[TF Gia Tộc F4] [ABO] Ba Người, Một Gối
Chương 1: Mùi pheromone đầu tiên
Âm thanh lốp xe cán qua mặt sân lát đá vọng vào qua ô cửa sổ mở hé. Cánh cổng sắt lớn khép lại sau lưng cậu học sinh vừa đặt chân đến. Đồng phục còn mới nguyên, vali lăn trên nền xi măng, và đôi mắt nâu trầm lạnh lùng quét qua khung cảnh quen mà lạ.
Dương Bác Văn. Mười bảy tuổi. Alpha. Vừa chuyển trường.
Trường nam sinh nội trú cấp ba Chấn Hoa — nơi chỉ tuyển chọn những cá thể vượt trội, đặc biệt là trong hệ thống phân loại ABO. Học lực tốt. Gen mạnh. Khả năng khống chế pheromone nằm trong top. Nhưng đằng sau danh tiếng ấy, là những hành lang ẩm mốc mùi dục vọng và quyền lực…
Cậu gõ cửa phòng A-117 — nơi được sắp xếp là ký túc xá mới. Không có ai trả lời.
Dương Bác Văn
“Chắc chưa về.”
Bác Văn nhún vai, vặn tay nắm bước vào.
“Ư… Ưmm… chậm… chậm thôi…!”
Giọng rên khẽ, đầy kiềm nén vang lên từ bên trong.
“Cậu bảo không được hét mà… Lỡ có người tới thì sao?”
“Ngậm miệng lại. Hay muốn tôi đổi tư thế?”
Căn phòng thoáng mùi hương ngọt ngào lẫn chút nồng nàn — pheromone của một Omega đang bùng phát. Dương Bác Văn khựng lại. Giữa ánh sáng mờ vàng, sau tấm rèm giường cuối cùng bên trái, hai thân thể nam sinh đan quấn lấy nhau.
Tiếng rên rỉ mơ hồ lại vang lên. Mềm, cao vút. Như nức nở.
“A… A… đừng, trong… sâu quá…!”
“Giữ chặt lấy thành giường. Đừng cong người như thế, tôi không nhịn được đâu…”
Pheromone Alpha tràn ra như làn khói đậm, kìm hãm. Pheromone Omega mỏng nhẹ, ngọt như mật. Không khí như đặc lại.
Bác Văn siết chặt quai vali, im lặng bước về phía giường mình — chiếc còn trống bên cửa sổ. Không phải cậu chưa từng thấy cảnh này, nhưng việc chứng kiến trực tiếp, khi vừa đặt chân tới trường mới… là một kiểu chào đón quá đỗi “thân mật”.
Tấm rèm bị kéo mạnh. Một gương mặt ửng đỏ, tóc ướt mồ hôi, và ánh mắt trừng lên xấu hổ:
Người rên nãy giờ là một Omega, thân thể trắng nhợt run rẩy giữa lớp ra giường nhăn nhúm. Môi cậu ta vẫn còn hé mở như chưa thoát ra khỏi dư âm khoái cảm.
Người còn lại — Alpha, người rõ ràng đang “cầm trịch”, siết chặt eo bạn tình và quay đầu lại. Đôi mắt xám lạnh chạm vào mắt Bác Văn.
Dương Bác Văn
“Dương Bác Văn. Chuyển từ trường Hòa Vũ. Phòng này ghi tên tôi.”
“Thế thì ngồi yên đợi tụi tôi xong.”
Dương Bác Văn
“…Miễn là đừng làm ướt nệm tôi là được.”
Một câu đáp lại khô khốc, nhưng lại khiến cả hai người kia khựng vài giây.
“Không phải cậu bảo nhịn? Giờ thì chịu đi…”
Âm thanh da thịt va chạm. Âm thanh ẩm ướt nhè nhẹ. Hòa với tiếng rên mềm ngọt. Pheromone như dâng tràn khắp gian phòng chật.
