Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[ PhatSu ; CapRhy ] | Nguyễn Phủ Năm Ấy.

Hãy Đọc | Tóm Tắt !!

Cookie🍪
Cookie🍪
yoooo
Cookie🍪
Cookie🍪
xin chào các độc giả yêu, có phải các cậu đã tìm một em fic gì đó mới mới để đọc vì đã đọc hết kho truyện PhatSu rồi mới vớ phải em này đúng hôngg?
Cookie🍪
Cookie🍪
hì, vì là chuyện chat, và tớ là người chuyên viết tiểu thuyết bay bổng, hoa mỹ bên wattpad nên.. có thể tớ sẽ viết kh hay cho lắm, nhưng tớ hy vọng nó hợp gu với các cậu, và vì là chat nên tớ sẽ hướng đến lời thoại của nhân vật nhiều hơn ha
Cookie🍪
Cookie🍪
cậu nào thích lời văn bay bay bổng bổng, hoa mỹ văn chương thì qua wattpad aanh đô nét liền cho tuiii
✨ TÓM TẮT ✨
năm ấy, hoàng lê bảo minh mới mười lăm tuổi, cùng anh trai em là hoàng đức duy đến làm gia nô cho nguyễn gia để kiếm tiền chữa bệnh cho u. là thân phận tôi tớ, em quen cúi đầu, quen nhẫn nhịn, quen cả ánh mắt lạnh lùng và cây roi của cậu ba nguyễn nhật phát ,người từng thương em bằng những cử chỉ dịu dàng, rồi lại trở mặt vì một chiếc vòng cẩm thạch rơi mất trong hồ. cậu ba từng cho em vào phòng, từng gọi em bằng giọng nhẹ tênh. và rồi sau lời buộc tội ấy, mọi thứ biến thành lưỡi dao. em không khóc, chỉ lặng lẽ nghe lời anh hai, ráng chịu, gom đủ tiền rồi mình rời đi. còn cậu ba, sau những trận đòn, lại mất ngủ vì đôi mắt không giận mà chỉ sợ hãi. mãi đến khi sự thật được hé lộ, thứ rơi xuống hồ không phải em đánh mất, thì tình cảm kia mới trở nên rõ ràng, muộn màng. những tháng ngày sau đó, nhật phát cố hàn gắn một điều gì đó đã vỡ. nhưng giờ em đã học được cách im lặng đứng sau một bước, không dám ở gần thêm. anh trai minh, người luôn bảo vệ em, lại được chính cậu hai của nhà nguyễn, nguyễn quang anh cất giấu trong trái tim. và bằng tình yêu ấy, cậu hai là người duy nhất giúp cậu ba mở mắt nhìn lại chính mình, dám vẽ lại bức chân dung từng tay mình xé nát. ngày minh rời đi, trong phòng nhật phát chỉ còn lại một bức tranh duy nhất ,một đứa nhỏ đứng giữa sân nhà, ánh mắt cười mà chẳng dám bước về phía trước. nhiều năm sau, họ gặp lại. không còn là chủ và tớ, không còn roi vọt, không còn lời đay nghiến, chỉ còn những điều chưa kịp nói và một trái tim vẫn đợi hoài một lần quay đầu.
✨ CHI TIẾT CẦN LƯU Ý ✨
+ nhật phát hơn minh bốn tuổi + cậu ba phát từ nhỏ đã học vẽ, nhưng là người cầu toàn, chẳng mấy khi hoàn thành được bức nào trọn vẹn. + khi bắt đầu thương minh, anh vẽ lén những khung cảnh rất nhỏ - tay em rửa bát, dáng em cõng củi, ánh mắt em nhìn về anh trai.. + sau hiểu lầm vòng cẩm thạch, nhật phát xé hết tranh, chỉ giữ một bức là tấm lưng minh ngồi co ro trong phòng sau đòn roi. anh không vẽ tiếp phần mặt. -> sau này, khi sự thật phơi bày, anh muốn vẽ lại em, nhưng tay run, nét cứ lệch đi. chính cậu hai (người yêu anh trai minh) đã kéo anh ra ngoài vườn, chỉ tay vào hồ nước và nói. " thứ rơi xuống nước, không phải để nhặt lại. là để học cách soi lại bản thân " " nếu em còn thương thằng bé đó, thì hãy vẽ ra một bức để nó biết, có một người từng sai, nhưng chưa từng ngừng yêu thương nó " -> và bức tranh duy nhất phát hoàn thành, là một bức chân dung đầy đủ. bảo minh năm mười lăm tuổi, đang mỉm cười, đứng giữa sân nhà nguyễn, nhưng phía sau là một khoảng trời thu vàng, xa, và đau đáu vô cùng.
