Lợi Dụng Không Thành, Tôi Được Cưng Thành Vợ Của Chú
                                                        Chương 1. Hoa hướng dương không nở
                    
        Sân thượng tháng tư, nắng sớm len qua tấm màn treo lửng, rọi xuống chậu hoa duy nhất trong một dãy xi măng cũ kỹ
 
        Tống Diên ngồi xổm, tay áo xắn cao, cẩn thận nâng từng chiếc lá úa vàng, ngón tay gầy gò nhẹ nhàng vuốt lấy lớp đất khô cằn quanh gốc cây
 
        Một giống hoa thấp bé, cành lá mảnh mai như chính người đang chăm nó, ốm yếu, nhưng quật cường
 
        Tống Diên không nhớ rõ mình lấy được hạt giống này từ đâu
 
        Chỉ biết là hồi tháng trước, sau khi rời phòng khám với tờ chẩn đoán ung thư dạ dày giai đoạn hai, cậu đột nhiên muốn trồng một thứ gì đó
 
        Một thứ gì đó biết lớn lên. Một thứ gì đó không giống mình
 
        
        Tống Diên
Đừng chết trước anh nhé
 
        
        Tống Diên
Hôm nay anh đã tưới nước cho em rồi, ngày mai anh lại tưới thêm một lần nữa
 
        
        Tống Diên
Trước kia mẹ nói rất thích hoa hướng dương, trùng hợp thay em cũng rất xinh đẹp
 
        
        Tống Diên
Chắc chắn khi bà ấy thấy em, bà sẽ rất thích cho mà xem
 
        
        Tống Diên
//nhỏ giọng nói, như đang dỗ đứa bé//
 
        Gió thoảng qua mái nhà, cuốn theo hương mùi rêu và đất ẩm
 
        
        Tống Diên
//nhắm mắt, mũi cay xè//
 
        Nhưng khi mở mắt ra, vẫn là nụ cười nghịch ngợm cũ kỹ treo trên khóe môi
 
        
        Tống Diên
Em mà sống lâu hơn anh, anh để lại danh sách nhờ người tưới nước hàng ngày cho em đấy
 
        Phía sau lưng, tiếng bước chân vang lên
 
        
        Dì Trần
Tiểu Diên, mấy ngày nay con ăn uống gì chưa?
 
        
        Dì Trần
Dì nấu canh đấy, xuống ăn một chút đi
 
        
        Tống Diên
//quay đầu, nụ cười vẫn không đổi//
 
        
        Tống Diên
Con xuống ngay ạ
 
        Dì Trần không phải mẹ ruột, chỉ là hàng xóm tốt bụng nhặt được cậu trên đường đi giao hàng
 
        Năm đó Tống Diên vì ham chơi nên lạc bố mẹ ở giữa chợ đêm. Tống Diên lạc đến khu chợ đen, sau đó bị một gia đình khác nhặt được, bọn họ nhìn thấy mặt mũi cậu trắng trẻo, nghĩ rằng có thể đem cậu nuôi lớn rồi làm việc giúp họ
 
        Nhưng Tống Diên càng lớn càng trở nên ốm yếu, làm việc nào cũng không ra hồn. Gia đình kia nghĩ rằng nuôi cậu chỉ tốn thêm cơm thêm gạo nên dứt khoát đem cậu bán cho chợ đen, để cậu giúp mấy người ở đó canh sòng bạc. Hôm nào làm tốt thì có cơm ăn, hôm nào không thì phải nhịn đói
 
        Hai năm trước, cậu từng được nhận về Tống gia trong sự kỳ vọng, người thân thất lạc nhiều năm cuối cùng cũng quay về
 
        Nhưng cậu về chưa được bao lâu, đã thấy rõ ánh mắt hờ hững của ba và anh trai khi nhìn mình, thấy rõ cách họ ưu ái Tống Hy, đứa con nuôi mà họ nuôi từ nhỏ hơn bất kỳ ai. Tống Hy ngoan ngoãn, giỏi giang, ăn nói lễ phép. Còn cậu...chỉ là một người ngoài mang theo cái mác máu mủ mà thôi
 
        Sự hiện diện của cậu là dư thừa.
 
