Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Ác Linh Thế Kỷ

Chương 1. Sự Khởi Đầu

Giữa trung tâm một thành phố hoang tàn, nơi từng rực rỡ ánh đèn và nhộn nhịp nhưng bây giờ chỉ còn là những tàn tích đổ nát, mọi công trình sụp đổ, đất đá vỡ vụn, xe cộ bị nghiền nát như đồ chơi. Trên cao, bầu trời đen đặc, nặng nề như một khối chì khổng lồ sắp đè sập xuống thế giới này.

Ngay giữa quảng trường đá nứt toác, Vương Duy với mái tóc trắng, cùng với cơ thể đầy thương tích, và bộ áo giáp bạc kim trên người cậu rạn vỡ và đẫm máu, nhưng cậu vẫn cố gắng đứng vững, tay phải cầm chắc chuôi thanh kiếm ánh vàng. Cậu thở dốc, đôi mắt nhìn vào vòng vây đang siết chặt. Bao quanh cậu là những con rồng khổng lồ đó là những sinh vật mà chỉ tồn tại trong truyền thuyết. Mỗi con cao tới mấy chục mét, vảy đen, đôi mắt cháy rực như lửa địa ngục. Chúng uốn mình trên không trung, cánh xòe rộng như che cả bầu trời, bao phủ cậu trong bóng tối run rẩy.

Vương Duy bé nhỏ và cô độc giữa không gian vô tận ấy, tựa như một đốm sáng sắp lụi tàn giữa lũ dã thú cổ đại. Rồi từ bốn phương tám hướng, vang lên tiếng kêu đầy uy quyền:

''Ngươi là người đầu tiên có thể đến được đây, bọn ta sẽ không quên tên ngươi đâu, Vương Duy" Âm thanh ấy không từ một cá thể nào, mà đồng thanh, như vọng ra từ cổ họng của đất, của trời, của từng phiến đá nứt nẻ dưới chân cậu.

Vương Duy lên tiếng rõng rạc dù cơ thể đang bị thương tích đầy mình, máu chảy ròng "Ta...Vương Duy sẽ không bao giờ bỏ cuộc và tiêu diệt lũ các ngươi, trả lại công bằng cho dân chúng!"

Hàng loạt tiếng cười vang lên trong không gian tràn ngập biển lửa.

"Ngươi không nhận ra sao? Ngươi đã đi đến giới hạn rồi."

Bầu trời từ một màu đen u ám dần dần chuyển sang màu đỏ rực như máu. Mặt đất bắt đầu rạn nứt lần nữa dưới chân cậu. Bỗng một con rồng gầm lên, âm thanh chấn động cả không gian như tiếng sét giáng xuống từ trời. Nó lao xuống như một mũi tên đen tuyền, móng vuốt rực lửa chém xuyên qua không khí, nhắm thẳng vào Vương Duy.

Cậu nghiến răng, nhảy lùi, mũi chân bật lên mặt đất vỡ vụn. Trong khoảnh khắc sinh tử, thanh kiếm ánh vàng rực sáng, vạch ra một vòng cung chói lòa chắn trước người cậu.

Choang!!!

Tiếng kim loại va chạm vang lên như chuông ngân trong tận thế. Cú va khiến Vương Duy văng ngược về sau, lưng đập vào tường đá nứt, bụi bay mù mịt. Máu từ miệng cậu trào ra, nhưng đôi mắt không tắt lửa.

"Lũ các ngươi quá chậm."

Lần này, cậu chủ động lao lên. Cơ thể thương tích chằng chịt nhưng vẫn di chuyển với tốc độ xé gió. Mỗi bước chân giẫm xuống tạo ra chấn động nhỏ dưới mặt đất. Thanh kiếm rực sáng trong tay cậu như có linh hồn, vẽ thành đường sáng vàng xoáy quanh.

Một con rồng há miệng phun ra dòng lửa đen không phải lửa thường, mà là lửa nuốt ánh sáng, thiêu rụi cả hi vọng. Vương Duy không né mà cậu lại lao thẳng vào. Từ miệng cậu bật ra tiếng thét không phải của sự sợ hãi, mà là khẳng định sống còn.

"KHAI PHONG!!!"

