Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[TF Gia Tộc F4] Quy Tắc Ký Túc Xá – Máu, Và Im Lặng

Chương 1: Chào mừng đến ký túc xá địa ngục

Trường Đại học Phù Vân rộng lớn, cổ kính và đầy vẻ uy nghi như một tòa thành thời trung cổ, với những dãy nhà cao tầng, cây cối phủ rợp bóng và khu ký túc xá nằm sâu bên trong – nơi mà ánh nắng dường như cũng ngần ngại đặt chân tới.
Dương Bác Văn kéo vali vào khu nhà E, dãy ký túc mới được phân lại cho sinh viên năm ba theo lịch sắp xếp mới. Cậu là sinh viên khoa Xã hội học, một người lặng lẽ, ít nói, hiếm khi giao du với ai, và tuyệt đối tránh những “nhóm mạnh”.
Bước chân đến phòng E-405, cậu không biết định mệnh của mình đã bắt đầu rạn vỡ
Cánh cửa mở ra không một tiếng động. Trong phòng, ánh sáng đèn huỳnh quang vàng đục soi lên ba người đàn ông đang ngồi vắt vẻo như thể họ là chủ nơi này.
Người đầu tiên đứng dậy, ánh mắt như lưỡi dao liếc qua Dương Bác Văn.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Mày là thằng mới?
Giọng trầm, khô khốc, không thèm che giấu sự khinh miệt.
Tả Kỳ Hàm, sinh viên năm ba cùng khoa, từng là sinh viên danh dự nhưng đã bỏ học kỳ để đi “du lịch”, hay đúng hơn là “giải quyết việc cá nhân bằng nắm đấm”, theo lời đồn. Ánh mắt hắn sắc như thủy tinh vỡ, luôn khiến người khác tránh né.
Vương Lỗ Kiệt bật cười, liếm môi như đang thấy miếng mồi ngon.
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Ha.
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Mặt non phết, da trắng thế kia… chắc dễ dạy bảo lắm.
Trần Tuấn Minh – sinh viên năm nhất, đang ngồi gác chân lên bàn, nhưng ánh mắt thì đầy ám ảnh. Không phải ánh mắt của kẻ chủ động, mà của kẻ đã quen chịu đựng và học cách cười trong im lặng.
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Dương Bác Văn không đáp. Cậu kéo vali vào một góc giường, lặng lẽ quan sát, cố giữ vẻ bình tĩnh.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Luật phòng này đơn giản.
Tả Kỳ Hàm bước tới, giọng nhỏ nhưng lạnh.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Không cãi. Không hỏi. Và đừng có ngậm tai nghe ngủ khi chưa xin phép.
Dương Bác Văn nhếch môi.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Tôi chỉ ở đây vì nhà trường phân.
Sai lầm thứ nhất: cãi lại.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
!!!
Cậu chưa kịp nhìn rõ gì thì đã bị ép ngược ra cửa, lưng đập vào tường. Tả Kỳ Hàm không mạnh bạo, nhưng cách hắn ghé sát và gằn từng chữ khiến Bác Văn rợn sống lưng.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Mày tưởng trường này do hiệu trưởng điều hành à?
Một tràng cười ngắn vang lên từ phía Vương Lỗ Kiệt, khi hắn tiện tay cầm một gói snack ném vào đầu Tuấn Minh. Cậu bé giật mình nhưng không dám phản ứng, chỉ lặng lẽ nhặt vỏ snack và lẩm bẩm gì đó trong miệng.
Không khí căn phòng giống như nhà tù thu nhỏ – không song sắt, nhưng đầy sự ràng buộc vô hình.
——
Tối hôm đó, Dương Bác Văn nằm quay mặt vào tường, tai vẫn nghe tiếng mùi mẫn từ giường đối diện. Rõ ràng có ai đó đang… làm gì đó với ai. Âm thanh không che giấu, thậm chí như cố ý để người khác nghe.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Ngoan lắm, em làm tốt rồi đấy.
Giọng Tả Kỳ Hàm, trầm thấp và ướt át.
Bác Văn siết chặt mền, cắn răng. Cậu không biết người bên kia là ai, nhưng âm thanh cơ thể va chạm, tiếng rên rỉ nghẹn ngào không thể giả. Thứ khiến cậu rùng mình không phải vì tình dục – mà vì quyền lực trần trụi.
Cậu biết: đây không phải quan hệ yêu đương. Đây là sự thống trị.
——
Sáng hôm sau, Trần Dịch Hằng đến tìm Bác Văn. Cậu bạn thân duy nhất trong trường – ốm yếu, da xanh, nhưng ánh mắt chân thật. Hằng từng ở khu nhà F – nơi “ổn định” hơn. Cậu nghe tin Bác Văn bị chuyển tới E-405 nên vội tìm đến.