Nguyễn Nhật Phát
Nguyễn Nhật Phát
Mười chín tuổi, tính lạnh, tàn nhẫn, yêu nhưng không biết cách để hạnh phúc, chiếm hữu, biết giữ nhưng không thể nhẹ nhàng với em. Đã từng cưng chiều người hắn thương, nhưng chỉ vì chiếc vòng tri kỷ, mọi thứ đã thay đổi.
Hoàng Lê Bảo Minh
Hoàng Lê Bảo Minh
Mười lăm tuổi, theo anh trai đi làm ở phủ Nguyễn gửi thuốc về cho u, từng là ngoại lệ của cậu ba, được cậu cưng cậu mến, nhưng vì hiểu lầm, khiến cậu thay đổi, xem em như con rối để đánh đập, nhưng vẫn yêu, chỉ vì quá oán giận. Tính cách hiền, hiểu chuyện, có chút khờ của đứa bé chưa dậy thì.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh trai của Bảo Minh, cùng hoàn cảnh, kèo trên, mười tám tuổi, là người được cậu hai nhà Nguyễn thầm thương trộm nhớ.. suốt ngày í ới, “ Duy ơi Duy ơi “, tính hiền, chịu khó, quan tâm người khác, thương em, thương u, thương cậu hai.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cậu hai nhà Nguyễn, mê hầu Duy, kèo dưới, có chút trẻ con, tính sòng phẳng, đâu ra đấy, tốt bụng, giúp đỡ Bảo Minh và Đức Duy minh oan cho chiếc vòng, hai mươi tuổi.
Cameo : CapRhy🍕
Một số Nhân Vật khác..

1 - Đêm đó, bước chân rời xa quê nhà

Nguyễn phủ năm ấy..
Có bức tranh tôi vẽ em, chưa thành..
.
Nguyễn phủ năm nào, vương tàn hương cũ kĩ Gió qua thềm, vẫn gọi tiếng ai đi..
Đêm đó mưa lát đát tầm tã như trút nước, có bốn bàn chân, bỏ xứ đi tìm cái nắng cho gia đình.
Mưa như chẳng phải từ trời mà rơi xuống, mà là từ mái hiên nghèo rách nát, từ đôi mắt thâm quầng của anh hai Đức Duy, từ tiếng ho cạn hơi của u mơ màng trên chiếu ngựa, người đàn bà một đời gầy guộc, còng lưng gánh gạo thuê, giờ chỉ còn da sạm bọc lấy xương, thở như gió lọt qua vách nứa.
Ngọn đèn dầu nghiêng ngả trên chiếc bàn gỗ cũ, soi bóng hai đứa nhỏ ngồi bên cạnh giường u già, một đứa mười tám, gầy như que củi, vai run lên theo từng tiếng nấc cố giấu. Một đứa mười lăm, môi mím đến trắng bệch, tay nắm chặt tay mẹ trong im lặng. hai đứa một đều ốm, đều thiếu chất, chỉ là một đứa thấp và một đứa cao hơn.
Hoàng Lê Bảo Minh
Hoàng Lê Bảo Minh
Má ơi..
Bảo Minh gọi khẽ, như sợ làm gió đau.
Không ai trả lời. Bà chỉ nhìn hai đứa, ánh mắt đục như làn nước mùa cũ, nhưng vẫn ấm như trấu khô phơi bếp. Bà mấp máy môi, như muốn dặn điều gì đó, nhưng chỉ có tiếng thở nặng nề đáp lại.
Ngoài trời, sấm nổ. Gió lùa. Cánh cửa tre kêu kẽo kẹt.
Dì Liễu hàng xóm chạy qua, áo mưa ướt sũng, mặt tái nhợt vì lo. Dì kéo tay hai đứa ra sân, nói.
Nhân vật phụ [ … ]
Nhân vật phụ [ … ]
Liễu : Không còn cách nào đâu.. Nếu muốn cứu má tụi bây, chỉ có lên phủ Nguyễn. Họ cần người làm nặng, lương tháng đầu họ trả bằng bạc. Đi ngay đêm nay, còn kịp..
