Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[DuongHieu] Bệnh Viện Tâm Thần

#1. Bóng Tối Rừng Sâu

Bầu trời xám xịt, những cơn gió lạnh lùa qua khe cửa xe van, khiến Minh Hiếu co người lại trong góc
Bên cạnh là Thành An, Bảo Khang và Đức Duy đang im lặng
Mỗi người đều mang trong lòng một nỗi sợ khó gọi tên
Con đường đất đỏ ngoằn ngoèo dẫn sâu vào rừng già, nơi ánh sáng mặt trời hầu như không thể xuyên qua lớp lá dày đặc
Xe lăn bánh đều đều, tiếng bánh xe nghiền nát đá vụn vang vọng giữa rừng
Bác tài, người đàn ông trung niên với khuôn mặt đầy nếp nhăn, vừa lái xe vừa liếc sang ghế sau
Giọng ông trầm đục, như sợ câu nói sẽ đánh thức một điều gì đó bí ẩn trong rừng
Bác Tài Xế
Bác Tài Xế
Các cháu biết không, nơi này không giống bệnh viện bình thường
Bác Tài Xế
Bác Tài Xế
Người ta gọi nó là cái "ngục tối tâm hồn"
Bác Tài Xế
Bác Tài Xế
Vào đây, không phải ai cũng ra được
Bác Tài Xế
Bác Tài Xế
Và chẳng phải ai cũng còn nguyên vẹn khi trở ra
Minh Hiếu nuốt nước bọt cứng họng, ánh mắt chăm chăm nhìn ra ngoài cửa kính như thể muốn tìm một lối thoát
Thành An cất tiếng, giọng run run
Thành An
Thành An
Có phải chúng ta đang bước vào một cái bẫy không ?
Bác tài không trả lời ngay, ánh mắt ông lóe lên vẻ nghiêm trọng
Bác Tài Xế
Bác Tài Xế
Đây là nơi giữ những tâm hồn bị vấy bẩn bởi quá khứ, những kẻ mang trong mình bóng tối mà không ai dám nhìn thẳng
Bác Tài Xế
Bác Tài Xế
Và các cháu được chọn đến đây, không chỉ để chăm sóc mà còn là người giữ lửa trong bóng tối
Câu nói như sấm rền vang trong đầu từng người, làm họ giật mình như vừa bị đánh thức khỏi giấc mơ bình yên
Chiếc xe rền rĩ băng qua một cây cầu gỗ quanh đó là bóng râm dày đặc như muốn nuốt chửng ánh sáng
__________
Chiếc xe dừng lại trước một cánh cổng sắt lớn phủ rêu, đằng sau tòa nhà màu trắng ngả xám như xác chết khổng lồ bị bỏ quên trong rừng rậm
Cánh cổng mở ra chậm rãi với tiếng két kéo dài
Họ bước xuống, chân vừa chạm đất đã cảm nhận rõ cái lạnh buốt thấu xương và bầu không khí đặc quánh như không có oxy
Bốn con người chân ướt chân ráo bước vào sảnh chính
