[Tanjiro X Kanao / Tankana] Hoa Mắt Tím Trong Gió Núi.
Chương 1: Gió thoảng qua vườn hoa.
Chiều tà. Ánh nắng vàng rực rỡ như mật ong rót tràn trên mái ngói cổ kính của Điệp Phủ. Gió nhẹ thổi qua khu vườn phía sau, mang theo hương thơm của cánh hoa oải hương vừa nở, lẫn mùi trà sen thoang thoảng từ căn bếp nhỏ. Cây cối đung đưa, bóng lá đổ dài trên lối mòn lát đá, nơi Tanjiro đang chậm rãi bước đi, bộ yukata đơn giản phất phơ trong gió đầu hạ.
Kamado Tanjiro.
//ngẩng đầu, hít sâu một hơi, ánh mắt dịu dàng lấp lánh ánh cam của nắng// Không khí hôm nay dễ chịu thật... Mùi hoa cũng thơm nữa.
Bên rặng hoa tím phía xa, Kanao đang tưới cây. Dáng người nhỏ nhắn, yên lặng giữa những luống hoa cao đến hông, như thể hòa tan vào sắc tím dịu dàng ấy. Bộ kimono màu nhạt khẽ lướt trong gió, mái tóc đen cột lệch nghiêng nghiêng một bên vai. Cô ngẩng đầu khi nghe tiếng bước chân, đôi mắt tím chạm vào mắt Tanjiro, rồi vội quay đi, nhưng tay tưới cây thì bỗng khựng lại một chút
Tsuyuri Kanao.
//giọng nhỏ, như gió thoảng qua hoa// Tớ... không nghĩ cậu sẽ ra vườn hôm nay.
Kamado Tanjiro.
//gãi má, cười ngại ngùng// Thật ra... à không, tớ đang đi tìm Nezuko. Nhưng thấy cậu ở đây nên...
Câu nói chưa dứt, từ phía sau vườn, một giọng nói trong trẻo vang lên.
Kamado Nezuko.
//chạy tới, tay cầm túi vải nhỏ// Anh hai! Em tìm thấy mấy quả dâu rừng rồi nè!
Kamado Tanjiro.
//quay lại, đón túi từ tay em gái, xoa đầu cô bé// Cảm ơn em, Nezuko. Em giỏi lắm.
Kamado Nezuko.
//nheo mắt cười rạng rỡ// Hehe~ Em để dành cho chị Shinobu một ít luôn!
Và như có ai gọi thầm trong gió, Shinobu xuất hiện từ hành lang gỗ phía xa. Dáng người nhẹ như bươm bướm, haori họa tiết cánh hoa tử đằng tung nhẹ trong gió chiều. Mỗi bước chân của cô như không chạm đất, nhưng ánh mắt cong cong kia lại sắc sảo hơn cả mũi kiếm giấu trong tay áo.
Kochou Shinobu.
//mỉm cười hiền hậu, cúi đầu nhẹ// Nezuko thật chu đáo, cảm ơn em nhé.
Kamado Nezuko.
//chắp tay sau lưng, nghiêng đầu tươi tắn// Dạ~
Shinobu quay sang nhìn Tanjiro và Kanao, ánh mắt khẽ liếc qua rồi cong môi.
Kochou Shinobu.
//đưa tay lên cằm, nghiêng đầu như đang nghiền ngẫm điều gì thú vị// Ồ? Hai em lại trốn ra vườn hoa hẹn hò nữa à?
Kamado Tanjiro.
//mặt đỏ bừng, xua tay liên tục// Không! Không có đâu chị Shinobu! Em chỉ tình cờ đi ngang qua thôi!
Tsuyuri Kanao.
//cúi thấp đầu, giọng lí nhí nhưng không né tránh// Em... cũng không biết cậu ấy sẽ đến.
Kochou Shinobu.
//cười khẽ, mắt nhắm lại một cách duyên dáng// Thôi mà, chị chỉ đùa chút thôi. Hai em cứ tiếp tục nhé
Cô quay lại, khẽ cúi đầu với Nezuko.
Kochou Shinobu.
Nezuko, chị vừa pha trà hoa cúc. Em có muốn nếm thử không?
Kamado Nezuko.
