Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

EM KHIẾN ANH MUỐN TRỞ THÀNH NGƯỜI HÀ NỘI (Negav&OC)

Học Sinh Mới

My là cô bé 17t có gia thế khá khủng cô từ bé ở Hà Nội nhưng vì một số công việc của ba mẹ cô phải vào Sài Gòn học cô có một anh hai là Bảo Khang
Bảo Khang anh chàng 19t hiện học ở sài gòn nhưng là học sinh cá biệt anh chỉ muốn viết nhạc chứ không học
nên anh lập nhóm có An,Hiếu,Khang…
còn An là nam9 anh 18t gia đình anh cũng có điều kiện vì thế anh ta luôn ỷ mình lúc nào cũng hơn người ta thường bắt nạt mọi người
còn mn thì từ từ biết ha
vô truyệnnn
Tiếng bánh xe lăn chậm trên nền đường bê tông khi chiếc xe sang trọng dừng lại trước cổng căn biệt thự mới ở quận 7. Nắng Sài Gòn vẫn vàng rực như lời đồn, vừa rực rỡ vừa oi bức đến mức khiến My phải chau mày khi bước xuống xe.
Cô gái 17 tuổi kéo vali một cách lười nhác, ánh mắt đảo quanh khu phố mới mẻ. Không phải phố cổ Hà Nội thân quen, không còn gánh xôi buổi sáng hay tiếng rao bánh mì lúc bình minh. Ở đây, mọi thứ đều xa lạ.
My khẽ thở dài. Cô không quen khí hậu, không quen nhịp sống vội vã, và càng không quen việc phải rời xa những kỷ niệm gắn bó suốt 17 năm qua. Nhưng đây là quyết định của ba mẹ
Phía trong nhà, Bảo Khang anh hai của cô, người đã vào Sài Gòn trước vài tháng đang nằm gác chân lên bàn, tai đeo tai nghe, tay gõ nhịp theo beat nhạc đang làm dở. Vẫn cái dáng vẻ bất cần, vẫn đôi mắt nửa tỉnh nửa mơ, anh liếc em gái một cái rồi nhếch môi:
Bảo Khang(Hurrykng)
Bảo Khang(Hurrykng)
“Vào rồi à? Chào mừng đến với thành phố “chưa kịp yêu đã thấy mệt”.
Thảo My(Mine)
Thảo My(Mine)
Này, anh hai…
Bảo Khang không quay lại, chỉ nhấc một bên tai nghe lên:
Bảo Khang(Hurrykng)
Bảo Khang(Hurrykng)
Gì?
Thảo My(Mine)
Thảo My(Mine)
Mai em phải học cùng anh hả?
Khang bật cười thành tiếng, xoay hẳn ghế lại nhìn em gái như thể cô vừa hỏi điều gì đó ngớ ngẩn lắm.
Bảo Khang(Hurrykng)
Bảo Khang(Hurrykng)
Em nghĩ anh còn đi học à?
Thảo My(Mine)
Thảo My(Mine)
Ơ?
Bảo Khang(Hurrykng)
Bảo Khang(Hurrykng)
Anh vẫn “học” đó chớ.
Bảo Khang(Hurrykng)
Bảo Khang(Hurrykng)
Vô lớp, điểm danh, rồi… biến.
Bảo Khang(Hurrykng)
Bảo Khang(Hurrykng)
Anh còn phải làm nhạc chứ ai rảnh đâu ngồi mài ghế.
My thở dài, vừa lo vừa ngán.
Thảo My(Mine)
Thảo My(Mine)
Vậy nghĩa là em sẽ phải tự thân một mình trong ngôi trường lạ hoắc đó à?
Bảo Khang(Hurrykng)
Bảo Khang(Hurrykng)
Ừ thì… cũng không hẳn.
Khang gãi đầu.
Bảo Khang(Hurrykng)
Bảo Khang(Hurrykng)
Nếu có ai bắt nạt em thì cứ gọi anh.
Bảo Khang(Hurrykng)
Bảo Khang(Hurrykng)
Nhớ là… đừng động tay động chân trước, để anh “xử” sau.
Thảo My(Mine)
Thảo My(Mine)
Anh xử kiểu gì? Cầm đàn guitar ra dọa người ta hả?
Bảo Khang(Hurrykng)
Bảo Khang(Hurrykng)
Đừng khinh thường nghệ sĩ underground.
Thảo My(Mine)
Thảo My(Mine)
Mà em không thích ở đây chút nào…
Thảo My(Mine)
Thảo My(Mine)
Tự nhiên ba mẹ lại bắt em vào đây, chẳng hỏi em có muốn không…
Bảo Khang im lặng một lúc. Anh tháo tai nghe, gập laptop lại rồi đứng dậy đi tới ngồi cạnh em gái.
Bảo Khang(Hurrykng)
Bảo Khang(Hurrykng)
Anh cũng vậy mà. Lúc ba mẹ bắt vào Sài Gòn, anh còn đang viết dở một bài thi học kỳ.
Bảo Khang(Hurrykng)
Bảo Khang(Hurrykng)
Cái thành phố này lúc đầu với anh cũng như… một cái lồng kính sáng..rộng, mà chẳng có cảm giác gì cả.
Thảo My(Mine)
Thảo My(Mine)
Vậy sao giờ anh chịu được?
Bảo Khang(Hurrykng)
Bảo Khang(Hurrykng)
Anh không chịu, anh né.
Bảo Khang(Hurrykng)
Bảo Khang(Hurrykng)
Né trường, né người, né mấy thứ anh không thích. Rồi anh tìm được cái mình thích: viết nhạc.
Bảo Khang(Hurrykng)
Bảo Khang(Hurrykng)
Em không cần phải cố yêu thành phố này ngay đâu.
Bảo Khang(Hurrykng)
Bảo Khang(Hurrykng)
Cứ sống chậm lại một chút. Có thể mai sẽ tệ, tuần sau sẽ mệt…
Bảo Khang(Hurrykng)
Bảo Khang(Hurrykng)
nhưng một lúc nào đó, em sẽ tìm thấy lý do để ở lại. Giống như anh.
Thảo My(Mine)
Thảo My(Mine)
Chà, coi bộ anh hai tôi dạo này trưởng thành hơn nhiều nhờ?
Bảo Khang(Hurrykng)
Bảo Khang(Hurrykng)
Ủa? Trước giờ anh đã trưởng thành sẵn rồi nha!
Bảo Khang(Hurrykng)
Bảo Khang(Hurrykng)
Do em còn nhỏ nên không nhận ra thôi.
Thảo My(Mine)
Thảo My(Mine)
Trưởng thành cái gì mà hồi nãy em bước vô thấy anh nằm gác chân lên bàn, mở beat tới rung cả nhà.
Bảo Khang(Hurrykng)
Bảo Khang(Hurrykng)
Ờ thì… nghệ sĩ mà.
Bảo Khang(Hurrykng)
Bảo Khang(Hurrykng)
Đâu ai bắt nghệ sĩ phải ngồi nghiêm chỉnh như giáo viên được?
Thảo My(Mine)
Thảo My(Mine)
Nhưng mà thật, cảm ơn anh.
Khang giơ tay xoa đầu em gái như hồi bé, nói nhỏ:
Bảo Khang(Hurrykng)
Bảo Khang(Hurrykng)
Có anh ở đây rồi.