Trần cao hun hút, tường đá lạnh lẽo, mọi thứ vắng tanh, chỉ nghe thấy tiếng bước chân họ vang lại thành âm thanh rùng rợn
Đèn huỳnh quang nhấp nháy, bàn ghế phủ vải trắng mốc meo, như thể nơi này đã ngủ yên từ thế kỷ trước
Ngay lúc bốn người còn đang hoảng loạn không biết nên làm gì, một người phụ nữ xuất hiện từ hành lang bên trái
Áo blouse trắng tinh tươm đối lập hoàn toàn với không gian xung quanh
Người phụ nữ không nở lấy một nụ cười, chỉ gật đầu và chìa ra bốn tập hồ sơ dày đặc trên bàn
Y Tá
Y Tá
Chào mừng các em
Y Tá
Y Tá
Hồ sơ bệnh nhân và lịch phân công đây
Từng người một đón lấy tập hồ sơ trên bàn
Trên bìa là tên bệnh nhân được in đậm rõ nét
• Minh Hiếu chăm sóc Đăng Dương
• Thành An chăm sóc Quang Hùng
• Bảo Khang chăm sóc Thượng Long
• Đức Duy chăm sóc Quang Anh
__________
Y tá nhìn chằm chằm bốn người, lời nói sắc lạnh như dao
Y Tá
Y Tá
Tôi sẽ không nói dối các em
Y Tá
Y Tá
Những bệnh nhân này không chỉ bị rối loạn tâm thần
Y Tá
Y Tá
Họ có lịch sử kiểm soát, thao túng, ám ảnh
Y Tá
Y Tá
Và trong một số trường hợp họ sẽ cực kỳ nguy hiểm
Y Tá
Y Tá
Mọi hành vi của các em đều sẽ được họ quan sát
Y Tá
Y Tá
Cho nên không nên tự ý tiếp cận, không hỏi quá sâu và tuyệt đối không để bản thân bị cuốn vào nhé
__________
Cả nhóm mở hồ sơ ra, từng dòng chữ như nuốt chửng từng người
Đăng Dương - Chiếm hữu mạnh, thao túng cảm xúc, có biểu hiện rối loạn kiểm soát. Không thích chia sẻ, có xu hướng áp đảo người đối diện bằng tâm lý
Quang Hùng - Lịch sử bạo lực học đường. Hành vi bộc phát, cực đoan nếu ai đụng tới "người mà cậu ta tin tưởng"
Thượng Long - Trí tuệ cao, ít nói, thích điều khiển người khác bằng sự im lặng. Không bộc lộ cảm xúc ra quá nhiều
Quang Anh - Biểu hiện lặng lẽ, ngoan ngoãn, nhưng từng khiến hai nhân viên chăm sóc rơi vào trầm cảm và tự sát không rõ lý do
__________
Minh Hiếu khép tập hồ sơ lại, lòng đầy ngổn ngang
Đây không phải là một nơi để học nghề mà đây là chiến trường thực thụ
"Chúng ta sẽ không chỉ đối mặt với họ mà còn là đối mặt với chính mình"

