[FreenBecky] Cánh Đồng Hoa Bất Tử
Chap 1: Cô Gái Sống Cùng Hoa
Năm tháng đó là những ngày tôi cảm thấy hạnh phúc nhất, nụ cười của em ấy đã sưởi ấm tâm hồn tôi theo cách dịu dàng nhất.
Đến chẳng cần lí do và rời đi không lời tạm biệt. Nhưng dù em đi đâu thì chị vẫn sẽ luôn chờ em….
Vào cuối mùa hạ ở ngôi làng Todo, những ngọn gió lớn từ giữa những khe núi đã thổi về khắp làng
Mùi hương của cánh đồng hoa lại chiếm lĩnh cả nơi này.
Freen (cô)
Nè, Sarah à em đừng chạy nữa có được không hả ?
cô nhóc đang cắm đầu chạy kia là em gái của tôi, nó bướng lắm nhưng lại rất hiểu chuyện
Sarah
Chị đi nhanh đi, đi như vậy thì bao giờ mới đến chứ *nói lớn*
hôm nay là ngày đầu của mùa thu mà tôi dẫn nó ra cánh đồng hoa này
Sarah
Em không nghĩ là nó lại đẹp như vậy đó
cô nhóc này sống ở làng từ nhỏ nhưng chẳng khi nào chịu cùng tôi ra nơi này vì nghĩ rằng nó thật nhạt nhẽo.
Freen (cô)
Chẳng phải trước giờ em không quan tâm sao ?
Sarah
thì… nhưng giờ thì có rồi *gãi đầu*
cả hai cứ dạo quanh cánh đồng đến chiều tối
Freen (cô)
Trễ rồi đấy, mình về nhà nhé
Sarah
Em vẫn chưa muốn về màaa *bĩu môi*
Freen (cô)
Về thôi, hôm khác lại đến nhé *xoa đầu*
Sarah
*lủi thủi đi theo sau cô*
Đường về nhà là một con đường mòn nhỏ. Cô và Sarah sống cùng bà ở một ngôi nhà gỗ nhỏ ba gian nép mình dưới chân đồi cách làng chính một đoạn không xa.
Ba mẹ của cô đã qua đời sau một vụ tai nạn khi cô chỉ mới mười tuổi và đứa em gái chưa kịp hiểu chữ “mồ côi”
Kể từ đó, cô thay họ làm trụ cột, không ồn ào, không than phiền, chỉ cặm cụi từng ngày như một chiếc đồng hồ cũ vẫn đều đặn chạy theo thời gian.
Bà nội của cô, cụ Sáu, năm nay đã tám mươi ba tuổi, tóc bạc trắng giọng nói vẫn còn ấm lắm. Mỗi sáng, cụ ngồi bên khung cửa, dệt vải từ sợi bông trồng sau vườn. Khi hỏi vì sao vẫn dệt, cụ chỉ cười, “Để tay khỏi quên.”
Còn nhóc Sarah, năm nay đã mười lăm tuổi. Cô bé mang trong mình sự tươi tắn của lứa tuổi, luôn miệng cằn nhằn chuyện sống giữa làng quê “quá chán, quá cũ kỹ”, nhưng lại chẳng bao giờ dám bước ra khỏi đó một mình. My vẫn đi học cấp hai ở thị trấn, cách nhà hơn mười cây số, và mỗi lần về là lại mang theo bao nhiêu chuyện rôm rả về thế giới bên ngoài – nơi người ta sống nhanh, yêu vội, và dễ quên.
Freen thì khác, cô không bận lòng với những thứ ngoài kia, cô chọn ở lại nơi này. Không phải vì cô không có ước mơ đâu mà chỉ là vì nơi này cho cô cảm giác yên bình mà chẳng nơi nào có.
Sarah
Bà ơiiii, cháu về rồi này *hét lớn*
Bà nội
Ôi trời, cái con bé này *giật mình*
Bà nội
Cháu muốn ta chết vì trớt tim ra ngoài sao hả *mĩm cười*
Freen (cô)
Em đi tắm đi, trời sắp tối rồi lạnh lắm đấy *lôi nhóc vào trong*
Sarah
Em biết rồi mà, em đâu phải con nít đâu chứ *cằn nhằn*
Căn nhà nhỏ này vẫn luôn rộn ràng như vậy
Bà nội
Freen này, sáng mai cháu có lên núi không ?