Đức Duy không nói một lời. Người duy nhất đủ trưởng thành để gánh vác, lặng quay vào, cúi xuống hôn lên trán u một cái. Cái hôn nhẹ đến độ mưa ngoài kia nghe còn rõ hơn. Bảo Minh đứng nhìn, hai mắt đỏ hoe. Em muốn khóc, nhưng không dám. Em sợ nếu mình khóc, bà sẽ không nỡ để em đi.
Bảo Minh nó nhỏ người, nhỏ tuổi, làm việc nặng e là chẳng đâu vô đâu, nhưng nó không muốn anh nó cực khổ như đời của má, từ nhỏ nó chẳng được học chữ, chỉ lén mà xem tụi con quan học ở xã mấy hôm đi bán nước mót, nó cũng rành được vài ba con văn vở..
Minh đặt lá thư ngắn cạnh gối mẹ. Chỉ vỏn vẹn..
' Má ráng đợi con với anh về nha má.. đừng bỏ tụi con.. '
Rồi quay lưng.
Hai đứa đi trong đêm, không mang gì ngoài hai đôi dép tổ ong cũ, một túi quần áo vá chằng vá đụp, và trái tim đang đập rối bời bên dưới lồng ngực chật ních những điều chưa kịp nói.
tí tách
Hoàng Lê Bảo Minh
Hoàng Lê Bảo Minh
Duy ơi.. Duy đừng khóc mà..
Đức Duy anh hai, nắm lấy cái bàn tay nhỏ đỏ ửng của em. Mắt cậu lưng tròng, lóng lánh từng hạt mưa, cớ sao số phận lại nghiệt ngã thế.. Duy nó lớn rồi, nó đủ tuổi mà đi vác thuê, còn em nó? thằng nhỏ còn chưa kịp đến tuổi dậy thì, đã phải cam chịu thứ đời mặn cay thế này sao..
Bảo Minh nhìn thấy anh hai khóc mà giấu, cái áo mưa bọc mỏng, hai đứa đứng ở bến đò đêm mươi hai giờ, lạnh buốt mà cả bàn tay đỏ hỏn. Minh nó khờ lắm, nhưng nó hiểu chuyện, nó chỉ thương u với anh Duy thôi. Nó không muốn nhìn anh nó khóc như thế đâu.
Hoàng Lê Bảo Minh
Hoàng Lê Bảo Minh
Duy nói con trai phải mạnh mẽ chớ.. Duy mà khóc là mình sẽ không kiếm đủ tiền chữa bệnh cho má đâu..
Đức Duy nhìn em trai nhỏ, mắt đang đỏ lên vì kìm nước mắt, nhưng khóe môi vẫn cố cười lên, để mà ăn ủi Duy. Cậu ôm em vào lòng, kéo cả hai vào tấm gỗ nhỏ người ta dựng để xây tổ yến, chờ đồ tới.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Minh ngoan.. anh xin lỗi.. anh.. anh để Minh phải cực khổ đi kiếm tiền với anh.. anh để Minh lạnh rồi..
Hoàng Lê Bảo Minh
Hoàng Lê Bảo Minh
Hì.. em hông sao hết á.. em khoẻ mà! Duy nín đi, miễn có Duy đi đâu em cũng vui hết !
Sức đề kháng của em không mạnh mẽ như Duy, yếu ớt, u tụi nó dặn làm sao thì làm cũng không được để hai đứa thành chuột lọt, nhất là đứa út. Đức Duy nhìn em cười mà lòng đau như xé..
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Rồi.. Duy không khóc nữa nhé..
Hai đứa ôm lấy nhau, để giữ ấm, mưa cũng ngớt dần, ánh đèn cam mờ mờ của dầu lửa đang trôi dạt trên dòng nước đen, đò sắp đến rồi.
Hoàng Lê Bảo Minh
Hoàng Lê Bảo Minh
Để em ôm Duy nhá? Hai mình mà bị ốm là má lo lắm á..
Mưa đổ ào ào sau lưng như tiếng tiễn đưa, giờ cũng sắp tan.
Không ai biết, đoạn đường họ đi tới, là đoạn đời sẽ không bao giờ quay về như cũ.
Có lẽ bao giờ đủ tiền, hai đứa nó sẽ về, u nó, giờ để cho dì Liễu chăm..
Minh nó giả vờ ngủ để Đức Duy an lòng, lặng nhìn thôn quê của mình, mưa to quá.. nó lo không biết sau này nhỡ hiên sập.. ai sẽ dỡ giúp má nó đây..