Dương Bác Văn ngồi xuống giường, rút tai nghe ra, nhưng không bật nhạc. Chỉ yên lặng nhìn ánh đèn vàng nhạt. Và lắng nghe.
Chào mừng đến Chấn Hoa — nơi Alpha thống trị, Omega bị săn đuổi, Beta bị bỏ qua. Nhưng nơi mà tất cả đều nằm trên giường của nhau vào lúc nào đó.
Sau trận mây mưa kéo dài hơn mười phút, mùi pheromone loãng dần. Người Omega rúc vào chăn, gò má đỏ bừng, không dám nhìn Bác Văn. Alpha kia cười khẽ, rút khăn giấy lau tay, quay lại hỏi:
Tả Kỳ Hàm
“Tôi là Tả Kỳ Hàm. Alpha, lớp 11. Còn bạn giường tôi là Trần Dịch Hằng. Omega, cũng lớp 11. Tụi tôi không yêu nhau đâu, chỉ là giúp nhau giải tỏa.”
Tả Kỳ Hàm
“Cậu không tò mò à? Mặt cậu lạnh như băng ấy.”
Dương Bác Văn
“Tôi chỉ ngại ngồi vào giường mà có nước loang sang.”
Một bầu không khí khó xử, rồi tất cả cùng bật cười.
Tối hôm đó, khi đèn phòng tắt, tiếng thở của ba người dần trùng khớp.
Trần Dịch Hằng gọi khe khẽ.
Trần Dịch Hằng
“Cậu có pheromone mùi gì?”
Dương Bác Văn
“Gỗ tuyết tùng. Lạnh. Hơi đắng.”
Trần Dịch Hằng
“Còn tôi… là hoa trắng… Dễ bị kích thích…”
Dương Bác Văn
“…Tôi biết.”
Dương Bác Văn
“Cậu vẫn còn mùi đó trên gối tôi.”
Trần Dịch Hằng
“…Biến thái.”
Dịch Hằng rúc mặt vào chăn. Mùi gối quả thật vẫn còn pheromone Alpha sót lại. Là của Dương Bác Văn. Thứ mùi trầm sâu, không phải tỏa ra nhiều… nhưng khiến cơ thể cậu phản ứng… rất kỳ lạ.
Chương 2: Mùi Alpha thứ hai và lời mời cấm kỵ
Trong căn phòng A-117, nơi không khí tối qua vẫn còn vương vất một ít mùi pheromone chưa tan hẳn, ba cậu trai lần lượt thức dậy.
Tả Kỳ Hàm tỉnh dậy đầu tiên — như một con gà trống đúng giờ sinh học. Cậu ngáp dài, xốc lại chăn, rồi nhìn sang bên cạnh.
Trần Dịch Hằng — Omega ngủ cuộn như một con mèo nhỏ, ôm chặt gối, đôi môi hé hé. Cổ cậu ta vẫn còn vệt đỏ mờ, dấu tích sau một đêm nhiệt tình “vận động thể chất”.
Tả Kỳ Hàm
“Ờm… gối tôi mà cậu nằm thế kia thì làm sao tôi đổi mới được…”
Kỳ Hàm vừa càm ràm vừa cúi xuống vỗ nhẹ má Dịch Hằng.
Tả Kỳ Hàm
“Dậy đi mèo hoang. Tới giờ ăn sáng rồi.”
Trần Dịch Hằng
“Ưmmm… không muốn đâu… trễ học cho rồi…”
Giường bên kia, Dương Bác Văn đang gấp chăn thành từng nếp thẳng tắp như trong quân đội. Cậu ngước mắt nhìn thoáng qua hai người bạn cùng phòng.
Dương Bác Văn
“Trường này có gọi là ‘trường học’ không đấy?”
Dương Bác Văn
“Ngay buổi đầu đã thấy học sinh đè nhau ra rồi, thấy không giống trường học lắm.”
Tả Kỳ Hàm
“Cậu tưởng là ai cũng khô như cậu hả? Người ta sống có cảm xúc, hiểu chưa?”
