Dưới Ánh Đèn Học Đường
1. Khởi đầu của sóng gió
Phan Dương Nhi bước vào sân trường, ánh nắng chiều chiếu qua tán cây xanh mướt tạo nên những vệt sáng lung linh trên mặt đất. Không khí yên bình đến lạ, nhưng trong lòng cô lại có chút bồn chồn khó gọi tên.
“Lại một năm học mới,” cô nghĩ thầm. Trước mắt là lớp 11A1 – nơi chứa đựng những câu chuyện chưa kể, những con người sẽ cùng cô viết nên thanh xuân của mình.
Bỗng nhiên, một tiếng cười vang từ phía sân bóng làm cô giật mình. Lục Trạch Dương – chàng trai đẹp trai, nổi tiếng với vẻ ngoài mất dạy nhưng bên trong lại có trái tim dịu dàng – đang đứng giữa đám bạn, ánh mắt lấp lánh tinh nghịch.
Hai bọn họ mắt họ đối nhau.
Phan Dương Nhi
Thật xui xẻo, mới vào lớp lại gặp trúng người mình ghét mới kinh khủng.
Lâm Yến
Ơ kìa, gặp crush nhìn lại phải vui chứ?
Phan Dương Nhi
Muốn ăn cái cùi chỏ vô họng không?
Lâm Yến
Nhưng mà tao thấy nó cũng đẹp trai mà? Chỉ là hơi thái độ một xí thôi.
Phan Dương Nhi
Thái độ nó còn hơn cả con tinh tinh ấy.
*08:01 AM - trong lớp học, tiếng ồn nhỏ dần khi giáo viên chủ nhiệm bước vào*
GVCN
Cả lớp trật tự nhé, năm nay lớp mình vẫn là lớp chọn, nên mong mấy bạn vẫn giữ phong độ.
Lục Trạch Dương
*thì thầm qua bàn kế bên* Ê, nhớ giữ phong độ nghe chưa, học bá.
Phan Dương Nhi
Cái gì vậy cha? Nghe mà cảm động rớt hạng vội.
GVCN
Hai bạn góc kia, có vẻ hào hứng ngày đầu nhỉ?
GVCN
Lục Trạch Dương, Phan Dương Nhi — hai bạn đổi chỗ với nhau nhé. Ngồi cạnh nhau cho dễ “thảo luận”.
Phan Dương Nhi
Cái gì vậy trời?? *nói nhỏ*
Phan Dương Nhi
Cười cái buồi.
Lục Trạch Dương
*vác cặp đi tới chỗ ngồi*
2. Bắt đầu có sóng ngầm?
Dương Nhi vừa mới ngồi xuống ghế thì điện thoại rung. Một tin nhắn được gửi từ tài khoản lạ.
Bí ẩn
Ngồi cạnh nhau vậy vui không? Coi bộ học giỏi chưa đủ, còn thích lấy lòng trai nữa ha?
Vừa định trả lời thì thấy ảnh đính kèm bên dưới — là một tấm hình chụp lén cô và Trạch Dương đang cười với nhau ở thư viện hôm qua. Mà đúng hơn là… Trạch Dương cười, còn cô thì đang ngó sang, không biết bị chụp lúc nào.
Phan Dương Nhi
*lẩm bẩm* Quần què gì vậy??
“Cạch.” Trạch Dương vừa ngồi xuống cạnh bên.
Lục Trạch Dương
Làm gì mà mặt đơ ra thế?
Phan Dương Nhi
Ờm... Không gì
Cô cất điện thoại vô ngăn bàn, nhưng tâm trạng không yên. Lát sau, khi vào tiết, cô nghe lén sau lưng mấy bạn nữ bàn tán...
"Ngồi gần nhau vậy chắc là có ý gì rồi. "
“Thấy cũng đâu có thanh cao như vẻ ngoài…”
“Biết đâu được, giả bộ lạnh lùng thôi…”
[Chiều hôm đó - ở sân trường]
Dương Nhi gặp Tống Diệp đang đứng dựa gốc cây, cầm điện thoại. Khi đi ngang qua, Tống Diệp cười nửa miệng, giọng ngọt mà lạ.
Tống Diệp
Dương Nhi hả? Trông lúc nào cũng sạch sẽ, giỏi giang ghê nè.
Tống Diệp
Không có gì đâu. Chỉ là… người giỏi thì phải giữ hình tượng cho tốt. Nhất là khi đang được người ta chú ý như Lục Trạch Dương. Đúng không?
Phan Dương Nhi
Không cần mày dạy sống.
Tống Diệp
Ừ... Giữ vị trí cho lâu nhé.
