[Wind Breaker - Nii Satoru] – [AllSakura - AllHaruka] – Những Bức Tranh Của Phù Thủy
- 1:
Takiishi Chika
Sakura, ngài có thích tôi không?
Takiishi nhìn tấm gương lớn đang chiếu hình hài của nó và người nó gọi là "Sakura" đang ở phía sau, chải chuốt lên tóc nó.
Tay Sakura vừa vuốt ve những sợi tóc mềm vừa cầm lược chải lên tóc nó.
Em thầm nghĩ, nếu tên nhóc này để tóc dài thì sẽ ra sao? Và nếu vậy thì có nhuộm không, nhuộm màu gì?
Takiishi Chika
Vậy tại sao ngài lại đưa tôi đi cùng?
Đấy là sự thật, Takiishi rất đẹp.
Chỉ là vẻ đẹp của nó không giống như những kẻ ngoài kia. Nó sở hữu cái đẹp của sự điên dại, của kẻ lầm đường lạc lối.
Gương mặt hay tính cách đều "đẹp".
Takiishi Chika
Ngài có nói thiếu gì không?
Takiishi Chika
Ngài thường chỉ khen tóc tôi đẹp thôi mà?
Takiishi Chika
Sao nay lại thiếu đi vậy? Hay ngài đã thấy tôi xinh đẹp ở mọi khía cạnh rồi?
Đôi mắt như sắc màu của ánh nắng chiều như đã có gì đó mới mẻ khiến nó trở nên sáng ngời hơn thường ngày.
Sakura Haruka
Không, tao vẫn chỉ thích tóc máy mày thôi.
Takiishi Chika
Ồ, ra là vậy.
Ánh vàng chiều liền quay lại dáng vẻ chán chường, nó cứ tưởng đã có một hy vọng nào đó mới cơ chứ...
Nhưng cũng không sao, ít nhất thì "người anh đào" vẫn thích mái tóc của nó, chỉ cần vậy là được.
Cây lược được Sakura đặt vào bàn tay nó.
Hiểu ý, nó liền cầm chặt lấy chiếc lược, nhanh chóng đứng lên rồi luồn ra phía sau Sakura.
Em bước lên trước, ngồi vào vị trí khi nãy của nó, còn nó thì đứng ngay sau lưng em.
Lần này, người chải là Takiishi, người được chải là Sakura.
Nó đưa tay lên, đặt vào lòng bàn tay những lọn tóc nhỏ như cách Sakura làm với nó.
Trắng trắng, đen đen. Hai thứ màu được con người cho là những màu sắc đơn giản nhất, dễ tìm thấy ở mọi ngóc ngách.
Nhưng lại khó thấy được hai cái màu ấy lại cùng xuất hiện ở một người.
Takiishi thì chắc chắn sẽ nhuộm màu gì đấy thật đặc biệt, đến mức Sakura sẽ không thể quên được.
Còn nếu Sakura muốn nhuộm? Nó không thích, tóc của người đầu tháng tư rất đẹp, để tự nhiên vẫn đẹp.
Hai màu này đặc biệt lắm, nó rất thích.
Nếu Sakura dám nhuộm màu khác thì nó sẽ không ngần ngại mà tự tay nhuộm cái hai màu này lên tóc nó.
Có một điều Takiishi luôn thắc mắc.
Đấy là Sakura rất thơm, từ đỉnh đầu đến những ngón chân đều có thứ mùi cuốn hút nó đến lạ.
Chẳng ít lần được tắm cùng em, lúc nào nó cũng thấy hai người dùng chung một loại sữa tắm, nhưng không có chút mùi hương nào. Nếu có thì nó cũng phải giống em, vậy mà lại không có gì.
Nước hoa cũng không dùng.
Hay là do em là phù thủy nên luôn có mùi đặc biệt?
Không biết nữa, lúc nào cũng bám dính lấy em mà có thấy em dùng cái gì có mùi hương đặc biệt đâu.
Tóc em mượt thật, lược chỉ cần lướt nhẹ qua mà không gặp chút cái rối nào.
Một khay đồ ăn được đặt lên gần chỗ hai người, không cần quay qua nhìn cũng biết người đến là ai.
Tachibana Kotoha
Sakura-san, bữa sáng của anh đây!
Cô bé tóc nâu đứng cạnh bên em, không thèm ghé mắt nhìn người đang chải tóc cho em chút nào.
