Mộng Hoa Lệ Ảnh
Hoa rơi lạc cảnh
Lâm Diệp Khả - bác sĩ ngoại khoa 28 tuổi sống độc lập , lý trí nhưng quá khứ từng bị tổn thương tình cảm nên không tin vào định mệnh
Mưa tạt vào cửa kính xe như từng nhát roi quất vào tâm trí rồi bời của Lâm Diệp Khả
Lâm Diệp Kha
*Siết chặt tay lái , mắt mờ đi vì sự mệt mỏi*
Lâm Diệp Kha
Một ca phẫu thuật quan trọng ... *Lẩm bẩm , cố giữ suy nghĩ tỉnh táo*
Đó là thói quen trong suốt 10 năm của cô . Dù mệt mỏi nhưng luôn phải chạy đua với tử thần , không cho phép bản thân thua cuộc
Đột nhiên một tia sáng loé lên từ xe tải ngược chiều . Quá gần , quá nhanh !!
Lâm Diệp Kha
*Mí mắt nặng nề khép lại* Ah ...
Lâm Diệp Khanh
Lạnh ... Lạnh quá ... *Rùng mình*
Thay vì tiếng còi xe và tiếng người gấp gáp , giờ đây chỉ có tiếng gió rít qua tai , tiếng tuyết rơi vỡ vụn dưới cơ thể bị vùi một nửa trong băng trắng
Lâm Diệp Khanh
*Run rẩy , cố gắng mở mi mắt nặng trĩu*
Trước mắt cô là một bầu trời u ám và ... Tuyết !?
Lâm Diệp Khanh
Tôi còn sống sao ...
Lâm Diệp Khanh
*Lặng lẽ nhìn xuống bàn tay ửng đỏ vì lạnh , thon thả gầy yếu xa lạ và bộ xiêm y cổ phục nhuốm máu khô , đôi giày gấm rách nát*
Lâm Diệp Khanh
*Nhìn sang bên cạnh thấy một tấm thẻ ngọc khắc hai chứ "Lâm Diệp"*
Lâm Diệp Khanh
Nét chữ này là nét thời nhà Hán ...
Lâm Diệp Khanh
*Giật mình , nhíu mày khi cơn đau nhói truyền đến từ ngực - vết roi chưa khép miệng* Ah ...
Lâm Diệp Khanh
*Loạng choạng đứng dậy*
Từ xa tiếng vó ngựa truyền đến
Lâm Diệp Khanh
*Mơ màng nhìn về phía trước*
Một tốp binh sĩ trong áo giáp bạc phi đến , dẫn đầu là một người đàn ông cưỡi ngựa đen tuyền
???
*Cưỡi ngựa tiến đến gần cô , nhìn cô với ánh nhìn sắc như dao , lạnh lùng lên tiếng* Sống sót à !? Tiểu thư Lâm , ngươi thật dai dẳng
Lâm Diệp Khanh
Khoan đã ... *Mắt tối sầm lại , ngã xuống nền tuyết*
Lâm Diệp Khanh
*Mơ màng nghe thấy tiếng nói trước khi ngất đi*
???
Đưa về doanh trại , nếu nàng ta chết đừng mong giữ cái đầu
Trong cơn mê man , một đoạn kí ức không thuộc về cô tràn về
Hán Vũ Đế ( Hoàng đế thời Hán )
Xử tử hắn *Lạnh lùng nhìn từ trên cao*
Lâm Diệp Khanh
*Khóc nức nở , cố gắng lao đến nhưng bị binh lính giữ lại* Đừng mà ... !! Cha ơi !!
???
*Mỉm cười nhẹ với cô trước khi bị đao phủ chém đầu*
Máu của người bắn tung khắp toà xử trảm
Lâm Diệp Khanh
*Hét lên đau đớn* KHÔNG !! *Nức nở* Cha con tôi vô tội mà ... Cha tôi không hề tạo phản ...