Bảo Khang(Hurrykng)
Bảo Khang(Hurrykng)
Lỡ mai có thằng nào dám ăn hiếp em
Bảo Khang(Hurrykng)
Bảo Khang(Hurrykng)
thì cứ gửi địa chỉ, anh ship cho bài diss ngay lập tức.
Thảo My(Mine)
Thảo My(Mine)
Thôi được rồi, cảm ơn. Trễ rồi, đi ngủ đi. Mai còn đi học.
Bảo Khang ngáp dài, vừa đứng dậy vừa lẩm bẩm:
Bảo Khang(Hurrykng)
Bảo Khang(Hurrykng)
Ờ, mai mà em thấy anh trong trường là hên lắm đó…
Bảo Khang(Hurrykng)
Bảo Khang(Hurrykng)
Mấy hôm nay anh toàn ngủ tới trưa.
Thảo My(Mine)
Thảo My(Mine)
mai dậy sớm đi, ít ra còn có người quen trong cái trường lạ hoắc đó.
Khang chỉ biết cười cười, lùi về phòng mình, tay vẫn không quên chỉnh âm lượng tai nghe.
My tắt đèn phòng khách, bước chậm về phòng ngủ mới. Căn phòng còn nồng mùi sơn và gỗ mới, nhưng chăn nệm đã thơm tho, ấm áp. Cô nằm xuống, kéo chăn lên đến cổ, mắt mở trân trân nhìn trần nhà.
6:00 sáng. Chuông báo thức của My ré lên đúng giờ, nhưng cô đã mở mắt từ trước đó. Dù không quen giấc ngủ ở nơi lạ, nhưng tâm trạng háo hức xen lẫn hồi hộp khiến cô chẳng thể ngủ sâu.
Sau khi đánh răng rửa mặt và thay đồng phục mới tinh, My nhìn đồng hồ rồi thở dài.
Thảo My(Mine)
Thảo My(Mine)
Không lẽ ảnh ngủ tới trưa thiệt?
Cô bước ra khỏi phòng, men theo hành lang nhỏ đến cửa phòng của Bảo Khang. Cánh cửa khép hờ, bên trong tối om, chỉ có ánh sáng từ màn hình laptop vẫn còn mở, một bản beat đang chạy lặp lại nhẹ nhàng.
My gõ cửa mấy cái rồi đẩy nhẹ vào. Cảnh tượng không khác gì cô tưởng: Bảo Khang nằm lăn lóc trên giường, một chân vắt ra ngoài, tai nghe rớt một bên, miệng hơi hé như đang mơ thấy… một concert hoành tráng nào đó.
My khoanh tay, đứng nhìn vài giây, rồi hắng giọng:
Thảo My(Mine)
Thảo My(Mine)
Dậy đi anh hai. Sáu giờ rồi.
Không có động tĩnh.
Thảo My(Mine)
Thảo My(Mine)
DẬYYYYY!!! lần này cô nói to hơn, giọng nghiêm như cô giáo chủ nhiệm.
Bảo Khang nhíu mày, xoay người úp mặt vào gối, lí nhí:
Bảo Khang(Hurrykng)
Bảo Khang(Hurrykng)
Cho ngủ thêm… năm phút…
Thảo My(Mine)
Thảo My(Mine)
Anh mà ngủ nữa là em đi học một mình đó nha. Rồi lỡ em bị lạc, bị ăn hiếp..
Thảo My(Mine)
Thảo My(Mine)
Em đi chuẩn bị xe, 10 phút nữa không ra là tự đi nha.
Bảo Khang nhăn mặt, ngồi dậy, lẩm bẩm:
Bảo Khang(Hurrykng)
Bảo Khang(Hurrykng)
Trời ơi, mới có sáng sớm mà đã bị con nít đe rồi…
7:15 sáng – Trường THPT XXX
My bước xuống xe, ngước nhìn ngôi trường mới trước mặt. Cổng sắt sơn xanh, hàng cây phượng chưa ra hoa, và một bầu không khí xa lạ đến lặng người. Cô siết nhẹ quai cặp, nuốt khan.
Bảo Khang(Hurrykng)
Bảo Khang(Hurrykng)
Đi thôi.
Thảo My(Mine)
Thảo My(Mine)
Nè… nói thiệt đi. Anh còn tới đây làm gì? Em tưởng anh tốt nghiệp rồi chứ?
Khang cười… một cách rất không tự hào:
Bảo Khang(Hurrykng)
Bảo Khang(Hurrykng)
Ờ thì… đáng lẽ vậy đó. Nhưng… anh lỡ thi lại hai môn không qua. Nên… ở lại.
Thảo My(Mine)
Thảo My(Mine)
Ý là… anh học lại lớp 12?!
Bảo Khang(Hurrykng)
Bảo Khang(Hurrykng)
Ừa… cũng không tệ. Lớp đông vui, bạn cũ còn đủ. Với lại có em vô chung lớp, vui chớ?
Thảo My(Mine)
Thảo My(Mine)
Trời ơi xấu hổ chết luôn á! Em mà nói với tụi bạn ngoài Hà Nội là em học chung lớp với anh hai em chắc tụi nó cười sặc máu!
Bảo Khang(Hurrykng)
Bảo Khang(Hurrykng)
Xàm.
Bảo Khang(Hurrykng)
Bảo Khang(Hurrykng)
Anh hot mà. Học chung là may cho em á.
My đang định đáp trả thì từ xa có tiếng gọi:
Thành An(Negav)
Thành An(Negav)
Ê Khang!
An liếc nhìn My một chút, rồi quay sang Khang:
Thành An(Negav)
Thành An(Negav)
Gì đây? Em gái mày hả?
Bảo Khang(Hurrykng)
Bảo Khang(Hurrykng)
Ờ, nó học lớp mình từ hôm nay. Cẩn thận đó, nhỏ này miệng bén lắm.
Thảo My(Mine)
Thảo My(Mine)
My bĩu môi: Không cần cảnh báo. Ai chảnh trước thì em mới bén sau thôi.
Thành An(Negav)
Thành An(Negav)
Mới vô trường mà cứng dữ. Vui rồi đây.
Thảo My(Mine)
Thảo My(Mine)
Ais… hai người cứ ở đó mà nói đi, tôi đi trước.
Cô kéo quai cặp lên vai, bước qua hai chàng trai đang đứng như tượng đá giữa sân trường.
An nhét tay vào túi quần, liếc sang Khang:
Thành An(Negav)
Thành An(Negav)
Em gái mày… tính nóng ghê ha?
Bảo Khang(Hurrykng)
Bảo Khang(Hurrykng)
Nó mà nóng là còn hiền đó.
Bảo Khang(Hurrykng)
Bảo Khang(Hurrykng)
Gặp người nó không ưa là nói không trượt câu nào.
Thành An(Negav)
Thành An(Negav)
Tao thấy vui rồi đó.
Bảo Khang(Hurrykng)
Bảo Khang(Hurrykng)
Ủa gì? Mới sáng mà cười mờ ám vậy ông tướng?
Bảo Khang(Hurrykng)
Bảo Khang(Hurrykng)
Đâu có..An nhếch mép.
Thành An(Negav)
Thành An(Negav)
Tự nhiên thấy… học lại lớp 12 cũng không tệ.
