Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Tháng Năm Ta Ngược Lối

Chương 1 Thoáng Qua

Bắc MaCao vẫn là của Mộ Triết Viễn.

Đường Ứng cũng đã kết hôn.

Sau khi Mộ Triết Viễn và Đường Ly kết hôn, Lương Ngôn cũng chẳng quay lại Bắc MaCao thêm lần nào, mọi thứ dường như đã quay lại trật tự vốn có của nó,sẽ chẳng ai nhớ đến những chuyện đã qua.

Những lời hứa hẹn của năm tháng đó sẽ chẳng còn nghĩa lý gì.

Phía Nam MaCao buổi chiều hoàng hôn ánh vàng nhạt xuyên qua từng khung cửa kính, chạm vào người con gái vẫn đang ngủ quên.

Tư Hạ dụi dụi mắt, cô mơ hồ nghiên đầu nhìn về phía cửa sổ nhỏ, trong lòng trống vắng không tả được, ba cô qua đời vì đột quỵ, mẹ cô cũng vì thế mà rời đi cùng ông ấy.

Trải qua cảm giác nương nhờ người khác mới hiểu được thế nào là lòng dạ con người, cô cứ nhìn về phía ánh nắng vàng nhạt. Ông trời đúng là tàn nhẫn cướp mất hết những gì cô yêu quý, bắt cô gồng mình chống lại mặt tối ngoài kia.

Chỉ trong chớp mắt, bắt buộc Tư Hạ phải trưởng thành, chống chọi lại cơn bão của cuộc đời lẫn số phận.

Số phận của cô phụ thuộc vào gia đình bác cô, trăm lần sắp xếp cho cô các cuộc hôn nhân, lần nào cũng chẳng thành bởi thứ họ muốn lúc nào cũng là thể xác của cô. Một phần là lần nào cô đi xem mắt đều bị con trai riêng của bác gái làm loạn phá hỏng.

Thở dài một hơi, Tư Hạ đứng dậy tìm cho một mình một chiếc váy lụa, tối nay cô phải cùng gia đình bác đi dự tiệc. Họ muốn cô đi cùng, cô biết chắc rằng họ lại muốn giới thiệu cô cho người nào đó, hay là lại tìm cách để liên hôn trục lợi.

Cô cũng chỉ tùy tiện chỉnh trang một cách đơn giản, trong lòng đột nhiên lại nảy sinh cảm giác không đúng, cô chớp mắt nhìn mình trong gương, linh cảm không rõ ràng này rốt cuộc là gì.

Bữa tiệc được tổ chức ở dinh thự Viễn Châu, là một trong những dinh thự lớn nhất ở Phía Nam MaCao người sở hữu là người đứng đầu Long Tự một trong những băng nhóm xã hội đen nắm giữ địa bàng ở thành phố này.

Cô chỉ biết sơ qua rằng người này có một người vợ trẻ, một đứa con gái và hai người con trai nuôi những chuyện còn lại thì không rõ thế nào.

Lần này Tư Hằng không đến cho nên gia đình bác cô mới bảo cô đi cùng họ.

Ở biệt thự Viễn Châu.

Người đàn ông trên người mặc âu phục đen sang trọng, trên tay còn đeo chiếc đồng hồ đính kim cương lấp lánh, ánh mắt nhàn nhạt chẳng thèm để tâm đến những thứ xung quanh mình.

Xung quanh còn có thêm mấy người trạc tuổi anh ta, đôi mắt sâu thẳm che giấu toàn bộ tâm tư của mình, trên người anh ta lúc nào cũng toả ra một loại cảm giác khiến người khác phải dè chừng.

“Hôm nay không bị em gái ngoan bám lấy nữa sao?” Người đàn ông đối diện anh ta, vui vẻ lên tiếng giọng điệu có chút trêu chọc.

Khoé môi anh ta nhếch lên, lạnh lùng đáp lại: “Cũng không ngoan lắm.”

“Nếu tôi mà là cậu, tôi sẽ động lòng mất.” Người đàn ông bày ra vẻ biểu cảm tiếc nuối, nhấp một ngụm rượu vang.

Nghe xong anh ta liền bật cười, ngước mắt, trả lời: “Tôi không bị điên như cậu, làm sao mà động lòng.”