Duy ngủ rồi.
Hoàng Lê Bảo Minh
Hoàng Lê Bảo Minh
/ Em sẽ ngoan.. em sẽ nghe lời Duy, Duy mệt rồi.. / - suy nghĩ, lời nói vang lên trong tiềm thức.
Chắc một lúc nữa sẽ có người lái đò chèo đến bến, giờ thì tranh thủ để anh hai ngủ một chút.. Minh sẽ canh vậy..

2 - Lúc người đến, gió xuân đã rơi bên hiên

Cổng phủ Nguyễn không mở cho bất kỳ ai, nhất là trong lúc sớm tinh mơ, khi trời còn mù sương và gà chưa gáy lần hai.
Hai anh em đứng trước cổng gần một canh giờ. Đức Duy vai ướt sũng, mắt đỏ hoe vì thức trắng đêm đi bộ. Còn Bảo Minh, từ đầu đến chân chẳng có gì ngoài đôi mắt trũng sâu như vừa rớt khỏi cơn mộng dài dăng dẳng, em đã thiếp cả đêm trên vai anh hai.
Tiếng gõ cửa gỗ đã gãy tay, mà bên trong vẫn im như phủ thờ.
Đến khi sương bắt đầu tan, một giọng khàn vang lên từ phía trong.
Nhân vật phụ [ … ]
Nhân vật phụ [ … ]
Quản Sự : Gõ nữa coi, có rớt vàng không?
Cánh cổng lạch cạch mở, nặng như kéo theo một đoạn đời. Người ra đón là quản sự cũ của phủ, ông Tòng, người nổi tiếng khó tính, mặt lúc nào cũng như gỗ mục không ai buồn khắc chữ.
Ông liếc qua hai đứa nhóc.
Nhân vật phụ [ … ]
Nhân vật phụ [ … ]
Quản Sự : Trẻ quá. Tưởng người lớn. Phủ cần người gánh nước, chẻ củi, dọn rẫy. Không rảnh nuôi mấy đứa nứt mắt
Nhân vật phụ [ … ]
Nhân vật phụ [ … ]
Quản Sự : Đi về đi. Chỗ khác còn nhận trẻ
Ông nói một hơi.
Dứt lời, ông định khép cửa. Nhưng Duy vội vàng móc ra trong túi áo một chiếc túi nhỏ đựng vài viên thuốc rẻ mua vội ở chợ đêm. Cậu mở ra cho ông Tòng xem, tay run lên.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tụi con không cần lương. Chỉ cần cho ở lại làm vài tháng thôi. Mẹ con bệnh nặng, bọn con phải gửi thuốc về..
Một khoảnh khắc, mắt ông Tòng chùng xuống. Nhưng rồi lại nghiêm nét mặt, nhìn đứa bé nhỏ chắc tầm mười tuổi ngay sau lưng vì dáng vẻ gầy guộc, đang dụi dụi mắt đỏ. Đắn đo một lúc, ông quay vào, nói vọng.
Nhân vật phụ [ … ]
Nhân vật phụ [ … ]
Quản Sự : Tôi từng có em trai nhỏ..
Nhân vật phụ [ … ]
Nhân vật phụ [ … ]
Quản Sự : Có hai suất cần người gấp. Nếu chịu làm vườn và bếp, thì ở lại, được chứ?
Duy gật không cần suy nghĩ. Minh cũng gật theo, dù chưa hiểu rõ mình vừa gật vì cái gì..
Khi được đưa vào trong, Bảo Minh ngẩng đầu lần đầu tiên, nhìn phủ Nguyễn. Căn phủ không đẹp theo kiểu tráng lệ, mà đẹp theo kiểu.. xưa cũ, đè nặng, có mùi ẩm và hương trà sen thời chiến. Như thể nơi đây không chỉ sống cùng người, mà còn sống cùng ký ức.
Minh hít một hơi. Rồi bước chân theo người hầu lâu năm được quản sự sai hướng dẫn em, anh Duy đã được ông Tòng đưa đi gặp cậu hai, vì hôm nay ông bà không có nhà, cậu hai là người lớn nhất.. Chắc là cậu hai sẽ thích Đức Duy anh hai của em ngay thôi, anh hai em vừa xinh vừa giỏi kia mà.