#2. Tiếp Xúc

Tiếng đồng hồ treo tường vọng trong hành lang dài ngoằng như chuỗi thời gian đông cứng
Mỗi tiếng tích tắc như gõ thẳng vào dây thần kinh đang căng của bốn đứa trẻ
Y tá dẫn họ qua các dãy phòng, bước chân đều đặn đến mức vô cảm
Trên cửa phòng mỗi bệnh nhân là một tấm bảng đồng nhỏ khắc tên người đang ở bên trong
Ánh đèn vàng rọi xuống nền gạch sẫm màu, tạo ra những cái bóng dài ngoằng, méo mó như đang rình rập sau lưng
Y Tá
Y Tá
Mỗi người một phòng, mỗi phòng một bệnh nhân
Y Tá
Y Tá
Các em có nhiệm vụ hỗ trợ sinh hoạt, trò chuyện đúng giờ giấc, ghi chú cảm xúc, hành vi trong nhật kí điều trị
Y Tá
Y Tá
Không ngủ lại phòng bệnh nhân
Y Tá
Y Tá
Không được phép nói về bản thân mình quá nhiều
Y Tá
Y Tá
Hãy nhớ kĩ những lời tôi nói
Y tá nhấn mạnh lời nói lần cuối trước khi quay đi, để lại cả nhóm đứng lặng thinh giữa hành lang âm u
__________
Hiếu đứng trước cửa phòng có bảng tên : Đăng Dương
Không hiểu sao cậu thấy tim mình đập lệch một nhịp
Bản hồ sơ trong tay bỗng nhiên như nặng gấp đôi
Hiếu nắm tay xoay nắm cửa, rồi thở sâu
Minh Hiếu
Minh Hiếu
Chỉ là bệnh nhân thôi, không có gì ghê gớm cả
Cửa vừa hé, một luồng khí lạnh phả ra, kèm theo mùi hương gì đó thoang thoảng - như gỗ ẩm , mực in cũ và mùi quế nhẹ
Căn phòng không tối như cậu tưởng, ngược lại, gọn gàng và có phần sạch sẽ lạ lùng
Trên chiếc ghế cạnh cửa sổ, một người con trai đang ngồi lặng im, mắt nhìn ra ngoài trời xám xịt
Mái tóc đen hơi rối, dáng người cao, nhưng tư thế ngồi rất ung dung như đang đợi ai
Như thể biết trước rằng Hiếu sẽ bước vào
Đăng Dương
Đăng Dương
Em là Minh Hiếu à?
Giọng nói vang lên, trầm, ấm và quá bình thản
Hiếu sững người vì hắn biết tên mình
Minh Hiếu
Minh Hiếu
Ừm
Minh Hiếu
Minh Hiếu
Tôi được phân công chăm sóc anh
Cậu gật đầu, cố giữ giọng mình bình thường
Đăng Dương quay lại nhìn Hiếu
Đôi mắt màu nâu tối như đầm lầy, sâu và khó dò
Cái nhìn ấy không lạnh lùng - mà lạ một dạng thu hút khó chịu, như thể đang tháo dần từng lớp phòng bị trong tâm trí cậu
Đăng Dương
Đăng Dương
Tôi chờ em lâu rồi
Hiếu cứng người
Tim cậu đập loạn
Không thể nào?
Hắn đang thử tâm lý mình? Hay chỉ là trò hù dọa
__________
Ở dãy hành lang khác, An đang phải đối mặt với Quang Hùng
Trái ngược với Dương, Hùng không ngồi chờ sẵn mà đang tập chống đẩy trong phòng, mồ hôi nhỏ từng giọt trên nền gạch lạnh ngắt
Hắn ta đứng dậy, nở nụ cười kiểu "anh cả xóm" khi thấy An xuất hiện
Quang Hùng
Quang Hùng
Trời, người mới à?
Quang Hùng
Quang Hùng
Trông thư sinh ghê ha?
An liếc sơ phòng, rất đơn giản, trống trải
Nhưng ánh mắt của Hùng lạu như cài sẵn chốt khóa sau mỗi câu đùa cợt
An cười xã giao, nhưng tay vẫn giữ chắc hồ sơ trước ngực như cái khiên mỏng manh
__________
Ở phòng kế bên, Khang bước vào và thấy Thượng Long đang đọc sách
Một xuốn sách không bìa
Long không ngước lên ngay chỉ sau khi Khang đứng chờ gần một phút, mới khẽ hỏi
Thượng Long
Thượng Long
Cậu nghĩ điều gì sẽ khiến một người mất kiểm soát?
Thượng Long
Thượng Long
Tình yêu hay sự phản bội?
Khang ngớ người
Cậu còn chưa nói câu nào thậm thí còn chưa được giới thiệu bản thân
__________
Duy thì suýt ngã khi bước vào và bắt gặp Quang Anh đang xếp origami
Hàng chục con hạc giấy phủ đầy bàn
Quang Anh ngước lên, mỉm cười nhẹ nhàng như thiên thần
Quang Anh
Quang Anh
Chào cậu
Quang Anh
Quang Anh
Tôi tên là Anh
Quang Anh
Quang Anh
Nếu cậu buồn, tôi có thể dạy cậu gấp hạc
Nhưng không hiểu sao, chinh nụ cười đó khiến Duy thấy gai sống lưng
__________
Ở đầu hành lang, y tá chỉ lặng lẽ ghi chép
Bốn cánh cửa phòng khép lại
Bốn cuộc gặp gỡ bắt đầu
Bốn sợi dây đã được nối vào tay từng người
Kéo họ vào một trò chơi mà họ chưa từng biết luật
Và từ tầng hầm sâu nhất của bệnh viện, một bản ghi chép khác vừa được mở ra
"Thí nghiệm bắt đầu. Quan sát phản ứng."