Mọi người xung quanh liền bật cười theo, ai mà không biết con người đen láy này, trước đây chẳng hề có dáng vẻ thế này.

Bốn năm trước trở về từ Bắc MaCao vẫn còn trạng thái rất tốt, chỉ trong bốn năm bị ném vào Long Tự lại biến thành thế này. Vừa lạnh lùng vừa quyết đoán, ra tay cũng chẳng nể mặt mũi ai, động vào chỉ có đổ máu.

Rốt cuộc đã trải qua những gì? Khiến một người từ vui vẻ thoải mái vô tư lại biến thành bộ dạng này.

Anh ta nốc một hơi cạn sạch ly rượu trên tay mình, cẩn thận nhìn đồng hồ rồi đứng dậy: “Tôi có việc ra ngoài, mọi người ở lại nói đỡ giúp tôi mấy câu.”

Nói xong không do dự rời đi, chuyện này quen thuộc đến mức những người còn lại chẳng buồn phản ứng.

Bóng dáng rất nhanh đã khuất khỏi tầm mắt, cứ như một cơn gió đến không biết đi không hay. Ngoài cổng, anh ta vừa bước qua khỏi cổng ngồi vào xe, liền có người ngoảnh đầu nhìn lại.

Tư Hạ tay nâng váy lụa trắng, bóng đen vừa vụt qua trông rất quen mắt khiến cô phải ngoảnh đầu nhìn lại, nhưng rất nhanh đã không thấy người đâu làm cô có chút thẫn thờ.

Bị giục vào trong, Tư Hạ cũng không chậm trễ nên không để ý đến nữa, cô nhanh chóng theo sau bác của mình.

Chỉ một cái thoáng qua, cô không thể nào không lục lại trong trí nhớ của mình để tìm ra bóng dáng người đó, nhìn rất lạ, lại trông vô cùng quen mắt.

Biệt thự Viễn Châu rộng lớn đến choáng ngộp, khách mời đã đến được kha khá, tiệc trải dài từ trong sảnh đến ngoài sân, Tư Hạ cô nếu tùy tiện đi lòng vòng có thể sẽ đi lạc mà không thoát ra được.

Bước vào rồi thì bản thân cứ như bị thu bé lại, cô không muốn tham gia những bữa tiệc rượu thế này, lại không thể từ chối. Xem ra cách duy nhất né tránh chính là rời khỏi nhà bác cô, tìm một việc có thể nuôi lấy chính mình.

Những bữa tiệc rượu, những buổi xem mắt. Cô đã chán ngấy những thứ lặp đi lặp lại đó rồi, thà là người bình thường, tự do với cuộc sống muôn màu muôn vẻ vẫn tốt hơn ở lại nơi đó, chỉ một mình cô còn phải thấp thỏm lo sợ những chuyện khác.

Chương 2 Bên Kia Hàng Rào

Đi theo bác mình chào hỏi, giao tiếp hết người này đến người khác, Tư Hạ gượng gạo nghe theo chân cô muốn nhấc không lên nữa thì mới tự tìm một chỗ ngồi xuống.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, cô vội mở lên xem thì có chút giật mình là Tư Hằng gọi đến. Hít một hơi thật sâu ấn nghe máy.

“Alo.”

“Tư Hạ, chị lại đi xem mắt? Hay lại cùng ba mẹ tôi đi dự tiệc để tìm mối ngon? Chị không biết sợ nhỉ.” Giọng nói lạnh lùng, có sự uy hiếp của Tư Hằng truyền đến.

Tư Hạ sắc mặt bình thản, cô cũng không sợ hãi: “Tôi muốn vậy lắm sao? Tư Hằng không cần đe doạ tôi, có giỏi thì giết tôi đi.”

“Ra ngoài đợi tôi, tôi đến đón. Năm phút nữa nếu chị không ra ngoài tôi sẽ vào trong bắt người đấy.” Tư Hằng kiên nhẫn nói với cô.

“Không muốn.” Nói xong Tư Hạ cúp máy, cô không phải không biết tính khí của anh ta, chỉ là ở bữa tiệc lớn thế này cô không tin anh ta dám làm loạn đến đây bắt ép cô đi.

Cất điện thoại, cô đứng dậy đi dạo bên ngoài biệt thự.