Thanh kiếm vỡ tung! Ánh sáng rực rỡ như một vầng thái dương bùng nổ giữa bóng tối. Ánh sáng đó xẻ toạc dòng lửa đen, chém xuyên lớp vảy thép của con rồng, khiến nó gầm lên thảm thiết, thân thể khổng lồ rơi xuống đất, làm đất đá bay tung tóe.

Nhưng chưa kịp thở, hai con rồng khác đã ập tới, một từ bên trái, một từ phía sau. Cặp mắt đỏ như máu, vuốt sắc như gươm. Vương Duy cắn răng, cậu xoay người, xoạc chân, rút ngắn khoảng cách với một con, tay trái búng một chiếc bùa máu từ cổ tay ra lá bùa vỡ tan trong không trung và tạo thành kết giới chắn sau lưng. Cú vuốt từ con thứ hai bị chặn lại trong tiếng nổ chát chúa, nhưng khiên chắn nứt toác.

Vương Duy cảm nhận cơ thể và nhận ra thời gian đang cạn, thể lực đang tàn, nhưng những điều đó không thể làm cho Vương Duy lùi bước. Đột nhiên một luồng ánh sáng mờ từ mắt trái của cậu bất ngờ bừng lên hình xoáy ẩn hiện, như ấn chú cổ xưa đang bị đánh thức.Không khí quanh cậu biến dạng, áp suất tăng vọt.

Vương Duy nhắm mắt, thì thầm:

"Ta có lẽ phải dừng chân tại đây nhưng không có nghĩa là ta đây đầu hàng và bỏ cuộc!"

ẦMMM!!!

Một vụ nổ ánh sáng vang lên từ chỗ cậu. Mái tóc cậu dần từ máu trắng thành màu đen và tung bay như ngọn lửa rực cháy, khi mở mắt ra thì mắt trái của cậu chuyển thành một vòng tròn ma thuật đỏ rực, từng ký hiệu cổ ngữ nhấp nháy như đang hát lên một khúc chiến ca. Và ngay giữa ngực cậu xuất hiện dấu thập màu xanh lam. Ngay sau đó khí tức từ cơ thể cậu bùng lên cuồn cuộn như sóng thần và ép chặt không khí xung quanh. Cả mặt đất rung chuyển trước vụ nổ cậu gây ra.

Lũ rồng những sinh vật vốn đứng trên đỉnh chuỗi thức ăn đều đột ngột khựng lại. Chúng gầm rú, nhưng không phải để uy hiếp, mà là bản năng hoảng loạn và nỗi sợ chưa từng nếm trải, lần đầu len lỏi vào những kẻ thống trị bầu trời.

Rồi giọng nói vang lên cổ xưa, lạnh lẽo, vọng từ tầng sâu nhất của thế giới này:

"Ngươi định làm vậy thật sao? Kích hoạt Huyết Ấn Nguyên Thủy…Cái giá là ngươi sẽ chết đó."

Không gian như ngưng lại. Cả đất trời dồn về khoảnh khắc ấy. Nhưng Vương Duy không chần chừ. Cậu siết chặt chuôi kiếm, tay đầy máu, giọng rõng rạc và kiên định lên tiếng với ánh mắt đầy sự quyết tâm không phục:

"Ta không sợ những khó khăn, không sợ những thách thức...Ta chỉ sợ lòng không bền. Nếu phải chết thì ta sẽ chết như một ngọn lửa rực rỡ và bất khuất!"

ẦMMM!!!

Lại 1 vụ nổ khác xảy ra nhưng lần này hoàn toàn khác với trước đó. Ánh hào quang đỏ chói bùng phát dữ dội từ tâm ngực cậu hiện ra một ấn chú xoáy sâu như vực thẳm, hút lấy mọi ánh sáng, rồi phát ra một luồng sóng chấn động khổng lồ. Vương Duy lúc này gào thật lớn:

"Giải Phóng Trạng Thái Huyết Ấn!!!"

Mặt đất bị xé toạc, trời đổ mưa lửa, cả không gian như sắp sụp đổ vì tiếng gào của cậu. Thanh kiếm trong tay Vương Duy vốn đã nứt gãy nhưng đột nhiên nó biến hình và hóa thành một thanh trường kiếm rực hoa văn, dài gấp đôi ban đầu, rực rỡ như một vì sao rơi xuống nhân gian. Trên tay trái, giáp trắng nổi lên những vảy rồng nhọn hoắt.