Bảo Khang(Hurrykng)
Bảo Khang(Hurrykng)
Biết vậy tao không dẫn nó theo…
My vừa rẽ vào hành lang dãy lớp 12 thì bất ngờ…
“RẦM!”
Cô va phải một ai đó đi từ khúc cua ra, mạnh đến mức suýt ngã ngửa. Cặp xách rơi xuống sàn, sách vở lăn lóc. My loạng choạng lùi lại một bước, chưa kịp định thần thì một giọng cộc cằn đã vang lên:
Đăng Dương(Dương Domic)
Đăng Dương(Dương Domic)
Đi đứng kiểu gì vậy hả?
Trước mặt cô là một nam sinh mặc đồng phục xộc xệch, áo sơ mi bung hai cúc trên cùng, tay đút túi quần. Mắt cau có, lông mày nhíu lại đầy khó chịu. Cậu ta cao,da trắng mặt trông ngông nghênh.
Thảo My(Mine)
Thảo My(Mine)
Anh va vào tôi trước.
Đăng Dương(Dương Domic)
Đăng Dương(Dương Domic)
Gì? Cậu nhướng mày, nghiêng đầu.
Đăng Dương(Dương Domic)
Đăng Dương(Dương Domic)
Lần đầu gặp đã lớn tiếng vậy rồi?
Thảo My(Mine)
Thảo My(Mine)
Tại anh to xác thôi. Lần sau đi nhớ nhìn đường.
Cậu thanh niên vẫn đứng đó, không nhúc nhích, mắt nhìn cô như thể đang đánh giá.
Đăng Dương(Dương Domic)
Đăng Dương(Dương Domic)
Mới vào trường? Bộ con gái Bắc nào cũng dữ như bà cụ vậy hả?
Thảo My(Mine)
Thảo My(Mine)
Mới vào thì sao? Bộ trường này là của anh chắc?
Đăng Dương(Dương Domic)
Đăng Dương(Dương Domic)
Ờ thì… cũng gần vậy. Cậu ta bật cười.
Đăng Dương(Dương Domic)
Đăng Dương(Dương Domic)
Tên Dương, học 12A1. Cô bé nên nhớ mặt tôi.
Thảo My(Mine)
Thảo My(Mine)
Không cần đâu. Tôi hay quên mấy thứ không quan trọng.
Dứt lời, cô quay đi, để mặc Dương đứng lại với nụ cười nửa miệng. Nhưng trong ánh mắt cậu ta, một tia thích thú vừa lóe lên.
Từ xa, An vừa bước tới, chứng kiến trọn vẹn cảnh đó. Anh nheo mắt.
Thành An(Negav)
Thành An(Negav)
Dương… nó lại giở trò rồi.
“Tùng… tùng… tùng…”
Tiếng chuông báo hiệu vào tiết đầu tiên vang lên, kéo cả sân trường trở nên náo động trong vài giây, rồi nhanh chóng chìm vào trật tự.
Cả lớp nhốn nháo vài giây khi thấy học sinh mới, đặc biệt là… đi cùng Bảo Khang. Một vài tiếng xì xào nổi lên.
Ủa nhỏ đó là ai vậy?
Gái mới hả? Sao đi với Khang?
Mặt lạnh ghê, giống kiểu không dễ chơi chung…
My chẳng buồn để ý. Cô đứng thẳng người, mắt nhìn về phía bục giảng. Đúng lúc đó, thầy giáo chủ nhiệm bước vào.
Thầy Giáo
Thầy Giáo
Trật tự nào. Vào tiết rồi.
Tiếng ồn lắng xuống. Thầy nhìn lướt qua lớp rồi khẽ cười.
Thầy Giáo
Thầy Giáo
Hôm nay lớp chúng ta có học sinh mới. Em giới thiệu chút đi.
My hít nhẹ một hơi, bước lên vài bước, ánh mắt thẳng thắn nhìn cả lớp:
Thảo My(Mine)
Thảo My(Mine)
Chào cả lớp mình là Thảo My từ Hà Nội đến mong mọi người giúp đỡ ạ
Đăng Dương(Dương Domic)
Đăng Dương(Dương Domic)
Giúp đỡ thì được, nhưng mà em dễ giận quá chắc tụi anh không dám nói chuyện đâu.
My quay sang, không cần đoán cũng biết là ai Dương đang ngồi vắt chân lên ghế, cười mỉm, tay chống cằm nhìn cô.
Ngay bên cạnh, An chống tay lên bàn, mặt không cảm xúc, nhưng ánh mắt lại không rời khỏi cô từ nãy giờ.
Thầy Giáo
Thầy Giáo
Thầy gật đầu: Được rồi, em xuống ngồi cạnh bạn An nhé. Bàn đó đang trống.
Bảo Khang(Hurrykng)
Bảo Khang(Hurrykng)
Khang từ cuối lớp hớt hải: Thầy ơi, hay để nó ngồi gần em…
Thầy Giáo
Thầy Giáo
Em nói gì? Nó là em gái em đúng không? Vậy càng phải tách ra cho dễ quản lý.
My không còn cách nào khác, đành bước tới ngồi cạnh An. Ghế vừa kéo ra thì giọng An cất lên, thấp và đều:
Thành An(Negav)
Thành An(Negav)
Chào bạn cùng bàn. Nhớ mặt tôi rồi chứ?
Thảo My(Mine)
Thảo My(Mine)
Rắc rối thật sự bắt đầu rồi đây.

Gây Sự

Tiết Văn đang diễn ra trong không khí tương đối yên ắng. Thầy giáo say sưa giảng về hình ảnh người lính trong bài thơ “Đồng chí”, còn học sinh thì… kẻ chăm chú ghi chép, người mơ màng gục xuống bàn.
My ngồi thẳng lưng, tay ghi chép đều đặn, mắt không rời khỏi bảng. Bên cạnh, An vẫn giữ nguyên dáng ngồi nghiêng người, một tay gác bàn, một tay xoay xoay cây bút giữa những ngón tay dài. Anh chẳng ghi gì chỉ nhìn My bằng đuôi mắt như đang đọc một câu chuyện câm lặng.
BỐP!
Một cái gì đó nhỏ, tròn, vừa văng trúng vào gáy My.
Cô khựng lại, quay phắt đầu ra sau. Trên sàn là một cục giấy vo tròn, bên ngoài có vết mực xanh lem nhem. My cúi nhặt lên mở ra xem.
Dòng chữ bên trong nguệch ngoạc: “Chào mừng gái Bắc đến với Sài Gòn.”
My ngẩng lên..Dương cách ba bàn phía sau đang chống cằm, cười mỉm, mắt nheo lại đầy thách thức. Hắn nhún vai như thể “tôi vô tội mà”.
My không nói gì. Cô vo cục giấy lại, đặt ngay ngắn lên mép bàn, rồi tiếp tục ghi bài như chưa có gì xảy ra.
Thảo My(Mine)
Thảo My(Mine)
Tên này… muốn gây sự thiệt à?
My đang cúi xuống ghi chép nốt dòng cuối thì…
“BỐP!”
