sự ganh đua và tranh chấp vô lí.
Trần Đăng Dương.
// cự quậy //
Trần Đăng Dương.
Ưm .. Oáp.. // dụi dụi vào lòng //
Thứ nhỏ nhỏ trong lòng Thanh Pháp … hình như dậy rồi thì phải .
Nguyễn Thanh Pháp.
Hửm? .. Dậy rồi đấy à.
Trần Đăng Dương.
// ngẩn đầu lên // em mỏi …~
Nguyễn Thanh Pháp.
Ồ? Làm nũng à.
Trần Đăng Dương.
// dụi // oáp..
Nguyễn Thanh Pháp.
Sắp về đến nhà rồi.
Nguyễn Thanh Pháp.
Đợi chút nữa đi. // xoa đầu //
Trần Đăng Dương.
// cắn cổ Thanh Pháp //
Nguyễn Thanh Pháp.
Ah!?… gì đây? // chịu liếc mắt nhìn xuống //
Trần Đăng Dương.
// gặm , chẳng nói gì // nhăm..
Nguyễn Thanh Pháp.
Chậc … // mắc kệ //
Nguyễn Thanh Pháp.
// véo tai //. Bỏ Ra.
Trần Đăng Dương.
A… đau.. // chịu nhả //
Nguyễn Thanh Pháp.
Bộ nhóc là chó hay gì? // nhìn qua gương chiếu hậu thấy vết cắn //
Trần Đăng Dương.
Ơ? Chó là con biết bò mà không chân á hả ?..
Nguyễn Thanh Pháp.
Phụt…- // cười //
Nguyễn Thanh Pháp.
Nhóc không biết à?
Trần Đăng Dương.
Ơ .. em không?..
Nguyễn Thanh Pháp.
// bất lực //
Nguyễn Thanh Pháp.
Haizz..
Trần Đăng Dương.
// ngậm cổ Thanh Pháp //
Nguyễn Thanh Pháp.
Nhóc có hành vi kì lạ thật.. // không muốn hiểu //
Trần Đăng Dương.
“ Chị là của riêng em..~ “
Nhân Vật Ẩn.
Cái gì?? // quay ra nhìn ??? //
Nhân Vật Ẩn.
Chị Kiều chưa về à? Muộn vãi.
Nhân Vật Ẩn.
Ờ nhể? Chị ấy chưa về thì phải.
Nhân Vật Ẩn.
Mà chị ấy đi đâu lâu thế nhỉ..
Nhân Vật Ẩn.
Hay đi với thằng nào!?
Nhân Vật Ẩn.
Có khả năng..
Hình bóng hai thiếu niên trẻ đang ngồi nói chuyện với nhau được hiện rõ từng nét giữa cái Ánh Sáng trói loà của Thành Phố chiếu rọi .
Một Kẻ thì mái tóc nổi bật lên màu sắc Bạch Kim trắng tựa tấm lụa tơ tằm được rệt lên khéo léo từ tay người nghệ nhân đa tài . Được buông xoã xuông một cách tuỳ tiện không cân nhắc , gợn sóng nhẹ nhàng như sự vang vong của mắt nước trong veo ; nhìn Kẻ đó trông không khác gì một Thiên Thần cả , một cảm giác hồn nhiên đến lạ .
Người còn lại thì cũng là mái tóc như vậy , Mái tóc trắng sứ như nhũng đoá hoa Ly Ly đang nở rộ rực rỡ ; nhưng nó được vuốt lên một cách kiêu ngạo , ngông cuồng ; nó tỏ rõ được thái độ như muốn phá huỷ tất cả mọi thư trong tầm nhãn nếu không vừa ý nó .
Tiếng kít Phanh to tới nỗi như muốn xe toạc cái không gian lạnh lẽo của buổi đêm hiện tại .
Cánh cửa của chiếc xe được mở ra , mùi hương của Rượu vang cứ thế mà đi theo làn gió nhẹ nhàng đưa hương xung quanh nơi đó một cách tự nhiên không gượng ép .
