Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[JsolNicky - Jsol X Nicky] Hoa Nở Trên Đá

Chương 1

Bầu trời thành phố hôm đó âm u đến kỳ lạ. Gió thổi từng cơn lạnh buốt qua những hàng cây ven đường, cuốn theo bụi mù và cả những ký ức tưởng như đã bị chôn chặt.
Phong Hào ngồi sau xe taxi.
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
/hai bàn tay siết chặt lấy nhau, mắt dán vào tấm kính cửa sổ mờ hơi nước/
Tim cậu đập chậm, nhưng từng nhịp lại nặng trĩu.
Đã bao nhiêu năm trôi qua rồi nhỉ?
Cái tên ấy, gương mặt ấy, tưởng chừng đã là vết cứa trong trí nhớ, giờ lại bất ngờ quay về theo một cách chẳng ai ngờ tới.
_____
Cuộc điện thoại từ bà Vân - mẹ của Thái Sơn đến vào buổi sáng hôm đó, khi Phong Hào đang chuẩn bị rời nhà đi làm thêm.
Giọng bà run rẩy, vừa thấp thỏm vừa van nài.
Tô Ngọc Vân ( Mẹ Sơn )
Tô Ngọc Vân ( Mẹ Sơn )
- Hào à… làm ơn… con hãy đến bệnh viện một chuyến. Sơn… nó… nó chỉ nhớ con thôi…
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
/sững người/
Bàn tay đang cầm điện thoại lạnh ngắt.
Đã bao năm rồi anh không nghe lại cái tên ấy từ miệng người khác. Càng không nghĩ sẽ có ngày bà Vân - người từng nhìn anh với ánh mắt nghi ngờ lại gọi đến, cầu xin như vậy.
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
Cháu… cháu nghĩ bác gọi nhầm người rồi ạ.
Tô Ngọc Vân ( Mẹ Sơn )
Tô Ngọc Vân ( Mẹ Sơn )
- Không… là con. Sơn không nhớ ai cả… chỉ gọi đúng tên con thôi.
Tô Ngọc Vân ( Mẹ Sơn )
Tô Ngọc Vân ( Mẹ Sơn )
- Hào à. Nó bị tai nạn, đầu va chạm mạnh. Bác sĩ nói có thể tổn thương tạm thời.
Tô Ngọc Vân ( Mẹ Sơn )
Tô Ngọc Vân ( Mẹ Sơn )
- Chúng ta chỉ còn cách dùng người quen để kích thích trí nhớ của nó…
Người quen?
Thái Sơn và anh… chưa bao giờ là người quen theo nghĩa tốt đẹp cả.
_____
Bệnh viện thành phố nằm ngay trung tâm, trắng lạnh, yên ắng đến mức khiến người ta thấy khó thở.
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
/đứng trước cửa phòng hồi sức đặc biệt, lòng tay rịn mồ hôi/
Anh chưa dám bước vào. Ngay cả khi đã mất trí, liệu con người kia… có còn là ác mộng mà anh từng trốn chạy?
Nguyễn Phát Khiêm ( Ba Sơn )
Nguyễn Phát Khiêm ( Ba Sơn )
Cậu… là Phong Hào đúng không?
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
/quay đầu lại/
Anh bắt gặp ánh mắt quen thuộc của ông Khiêm - ba của Thái Sơn. Người đàn ông trước đây từng nghiêm nghị và xa cách, nay tóc đã bạc quá nửa, và dáng vẻ như vừa trải qua nhiều đêm không ngủ.
Nguyễn Phát Khiêm ( Ba Sơn )
Nguyễn Phát Khiêm ( Ba Sơn )
Cảm ơn con vì đã đến đây /cúi đầu/
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
Bác đừng như thế ạ.
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
Cháu không biết liệu mình có giúp được gì không..
Nguyễn Phát Khiêm ( Ba Sơn )
Nguyễn Phát Khiêm ( Ba Sơn )
Nó đã tỉnh rồi.
Nguyễn Phát Khiêm ( Ba Sơn )
Nguyễn Phát Khiêm ( Ba Sơn )
Nhưng chỉ nhớ duy nhất tên con. Hào à… dù chỉ là tạm thời, mong con đừng từ chối.
