Kngwean - Hướng Dương
C1
Lê Thượng Long thích gọi tên cậu,
Không kèm theo họ, không gắn kính ngữ, không thêm “em”, cũng chẳng dùng biệt danh.
Đơn thuần và rõ ràng như cách anh yêu cậu – âm thầm, không màu mè, không kỳ vọng.
Anh gọi cậu bằng tên ấy, trong hàng trăm lần chạm mặt, hàng ngàn tin nhắn không hồi âm.
Lê thượng long
Tan học chưa, Khang?
Lê thượng long
Trời sắp mưa đó, Khang mang áo khoác theo chưa?
Lê thượng long
Mai thi Sinh, đừng học đến khuya quá.
Lê thượng long
Lúc nãy nhìn thấy em đứng dưới sân thể dục… Mặt nhăn, chắc mệt?
Tất cả tin nhắn gửi đi đều được đánh dấu đã xem.
Chỉ là... không bao giờ được trả lời.
???
Nhóc khờ, mày thích người ta kiểu gì mà để người ta coi mày như người dưng vậy?
Anh chỉ cười, ngửa đầu nhìn trời nắng, mắt khẽ nheo lại vì ánh sáng gắt:
Lê thượng long
Không sao. Chỉ cần em ấy còn nhìn tin nhắn là được.
Anh không biết từ khi nào mình yêu Khang.
Có lẽ là lần đầu thấy cậu chạy trong mưa, ôm hộp mì nóng hổi về ký túc xá,
Cả người ướt sũng mà vẫn cười toe với đám bạn cùng phòng.
Áo dính sát người, tóc nhỏ nước, vậy mà mắt vẫn long lanh hơn cả trời mưa tháng sáu.
Có thể là sau hôm anh làm bài văn tả người bạn thân nhất, viết cả trang giấy về cậu
Rồi không dám nộp. Vì biết cậu chẳng bao giờ thấy mình là bạn thân.
Cũng có thể là mỗi lần cậu ngồi đọc sách trong thư viện, đầu hơi nghiêng
Ngón tay vuốt nhè nhẹ trang giấy. Cử chỉ ấy, bình thường thôi – mà anh thấy lòng mình xốn xang.
Nhưng Khang chưa từng yêu anh.
Chưa từng, trong suốt ba năm
Có những ngày Long đứng chờ dưới gốc phượng góc sân trường, tay cầm hai ly trà sữa. Một cho anh. Một cho cậu.
Cậu đến. Cậu nhận. Nhưng cậu không bao giờ uống trước mặt anh.
Anh đã quen với việc bị từ chối bằng ánh mắt dịu dàng và giọng nói nhẹ nhàng.
Quen cả với việc mình không phải người đầu tiên Khang tìm đến, khi cậu buồn hay vui.
Quen với vai phụ, trong cuộc đời người khác.
Cho đến một ngày, anh vẫn gọi
Lê thượng long
Khang, tối nay có rảnh không?
Cậu nhìn anh, ánh mắt chậm chạp lướt qua gương mặt quen thuộc. Một giây, hai giây, ba giây…
Phạm bảo khang
Em bận rồi. Có hẹn với bạn.
Ly trà trên tay anh nguội dần theo bóng dáng người kia.
Tối hôm đó, anh mở khung chat quen thuộc, gõ dòng chữ:
Lê thượng long
“Anh chỉ muốn gặp em một chút thôi, Khang à.”
Lần đầu tiên trong ba năm, anh không nhấn nút “gửi”.
C2
Cổng trường đại học lúc năm giờ chiều đông như vỡ chợ.
Sinh viên ùa ra từng nhóm, mỗi người một hướng.
Long dựng xe dưới tán cây, ánh mắt đảo quanh sân trường, tìm bóng dáng quen thuộc.
Không khó để nhận ra Khang.
Cậu mặc sơ mi trắng đơn giản, đeo tai nghe, vai đeo túi tote màu be in chữ “Hồi sau sẽ rõ”.
Tóc cậu hơi rối do chạy, mồ hôi đọng nhẹ trên trán.
Cậu tháo tai nghe, ngơ ngác vài giây mới thấy anh.
Phạm bảo khang
“Anh đợi em à?”
Giọng Khang như một câu hỏi ngạc nhiên.
Lê thượng long
“Ừ. Anh đi ngang qua, tiện đón em luôn.”
Dối trá như mọi lần anh viện cớ để đứng đây đúng giờ tan học.
Cậu mím môi, ánh mắt dao động.
Phạm bảo khang
“Anh không phiền hả?”
Lê thượng long
“Phiền chứ,”
Long cười, giọng nhẹ như gió,
Lê thượng long
“nhưng là phiền vui.”
Trên đường về, gió thổi mạnh, Khang ngồi sau, tay nắm nhẹ vạt áo anh.
Một khoảng cách vừa đủ lễ phép, không gần cũng chẳng xa.
Long muốn cậu dựa vào lưng mình, dù chỉ một chút thôi… Nhưng chưa bao giờ Khang làm vậy.
Phạm bảo khang
“Mai anh có tiết không?”
Lê thượng long
“Không. Anh nghỉ.”
Phạm bảo khang
“Vậy rảnh quá hả?”
Lê thượng long
“Ừ. Rảnh để đón em.”
Khang thở ra một hơi. Anh không biết đó là tiếng thở nhẹ nhõm hay mệt mỏi. Cậu hỏi tiếp:
Phạm bảo khang
“Anh Long này…”
Phạm bảo khang
“Anh thích em thật hả?”
Tim anh lệch một nhịp. Một câu hỏi đơn giản – ba năm mới được nghe.
