10 giờ tối, bệnh viện số 1 Thượng Hải.
Lạc Khuynh Yến bước ra từ phòng phẫu thuật, cô mệt mỏi xoa trán.
Giáo sư Ngô đi đến vỗ vai cô: "Tiểu Yến!mấy hôm nay cháu vất vả rồi về nhà nghỉ ngơi đi!"
Cô khẽ gật đầu: "Vâng, giáo sư Ngô! cháu đi kiểm tra phòng bệnh."
Giáo sư Ngô khẽ cười gật đầu xua tay, nhìn bóng dáng Lạc Khuynh Yến rời đi ông thở dài. Con bé cái gì cũng tốt chỉ là quá đáng thương…
…
Lạc Khuynh Yến thay quần áo, trước khi rời bệnh viện cô đi kiểm tra phòng bệnh 1 lượt lúc đi ngang qua phòng vip cô sững sờ dừng chân.
Bên ngoài phòng vip số 1 có rất nhiều vệ sĩ canh gác cánh cửa bên trong mở toang có thể nhìn rõ người nằm trên giường bệnh, người đàn ông đang gõ lạch cạch trên máy tính dường như phát giác ra khẽ ngẩng đầu liền đối diện với ánh nhìn chăm chú của Lạc Khuynh Yến.
Lạc Khuynh Yến giật mình vội vàng rời khỏi, cô đi rất nhanh hơi thở cũng rối loạn.
Là anh ấy!
Sau khi nhìn thấy Lạc Khuynh Yến người đàn ông trong phòng vip số 1 ngẩn người cả buổi.
"Tử Diên cậu sao thế?" Tưởng Viêm ở bên cạnh lên tiếng hỏi.
Anh ta là Tưởng Viêm - Người thừa kế nhà họ Tưởng - Một trong những gia tộc lớn đứng đầu Thượng Hải!
Còn người trên giường bệnh là Lăng Tử Diên!Người đàn ông khiến cả Thượng Hải đa số đều phải kiêng dè!
Lăng Tử Diên nghe Tưởng Viêm hỏi thì im lặng một lát rồi đáp: "……Tưởng Viêm,tôi gặp lại cô ấy rồi!"
"Hả?ai cơ?" Tưởng Viêm sửng sốt ngay sau đó liền giật mình: "Ý cậu là Lạc Khuynh Yến?"
"Ừ! lúc nảy cô ấy nhìn thấy tôi sau đó liền chạy đi ngay"
Tưởng Viêm thở dài: " Năm đó cậu …"
"Cô ấy sẽ không tha thứ cho tôi!" Lăng Tử Diên cười nhạt cúi đầu đáp.
Tưởng Viêm nhìn anh, khẽ lắc đầu.
…
Lạc Khuynh Yến lái xe về thẳng đại viện Lạc gia.
Vừa bước vào nhà cô nhìn thấy Lạc Cẩn Du - anh trai ruột cô.
"Anh về lúc nào thế?"
Lạc Cẩn Du bảo cô ngồi cạnh mình duỗi tay xoa đầu cô: "Anh về lúc chiều, hôm nay về muộn thế?Đã ăn gì chưa?"
"Vẫn chưa, ông nội ngủ rồi ạ?"
"Ừ, anh đi chuẩn bị ít thức ăn cho em nhé?"
Cô lắc đầu từ chối : " Thôi, đã khuya rồi anh về phòng nghỉ ngơi đi, em không đói"
Anh vỗ đầu cô đẩy ly sữa trên bàn đến trước mặt cô : "Vậy em uống hết đi rồi về phòng"
Lạc Khuynh Yến ngoan ngoãn uống hết hai người tách nhau ra về phòng.
…
Lạc Khuynh Yến tắm xong cô nằm dài trên sofa thở dài phiền muộn, trong đầu không ngừng nhớ tới người đàn ông kia.
Ting!
Điện thoại trên bàn reo lên cô nhíu mày cầm điện thoại lên.
Bạch Nguyệt Nhiên gửi liên tiếp 3 tin nhắn.
[Nhiên Nhiên chỉ yêu tiền]: Yến Yến!anh trai cậu rất đáng ghét!
[Nhiên Nhiên chỉ yêu tiền]: Làm sao đây tớ không muốn gặp lại anh ấy nữa, nhưng mà tớ không nỡ
[Nhiên Nhiên chỉ yêu tiền]: Này! Hai ngày nữa tớ sẽ đi Hàng Châu tạm thời tránh mặt anh ấy luôn!