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Chuyển đi ngay đi.
Dịch Hằng nói như ra lệnh, mặt tái nhợt.
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Phòng đó là lò sát sinh. Tao từng bị nhốt ở đó ba tuần… Họ không phải người.
Dương Bác Văn không hỏi. Chỉ là ánh mắt Trần Dịch Hằng như vừa nhắc đến cơn ác mộng chưa tan.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Mày từng… bị bọn nó…?
Trần Dịch Hằng im lặng, mắt ngấn nước. Rồi cậu nói nhỏ:
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Bọn nó không chạm vào tao. Nhưng… tao đã nghe. Tao đã nhìn. Và tao đã không làm gì cả. Vì tao yếu. Tao hèn.
——
Tối đó, khi Bác Văn trở về phòng, Tả Kỳ Hàm đang ngồi trên ghế, hút thuốc.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Tao nghe mày chơi đàn giỏi lắm. Có muốn đàn cho tao nghe không?
Dương Bác Văn không phản ứng. Cậu chậm rãi mở túi, lấy ra cây guitar cũ, bắt đầu gảy. Âm thanh vang lên giữa căn phòng ngột ngạt – nhẹ nhàng, chậm rãi, nhưng chứa nỗi u uẩn.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Khi tiếng đàn ngưng, Tả Kỳ Hàm đứng dậy. Hắn không nói lời khen.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Đẹp. Như đàn ông khóc trong khi bị trói.
Rồi hắn bước tới gần Bác Văn, nâng cằm cậu bằng hai ngón tay.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Mày hợp với vai nạn nhân đấy, Dương Bác Văn.
Không phải là một lời đe dọa.
Mà là tuyên bố.
——
Đêm đó, khi mọi người đã ngủ, Bác Văn mở điện thoại, đọc tin nhắn từ Trần Dịch Hằng.
“Rút đi. Trước khi quá muộn.” “Tụi nó không chỉ chơi đùa.” “Chúng nó nuốt linh hồn người khác.”
Tin nhắn cuối cùng chỉ có ba từ, không dấu:
“CỨU LẤY MÌNH.”
Bác Văn tắt điện thoại. Ngoài hành lang, tiếng bước chân vang lên chậm rãi. Tiếng ổ khóa cửa xoay nhẹ. Và tiếng ai đó cười khẽ…
Chào mừng đến ký túc xá E-405.
Nơi ác mộng không phải đến từ ban đêm – mà từ chính con người.

Chương 2: Luật chơi không cần luật pháp

Sáng thứ Hai, lớp học vẫn diễn ra như thường lệ. Giảng viên thao thao bất tuyệt trên bục giảng, sinh viên cúi đầu cắm mặt vào laptop, tiếng gõ phím rải rác như tiếng ru ngủ đều đều. Nhưng Dương Bác Văn không nghe được gì.
Cậu ngồi hàng cuối, ánh mắt nhìn vào trang sách mở dở nhưng tâm trí hoàn toàn trống rỗng
Đêm qua…
Không ai chạm vào cậu. Không ai làm gì.
Nhưng cậu biết mình đang bị thử phản ứng.
Tiếng khóa cửa mở lúc nửa đêm. Tiếng dép lê kẹt kẹt. Tiếng ai đó đi vòng quanh giường. Hơi thở phả sát gáy. Và rồi… lại bước đi. Như thể họ chỉ muốn cậu biết: mày không còn tự do.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Mày thiếu ngủ.
Giọng Tả Kỳ Hàm vang lên ngay bên cạnh.
Hắn ngồi xuống bàn kế bên, đặt chai nước lên bàn cậu, nắp đã mở sẵn.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Uống đi. Caffeine cao đấy, không độc đâu.
Dương Bác Văn im lặng. Cậu đẩy chai nước sang bên.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Sai lầm thứ hai: từ chối ý tốt của kẻ thống trị.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Mày tưởng mình có quyền lựa chọn à?
Hắn nói đủ nhỏ để chỉ hai người nghe.
Cả lớp vẫn đang gõ phím, viết bài, cười nói. Không ai nhận ra không khí bên góc bàn kia như đông cứng lại.
Tả Kỳ Hàm cúi sát hơn, thì thầm:
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Uống hay không uống không quan trọng. Quan trọng là… tao thấy mày đẹp hơn khi không chống cự.
Câu nói không mang tính gợi dục. Nó giống một lời kết án. Câu nói của kẻ biết rõ đối phương sẽ gãy – chỉ là sớm hay muộn.
Sau giờ học, Trần Dịch Hằng kéo tay Bác Văn ra ngoài sân trường. Cậu mang theo một túi giấy – bên trong là đơn xin chuyển ký túc xá.
