Tiếng Gọi Trong Đêm [DooGem]
Chương 1
Trường học vốn dĩ không phải địa ngục, cho đến khi cậu ấy xuất hiện trong cuộc đời tôi… như một cơn bão không báo trước.
Lớp 12A1, sáng thứ Hai, trời âm u. Tôi ngồi yên ở bàn cuối, tai vẫn còn lùng bùng vì tiếng cười nhạo của đám bạn cùng lớp. Áo đồng phục vừa bị kéo rách, giày cũng không biết đã bị ném đi đâu. Chỉ còn lại tôi và nỗi xấu hổ đọng lại trên mắt kính mờ hơi.
HoàngHùng
“Lại giả vờ câm điếc hả?” – giọng nói trầm khàn vang lên phía trên đầu tôi.
HoàngHùng
Tôi ngẩng lên. Là cậu ấy – Đăng. Lớp phó thể dục, cao ráo, nổi bật, giỏi thể thao, nụ cười hút hồn… và cũng là người thường xuyên “chơi đùa” với tôi bằng những cú đẩy, lời chế giễu và ánh mắt lạnh băng.
HoàngHùng
Cúi xuống, áp mặt gần sát mặt tôi, đủ gần để tôi nghe thấy nhịp thở trầm đều của cậu.
Hải Đăng
Mày thích bị bắt nạt đến mức này sao, Hùng? Hay là… mày thích tao?
HoàngHùng
Trái tim tôi khựng lại một nhịp. Câu nói đùa cay nghiệt đó như một cú tát. Cậu không biết đâu, đúng là tôi thích cậu – một sự thích âm thầm, yếu đuối, và ngu ngốc đến tội nghiệp.
HoàngHùng
Nhưng tôi chỉ cười nhạt, không đáp. Không ai cần biết, càng không phải là cậu – người luôn khiến tôi đau lòng nhất.
Hải Đăng
Lại câm à? để tao coi mày còn câm đến cuối giờ hay không?
HoàngHùng
"Tim tôi như tan vỡ muốn bật khóc thật to và lớn nhưng không thể, thân hình nhỏ bé và dáng vẻ yếu đuối trước người mình thích không dám nói lại"
HoàngHùng
" Rất nhiều câu hỏi được đặt ra, tại sao Đăng ghét mình đến chết mà tại sao tôi lại thích Đăng chứ ?"
Chương 2
Tiếng chuông trường vang lên
Hàng trăm con người đi ra khỏi trường
HoàngHùng
Từng giọt mưa lách tách rơi lên vai áo mỏng, lạnh buốt như những lời nói vô tình ban sáng vẫn còn văng vẳng trong đầu tôi.
HoàngHùng
Tôi đứng dưới mái hiên trường, tay ôm cặp, mắt dán vào những bước chân vội vã của bạn bè chạy nhanh về phía cổng, nơi những chiếc ô chen nhau như cuộc đời ngoài kia – đầy vội vàng và chọn lọc.
HoàngHùng
" Tôi quyết định liều một phen chạy về dưới mưa"
HoàngHùng
" vừa chạy đi được vài bước thì"
Ê , đồ ngốc định đi về dưới mưa à
HoàngHùng
" Tôi quay lại thì"
HoàngHùng
Là Minh. Cậu đứng đó, với chiếc ô đen trên tay, mặt nhăn lại như thể chính cậu mới là người đang bị ướt.
Hải Đăng
Ê , Thằng kia đi với tao
HoàngHùng
“Điên rồi à, Đăng?” – cậu bước tới, kéo tôi vào ô mình, tay mạnh đến mức cổ tay tôi đau nhói.
HoàngHùng
Thả ra... tôi tự đi được
Hải Đăng
“Im đi.” – “Tao không muốn bị ghi tên vào cáo phó vì không cản được một thằng ngu chết vì dầm mưa.”
HoàngHùng
Nếu mưa thì chết thì tao đã chết lâu rồi
HoàngHùng
Ai? Mấy lần trước lấy ô của tao?
HoàngHùng
Ai là người đẩy tao ra ngoài mưa hả?
HoàngHùng
"Tức đến bật khóc"
Tiếng tát của Hùng dành cho Đăng
HoàngHùng
Biến cho tao " vừa khóc vừa la lớn"
HoàngHùng
Sau đó tôi đi với Minh, dưới chiếc ô chật hẹp. Khoảng cách gần đến mức tôi có thể nghe tiếng tim mình đập hỗn loạn của Minh . Và cũng gần đủ để tôi nhận ra, dẫu cuộc đời này có bao nhiêu xui xẻo… Thì cũng có người quan tâm mình
HoàngHùng
Cảm ơn cậu vì ngày hôm nay
HoàngHùng
Nếu mai không thấy tớ cậu đừng buồn nhé ??
HoàngMinh
" không lẻ cậu ấy nghĩ đến chuyện từ biệt"
HoàngMinh
Cậu định làm gì đấy..?
HoàngHùng
Tôi không nghĩ bậy đâu nhaaa
Chương 3
HoàngHùng
Tôi về nhà, người vẫn còn ướt mưa từ cơn dầm chiều. Cánh cửa bật mở, và tiếng mẹ tôi vang lên ngay lập tức
“Con đi học hay đi đánh nhau vậy hả Hùng? Nhìn quần áo con kìa!”
HoàngHùng
Tôi chưa kịp nói, ba đã tiếp lời, giọng nặng nề:
“Lại làm mất mặt gia đình! Học hành thì lẹt đẹt, suốt ngày u sầu như bị ma ám. Lớn rồi còn không biết lo!”
HoàngHùng
Họ không biết tôi đã trải qua những gì ở trường. Không ai biết tôi bị đẩy xuống cầu thang một lần, bị cười vào mặt vì điểm kém, hay đêm qua tôi sốt cả đêm trong phòng lạnh. Tôi không nói, vì nói ra… cũng chẳng thay đổi được gì.
HoàngHùng
Tối đó, tôi nằm co người trong chăn, ánh đèn phòng tắt phụt như chấm dứt một vệt hy vọng cuối ngày. Ngoài trời lại mưa. Mưa nhẹ thôi, đủ để người ta khóc mà không cần tiếng nấc.
_________________________
Sau đó ba mẹ cậu quyết định chuyển trường và bỏ cậu ở một mình
_________________________
Dòng đời xô đẩy cậu làm những việc nặng hay nhẹ trải qua những khung bật cảm xúc nhưng vẫn chưa có sự yêu thương của người khác
Ba mẹ thì lại không thương
Vậy ông trời có quá bất công khoongg ......?
Cậu cũng đã bị lừa vào khu mafia cùng bạn bè với nhiệm vụ là sát thủ và nhảy múa
Hải Đăng
Đây là khu mafia mà bên mình cần phải xử lý đây sao
Hải Đăng
Cũng được đấy nhỉ
Hải Đăng
" nhìn lên sân khấu"
HoàngHùng
" Đang múa với khăn che mặt chợt nhìn thấy ánh mắt của thiếu gia Đăng"
HoàngHùng
" nhìn thấy ánh mắt nhìn rất sắc bén với khuôn mặt điển trai làm tôi động lòng"
HoàngHùng
" nhưng vẫn nghĩ đến chuyện trả thù"
HoàngHùng
" Liền múa quyết rũ hắn hơn "
Hải Đăng
Ông chủ lấy cho tôi một phòng VIP với người múa kia
Download MangaToon APP on App Store and Google Play