Freen (cô)
Có ạ, cháu phải đi thay hoa ở đền, chúng đã héo hết rồi
Bà nội
Nhớ mặc áo ấm vào nhé, trời đã bắt đầu lạnh rồi *ôn nhu nhìn cô*
Cô cháu gái nhỏ của bà đã quen với việc này
Cô vẫn luôn miệt mài với công việc chăm sóc cánh đồng hoa này thay cho mẹ cô
Ngày ấy mẹ cô trân quý cánh đồng này lắm nên cô muốn giữ nó như kĩ vật của mẹ
Cánh đồng của Freen không lớn nhưng được chăm sóc cẩn thận. Không trồng đại trà, không theo mùa vụ thị trường. Cô trồng theo cảm giác, theo mối liên kết riêng với từng loài. Có dãy hoa cúc chỉ nở đúng vào những ngày trời nhiều mây, có luống hoa lan tím cô chưa bao giờ cắt, chúng không dành để mang đi, chúng vẫn ở đó để nhắc cô một điều
Mỗi ngày, Freen đều cắt hoa. Nhưng không phải để bán. Cô gói từng bó nhỏ, lựa từng cành vừa đủ độ nở, cắm vào các bình sành, đôi khi buộc ruy băng vào rồi mang tặng: cho người già trong làng, cho bàn thờ ở đình cũ, cho bệnh viện thị trấn nơi có một cô y tá hay mỉm cười. Có hôm, cô để một bó cúc trắng nơi hàng rào đá nhà ông Sáu, chẳng nói gì, rồi rời đi.
Nhưng không một ai trong làng hỏi cô làm vậy để làm gì, vì họ đã quá quen với hình ảnh một cô gái tràn đầy sức sống.
Chap 2: Nhớ Mẹ
căn phòng của cô mang nét cổ điển, cũ kĩ nhưng lại rất ấm áp
ánh đèn nhỏ rọi thẳng vào chiếc bàn gỗ nhỏ cạnh cửa sổ
Freen (cô)
( mẹ à, vườn hoa hồng trắng hôm nay đã nở hết rồi )
lúc mẹ cô còn sống, hoa hồng trắng là loài hoa mà mẹ cô thích nhất
Freen (cô)
mẹ ơi, sao mẹ lại thích hoa hồng trắng thế ạ ?
Freen (cô)
chẳng phải hoa hồng đỏ đẹp hơn sao ? *nhìn bà*
Mẹ Freen
*xoa đầu cô rồi mỉm cười*
bà ấy luôn như vậy luôn dành cho cô sự dịu dàng nhất mà cô chẳng thể nào quên được
Mẹ Freen
hoa hồng đỏ đẹp vì nó nói lên điều người ta thấy…
Mẹ Freen
nhưng còn hoa hồng trắng đẹp vì nó giữ lại những điều người ta không nói.
Freen (cô)
*khó hiểu nhìn bà*
Freen (cô)
mẹ nói gì Freen chẳng hiểu gì hết *nhíu mài*
Mẹ Freen
sau này khi Freen của mẹ lớn, con sẽ hiểu *cười hiền dịu*
sau khi mẹ mất, cô đã hiểu được ý nghĩa của loài hoa ấy
một màu trắng lặng lẽ trong cơn mưa, màu trắng ấy không phô trương nhưng đủ để giữ lại một phần kí ức đã mất
Freen (cô)
( hôm nay con lại nhớ mẹ rồi ) *nước mắt rơi lên trang giấy*
Freen (cô)
( đã bao lâu rồi nhỉ ?)