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Mày chỉ cần ký vào. Tao đã lo hết. Chuyển sang nhà F, chỗ cũ của tao. Ổn hơn.
Bác Văn cầm bút. Nhưng khi đầu bút vừa chạm giấy…
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Không được.
Một bàn tay nắm chặt lấy cổ tay cậu.
Tả Kỳ Hàm đứng ngay sau lưng từ lúc nào. Không lớn tiếng, không nổi giận. Nhưng áp lực từ bàn tay hắn như gọng kìm ép nghẹt xương.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Mày tưởng dễ thoát à? Trường này không có lối ra cho kẻ nửa vời.
Trần Dịch Hằng hoảng hốt, định kéo tay Bác Văn thoát ra, nhưng bị đẩy văng vào ghế đá, đầu va mạnh vào cạnh.
Máu rỉ ra từ trán Dịch Hằng. Mắt cậu trừng trừng nhìn Tả Kỳ Hàm, không dám hét, chỉ run rẩy.
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Mày sẽ phải trả giá…
Dịch Hằng lắp bắp.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Tao đang trả giá rồi. Bằng cách phải nhìn một thằng yếu đuối như mày vẫn còn sống.
Tả Kỳ Hàm cười nhạt, rồi quay lại nhìn Bác Văn.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Còn mày, nếu định rời đi, ít nhất cũng phải trả bằng máu hoặc bằng thân.
——
Tối đó, không ai nói gì trong phòng.
Trần Tuấn Minh bật nhạc nhỏ, ánh mắt xa xăm, miệng lẩm bẩm bài hát nào đó về cô đơn và thù hận.
Vương Lỗ Kiệt đang cởi trần, ngồi trên giường lau dao găm – thứ mà chẳng ai dám hỏi nó từ đâu ra.
Tả Kỳ Hàm đang đọc sách. Một quyển sách cũ kỹ, tên sách đã phai mờ.
Dương Bác Văn ngồi viết bài luận. Cậu không dám rút tai nghe, không dám làm bất cứ hành động nào quá nhanh – mọi thứ phải tính toán cẩn thận như sống giữa bầy thú hoang.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Bài luận mày viết hay đấy.
Giọng Tả Kỳ Hàm vang lên sau lưng.
Hắn không biết cậu viết gì. Nhưng hắn biết mày đang sợ. Và tao thích điều đó.
Bác Văn gập laptop lại, chuẩn bị ngủ. Nhưng khi vừa đặt lưng xuống, Tả Kỳ Hàm đứng dậy, đi về phía cậu.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Lên sân thượng với tao.
Sai lầm thứ ba: nghe theo.
——
Trên sân thượng, gió đêm thổi mạnh. Thành phố xa xa là những ánh đèn mờ, lung linh như ảo ảnh. Còn ở đây, chỉ có một chiếc ghế nhựa và một chai rượu đã uống dở.
Tả Kỳ Hàm ngồi xuống ghế, rót rượu vào hai chiếc ly nhựa.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Uống đi.
Dương Bác Văn cầm ly. Mắt không rời khỏi hắn.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Nếu anh muốn, cứ làm đi.
Không phải thách thức. Không phải mời gọi. Mà là chấp nhận.
Không có vùng an toàn nào ở ký túc xá E-405. Cậu biết. Và nếu mình càng kháng cự, họ càng vui.
Tả Kỳ Hàm bật cười.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Haha.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Tao có bảo sẽ làm gì mày chưa?
Hắn uống cạn ly rượu, rồi đứng dậy, tiến đến gần, đến mức mũi gần như chạm trán.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Mày nghĩ tao cần mày cho phép à?
Hơi rượu và thuốc lá hòa vào nhau, nồng nặc.
Hắn cúi xuống…
Nhưng không phải để hôn.
Mà để cắn mạnh vào vành tai trái của Dương Bác Văn – đến bật máu.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
!!!
Bác Văn rít lên, tay bấu chặt lan can.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Aa…
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Luật ở đây đơn giản lắm. Mày là của tao, khi tao muốn. Không phải người yêu. Không phải người tình. Mà là của tao. Như chiếc bật lửa. Như cái áo. Như con dao.
Dương Bác Văn ngẩng lên, ánh mắt đỏ ngầu:
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Và tôi sẽ đâm anh như con dao.
Tả Kỳ Hàm cười phá lên.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Haha!
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Tốt. Tao thích mày rồi đấy.
——
Trò chơi bắt đầu. Không ai báo cảnh sát. Không ai tố cáo.
Vì nơi đây có luật riêng.
Luật không cần công lý.
Chỉ cần quyền lực và nỗi sợ.

Chương 3: Bắt đầu bằng một cú liếm

Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Mày đã đánh dấu nó chưa?