Biệt thự bên cạnh còn có một khu khác, cô lấp loé nhìn thấy phía bên kia hàng rào cây có một căn biệt thự nhỏ cùng một kiến trúc. Hàng rào cây khá cao như muốn bao phủ che đi sự hiện diện của phía bên kia.

Tiếng chuông điện thoại lần nữa vang lên, Tư Hạ nhìn thấy là Tư Hằng thì liền quay đầu nhìn về phía cổng, bóng dáng cao ráo, gương mặt cũng chẳng thua kém người khác.

Chân cô khẽ lùi lại muốn bỏ chạy trước khi cậu ta nhìn thấy cô, Tư Hạ quay đầu ngắt điện thoại tay cô nâng váy chạy dọc theo hàng rào cây để né tránh ánh mắt của Tư Hằng.

Đôi giày cao gót làm chân cô đau buốt, cô cắn chặt môi chịu đựng, cô không muốn bị tóm lấy càng không muốn yếu thế hơn anh ta.

Chân cô khập khiễng vì đôi giày cao gót, lo sợ quay đầu nhìn lại phía sau không biết có bị phát hiện không.

Đột nhiên cánh tay đang nâng váy của cô bị chụp lấy, kéo một lực mạnh làm cô hoảng sợ la lên.

“Aaa!!”

Tư Hạ nhắm chặt mắt, tay người kia đặt ở phía sau đầu cô. Hơi thở nóng hổi phả vào gương mặt xinh đẹp của cô, lúc này mi mắt mới chậm rãi mở ra nhìn người trước mặt.

Đột nhiên có chút nhẹ nhõm vì không phải Tư Hằng, người trước mặt anh ta đeo chiếc mặt nạ đen che đi nửa gương mặt chỉ để lộ mỗi mũi và môi.

Đôi mắt của cô chớp chớp mấy cái, cứ như con thỏ nhỏ ở trước mặt anh ta.

“Khách đến dự tiệc thì đừng lảng vảng quanh đây.” Giọng anh ta lạnh lùng, trầm thấp nghe rất nguy hiểm.

Cô giật mình, bối rối lên tiếng giải thích: “Tôi không cố ý đâu, tôi chỉ là muốn tránh mặt một người không biết phải thế nào mới chạy vào đây.”

Người đàn ông nhìn cô, đi chuyển mắt xuống đôi chân phía sau gót đã nhuộm chút đỏ của máu, anh ta không do dự bế cô lên. Đi đến chỗ bàn tràn đặt cô ngồi xuống ghế, Tư Hạ không hoảng hốt chẳng hiểu sao với người này bản thân lại không chút đề phòng ngược lại còn thấy dáng người này lại rất giống.

Anh ta đi vào bên trong nhà, cầm ra hộp cứu thương mang đến, cúi thấp người tháo giày cho cô.

Tư Hạ rụt chân lại, bối rối lên tiếng: “Chân tôi không sao đâu, tôi tự làm là được rồi.”

Đưa mắt nhìn cô, xong rồi gật đầu đẩy hộp cứu thương về phía cô để cô tự xử lý vết thương.

Điện thoại cô liên tục đỗ chuông, cô chẳng chút để tâm người gọi đến ngược lại người đối diện rất để ý nhìn thấy cái tên trên điện thoại khoé môi bỗng nhếch lên lạnh lẽo.

“Cô muốn quay lại bữa tiệc hay là về nhà? Tôi sắp xếp ngươi đưa cô đi.”

Cô dán lại vết thương, ngồi lại ngay ngắn đối diện với anh ta: “Về nhà, dù sao bữa tiệc này cũng không quan trọng với tôi.”

“Không quan trọng vậy đến đây làm gì?”

Tư Hạ không ngần ngại thẳng thừng đáp lại: “Biết sao được tôi ăn nhờ, ở đậu nhà người khác cũng phải trả cho người ta chút lợi ích, người ta muốn tôi đến đây tìm một bắp đùi bám vào tôi cũng không còn cách nào khác, chỉ là tôi nhìn ai cũng không thuận mắt.” Là vì cô vẫn đợi, đợi lần tiếp theo gặp lại của giữa anh và cô, anh sẽ cho cô một câu trả lời, sẽ cho cô phương thức liên lạc.

Bốn năm rồi chưa từng gặp lại, có thể là giữa cô và người đó không có duyên nhưng ngoài người đó ra Tư Hạ cô vẫn không thể rung động trước người khác.