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
/rũ mắt/
Lòng anh rung lên một nhịp.
Có gì đó như là chua xót, như là nuối tiếc. Nếu ngày xưa họ chịu nghe anh một lần, liệu anh đã không cần rời đi trong im lặng?
_____
Cánh cửa phòng bật mở.
Mùi thuốc sát trùng lập tức ập tới, khiến Phong Hào hơi khựng lại.
Trong ánh sáng trắng nhạt, anh thấy một thân người đang ngồi tựa đầu vào gối, mái tóc hồng rối nhẹ, gò má hốc hác, ánh mắt vô hồn nhìn ra cửa sổ.
Nguyễn Thái Sơn.
Chỉ một ánh nhìn, trái tim Phong Hào đã đập hụt mất một nhịp.
Không phải vì còn yêu. Mà vì chấn động. Người trước kia từng bước đi đầy kiêu ngạo, từng cười khinh vào tình cảm của anh… giờ lại gầy đi thế này.
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
/nhìn không rời, lòng chợt thắt lại/
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
Sơn?
Và rồi, ánh mắt kia lập tức quay lại. Rất nhanh, rất rõ ràng. Như đã chờ từ rất lâu.
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
/sững người nhìn anh vài giây/
Rồi hắn như không kiềm được, bật dậy khỏi giường, kéo theo cả dây truyền nước.
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Hào…
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
/lùi lại một bước/
Trong khoảnh khắc ấy, tim anh co thắt dữ dội. Ánh mắt kia… ánh mắt từng khiến anh ghét cay ghét đắng vì sự lạnh lùng, giờ lại nhìn anh như một đứa trẻ lạc mẹ.
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Là cậu… thật là cậu rồi… cậu không đi nữa đúng không?
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
/mắt đỏ hoe như sắp khóc/
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
/đứng đơ tại chỗ/
Anh không biết phải phản ứng thế nào. Giữa quá khứ tàn nhẫn và hiện tại yếu ớt, Phong Hào bỗng thấy bản thân trống rỗng.
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
Tại sao… tại sao lại là tôi?
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Tôi không biết /cúi đầu/
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Nhưng tôi chỉ nhớ tên cậu.
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Mọi người xung quanh… tôi không nhớ ai cả… chỉ có mỗi cậu, trong đầu tôi cứ gọi mãi không ngừng…
Căn phòng yên ắng đến mức có thể nghe rõ tiếng tim đập.
Ngoài trời, mưa bắt đầu rơi.
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
/cắn chặt môi/
Mắt anh nhòe đi không rõ vì lý do gì.
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
Tôi không phải người thân của cậu.
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Tôi biết…
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Nhưng… cậu là người duy nhất tôi không muốn quên.
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
/quay mặt đi, mắt rưng rưng/
Nhưng biểu cảm của anh lại không rõ là cảm động hay hoảng sợ.
Thái Sơn mất trí. Hắn không còn là người từng nói những lời khiến anh đau đến mức muốn biến mất.
Nhưng chính vì vậy… Phong Hào càng không biết nên đối mặt với con người trước mặt bằng cách nào.
Là một người mới? Hay là ác mộng mang gương mặt cũ?
Chỉ biết, anh đã bước vào căn phòng ấy. Và mọi thứ… sẽ không thể quay lại như xưa nữa.

Chương 2

Từ hôm đó, Thái Sơn như chiếc bóng bám chặt lấy Phong Hào.
Không một khe hở, không một khoảng cách. Hễ mở mắt là hỏi:
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Phong Hào đâu rồi?
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Cậu đi đâu thế?
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Cậu không bỏ tôi đúng không?
_____
Trong bệnh viện, các y tá bắt đầu gọi Phong Hào là “ngoại lệ của bệnh nhân”
Người ngoài thì thầm: “Tình cảm thật đấy. Bị mất trí mà vẫn nhớ mỗi người kia thôi.”
Phong Hào nghe mà không biết nên cười hay nên khóc. Anh có bao giờ được gọi là “ngoại lệ” của Thái Sơn đâu?