        Một bữa cơm gia đình, Tống Hy đưa đôi đũa gắp miếng cá cuối cùng cho ba. Người ba kia chỉ nhẹ nhàng cười, vỗ đầu Tống Hy, dặn "ngoan lắm"
 
        Cậu nhìn, chợt thấy cay nơi sống mũi
 
        Cay đến mức nuốt không trôi cơm
 
        Tống Diên không oán trách gì Tống Hy. Cậu biết, ở cái nhà đó, người dư ra là mình. Vì thế cậu lặng lẽ dọn ra ngoài, xin học bổng, đi làm thêm, cố gắng sống từng ngày thật yên lặng
 
        Nhưng căn bệnh ung thư lại đến như lời tuyên án
 Chương 2. Hoa hướng dương héo tàn
                    
        Tống Diên từng có ảo tưởng
 
        Cậu nghĩ nếu mình trở về, ba mẹ sẽ ôm lấy cậu, khóc và nói: "Diên Diên, con về rồi, vất vả cho con rồi"
 
        Nhưng thực tế, chỉ là một tiếng "Ai đấy?" của người giúp việc, ánh mắt cảnh giác, và cánh cửa chỉ hé một khe hẹp
 
        Hồi tháng mười năm ngoái, anh trai đã tìm được cậu
 
        Hôm ấy, trời mưa rất to. Tống Diên vừa tan ca phụ quán, đang đi bộ về nhà trọ, thì bị một chiếc ô tô dừng trước mặt chắn đường
 
        Cửa kính xe hạ xuống, gương mặt người đàn ông bên trong lộ ra, ánh mắt thâm trầm, gò má giống cậu đến tám phần
 
        
        Tống Diên
//đứng khựng lại, giọng khản đặc// Anh là...?
 
        
        Tống Gia Vỹ
Tống Gia Vỹ, anh trai của em
 
        Kể từ lúc bị thất lạc năm tám tuổi, cậu chưa từng nghĩ đến việc có ngày gia đình sẽ tìm lại được mình
 
        Nhưng sự thật là, họ vẫn âm thầm truy tìm — chỉ có điều, chậm hơn thời gian nên có. Mãi đến khi cảnh sát tìm ra một mẩu DNA trùng khớp từ hồ sơ bệnh viện của cậu năm mười sáu tuổi, họ mới lần ra manh mối
 
        Hôm Tống Gia Vỹ dắt cậu về Tống gia, cả nhà đã đứng sẵn ngoài cổng đón
 
        Ba cậu cầm ô, đứng dưới mưa mà lưng vẫn thẳng, gương mặt đầy nghiêm nghị. Bà nội đã già, tóc bạc, tay run run chạm vào mặt cậu, nước mắt chảy dài
 
        
        Bà nội Tống
Diên...Diên cháu lớn như vậy rồi à
 
        
        Bà nội Tống
Mau...mau vào nhà kẻo lạnh, để bà nấu món con thích cho con
 
        Cậu được đưa vào nhà, thay quần áo khô, ngồi vào bàn ăn dọn sẵn. Nhưng giữa sự chu đáo ấy, có thứ gì đó là lạ
 
        Không ai hỏi cậu những năm qua sống thế nào
 
        Không ai hỏi cậu có cần giúp đỡ không
 
        Mọi người nói chuyện với nhau, trò chuyện với Tống Hy, nhắc về thành tích học tập của y, dự định du học...mà không ai để ý đến đôi tay cậu nắm chặt dưới bàn
 
        Tống Hy vẫn gọi cậu là “anh”, rất lễ phép, nhưng ánh mắt lại mang theo nét đề phòng như đang canh giữ món đồ vốn thuộc về mình
 
        Tống Diên không giành giật. Cậu mỉm cười, lặng lẽ nghe họ nói, lặng lẽ ăn bữa cơm đầu tiên sau bao năm trở về... như người ngoài
 
        Căn phòng của mẹ đã từng ngập tràn ánh nắng nay lại trống không, lạnh lẽo
 
        Cậu được biết, mẹ đã mất từ rất lâu vì trầm cảm nặng sau khi mất cậu. Lúc nghe tin, cậu chỉ ngơ ngẩn một lúc, sau đó quay mặt đi
 
        
        Tống Diên
Vậy...mẹ không biết con đã về...
 