Freen (cô)
(1..2…3 thôi không đếm nữa, vì mỗi lần đếm là một lần tim con khuyết thêm một góc )
Freen (cô)
( con không phải là một cô gái mạnh mẽ nhưng cũng không dễ dàng gục ngã. Còn Sarah… con đang cố làm những điều mẹ từng làm cho con, để con bé biết rằng yêu thương không cần lớn tiếng. Chỉ cần đủ thật )
Freen (cô)
( Ngày mai, con sẽ thay nước cho lọ hoa mẹ thích nhất. Như mọi lần, dù mẹ chẳng còn ở đây để nhìn )
cô gạt đi giọt nước mắt, đóng quyển nhật kí nhỏ lại rồi leo lên giường ngủ
Freen (cô)
mẹ ngủ ngon nhé
cô hăng hái leo lên ngon đồi bên cạnh cánh đồng hoa
Bà Siva
cháu đi đâu mà sớm thế ?
bà Siva sống trong ngôi đền nhỏ ở giữa đồi, bà ấy sống ở đây rất lâu rồi cũng chẳng biết từ khi nào, lúc còn nhỏ cô đã thấy bà ở đó
Freen (cô)
cháu chào bà, cháu đến thăm mẹ ạ *cười tươi*
Bà Siva
con bé này thật là, mẹ cháu mà còn sống chắc cô ấy tự hào vì có người con hiếu thảo như vậy đấy *mỉm cười*
cô không trả lời chỉ cúi đầu chào bà rồi đi tiếp vì cô biết, tuy mẹ không còn nhưng mẹ vẫn luôn bên cạnh cô
trước kia, khi mẹ cô còn sống bà ấy từng nói nếu lỡ một ngày bà chẳng còn bà muốn được nằm lại trên ngọn đồi này vì… đây là vị trí nhìn rõ được cánh đồng hoa nhất
Freen (cô)
mẹ ơi, Freen đến thăm mẹ này
cô đặt bó hoa hồng trắng lên ngôi mộ nhỏ
Freen (cô)
dạo gần đây con hơi bận nên không thể đến thăm mẹ, mẹ đừng giận con nhé *ngồi xuống*
Freen (cô)
mẹ thấy bó hoa này thế nào, là Freen tự tay chăm sóc đó *cười tít mắt*
cô cứ ngồi đấy tâm sự với mẹ hết chuyện này sang chuyện khác
cô biết dù mẹ không thể trả lời cô nhưng mẹ vẫn luôn lắng nghe
Freen (cô)
cũng đã trưa rồi, Freen phải về bón phân cho hoa, khi khác lại đến thăm mẹ nhé *cúi người chào bà rồi rời đi*
đi dọc theo con đường mòn trở về nhà, tâm trạng của cô hôm nay khá tốt, nhìn ngắm cánh đồng từ trên cao quả thật là một cảm giác khó tả
Sarah
chị à, hôm nay cho em theo chị ra vườn nhé *ánh mắt mong chờ nhìn cô*
Freen (cô)
từ khi nào mà em có hứng thú với việc đấy vậy hả nhóc con *xoa đầu*
Sarah
hừ, em lớn rồi đấy nhé, chỉ là em muốn giúp chị thôi *bĩu môi*
cô em gái bướng bỉnh mà cô biết giờ đã lớn thật rồi nhỉ
Freen (cô)
thôi được rồi nhóc à, chị sẽ cho em đi…
Freen (cô)
nhưng với điều kiện là đừng quấy phá đấy nhé *nhìn nhóc*
Sarah
vângggg, em biết rồi mà *nhảy cẫng lên*
Bà nội
*bật cười khi thấy sự ngây thơ của cô bé*
mỗi ngày, công việc của cô giống như một nghi lễ: chậm rãi, chăm chút, không thừa một động tác, không vội một nhịp thở. Cô làm mọi thứ bằng tay – từ ươm giống, trộn đất, sấy hoa đến phối trà. Không có máy móc, chỉ có kinh nghiệm và cảm giác.