Ngày thứ ba kể từ khi Phong Hào bước vào căn phòng ấy, anh bắt đầu thấy mệt.
Không phải thể xác, mà là tâm trí như đang bị kéo ngược về một thế giới mà anh từng dùng hết can đảm để bước ra.
_____
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Hào ơi, tôi quên đánh răng rồi!
_____
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Cậu có thể bóc giúp tôi cái bánh này không?
_____
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Tôi vừa mơ thấy cậu… nhưng trong mơ cậu không cười.
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
/cười ngây ngô/
Thái Sơn nói năng vụng về, như thể tâm trí hắn đang dừng lại ở một điểm nào đó trước tuổi trưởng thành.
Ánh mắt hắn lúc nào cũng dõi theo Phong Hào, như sợ chỉ cần chớp mắt là anh sẽ biến mất.
Phong Hào ban đầu chỉ định đến một lần, nhưng rồi lại bị ánh mắt đó kéo níu. Lòng anh không mềm đến mức tha thứ, nhưng lại không đủ cứng để dửng dưng.
_____
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
Tôi không phải người thân của cậu ấy.
Anh nói lần nữa khi bị bác sĩ hỏi giấy xác nhận người chăm sóc.
Bác Sĩ
Bác Sĩ
Nhưng cậu là người duy nhất khiến bệnh nhân phản ứng tích cực.
Bác Sĩ
Bác Sĩ
Chúng tôi tôn trọng nếu cậu không muốn can dự.
Bác Sĩ
Bác Sĩ
Nhưng nếu có thể… hãy ở bên cậu ấy một thời gian.
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
“Một thời gian?”
Cụm từ ấy tưởng như nhẹ tênh, nhưng trong lòng Phong Hào lại là một trận bão.
_____
Buổi chiều hôm đó.
Phong Hào đến bệnh viện trễ. Anh bận ca làm thêm buổi sáng và công việc chồng chất.
Khi bước vào phòng.
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
/nhìn hắn/
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
/ngồi thu mình trong góc giường, hai tay ôm gối, mắt đỏ hoe như vừa khóc/
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Cậu… cậu đi đâu vậy?
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
/khựng lại/
Mắt anh lướt qua ống truyền, hộp sữa chưa mở và chiếc áo khoác hắn đắp sai chiều.
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
Tôi đã bảo là tôi không rảnh suốt ngày để ở đây.
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Tôi xin lỗi… /cúi đầu, thì thầm/
Câu xin lỗi bật ra không ngập ngừng. Không như năm xưa, mỗi lần Phong Hào khóc là một lần bị cười nhạo. Bây giờ, người đó xin lỗi chỉ vì anh đến trễ.
Sự đối lập ấy khiến Phong Hào nghẹn một chút trong cổ họng.
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
Cậu đừng dựa dẫm vào tôi quá nhiều.
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
Tôi không phải cái phao để cậu bám lấy đâu.
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Tôi biết mà…
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Nhưng tôi không thể… tôi không biết ai cả…
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Hào à, chỉ có cậu là… là quen thuộc.
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
/nhìn thẳng vào mắt hắn/
Đôi mắt ấy có gì đó như là nỗi sợ hãi rất sâu, rất thật.
Không giống như người từng làm tổn thương anh. Mà giống như một đứa trẻ đang lạc giữa thành phố xa lạ, bấu víu vào người đầu tiên nhớ được.
_____
Ngày hôm sau, Phong Hào ký vào giấy tạm thời đồng ý làm “người thân chăm sóc”
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
Chỉ làm tạm thời thôi /nhìn mẹ hắn/
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
Bác đừng hiểu nhầm.
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
Cháu không làm vì tình nghĩa hay vì thương hại.