//mắt sáng rỡ, gật đầu như chim sẻ// Dạ có!
Hai người rời đi, để lại khoảng vườn hoa rực tím trở nên yên ắng, chỉ còn tiếng chim chích chòe ríu rít trên nhành cây. Tanjiro liếc nhìn Kanao. Cô vẫn đứng đó, tay nắm vòi tưới, nhưng ánh mắt như đang do dự điều gì.
Tsuyuri Kanao.
//giọng nhẹ như tiếng gió lướt qua cánh hoa// Cậu... muốn đi dạo với tớ một chút không?
Tanjiro hơi ngẩn ra vài giây, rồi nụ cười rạng rỡ nở trên môi. Cậu gật đầu, bước tới bên cô.
Kamado Tanjiro.
//gật đầu, mắt ánh lên niềm vui chân thành// Tớ rất muốn.
Họ sánh bước dọc theo lối mòn rải sỏi, giữa hai hàng oải hương đung đưa như vẫy chào. Mặt trời đã bắt đầu chìm xuống núi, vẽ nên những vệt cam hồng kéo dài trên mặt đất. Hơi gió thoảng qua mái tóc, mang theo âm thanh của mùa hè đang đến gần.
Kamado Tanjiro.
//liếc sang, giọng nhẹ như sương// Tớ... rất vui khi thấy cậu cười hôm trước. Dù chỉ một chút thôi.
Tsuyuri Kanao.
//khựng bước, mắt nhìn xa xăm về phía ánh nắng cuối cùng// Cậu... luôn cười, dù có đau đớn. Tớ nghĩ... tớ cũng muốn học cách làm thế.
Kamado Tanjiro.
//đưa tay gãi đầu, nở nụ cười hiền hậu đến vụng về// Tớ... cũng không giỏi đâu. Nhưng nếu cậu cần, tớ sẽ cười thay cậu mỗi ngày.
Kanao quay sang. Trong ánh chiều, đôi mắt tím long lanh như cánh bướm khẽ động, lần đầu tiên phản chiếu ánh sáng, không chỉ bằng màu sắc, mà bằng cảm xúc thật sự.
Tsuyuri Kanao.
//mím môi, nghiêng đầu khẽ như gió xuân lay nhành liễu// Vậy... cậu đừng quên lời nhé.
Một cơn gió mạnh bất ngờ thổi qua, mang theo hàng trăm cánh hoa nhỏ bay lượn quanh hai người như mưa hoa. Tanjiro nhìn ngẩn ngơ, trái tim cậu đập mạnh đến mức cảm giác như đang nghe tiếng trống hội.
Khi những cánh hoa cuối cùng rơi xuống chân, hai người vẫn đứng đó, lặng im trong một khoảnh khắc mà cả thế gian như ngừng thở. Giữa mùa hoa, điều gì đó đang nảy mầm, chậm rãi nhưng bền bỉ, như chính nụ cười đầu tiên giữa hai tâm hồn từng tổn thương.
Chương 2: Nhịp tim giữa mùa trăng.
Đêm buông xuống chậm rãi như một tấm màn nhung thẫm. Ánh trăng tròn như đồng xu bạc treo lơ lửng trên đỉnh rặng núi xa, đổ thứ ánh sáng mờ nhạt lên toàn bộ Điệp Phủ. Những con đom đóm đầu hè bắt đầu lập lòe trên mặt cỏ, nhấp nháy tựa những vì sao nhỏ rơi xuống trần gian.
Trong sân chính, các chị em trong phủ đang cùng nhau treo đèn giấy. Một buổi lễ nhỏ sẽ được tổ chức tối nay, lễ ngắm trăng đầu hè, truyền thống lâu đời nơi đây. Khắp nơi trong Điệp Phủ rực rỡ ánh đèn, tiếng cười nói vang nhẹ giữa đêm thanh vắng.
Kochou Shinobu.
//treo đèn, liếc mắt ra khoảng sân phía xa, giọng nhẹ tênh nhưng đượm trêu chọc// Không biết hai đứa nhỏ ấy có chịu về giúp không nhỉ?
Kazaki Aoi.
//tay cầm rổ đèn giấy, nhăn mặt// Kanao có khi lại lặng lẽ trốn đâu đó nữa cho coi. Còn anh Tanjiro thì... chắc mãi ngắm hoa mất rồi.