Cậu biến mất khỏi tầm mắt tốc độ của cậu vượt qua âm thanh.

XẸT!!!

Một con rồng gầm lên, cổ bị chém đôi trong chớp mắt, máu đen phun lên như thác. Vương Duy lướt qua nó như ánh chớp. Rồi lần lượt, từng con rồng ngã xuống. Không phải vì chúng yếu, mà vì giờ đây Vương Duy không còn là con người nữa. Cậu là ánh sáng duy nhất giữa tận thế, là thanh kiếm cuối cùng đứng lên giữa sự sụp đổ.

ẦMMMMMMMM!!!

Vương Duy quét thanh kiếm rực cháy vòng cung cuối cùng. Những con rồng gào thét, thân thể khổng lồ rách toạc bởi sức mạnh vượt ngưỡng con người. Nhưng cũng trong khoảnh khắc ấy, vết nứt trên không trung mở rộng, và từ bên trong, một luồng năng lượng đen kịt như vực sâu phóng ra, xuyên thẳng vào ngực cậu.

Máu phụt ra. Cơ thể Vương Duy chấn động dữ dội. Lửa tắt, kiếm gãy, mắt trái nứt vỡ như gương bị đập nát.Giọng nói cổ xưa thì thầm như tiếng chuông nguyện hồn:

“Ngươi đã đi quá xa giới hạn con người. Cái giá là chính sinh mệnh của ngươi.”

Vương Duy quỳ xuống giữa quảng trường hoang tàn, nơi mặt đất thấm đẫm máu rồng và chính máu của cậu. Trước khi mọi thứ chìm vào bóng tối, cậu mỉm cười một nụ cười nhẹ nhõm.

"Ít nhất thì ta đã bảo vệ được em rồi..."

Rồi ánh sáng rực đỏ cuối cùng vỡ tan, cuốn trôi cả thế giới.

Chương 2. Chỉ Là Giấc Mơ?

Ngày 7/10/2142.

Trong một căn phòng ngủ tiện nghi nhưng không quá hiện đại. Có một cậu bé đang nằm trên giường ngủ, đột nhiên cậu bật dây ngay lập tức . Cậu bé ấy tên là Vương Duy, lúc này tay phải cậu siết chặt lấy ngực.

"Hộc!"

Cậu thở hổn hển, mồ hôi ướt đẫm cả lưng áo. Trái tim cậu đập như trống trận, căn phòng quen thuộc hiện ra trần nhà, đồng hồ, giá sách, bàn học, đồng phục treo lệch trên móc. Ngoài cửa sổ, ánh sáng ban mai len vào mọi thứ thật yên bình. Cậu chạm vào mắt trái không cảm nhận được bất kỳ dấu vết gì, chỉ có nhịp thở đang dần bình ổn, và một cảm giác kỳ lạ. Cậu khẽ nói thầm nhưng trong giọng nói đầy sự hoang mang và run rẩy:

"Chỉ là mơ sao? Nhưng đây là lần thứ năm trong tuần giấc mơ này lại xuất hiện"

Nhưng lại có 1 điều làm cậu thắc mắc mỗi khi giấc mơ này xuất hiện, đó là câu nói cuối cùng của cậu trước khi kết thúc giấc mơ. Cậu vò tóc mãi cũng chẳng nó nhớ nổi mình đã nói gì vào lúc đấy. Bỗng một âm thanh làm cắt đứt mạch suy nghĩ của cậu RENGGGG RENGGG!!!! Cậu nhìn lên đồng hồ và chỉ đúng 7 giờ sáng.

Bên ngoài lúc này gió thổi nhẹ qua, lá cây khẽ rơi, ánh nắng ban mai rải vàng lên mái nhà, vẽ nên một bức tranh yên bình như trong sách thiếu nhi. Hai con chim sẻ nhỏ đậu trên cành cây gần cửa sổ hót líu lo một khoảnh khắc gần như hoàn hảo. Cho đến khi...

"Aaaaaaaaaaaaaa!!!!"

"Muộn học rồi! Chết tiệt, hôm nay có bài kiểm tra mà tối qua chưa ôn gì!!!"