[Sân trường – chiều tan học]
Học sinh ùa ra cổng, sân trường ồn ào tiếng cười đùa. Phan Dương Nhi đi nhanh, gương mặt bình thản nhưng tay siết chặt quai cặp, đầu vẫn ong ong vì những lời xì xào trong lớp.
Skibidi dom dom yet yet
Mọi người thấy ổn không=)
Skibidi dom dom yet yet
mình không🥰
3. Tin đồn nổ tung.
Học sinh A: “Tụi nó ngồi gần nhau nhìn hợp phết nha.”
Học sinh B: “Hợp cái gì, chắc con nhỏ bày trò để tiếp cận á.”
Cô nghiến răng. Không phải lần đầu bị hiểu lầm, nhưng lần này có cái gì đó... khó chịu hơn bình thường.
Đúng lúc ấy — một giọng trầm quen thuộc vang lên từ phía sau.
Lục Trạch Dương
Ê, đứng lại coi.
Phan Dương Nhi
*quay đầu lại* sủa lẹ.
Lục Trạch Dương
Bộ không thấy người ta xì xầm gì về chúng ta hả?
Phan Dương Nhi
Thấy. Mà tao đâu rảnh tới mức mà xin từng đứa ngậm họng lại?
Lục Trạch Dương
Vấn đề là.. Mày im thì tao cũng bị kéo theo.
Phan Dương Nhi
Tao im thì liên quan gì? Ai mượn mày nổi tiếng chi?
Lục Trạch Dương
Bộ mày gài tao hả??
Lục Trạch Dương
*khoanh tay* Thì ai biết? Mấy câu “ghét nhau hay thành đôi” nghe riết mệt.
Phan Dương Nhi
hzứyyhsbsaisjwususgsb, im lặng đi.
Lục Trạch Dương
*bật cười* Ờ, mà công nhận... tụi mình đúng kiểu học bá, ngồi cạnh nhau, đứa nào mà không ship?
Phan Dương Nhi
Tao không phải hàng để người ta ship. Mà mày cũng chẳng phải gu tao.
Lục Trạch Dương
Ờ, tao cũng vậy.
[Từ xa – Tống Diệp đứng nấp sau xe đưa đón, tay bấm điện thoại]
Tin nhắn (gửi đi):
“Gần gũi ngoài cổng trường luôn rồi đó. Đáng tin chưa?”
Dương Nhi vừa bước vào cổng, chưa kịp thở ra thì hàng loạt ánh nhìn đã lia về phía cô như kiểu cô là "idol vướng scandal tình ái".
Một nhỏ bạn cùng lớp lướt ngang, huých vai nhỏ bên cạnh, thì thầm đủ to để Dương Nhi nghe rõ
Học sinh khác.
“Ủa bồ thiệt không vậy? Nhìn ngoan vậy mà cũng biết ‘cọc tìm trâu’ ta.”
[Trong lớp - Lúc chưa vào tiết]
Vương Hân Linh
Vương Hân Linh *ngồi cạnh, nhỏ giọng* Này, không lẽ mày định im luôn à?
Phan Dương Nhi
Chứ biết sao bây giờ? Đính chính xong tụi nó bảo "giả nai", không nói thì bảo "có tật giật mình". Mệt.
Vương Hân Linh
Tao thấy có người cố tình đó. Ảnh hôm qua ai chụp đẹp dữ vậy? Góc nghiêng hai người nhìn như poster phim. ^^
Phan Dương Nhi
Chắc phim “oan gia ngồi cạnh”.
Vương Hân Linh
Thôi tao đi đây.
Lục Trạch Dương bước vào, vừa ngáp vừa đút tay túi áo. Nhưng khác mọi khi — lần này, ánh mắt trong lớp... kéo theo hắn từng bước.
Hắn dừng lại khi đi ngang qua bàn Dương Nhi.
Lục Trạch Dương
*vào chỗ ngồi*
[Cuối tiết 1 – điện thoại Dương Nhi rung]
Một tin nhắn nặc danh hiện lên.
“Không phải ai cũng chịu nổi ánh mắt thiên hạ đâu, tiểu thư à. Liệu mà giữ hình tượng.”
Cô bặm môi, tay run nhẹ. Tin nhắn đến từ một tài khoản lạ, không ảnh đại diện, không tên, chỉ một dãy số vô nghĩa. Không có gì chứng minh… nhưng cảm giác quen quen.
Phan Dương Nhi
Nhỏ này sao nhắn mình quài vậy trời? *nhấn chặn*
Tống Diệp
Sắp vui rồi đây.
[Ở hành lang tầng 2 – Tống Diệp khoanh tay dựa tường, mắt dán vào màn hình điện thoại, cười khẽ]
Download MangaToon APP on App Store and Google Play