[RhyCap]Bùa Đã Thiêu Duyên Đã Chết
Huyết Ước Sinh Tử
❗Mọi thứ đều là giả tưởng không áp dụng trên thực tế❗
Trời đổ mưa rả rích suốt ba ngày ba đêm. Từng giọt nước thấm vào đất, vào lòng người, như thể thiên địa cũng biết rằng một mối nghiệt duyên đang dần hình thành
Làng Bạch Cấm nằm khuất sâu trong rừng, nơi mây mù quanh năm chưa từng tan hẳn. Ở đây có hai gia đình được người dân gọi là “những kẻ mang nghiệp” nhà Nguyễn, truyền đời làm thầy pháp trừ tà, và nhà Hoàng, nổi tiếng có dòng máu “căn âm”, dễ bị vong theo, dễ gọi hồn, dễ nghe tiếng người chết
Tiếng sấm rền vang. Ở cuối làng, căn nhà tranh lợp ngói cũ kỹ sáng đèn suốt đêm. Trong căn phòng nhỏ đầy mùi trầm và rượu tỏi, ông Nguyễn Tiến Minh, thầy pháp trấn trạch đời thứ tám của gia đình Nguyễn, đang ngồi xếp bằng, tay run rẩy giữ chặt cây phất trần cháy sém
Ông Hoàng
Tổ sư nhà nó… con này mạnh tay hơn cả trăm năm trước rồi…
Ông Nguyễn
Mười bảy năm yên ổn rồi… vậy mà vẫn chưa thoát được mối nghiệt này…
Trước mặt ông là một chiếc thau đồng đựng nước vôi trong, bên trong lơ lửng một vệt máu đen quánh
Ông Nguyễn
Máu của nó… ác khí trộn lẫn với tàn linh
Ông Nguyễn
Trận Trấn Thiên đã động
Một tiếng nổ nhỏ vang lên bên ngoài là tiếng bùa niêm phong trên tường tự rách làm đôi
Ông bật dậy, giọng khản đặc
Ông Nguyễn
Nếu nó thức dậy hoàn toàn… không chỉ nhà ta, mà cả cái làng này cũng không còn sống nổi
Ông nhìn lên bàn thờ tổ, ánh nến chập chờn phản chiếu khuôn mặt tổ sư Nguyễn Bá Thịnh người đã phong ấn ác ma Địa Thực hơn 300 năm trước. Nhưng lời nguyền vẫn còn đó mỗi đời nhà Nguyễn phải tiếp tục củng cố trận phong ấn. Nếu huyết thống gián đoạn phong ấn sẽ vỡ
Ông Nguyễn, thầy pháp đời thứ tám của nhà Nguyễn, đang thở dốc, cả người mướt mồ hôi, tay cầm cây phất trần đã rách một nửa. Dưới đất là vòng bùa trấn yểm vừa lập xong, khói đen vẫn còn tỏa lên từ chính giữa nơi giam giữ một linh thể đầy oán khí Ác ma Địa Thực, bị phong ấn từ thời tổ tiên ôn
Ông Nguyễn
Nó động rồi, mấy trăm năm giam nó cũng không quên mối thù với nhà mình đâu
Trong khi đó, ở đầu làng, gia đình Hoàng Đức Lâm một trong những người có căn mạnh nhất đang bế đứa con mới sinh, Hoàng Đức Duy, bọc trong tấm vải đỏ bùa vàng
Trong căn nhà gỗ yên tĩnh, Hoàng Đức Lâm ôm đứa con đỏ hỏn vừa mới chào đời trong tay Hoàng Đức Duy. Đứa bé không khóc, mắt mở to, tròng mắt xanh lục, đồng tử giãn rộng như nhìn thấy thứ gì đó trong bóng tối
Người vợ trẻ nắm tay chồng, thì thào
Bà Hoàng
Nó nhìn… như thể biết hết mọi thứ rồi, anh Lâm à
Hoàng Đức Lâm không trả lời, chỉ siết chặt đứa con vào ngực. Một giờ sau, anh đứng trước cổng nhà họ Nguyễn, mặc áo tang trắng, mặt tái xanh vì sợ hãi
Ông Hoàng
Tôi đồng ý! Nếu cách này giữ được phong ấn… thì cho dù là con trai tôi phải gả cho con trai ông, tôi cũng cam lòng!