Tô Ngọc Vân ( Mẹ Sơn )
Tô Ngọc Vân ( Mẹ Sơn )
Bác hiểu… bác biết tụi bác không xứng mong chờ gì từ con /nắm chặt tay anh, mắt đỏ hoe/
Tô Ngọc Vân ( Mẹ Sơn )
Tô Ngọc Vân ( Mẹ Sơn )
Nhưng… chỉ cần Sơn có thể ổn hơn, chỉ cần một chút thôi…
Phong Hào không đáp, anh lặng lẽ bước đi. Lưng thẳng, mắt hướng về phía phòng bệnh, nhưng trái tim lại như bị ai đó dùng dao cứa nhẹ từng nhát một.
_____
Trở lại phòng.
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
/mừng rỡ khi thấy anh/
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Hào, cậu quay lại rồi!
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Tôi tưởng… cậu không đến nữa…
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
/đặt túi đồ lên bàn/
Anh lấy từng món ra: cháo, khăn giấy, bình nước ấm.
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
Tôi đến không phải vì cậu.
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
Là vì lời cầu xin của mẹ cậu.
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
Và cũng vì tôi không muốn người khác lại chết đi sống lại ngay trước mắt.
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Chết đi sống lại?
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
/dừng tay/
Trong một thoáng, anh thật sự muốn nói ra hết. Nói rằng hắn đã từng làm anh chết đi về mặt tinh thần.
Nhưng rồi anh lại nuốt xuống.
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
Cậu không cần hiểu.
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
Dù sao… người gây ra mọi chuyện cũng không phải là cậu bây giờ, đúng chứ?
Một câu đầy ẩn ý.
Và thật mỉa mai, người đã làm tổn thương anh, giờ lại không nhớ gì.
_____
Tối hôm đó, trước khi ra về.
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
/kéo tay áo anh, nói khẽ/
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Hào… tôi là người thế nào… trước khi mất trí?
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
/khựng lại/
Gió đêm lùa qua cửa sổ, thổi tung rèm trắng.
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
Cậu?
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
Cậu là một người tuyệt vời lắm.
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Thật sao?
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
Tuyệt đến mức… người khác chỉ muốn tránh càng xa càng tốt.
Nói rồi Phong Hào quay đi, không để lại thêm lời nào.
Thái Sơn ngồi lặng trong ánh sáng nhạt của đèn ngủ.
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
/mắt cụp xuống/
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
/tay siết nhẹ/
Dù không nhớ được gì, nhưng trái tim hắn vẫn cảm thấy… có gì đó từng tan vỡ rất sâu, ngay giữa mối quan hệ của hắn và người con trai tên là Phong Hào.

Chương 3

Đêm hôm ấy, sau khi rời bệnh viện, Phong Hào ngồi một mình bên ô cửa sổ, nhìn dòng người phía dưới lững lờ trôi qua trong ánh đèn đường mờ nhạt.
Anh tưởng mình đã quen với cô đơn.
Nhưng cái tên “Thái Sơn” lại dễ dàng khơi dậy mọi thứ anh chôn sâu nhất.
Dù hôm nay người đó nhìn anh với ánh mắt đầy sợ hãi và ngây dại, thì với Phong Hào… đó vẫn là cái tên gắn với những năm tháng đen tối nhất đời mình.
_____
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Ê Phong Hào, lại đây cái coi.
Năm lớp 11.
Một lớp học nổi tiếng giỏi giang nhưng không thiếu những trò trêu chọc độc miệng. Phong Hào là học sinh mới chuyển từ trường khác đến, lầm lì, ít nói, có phần yếu đuối và dễ dàng trở thành mục tiêu.
Thái Sơn - lớp phó học tập, người mà bất kỳ ai trong lớp cũng biết tên. Thành tích tốt, ngoại hình nổi bật, lạnh lùng và sắc sảo. Cũng chính người ấy là lý do Phong Hào bắt đầu mỉm cười với mỗi buổi sáng đến lớp.
Thành tích của hắn ai cũng nể. Cũng chính vì thế, những câu nói của Thái Sơn… lại càng có sức nặng hơn hàng trăm cú đánh.
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Trông cậu lúc nào cũng như con mèo ướt ấy nhỉ.
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Không nói không rằng, yếu xìu.
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Cậu định bám ai để được bảo vệ trong lớp này đây?
Dù thế, anh vẫn thích hắn.
Anh giữ cảm xúc đó thật kín.
