[ENGLOT] “Chiếm Em Bằng Danh Nghĩa Dì Nuôi”
Chương 1: Con Bé Đó Cuối Cùng Cũng Lớn Rồi
Tác giả
Mọi nhớ đọc nội dung truyện trước khi đọc chương 1 nha 💖🫶🏻
Bangkok, biệt thự Waraha 5:45 sáng.
Trời còn chưa rạng hẳn, nhưng Engfa Waraha đã dậy từ rất sớm. Cô đứng trước ô cửa kính lớn trong phòng làm việc, ánh mắt sắc lạnh nhìn ra khoảng sân vườn mờ sương.
Hôm nay… Charlotte Austin sẽ đến.
Con gái của Natpat.
Con bé… mười tám tuổi.
Mười tám cái tuổi vừa đủ để Engfa không phải ràng buộc bằng luật pháp. Nhưng với Engfa, nó nguy hiểm hơn thế. Vì mười tám cũng là tuổi bắt đầu biết yêu.
Engfa cầm ly cà phê lên, nhấp môi một ngụm thật sâu. Hương đắng gắt tràn lên cổ họng, nhưng không đắng bằng thứ cảm giác đang lan trong ngực cảm giác chờ đợi pha trộn giữa tội lỗi và khát khao.
7:30 sáng Sân biệt thự Waraha.
Chiếc xe màu đen bóng loáng từ từ dừng lại trước cổng. Tài xế bước xuống trước, mở cửa cho người ngồi ghế sau.
Cô gái nhỏ bước ra, mái tóc dài mềm mại buộc đuôi ngựa, mặc váy sơ mi trắng đơn giản, gương mặt trong trẻo như ánh nắng tháng sáu. Đôi mắt nâu ngơ ngác đảo quanh biệt thự rộng lớn.
Charlotte Austin
“Dì ơi…” giọng gọi ấy vang lên, non nớt và thân quen.
Engfa bước ra từ sảnh chính. Ánh mắt cô dừng lại trên từng đường nét của Charlotte đứa trẻ năm xưa còn hay bám váy mẹ, giờ đã cao ngang vai cô, trưởng thành và xinh đẹp theo cách mà cô không thể nào chối bỏ được nữa.
Engfa Waraha
“Con tới rồi à?” cô nói, giọng trầm và nhàn nhạt như thường lệ.
Charlotte Austin
“Dạ!” Charlotte cười, đôi má ửng nhẹ. “Mẹ con bảo con cứ phiền dì vài năm. Mẹ con ở quê không quen thành phố lớn, nên gửi gắm con cho dì.”
Engfa Waraha
Engfa cúi nhẹ đầu:
“Phiền thì không. Nhưng mà… dì không còn là ‘dì’ như xưa nữa.”
Charlotte Austin
“Sao ạ?” Charlotte ngây thơ hỏi lại.
Engfa Waraha
“Không có gì. Con vào nhà đi. Phòng con đã chuẩn bị xong rồi.”
8:00 tối. Phòng khách tầng ba.
Charlotte đang ngồi khoanh chân trên sofa, tay ôm gối ôm, miệng nhai snack trong lúc xem phim hoạt hình trên màn hình lớn. Engfa đứng từ xa, trong bóng tối, lặng lẽ quan sát nàng qua khe cửa chưa khép.
Con bé ấy… vẫn vô tư như một đứa trẻ.
Vẫn gọi cô là “dì”, vẫn bám theo cô mỗi khi có dịp, vẫn cười nói mà không phòng bị.
Charlotte chẳng hề biết gì về ánh mắt cô nhìn mình.
Chẳng hề biết rằng, từng cái cười, từng lần chạm tay, từng câu “dì ơi” ấy… đều khiến Engfa đau đớn đến mức muốn phát điên.
Engfa quay người bước đi, cố ghì chặt lấy vết nứt trong lòng.
Engfa Waraha
“Con bé lớn thật rồi…” cô khẽ nói một mình.
