Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[RhyCap] Kiếp Này Là Vợ Anh

Khoảnh Khắc Giao Thoa

Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nếu có kiếp sau, tao thề, tao sẽ không đọc tiểu thuyết máu chó đó nữa.
Đức Duy đã từng buông câu đó, đúng ba giây trước khi một viên đạn xuyên qua ngực em.
Trời đêm Sài Gòn lặng gió. Đèn đường nhòe nhoẹt qua lớp kính xe. Phong Hào ngáp dài, còn Đức Duy đang lướt nốt chương cuối của cuốn tiểu thuyết online “Cậu Ba Và Thiếp”, một bộ truyện máu chó đúng nghĩa mà hai đứa vẫn hay đem ra cười châm chọc mỗi khi thức đêm code.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ê, mày tin không? Nhân vật phản diện trong truyện sắp đâm chết thiếp của nam chính.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tao mà xuyên vô truyện, tao cho cậu Ba đó biết tay luôn.
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
Tao thấy cũng đúng mà. Cưới vợ xong nạp thiếp liền, ai không điên? Mày nghĩ mày lý trí chứ rơi vô hoàn cảnh đó, mày làm khác được chắc?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tao mà xuyên vô, tao không đóng vai nạn nhân đâu. Tao chơi tới bến.
Lời vừa dứt, ánh đèn pha lóe lên phía trước. Một bóng người lao ngang mặt đường. Tiếng phanh xe rít lên.
Mọi thứ tối đen.
Như có ai đó kéo họ ra khỏi thế giới bằng móng vuốt lạnh toát. Thời gian lật ngược, không gian vỡ vụn.
Mùi hương trầm. Vải gấm mềm mại. Một giọng con gái thì thầm, nghẹn ngào.
Y Nhiên
Y Nhiên
Mợ Ba…mợ tỉnh rồi..
Đức Duy choàng tỉnh. Cổ họng khô khốc. Đầu đau như bị ai lấy búa nện liên tục. Mắt mở ra, một căn phòng phủ màn lụa, đèn dầu lập lòe, sập gụ trải nệm đỏ sẫm, mùi trầm hương len vào từng hơi thở.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Mợ Ba..??
Cô gái trước mặt khoảng mười bảy, mười tám tuổi, khựng lại, rồi vội quỳ xuống.
Y Nhiên
Y Nhiên
Em là Y Nhiên, người hầu riêng của mợ. Mợ không nhận ra em sao?
Duy siết chặt ga trải giường. Cổ tay em mảnh hơn bình thường. Áo mặc là lụa cổ cao, tay thêu hoa văn tinh xảo. Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi… là ai?
Y Nhiên
Y Nhiên
Mợ Ba là chính thất của Cậu Ba Nguyễn Quang Anh. Là con dâu do đích thân cụ Hội đồng chọn từ năm mười sáu tuổi.
Đức Duy chết sững.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
*Mình xuyên rồi*
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
* Và trong tất cả nhân vật, ông trời cho mình nhập vào vợ cả của nam chính máu chó?*
Y Nhiên
Y Nhiên
Hôm qua, Cậu Ba vừa rước thiếp mới về, tên là Nguyệt Như. Mợ vì uất ức nên dùng dao đâm cô ấy một nhát.
Duy bưng mặt.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
*Không thể nào, mình là nhân vật phản diện trong cái truyện khùng điên đó thật rồi…*
Cạch!
Cánh cửa mở ra đánh mạnh vào vách. Gió lùa vào làm bức rèm lụa bay phần phật. Một bóng người bước vào.
Áo gấm đen. Dáng cao, vai rộng. Gương mặt quen thuộc đến rợn người.
Người đàn ông mà cả fandom gọi là Cậu Ba lạnh lùng tàn nhẫn, đang nhìn thẳng vào Đức Duy bằng ánh mắt như lưỡi dao.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cuối cùng cũng chịu tỉnh.
Giọng hắn trầm, khô như cát.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh là ai?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Vợ mà còn không nhớ chồng mình?
Quang Anh bước lại gần.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Hay cú đâm hôm qua làm mày mất luôn trí nhớ rồi?
Không cho em kịp đáp, hắn giơ tay. Một cú tát trời giáng khiến đầu Duy lệch hẳn sang một bên. Má rát như cháy.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh điên à?! Tôi l-
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Câm miệng.
Không báo trước, hắn kéo cằm em lên và hôn.
Một nụ hôn cưỡng bức. Lạnh, mạnh, và đầy giận dữ.
Duy vùng vẫy, nhưng lực tay hắn quá lớn. Mãi đến khi em đấm loạn vào ngực hắn, Quang Anh mới buông ra, ánh mắt khinh khỉnh.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Trong nhà này, mày vẫn là vợ tao. Chính thất cũng không có nghĩa là muốn làm gì thì làm.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cút ra ngoài!
Duy hét lên, nước mắt ứa ra vì tức giận lẫn tủi hờn.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tốt. Nhớ giữ cái danh phu nhân Cậu Ba Nhà Hội đồng cho sạch. //quay lưng bỏ đi//
Tiếng bước chân xa dần. Cánh cửa khép lại.
Y Nhiên
Y Nhiên
Mợ Ba, người không sao chứ? Cậu Ba từ khi nạp thiếp đã thay đổi. Người đừng chọc giận ngài ấy… //nhào đến bên giường, run rẩy//
Em ngồi lặng. Ngón tay chạm nhẹ lên môi.
Nụ hôn đó không phải mơ. Cái tát cũng không. Ánh mắt hắn là thật.
———————————
End