#3. Dấu Hiệu

Cái lạnh ở bệnh viện không phải đến từ điều hòa
Nó đến từ sự tĩnh lặng bất thường - thứ yên ắng không nên có ở một nơi đầy người bệnh
Minh Hiếu rời khỏi phòng Đăng Dương với cảm giác hỗn loạn
Cậu không hiểu tại sao lại thấy ngợp khi nói chuyện với người kia
Dương chẳng làm gì cả, ngoài việc ngồi đó và thỉnh thoảng mỉm cười - nhưng mỗi lần ánh mắt họ chạm nhau
Hiếu lại cảm thấy mình như đang bị lột trần
Đăng Dương
Đăng Dương
Em từng tin rằng mình có thể cứu người khác không?
Dương hỏi vậy khi cậu chuẩn bị chào tạm biệt
Minh Hiếu
Minh Hiếu
Hả? Ừ tôi nghĩ vậy
Đăng Dương
Đăng Dương
Vậy thì đáng tiếc
Câu nói ấy như mũi kim lặng lẽ đâm vào đâu đó trong tâm trí Hiếu
Nó chẳng mang tính đe dọa rõ ràng, nhưng vẫn khiến cậu lạnh sống lưng
__________
Ở phòng bên, An đang cố ghi chú những hành vi của Hùng
Nhưng hắn không ngồi yên một phút
Hết chống đẩy lại quay sang hỏi chuyện đời tư của An, liên tục phá vỡ quy tắc y tá đề ra
Quang Hùng
Quang Hùng
Này, cậu tên gì nhỉ? An đúng không?
Quang Hùng
Quang Hùng
Cậu ở đâu về đấy?
Thành An
Thành An
Tôi không được phép nói về bản thân
An đáp ngắn gọn
Quang Hùng
Quang Hùng
Vậy cậu có người yêu chưa?
Hùng cười toe, nghiêng đầu hỏi
Thành An
Thành An
Không liên quan
Mặt An nhăn lại
Hùng bật cười, nhưng cười xong thì yên một lúc lâu
Bất ngờ, hắn cúi xuống thật sát mặt An
Hơi thở nóng phả vào tai cậu
Quang Hùng
Quang Hùng
Không sao
Quang Hùng
Quang Hùng
Tôi thích người kiệm lời
Quang Hùng
Quang Hùng
Dễ thuần
An giật mình, bật lùi về phía cửa, tay đụng trúng nắm cửa lạnh ngắt
Cậu đẩy vội cửa ra ngoài, tim đập thình thịch
__________
Khang thì đang bối rối không biết mình có vào nhầm phòng không
Thượng Long tuy ít nói nhưng mỗi câu nói ra đều khiến cậu thấy như bị phán xét
Thượng Long
Thượng Long
Cậu sợ tôi à?
Long hỏi khi thấy Khang đang đứng xa mình tận cửa
Bảo Khang
Bảo Khang
Không
Bảo Khang
Bảo Khang
Tôi chỉ chưa quen
Thượng Long
Thượng Long
Vậy quen đi
Long cười nhạt rồi lại cúi đầu đọc sách
Không khí trong phòng Long như thiếu oxy
Khang nhích từng chút lại gần
Trong lòng thấy rõ một điều
Người này không giống bệnh nhân hắn giống người đang quan sát Khang như một con mồi
__________
Riêng Duy thì đang mắc kẹt trong một loại ảo giác kỳ lạ
Quang Anh dịu dàng quá mức, từ nụ cười đến cách nói chuyện
Quang Anh
Quang Anh
Duy nè, cậu thích màu gì?
Đức Duy
Đức Duy
Vàng
Đức Duy
Đức Duy
Chắc vậy
Duy đáp bâng quơ
Quang Anh
Quang Anh
Quang Anh
Quang Anh
Mình đoán được mà
Quang Anh
Quang Anh
Cậu là người dễ đoán
Duy cảm thấy sợ cái cách Quang Anh nói câu đó
Như thể hắn đọc được toàn bộ suy nghĩ của cậu
Nhưng vẫn là cái giọng nhẹ nhàng như rót mật vào tai
__________
Trước khi ra về, Quang Anh dúi vào tay Duy một con hạc màu vàng
Mặt dưới cánh hạc có dòng chữ nguệch ngoạc
"Đừng tin bất cứ ai ở đây"
Duy giấu con hạc vào túi áo, tim đập mạnh hơn
Cậu không biết vì sao lại tin lời một bệnh nhân - nhưng thứ cảm giác bất ổn đang trỗi dậy rõ rệ
__________
Tối hôm đó, nhóm Minh Hiếu tập trung lại ở phòng sinh hoạt chung
Mỗi người đều mang vẻ không thoải mái
Thành An
Thành An
Có gì đó sai sai
Bảo Khang
Bảo Khang
Bọn họ không giống bệnh nhân chút nào
Duy im lặng rồi rút con hạc trong túi ra đặt lên bàn
Nhìn thấy dòng chữ, cả ba im bặt
Hiếu bỗng cảm thấy lạnh buốt
Không chỉ vì những gì Dương nói lúc chiều, mà còn vì cảm giác mình đang bị theo dõi
__________
Từ phòng giám sát, sau màn hình dày đặc camera, bốn người con trai ngồi lặng lẽ quan sát
Đăng Dương
Đăng Dương
Bắt đầu rồi
Đăng Dương mỉm cười, ánh mắt lạnh như băng
Quang Anh
Quang Anh
Xem tụi nó mất kiểm soát từng bước
Thượng Long
Thượng Long
Đừng để chúng chạy thoát quá sớm
Quang Hùng
Quang Hùng
Mồi ngon mồi ngon

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play