Engfa Waraha
“Mười tám tuổi. Cái tuổi đủ để rời xa vòng tay người mẹ, nhưng lại khiến tôi chỉ muốn nhốt con lại… mãi mãi.”
Đèn vàng hắt lên sống mũi cao, đôi mắt nửa khép của người đàn bà ngồi một mình trước ly rượu.
Trên tay cô là khung hình nhỏ, chụp ba người Engfa, Natpat và Charlotte lúc nhỏ, khi con bé chỉ vừa tròn tám tuổi, ôm lấy cổ cô cười hồn nhiên.
Ánh mắt Engfa dừng lại nơi Charlotte. Ngón tay cô khẽ vuốt lên khuôn mặt ấy.
Engfa Waraha
“Con à…” Engfa thì thầm.
“Con có biết mình là giới hạn cuối cùng của dì không?”
Engfa Waraha
“Nếu con không phải con gái của Natpat…”
“Nếu dì không hứa sẽ bảo vệ con…”
“Nếu con không gọi dì bằng cái tiếng ‘dì ơi’ ngây thơ đó…”
“Thì có lẽ… dì đã không cần phải kìm mình như thế này.”
Một giọt nước mắt chậm rãi rơi xuống bức ảnh.
Nhưng ngay sau đó, là nụ cười nhẹ, lạnh và đầy tính chiếm hữu:
Engfa Waraha
“Nhưng cũng không sao. Con ở trong nhà dì rồi.”
“Dù con không yêu, thì con vẫn phải ở đây. Vẫn phải để dì nuông chiều, vẫn phải nằm trong lòng bàn tay dì…”
“Và từng chút một… dì sẽ khiến con không thoát ra được.”
Một mối quan hệ khởi đầu bằng danh nghĩa “dì nuôi”, nhưng ẩn sâu là dục vọng bị kìm nén, tình cảm lệch lạc, và khát vọng chiếm hữu tàn nhẫn.
Chương 2: Con Ở Thế Giới Khác Rồi, Dì Biết Không?
Charlotte bắt đầu nhập học.
Trường đại học nằm trong quận trung tâm Bangkok một trong những ngôi trường danh tiếng, nơi quy tụ toàn những gương mặt ưu tú, trẻ trung và tràn đầy năng lượng.
Engfa đích thân sắp xếp mọi thứ từ hồ sơ, xe đưa đón, thậm chí cả tài khoản ngân hàng riêng. Mỗi món đồ Charlotte mang theo đều tinh tế và đắt tiền. Nhưng Charlotte vẫn giữ vẻ đơn giản váy xếp ly trắng, áo sơ mi đồng phục gọn gàng, gương mặt mộc và một chiếc kẹp tóc duy nhất thứ mẹ Natpat từng tặng Charlotte.
Engfa đứng ở cửa sảnh biệt thự, nhìn theo dáng Charlotte bước lên xe.
Engfa Waraha
“Con đi cẩn thận nha. Gặp ai lạ thì đừng dễ tin.”
Charlotte Austin
Charlotte ngoái đầu cười, nụ cười sáng rỡ như nắng đầu hè:
“Dạ, con biết rồi! Dì đừng lo, con cũng lớn rồi mà!”
Tiếng “dì” ấy nhẹ tênh. Nhưng với Engfa, nó như một lưỡi dao nhỏ ngọt ngào, ấm áp, và cứa vào tim từng nhát.
Buổi tối đầu tiên Charlotte đi học về.
Engfa Waraha
“Hôm nay con đi học vui không?”
Charlotte Austin
“Vui chứ dì! Lớp con dễ thương lắm, có bạn thân rồi luôn á. Có một cậu bạn tên Phum, học cùng ngành, chỉ bài cho con từ sáng tới chiều luôn đó!”
Engfa gật nhẹ, môi vẫn nở một nụ cười.
Nhưng ánh mắt cô vừa chuyển về phía bàn ăn, chiếc ly rượu trên tay run lên rất khẽ. Không ai nhìn thấy. Cô giấu ghen tuông vào trong từng khe thở.