Nguyễn Thanh Pháp.
// bước ra với Đăng Dương trong lòng // …cuối cùng cũng về.
Trần Đăng Dương.
// ló đầu ra //
Nguyễn Thanh Pháp.
Hửm?.. Quang Anh và Đức Duy?
Và thứ đập vào thẳng mắt Thanh Pháp là căn Biệt Thư Cổ Điển được hoạ lên màu sắc Trắng Ngà , cảm giác như được đưa từ chuyện cổ tích ra vậy ; Ánh Điện như phát hiện được thứ gì liền tự động phát Sáng hết lên Nó khiến cho Căn Biệt Thư này càng thêm to lớn .
Cuối cùng không thể quên nhắc đến Hai con người lúc nãy , Nguyễn Quang Anh và Hoàng Đức Duy .
Nguyễn Quang Anh.
Chị Pháp!!
Nguyễn Thanh Pháp.
Sao giờ này hai đứa còn chưa ngủ hả!? // cau mày //
Nguyễn Quang Anh.
Ủa?.. khoan?
Hoàng Đức Duy.
Thằng nào kia?
Nguyễn Thanh Pháp.
Nhóc này là Trần Đăng Dương.
Nguyễn Thanh Pháp.
// thả xuống //
Trần Đăng Dương.
Ưm.. // bị thả xuống , nhăn mặt //
Trần Đăng Dương.
// tay với với Người Thanh Pháp //
Hoàng Đức Duy.
“ Địt mẹ … Cao hơn cả Bố cơ à?.. HipHop đấy.. Bố Ghim. “
Nguyễn Quang Anh.
“ Mẹ nó.. tham dự cái đám tang rồi mang thêm cái thằng mặt lồn nào về? .. Đã cao rồi còn làm nũng với Chị ấy à.. Bố Ghim mày, con ạ.. “
Trần Đăng Dương.
“ Chậc.. hai thằng nào đây? Khiếp thấp hơn cả mình.. xấu. “
Hàng loại những suy nghĩ về đối phương của ba kẻ Đăng Dương - Quang Anh - Đức Duy cứ thế diễn ra , những suy nghĩ tiêu cực cứ thế được diễn ra không cần cân nhắc ; nó nhưng muốn ép cái bầu không khí đầy mùi Thuốc súng .
Không ai chịu thua ai , nhìn mặt nhau như sắp có chiến tranh tới nơi , cứ thế này thì cũng chẳng ổn .
Nguyễn Thanh Pháp.
Gì đây? Định làm cuộc hội thoại không lời à? // khoanh tay //
Nguyễn Quang Anh.
À ..ừm.. Chào nhé. // gượng gạo //
Hoàng Đức Duy.
Chào nhé! Thằng này là Duy. // cười //
Trần Đăng Dương.
Tôi là Đăng Dương.. Chào-o!
Nguyễn Thanh Pháp.
Haizz.. thôi mấy đứa.
Nguyễn Thanh Pháp.
Giờ cũng muộn rồi, đi ngủ thôi.. // xoa xoa thái dương //
Hoàng Đức Duy.
Vâng~ // nắm tay Thanh Pháp kéo đi //
Trần Đăng Dương.
// nhanh chóng nắm tay còn lại // …
Nguyễn Quang Anh.
Ơ cái địt mẹ?! …
Nguyễn Quang Anh.
// liếc Đăng Dương , khó chịu //
Trần Đăng Dương.
// ngoái lại nhìn , nhếch mép // “ Ha… Chậm chạp. “
Nguyễn Quang Anh.
Con mẹ nó..-
Nguyễn Quang Anh.
// bực bội , đi theo đàng sau ba người //
Nguyễn Thanh Pháp.
// ngồi trên gường làm Văn Án // hừm….
Trần Đăng Dương.
// nằm dựa vào vai trái của Thanh Pháp , thoại sản như hát // …Không thấy vui trong lòng..
Hoàng Đức Duy.