        
        Bà nội Tống
Nó mất vì tự trách mình, mấy năm nay luôn luôn tìm con bất kể nắng mưa
 
        
        Bà nội Tống
Trong di ảnh vẫn giữ tấm hình cũ của con
 
        Cậu ngồi thẫn thờ trong phòng khách đến tận khuya, tay ôm khung hình của mẹ
 
        Họ không xua đuổi cậu. Nhưng họ cũng không thật sự cần cậu
 
        Cậu là vết sẹo trong ký ức đã lành da, giờ bị bóc lại, chẳng ai vui vẻ cả
 
        Ba ngày sau, Tống Diên rời khỏi nhà chính, chuyển đến một căn hộ nhỏ mà cậu đã nhờ Tống Gia Vỹ sắp xếp cho
 
        
        Tống Gia Vỹ
Tạm ở đó đi, chờ xem xong thủ tục nhập khẩu rồi tính
 
        Anh nói vậy. Nhưng cậu biết rõ, "tạm" ấy là vĩnh viễn. Là sắp xếp cho yên chuyện
 
        Cơn đau bụng từng đợt quặn thắt, cậu không còn sức để đi làm. Thuốc giảm đau không còn hiệu quả. Mỗi đêm, cậu tự mình ôm bụng nằm trên sàn nhà lạnh buốt, mồ hôi ướt đẫm cả tóc
 
        
        Tống Diên
"Hay là gọi cho anh...và ba"
 
        
        Tống Diên
"Ai rảnh đâu mà đến với một người không ai cần?"
 
        Trước lúc chết, Tống Diên mơ thấy mình chạy trong một cánh đồng hoa hướng dương rất lớn
 
        Mẹ đứng phía xa, cười dịu dàng và vẫy tay gọi
 
        Cậu chạy, nước mắt lưng tròng, giẫm lên mặt đất mềm, gió thổi tung áo
 
        Lần đầu tiên trong đời, cậu cảm thấy thật sự được đón nhận
 
        Sáng hôm sau, dì Trần gọi mãi không thấy cậu trả lời
 
        
        Dì Trần
Diên à? Dì vào nhé con
 
        Khi phá cửa vào, Tống Diên đã nằm yên lặng trên giường, chăn kéo cao đến cằm, mí mắt nhắm lại bình yên. Trên bàn, một tờ giấy nhắn nhỏ đặt cạnh chậu hướng dương non
 
        "Đừng quên tưới nước cho nó giúp cháu nhé, dì ơi"
 Chương 3. Sống lại
                    
        Tống Diên tỉnh dậy trong tiếng ồn ào lộn xộn ngoài hành lang
 
        Cậu ngồi bật dậy trên giường tầng dưới, thở hổn hển như thể vừa thoát khỏi cơn ác mộng, cả người ướt đẫm mồ hôi lạnh, lưng áo dính sát vào da
 
        
        Tống Diên
//thở hồng hộc//
 
        Ánh nắng xuyên qua cửa sổ cũ kỹ, hắt lên gương mặt tái nhợt của cậu, soi rõ đôi mắt ngập ngụa kinh hoảng
 
        Phải mất một lúc rất lâu, Tống Diên mới hoàn toàn nhận ra—cậu còn sống
 
        Không còn những ngày cuối cùng cô độc nằm trên giường và những cơn đau quặn thắt từ dạ dày nữa
 
        
        Tống Diên
"Mình sống lại rồi...?"
 
        Không phải mơ. Vì trong mơ, sẽ không có mùi dầu gội rẻ tiền trong phòng ký túc, tiếng bạn cùng phòng ngáy o o trên giường tầng trên, và ánh sáng mặt trời ấm áp như thế này
 
        
        Tống Diên
//run run kéo chăn, vùi mặt vào gối//
 
        Một lúc sau, bờ vai gầy mới khẽ rung lên. Cậu không khóc, chỉ thở dốc như thể đang gắng gượng để cảm xúc không trào ra
 
        Không ai biết, một người hai mươi tuổi lại từng trải qua cái chết
 
        Không ai biết, bệnh viện từng thông báo cậu chỉ còn ba tháng nữa, và ba tháng đó là chuỗi ngày đơn độc nhất cuộc đời cậu
 
        
        Tống Diên
//đứng dậy, đi vào nhà vệ sinh rửa mặt//
 
        Nước lạnh tạt lên khiến cậu hoàn toàn tỉnh táo
 
        Trong gương là gương mặt quen thuộc đến đau lòng, gầy, trắng, mắt hơi cụp, sống mũi thanh tú, dáng vẻ ngoan ngoãn, đúng kiểu mà mấy bác lớn tuổi thường nhìn rồi khen "thằng bé này coi được"
 
        Chết một lần rồi, không còn ai khen nữa
 
        
        Tống Diên
//hít sâu// Hah...
 