Engfa Waraha
“Con thân với bạn nam đó lắm à?”
Charlotte Austin
“Ủa? Dạ cũng không hẳn, cậu ta tốt bụng thôi mà.”
Charlotte không nhận ra, mỗi câu cô kể như rót từng giọt axit lên lớp mặt nạ bình tĩnh mà Engfa đang khoác. Nhưng người đàn bà ấy không nói gì. Cô chỉ đứng dậy, đi vào bếp:
Engfa Waraha
“Dì nấu thêm canh rong biển cho con. Ngày đầu đi học, dễ mệt lắm.”
Đêm, Engfa ngồi một mình trong phòng làm việc.
Ánh sáng xanh nhạt từ màn hình laptop hắt lên khuôn mặt sắc sảo nhưng trầm lặng. Trên màn hình không phải báo cáo tài chính, mà là… một hồ sơ sinh viên, tên: Phum Virojthana.
Cô nhìn từng dòng thông tin, ánh mắt dừng lại nơi ảnh đại diện một nam sinh cao ráo, nụ cười tươi, đôi mắt biết cười.
Engfa Waraha
“Cậu ta hơn con hai tuổi…”
“Thông minh. Gia đình khá giả. Có vẻ lễ độ…”
“Nhưng không được.”
Ngón tay cô lặng lẽ nhấn nút in. Hồ sơ được đưa ra từ máy in trong góc. Engfa xếp lại cẩn thận, cất vào hộc tủ có khóa.
Không ai biết.
Charlotte càng không.
Một ngày khác lúc Charlotte đang ngồi ăn sáng.
Charlotte Austin
“Con sắp có chuyến dã ngoại với lớp á dì. Hai ngày một đêm. Trường tổ chức ở Hua Hin. Đi cũng vui.”
Engfa Waraha
“Có ai đi cùng con không?”
Charlotte Austin
“Dạ có. Cả lớp đi hết. Mà bạn Phum cũng rủ con ngồi chung xe nữa…”
Engfa Waraha
Engfa đặt dao nĩa xuống, hơi nghiêng đầu:
“Chung xe? Xe máy?”
Charlotte Austin
“Không có đâu! Xe của trường á Dì.”
Im lặng.
Charlotte không nhận ra bữa ăn sáng ấy, bỗng trở nên… lặng như tờ.
Charlotte vừa tắm xong, bước ra khỏi phòng tắm thì thấy một chiếc hộp đặt sẵn trên giường. Mở ra là một chiếc đầm trắng nhẹ nhàng, cùng mũ cói nhỏ, và chai kem chống nắng cao cấp.
Một tờ giấy kèm theo:
“Mang bộ này khi đi biển. Đẹp vừa đủ, nhưng không quá thu hút. Dì.”
Charlotte cười tít mắt, chẳng mảy may suy nghĩ gì sâu xa.
Charlotte không biết, người phụ nữ ấy đang từng bước một kiểm soát mọi chi tiết nhỏ trong cuộc sống của nàng, từ cách ăn mặc, người tiếp xúc, cho tới ánh nhìn của những người đàn ông khác.
Chương 3: Dì Không Phải Mẹ Con, Nhưng Cũng Không Phải Người Dưng
Engfa ngồi một mình trong phòng khách tầng trệt. Không đèn. Không nhạc. Chỉ có tiếng đồng hồ treo tường tích tắc gõ từng nhịp lên lòng ngực.
Chiếc đèn bàn vẫn sáng. Ánh sáng ấm áp ấy không sưởi nổi lòng cô.
Trên bàn là điện thoại đã mở sẵn màn hình. Không một tin nhắn. Không một cuộc gọi nhỡ.
Engfa Waraha
“Con bé chưa về.”
Cô biết rõ Charlotte có buổi sinh hoạt nhóm cùng bạn bè đại học một buổi tụ họp bình thường. Nhưng hơn 11 giờ rồi.
Con bé chưa về.
Và… không nói một lời nào.