Lần này trúng ngay giữa vai. Cô khựng lại, tay vẫn giữ nguyên trên trang vở. Cả lớp vẫn yên, thầy vẫn giảng, không ai nhận ra
lần này được gấp gọn như một mảnh thư. “Học chung lớp 1 năm đó nha, Bắc Kỳ. Tụi này không dễ sống đâu.” Bên dưới còn vẽ một cái mặt cười nhăn răng.
Thành An(Negav)
Thành An(Negav)
Em không định làm gì à?
Thảo My(Mine)
Thảo My(Mine)
Làm gì? Cãi nhau giữa giờ à?
Thành An(Negav)
Thành An(Negav)
Không cần cãi. Nhưng nếu là tôi, tôi không để yên đâu.
Thảo My(Mine)
Thảo My(Mine)
Tốt. Vậy anh sẽ thấy tôi không hiền đâu.
Thảo My(Mine)
Thảo My(Mine)
My từ tốn xé một mảnh giấy nhỏ, ghi nguệch ngoạc dòng chữ: “Ở Hà Nội, bọn tôi chọi lại chính xác hơn đấy.”
Cô vo lại cục giấy, nhìn đồng hồ, căn đúng lúc thầy quay lưng ghi bảng…
“BỐP!”
Dương vừa cúi đầu xuống bàn thì ăn ngay cú đáp trả vào trán. Cục giấy rơi xuống, mở ra ngay trước mặt hắn.
Đăng Dương(Dương Domic)
Đăng Dương(Dương Domic)
Chà. Con bé này thú vị thật.
Thành An(Negav)
Thành An(Negav)
Còn An, bên cạnh My, nghiêng đầu nhếch môi: Tôi thích lớp học này rồi đấy.
Tụi bạn ngồi gần thì bắt đầu cười rúc rích, vài đứa huých vai Dương:
Hải Đăng Doo
Hải Đăng Doo
Ê, nhỏ này ghê nha!
Jsol
Jsol
Mới vô mà dám chọi lại ông?
Dương chỉ nhếch môi, mắt vẫn không rời khỏi bóng lưng nhỏ nhắn phía trên. Còn My thì… bình thản như chưa từng xảy ra chuyện gì, chỉ cúi đầu viết tiếp phần bài tập thầy yêu cầu.
Tiếng chuông reo vang báo hiệu giờ giải lao. Cả lớp như ong vỡ tổ ghế xịch xịch kéo, tiếng bàn tán râm ran nổi lên khắp nơi. My khẽ thở ra, gập cuốn vở lại. Cô vừa đứng dậy, định ra ngoài thì…
Một cái vỗ vai bất ngờ từ phía sau khiến cô khựng lại.
Đăng Dương(Dương Domic)
Đăng Dương(Dương Domic)
Gì đó, gái Bắc? Vẫn nhớ tôi chứ?
Thảo My(Mine)
Thảo My(Mine)
Định vỗ ai thì cũng nói trước một tiếng chứ?
Đăng Dương(Dương Domic)
Đăng Dương(Dương Domic)
Tính tôi là vậy. Bất ngờ mới vui.
Thảo My(Mine)
Thảo My(Mine)
Bỏ tay ra.
Đăng Dương(Dương Domic)
Đăng Dương(Dương Domic)
Ủa, sao gắt vậy? Mới….
RẮC! My nhanh như chớp chụp lấy cổ tay Dương, bẻ ngược ra sau.
Đăng Dương(Dương Domic)
Đăng Dương(Dương Domic)
Á!! Ê ê ê! Đùa chút mà! Bỏ ra coi!!
Thảo My(Mine)
Thảo My(Mine)
Tôi không phải bạn thân của anh. Đừng có động vào người tôi.
Đăng Dương(Dương Domic)
Đăng Dương(Dương Domic)
Rồi rồi! Biết rồi! Thả ra đi gái Bắc!
Thảo My(Mine)
Thảo My(Mine)
Gọi tôi là đại ca.
Đăng Dương(Dương Domic)
Đăng Dương(Dương Domic)
…Cái gì??
Thảo My(Mine)
Thảo My(Mine)
Một là gọi, hai là tôi bẻ thêm.
Đăng Dương(Dương Domic)
Đăng Dương(Dương Domic)
Trời ơi… Cái này là hành hung học đường rồi đó!
Thảo My(Mine)
Thảo My(Mine)
Ba. Hai. Một.
Đăng Dương(Dương Domic)
Đăng Dương(Dương Domic)
Rồi rồi!! Đại ca!! Đại ca được chưa?!
Thảo My(Mine)
Thảo My(Mine)
Ngoan
Thảo My(Mine)
Thảo My(Mine)
Lần sau mà còn đụng tôi, tôi cho nghỉ học luôn đấy.
Đăng Dương(Dương Domic)
Đăng Dương(Dương Domic)
Ê, đại ca, xuống canteen với tao đi.
Thảo My(Mine)
Thảo My(Mine)
Canteen? Tui không chắc đâu nha.
Đăng Dương(Dương Domic)
Đăng Dương(Dương Domic)
Thôi mà, cho vui, coi như làm hòa.
Thảo My(Mine)
Thảo My(Mine)
Làm hòa? Anh nghĩ mình có đủ quyền làm hòa với tôi sao?
Đăng Dương(Dương Domic)
Đăng Dương(Dương Domic)
Có sao đâu, chỉ đi chơi cho bớt căng thôi mà.
Thảo My(Mine)
Thảo My(Mine)
Được rồi, đi cũng được. Nhưng anh mà có chiêu trò gì là tôi không tha đâu.
Đăng Dương(Dương Domic)
Đăng Dương(Dương Domic)
Yên tâm, đại ca. Anh chỉ muốn làm bạn thôi mà.
-Ê, nhìn kìa, Dương với gái mới kìa.
-My mà bị Dương “dắt đi” là có gì đó không đơn giản rồi.
- Mình hóng xem họ sẽ làm gì tiếp đây!
Đăng Dương(Dương Domic)
Đăng Dương(Dương Domic)
Ăn gì anh bao?
Thảo My(Mine)
Thảo My(Mine)
Anh chọn đi, tôi theo sau.
Đăng Dương(Dương Domic)
Đăng Dương(Dương Domic)
Thế thì… mì cay nhé, nóng hổi cho khỏi nguội.
Thảo My(Mine)
Thảo My(Mine)
Nghe cũng được, nhưng anh ăn được cay không đấy?
Đăng Dương(Dương Domic)
Đăng Dương(Dương Domic)
Anh ăn cay như thần mà! Đừng lo.
Bảo Khang(Hurrykng)
Bảo Khang(Hurrykng)
Ê! My! Đứng lại đó! “Tát một cái vào đầu My”
Thảo My(Mine)
Thảo My(Mine)
Á! Anh hai?! Sao anh lại tát em?!
Bảo Khang(Hurrykng)
Bảo Khang(Hurrykng)
Đừng có lo chuyện của thằng Dương đó! Nó không tốt đâu!
Thảo My(Mine)
Thảo My(Mine)
Anh hai, anh đừng xen vào chuyện của em!
Bảo Khang(Hurrykng)
Bảo Khang(Hurrykng)
Tao là anh hai mày, tao có quyền lo cho em!
Bảo Khang(Hurrykng)
Bảo Khang(Hurrykng)
Thằng Dương nó có tiếng là học sinh cá biệt
Bảo Khang(Hurrykng)
Bảo Khang(Hurrykng)
không chỉ hay gây chuyện mà còn không tôn trọng người khác.