// Nằm dựa vào vai phải của Thanh Pháp , vừa ngủ vừa hát // ..Anh nhớ góc tối ở trong căn phòng..-
Nguyễn Quang Anh.
// đang ngồi chơi Piano //
Nguyễn Quang Anh.
Ở phía Dưới ngọn đèn…
Nguyễn Quang Anh.
Có ngã khờ đang hát..
Nguyễn Quang Anh.
Cố gắng mỉm cười nhưng trong lòng tan nát?
Nguyễn Quang Anh.
Mất đi người quá quan trọng…
Nguyễn Quang Anh.
Có lẽ .. vì quá Tham Vọng?..
Từng nốt nhạc từ chiếc Dương Cầm lên cứ như một Bản Giao Hưởng của nỗi Buồn Bã khó tả , nó còn được chất giọng Ấm áp có chút nhẹ nhàng , chút trầm ấm của Quang Anh đi cùng thì nó mang lại cảm giác đây như Khung Cảnh của một buổi tiệc khiễu vũ dưới Ánh Trăng Sáng .
Nó còn được hoạ thêm cùng giọng hát ( hát sản ) từ Đăng Dương và Đức Duy góp vào khiếp nó càng thêm hoàn hảo một cách tuyệt vời .
Nguyễn Thanh Pháp.
Hm.. Pianist nhà tôi lên trình rồi nhỉ? // cười //
Nguyễn Quang Anh.
Haha..chị cứ trêu em thôi.. // mỉm //
Nguyễn Thanh Pháp.
Ha.. tôi có trêu Rhyder đâu mà.
Nguyễn Thanh Pháp.
// đi ra khỏi hai cái đứa nằm hai bên vai //
Nguyễn Thanh Pháp.
// đi lại bên Quang Anh //
Nguyễn Quang Anh.
// ngẩng lên nhìn //
Nguyễn Thanh Pháp.
// cong mắt // Giỏi hơn rồi.
Nguyễn Quang Anh.
// đỏ mặt // !
Nguyễn Quang Anh.
// vội vùi mặt vào lòng Thanh Pháp // chị cứ trêu em!..
Nguyễn Thanh Pháp.
Hah.. thương lắm mới nói à. // xoa đầu //
Viox.
Xin chào mọi người:)
Viox.
Viox Skibidi toilet.
Viox.
Thôi , bye bye Mọi Người.
3. Mùi Hương.
Nguyễn Quang Anh.
Chị thương mà trêu em àa…- // làm nũng //
Đôi mắt ấy như ngấn lệ , rưng rưng như sắp vỡ oà cảm xúc .
Nguyễn Thanh Pháp.
Hah..thôi nào. Đi ngủ thôi, Rhyder. // bế Quang Anh lên giường //
Nguyễn Quang Anh.
En lớn rồi… // bĩu môi //
Nguyễn Thanh Pháp.
Lớn cái gì mà lớn?
Nguyễn Thanh Pháp.
Quang Anh thì mới mười ba tuồi , Đức Duy thì mười một , còn Đăng Dương là mười lăm tuổi.
Nguyễn Thanh Pháp.
Ngủ đi. Thương. // hôn trán //
Nguyễn Quang Anh.
Ưm.. vâng..~
Một ngày mới bắt đầu từ âm thanh của tiếng róc rách từ Khe suối yên bình chảy siết .
Một ngày mới cũng có thể bắt đầu bằng ly cà phê đen nóng hổi .
Hoặc … một cuộc cãi nhau thâu đêm suốt sáng chẳng hạn?
Không bao giờ!! , bạn ỷ bạn cao mà bạn trêu tôi à?!
Ê hai đứa kia!! Chúng bây dừng lại hộ tao coi?!
Buối sáng của biệt thư sắc ngà trắng của Nhị thiếu họ Nguyễn Thanh có lẽ là như vậy…
Nguyễn Thanh Pháp.
// đang uống trà // …chậc.
Nhân Vật Ẩn.