Lạc Khuynh Yến không hiểu chuyện gì: "……"
Cô trầm ngâm ba giây rồi trực tiếp gọi điện luôn!
Nhưng vừa gọi đến Bạch Nguyệt Nhiên đã trực tiếp từ chối cuộc gọi
Lạc Khuynh Yến:?
Lạc Khuynh Yến: Sao thế?
[Nhiên Nhiên chỉ yêu tiền]: Tớ đang bên ngoài … ừm có người của anh cậu ở gần đây.
Lạc Khuynh Yến: Vậy cậu với anh tớ là xảy ra chuyện gì?
[Nhiên Nhiên chỉ yêu tiền]: Anh ấy bảo tớ ngốc dễ bị lừa đi!Còn bảo tớ còn nhỏ không nên yêu đương lung tung!
Lạc Khuynh Yến: ……!!!
[Nhiên Nhiên chỉ yêu tiền]: Không nói nữa tớ về nhà đây!Ngày mai đến bệnh viện tìm cậu!
Lạc Khuynh Yến nhìn tin nhắn mắt cô lóe lên mở giao diện Wechat ra gửi tin nhắn cho Lạc Cẩn Du.
Lạc Khuynh Yến: Khi nào anh có bạn gái?
Lạc Cẩn Du ở phòng đối diện đang nằm trên giường vừa ngủ được vài phút: ???
Anh ngồi dậy vò mái tóc rối bời trả lời tin nhắn cô
]Du]: Sao Thế?Đêm hôm muốn kiếm chuyện với anh à?
[Em gái không đáng yêu]: Anh thích ai rồi hả?
[Du]: Em muốn nói gì?
Lạc Khuynh Yến chống cằm cười giảo hoạt gửi tin nhắn sang.
[Em gái không đáng yêu]: Ừm chỉ là cảm thấy hơi lo loại trai thẳng như anh có khi nào sẽ ế mãi không??
Lạc Cẩn Du đọc tin nhắn tức giận vô cùng!
Anh nhìn biệt danh kia hừ một tiếng quả thật con nhóc này chẳng đáng yêu chút nào!
…
Sáng hôm sau.
Lạc Khuynh Yến ngủ tới bảy giờ sáng đột nhiên bị tiếng chuông điện thoại đánh thức cô cáu kỉnh bịt tai lại một lúc sau cô mò tìm điện thoại lên nghe máy khàn giọng cáu gắt: "Có chuyện gì?"
Đầu dây bên kia Bạch Nguyệt Nhiên bị quát thì giật mình mếu máo: "Yến Yến!Cậu không thương tớ nữa!"
Lạc Khuynh Yến chớp chớp mắt vuốt mặt nhìn điện thoại: "Tớ đang ngủ"
Bạch Nguyệt Nhiên: "…"
Bạch Nguyệt Nhiên: “Cậu không đi làm hả?”
Lạc Khuynh Yến: “Lát nữa tớ đi.”
Bạch Nguyệt Nhiên: “Vậy dậy đi. Lát nữa rảnh thì tớ ghé bệnh viện tìm cậu!”
Lạc Khuynh Yến xoa tóc đáp vài câu rồi cúp máy. Vệ sinh cá nhân xong, cô thay quần áo rồi xuống lầu.
Phòng ăn tràn ngập tiếng cười đùa Lạc Khuynh Yến cười nhạt không lên tiếng cảnh tượng gia đình hạnh phúc này cô đã nhìn đến chán ngán nó vốn chẳng thuộc về cô.
Lạc Khuynh Yến bước tới, ngồi xuống cạnh Lạc Cẩn Du, nét mặt thản nhiên. Bất ngờ, trong bát trước mặt cô xuất hiện một con tôm đã được bóc vỏ. Đôi mắt cô lóe lên tia ấm áp, cô nghiêng đầu mỉm cười với anh trai.
Diệp Hoài Mạn mẹ cô từ bếp bước ra, tay bưng theo một đĩa thức ăn, ánh mắt dịu dàng:
“Yến Yến dậy rồi à? Hôm nay có nhiều món ngon con ăn nhiều một chút.”
“Vâng.” Cô khẽ gật đầu, giọng lạnh nhạt như thể giữa họ chưa từng tồn tại khoảng cách.
Bỗng một giọng lanh lảnh vang lên:
“Mẹ, tháng sau con có buổi trao giải, mọi người nhớ đến xem con nhận thưởng nhé!”