Thảo My(Mine)
Thảo My(Mine)
Nhưng em với nó chỉ mới tiếp xúc, chưa biết rõ mà.
Bảo Khang(Hurrykng)
Bảo Khang(Hurrykng)
Cậu ta chỉ đang giả vờ thân thiện thôi
Bảo Khang(Hurrykng)
Bảo Khang(Hurrykng)
để dễ bề làm phiền mày sau đó.
Thảo My(Mine)
Thảo My(Mine)
Anh yên tâm, em sẽ cẩn thận hơn.
Thảo My(Mine)
Thảo My(Mine)
Này, lấy đồ ăn lâu vậy?
Đăng Dương(Dương Domic)
Đăng Dương(Dương Domic)
Chờ chút, chọn món khó quá mà.
Đăng Dương(Dương Domic)
Đăng Dương(Dương Domic)
Yên tâm, đại ca, không để em chờ lâu đâu!
Thảo My(Mine)
Thảo My(Mine)
Hơ, thôi đừng gọi tôi là đại ca hoài nữa đi người gì kêu gì làm đó!
Thảo My(Mine)
Thảo My(Mine)
Mang đồ ăn lên lớp đi, ngồi ăn cho tiện.
Đăng Dương(Dương Domic)
Đăng Dương(Dương Domic)
Ừ, để anh bê cho.
Thảo My(Mine)
Thảo My(Mine)
Nhớ giữ gìn kẻo làm đổ ra lớp là toi cả buổi học đấy nhé.
Đăng Dương(Dương Domic)
Đăng Dương(Dương Domic)
Yên tâm, đại ca… ừ không, My à, anh sẽ cẩn thận.
Thảo My(Mine)
Thảo My(Mine)
Được rồi, nhưng ăn xong thì phải học hành chăm chỉ đấy nhé.
Thảo My(Mine)
Thảo My(Mine)
Ăn ngon không anh?
Đăng Dương(Dương Domic)
Đăng Dương(Dương Domic)
Ngon chứ, nhưng mà được ăn cùng My còn ngon hơn.
-Nhìn hai người kia kìa, cứ như cặp đôi mới của lớp vậy!
Thảo My(Mine)
Thảo My(Mine)
Mấy người đừng có bàn tán nữa, tôi còn ăn nữa mà!
Đăng Dương(Dương Domic)
Đăng Dương(Dương Domic)
Kệ họ, mình cứ tự nhiên là được.
Thành An(Negav)
Thành An(Negav)
Đây, sữa của em..ừm..anh mua dư nên cho em!
Thảo My(Mine)
Thảo My(Mine)
Cảm ơn anh..ngồi đây cùng nè
Đăng Dương(Dương Domic)
Đăng Dương(Dương Domic)
Ồ, An cũng biết chăm sóc đấy nhỉ?
Thảo My(Mine)
Thảo My(Mine)
Thôi anh hai đừng gây chuyện nữa, em chỉ muốn tập trung học thôi mà.
Tuaaa Đến giờ về
Tiếng chuông tan học vang lên, cả lớp nháo nhào thu dọn tập vở. My đang sắp lại sách thì nghe giọng anh hai vang lên ngay sau lưng:
Bảo Khang(Hurrykng)
Bảo Khang(Hurrykng)
My, đi xuống trước đi. Anh còn soạn vài thứ, lát lấy xe rồi chở về.
Thảo My(Mine)
Thảo My(Mine)
Dạ, em đợi ở bãi xe như mọi lần nha.
Bảo Khang(Hurrykng)
Bảo Khang(Hurrykng)
Ừ. Mà đứng nép vào chỗ bóng mát, đừng có đứng nắng. Em đen rồi đó.
Vừa ra tới cầu thang, cô lại bắt gặp một ánh nhìn quen thuộc. An đang tựa người vào lan can, tay đút túi quần, ánh mắt hờ hững lướt qua người cô.
Thành An(Negav)
Thành An(Negav)
Anh hai sắp ra rồi à?
Thảo My(Mine)
Thảo My(Mine)
sao anh chưa về?
Thành An(Negav)
Thành An(Negav)
Đợi My về rồi anh mới về
Thảo My(Mine)
Thảo My(Mine)
ủa..liên quan gì đến em mà phải đợi
Bảo Khang(Hurrykng)
Bảo Khang(Hurrykng)
Đi thôi, công chúa, anh đợi nắng chết rồi nè.
Thảo My(Mine)
Thảo My(Mine)
đấy..em về trước đây..hẹn gặp lại
Vừa bước vào nhà, My vội cởi giày, quăng cặp lên ghế sofa rồi nhanh chân chạy tới chiếc điều khiển từ xa. Chưa đầy ba giây sau, màn hình TV lớn trong phòng khách bật sáng, vang lên tiếng nhạc sôi động từ một chương trình truyền hình thực tế.
Thảo My(Mine)
Thảo My(Mine)
Đúng rồi! Có idol hôm nay nè!
Chưa kịp coi được hai phút, tiếng bước chân quen thuộc từ phía bếp vọng ra, kèm theo giọng nói lớn:
Bảo Khang(Hurrykng)
Bảo Khang(Hurrykng)
My! Về tới nhà là bật TV lên liền hả? Có lo học không thì bảo?
Cô giật mình quay lại. Là Khang.
Bảo Khang(Hurrykng)
Bảo Khang(Hurrykng)
Mai có bài kiểm tra môn Văn đúng không? Em định học bằng cách coi gameshow hả?
Thảo My(Mine)
Thảo My(Mine)
Mà nói em chi dữ, anh hai cũng có học đâu, suốt ngày cúp học viết nhạc đó thôi…
Bảo Khang(Hurrykng)
Bảo Khang(Hurrykng)
Anh là trường hợp đặc biệt! Nghệ sĩ cần cảm hứng, không phải ai cũng nhồi chữ vô đầu như em được đâu!
Thảo My(Mine)
Thảo My(Mine)
Nghệ sĩ mà mỗi tháng bị giáo gọi phụ huynh mấy lần á hả?
Bảo Khang(Hurrykng)
Bảo Khang(Hurrykng)
Em muốn ăn đòn không?
Thảo My(Mine)
Thảo My(Mine)
Em lên học liền nè!!!
Cô chạy vù lên lầu, để lại tiếng cười khúc khích phía sau. Khang nhìn theo, lắc đầu ngao ngán, nhưng ánh mắt không giấu nổi sự cưng chiều.
My vừa đặt cặp xuống bàn, chưa kịp mở sách thì điện thoại reo lên ting một tiếng. Cô liếc màn hình một tin nhắn từ… Dương.
Đăng Dương(Dương Domic)
Đăng Dương(Dương Domic)
“Ê, mai học nhóm môn Toán nha”
My chớp mắt. Dương là kiểu người ít khi chủ động nhắn tin với ai, đặc biệt là con gái. Không phải vì cậu ta kiêu, mà vì… cậu chẳng quan tâm đến ai nhiều ngoài mấy trò chơi điện tử và những trận bóng đá sau giờ học.
Thảo My(Mine)
Thảo My(Mine)
Ủa sao tự nhiên rủ tui?