Đứa nhỏ mười lăm tuổi, bước từng bí như sáo nhảy sau lưng cô hầu mặc đồ lam, mắt sáng rực lên khi khám phá nơi mới. Em chẳng lo nghĩ gì về tháng ngày sau mình sẽ ở đây.. và sẽ có chuyện gì xảy ra, vốn dĩ Bảo Minh không biết nơi này phức tạp hơn em nghĩ.
Và cũng chẳng biết rằng, phía sau tấm rèm lụa tầng hai, có một đôi mắt đang lặng lẽ nhìn xuống.
Cậu ba Phát, vốn chẳng quan tâm chuyện mướn người của phủ Nguyễn, lại bất chợt dừng tay vẽ từ lúc nào.
Nguyễn Nhật Phát
Nguyễn Nhật Phát
/ Không ngờ lão Tòng lại cho phép một thằng nhóc học cấp một vào làm việc.. /
Nguyễn Nhật Phát
Nguyễn Nhật Phát
/ Trông nó nhỏ như thế thì làm được gì /
Anh ta bị thu hút bởi cái bóng cứ trượt tới trượt lui dưới sân, nhí nhảnh không yên, mà vốn dĩ từ đầu anh cũng chẳng quan tâm.
Khi vòng qua hành lang đông, cô hầu nhận được lời gọi đột ngột từ phía bếp, vội bảo Minh đứng chờ. Em ôm thúng rau trong tay với sự bờ ngỡ, nghệch ra chẳng biết làm gì vì mới nhận việc được vài phút, dựa sát vào vách tường, lặng lẽ như cái bóng.
Gió thổi qua hiên, đưa theo mùi mực tàu nhè nhẹ.
Hoàng Lê Bảo Minh
Hoàng Lê Bảo Minh
/ Giống mùi hương trong mấy lớp học ở xã ghê.. /
Minh chợt ngẩng lên, ở gian phòng cách đó không xa, một tấm rèm trắng buông hờ. Bên trong, có một người con trai đang ngồi trước bàn vẽ. Ánh sáng đầu ngày chiếu qua tấm cửa gỗ hở, vẽ nên một viền sáng mỏng nơi vai áo lụa xanh nhạt.
Người ta vẫn truyền nhau là kẻ thanh nhã như trăng đầu tháng, lạnh như băng cuối mùa, Cậu ba Nguyễn Nhật Phát mà Minh đã từng nghe qua, lúc này đang chăm chú phác nét. Tay cầm bút lông, ngón tay thon dài hơi nhúng mực, ánh mắt hạ xuống như đang chạm vào một điều gì rất riêng.
Không khí lúc đó thật yên.
Bảo Minh không thở. Em sợ làm tiếng thở mình chạm vào cái cảnh đẹp như ảo mộng này, khiến nó tan đi mất.
Cậu ba cảm nhận được có ánh mắt đang dòm ngó, có lẽ thằng nhỏ vừa vào phủ đã mò tới đây.
Hai đồng tử chạm nhau, một từ trong tranh, một từ ngoài hiên.
Phát dừng bút.
Gió lùa rèm trắng, khiến bóng cả hai loang vào nhau một giây.
Không ai nói gì. Không có tiếng trách, không có ánh nhìn khinh bạc. Chỉ là một khoảng lặng đến độ, Minh có thể nghe được tim mình đập từng nhịp như chạm lên giấy mỏng. Vì em nghe bảo.. cậu ba Phát khó tính lắm.. có người từng bị cậu sai đánh gia pháp đến què chân bởi làm phật lòng.. đêm qua anh Duy dặn, ở đây làm tôi làm tớ cho người ta, nhất định phải tôn kính..
Cậu ba nghiêng đầu, đôi mắt đen nhánh chỉ nhìn Minh một khắc, vô tình nhìn thấy chút sợ sệt của em, đang loay hoay. Rồi cầm chiếc khăn trắng, che nhẹ bức tranh, đứng dậy rời đi.
Bảo Minh vẫn đứng nguyên. Đến khi bóng áo xanh nhạt ấy khuất sau tán trúc ngoài sân, em mới biết mình vẫn chưa thở lại.
Bức tranh ấy.. là một khóm hoa cúc tàn.
Không rực rỡ, không sống động. Chỉ là một chút tàn tạ, được giữ lại bằng từng lớp màu nhạt, như ai đó đang cố níu chút đẹp cuối cùng của điều sắp phai, vẫn chưa hoàn thiện, nhưng trông rất thu hút..