Hai con chim giật mình bay toán loạn, để lại một chiếc lá rơi xuống bậu cửa sổ như minh chứng cho cú hét rung trời vừa rồi. Vương Duy nhảy khỏi giường như bị ma đuổi, quăng tung chăn gối, vồ lấy đồng phục và lật vở như lật sổ tử thần. Còn giấc mơ về những con rồng, thanh kiếm rực cháy, bầu trời đổ sập và cả giọng nói kia nữa tất cả đều bị ném sang một bên, và tất cả điều đó nhường hết chỗ cho nỗi kinh hoàng mang tên kiểm tra 45 phút vào tiết 2.

Vương Duy vừa thay quần áo, vừa đọc sách, miệng thì lẩm bẩm những công thức toán học như tụng kinh trừ tà. Tay phải luồn tay áo, tay trái vẫn kẹp chặt quyển vở, mắt liếc nhanh qua từng dòng chữ nguệch ngoạc đầy mực đỏ của buổi học trước. Cậu cố gắng nhồi nhét từng định lí, từng ví dụ mẫu vào đầu, như thể chỉ cần bỏ sót một chi tiết thôi là mạng sống sẽ bị rút cạn. Sự gấp gáp của buổi sáng hòa lẫn với tiếng chuông báo thức réo rắt tạo nên một bản nhạc dồn dập mở đầu cho một ngày đầy biến động.

Cậu nhanh chóng cất hết sách vào cặp rồi chạy thẳng xuống tầng dưới. Bỗng có tiếng người phụ nữ vang lên nhưng đầy bất lực:

"Đồ ăn sáng này con, mau mang đi học đi, cái tính của con khi nào mới sửa đây hả?"

Vương Duy nhìn mẹ mình đầy biết ơn, rồi cậu cầm bánh mình ốp trứng nhét vào miệng rồi cậu vừa ăn vừa nói:

"Con cảm ơn mẹ nhiều, mẹ đúng là vị cứu tinh của đời con!"

Tiếng nói lẫn trong miếng bánh mì ốp trứng làm giọng cậu như bị bóp méo, khiến mẹ cậu chỉ biết lắc đầu cười mỉm. Vương Duy không đợi thêm giây nào, xoay người lao ra khỏi cửa như một cơn gió. Đôi giày thể thao đập lạch bạch trên nền gạch, cặp sách đung đưa trên vai, còn trong đầu thì chỉ còn đúng một điều khiến cậu đau đầu:

"má ơi! cứu con nay có bài kiểm tra tiết hai! Mà học nãy giờ có vào gì đâu."

Vì tuổi 17 còn dư sức nên Vương Duy chạy bộ đến trường rất nhanh mà cậu không biết rằng mình có xe đạp. Ở nhà lúc này, mẹ cậu nhìn chiếc xe đạp ngoài cửa, rồi bà thở dài tay đạp lên trán nói với giọng bất lực hơn nữa: "Con trai tôi khi nào mới trưởng thành hơn đây! Nhà có xe thì không đi cứ thích đi bộ đã thế lại còn trễ học nữa chứ haizz..."

Tại trường học lúc này, giáo viên chủ nhiệm lớp 11A2 đang chuẩn bị điểm danh học sinh. Lúc mới vào cô nhìn vào bàn cuối kế bên cửa sổ vẫn trống không, cô đã biết cái thằng này lại lần nữa lập kỉ lục lần thứ 27 trong tháng đi học muộn rồi.

"Được rồi cả lớp ngồi xuống! Giờ cô sẽ bắt đầy điểm danh nhé!"

Vì đây là ngôi trường trung học danh tiếng nhất cả nước, nên mỗi lớp chỉ có 1 giáo viên dạy duy nhất và giáo viên chủ nhiệm lớp 11A2 là cô giáo Nguyễn Thảo An. Cô khoảng hơn ba mươi tuổi, dáng người thanh mảnh trong bộ áo sơ mi trắng và chân váy dài màu nâu nhạt. Mái tóc đen buộc cao gọn gàng, toát lên vẻ chỉn chu và chuyên nghiệp, trên mặt đeo 1 cặp kính đen viền vàng. Dù không quá nổi bật như những cô giáo trẻ mới ra trường, nhưng sự sắc sảo và từng trải nơi cô đủ khiến đám học trò nể phục và sợ cô như sợ mấy con ác quỷ.