Kochou Shinobu.
//cười nhỏ, ánh mắt thoáng sâu xa// Ai bảo em ấy ngắm đúng bông hoa quý nhất Điệp Phủ chứ.
Trong khi đó, ở vườn phía đông, nơi ít người lui tới, Tanjiro và Kanao đang ngồi cạnh nhau dưới gốc cây anh đào già. Ánh trăng xuyên qua kẽ lá tạo thành những đốm sáng loang lổ trên vai áo họ. Gió thổi nhẹ, lay động cánh hoa còn sót lại từ mùa xuân.
Kamado Tanjiro.
//ngước nhìn tán cây, tay đặt lên cỏ, giọng nhẹ như hơi sương// Lần đầu tiên tớ được ở lại Điệp Phủ lâu như vậy. Mọi thứ ở đây… yên bình thật.
Tsuyuri Kanao.
//ngồi cạnh, tay nắm góc tay áo, mắt nhìn xuống đất// Tớ cũng nghĩ vậy. Những lúc yên tĩnh thế này... tớ không còn thấy khó thở nữa.
Cô dừng lại vài giây, rồi nghiêng đầu, khẽ hỏi.
Tsuyuri Kanao.
//giọng thấp, nhưng ánh mắt lóe lên sự tò mò chân thật// Cậu... từng sợ yên lặng không?
Kamado Tanjiro.
//trầm ngâm vài nhịp thở, rồi gật đầu chậm rãi// Có chứ. Sau khi mất gia đình, mỗi lần không nghe thấy tiếng ai, tớ lại nhớ tiếng cười của mọi người. Yên lặng khi đó... như dao cứa tim vậy.
Kanao khẽ nghiêng mặt, nhìn cậu bằng ánh mắt có chút dao động. Đôi mắt tím vẫn đẹp như cánh bướm, nhưng giờ đã không còn vô hồn như trước kia.
Kanao khẽ nghiêng mặt, nhìn cậu bằng ánh mắt có chút dao động. Đôi mắt tím vẫn đẹp như cánh bướm, nhưng giờ đã không còn vô hồn như trước kia.
Tsuyuri Kanao.
//lặng im một lúc, rồi khẽ lên tiếng// Tớ không nhớ nổi giọng nói của mẹ mình. Không biết… có phải vì thế mà tớ từng chọn im lặng suốt thời thơ ấu.
Tanjiro quay sang, ánh trăng chiếu lên gương mặt cậu khiến nó hiện lên như được tạc bằng ánh sáng. Cậu đưa tay ra, ngập ngừng, rồi nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay Kanao.
Kamado Tanjiro.
//giọng nhỏ nhưng ấm áp như lửa hồng// Giờ cậu đã có người để nghe cậu nói rồi. Là chị Shinobu, là mọi người ở Điệp Phủ... và là tớ nữa.
Kanao hơi giật mình, nhưng không rút tay về. Trái tim cô đập loạn, không hiểu vì xúc động hay... vì hơi ấm truyền sang từ tay cậu.
Tsuyuri Kanao.
//mắt khẽ run, nhưng không tránh né ánh mắt đối diện// Vậy... nếu một ngày tớ không thể nói ra điều gì, cậu vẫn hiểu được không?
Kamado Tanjiro.
//mỉm cười, ánh mắt sáng lấp lánh dưới trăng// Tớ sẽ học cách hiểu cậu. Dù là trong im lặng.
Khoảnh khắc ấy, như có gì đó khẽ nảy mầm. Không phải tình cảm dữ dội, mà là sự dịu dàng, bền bỉ như cây cỏ sau mưa.
Từ xa, một giọng nói vang lên cắt ngang bầu không khí.
Agastuma Zenitsu.
//la lớn, chạy lại từ phía sau, tay cầm bánh dango, mặt bối rối// Tanjiro! Mọi người đang tìm cậu đấy! Có lễ ngắm trăng kìa! Cậu trốn đi hẹn hò với Kanao hả?!
Kamado Tanjiro.
//đứng bật dậy, vội xua tay, mặt đỏ bừng// Không! Không có! Chúng tớ chỉ… trò chuyện thôi!