Diệp Hoài Mạn ngạc nhiên hỏi:
“Vãn Vãn giỏi vậy sao? Chắc chắn có giải chứ?”
“Vâng, con nắm chắc 70% rồi ạ!” – Lạc Vãn Vãn vui vẻ ôm cánh tay bà, ánh mắt liếc qua Yến đầy khiêu khích.
Đối diện với ánh mắt khiêu khích kia, Lạc Khuynh Yến chẳng buồn để tâm. Cô chỉ lặng lẽ ăn vài miếng, sau đó đặt đũa xuống, giọng thản nhiên:
"'Con ăn no rồi, con đến bệnh viện trước."
Lạc Vãn Vãn – cô chị gái được nhận nuôi sau khi Lạc Khuynh Yến mất tích. Người chiếm trọn tình thương của mẹ dành cho cô
Nếu cô ta chỉ yên phận sống cuộc đời của mình, Lạc Khuynh Yến sẽ thích cô ta nếu cô ta đừng động vào cô nhưng cô ta năm lần bảy lượt khiêu khích cô sao cô có thể hài lòng với người chị gái này được?
____
“Con sao vậy?” – Diệp Hoài Mạn cau mày.
“Đã ăn được bao nhiêu đâu?”
“Con có việc.” Lạc Khuynh Yến dùng khăn lau miệng, đáp lại dửng dưng.
Diệp Hoài Mạn chỉ nhìn cô vài giây, rồi nhanh chóng quay sang tiếp tục trò chuyện với Lạc Vãn Vãn.
Lạc Cẩn Du thấy vậy cũng đứng dậy theo cô ra ngoài.
Bên ngoài hầm đậu xe Lạc Khuynh Yến quay đầu nhìn anh trai một cái, nhoẻn miệng cười: " Anh trai định đưa em gái đi làm sao?"
Lạc Cẩn Du xoa đầu cô: " Em muốn,anh sẽ đưa em đi!"
Cô lắc đầu xua tay: " em tự đi, anh vào ăn tiếp đi"
Lạc Cẩn Du gật đầu lại xoa đầu em gái một cái rồi xoay người vào nhà.
Bệnh viện số 1 Thượng Hải.
Lạc Khuynh Yến cầm bệnh án, đi dọc hành lang kiểm tra các phòng bệnh. Khi ngang qua phòng VIP số 1, bác sĩ Từ bất ngờ gọi cô lại.
“Bác sĩ Lạc! Nhờ chút!”
Cô dừng lại, quay đầu, giọng điềm tĩnh: “Vâng?”
“Tôi có việc gấp phải về nhà. Cô giúp tôi kiểm tra bệnh nhân phòng VIP số 1 nhé?”
Bàn tay cầm hồ sơ hơi khựng lại. Ánh mắt cô tối đi. Nhưng rồi cô gật đầu, khẽ nói: “Được.”
Nhận lấy bệnh án, cô đẩy cửa bước vào căn phòng yên ắng.
Cửa vừa mở, Trợ lý Viên Viên đã ghé đầu vào gọi cô: “Chị Yến, lúc nãy giáo sư Ngô có tìm chị.”
Lạc Khuynh Yến không đáp, chỉ khẽ gật đầu. Đôi mắt hoa đào khẽ chớp, chạm vào ánh nhìn của người đàn ông đang nằm trên giường bệnh.
Ngay khi cô bước vào, không khí trong phòng lập tức trùng xuống.
Lăng Tử Diên lập tức căng thẳng. Ánh mắt anh sắc lạnh, không hề rời khỏi cô dù chỉ một giây. Mỗi bước chân của cô như giẫm thẳng lên dây thần kinh anh đang cố giữ bình tĩnh.
Bước chân cô vững vàng, vẻ mặt lạnh nhạt . Nhưng sâu trong lồng ngực, nhịp tim cô lệch một nhịp. Cảm giác quen thuộc, nhưng cũng đầy xa cách.
Cô cảm nhận rõ ràng ánh mắt anh đang xoáy vào mình…
Không ai lên tiếng.
Lạc Khuynh Yến cúi xuống kiểm tra chỉ số trên máy theo dõi, tay cầm bút ghi chú vào bệnh án. Cô cố gắng giữ dáng vẻ bình tĩnh, như thể người đang nằm kia chỉ là một bệnh nhân như bao người khác.