Cả lớp 11A2 lục đục kéo ghế, tiếng ồn ào chấm dứt khi cô giáo chủ nhiệm giơ quyển sổ điểm danh lên. Không khí trong lớp trở nên nghiêm túc hẳn, nhưng vẫn có vài ánh mắt liếc về phía bàn trống kế bên cửa sổ nơi mà ai cũng biết là chỗ quen thuộc của kẻ đi muộn chuyên nghiệp đó là Vương Duy.

Cô giáo vừa mở sổ vừa lẩm bẩm:

"Không biết lần này có phá kỷ lục không nữa..."

Rồi cô cất giọng đầy nghiêm túc với tư cách là 1 giáo viên nghiêm khắc:

"Nguyễn Trà My."

"Có ạ!"

“Lê Minh Phúc.”

"Có!"

"Trần Dương"

"Có!"

...

"Vương Duy..."

Cả lớp im phăng phắc. Một vài tiếng cười rúc rích vang lên. Cô giáo không cần ngẩng đầu cũng có thể đoán được biểu cảm của tụi học trò lúc này. Cô thở dài:

"Lần thứ 27 trong tháng, quá sức tưởng tượng luôn rồi."

Ngay lúc đó, cánh cửa lớp bật mở rầm một cái. Một cơn gió mạnh ào vào lớp, mang theo một chiếc lá vàng rơi xoay xoay giữa không trung. Và Vương Duy lúc này đang xuất hiện, với tóc màu trắng rối bù, mồ hôi nhễ nhại, bên má trái có vết tay đỏ ửng nhưng hơi mà hơi mờ, cùng với đó là đôi mắt xanh ngọc thuần khiết, và một tay ôm cặp, một tay giơ lên đầy khí thế:

"E...em có mặt ạ!"

Cả lớp cười ồ lên. Cô giáo thì chỉ biết day trán, thở dài thêm lần nữa rồi nhận xét câu khiến cả lớp cười rộ càng to thêm:

"Cứ như phim hành động…"

Chương 3. Học Sinh Mới

Vương Duy ngại ngùng gãi đầu cười hề hề, nói với giọng bé như con muỗi:

"Xin lỗi cô, em ngủ quên ạ..."

Cô giáo nhìn Vương Duy bằng ánh mắt nửa bất lực nửa buồn cười. Rồi cô chỉ thở dài, giọng đều đều nhưng có phần châm chọc:

"Ngủ quên hả? Vậy chắc tối qua em làm luận văn tiến sĩ về giấc mơ, phải không?"

Cả lớp lại bật cười to hơn câu lúc trước của cô. Tiếng cười lan nhanh như dịch bệnh dù đa phần là vì họ đã quá quen với cái cảnh Vương Duy đi học muộn với lý do không thể tin nổi. Cô lắc đầu, lấy tay chỉnh kính rồi nói tiếp:

“Thôi được rồi, lần cuối đấy. Em vào chỗ ngồi đi, lát nữa kiểm tra. Mà lần sau đến muộn nữa thì đừng trách cô cho viết bản kiểm điểm ba trang A4 nhé.”

“Dạaaaa em nhớ rồi ạ!” Vương Duy gật đầu lia lịa, rồi vừa chạy về chỗ vừa lẩm bẩm:

"Mình chưa ôn toán gì cả, tí chép bài thằng Phúc tiếp thôi."

Nguyễn Minh Phúc ngồi bàn trên cậu đang nhăn mặt và lên tiếng hỏi:

"Mày nói gì đó?"

"Không có gì đâu, mà mày ôn gì chưa?" Vương Duy né sang chuyện khác, cứ như bị chột dạ vậy.

Phúc nhìn Vương Duy mỉm cười nói với giọng đầy tự tin:

"Tao luôn là thằng luôn đứng top đầu từ dưới lên trên, nên mày hỏi quá dư thừa rồi"

Vương Duy suýt sặc nước bọt, trợn mắt nhìn thằng bạn:

"Gì ghê vậy cha nội! Tự tin kiểu đó là chết chắc luôn á!"