Cơ thể mong manh của nàng run rẩy dữ dội như cành hoa lê trắng trước gió . Yếu đuối mỏng manh
Hán Vũ Đế ( Hoàng đế thời Hán )
Tước đoạt chức vị thiên kim tướng phủ , áp giải nàng ta ra biên cương
Lâm Diệp Khanh
*Khóc nức nở , bị binh lính kéo mạnh đi*
Đoạn kí ức kết thúc nhưng vì sao cô - một bác sĩ hiện đại lại rơi vào thân xác của nàng
Cô không biết và cũng không có thời gian để nghĩ đến . Bởi vì khoảnh khắc cô mở mắt ra lần nữa số phận của cô , tình yêu của cô - sẽ bắt đầu một hành trình không có lối thoát
Gặp gỡ trong tuyết máu
Doanh trại Bắc Cảnh , tháng chạp tuyết phủ dày cả cánh rừng phía tây , nơi gió lạnh cắt da thịt như lưỡi dao vô hình
Lâm Diệp Khanh
*Mệt mỏi mở mắt ra*
Cô tỉnh dậy trong một căn lều gỗ ẩm lạnh , bên cạnh là chiếc chăn cũ kĩ và một bát thuốc đen kịt
Lâm Diệp Khanh
*Nheo mắt lại vì mùi hăng của bát thuốc , khẽ kho khan vì cảm giác buồn nôn dâng lên trong cổ họng*
Lâm Diệp Khanh
*Run rẩy nhẹ vì cơn đau khắp cơ thể*
Lâm Diệp Khanh
*Nhìn xuống cánh tay được quấn băng sơ sài , vết thương trên ngực được may bằng chỉ tơ thô ráp nhưng cầm được máu* Dù sơ sài nhưng người làm cũng có chút hiểu biết ...
Tấm màn được vén lên , bước vào là một người đàn ông cao lớn khoác giáp da màu đen , gương mặt cương nghị với đường nét khắc như đá . Mái tóc dài cột cao , lộ rõ đôi mắt đen sâu hun hút
Lâm Diệp Khanh
" Lưu Triệt "
Cái tên ấy xuất hiện trong đầu cô dù cô chưa từng gặp anh nhưng trí nhớ của Lâm Diệp Khanh - thân thể mà cô đang mượn - như mảnh gương vỡ phản chiếu rõ từng mảnh đời , từng gặp hắn từ xa
Lưu Triệt - Chiến thần Bắc Cảnh - hoàng tử thứ chín của Hán Vũ Đế , từ nhỏ bị đưa ra trấn thủ biên cương . Lạnh lùng , kiêu ngạo
Anh cứu cô không phải vì lòng tốt mà vì tò mò với ánh mắt " không giống kẻ phản tặc "
Hán Lưu Triệt
*Cất giọng trầm thấp* Ngươi tỉnh rồi
Giọng nói ấy lạnh nhạt như không có chút hứng thù nào với sự sống còn của cô
Lâm Diệp Khanh
*Cố gắng ngồi dậy , khàn giọng* Cảm ơn ... Vì đã cứu mạng
Hán Lưu Triệt
Ta không muốn cứu ngươi . Chỉ không muốn ngươi chết quá sớm . Người từ kinh thành đưa tới , dù là kẻ tội đồ , cũng phải sống đến khi ta tra rõ sự thật
Lâm Diệp Khanh
*Lặng lẽ quan sát anh , bản năng sống còn âm thầm trỗi dậy*
Lưu Triệt toả ra khí chất quân nhân lặng lẽ kiêu hãnh nhưng đôi mắt hắn nhuốm vẻ mệt mỏi như đã quá quen với sự phản bội và cô độc
Lâm Diệp Khanh
Nếu ngươi muốn tra ta *Cất giọng bình thản* Ít nhất cũng nên cho ta được sống thêm vài ngày để chứng minh rằng ta vô tội
Hán Lưu Triệt
*Nhíu mày* " Cô ta không van xin , khóc lóc hay giả vờ ngất xỉu ngược lại còn tỏ ra bình thản điềm đạm . Thật sự khác biệt " * Hắng giọng* Ngươi không giống Lâm Diệp Khanh ta từng nghe
Lâm Diệp Khanh
Vì ta không phải là- *Khựng lại*
Hán Lưu Triệt
*Hừ lạnh* Dù thế nào nếu muốn sống thì ngươi nên biết im lặng và không gây rắc rối
Hán Lưu Triệt
*Quay người bước ra ngoài*