không mở tiệm, không quảng bá nhưng ai trong làng cũng biết, mỗi khi họ cần hoa thì chỉ cần đến tìm cô
Chap 3: Làn Gió Lạ Đầu Hạ
Buổi sáng mùa hạ vẫn luôn chào đón cô bằng những làn gió mát lạnh
những tia nắng đầu ngày chiếu xuyên qua khe núi rọi xuống con đường đất uốn lượn quanh cánh đồng rực rỡ màu sắc
Freen ngồi trên thềm nhỏ trước nhà, tiếng ván gỗ kêu ken két vì đã rất cũ rồi, bàn tay cầm ly trà còn ấm, mắt dõi qua khung cửa sổ nhìn cánh đồng phía xa. Trên bàn là cuốn sổ cũ mở dở, nét mực mờ đi vì năm tháng, ghi chép về từng loài hoa, từng thời điểm nở, từng cảm xúc mà cô từng giữ lại.
thế mà hôm nay, sự tĩnh lặng quen thuộc của ngôi làng lại bị xao động đến lạ kỳ
tiếng gõ lạch cạch của chiếc xe đạp đang lăn bánh trên con đường làng làm cô phải chú ý đến
dừng lại trước cổng nhà bà cụ Hill, ngôi nhà lâu nay không còn ai ở. Freen khẽ nghiêng đầu quan sát. Người vừa đến là một cô gái trẻ, khoảng đôi mươi, với chiếc váy len màu xanh ngọc và đôi mắt sáng lấp lánh như chứa cả bầu trời.
Cô gái cúi đầu chào người hàng xóm gần đó, cười với họ bằng một âm giọng dễ chịu lạ thường. Nàng nhìn ngắm những chậu hoa bên hiên nhà như thể đã biết chúng từ bao giờ, sau đó kéo vali vào trong
khi Freen đang cắt tỉa đám hương thảo gần rào, cô nghe tiếng chân bước lại phía sau
Freen (cô)
*quay đầu lại nhìn*
Becky (nàng)
chào chị *cười tươi*
suýt chút thì cô lại quên có người đang nói chuyện với mình, cái nụ cười ấy chẳng khác gì những đóa hoa rực rỡ kia
giọng nói ấy lại một lần nữa đánh thức cô
Becky (nàng)
em là Becky, em sẽ sống ở nhà bà Hill một thời gian *nghiêng đầu nhìn cô*
Freen (cô)
*khẽ gật đầu* tôi là Freen, chào mừng em đến làng này
Nàng nhìn ra đám hoa oải hương đằng xa, chỉ tay về phía chúng cười rạng rỡ
Becky (nàng)
chị là người trồng đám hoa đó phải không ?
Becky (nàng)
sáng nay đi ngang khi nhìn thấy chúng em chẳng thể rời mắt
Freen (cô)
*bất giác mỉm cười*
tuy không quen với những lời khen đột ngột, nhưng dường như trong lòng lại có cảm giác rất lạ
đã lâu lắm rồi, trong thế giới của cô không có ai bước vào bằng sự nhẹ nhàng đến thế.
Freen (cô)
Chúng là bạn của tôi
câu trả lời ngắn, nhưng khiến Becky bật cười khe khẽ.
Becky (nàng)
lạ thật đấy, em cũng từng nghe hoa có thể nói nếu ta lắng nghe đủ lâu, nhưng chưa thấy ai gọi hoa là “bạn” cả
cô không cười nhưng ánh mắt dịu xuống
Freen (cô)
em biết không, không phải ai cũng có thể nghe được chúng nói, nhưng cũng không phải ai cũng cần nghe
Becky cúi đầu, như đang nghiền ngẫm câu nói ấy. Rồi cô ngước lên, ánh mắt đầy thành thật
Becky (nàng)
liệu em có thể lắng nghe chúng nói không ?
Freen (cô)
Nếu em có thể kiên nhẫn, hoa sẽ nói cho em nghe nhiều điều lắm đấy
Becky (nàng)
Vậy… chị có cho phép em lắng nghe không ?
Freen (cô)
ngày mai, nếu em không sợ dính đất lên tay, đến vườn lúc sương còn chưa tan nhé
Becky gật đầu, ánh mắt ánh lên điều gì đó vừa háo hức vừa trầm mặc.
bầu trời hôm nay của nàng vẫn thế chỉ khác là không còn vẻ ảm đạm như trước kia có lẽ vì ngọn gió cũ đã tìm thấy được hướng đi mới
Download MangaToon APP on App Store and Google Play