Như mặt biển phủ màu hổ phách, chỉ có mỗi bóng hình của vị phù thủy hai màu.
Tachibana Kotoha
Sakura-san, em muốn cắt tóc.
Nếu cô đã muốn thì em sẽ đồng ý.
Việc chi phải hỏi khi đấy là điều cô muốn, hơn hết nếu em không đồng ý thì cô cũng sẽ tìm cách tự cắt đi thôi. Sao phải tốn thời gian để can ngăn điều không thể.
Nhưng có lẽ em không biết, nếu em không đồng ý thì cô Tachibana sẽ nghe theo không cần lý do.
Lời nói của em là tất cả, dù cho em có muốn cô phải cạo đầu cô cũng nguyện ý nghe theo.
Takiishi Chika
Ngài Sakura, xong rồi.
Đôi mắt "nóng–lạnh" đang nhìn vào cô bé nâu bên cạnh mình, nghe thấy lời gọi từ Takiishi liền chuyển tầm mắt qua chiếc gương lớn trước mắt.
Em thầm khen tên nhóc này đã có tiến bộ trong việc chải tóc cho em, rất biết cách học hỏi từ những lần em chải cho nó.
Cô bé ở bên, thấy em đã xong việc chải tóc liền nhanh tay đưa đồ ăn sáng đến cho em.
Đưa cho em chiếc cơm nắm nhỏ bằng cả hai tay, em thoáng nhìn qua hai cái tay bé xíu bình thường mềm mại, trắng trẻo giờ lại có vết phồng rộp.
Em đưa tay trái nhận lấy chiếc cơm nắm, tay phải đưa ra nắm lấy tay cô bé. Xoa nhẹ vài cái, những vết phồng rộp và đút tay khi bất cẩn liền biến mất không dấu vết, để lại đôi tay mềm phù hợp với đứa trẻ nhỏ.
Má cô ửng hồng, môi mỉm lên chút ít. Hai tay áp lên má để cảm nhận hơi ấm khi nãy em chạm vào.
- 2:
Sau cơm nắm chính là sữa nóng.
Nhưng trước khi cầm ly sữa lên thì em phải để Tachibana "làm việc".
Hai cái tay của người cô bé đưa ra nắm lấy tay em, tiếc là tay cô nhỏ quá, dù gộp cả hai lại cũng chỉ có thể cầm lấy được một tay của em.
Nhưng không sao, được nắm tay em thì chuyện này không thành vấn đề khiến cô đắn đo được.
Cô vừa giữ tay em Đào vừa lấy chiếc khăn tay trắng sạch trong túi áo ra chạm chạm lên cái làn da trắng, tay em còn trắng hơn cả cô.
Cô bé xem vị phù thủy trước mặt như thủy tinh, chạm nhẹ là để lại những đường nét xước xát xấu xí, chạm mạnh thì liền vỡ tan như thủy tinh mỏng manh.
Da tay mềm mại, trắng bóc đến mức suýt thì cùng tông màu với nửa bên tóc và mi trắng của em.
Sakura vốn là phù thủy, không có hơi ấm như loài người, vậy mà mỗi lần được chạm vào em thì cô lại như bị trúng phải tà thuật. Ảo giác về một sự ấm áp không có thật.
Mà có lẽ cũng không riêng gì cô, mà kẻ đứng sau lưng em đang ngắm nghía tóc của phù thủy cũng như cô.
Đều cảm nhận được cái sự ấm áp không rõ từ đâu mà có.
Từ đầu móng tay đến khe ngón tay, đốt ngón tay đến cổ tay. Lòng bàn tay đến mạch máu mờ nhạt dưới lớp da mỏng.
Cô muốn chạm khăn lên khắp bàn tay, muốn chạm cả cánh tay và nếu có thể xa hơn cô muốn được chạm vào khắp nơi trên người em, nếu có thể hơn nữa thì cô mong muốn được áp tai lên ngực trái của em để nghe xem trái tim em có nhịp đập không.
Chỉ tiếc là cô không thể đi xa được như suy nghĩ, diễm phúc được ở gần, được chăm sóc cho từng bữa ăn giấc ngủ của cậu phù thủy đã là điều không phải muốn là được.
Khi đã lau xong một bên, cô lặng lẽ chuyển sang bàn tay còn lại.