Engfa Waraha
Engfa tự nhủ: “Có thể con bé vui quá, quên giờ. Chỉ vậy thôi.”
Nhưng lý trí nói vậy. Còn tim… thì đang rối loạn.
Cô đứng dậy, bước ra ban công tầng hai. Từ đây có thể thấy rõ cổng biệt thự. Đèn cổng vẫn sáng, như ánh mắt ai đó còn đợi.
Gió khuya thổi qua mái tóc Engfa, mang theo mùi hoa sữa nhè nhẹ. Nhưng trái tim thì không còn thơm ngát. Chỉ có lo lắng, ghen tuông và tủi hờn.
Tiếng cổng mở ra. Một chiếc taxi dừng lại trước cửa.
Charlotte bước xuống, cười toe với tài xế. Tay còn xách theo túi bánh. Cô gái trẻ rảo bước vào nhà, gương mặt vẫn ửng hồng vì cười quá nhiều.
Vừa mở cửa, ánh đèn phòng khách bất ngờ bật sáng.
Charlotte khựng lại.
Người ngồi trên ghế sofa… là Engfa.
Cô mặc áo sơ mi lụa màu đen, cổ tay vẫn đeo đồng hồ, tóc hơi rối, ánh mắt sâu thẳm đến lạnh lẽo.
Charlotte Austin
“Dì… dì còn chưa ngủ ạ?”
Charlotte cười nhẹ, có phần lúng túng.
Engfa Waraha
“Ừ.”
Engfa đáp, giọng trầm đều.
“Dì không ngủ được. Con về muộn.”
Charlotte Austin
“Dạ, tại nhóm bạn con kéo đi ăn khuya. Mọi người vui quá nên con… quên giờ.”
Engfa nhìn Charlotte hồi lâu. Một hồi rất lâu.
Không gắt gỏng, không la hét. Chỉ có im lặng nhưng là kiểu im lặng khiến người khác nghẹt thở.
Cuối cùng, Engfa đứng dậy. Cô bước lại gần, dừng cách Charlotte một bước chân.
Engfa Waraha
“Lần sau… nhớ về trước 10 giờ. Nếu không thể, thì báo Dì một tiếng.”
Charlotte Austin
“Dạ… con biết rồi.”
Charlotte cúi đầu, giống như một đứa trẻ bị mẹ nhắc nhở. Nhưng Engfa không phải mẹ Charlotte. Mà Charlotte lại càng không biết… đối phương đang cố giữ bình tĩnh thế nào.
Engfa Waraha
“Dì đâu có quyền kiểm soát con, đúng không?”
Engfa nói, giọng nhỏ đến mức Charlotte tưởng như nghe nhầm.
Engfa Waraha
“Dì là gì của con? Dì nuôi. Phải. Nhưng không phải mẹ. Không phải người yêu. Không có lý do gì để bắt con phải nghe lời.”
Charlotte ngước nhìn lên. Gương mặt cô gái bối rối, không hiểu sao “dì nuôi” của mình lại lạnh lùng như vậy.
Charlotte Austin
“Dì ơi, con đâu có ý gì đâu… Con chỉ vui quá thôi…”
Engfa Waraha
“Phải.”
Engfa khẽ gật đầu.
“Con vui. Ở một thế giới khác. Với những người khác. Còn dì thì ở đây. Chờ.”
Engfa quay mặt đi, bước chậm rãi về phía cầu thang. Nhưng khi đến bậc thang đầu tiên, cô dừng lại, nói không quay đầu:
Engfa Waraha
“Nhưng con nhớ điều này, Charlotte. Dì không phải mẹ con.”
“Cũng không phải người dưng.”
Engfa Waraha
“Nếu con khiến dì đau thêm một lần nữa… Dì sẽ không im lặng như hôm nay.”
Engfa đã để lộ vết nứt đầu tiên trong vỏ bọc kìm nén.
Charlotte vẫn chưa hiểu gì, nhưng cơn sóng ngầm dưới vẻ mặt điềm tĩnh kia đã bắt đầu vỡ ra từng chút một.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play