Đăng Dương(Dương Domic)
Đăng Dương(Dương Domic)
Tại cô chỉ định nhóm. Nhóm có tui, bà,Khang,Hùng với… thằng An
Thảo My(Mine)
Thảo My(Mine)
Thằng An???
Đăng Dương(Dương Domic)
Đăng Dương(Dương Domic)
Ừ. Nên bà ráng chịu đựng nha. Không thì bị cô bắt học lại là tự chịu.”
Đăng Dương(Dương Domic)
Đăng Dương(Dương Domic)
Mai học ở quán cà phê gần trường, 3 giờ chiều. Nhớ đừng tới trễ

Rung Động

Kim đồng hồ điểm đúng 12 giờ khuya. Phòng My tối chỉ còn ánh đèn bàn vàng nhạt hắt xuống chồng sách vở. Cô gái nhỏ gục đầu trên bàn học, mái tóc rối nhẹ rơi xuống trang vở mở dang dở. Cây bút vẫn nằm trong tay, nhưng nét mực cuối cùng đã nguệch ngoạc vì ngủ gật.
Cánh cửa phòng khẽ mở ra, tiếng bước chân quen thuộc vang lên nhẹ nhàng.
Bảo Khang(Hurrykng)
Bảo Khang(Hurrykng)
My?
Khang thò đầu vào, định nhắc em tắt đèn đi ngủ. Nhưng vừa trông thấy cảnh đó, anh khựng lại.
Cậu thiếu niên 19 tuổi vốn quen với sự bốc đồng và bất cần bỗng dịu lại khi đứng trước dáng vẻ mỏi mệt của em gái. Anh bước đến gần, cúi xuống nhẹ nhàng lấy cây bút ra khỏi tay cô, rồi khẽ khàng đỡ đầu em dựa lên cánh tay mình để đỡ mỏi.
Bảo Khang(Hurrykng)
Bảo Khang(Hurrykng)
Cứng đầu… học gì mà học tới ngủ quên luôn vậy…
Không nỡ để cô ngủ co quắp như vậy suốt đêm, Khang nhẹ nhàng cúi xuống, vòng tay qua người My.
Bảo Khang(Hurrykng)
Bảo Khang(Hurrykng)
Nào… lên giường ngủ, công chúa.
Anh bế cô dậy, nhẹ như thể cô chỉ là một chiếc gối bông nhỏ. Dù không thường thể hiện tình cảm bằng lời, nhưng mỗi hành động của Khang đều mang theo sự bảo bọc, ấm áp thầm lặng.
My khẽ cựa quậy trong giấc ngủ, môi mấp máy:
Thảo My(Mine)
Thảo My(Mine)
Anh hai… đừng nói với ba mẹ là em coi TV nha…
Khang bật cười khẽ, đặt cô xuống giường, kéo chăn đắp lên vai:
Bảo Khang(Hurrykng)
Bảo Khang(Hurrykng)
Ừ, bí mật của hai anh em mình.
Anh ngồi bên mép giường một lát, nhìn cô say ngủ, rồi mới đứng dậy rời khỏi phòng, khép cửa lại thật khẽ.
Tiếng chuông báo thức reo inh ỏi lúc 6:45 sáng.
My giật mình choàng dậy, tóc tai rối bời, mắt vẫn còn dính lại giấc mơ đêm qua. Cô nhìn đồng hồ, hét lên:
Thảo My(Mine)
Thảo My(Mine)
Trời ơi! Bảy giờ vô học rồi!!!
Không kịp suy nghĩ nhiều, cô lao xuống giường, vơ đại đồng phục, đánh răng rửa mặt như một cơn lốc xoáy. Trong vòng chưa tới mười phút, My đã ba chân bốn cẳng chạy xuống nhà, chiếc bánh mì vẫn còn kẹp trên tay.
Khang đang ngồi gảy guitar ở phòng khách, nghe tiếng động như bão đổ liền ngẩng đầu lên:
Bảo Khang(Hurrykng)
Bảo Khang(Hurrykng)
Gì vậy, My? Cháy nhà hả?
Thảo My(Mine)
Thảo My(Mine)
Cháy cái đầu anh! Em trễ học rồi nè!!
Bảo Khang(Hurrykng)
Bảo Khang(Hurrykng)
Hôm nay có học nhóm với An đó nha…
Thảo My(Mine)
Thảo My(Mine)
Thì càng không được trễ!!! My hét lên, rồi phóng ra khỏi cửa như một cơn gió.
7:30 sáng. Cánh cổng trường đã vắng người. Sân trường im lặng chỉ còn tiếng ve kêu râm ran và nắng sớm len lỏi qua tán lá. My thở dốc, mồ hôi túa ra trán, tóc tai rối bù, chiếc balo lệch sang một bên như sắp rơi.
Thảo My(Mine)
Thảo My(Mine)
Chết rồi, trễ mất tiêu…cô lẩm bẩm, lén lút bước vào hành lang lớp học.
Từ xa, tiếng giảng bài của cô vang ra đều đều.
My hít một hơi, gõ cửa lớp hai cái.
Cô giáo
Cô giáo
Vào đi! Giọng cô giáo vọng ra, lạnh như đá.
An thì… vẫn ung dung, khoanh tay, ngồi tựa vào ghế với nụ cười nhếch môi đặc trưng. Ánh mắt cậu lướt qua My rồi dừng lại vài giây, như đang thưởng thức trò vui.
Cô giáo
Cô giáo
Em My, lý do đi trễ?
Thảo My(Mine)
Thảo My(Mine)
Dạ… em… em ngủ quên…
Cô giáo
Cô giáo
Ngủ quên? Tốt. Lần sau khỏi cần đến lớp luôn cũng được. Về chỗ. Cuối giờ gặp cô.
Vừa ngồi xuống, An nghiêng đầu nhìn cô, giọng nhỏ vừa đủ nghe:
Thành An(Negav)
Thành An(Negav)
Tiểu thư My tới trễ cơ à. Vẫn còn học chung nhóm hả? Tưởng bị đuổi luôn rồi.
Thảo My(Mine)
Thảo My(Mine)
Im đi đồ phiền phức. Tôi tới trễ chứ không có vô duyên.
Thành An(Negav)
Thành An(Negav)
Vô duyên cũng vui hơn trễ học.
Dương quay sang đưa cho cô một cuốn sổ.
Đăng Dương(Dương Domic)
Đăng Dương(Dương Domic)
Bài hôm qua nè. Tui biết bà kiểu gì cũng ngủ quên nên chép sẵn rồi.
My tròn mắt nhìn cậu bạn. Dương nghiêng đầu, cười nửa miệng:
Đăng Dương(Dương Domic)
Đăng Dương(Dương Domic)
Cảm ơn đi, nhanh.
Thảo My(Mine)
Thảo My(Mine)
Ủa? Sao tốt bụng dữ vậy? Bộ bị sốt hả?
Đăng Dương(Dương Domic)
Đăng Dương(Dương Domic)
Không, sợ bà bị điểm kém rồi lại lôi cả nhóm xuống theo. Đừng hiểu lầm.
An bên cạnh phì cười khinh khỉnh:
Thành An(Negav)
Thành An(Negav)
Giả vờ lạnh lùng thôi chứ thương lắm. Mới sáng sớm đã dâng tập tận tay.