Ông Nguyễn gật đầu, mắt lặng lẽ nhìn Quang Anh, đứa cháu nội mới hai tháng tuổi, đang nằm ngủ yên trong lòng mẹ
Trong gian thờ tổ, hai đứa bé chưa đầy hai tháng tuổi được đặt đối diện nhau. Một lá bùa Huyết Ước Song Sinh được trải ra, mực bùa đỏ rực, viền vàng ánh kim. Ông Nguyễn lấy một chiếc đinh bạc, chích một giọt máu từ lòng bàn tay mỗi đứa
Máu rơi xuống chính giữa bùa, lập tức bốc khói. Quang Anh khóc lớn một tiếng, Duy vẫn im lặng
Ngọn đèn dầu trên bàn thờ bỗng dưng vụt tắt
Tấm bùa được thiêu trong lửa ngải. Hương trầm đổi màu tím sẫm, như máu loãng
Khói bùa bay lên, tan vào gió, như sợi dây định mệnh không thể cắt đứt…
Ông Nguyễn
Tổ ơi, nhận lấy huyết ước này. Duyên âm đã lập, phong ấn sẽ giữ… miễn là hai đứa còn sống… hoặc linh hồn còn tồn tại
Gia đình Hoàng mở tiệc cúng cô hồn lớn. Trời mưa tầm tã, nhưng cả xóm kéo đến đông đủ ai cũng biết nhà họ Hoàng có căn âm nặng, cúng lễ cực linh
Trời đang trong xanh bỗng đổ giông dữ dội. Tia sét bổ xuống rừng phía sau làng, đánh sập một gốc cây cổ thụ. Khi dân làng chạy đến nhà họ Hoàng, tất cả chỉ còn lại những thi thể không nguyên vẹn máu loang đầy nền nhà
Đêm ấy, cả nhà họ Hoàng chết không toàn thây
Cảnh sát đến thì chỉ còn lại vũng máu, bát nhang đổ nghiêng, và một vệt kéo dài từ nhà ra rừng như có thứ gì đó lôi một vật thể đi…
Người ta lục tung cả khu rừng Bạch Cấm, nhưng chỉ tìm thấy một chiếc vòng bạc cháy sém vật mà Duy từng đeo lúc sơ sinh. Không ai thấy xác. Không ai nghe tiếng gọi. Cũng không ai dám nhắc đến nữa
Không ai tìm được dấu vết, cũng chẳng thấy bất kỳ tiếng khóc nào. Người ta chỉ đồn rằng
"Là ác ma Địa Thực nó cắn lại dòng Nguyễn, giết cả nhà để phá huyết ước…"
Nhưng gia đình Nguyễn vẫn im lặng
Quang Anh, lúc ấy chỉ mới mười tuổi, đứng trước bàn thờ âm u, tay cầm bức ảnh thờ của Duy chỉ còn là hình đứa bé sáu tuổi, cười nhạt, ánh mắt lạnh lẽo
Đứng lặng trước bức vách nơi bức bùa hôn ước từng được treo, giờ chỉ còn một mảnh tàn cháy sém cạnh
Nguyễn Quang Anh
Duy à… cậu đã hứa sẽ chờ mình mà…
Nguyễn Quang Anh
Duy… cậu đi đâu rồi? Mình còn chưa kịp nhớ mặt cậu…
Không ai kể với Quang Anh rằng hôm ấy, sau khi lễ tang xong, ông Nguyễn đã âm thầm đốt bùa hôn ước một nửa chưa cháy hết. Dấu máu còn thấm
Nguyễn Quang Anh, 18 tuổi. Đã kế nghiệp ông nội, trở thành thầy pháp đời thứ 9
Lạnh lùng, ít nói, luôn mang bên mình chuỗi hạt gỗ lim, lá bùa trấn trạch, và một cuốn sổ da cũ ghi lại từng cái chết kỳ lạ trong làng
Sống một mình trong căn nhà gỗ sát rìa rừng, mỗi ngày đều kiểm tra bùa trấn yểm xung quanh làng, ghi chép hiện tượng lạ, và cầu siêu cho những vong hồn vất vưởng. Mắt cậu luôn mỏi, như chưa từng ngủ đủ giấc
Trong nhật ký có một trang bị gạch đè liên tục
"Không được gọi tên cậu ấy. Không được đi vào giấc mơ. Không được thắp nhang vào ngày cậu ấy mất"
Tối ngày 14 tháng Bảy âm lịch
Là ngày giỗ lần thứ mười hai của gia đình Hoàng, một luồng khí âm cực mạnh bất ngờ lan khắp thôn
Gió lạnh thổi qua, đèn dầu trong phòng Quang Anh vụt tắt. Cánh cửa mở toang, dù đã dán bùa kín
Trên gương trong phòng, một dòng chữ máu đỏ tươi dần hiện ra
"Anh quên em rồi sao…? Em vẫn còn ở đây, Quang Anh"
Tấm ảnh của Duy trên bàn tự nghiêng, rồi rơi xuống, nứt đôi
Một giọng cười khe khẽ vang vọng trong bóng tối, như từ dưới lòng đất vọng lên
Oán Linh Trở Lại
Tiếng chuông gió treo trước cửa khẽ ngân lên từng nhịp chậm rãi, dù bên ngoài trời không một làn gió
Quang Anh đứng bất động trước tấm gương
Chữ viết trên mặt gương dần rỉ xuống như máu thật, nhỏ tong tỏng xuống sàn gỗ. Không khí trong phòng nặng trịch, ngột ngạt như bị bóp nghẹt bởi một bàn tay vô hình
Anh thở ra một hơi thật chậm, rút từ trong tay áo một tấm bùa giấy vàng đã ngả màu
Nguyễn Quang Anh
Là cậu thật à, Duy…?