Bơ Vơ Chốn Xa Lạ

Puwong
Puwong
Hi mấy bà
Puwong
Puwong
Thấy truyện tui vt ổn áp không vậy?
Puwong
Puwong
Có gì sai sót thì cmt cho tui bt nghen
Puwong
Puwong
Vô truyện
——————————
Phong Hào tỉnh dậy trên mảnh đất xa lạ. Âm thanh đầu tiên mà em nghe thấy là tiếng mưa.
Không phải tiếng còi xe, không tiếng chuông điện thoại, càng không có tiếng Duy lải nhải bên tai. Chỉ có mưa, dội thẳng xuống mái ngói, lên mặt đường đá xanh cũ kỹ. Rầm rì như hàng trăm ngón tay gõ lên mặt đất.
Em mở mắt. Một tấm mái hiên gỗ cũ nát. Một mùi ngai ngái của ẩm mốc. Cơ thể lạnh toát, quần áo ướt sũng, cứng đơ. Trước mặt là một con phố lạ hoắc: nhà kiểu Pháp lẫn với nhà ngói Nam Kỳ, biển hiệu viết bằng chữ quốc ngữ xen lẫn tiếng Pháp, xe kéo chạy lạch cạch, người đội nón lá hối hả tránh mưa.
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
Mình không nằm mơ?
Hào lẩm bẩm, giọng khàn đặc vì lạnh.
Cơn đói đánh úp lấy em như một cú đấm vào bụng. Dò dẫm bên người, không có điện thoại, không ví tiền, không giấy tờ, chỉ có một tấm áo sơ mi trắng giờ đã lem bùn và cái quần tây cũ xì.
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
Mình bị vứt giữa năm nào vậy trời?
Đôi mắt em ngước lên, thấy một tờ nhật trình rơi vãi dưới chân người bán báo.
La Tribune Indochinoise – 12 Novembre, 1926.
Sài Gòn năm 1926
Hào ngẩn người, gió táp vào mặt. Em lảo đảo đứng dậy, cố lê từng bước trên lề đường lót đá. Mưa lớn đến mức trôi cả nỗi kinh hoàng vào khe áo lạnh.
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
Chết tiệt! Mình phải tìm Duy. Duy đâu rồi?
Nhưng giữa một Sài Gòn xa lạ, Duy ở đâu? Giữa hàng ngàn người ăn mặc lạ lẫm, nói chuyện bằng giọng Sài Gòn xưa đặc sệt thì chẳng khác nào một hồn ma.
Em đi mãi. Qua một dãy phố thương gia người Hoa, ngang qua một tiệm may treo tấm biển “Nhà May Thanh Bình – Chuyên Âu Phục”, rồi dừng lại ở góc đường khi chân run không nhấc nổi.
Mùi thức ăn bốc ra từ quán hủ tíu ven đường. Em ngồi thụp xuống, cố nuốt nước miếng.
Nv phụ (nữ)
Nv phụ (nữ)
Chú em ơi! Không ăn thì đừng chắn lối người ta buôn bán!
Hào khép nép lùi lại, cảm thấy mắt mờ đi. Tay run, đầu óc quay cuồng.
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
Duy, mày đang ở đâu vậy trời..?
Em khàn giọng, rồi ngã xuống mặt đường đá lạnh ngắt.
Mọi thứ tối sầm.
Khi Hào tỉnh lại, trần nhà đã đổi thành gỗ bóng loáng, mùi tinh dầu thoang thoảng.
Một chiếc khăn ấm đắp trên trán. Ánh sáng từ đèn dầu hắt lên những tủ sách gỗ nâu, bức tranh sơn dầu vẽ phong cảnh Nam Bộ, chiếc quạt trần cũ kẽo kẹt quay.
?
?
Cậu tỉnh rồi.
Một giọng nam vang lên bên cạnh.
Hào quay đầu. Một thanh niên mặc áo sơ mi kaki kiểu Tây, tóc vuốt pomade gọn gàng, đang ngồi pha trà. Đôi mắt anh ta ánh lên sự điềm tĩnh, nét mặt tuấn tú mà phảng phất chút lạnh lùng.
?
?
Tôi thấy cậu ngất giữa phố Nguyễn Huệ, giữa trời mưa lớn. Quần áo ướt sũng, tay lạnh như băng. Không đem theo gì. Cậu là người ở đâu?
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
Tôi…
Hào ngập ngừng. Rồi dừng lại. Không thể nào nói mình đến từ năm 2030 được. Ai tin?
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
Tôi bị cướp. Mất hết mọi thứ.
Thanh niên kia gật nhẹ. Không hỏi thêm, chỉ đưa chén trà sang.
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Tên tôi là Thái Sơn. Nhà này là của tôi. Cứ yên tâm nghỉ ngơi. Khi nào khỏe, tôi sẽ tính đường giúp cậu.
Em nhìn người thanh niên ấy, lòng khẽ dịu lại sau bao cơn sóng gió. Lần đầu tiên kể từ lúc xuyên không, em thấy mình không hoàn toàn cô độc.
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
Cảm ơn anh, Thái Sơn.
——————————
End
Puwong
Puwong
Có sai sót gì thì nói nha mấy bn