Agastuma Zenitsu.
//nhíu mày, nghiêng đầu đầy nghi ngờ// Ừ hứ~ Thế sao tay cậu… vẫn còn nắm tay Kanao vậy?
Tanjiro giật bắn, rút tay lại như bị phỏng. Còn Kanao, lần đầu tiên... bật cười khẽ. Chỉ một tiếng "hửm" nhỏ nhưng khiến Zenitsu đơ toàn tập.
Kamado Tanjiro.
//nhìn Zenitsu, giọng nhỏ nhẹ nhưng đầy tinh nghịch// Đừng nói lớn quá. Mọi người sẽ nghe thấy đấy.
Agastuma Zenitsu.
//há hốc miệng, quay sang hét lên với trời// Còn trêu tôi nữa hả?! Tanjiro, cậu không thể đi trước tôi đâu!
Từ xa, Inosuke lao tới như một cơn lốc, đầu đội mặt nạ lợn rừng, tay cầm hai que xiên nướng.
Hashibira Inosuke.
//la lớn// MAU MAU ĐI ĂN! ĐỒ NGON ĐANG CHỜ KÌA!
Kamado Tanjiro.
//bối rối, quay lại nhìn Kanao, cười ngượng// Đi thôi. Nếu không bọn họ sẽ ăn sạch mất.
Tsuyuri Kanao.
//đứng dậy, chỉnh lại dây thắt lưng, khẽ mỉm cười với ánh mắt dịu dàng hơn bao giờ hết// Ừ. Đi thôi.
Bốn người cùng nhau quay về sân chính. Trăng vẫn tròn, gió vẫn nhẹ. Trong lòng mỗi người, một điều nhỏ bé đang lặng lẽ đâm chồi.
Chương 3: Ánh trăng soi sáng trên má ai.
Bầu trời nhuộm sắc đen kịt, như chiếc áo choàng mềm mại của đêm ôm trọn lấy Điệp Phủ. Trong sân, hàng chục chiếc đèn lồng giấy treo lơ lửng tỏa sáng rực rỡ. Hương hoa trà quyện trong gió hòa cùng tiếng suối róc rách từ vườn sau khiến khung cảnh như một giấc mộng.
Dưới ánh trăng tròn, mọi người đã tụ họp đông đủ. Shinobu ngồi bên bàn lớn, duyên dáng trong bộ kimono màu tím hoa oải hương. Nezuko ngồi cạnh anh trai, đôi mắt đỏ rực long lanh như sao đêm, say mê nhìn những chiếc bánh dẻo đủ màu sắc trước mặt.
Kochou Shinobu.
//rót trà, nhẹ giọng, mắt liếc qua Tanjiro và Kanao ngồi gần nhau ở góc sân// Hai em ấy trông hợp nhau thật đấy. Đúng không, Aoi?
Kazaki Aoi.
//thở dài, nhưng khoé môi cong nhẹ// Vâng... Dù ban đầu em cứ tưởng chị Kanao sẽ chẳng bao giờ mở lòng với ai.
Kochou Shinobu.
//mắt khẽ híp lại, giọng vừa đùa vừa thật// Thì giờ có một người đủ cứng đầu để phá vỡ lớp vỏ ấy rồi.
Ở góc sân, Tanjiro và Kanao đang ngồi cùng Nezuko. Trên bàn tre tre thấp là những chiếc bánh dẻo hình thỏ, ly trà nóng và vài chiếc đèn lồng nhỏ thắp sáng lấp lánh.
Kamado Tanjiro.
//đẩy nhẹ dĩa bánh về phía Kanao, mỉm cười// Cậu thử cái này đi. Nhân đậu đỏ, ngọt vừa lắm.
Tsuyuri Kanao.
//khẽ gật, đưa tay cầm bánh, ánh mắt vẫn nhìn Tanjiro thay vì nhìn bánh// Tớ sẽ thử… nếu cậu cũng ăn một miếng.
Kamado Tanjiro.
//ngạc nhiên, rồi bật cười, gật đầu nhanh nhẹn// Tớ không khách sáo đâu nha.
Nezuko nhìn hai người, rồi cười tủm tỉm, đưa tay ra hiệu bằng ngón tay cái với Tanjiro.