Ồ?.. gia đình nhà mình có thêm thành viên rồi nhỉ.
Nguyễn Thanh Pháp.
Ugh… anh nghĩ đúng rồi đấy..
Nhân Vật Ẩn.
Vậy tôi phải dậy thêm sao?
Nguyễn Thanh Pháp.
Tôi sẽ tuyển thêm, anh Bảo Khang à.
Phạm Bảo Khang.
Ha… được thôi , miễn cô đừng quên tôi là được. // cười //
Phạm Bảo Khang.
Tương lai chắc sẽ còn thêm nhỉ?
Nguyễn Thanh Pháp.
V-…! // chưa kịp đáp //
Nguyễn Thanh Pháp.
Này?… anh làm gì vậy.. // nhíu mày //
Trên Khuôn mặt Thanh Pháp, đôi lông mày không gọi mà cứ nhíu lại với nhau , nhưng nó không hiện lên sự khó chịu hay bất mãn . Nó giống một phản ứng theo thói quen do tiếp xúc lâu dài hơn thì phải .
Phạm Bảo Khang.
Tôi sao? Tôi có làm gì đâu~ // híp mắt //
Phạm Bảo Khang - Một Kẻ thay đổi nhân cách như thay những chiếc “ Mặt Nạ “ trên mặt như thế thì có nên tin lời Hắn nói không?
Chân Hắn mần mò tiến tới mà cọ sát vào đôi chân trắng nõn kia .
Như một ý đồ không thể trả lời một cách công khai trước công chúng .
Khuôn mắt Hắn chỉ cười cũng đem lại cảm giác quen thuộc .. nhưng trong ánh nhìn của con người kia , nó chỉ là sự “ giả tạo “ có chút “ thật thà ” trong đó?
Cậu ( Thanh Pháp ) cũng không phải không người dễ “ chịu trận “ đâu . Đôi chân thon dài , trắng lạnh cứ thế mà tiến đến … từ từ tiến lên chiếc thắt lưng bằng Da cao cấp thuộc hạng Khó Tìm của Bảo Khang mà cạ cạ .
Phạm Bảo Khang.
// uống trà // Trời sớm , không khí trong lành nhỉ?
Đôi tay Hắn thì một tay nhấp trà Hương Oolong chát nhẹ pha với Chút Thơm nồng , vị cay ấm của Quế thiên nhiên . Tay còn lại thì lại hạ xuống ; vuốt ve , xoa xoa lấy cổ chân Cậu .
Đôi tay kia vỗn đã thô rát , khá chây sần lại sờ chạm lấy làn da mềm mại chắc còn hơn cả Em Bé của Cậu , nó đem lại cái cảm giác Thoải mái muốn rùng mình ; như một loại chất kích thích không cần sử dụng trực tiếp .
Nguyễn Thanh Pháp.
Oh.. anh nhắc tôi mới để ý đó.. không ồn ào như mọi khi.
Cặp mi cong vút rũ xuống như vừa gánh lấy những mệt mỏi , khó chịu ; nó rung nhẹ tựa dòng nước lạnh đang ồ ạt lao xuống từ đầu Dòng Tháp từ Thiên nhiên kì thú mà ta chưa phát hiện ra hết những bí mật bị giấu kíp .
Nó vội vã như dòng người nô nức đi lại giữa lòng Thành Phố lạnh lùng ; không nô nức đi chẩy lệ hội hay niềm vui , chỉ chăm chăm đi làm việc - bán mình cho Hệ Thống Tư Bản bốc lốt sức lao động .
Không chút để ý đến bản thân …
Nguyễn Thanh Pháp.
Haizz.. // bỏ chân xuống //
Phạm Bảo Khang.
Eh..~? // lưu luyến //
Nguyễn Thanh Pháp.
// đứng dậy //
Phạm Bảo Khang.
Cậu đi gọi bọn chúng sao?
Nguyễn Thanh Pháp.