Thành An(Negav)
Thành An(Negav)
Có vẻ dạo này ông rảnh rỗi quá ha.
Đăng Dương(Dương Domic)
Đăng Dương(Dương Domic)
Ờ, rảnh mới đủ thời gian dạy mấy người cư xử cho lịch sự một chút.
Dương ngả người ra sau, gác tay lên ghế, ánh mắt lười biếng nhưng đầy khiêu khích. An lặng im, không đáp, nhưng vẻ mặt thì tối sầm.
Thảo My(Mine)
Thảo My(Mine)
Này… cảm ơn nha. Mà… ông đừng chọc An nữa. Không chừng lát nữa lại bị nó đá vào ghế đó.
Đăng Dương(Dương Domic)
Đăng Dương(Dương Domic)
Nó đá thì tui đá lại. Yên tâm.
My bật cười. Trong lòng thấy nhẹ đi hẳn.
Sau tiết học căng thẳng, cả nhóm lần lượt rời khỏi lớp. Dương vừa đi vừa vươn vai, miệng than:
Đăng Dương(Dương Domic)
Đăng Dương(Dương Domic)
Trời ơi, học kiểu này chắc tui gãy lưng luôn quá.
My thì lẽo đẽo đi sau, tay bấm điện thoại đặt Grab, gương mặt mệt rũ.
Cô đứng nép bên cổng trường, vừa đợi xe vừa lẩm bẩm:
Thảo My(Mine)
Thảo My(Mine)
Trễ là tại cái đồng hồ sinh học ngu ngốc… hại mình bị cô la, bị An chọc, còn phải học nhóm với cái tên trời đánh đó nữa chứ…
Thành An(Negav)
Thành An(Negav)
Ai trời đánh?
Cậu đứng đó, hai tay đút túi, ánh mắt vẫn mang vẻ trêu chọc như thường ngày.
Không hiểu sao, trời trưa nắng chang chang mà đứng trước cậu, tự nhiên cô thấy… hơi ngột ngạt.
Thành An(Negav)
Thành An(Negav)
Hỏi thiệt, bà định đứng đây đợi xe bao lâu nữa?
Thành An(Negav)
Thành An(Negav)
An liếc nhìn chiếc điện thoại trên tay cô..Kẹt xe dữ lắm đó. Có khi tới lúc bà đặt xong thì quán cà phê đóng cửa luôn rồi.
Thảo My(Mine)
Thảo My(Mine)
Không liên quan tới ông. Tui đi Grab của tui, mắc mớ gì ông quan tâm?
Thành An(Negav)
Thành An(Negav)
Không quan tâm. Nhưng xe tui đang đậu kế bên. Muốn đi thì đi, không thì đứng nắng tiếp.
My lưỡng lự. Cô liếc về chiếc xe SH đen bóng bên lề đường. Còn cái Grab thì báo 12 phút nữa mới tới.
An mở nón bảo hiểm đưa tới trước mặt cô:
Thành An(Negav)
Thành An(Negav)
Lên xe. Không có thời gian đôi co đâu.
Thảo My(Mine)
Thảo My(Mine)
Tôi chưa có nói là đồng ý…
Thành An(Negav)
Thành An(Negav)
Nhưng bà sắp sửa đồng ý rồi đó. Lên lẹ.
Cô nhìn cậu, ánh mắt đầy phòng bị, nhưng chân thì tự động bước lại. Cầm lấy nón bảo hiểm, My lí nhí:
Thảo My(Mine)
Thảo My(Mine)
Cho đi nhờ thôi đó. Không có nghĩa là hết ghét ông đâu.
Thành An(Negav)
Thành An(Negav)
Ờ. Tui cũng đâu có bảo là bà dễ thương gì đâu.
My trèo lên xe, tay nắm hờ vào yên sau.
Thành An(Negav)
Thành An(Negav)
Bà mà không bám chắc, té thì đừng trách.
Chiếc xe rồ máy, lao đi giữa phố trưa Sài Gòn đông đúc. Gió tạt vào mặt, My khẽ rụt người lại, mắt nhìn sang bên… nhưng lòng lại dội lên một cảm giác rất lạ lưng của An, dù có gầy gò, nhưng lại… rất ấm.
Chiếc xe dừng lại trước một quán cà phê nhỏ nằm trong con hẻm yên tĩnh. Tường gạch cũ, cửa gỗ màu trầm, giàn hoa giấy rũ nhẹ bên mái hiên khiến quán mang chút gì đó rất chill giữa lòng Sài Gòn náo nhiệt.
An xuống xe trước, quay lại nhìn My đang loay hoay tháo nón:
Thành An(Negav)
Thành An(Negav)
Cầm cẩn thận. Nón của tui đó.
Thảo My(Mine)
Thảo My(Mine)
Biết rồi! Làm như tôi định trộm không bằng.
Đăng Dương(Dương Domic)
Đăng Dương(Dương Domic)
Tới trễ mà còn đi chung nữa hả?
Thảo My(Mine)
Thảo My(Mine)
Không phải tự nguyện nha!
Thảo My(Mine)
Thảo My(Mine)
chỉ tay sang An..Tại ổng lôi tôi đi á.
Thành An(Negav)
Thành An(Negav)
Tui cứu bả khỏi nắng gắt đó. Không cảm ơn thì thôi.
Thảo My(Mine)
Thảo My(Mine)
Cứu cái đầu ông! Tôi mà không mắc công chờ Grab là không bao giờ…
Bảo Khang(Hurrykng)
Bảo Khang(Hurrykng)
Thôi, thôi, tụi bây ngồi xuống làm bài đi, đừng cãi nữa.
Dương cười khẽ, kéo ghế cho My ngồi cạnh. An ngồi đối diện, còn Khang thì ngồi kế Hiếu.
Nhi rút tập đề cương ra, phát cho từng người:
Thảo My(Mine)
Thảo My(Mine)
Cô bảo phải hoàn thành xong mấy câu này trong tuần. Nhóm mình chia ra mỗi đứa làm một phần đi. Ai làm trước thì đỡ khổ.
Thành An(Negav)
Thành An(Negav)
Tui làm phần 2. Ngắn nhất
Thảo My(Mine)
Thảo My(Mine)
Biết chọn phần dễ ghê ha.My lườm.
Dương chống cằm nhìn hai người đối đáp, ánh mắt nửa buồn cười, nửa tò mò. Còn Khang thì ghé sát tai Hiếu thì thầm:
Bảo Khang(Hurrykng)
Bảo Khang(Hurrykng)
Để tụi nó vậy đi, chứ tự nhiên ngưng cãi chắc tao lo đó.
An liếc sang My, thấy cô đang nghiêm túc viết gì đó trong tập. Cậu huých nhẹ chân vào ghế cô:
Thành An(Negav)
Thành An(Negav)
Ê, bà làm sai chỗ kia rồi kìa.
Thảo My(Mine)
Thảo My(Mine)
Ở đâu?
Thành An(Negav)
Thành An(Negav)
Ở khúc… trong đầu bà á.
Thảo My(Mine)
Thảo My(Mine)
Cái gì?!
Thành An(Negav)
Thành An(Negav)
Tui nói là bà sai từ đầu rồi. Học kiểu đó lát cô hỏi là bí liền.
My siết chặt cây bút, hít một hơi. Rồi… không nói gì, quay sang Khang đang ngồi cách hai người một ghế.