“Lâu rồi không gặp,” giọng anh trầm thấp, khàn khàn, vang lên giữa căn phòng tĩnh lặng.
Tay cô khựng lại giữa không trung, nhưng chỉ trong tích tắc. Cô không nhìn anh, giọng nhẹ như gió thoảng:
“Phải… Hai năm qua, Lăng tổng sống tốt thật nhỉ?.”
Một khoảng lặng nặng nề.
Lăng Tử Diên nhìn cô chăm chú. Khóe môi cong lên, nhưng ánh mắt lại lạnh đi.
“Sống tốt?” Anh lặp lại, giọng trầm khàn. “Nếu sống tốt, em nghĩ tôi sẽ nằm ở đây sao?”
Cô khẽ cười, tiếng cười nhẹ như lưỡi dao
“Ồ... vậy thì đáng đời anh.”
Lạc Khuynh Yến ngẩng đầu, đôi mắt phượng ánh lên tia lạnh lẽo :“Đau một chút, biết đâu anh sẽ học được cách không làm người khác tổn thương nữa."
Tim anh chợt thắt lại, không kìm được nữa, đưa tay giữ lấy cổ tay cô. “Yến Yến… anh xin lỗi…” giọng anh khẽ run, như thể từng chữ đều mắc nghẹn trong lồng ngực.
Trong thoáng chốc, ánh mắt cô khẽ lay động, nhưng chỉ một giây sau, cô đã lấy lại vẻ điềm nhiên. Rút tay khỏi tay anh, Lạc Khuynh Yến lạnh nhạt mở miệng: “Ngài Lăng, đây là bệnh viện. Mong anh đừng động tay động chân linh tinh!”
Lăng Tử Diên khựng lại, tay vẫn lơ lửng giữa không trung, ánh mắt tối sầm.
Anh nhìn cô chăm chú, như muốn xuyên thấu lớp băng giá trong đôi mắt ấy, tìm lại bóng dáng cô gái năm nào. Nhưng trước mặt anh, chỉ còn lại một Lạc Khuynh Yến lạnh lẽo, xa cách đến nghẹt thở.
Cô cụp mắt cất bệnh án dứt khoát rời khỏi phòng bệnh chỉ bỏ lại một câu: "Anh nghĩ ngơi cho tốt!"
Rời khỏi phòng bệnh, Lạc Khuynh Yến khẽ thở ra một hơi, ngón tay siết chặt mép bệnh án. Vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như thường, nhưng nơi đáy mắt, thứ cảm xúc vừa bị khuấy động vẫn chưa kịp lắng xuống.
Vừa quay lại hành lang chính, từ phía cuối hành lang, chợt có người gọi:
“Bác sĩ Lạc, cô đây rồi! Giáo sư Ngô đang tìm cô ở phòng hội chẩn.”
Cô gật đầu, bước nhanh về phía thang máy. Chiếc áo blouse trắng tung bay sau lưng, vẻ mặt đã hoàn toàn trở lại dáng vẻ bình thản, rất khó để nhận ra tâm trạng lay động của cô khi nảy.
Tầng 7 – Phòng hội chẩn.
Cánh cửa bật mở. Lạc Khuynh Yến bước vào.
Giáo sư Ngô ngẩng đầu, vừa thấy cô liền gật nhẹ:
“Đúng lúc lắm. Có một ca cần cô trực tiếp phụ trách.”
“Tình trạng phức tạp nhưng vẫn nằm trong khả năng kiểm soát. Dị dạng mạch máu ở vị trí gần nhân xám trung ương, cần tuyệt đối tránh tổn thương mô lân cận. Tôi sẽ lên phác đồ phẫu thuật chi tiết, tiến hành mổ vào 15 giờ chiều nay. Tôi sẽ phụ trách chính.”
Giáo sư Ngô khẽ gật đầu, ánh mắt mang theo sự tin tưởng và tán thưởng!
…
14 giờ 40 phút, phòng tiền phẫu.
Lạc Khuynh Yến thay đồ phẫu thuật, đeo khẩu trang y tế, ánh mắt vẫn không rời bảng mô phỏng não bộ trên màn hình. Cô lật qua từng lớp ảnh CT, đánh dấu lại các vị trí quan trọng. Mỗi thao tác đều chuẩn xác.
Trợ lý phẫu thuật bước đến, giọng kính trọng:
“Bác sĩ Lạc, dụng cụ đã khử trùng xong, ekip cũng đã vào vị trí.”