        
        Tống Diên
//hơi run khi tắt vòi nước, nhưng cậu vẫn cố giữ bình tĩnh//
 
        Lần này, cậu không định thay đổi thế giới, không định vươn tới danh thiếu gia, càng không định chen chân vào cuộc đời ai cả
 
        Cậu chỉ muốn sống. Thật lâu, thật yên
 
        Bạn cùng phòng dậy sau, thấy Tống Diên đang ghi chép liền như bị doạ ma
 
        
        Trắc Kha
Uầy? Đúng là Tống Diên...chăm chỉ quá trời luôn
 
        
        Trắc Kha
Định giành học bổng nữa hả?
 
        
        Tống Diên
Ừm, nghe nói năm nay trường có học bổng nghiên cứu sinh
 
        
        Trắc Kha
Vậy thì cố lên nha
 
        
        Trắc Kha
Có khó khăn gì thì nói tao //vươn vai//
 
        
        Trắc Kha
À mà hình như Vạn Vạn cũng có anh trai học nghiên cứu sinh, có cần tài liệu gì thì cứ hỏi nó
 
        
        Trắc Kha
Nó mà từ chối thì bụp luôn
 
        
        Lưu Vạn Vạn
...Chà, bên ngoài nóng quá trời, đi mới có chút thôi mà cứ tưởng sắp thành con tép khô tới nơi
 
        
        Lưu Vạn Vạn
Máy lạnh ở phòng học cũng hỏng mẹ rồi mà nhà trường không bao giờ chịu sửa, chắc lát nữa tao cúp luôn
 
        
        Trắc Kha
Ê ê mày biết mày cúp mấy tiết rồi không? Định đóng tiền học lại hay gì
 
        
        Lưu Vạn Vạn
//đặt ba hộp cơm lên bàn// Lo gì, phòng mình có thủ khoa mà
 
        
        Lưu Vạn Vạn
Có gì Diên Diên ôn giúp tao
 
        
        Lưu Vạn Vạn
Mày quên tao là ai rồi à? Tao có thể lấy gốc cả năm trong một đêm đấy
 
        
        Trắc Kha
//ngửi ngửi// Mua gì mà thơm thế
 
        
        Lưu Vạn Vạn
Căn tin trong khuôn viên trường ăn riết mà tao ngấy cả người
 
        
        Lưu Vạn Vạn
Nay đầu hẻm có quán ăn mới, nghe đâu vừa rẻ vừa ngon
 
        
        Lưu Vạn Vạn
Diên Diên, mày cũng ăn đi rồi học tiếp
 
        
        Tống Diên
//dừng bút// Cảm ơn mày
 
        
        Lưu Vạn Vạn
Nghe nói quán cơm mới mở còn tuyển người đó. Mày tính xin việc không?
 
        
        Tống Diên
Tao muốn gom chút tiền phòng thân
 
        
        Trắc Kha
//ngáp dài// Làm bạn cùng phòng với Diên Diên tự nhiên thấy tự ái quá
 
        
        Lưu Vạn Vạn
Còn lòng tự trọng để tự ái nữa à?
 
        
        Trắc Kha
Xùy!! Đưa tao hộp cơm coi
 
        Tống Diên sắp xếp lại thời khoá biểu, cuối cùng cũng sắp xếp lại cuộc đời
 
        
        Tống Diên
//rút sổ, lên kế hoạch sinh tồn//
 
        Việc cần làm:
1. Tìm việc làm ổn định
2. Chuyển lớp để có thời gian rảnh đi làm 
3. Không thân thiết với bất kỳ ai quá mức ngoại trừ bạn cùng phòng 
4. Không tham vọng bước vào Tống gia
5. Không để bị cuốn vào những chuyện không phải của mình
6. Tập thể dục, ăn uống đúng giờ, kiểm tra sức khỏe định kỳ
7. Quan trọng nhất: sống lâu. Sống kỹ. Sống thật tốt
 
        Tống Diên không muốn làm người tốt kiểu vô danh nữa. Nhưng cũng không muốn bon chen. Cậu từng nghĩ, nếu đời trước mình không mắc bệnh, liệu có sống khác đi?
 
        Lần này, ông trời cho cơ hội
 
                    Download MangaToon APP on App Store and Google Play
                    