Phúc gật gù, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc:

"Thì tao còn biết số phận mình không thể thay đổi, nên chọn cách đối mặt với nó bằng sự buông xuôi."

Vương Duy nhìn Phúc 1 cách đầy thất vọng và khẽ lên tiếng:

"Buông cái đầu mày ấy! Mày rớt thì tao cũng tiêu chung, còn ai cho tao chép nữa đâu!"

Vương Duy đập vai Phúc, rồi cả hai phá lên cười, hoàn toàn quên mất rằng môn kiểm tra 45 phút Toán sắp bắt đầu. Không khí trong lớp rộn ràng hơn thường lệ, một phần vì sắp kiểm tra, một phần vì Vương Duy đã mang đến đủ trò vui cho cả buổi sáng. Nhưng chỉ duy nhất Vương Duy biết, tiếng cười đó không thể xua đi cảm giác lạnh buốt đang bám riết sau gáy mình.

Cô giáo đập mạnh thước xuống bàn rồi nói to như cái loa phát thanh:

"CHẬT TỰ!!!!"

Cả lớp lúc này im phăng phác. Cô giáo lúc này lại lên tiếng:

"Hôm nay lớp chúng ta có thêm 1 bạn học mới!"

Không khí lớp học lập tức thay đổi. Từ sự rộn ràng trước giờ kiểm tra, mọi ánh mắt giờ đây đều đổ dồn về phía bục giảng. Cô giáo nhìn xuống sổ điểm, rồi ngẩng lên cười nhẹ:

"Bạn ấy mới chuyển từ trường khác đến, mong lớp mình giúp đỡ để bạn hòa nhập tốt nhé. Mời em vào giới thiệu."

Tiếng mở cửa khe khẽ vang lên. Từng bước chân nhẹ nhàng vang vọng trong lớp học đang im phăng phắc. Vương Duy bất giác ngồi thẳng người, trái tim cậu đập nhanh không rõ lý do. Giống hệt cảm giác cậu đã từng có trong giấc mơ lặp đi lặp lại suốt bao đêm qua.

Một nữ sinh bước vào. Cô ấy mặc chiếc áo sơ mi trắng đồng phục nhưng lại có một vệt đỏ như máu ở ngay trên phần ngực và màu đỏ đó nổi bật giữa màu trắng của áo đồng phục, và toát lên một vẻ gì đó rất khác biệt. Chiếc áo của cô được sơ vin gọn gàng vào váy, mái tóc trắng dài xõa nhẹ sau lưng, mang theo ánh mắt vàng đẹp tựa lòng người, từng bước đi đều đều, chậm rãi nhưng không hề rụt rè. Gương mặt trắng hồng, đôi mắt to ánh lên vẻ lạnh lùng, như thể cô đang nhìn xuyên qua mọi người chứ không phải nhìn vào họ.

Cô đứng ngay ngắn trước bục giảng, cúi đầu chào một cách chuẩn mực:

"Xin chào cô và các bạn! mình tên là Hà Tinh Vũ và mình mới chuyển về từ thành phố K về đây, mong mọi người sẽ giúp đỡ mình trong tương lai nhiều hơn nhé!"

Tiếng nói trong trẻo vang lên, không cao cũng không trầm, nhưng lại khiến cả lớp như ngừng thở không ai nói gì. Vương Duy thì sững sờ, không phải vì nhan sắc của cô bạn mới mà vì chính là cô gái mà cậu đã gặp lúc nãy. Dù không có ai báo trước nhưng bỗng trong 1 giây cả 2 nhìn vào đối phương.

Vương Duy muốn tìm cái lỗ nào chui xuống mà không muốn ló mặt lên. Hà Tinh Vũ nhìn Vương Duy một hồi lâu rồi khẽ lên tiếng:

"Thì ra là cậu...tên biến thái!"

Cả lớp vẫn đang mê mẩn trước vẻ đẹp của Hà Tinh Vũ nhưng 90% trong đó là con trai và 9% con gái trong lớp đang nhìn bọn con trai trong lớp đầy khinh bỉ, nên cũng chẳng ai nghe được câu vừa rồi kể cả thằng Phúc, thằng bạn trí cốt của Vương Duy cũng ngây người, nước dãi chảy ròng ròng.