Nghe cô nói, người đàn ông đối diện không để lộ chút biểu cảm nào chỉ thấy anh ta gật đầu.

Mấy phút sau cô thấy có người đi đến, anh ta mới lên tiếng: “Đừng nói với người khác rằng cô đến đây, lần tới chọn giày vừa chân đi, không thích xem mắt thì đừng đi xem rồi chạy trốn lung tung thế này.”

Anh ta nhìn sang người đàn ông đầu húi cua, mặt mũi trông thư sinh ánh mắt lại lạnh lùng đến đáng sợ.

“Cậu đưa tiểu thư này về nhà, tiếp theo làm gì cậu cũng tự biết rồi phải không.”

“Vâng!”

Tư Hạ không muốn tạm biệt mà không biết tên, cô bước mấy bước thì dừng lại quay đầu nhìn anh ta lên tiếng: “Anh tên là gì thế?”

“Tần Yên!”

“Tôi tên Tư Hạ, họ Tư tên Hạ.” Cô gật đầu, vui vẻ nói.

Người đàn ông bên cạnh khi nghe anh ta nói tên liền giật mình, nghe cô giới thiệu tên mình thì liền lắc đầu.

Đưa cô ra xe, người đàn ông được lệnh đưa cô về mới nghĩ thầm.

Lão đại của bọn họ vậy mà lại tùy tiện tìm một cái tên lừa con gái nhà người ta, rõ ràng Tần Yên không phải tên của anh.

Cô gái này cũng thật dễ tin người.

Chương 3 Điều Tra

Căn nhà Tư Gia sáng bừng ánh đèn ở phòng khách, không cần phải nói cũng thừa biết người nhà bác cô đã về hết rồi. Tư Hạ cúi đầu cảm ơn người đàn ông, sau đó cô chậm rãi nâng váy đi vào bên trong, đối diện với gia đình của bác cô và đối diện với Tư Hằng.

“Con rời khỏi bữa tiệc cũng không biết nói một tiếng sao? Để người khác lo lắng đi tìm khắp nơi tốn thời gian chết đi được.” Bác trai cô ngồi ở giữa tức giận lên tiếng.

Tư Hạ liếc mắt nhìn Tư Hằng, phát hiện ra cậu ta cũng đang nhìn cô bằng ánh mắt muốn nhai tươi nuốt sống cô.

Nở nụ cười nhàn nhạt, cúi nhẹ đầu lên tiếng: “Con xin lỗi, con có chút chuyện gấp nên không kịp báo với mọi người.”

“Nhân dịp cả nhà đầy đủ thế này cháu cũng muốn nói một chuyện, cháu sẽ dọn khỏi Tư Gia sẽ không nhận chu cấp. Cháu muốn tự mình ra ngoài sống, sẽ không dựa vào danh tiếng Tư Gia.” Tư Hạ cô không muốn đối diện với nguy hiểm hủy hoại cuộc đời mình, càng không muốn bị mang ra lợi dụng hết lần này đến lần khác như một món hàng.

Bác gái của cô nghe vậy thì không đồng ý: “Nuôi đến từng này chỉ nói mấy câu đã muốn bỏ nhà sao? Đúng là không ra gì mà.” Dừng lại một chút mới nói tiếp: “Muốn đi chứ gì, vậy trả hết số tiền đã tiêu của Tư Gia rồi đi, ở đây không nuôi người vô dụng.”

“Cháu thông báo không phải xin phép, nếu bác đã nói như vậy thì mọi người tính toàn bộ số tiền rồi viết giấy nợ cháu nhất định sẽ trả lại toàn bộ số tiền.” Ánh mắt của cô quyết đoán không chút do dự thốt ra, ngăn chặn mọi ý định muốn giữ người của bọn họ.

Hôn nhân thương mại? Lợi ích của bọn họ lại muốn cô làm một món hàng tùy tiện điều khiển sao, đừng hòng.

Tưởng chừng như họ chỉ doạ, nhưng đúng như tính cách của họ từ trước. Thật sự viết giấy nợ, Tư Hằng nhìn cô chằm chằm cậu ta biết nếu như để cô rời khỏi nơi này, cơ hội gặp được cô hoàn toàn không có, năng lực có hạn cậu ta cũng không thể ngăn cản mẹ mình.