Kamado Tanjiro.
//xoa đầu em gái, giọng ấm áp// Anh biết rồi, anh biết rồi. Em đừng trêu nữa.
Từ xa, Zenitsu lò dò lại gần, tay cầm một bó pháo hoa nhỏ.
Agastuma Zenitsu.
//cười gian, ghé sát Tanjiro thì thầm// Tớ lấy trộm được ít pháo nè! Tí nữa bọn mình đốt nha? Có Kanao nữa, lãng mạn cực luôn!
Kamado Tanjiro.
//ngượng đỏ mặt, đẩy Zenitsu ra nhẹ nhàng// Zenitsu! Không phải giờ để nói mấy cái đó đâu!
Agastuma Zenitsu.
//kêu toáng lên// Ôi trời, cậu đỏ mặt kìa! Thú nhận đi, cậu thích Kanao đúng không?!
Tsuyuri Kanao.
//tay cầm bánh dừng lại giữa không trung, mắt mở to, má ửng nhẹ// ...
Kamado Tanjiro.
//tay quơ loạn, lắp bắp// Tớ-tớ không-! Zenitsu!!
Tiếng cười vang khắp sân. Ngay cả Inosuke cũng bật cười, dù mặt vẫn giấu sau chiếc mặt nạ lợn rừng.
Hashibira Inosuke.
//vỗ đùi, gào lên// HAHA! Tanjiro bị bắt bài! Lũ ngốc các ngươi thật thú vị!
Agastuma Zenitsu.
//nhảy tới chỗ Nezuko, gào to// NEZUKO-CHAN, EM NGHE RÕ CHỨ?! ANH CỦA EM ĐÃ LỚN RỒI!
Kamado Nezuko.
//nhìn Zenitsu bằng ánh mắt ngơ ngác, rồi… lắc đầu thở dài// ...
Kamado Tanjiro.
//che mặt, thở dài// Tớ không biết cậu lấy năng lượng đâu ra nữa, Zenitsu.
Đêm cứ thế trôi qua trong tiếng cười giòn tan và ánh đèn lung linh. Một lúc sau, nhóm pháo hoa nhỏ được đem ra sân cỏ.
Tanjiro và Kanao đứng cạnh nhau, mỗi người cầm một que pháo sáng. Ánh lửa nhỏ cháy xèo xèo trên đầu que, tỏa sáng nhè nhẹ, phản chiếu lên đôi mắt tím và đỏ của họ.
Kamado Tanjiro.
//nhìn pháo hoa, rồi nghiêng mặt nhìn Kanao, giọng thấp nhưng đầy chân thành// Tớ rất vui vì cậu đã nói nhiều hơn trước đây.
Tsuyuri Kanao.
//giữ ánh nhìn nơi tia sáng, thì thầm// Tớ cũng ngạc nhiên… khi mình lại muốn nói ra mọi thứ.
Kamado Tanjiro.
//đưa mắt sang cô, ánh trăng chiếu lên nửa mặt cậu, làm lộ nét dịu dàng sâu sắc trong đôi mắt đỏ// Có thể… vì cậu đang sống, chứ không chỉ tồn tại nữa.
Tsuyuri Kanao.
//tim đập mạnh, mắt khẽ run, quay sang nhìn cậu, môi mấp máy// Tớ... nghĩ là vì có cậu.
Giây phút ấy, giữa ánh sáng của pháo hoa, giữa tiếng cười và tiếng gió, thời gian dường như ngừng lại. Tanjiro ngây người nhìn cô, đôi má đỏ ửng, nhưng không né tránh. Tay cậu siết chặt que pháo, rồi dịu lại.
Kamado Tanjiro.
//hơi khom người về phía trước, giọng nhẹ như gió lướt qua cỏ// Nếu cậu muốn… tớ sẽ luôn ở cạnh.
Tsuyuri Kanao.
//khẽ mỉm cười, đôi mắt sáng rực dưới ánh pháo// Vậy… đừng biến mất.
Từ xa, pháo lớn được đốt, nổ tung trên bầu trời. Ánh sáng rực rỡ chiếu xuống khắp phủ, phản chiếu trong mắt những người trẻ mang trong tim nhiều mất mát nhưng cũng chất đầy hy vọng.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play