Vẫn như cũ, chỉ là lần này cô làm chậm hơn đôi chút để có thể cảm nhận rõ hơn khi chạm vào cái tay đấy.
Giá mà cô là phù thủy của thời gian, lúc đấy cô sẽ làm chậm hoặc dừng lại ở khoảnh khắc này để có thể sờ nắn cái tay này và ôm chặt em vào lòng.
Đáng tiếc, cô chỉ là một con người bình thường giữa thế giới lắm người lòng thú ngoài kia.
Chắc có lẽ cô đã tích góp sự may mắn cả một đời để có thể được em để mắt đến.
Nếu vậy, dù cái chết có đến vào ngày mai cô vẫn cảm thấy mãn nguyện khi đã gặp được người đặc biệt.
Tachibana Kotoha
Em xong rồi.
Chiếc tay nhỏ bé nâng nhẹ chiếc tay có chút lớn hơn của phù thủy.
Thú thật, cô không muốn buông tay em ra chút nào, vẫn muốn nắm lấy. Giá mà có cách nào đấy để tay hai người mãi mãi nắm chặt lấy nhau không thể buông ra, Sakura đi đâu thì Tachibana theo nấy.
Rõ là những điều họ làm cho em là sự tự nguyện, không cần lời hồi đáp. Vậy mà cứ mỗi lần giúp em xong việc gì thì em lại cảm ơn, khiến họ có cảm giác dù ở cạnh bên lại như bị đẩy ra xa cả vạn mét.
Em rút tay lại, đặt ngay ngắn lên đùi. Ngoảnh mặt đi nhìn mình trong tấm gương lớn, mặc kệ người sau và người cạnh bên.
Đôi mắt cô có chút tiếc nuối khi tay em không còn trên tay cô, cô nuốt ngược tiếng thở dài vào trong, hai tay cẩn thận gấp chiếc khăn đã lau tay cho em một cách tỉ mỉ rồi cất vào túi áo.
Takiishi thì đặt chiếc lược đã chải tóc cho hai người lên bàn sau đấy nó cùng cô bước ra ngoài.
Có lẽ đây vốn là điều quen thuộc đến mức không cần em phải lên tiếng họ cũng hiểu ý mà tự rời đi.
Cảm giác như những người hầu nhỏ bé không theo mệnh lệnh của vua Chúa mà lại nghe theo lời của phù thủy.
Được cái, chúng rất hiểu ý em. Đôi khi em chỉ cần làm điều gì đó một vài lần thì chúng liền khắc ghi tất cả vào trí nhớ để lần sau chúng đã thuần thục làm mà không cần em phải hao công tổn sức.
Thích ở điểm chúng có lợi và hiểu em, chứ không phải là thích chúng.
- 3:
Sakura ở một mình trong phòng, tay cầm ly sữa nóng, mắt thì hướng mãi về phía tấm gương.
Nhưng đầu óc thì như đã trôi dạt về nơi xa xôi.
Vành ly chạm vào môi, sữa thì vơi đi dần khi tuôn vào miệng.
Chẳng mất nhiều thời gian, sữa trong ly đã hết, chẳng còn sót lại giọt nào.
Em đứng lên, rời khỏi chỗ ngồi, rời khỏi cả tấm gương, thoát khỏi những suy nghĩ trong tâm trí.
Sakura đúng là một phù thủy có phép thuật, có thể dùng theo ý thích. Chỉ là, em cảm thấy đôi khi em cũng phải giống với một con người bình thường để có thể hòa hợp với những đứa trẻ em ở gần.
Dù sao, em chỉ cần sử dụng lúc thật sự cần thiết, còn bình thường thì không có cũng được.
Tachibana đang ở trong góc nhà, gặm chiếc bánh nhỏ, Takiishi thì ở bên ngoài nuốt nước lọc thay cho bữa sáng.
Hay thật, chúng nó chăm sóc em như thể em là em bé, còn chúng nó là những người bảo mẫu cao cấp.
Sakura thì được ăn no nê từ cơm đến sữa, còn chúng nó thì ăn nhai tạm bợ, ít nhất thì không để bụng rỗng.
Thấy em bước xuống, Tachibana đang ăn bánh cũng vội vã cắn nhanh nuốt vội đến mức suýt thì nghẹn, may mà không sao.
Takiishi ở bên ngoài, nghe thấy tiếng chân ở bên trong cũng đóng nắp chai lại rồi bước vào.