Không có ai trả lời. Chỉ có bóng mình anh phản chiếu trên gương rồi đột nhiên, một cái bóng đen đứng sau lưng anh, mờ như khói
Quang Anh xoay phắt lại. Trống không
Tấm rèm cửa bay vút lên. Một cơn gió lạnh từ đâu thổi tạt vào mặt, khiến anh phải khép mắt lại theo phản xạ
Khi mở mắt ra… gương đã sạch trơn. Mọi dấu vết biến mất như chưa từng có
Anh không lên tiếng. Không hoảng loạn. Chỉ quay người, bước đến bàn thờ gia tiên, châm ba nén nhang, cắm lên rồi lặng lẽ khấn
Nguyễn Quang Anh
Tổ tiên chứng giám. Đứa con mang nghiệp đến đây, cầu xin khai mở lối xưa, tìm lại huyết ước bị vong
Gió như gào lên ngay khi nén nhang thứ ba vừa cắm xuống. Cả gian nhà run rẩy, cửa sổ đập rầm rầm, ánh lửa đỏ dưới bàn thờ bỗng bùng cháy lên, thiêu rụi ba tấm bùa trấn
Ngay sau đó, tiếng trẻ con cười khe khẽ vang lên. Rồi tiếng thì thầm
Hoàng Đức Duy
Quang Anh… Quang Anh…
Hoàng Đức Duy
Em chờ anh mười hai năm rồi…
Sáng hôm sau, Quang Anh tới lớp học bình thường một trường cấp ba nhỏ ở vùng trung du. Anh chẳng hòa đồng với ai. Lạnh lùng, ít nói, luôn đeo chuỗi hạt gỗ và mang một cuốn sổ bìa đen bên mình
Chỉ có hai người thi thoảng trò chuyện với anh Hải Đăng và Huỳnh Hùng, bạn học cùng lớp
Đỗ Hải Đăng
Ê, Quang Anh, lại mất ngủ nữa hả? Trông mặt mày như vừa gặp ma
Nguyễn Quang Anh
Tao không gặp ma
Nguyễn Quang Anh
Ma tự tìm tới
Huỳnh Hoàng Hùng
Cái gì… thật luôn hả? Mày… mày thấy rồi à?
Tối hôm đó, Quang Anh trở lại gian nhà thờ cũ của dòng họ. Anh rút cuốn sổ đen ra, lật đến trang có ký hiệu Kết Duyên Huyết Bùa
Ở góc sổ, một dòng chữ nhỏ bằng mực đỏ tự viết từ bao giờ hiện ra
"Nếu muốn giải huyết ước, phải đi tìm kẻ chết mà không siêu thoát"
"Duy đang đợi… ở nơi lần cuối anh gọi tên em"
Nguyễn Quang Anh
Lần cuối... là đêm cậu biến mất…
Rạng sáng, Quang Anh đến ngôi nhà cũ của họ Hoàng nơi từng là hiện trường vụ án năm nào. Dù đã bị bỏ hoang, không ai dám phá, người dân đồn rằng đêm nào cũng có tiếng trẻ con cười trong nhà
Anh đứng trước cửa, lấy ra một lá bùa vàng, niệm chú
Nguyễn Quang Anh
Thiên địa vô hình, bách quỷ vô tung. nhất tâm cầu đạo, mở cửa dương âm
Và trong bóng tối âm u ấy, một giọng thì thầm quen thuộc vang lên ngay sau lưng
Hoàng Đức Duy
Em nhớ anh lắm…
Cánh Cửa Quỷ
Cánh cửa gỗ mục nát kêu lên “két” một tiếng dài rợn người
Không khí bên trong lập tức thay đổi. Mùi ẩm mốc trộn lẫn tro bụi và mùi hôi tanh của xác chết chưa kịp tan biến trong thời gian. Mọi thứ phủ đầy mạng nhện, tường loang lổ như có thứ gì từng bò trên đó để lại những vết trầy dài như móng vuốt
Quang Anh hít sâu, chậm rãi bước vào
Anh gọi, tiếng anh vang vọng trong căn nhà, không một tiếng trả lời
Từ góc phòng, tấm rèm rách bay phất lên không gió. Một hình nhân bằng giấy lủng lẳng rơi xuống ngay trước mặt Quang Anh. Trên đó có vẽ một chữ "Duy" bằng máu, bên dưới ghi rõ ngày sinh và ngày chết
Ánh mắt Quang Anh trầm xuống. Anh lẩm bẩm
Nguyễn Quang Anh
Ai đó đã dùng hình nhân yểm Duy vào đây…