Phận Con Dâu Nhà Hội Đồng

Chiều, gió từ vườn sau lùa vào làm rèm cửa phập phồng.
Mợ Ba Đức Duy, hay đúng hơn là Hoàng Đức Duy 2030 nhập vai mợ Ba, ngồi thẫn thờ bên bàn trang điểm. Trong gương, là một người con trai thanh tú, gò má cao, môi mỏng, ánh mắt vẫn còn vệt sưng do cú tát buổi sáng.
Em nhìn gương mặt đó hồi lâu, rồi thở dài.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tại sao mình lại xuyên vào đây? Phải là nhân vật chính hay chí ít là phản diện cool ngầu gì đó chứ? Tại sao lại là mợ cả bị chồng bỏ rơi?
Từ xa, tiếng ve sầu râm ran, tiếng người làm lục đục dọn bữa vang vọng khắp nhà lớn.
Cốc! Cốc!
Cánh cửa phòng mở hé. Y Nhiên ló đầu vào
Y Nhiên
Y Nhiên
Mợ ơi, bà lớn cho mời xuống dùng cơm. Ông bà và Cậu Ba đều đã có mặt ạ.
Duy nhắm mắt lại.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Biết rồi!
Mười phút sau, em bước xuống phòng ăn lớn, váy lụa đen nhã nhặn, bước đi không quá gượng gạo.
Căn phòng ăn rộng lớn mang hơi thở kiến trúc Pháp cổ, tường trắng, trần cao, bàn ăn dài trải khăn ren. Đèn chùm thủy tinh rọi xuống khuôn mặt của từng người ngồi quanh bàn.
Bà Hội đồng Nguyễn ngồi đầu bàn – gương mặt sắc sảo dù đã có tuổi, đôi mắt khắt khe sau chiếc trâm cài tóc vàng ròng. Bên cạnh là ông Hội đồng, mặt chữ điền, trầm lặng, thường ít khi can thiệp vào chuyện đàn bà trong nhà.
Quang Anh ngồi im lặng bên phải bà. Hắn lật tờ báo, không ngẩng đầu.
Duy cúi đầu chào rồi ngồi xuống ghế bên cạnh hắn.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Con chào cha, chào má.
Không ai đáp lại.
Tiếng đũa gõ vào mâm sứ. Mâm cơm thịnh soạn: cá kho tộ, canh khổ qua, gỏi gà, rau xào,… mùi thơm lan cả phòng. Nhưng không ai động đũa.
Bà Hội Đồng Nguyễn
Bà Hội Đồng Nguyễn
Tôi chưa bao giờ nghĩ có ngày cái nhà này phải nhận một đứa không ra gái, chẳng phải trai, về làm mợ Ba chính thất.
Bà Hội đồng buông lời, lạnh như đá tảng.
Duy siết tay dưới bàn, vẫn im lặng.
Bà Hội Đồng Nguyễn
Bà Hội Đồng Nguyễn
Tôi nghe nói hôm qua nó đâm con bé Như, thiếp mới của Quang Anh? Người gì mà hành xử như thằng điên!
Ông Hội đồng ho khẽ, có vẻ khó chịu, nhưng vẫn không xen vào.
Bà Hội Đồng Nguyễn
Bà Hội Đồng Nguyễn
Cái mặt nó như tượng gỗ. Không biết dạy dỗ thì giao cho tôi. Ở nhà này, lễ nghĩa trên hết. Nó tưởng cưới được Cậu Ba rồi muốn làm gì thì làm?
Duy vẫn không nói. Mắt em lướt sang Quang Anh, người ngồi kế bên.
Hắn vẫn im lặng, ăn cơm như không có chuyện gì xảy ra, không nhìn em lấy một lần.
Bị xúc phạm, bị so sánh, bị hạ nhục công khai. Mà người gọi là chồng lại ngồi thờ ơ như thể em là người vô hình.
Bà Hội Đồng Nguyễn
Bà Hội Đồng Nguyễn
Con gái nhà lành người ta biết cư xử, biết làm dâu, biết nín nhịn. Còn mợ Ba chưa đầy hai tháng cưới về, người hầu người hạ đều sợ. Mặt thì lúc nào cũng lạnh, suốt ngày ngồi lì trong phòng, chỉ chờ dịp phát khùng!
Duy buông đũa.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nếu má không muốn con ăn cùng, con có thể đứng dậy.
Bà Hội Đồng Nguyễn
Bà Hội Đồng Nguyễn
Còn biết nói vậy? Tốt. Đứng dậy đi. Nhà này thiếu gì dâu hiền dâu thảo.