Chẳng nói lời nào, nó bước đến nhẹ nhàng lấy cái ly sữa khỏi tay em.
Tachibana Kotoha
Sao anh không gọi em lên, để em mang đi cho.
Takiishi Chika
Không thì gọi tôi cũng được.
Người trước, kẻ sau, ai cũng có ý kiến về việc không để họ chăm sóc em được trọn vẹn, cứ được nửa chừng thì em lại đi lệch hướng với mong muốn của chúng.
Sakura Haruka
Không cần thiết, tao cũng cần ra ngoài nên tiện xuống.
Em vừa nói vừa nhìn cô bé tóc nâu lại lấy chiếc khăn mới lau tay em, rõ là chẳng dính gì nhưng cứ xong việc ăn uống là lại tranh thủ lau chùi tay em.
Takiishi nghe em bảo muốn ra ngoài liền đưa ly sữa cho Tachibana rồi nhanh chân chạy đi đâu đó, sau đấy liền quay lại với một chiếc dây vải lụa.
Nó kéo em đến ghế, vì chẳng đủ cao để chạm đến vai, nó chỉ có thể túm lấy vạt áo và ống quần kéo nhẹ để em ngồi xuống ngang với nó.
Hai bàn tay giống như Tachibana, đều nhỏ bé hơn tay em nhưng khác mỗi điểm, tay nó không mềm mịn bằng. Có cảm hơi thô, nhưng chạm vào em vẫn cảm giác khá thích.
Takiishi thuần thục đặt đầu đoạn vải lên bên tai em, ngón tay giữ lấy mép vải cẩn thận để nó không bị trượt khỏi vị trí.
Một thoáng lặng im lướt qua giữa hai người, rồi nó chậm rãi đưa tay kéo đoạn vải đi từng chút một, quấn vòng từ phía sau ra trước.
Từng chuyển động của nó mềm mại đến mức tưởng như từng sợi vải cũng e dè không dám phát ra tiếng động.
Khi lớp vải cuối cùng phủ lên đôi mắt em, ánh nhìn của em dần chìm vào bóng tối, chỉ còn lại hơi ẩm từ bàn tay cậu vẫn còn lặng lẽ lưu lại trên trán.
Rõ là giây trước khi vừa làm xong, em chỉ thấy một mảng tối đen, không có chút ánh sáng nào.
Vậy mà chỉ sau một cái chạm tay lên tấm vải, em liền có thể nhìn thấy kẻ vừa quấn vải cho em.
Chỉ là em thì có thể nhìn xuyên qua tấm vải rất rõ, còn nó thì chỉ thấy ở mắt em có lớp vải đen mịt mù không thấy được gì.
Sakura Haruka
Được rồi, cảm ơn.
Hai tay nó vẫn đặt hờ bên tấm vải, chỉ đến khi em lên tiếng thì nó mới rụt tay lại, sau đấy liền lui người đứng qua bên cạnh em.
Nếu chỉ là màu tóc thì em không ngại người khác nhìn thấy, còn màu mắt thì không.
Tóc thì em có thể nói là nhuộm, nhưng mắt thì không thể.
Nếu nói là đeo kính áp tròng thì sẽ có người hỏi tại sao không đeo cùng một màu, mà lại chọn hai màu đối lập với nhau như thế.
Còn nếu hỏi về bịt mắt? Đơn giản thôi, em sẽ nói mắt em có vấn đề.
Tachibana sau khi rửa ly sữa xong liền nhanh chóng chạy đi lấy cặp và bước đến chỗ em.
Cả hai đứa trẻ đều đứng bên em, nhưng mỗi đứa lại đứng một chỗ, không ai chạm ai, lúc nào cũng cách nhau mấy bước chân.
Hôm nay, Tachibana thì phải đi học, còn Takiishi đáng lẽ cũng phải đi học. Nhưng vì nó đã đánh nhau với học sinh cùng trường về việc gì đó nên tạm thời đang bị đình chỉ.
Em đứng lên, mỗi tay nắm một đứa nhỏ.
Bước ra khỏi cửa, chẳng cần phải đưa tay kéo cửa hay khóa bằng chìa, ba người vừa bước ra cánh cửa liền đóng lại rồi tự động khóa chặt.
Trước tiên, đưa cô bé nâu đến trường. Sau đấy em sẽ dẫn Takiishi đi dạo sáng.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play