Anh tiến sâu vào trong phòng khách cũ nơi xảy ra vụ án năm xưa. Bỗng, một tiếng khóc trẻ con vang lên, lặp đi lặp lại
Tiếng nói vỡ vụn, kéo lê qua từng mảng tường, từng ngóc ngách như thể vọng về từ âm phủ
Đột nhiên, tất cả nến trong nhà vụt cháy. Một mình Quang Anh đứng giữa căn nhà sáng rực, bùa trong túi anh phát sáng đỏ rực
Anh xoay người và thấy Duy
Một bóng người mặc áo học sinh, đứng ngay đầu cầu thang. Mắt cậu đen như hốc sâu, làn da trắng bệch, môi tái nhợt, và một dòng máu đen chảy từ hốc mắt xuống hai má
Quang Anh khựng lại. Tim như bị ai đó bóp nghẹt
Cậu thiếu niên kia không đáp. Chỉ khẽ nghiêng đầu, nở một nụ cười
Hoàng Đức Duy
Anh đến muộn rồi
Hoàng Đức Duy
Em đợi mười hai năm… nhưng hôn ước vẫn bị phá bỏ
Nguyễn Quang Anh
Không ai phá được. Trừ phi em… đã không còn là người
Duy không phủ nhận. Thay vào đó, cậu bước chậm lại gần, tiếng chân vang như đập thẳng vào lòng ngực Quang Anh
Hoàng Đức Duy
Người nhà em chết oan. Anh biết mà, đúng không?
Hoàng Đức Duy
Người ta giết em… rồi nhốt hồn em lại trong chính căn nhà này…
Hoàng Đức Duy
Tại sao không ai tới?
Quang Anh không đáp. Môi anh mím chặt. Anh bước lên một bước, giọng run run
Nguyễn Quang Anh
Vì ông anh đã gây nghiệp. Chính dòng họ anh là người phong ấn con ác ma ấy, để rồi đời ông sơ vô tình phá vỡ ấn chú… Nó trỗi dậy, gieo tai ương lên nhà em… Nhưng…
Nguyễn Quang Anh
Anh sẽ sửa sai
Hoàng Đức Duy
Anh nghĩ có thể cứu được em sao? Em là oán linh rồi. Em không thuộc về thế giới của anh nữa
Quang Anh rút ra bùa trấn hồn
Nguyễn Quang Anh
Em vẫn là hôn thê của anh. Cho dù có là linh, là ma, là vong hồn… anh cũng phải đưa em về
Ngay khoảnh khắc đó, sàn nhà nứt ra một đường dài. Một cánh cửa đỏ máu hiện lên không nằm trong thiết kế của bất kỳ căn nhà nào. Quang Anh nhận ra nó
Nguyễn Quang Anh
Cánh cửa quỷ... Lối dẫn vào giới Oán Linh
Duy chậm rãi quay đầu lại, giọng nhỏ như gió thoảng
Hoàng Đức Duy
Anh muốn tìm sự thật? Vậy… hãy vào đây
Rồi thân ảnh cậu biến mất vào cánh cửa đỏ
Quang Anh do dự vài giây, rồi cắn ngón tay, nhỏ một giọt máu lên bùa. Cánh cửa lập tức rít lên như bị mở khóa
Anh hít sâu, rồi bước qua ngưỡng cửa không biết mình có thể quay lại hay không
Cùng lúc đó, ở trường học, Hải Đăng và Huỳnh Hùng đang lo lắng vì Quang Anh mất tích suốt một ngày
Huỳnh Hoàng Hùng
Tao thấy nó cứ lẩm bẩm cái gì mấy hôm nay…
Huỳnh Hùng nói, tay vẫn cầm cuốn sổ mượn được của Quang Anh
Hải Đăng liếc qua. Một trang giấy kẹp trong sổ rơi ra
Dòng chữ đỏ viết xiên xiên hiện ra
"Kẻ phá hôn ước cũng sẽ bị ràng buộc"
Huỳnh Hoàng Hùng
Chết rồi, hình như tụi mình… vô tình đụng trúng bùa ước kết của nó
Hải Đăng ngẩng lên, ánh mắt nghiêm túc hiếm thấy
Đỗ Hải Đăng
Nếu vậy thì… bây giờ, chỉ có một cách giúp nó
Đỗ Hải Đăng
Đi tìm lại người còn sống đã từng chứng kiến vụ án của nhà Duy. Có người từng thấy cái chết của cả gia đình đó
Download MangaToon APP on App Store and Google Play