Bà Hội đồng hất hàm.
Bà Hội Đồng Nguyễn
Bà Hội Đồng Nguyễn
Cái con Ngọc Như kia tuy là thiếp nhưng biết điều. Khéo ăn khéo nói. Không như ai đó, chỉ biết làm loạn.
Duy siết chặt đùi. Nỗi nhục nuốt không trôi, miếng cơm như nghẹn trong cổ.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nếu bà đã thích cô ta như vậy, hay cho cô ta làm chính thất luôn đi.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi cũng không thiết danh nghĩa này nữa.
Quang Anh ngước lên một thoáng, nhưng lại cúi xuống, không nói gì.
Không bênh, không can.
Duy bật cười.
Một nụ cười lạnh tanh giữa mâm cơm rực lửa cay độc.
Đêm, trời mưa rả rích. Tiếng ếch nhái ngoài vườn kêu từng hồi buốt óc.
Trong căn phòng lớn, Duy đứng trước gương, cởi bỏ bộ áo lụa đen mỏng như giấy, để lộ vết tát in hằn trên má, cùng dấu đỏ nơi môi mà Quang Anh để lại từ sáng.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Giỏi thật…
Em lẩm bẩm, ánh mắt dán vào gương
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cả nhà này đều ghét mình. Cả chồng lẫn mẹ chồng. Mình xuyên vào cái vai gì thế này?
Em ngồi phịch xuống ghế, tay chống đầu.
Bộ truyện “Cậu Ba và Thiếp”, em nhớ rất rõ. Một tiểu thuyết online ngôn tình máu chó, nổi tiếng vì quá drama: nam chính lạnh lùng – cậu Ba Nguyễn Quang Anh, thiếp nhỏ đáng thương – Ngọc Như, và mợ cả phản diện độc ác, hay đánh ghen, làm loạn, cuối cùng bị đuổi khỏi nhà, chết không ai thương.
Và giờ đây Đức Duy chính là mợ cả ấy.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Trời ơi, mình là boss phản diện. Là vai mà ai đọc cũng muốn tác giả cho chết sớm.
Tiếng gõ cửa cộc cộc vang lên.
Y Nhiên
Y Nhiên
Mợ Ba, em mang nước nóng đến.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cứ để đó.
Cánh cửa đóng lại. Duy đứng dậy, bước đến cửa sổ.
Ngoài kia, sân nhà lát đá sáng loáng trong mưa. Xa xa là gian nhà thiếp mới, chỗ của Ngọc Như. Ánh đèn dầu le lói, bóng người qua lại chăm sóc.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Họ thương cô ta như vàng ngọc. Còn mình, mình là gì?
Bàn tay Duy siết chặt.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Không. Mình không chấp nhận điều này.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nếu ông trời bắt mình xuyên vào cái vai khốn nạn này thì cũng được. Nhưng mình sẽ không để họ muốn giày xéo thì giày xéo. Không để người ta muốn tát thì tát. Không để cái nhà này định nghĩa giá trị của mình.
Em quay lại, ánh mắt sáng lên trong gương, không còn ướt át.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Muốn sống sót, phải giỏi hơn vai gốc. Muốn thoát khỏi kết cục bi thảm, phải bẻ lái cốt truyện.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tao không phải là Hoàng Đức Duy phản diện máu chó trong truyện của tụi bây. Tao là Hoàng Đức Duy đến từ năm 2030, biết luật, biết tâm lý, biết cách biến độc giả từ ghét thành thương.
Một tia sấm lóe ngoài trời, rọi vào gương. Trong khoảnh khắc đó, Duy thấy chính mình cười, lạnh lẽo, bình thản, và cực kỳ tỉnh táo.
————————————
End

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play