Câu hỏi đó vang lên trong bóng tối của hành lang tầng bốn, lúc 2 giờ sáng. Không phải là một câu đùa. Không phải là hỏi vui. Mà là một nghi thức
Vương Lỗ Kiệt là người hỏi. Hắn chống tay lên bức tường đã ố màu, đứng cùng Tả Kỳ Hàm – người vẫn đang cầm lon bia, mắt liếc qua cánh cửa phòng E-405 đang hé.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Chưa. Tao muốn nó tự dâng lên.
Kỳ Hàm đáp, nhàn nhã.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Tao không thích thịt đông đá. Tao muốn thịt biết khóc, biết run, biết cầu xin.
Vương Lỗ Kiệt cười, nhưng không vui. Hắn rút từ túi ra một đoạn dây thừng nhỏ, quăng lên bàn:
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Haha.
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Tao sẽ bắt đầu trước. Tao không kiên nhẫn được như mày.
Dương Bác Văn tỉnh dậy khi cảm thấy bàn tay ai đó luồn vào trong quần ngủ.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
!!!
Cơ thể cậu đông cứng.
Căn phòng tối om. Chỉ có tiếng thở, tiếng vải sột soạt và… tiếng rên rỉ từ Trần Tuấn Minh giường dưới, người đang nhìn trân trân lên cậu với ánh mắt cam chịu.
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Đừng cựa. Đừng hét.
Giọng thì thầm vào tai, lạnh hơn cả sắt đá.
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Chỉ là khai thông tí thôi.
Vương Lỗ Kiệt không cần dùng dao.
Hắn chỉ cần một tay siết cổ cậu, một tay lột quần. Mọi chuyển động nhanh như thể đã được luyện qua hàng chục lần.
Bác Văn vùng vẫy, chân đá loạn, nhưng bị ghì lại ngay tức khắc.
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Yên đi. Càng cựa càng rách.
Chưa kịp nghĩ thêm, cổ tay cậu bị trói bằng đoạn dây dù – buộc chặt vào thanh giường.
Cạch
Tiếng cửa bật mở.
Tả Kỳ Hàm bước vào, tay vẫn cầm lon bia, điềm nhiên.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Tao bảo để nó tự dâng lên.
Giọng không cao, nhưng đủ làm Vương Lỗ Kiệt khựng lại.
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Chậm quá. Tao đói rồi.
Lỗ Kiệt gầm gừ.
Kỳ Hàm quăng lon bia trúng đầu Lỗ Kiệt. Một phát. Dứt khoát.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Muốn ăn thịt sống thì xuống nhà bếp. Đây là của tao.
Không khí căng như dây đàn.
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Lỗ Kiệt lườm hắn vài giây. Rồi thở mạnh, đẩy cậu xuống, liếm dọc má Bác Văn một cách chậm rãi, thật sâu, thật trơn, như đánh dấu.
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Tao để lại mùi. Cho mày nhớ.
Rồi hắn bỏ ra ngoài. Không ngoái đầu.
——
Kỳ Hàm không cởi trói. Hắn ngồi xuống giường, lấy khăn giấy lau mồ hôi trán cho Bác Văn – động tác nhẹ nhàng như người chăm người bệnh.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Tao có bảo rồi. Mày hợp với vai nạn nhân.
Bác Văn cắn răng, máu ở môi tràn ra.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Tôi không phải đồ chơi của mấy người.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Không. Mày là trò chơi. Và trò chơi thì phải có người thắng.
Hắn cúi sát xuống, không hôn – chỉ liếm một đường dọc cổ Bác Văn, tới tận xương quai xanh – như muốn in dấu chủ quyền.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Giờ thì ngủ đi. Sáng mai còn học.
Rồi hắn đứng dậy, tắt đèn.
——
Sáng hôm sau, Trần Dịch Hằng lại đến, mang theo thuốc và túi đá lạnh.
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Tao biết… bọn nó bắt đầu rồi.
Dương Bác Văn không nói gì. Cổ tay vẫn hằn vết dây dù, môi sưng vì cắn quá mạnh.
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Nếu mày không rút… Tao sẽ lôi mày ra. Tao không để mày giống tao.
Giọng Dịch Hằng run bần bật.
Nhưng Bác Văn nhìn cậu rất lâu.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Tao không giống mày.
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Ý mày là sao?
Bác Văn nhếch môi, lần đầu tiên nở nụ cười – một nụ cười không còn trong sáng.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Tao muốn xem… một kẻ bị đẩy đến giới hạn sẽ vỡ ra như thế nào.
——
E-405 không phải nơi sống.
Nó là một lồng nuôi thử nghiệm, nơi mà con mồi không chết – mà sẽ thay đổi.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play