Gió lạnh lại ùa vào mang theo mùi thuốc , máu và ... một lĩnh cảm không rõ hình dạng
Lâm Diệp Khanh
Cuộc đời mới này sẽ không dễ dàng *Lẩm bẩm*
Và người đàn ông tên Lưu Triệt ấy là chìa khoá cho tất cả những gì đang chờ đợi cô
Hoa tuyết nở trong tim sắt
Ngày thứ ba tại doanh trại Bắc Cảnh , trời đổ tuyết dày , gió gào không ngớt
Doanh trại rúng động , náo loạn do một căn bệnh lạ đang âm thầm lan ra từ khu doanh binh thứ hai - nơi binh lính trở về từ tiền tuyến
Ba người đã chết trong hai ngày , tất cả đều sốt cao mê sảng , mũi chảy máu , da nổi đốm đỏ lạ thường
Thầy thuốc trong doanh trại gọi đó là " ô dịch mùa đông "
Nhân vật qua đường
Thầy thuốc : Cách duy nhất mà chúng ta có thể làm là cách ly và ... đốt sạch khu vực bị nhiễm
Hán Lưu Triệt
Không ! Nếu đốt thì cả đội quân sẽ tan rã *Trầm tư*
Giọng nói trầm thấp của anh vang lên trong lều nghị sự
Hán Lưu Triệt
*Cau mày , siết chặt chuôi kiếm*
Bên ngoài binh lính hoảng loạn , vài kẻ trốn trại , vài người muốn ném những bệnh nhân ra ngoài để " diệt trừ tai hoạ "
Trong khi mọi người đang cãi vã
Lâm Diệp Khanh
*Lặng lẽ tiến đến khu cách ly*
Lâm Diệp Khanh
*Cầm một túi thuốc nhỏ lấy được từ phòng y , kéo khẩu trang tự chế che nửa mặt*
Lâm Diệp Khanh
*Bước vào khu cách ly*
Khu cách ly có mùi hôi nồng nặc và tiếng rên rỉ không ngừng
Nhân vật qua đường
Lính gác : Ngươi điên rồi sao !?
Lâm Diệp Khanh
Ta là y quan
Nhân vật qua đường
Lính gác : Ngươi là tù nhân
Lâm Diệp Khanh
Không ai trong các người có thể cứu người . Ta thì có *Dứt khoát đi vào bên trong lều cách ly*
Lâm Diệp Khanh
" Suốt hai ngày đêm , ta ở lại trong lều cách ly "
Lâm Diệp Khanh
" Tự mình sắc thuốc , pha nước muối , lau người, dùng than giữ ấm "
Lâm Diệp Khanh
" Ta đã tận dụng mọi thứ có thể - kể cả thứ cồn sát trùng thô sơ ta điều chế từ rượu và thảo dược "
Lâm Diệp Khanh
" Ba binh sĩ bị bệnh được ta chăm sóc đã mở mắt , hạ sốt , mũi ngừng chảy máu , các đốm đỏ lặn đi như chưa từng có "
Lâm Diệp Khanh
" Ba người họ tưởng chừng đã chết đã được ta cứu sống "
Lâm Diệp Khanh
" Ta thấy rất vui vì đã cứu giúp cho những người bị bệnh khoẻ lại "
Ai nấy đều kinh ngạc trước kiến thức và tài năng y học của nàng
Lâm Diệp Khanh
*Mệt mỏi , gục đầu bên bát thuốc đang nấu dở*
Hán Lưu Triệt
*Dựa vào cạnh cửa của lều , ánh mắt lạnh băng nhưng khi nhìn cô thì có một gợn sóng nhẹ* Ngươi không sợ chết ?
Lâm Diệp Khanh
Tôi từng đối mặt với cái chết mỗi ngày *Mỉm cười yếu ớt*
Lâm Diệp Khanh
Và cũng từng thấy nhiều người chết vì không ai chịu cứu họ ...
Hắn im lặng hồi lâu , rồi bất ngờ quay người bỏ đi , để lại một câu duy nhất
Hán Lưu Triệt
Từ nay ngươi là y quan tạm thời của Bắc Cảnh
Đêm hôm đó , cả doanh trại yên ắng . Gió vẫn gào thét nhưng đâu đó trong lòng , Lâm Diệp Kha , cô biết - có một cánh cửa vừa khẽ mở . Và phía sau nó là một trái tim mà có lẽ cả đời chưa ai chạm tới được
Download MangaToon APP on App Store and Google Play