Lặng lẽ dõi theo, vui khi người ấy được điểm cao, buồn khi thấy người ấy mệt mỏi.
Anh từng nghĩ, chỉ cần yêu đơn phương, thì sẽ không ai bị tổn thương.
Nhưng anh sai rồi.
Một lần bất cẩn. Một lần duy nhất, dòng tin nhắn chưa gửi trong điện thoại bị phát hiện khi bạn cùng bàn tò mò cầm máy anh.
Và như hiệu ứng domino, chỉ vài ngày sau, cả lớp đều biết.
Tin đồn: Phong Hào thích Thái Sơn.
Anh trở thành đề tài cười cợt trong mỗi giờ giải lao.
Học Sinh
Học Sinh
Ê Hào, hôm nay thả thính ai vậy?
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
Học Sinh
Học Sinh
Thái Sơn ơi, coi chừng bị dính rồi kìa!
Phong Hào không dám nhìn ai, không dám phản kháng.
Anh chỉ hi vọng người đó sẽ giữ im lặng.
Chỉ cần hắn không nói gì, anh sẽ chịu được mọi thứ.
Nhưng rồi, hôm đó đến.
Giờ ra chơi, ngay giữa sân trường, Thái Sơn bước tới trước mặt anh, ánh mắt sắc lạnh hơn bao giờ hết.
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Tôi nói cho cậu biết, tôi không phải loại dễ bị lợi dụng cảm xúc.
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Cậu thích tôi? Tưởng tôi sẽ thấy cảm động chắc?
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
/sững sờ/
Từng chữ như kim châm vào tai, anh muốn bỏ đi. Nhưng Thái Sơn không để yên.
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Loại như cậu… chỉ nên thích người trong trí tưởng tượng thôi.
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Tôi sẽ không bao giờ thích một thằng yếu đuối như cậu, đừng làm tôi ghê tởm nữa.
Mọi người cười.
Một vài đứa huýt sáo.
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
/chết lặng/
Anh không khóc, không phản ứng.
Nhưng anh đã chết đi trong lòng từ khoảnh khắc đó.
_____
Tối hôm đó, Phong Hào về nhà, cắt phăng tóc mình trước gương.
Mẹ anh khóc, nhưng không hiểu vì sao.
Anh không nói gì, chỉ xin chuyển trường.
Và anh biến mất khỏi cuộc đời Thái Sơn, như một bóng mờ chưa từng tồn tại.
_____
Hiện tại.
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
/ngồi lặng trong phòng bệnh, nhìn hắn đang ngủ/
Gương mặt hắn giờ đây bình yên, có phần ngây ngô không hề giống với kẻ đã từng đạp nát lòng anh.
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
/lẩm bẩm/ sao cậu lại chỉ nhớ mỗi tôi chứ?
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
Trò đùa của số phận sao mà độc ác vậy chứ…
_____
Lúc Thái Sơn tỉnh dậy, hắn lại tìm Phong Hào, ánh mắt như đứa trẻ hoảng loạn bị bỏ rơi.
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Hào à… tôi mơ thấy cậu khóc.
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Cậu từng khóc đúng không?
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Tôi… tôi đã làm gì cậu à? /mắt đỏ hoe/
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
/quay mặt đi/
Anh không trả lời. Nhưng nước mắt cứ thế trào ra, nóng hổi.
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Tôi xin lỗi nếu đã làm cậu buồn… /thì thầm, nắm lấy tay anh/
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Tôi… không biết mình là ai.
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Nhưng nếu tôi từng khiến cậu khóc… tôi thật sự xin lỗi.
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
Không, Thái Sơn /gỡ tay hắn ra/
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
/giọng run rẩy/ cậu không khiến tôi buồn đâu. Cậu khiến tôi… muốn biến mất khỏi thế giới này.
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
/chết lặng/
Hắn không hiểu hết, nhưng có điều gì đó trong tim hắn đau nhói.
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
/đứng dậy/
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
/bước ra khỏi phòng/
Anh như đang chạy khỏi quá khứ, thứ đang sống lại từng ngày trong thân xác người con trai mất trí nhớ ấy.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play