Nhưng chỉ có Vương Duy nghe thấy câu đó và trong lòng lúc này đầy xấu hổ. Câu chuyện phải kể về 20 phút trước...

Vương Duy lúc này đang chạy trên đường, miệng gặm chiếc bánh mì ốp trứng vừa chạy vừa thở hổn hển và nhai nhóp  nhép chiếc bánh mì đó, đôi mắt liếc liên tục vào đồng hồ. Con đường đến trường sáng nay dài hơn mọi ngày, không phải vì kẹt xe, mà vì tâm trạng nặng như đá đè.

"Chết tiệt! Lại muộn nữa rồi! Sao chuông báo thức nhà mình nó cứ phản chủ thế không biết" Vương Duy càu nhàu thầm trong lòng. Tay phải cậu cầm bánh mì, tay trái lục cặp tìm quyển vở Toán, miệng thì lầm bầm mấy công thức vừa học tối qua. Đang chạy vội thì đột nhiên

Bốp!

Vương Duy đâm sầm vào một người vừa bước ra từ trong hẻm nhỏ. Cú va chạm không quá mạnh, nhưng đủ để chiếc bánh mì trên tay cậu văng lên không trung, xoay vòng mấy phát rồi hạ cánh thẳng vào...ngực áo của một nữ sinh. Áo sơ mi trắng tinh giờ dính một vệt trứng ốp vàng ươm, sốt tương đỏ lòm như vết máu. Và gương mặt của cô gái lúc đó lạnh băng như băng giá giữa mùa hè. Đó chính là Hà Tinh Vũ. Cậu hoảng hốt vội vã lên tiếng:

"Ôi chết! Tôi xin lỗi, tôi không cố ý!"

Vương Duy lúc này vội vã đứng dậy và bước tới chỗ Hà Tinh Vũ với mục đích muốn giúp đỡ, thì từ đâu lại lòi ra 1 vỏ chuối ngay dưới chân cậu. Đương nhiên với cái số phân đã định sẵn, cậu ngã lao về phía trước Hà Tinh Vũ và đúng như một đoạn phim hài, Vương Duy trượt chân vì vỏ chuối, bay khỏi mặt đất đúng 0.5 giây trước khi ngã sấp mặt vào người Hà Tinh Vũ thì cậu né sang bên trái. Nhưng như thể định mệnh vẫn chưa muốn buông tha, lại có 1 lon nước ngọt dưới chân cậu, lần này cậu không ngã xuống đất mà ngã trúng ngay vòng tay hay nói đúng hơn là ngực áo của Hà Tinh Vũ và tạo ra âm thanh rất êm tai.

PẶC!!!

Cú tiếp đất đau điếng. Cậu nằm bẹp, mặt đè lên vai cô gái, tay chạm vào nơi không nên chạm, toàn thân đông cứng như tượng. Một giây...hai giây...ba giây...

Lá cây rơi xào xạc, những chú chim đang trên cành cây tắm nắm thì bỗng nhiên tất cả đã bị phá vỡ bởi tiếng hét rúng động cả con hẻm, đàn chim bay tứ tung, lá cây rơi càng một nhiều.

"AAAAAA!!!! ĐỒ BIẾN THÁI!!!"

Sau tiếng thét kinh hoàng đó, lại là âm thanh bốp chát đầy giận dữ vang lên.

Chát!!!

Một cái tát như trời giáng vang lên, kèm theo ánh nhìn như muốn đốt cháy linh hồn kẻ đối diện. Vương Duy lúc này mắt hoa tai ù, choáng váng nhìn trời đất quay cuồng. Miệng còn chưa kịp giải thích, thì Hà Tinh Vũ đã giận dữ quay người bỏ đi, để lại cậu nằm như một cái bịch rác giữa hẻm nhỏ.

Một ông cụ đi ngang qua, lắc đầu thở dài:

"Thời buổi này, trai trẻ đúng là không còn liêm sỉ"

Vương Duy lồm cồm ngồi dậy, tay ôm má, lòng vừa nhục vừa đau. Cậu lẩm bẩm đầy oán độc:

"Mới sáng sớm mà đã ăn nguyên combo: bánh mì mất, trứng mất, sĩ diện mất...chắc có khi sắp mất mạng luôn quá"

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play