Cô gật đầu: “Bắt đầu đưa bệnh nhân vào. Gọi bác sĩ gây mê, tôi cần họ phối hợp tối đa."
Không khí trong phòng dần căng như dây đàn. Từng người đều căng thẳng, nhưng cũng mang theo một loại yên tâm lặng lẽ vì họ tin rằng chỉ cần Lạc Khuynh Yến đứng đó, ca mổ này sẽ không thất bại.
bước vào phòng mổ số 3
Tất cả đã vào vị trí.
Ánh đèn phẫu thuật trắng lạnh phủ xuống khuôn mặt nghiêm túc của từng người. Trong bộ đồ mổ xanh sẫm, khẩu trang che gần nửa gương mặt, chỉ còn đôi mắt phượng của Lạc Khuynh Yến lộ ra bình tĩnh, sắc bén và đầy tập trung.
“Gây mê,” cô ra lệnh ngắn gọn.
Bác sĩ gây mê lập tức điều chỉnh thuốc. Nhịp tim bệnh nhân hiển thị trên màn hình dần ổn định.
“Dao mổ.”
Y tá dụng cụ đưa tới, cô nhận lấy bắt đầu rạch đường đầu tiên lên da đầu bệnh nhân.
Không khí trong phòng đầy sự căng thẳng. Trợ lý phẫu thuật hỗ trợ hút máu, kẹp mạch, theo từng động tác của cô như đã luyện tập ngàn lần.
"Cẩn thận chỗ dị dạng, sát vách xoang tĩnh mạch.” một người lên tiếng nhắc.
“Biết rồi.” Lạc Khuynh Yến đáp, giọng bình tĩnh đến lạnh lùng.
Mỗi thao tác của cô đều gọn gàng, chuẩn xác. Mồ hôi lấm tấm trên trán nhưng không ai dừng lại.
Phía sau lớp kính trong suốt phòng điều hành, giáo sư Ngô đứng khoanh tay, ánh mắt không rời khỏi bóng dáng mảnh mai của Lạc Khuynh Yến giữa trung tâm phòng mổ.
Ông đã từng đào tạo ra nhiều bác sĩ ngoại khoa, từng chứng kiến không ít người có thiên phú, nhưng sự lạnh lùng và sắc bén như cô gái kia lại hiếm có vô cùng.
Dưới ánh đèn phẫu thuật, đôi mắt cô không hề lay chuyển, tay dao ổn định, thao tác dứt khoát. Một vết rạch, một đường khâu, đều gọn gàng đến gần như tàn nhẫn không phải không có cảm xúc, mà là biết đặt đúng cảm xúc vào đúng thời điểm.
“Đứa nhỏ này…” ông thầm nghĩ “Là vì sinh ra để cầm dao mổ, hay vì từng bị thương quá sâu mà học được cách không run tay?”
Hai tiếng sau
“Cầm máu. Khâu lại. Đưa sang phòng hồi sức.”
Cô tháo găng tay, tháo khẩu trang, hơi thở có phần nặng nề nhưng vẻ mặt vẫn bình thản.
Một ca mổ nguy hiểm. Nhưng cô lại lần nữa thành công!
Hành lang bên ngoài phòng phẫu thuật, vài y tá đang đứng tụ lại gần khu vực nghỉ chân, nhỏ giọng trò chuyện.
“Chị Lạc hôm nay lại xử lý một ca khó nữa đấy. Dị dạng mạch máu não mà vào tay người khác chắc đã toát mồ hôi từ phút đầu rồi.”
" Mới 23 tuổi mà kỹ thuật mổ như thần vậy…”
“Nghe nói bác sĩ Lạc học ở nước ngoài, từng là sinh viên xuất sắc nhất trường y, chưa đến ba năm đã vượt mặt cả đám đàn anh. Sau khi về nước đã được bệnh viện số 1 Thượng Hải của chúng ta mời thẳng về làm chủ nhiệm luôn. Người ta là thiên tài thật sự!"
Một y tá lớn tuổi hơn chậm rãi tiếp lời:
“Cô ấy không phải kiểu người khoe khoang. Mà trầm tĩnh, lạnh nhạt… nhưng mỗi lần mình mệt, cô đều để lại cho mình hộp trà ấm. Không ký tên, chỉ có giấy ghi ‘nhớ nghỉ ngơi’. Làm sao mà ghét nổi được?”
"Thật đúng kiểu ngoài lạnh trong nóng mà!"
Cả nhóm khẽ cười.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play