Khang không nói gì nữa. Đến khi về gần tới nhà trọ, cậu khẽ cất giọng:
Phạm bảo khang
“Vậy đừng thích nữa, được không?”
Chiếc xe đạp điện dừng lại chậm rãi.
Long quay đầu nhìn cậu. Trong khoảnh khắc đó, gió dường như ngừng thổi.
Phạm bảo khang
“Em không đáp lại được đâu.”
Lê thượng long
“Biết rồi.”
Phạm bảo khang
“Vậy sao còn làm mấy chuyện như đưa đón, chờ em, mua đồ ăn, đợi dưới mưa…?”
Lê thượng long
“Vì anh thích em. Không phải vì em thích anh.”
Phạm bảo khang
“Em không muốn nợ gì của anh.”
Lê thượng long
“Thế thì coi như… em nợ anh một lời cảm ơn đi.”
Cậu xuống xe, không quay đầu.
Anh đứng lại, nhìn bóng lưng cậu khuất dần trong con hẻm nhỏ.
Không có lời cảm ơn nào cả.
Chỉ còn lại tiếng bánh xe lăn trên mặt đường và chiếc bóng cô đơn của anh đổ dài dưới nắng chiều.
C3
Buổi tối, Long nằm trên chiếc giường đơn, tay cầm điện thoại, mở khung chat với Khang như thói quen.
Chỉ có một danh sách dài những dòng chữ một phía:
“Em ăn gì chưa?”
“Đừng uống cà phê nhiều quá, em mất ngủ đấy.”
“Có chuyện gì cứ nói với anh.”
“Anh vẫn đợi.”
Mỗi tin đều được đánh dấu “đã xem”, nhưng chưa từng có lời hồi đáp.
“Nếu anh biến mất, em có để ý không?”
Nhưng rồi lại xóa.
Câu hỏi đó, không cần câu trả lời
Hôm sau, anh không đến đón cậu.
Lần đầu tiên sau gần hai năm đều đặn.
Khang đứng trước cổng trường, ánh mắt hơi dao động, tay lướt điện thoại như đang chờ gì đó. Đến khi thấy dòng tin nhắn từ Long:
Lê thượng long
Hôm nay anh bận.
Chỉ bốn chữ.
Không thêm dấu chấm. Không lời giải thích.
Khang nhìn vào màn hình thật lâu. Mắt khẽ cụp xuống, rồi cất điện thoại vào túi.
Cậu gọi cho Minh Hiếu.
Lúc leo lên, trong lòng bỗng cảm thấy… lạc lõng một cách lạ lùng.
trần minh hiếu
thất tình hay gì cha
trần minh hiếu
bình thường nói nhiều vl , nay im im . có chuyện à?
Phạm bảo khang
Hôm nay anh thật sự bận à?
Màn hình Long sáng lên lúc 22:13.
Mười phút sau, cậu gửi thêm một tin khác:
Phạm bảo khang
Nếu anh mệt, cứ nói.
Long nhìn dòng chữ ấy thật lâu. Mắt anh cay. Lần đầu tiên sau ba năm, Khang là người nhắn trước. Nhưng anh… lại chẳng còn đủ dũng khí để đáp lại như mọi khi.
Hôm sau nữa, Long vẫn không tới. Vẫn không nhắn.
Đến ngày thứ ba, Khang chủ động đi tìm anh.
và điều đó liền bị hai người bạn thân của cậu chú ý đến ( thật ra là 4 )
trần minh hiếu
nó bị bồ bỏ chắc luôn , chạy như chó đuổi ấy.
đặng thành an
sao you chắc được?
trần minh hiếu
tao bị lần với anh ấy rồi , kinh nghiệm đấy . hiểu không?
đặng thành an
kệ đi , đi theo thằng khang coi.
Cậu đứng trước cửa phòng trọ của Long, tay nắm chặt quai túi. Khi cửa mở ra, cả hai người đều khựng lại.
Giọng anh khàn khàn. Có lẽ vừa dậy. Hoặc… vừa khóc?
Phạm bảo khang
Anh thật sự giận em à?
Long nhìn cậu. Một lát sau mới lắc đầu.
Lê thượng long
Không giận. Chỉ là... anh nhận ra mình không còn lý do gì để làm phiền em nữa.
Phạm bảo khang
Anh nói vậy nghĩa là gì?
Lê thượng long
Anh không muốn em áy náy
Lê thượng long
Cũng không muốn em thấy mình nợ nần.
Lê thượng long
Em nói đúng… Người ta không nên thích mãi một người mà biết chắc sẽ không bao giờ được đáp lại
Lê thượng long
Anh mệt rồi.
Khoảnh khắc đó, Khang tiến đến gần, đưa tay lên… nhưng lại khựng lại
Phạm bảo khang
Anh Long… Em xin lỗi.
Lê thượng long
Không sao. Anh quen rồi. Người như anh không đáng thương đâu.
Cậu nhìn anh. Lòng đột nhiên thấy nghèn nghẹn.
Có một nỗi buồn lặng lẽ đang nhấn chìm cả không gian chật hẹp giữa hai người.
đặng thành an
adu...đúng thật nè , nó bị đá rồi
trần minh hiếu
trời trời , nhìn là vẫn còn lưu luyến. sau này khó mà thoát ra
đặng thành an
you như thầy cúng ấy
trần minh hiếu
liên quan cha.
Thành an liếc nhìn rồi hốt hoảng kéo tay minh hiếu đi chỗ khác.
đặng thành an
thằng khang hình như thấy hai anh em mình, nó lườm kìa.
trần minh hiếu
mắt tinh như chó ấy
Download MangaToon APP on App Store and Google Play