Thảo My(Mine)
Thảo My(Mine)
Anh haiaa~ giọng cô cao lên nửa tông, kéo dài nghe rất “méc mách”.
Bảo Khang(Hurrykng)
Bảo Khang(Hurrykng)
Gì?
Thảo My(Mine)
Thảo My(Mine)
Anh coi nó kìa. Cứ kiếm chuyện với em hoài. Em học mà cứ bị chọc á. Vậy là không công bằng.
Thành An(Negav)
Thành An(Negav)
Trẻ con ghê.
Bảo Khang(Hurrykng)
Bảo Khang(Hurrykng)
Từ giờ đừng chọc nó nữa. Coi chừng tôi rút dây tai nghe quấn vô cổ ông đó.
Thành An(Negav)
Thành An(Negav)
Ông là anh hay là bảo mẫu vậy?
Bảo Khang(Hurrykng)
Bảo Khang(Hurrykng)
Còn nói nữa, ngồi im học đi.
Bảo Khang(Hurrykng)
Bảo Khang(Hurrykng)
Khang liếc một cái là An im thin thít.
My nhìn An bị “dằn mặt” mà cười hả hê. Cô quay lại hí hoáy viết tiếp, nhưng không quên lẩm bẩm:
Thảo My(Mine)
Thảo My(Mine)
Cũng biết sợ anh hai tui à…
Cô chống cằm, tay thì lật tập nhưng mắt thì không nhìn vào chữ nào. Mọi sự chú ý của cô đều… đổ dồn về phía bên kia bàn, nơi Dương đang gật gù nghe nhạc, thỉnh thoảng lại nghiêng người sang My thì thầm điều gì đó rồi cả hai cùng cười khúc khích.
Mỗi lần như vậy, tim My lại đập… hơi nhanh.
Thảo My(Mine)
Thảo My(Mine)
Ủa? Mình đang làm gì vậy trời… Tập trung vô đi… Dương chỉ là bạn… là thành viên trong nhóm… là…
Thành An(Negav)
Thành An(Negav)
Nhìn đủ chưa?
Thành An(Negav)
Thành An(Negav)
Nhìn người ta riết muốn rớt cả con ngươi luôn rồi đó.
Thảo My(Mine)
Thảo My(Mine)
My đỏ mặt, vội quay đi: Nói bậy bạ gì đó!
Thành An(Negav)
Thành An(Negav)
Nãy giờ bà nhìn Dương chắc cũng phải mười lần. Định thuộc lòng đường nét ảnh luôn à?
Thảo My(Mine)
Thảo My(Mine)
Ông im đi! Tôi nhìn đâu là chuyện của tôi!
Thành An(Negav)
Thành An(Negav)
Ờ, đâu có gì. Tôi chỉ nói hộ những gì bà đang làm thôi mà.
học đến 6:00h
Khang đứng dậy, đeo balo lên vai, rồi quay sang Nhi:
Bảo Khang(Hurrykng)
Bảo Khang(Hurrykng)
Về chưa? Lên xe anh chở.
Thảo My(Mine)
Thảo My(Mine)
Mệt xỉu luôn… mai khỏi học được nữa.
Hiếu cười, giơ tay:
Minh Hiếu(Hieuthuhai)
Minh Hiếu(Hieuthuhai)
về cẩn thận nha Khang..My
Dương cũng chào, mắt liếc nhìn My một cái, rất nhanh nhưng đủ khiến cô thoáng giật mình. My mím môi, gật nhẹ đầu đáp lại, lòng có chút rối.
Minh Hiếu(Hieuthuhai)
Minh Hiếu(Hieuthuhai)
à..Khang hay mày chở tao về đi để An chở My đc mà ha
Thảo My(Mine)
Thảo My(Mine)
ei…nhưng
“cô không kịp phản ứng gì thì Khang đã chở Hiếu đi”
Rồi cô quay lưng, bước nhanh ra ngoài cùng An.
Thành An(Negav)
Thành An(Negav)
Trên chiếc xe quen thuộc, An lại chở cô len lỏi giữa dòng người đông đúc. Nhưng không ai nói gì suốt chặng đầu… cho đến khi An bất ngờ hỏi:
Thành An(Negav)
Thành An(Negav)
Bà thích Dương hả?
My giật mình, xiết chặt tay vào yên xe.
Thảo My(Mine)
Thảo My(Mine)
…Không có.
Thành An(Negav)
Thành An(Negav)
Nói xạo là giọng run lắm đó nha.
Cô không trả lời. An không cười nữa, ánh mắt nghiêm túc phía trước:
Thành An(Negav)
Thành An(Negav)
Đừng thích người như Dương.
Thảo My(Mine)
Thảo My(Mine)
Gì cơ?
Thành An(Negav)
Thành An(Negav)
Tui nói… đừng thích Dương.
Gió thổi lùa qua tóc cô. Và lần đầu tiên… cô nghe thấy giọng của An không còn mang sự trêu chọc như mọi khi nữa.
Thảo My(Mine)
Thảo My(Mine)
Tại sao lại không được?
An im lặng. Chiếc xe chạy thêm một đoạn nữa, băng qua dãy đèn vàng của phố Sài Gòn.
My ngỡ cậu không nghe. Nhưng bất ngờ An giảm ga, tấp xe vào lề đường vắng người, ngay trước một cửa tiệm đóng cửa sớm.
Thành An(Negav)
Thành An(Negav)
Xuống xe đi.
Thảo My(Mine)
Thảo My(Mine)
Gì?
Thành An(Negav)
Thành An(Negav)
Tui không muốn nói mấy chuyện kiểu này lúc đang chạy xe.
My chần chừ, rồi lặng lẽ bước xuống. An dựng xe, quay lại, dựa nhẹ vào yên. Mặt cậu ngược sáng dưới bóng đèn đường, nhưng ánh mắtvẫn thấy rõ..rất nghiêm túc.
Thành An(Negav)
Thành An(Negav)
Bà muốn nghe lý do thật hả?
Thảo My(Mine)
Thảo My(Mine)
Ừ.
Thành An(Negav)
Thành An(Negav)
Vì Dương tốt quá.
Thảo My(Mine)
Thảo My(Mine)
Cái gì?
Thành An(Negav)
Thành An(Negav)
Tốt kiểu… ai cũng thích được. Ai cũng dễ rung động.
Thành An(Negav)
Thành An(Negav)
Nhưng cũng chính vì vậy… người như Dương không bao giờ chỉ thuộc về một người.
An nhìn sang cô, nửa như đang dè dặt, nửa như muốn nói điều mình đã giấu rất lâu:
Thành An(Negav)
Thành An(Negav)
Bà… không hợp với kiểu người như vậy đâu.
Thành An(Negav)
Thành An(Negav)
Tui nói thật. Bà… dễ tổn thương hơn bà nghĩ.
My cắn môi, ánh mắt bắt đầu dao động.
Thảo My(Mine)
Thảo My(Mine)
Vậy… ai mới là kiểu người phù hợp?
An cười nhạt, cúi đầu nhìn xuống đất. Một nhịp trôi qua… rồi hai nhịp.
Thành An(Negav)
Thành An(Negav)
Biết đâu… là cái thằng đang đứng trước mặt bà nè.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play