Không. Ai rảnh. // ngước nhìn Bảo Khang , cảm giác ghét bỏ //
Phạm Bảo Khang.
// kéo Thanh Pháp vào lòng //
Phạm Bảo Khang.
Cậu giận tôi à?
Nguyễn Thanh Pháp.
Ai thèm giận anh?
Phạm Bảo Khang.
Giọng như thế là sao?..
Nguyễn Thanh Pháp.
“ Trời ạ .. tôi chưa ăn sáng đấy…!! “
Nguyễn Thanh Pháp.
Tch… anh nói nhiều quá! // liếc //
Phạm Bảo Khang.
// dụi dụi vào gáy // hm~
Phạm Bảo Khang.
Thơm v..ãi..-
Nguyễn Thanh Pháp.
// cau lại , không quan tâm // Bỏ tôi ra.
Phạm Bảo Khang.
Chờ chút đi.. tôi hơi mệt~ // ôm siết lại //
Nguyễn Thanh Pháp.
Chậc… // thở dài //
Hm… mối quan hệ giữa hai người này khá mờ ám..? Hoặc có lẽ do tôi - kẻ đang dẫn chuyện cho mọi người trước màn hình điện thoại sáng trói quá đa nghi không?
Hàng loạt tiếng động như phá hoạt bắt đầu cất lên , trông giống một bài nhạc bị phá hoạ đến lạ ?
Nghe thôi cũng đủ hiểu chuyện gì đang diễn ra .
Phạm Bảo Khang.
Ồ? Mấy “ bé “ có “ bạn mới “ cái hăng hái tập thể dục buối sáng quá ha.
Phạm Bảo Khang.
Tiện tay phá cả mọi thứ luôn ha. // cười //
Nguyễn Thanh Pháp.
Anh nín đi cái.. nhức đầu ..
Nguyễn Thanh Pháp.
// nhanh chóng thoát khỏi vòng tay Hắn //
Phạm Bảo Khang.
?~ // nghiêm đầu //
Nguyễn Thanh Pháp.
Đợi tôi chút..
Phạm Bảo Khang.
Được thôi, “ Bé “.
Nguyễn Thanh Pháp.
” Èo .. ngứa đít v..ãi .. “
Nguyễn Thanh Pháp.
Ôi … trời đất ơi??!..
Trước mắt Thanh Pháp - Hiện tại ; nơi đã từng là Căn Phòng sạch sẽ , đẹp đẽ , gọn gàng … giờ đã trở thành “ bãi chiến trường “ rất bừa bộn một cách lôi thôi vô cùng tận .
Trông thật chẳng khác gì tàn cuộc của một vụ đánh nhau không lí do , hoặc lí do đó không chính đáng cho lắm .
Từng cuốn sách dầy cộp , từng chiếc áo gọn gàng , từng chiếc quần sạch sẽ , chiếc bình hoa tinh xảo , những con gấu bóng đáng yêu … giờ đã kết hợp thành một hợp thể hỗn tạp . Chẳng ra cái hệ thống ràng mạch gì .
Đến cái Bóng đèn cũng phải được “ tham dựng “ cái hợp thể này .
Nó vỡ tan cùng chiéc bình hoa được chạm khắc điêu luyện vô cùng . Quần áo thì lăn lốc dưới mặt sàn lạnh , nhăn zúm lại với nhau . Những cuốn sách nằm lăm lộn cùng nhau ; một số bị mở một cách toang hoang , tự nhiên quá mức ; một số còn lại thì bị xé nát từng trang một , lởn chởn vô cùng .
Nguyễn Thanh Pháp.
… // bất lực //
Trần Đăng Dương.
// đang Oánh nhau với Đức Duy // M-ẹ Mày!!
Hoàng Đức Duy.
// Đánh nhau với Đăng Dương //. Cái phonk cáck nhà bạn ấy!!!
Nguyễn Quang Anh.
// đứng nhìn , niệm phật // … na mô..ai đó cứu tôi..
Download MangaToon APP on App Store and Google Play