Giấy nợ được Tư Hạ tự tay ký vào, cẩn thận đến mức mỗi người giữ một bản.

Vốn dĩ chỉ muốn dọn ra ngoài không ngờ lại biến thành thế này, từ này về sau cô và Tư Gia sẽ không còn bất kì liên quan gì. Cô thà làm kẻ nghèo khổ bữa đói bữa no, cũng không muốn làm một món hàng được rao bán hết cho người này đến người kia.

Kéo lấy hành lý, Tư Hạ ngẩn đầu nhìn bầu trời đen tĩnh mịch từng cơn gió lạnh thổi qua người, chớp mắt một cái cô lại biến thành kẻ vô gia cư. Những ngôi sao sáng có chút yếu ớt vẫn cứ lấp lánh, cô mỉm cười rời khỏi cửa nhà Tư Gia.

....

Ở biệt thự Minh Châu.

Không lấp lánh hoa lệ cũng không phải phô trương như biệt thự Viễn Châu. Minh Châu có chút u ám tựa như chủ nhân của nó, người ra vào nơi này rất ít, đến đều là những người thân cận.

Người đàn ông, tùy tiệc bỏ chiếc áo sơ mi đen ngoài quần, nới lỏng cổ áo tay cầm ly rượu chậm rãi nhấp một ngụm, ánh đèn vàng sẫm nhàn nhạt chiếu rọi cả phòng khách.

Không chút gấp gáp, rất bình thản đợi chờ gì đó.

Trên ngón tay cái còn đeo một chiếc nhẫn bạc đơn giản, không hoa văn chỉ là chiếc nhẫn trơn rất bình thường.

Từ bên ngoài, lại có thêm người đi vào, anh ta cúi đầu trước người đàn ông một cách cẩn trọng.

“An toàn?”

Anh ta gật đầu, chậm rãi báo cáo từng chi tiết một: “Là cháu gái Tư Gia, người đuổi theo trong bữa tiệc là Tư Hằng là em họ, không cùng huyết thống theo như những nội dung tra được từ hệ thống thì cậu ta thường xuyên phá hỏng các buổi xem mắt của cô ấy, rất giống người có tình cảm nam nữ...” Thói quen của lão đại bọn họ là khi một người vô tình bước vào lãnh địa của mình đều phải điều tra kỹ lưỡng để không xảy ra sai sót.

Khoé môi người đàn ông nhếch lên: “Vậy tôi phải cảm ơn cậu ta sao?”

“Lão đại, còn một chuyện nữa... Cách đây một tiếng sau khi tôi đưa cô ấy về biệt thự rồi cho người theo dõi thì bọn họ nói rằng cô ấy và người ở Tư Gia cãi vã nên có lẽ cô ấy bỏ nhà đi rồi.” Anh ta chỉ vừa về đến Long Tự đã nghe người của mình báo cáo nhìn thấy Tư Hạ kéo hành lý bắt xe rời khỏi Tư Gia.

Nghe xong người đàn ông tặc lưỡi một cái rồi trầm mặc, ánh mắt trở nên phức tạp, không ngờ còn có lá gan bỏ nhà đi như vậy.

Anh ta tò mò, lên tiếng hỏi: “Lão đại, anh để ý cô gái đó à?”

Người đàn ông bật cười, nhấp một ngụm rượu không gấp gáp: “Tôi chỉ là cảm thấy có chút thú vị, nên muốn xem lai lịch thế nào.”

“Vậy anh nói dối tên mình làm gì chứ, lừa con gái nhà người ta.” Anh ta bĩu môi lẩm bẩm.

Rõ ràng cố tình nói dối tên, có điên mới tin rằng chỉ muốn xem lai lịch, còn bảo anh ta điều tra cặn kẽ như vậy thì cũng không phải chuyện bình thường.

Hắn liếc nhìn thuộc hạ của mình, cũng không biện minh bất cứ chuyện gì: “Giúp cô ấy sắp xếp, lấy giá rẻ một chút.”

Dù sao hắn cũng muốn xem cô là đang giở trò gì, chạy vào lãnh địa của hắn một cách tùy tiện lại hoảng loạn như thế, khiến hắn càng tò mò hơn về những chuyện khác.

Trước đây còn tưởng vui vẻ đáng yêu không ngờ lại còn có gan lớn như vậy, đúng là kích thích người khác chết đi được.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play