Con nhà gia giáo, từ nhỏ anh đã được học chữ, học viết, học văn, nhất là học vẽ. Bởi lẽ đôi tay thon dài kia, sẽ càng đẹp hơn khi nó tạo nên những bức hoạ tuyệt trần, cậu ba rất khéo tay. Nhưng chưa bao giờ hoàn thiện được bức tranh nào, vì cầu toàn.
Minh đứng đó, quên cả việc mình đang bê cả thố rau.
Hoàng Lê Bảo Minh
Hoàng Lê Bảo Minh
/ Đẹp quá.. người đó là cậu ba hả ta.. vẽ đẹp.. /
Nguyễn Nhật Phát
Nguyễn Nhật Phát
Ê
Đột nhiên Nhật Phát từ đâu mà xuất hiện, vừa nãy đã đi rồi, giờ lại lách qua đứng ngay sau lưng Minh. Từ trước đến nay phủ không có lấy một đứa bé nào, ab là người nhỏ tuổi nhất năm nay cũng đã mười chín, làm quen với trẻ con một tí cũng nên nhỉ.
Bảo Minh giật mình, mèm tí thì rơi cả rổ rau..
Hoàng Lê Bảo Minh
Hoàng Lê Bảo Minh
A.. c-cậu ba.. con.. con xin lỗi lỡ nhìn thôi ạ..
Giọng nói còn chưa vỡ, còn trong vắt, em ríu rít cúi đầu, sợ bị cậu ba đánh.. Nhật Phát rất chắc nịch với con số tuổi đã đoán cho nhóc này, mặt nó như búng ra sữa vậy, đã mịn còn trắng như bột, mỗi cái hơi gầy, chắc là suy dinh dưỡng, hay nghèo khó lắm mới phải chui vào cái nơi sống không biết mà chết cũng không hay như Nguyễn phủ.
Tiếng gọi nhẹ mà rõ.
Nguyễn Nhật Phát
Nguyễn Nhật Phát
Cậu làm gì mày đâu mà xin lỗi? Mày.. tên gì?
Minh không trả lời được. Họng nghẹn lại, môi cứng đờ, chữ "Minh" cứ mắc nơi đầu lưỡi, mắt nhỏ rí, ngó lên nhìn cậu ba, đây là cái người mà biết bao cô thôn nữ xứ này mê đắm đuối đó hả? Cũng xinh trai, nhưng nghe đồn thì có vẻ là tàn ác lắm..
Minh bắt đầu tin vào lời truyền tai kia, chất giọng trầm nhưng không nhiều hơi ấm của cậu ba Phát làm em đã sợ nay còn sợ hơn.. từ giờ phải nghe lời người này hết mức..
Phát nhìn em vài giây, rồi cúi xuống, vùi hộp màu nước vào tay em.
Bảo Minh tròn mắt, một tay cầm màu, một tay bê rau, đứng yên, tâm can có chút rối bời, nhóc khờ mà.. cậu ba không biết chuyện này, nên làm em sợ sốt vó
Nhật Phát nhận ra đấy, trước giờ có ai đến nhận việc mà chưa từng nhìn hắn với cái vẻ lo hãi đó? Nhưng nhóc này có vẻ khá rụt rè, anh ta muốn ghẹo nó chút.
Nguyễn Nhật Phát
Nguyễn Nhật Phát
Mày là người mới nhỉ? Chắc là nghe đến danh cậu rồi ha
Nguyễn Nhật Phát
Nguyễn Nhật Phát
Thôi khỏi cần trả lời tên, cứ đứng đó một chút đi. Liệu mà im, tao vẽ nhanh hơn
Ơ.. tự nhiên.. lần đầu gặp mà đã bắt người làm mới cầm màu cho vẽ như thế à.. giờ em phải làm sao để thoát khỏi đây nhỉ.. nhìn đẹp trai, nhưng mà mắt của cậu ba trông sợ ghê.
Và thế là lần đầu tiên họ gặp nhau, một người vẽ hoa tàn, một người đứng chết trân giữa nắng sớm. Không một câu chào, chỉ là một chút sợ hãi từ cậu bé.
Lần đầu tiên, có một tia nắng lặng lẽ trong Nhật Phát đã chủ động muốn kết nối anh với thằng bé này. Quả là một điều hiếm gặp.
Như thể từ lúc đó, số phận đã mở bức tranh đời.. bằng một cái tên chưa kịp gọi ra.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play