Dương Bác Văn
“Ồ, xin lỗi. Tôi chỉ không quen ăn sáng bằng âm thanh da thịt.”
Dịch Hằng bật cười trong chăn, giọng ngái ngủ:
Trần Dịch Hằng
“Tôi thích giọng châm chọc của cậu đấy. Nghe cứ như Alpha được lập trình chứ không phải sinh ra.”
Trường Chấn Hoa chia thành hai khu: Khu Alpha - Omega, và Khu Beta (thường bị lãng quên). Trong căng-tin sáng, các bàn cũng phân chia ngầm theo mùi pheromone: bàn này nồng nặc mùi bạc hà, bàn kia ngọt như vani.
Dương Bác Văn ngồi vào bàn xa nhất, đưa khay đồ ăn cho Dịch Hằng, rồi quay sang Kỳ Hàm:
Dương Bác Văn
“Cậu không định ăn sáng bằng thức ăn thật à?”
Kỳ Hàm đặt một chai sữa năng lượng lên bàn.
Tả Kỳ Hàm
“Tôi giữ dáng.”
Dương Bác Văn
“Để còn dễ trèo lên giường người khác?”
Tả Kỳ Hàm
“Này! Tôi là người có nguyên tắc nhé! Chỉ lên giường bạn bè thân thiết thôi!”
Dịch Hằng chen vào, vẫn nhai bánh mì:
Trần Dịch Hằng
“Ủa, tôi có đồng ý thân thiết đâu? Cậu tự leo lên giường tôi, xong bảo là bạn thân?”
Tả Kỳ Hàm
“Không phải hôm qua rõ ràng là cậu chủ động ôm tôi trước khi tôi bắt đầu à?”
Trần Dịch Hằng
“Cậu chạm mông tôi trước!”
Tả Kỳ Hàm
“…Dương Bác Văn, làm chứng đi.”
Bác Văn gật gù, gắp miếng trứng:
Dương Bác Văn
“Tôi chỉ thấy mông cả hai rung rung. Không phân biệt được ai chạm trước.”
Rồi cả ba đồng loạt cười phá lên.
Lần đầu tiên, cả căn tin Alpha – nơi thường nặng mùi cạnh tranh và xung đột pheromone – lại vang lên tiếng cười thật sự tự nhiên.
Giờ học đầu tiên – lớp 11A
Giáo viên chủ nhiệm là một Beta lớn tuổi, đeo kính dày cộp, tên thầy Lâm. Thầy nhìn qua Dương Bác Văn mới chuyển đến, rồi đảo mắt khắp lớp.
“Hôm nay lớp ta có bạn mới. Mọi người đừng bắt nạt bạn ấy. Cậu ấy là Alpha, nhưng không hung hăng như mấy đứa kia đâu. Hy vọng cậu không giống cái tên Tả Kỳ Hàm…”
Tả Kỳ Hàm
“Ơ kìa thầy, em ngoan mà?”
“Còn ngoan nữa là lên giường cả trường luôn ấy.”
Tả Kỳ Hàm
“Chưa tới mức đó ạ. Mới có 3 người thôi.”
Dịch Hằng thì tự động đứng dậy bước xuống theo sau Kỳ Hàm, lẩm bẩm:
Trần Dịch Hằng
“Tôi đi trông chừng hắn, không là hôm nay có thêm số nạn nhân.”
Dương Bác Văn ngồi phía trên, tay cầm bút, miệng cong nhẹ.
Đây sẽ là ba năm thú vị. Không phải vì tình yêu, mà vì… mấy cái đầu lắm chuyện quanh cậu.
Cuối tiết học, trong sân trường, nơi Alpha tụ tập, tiếng reo hò vang lên.
Một giọng trầm đục cất lên:
“Nghe nói có Alpha mới. Đẹp trai, ít nói, lạnh như đá. Thích kiểu đó.”
Dương Bác Văn quay lại. Một người cao hơn cậu nửa cái đầu, ánh mắt hổ báo và nụ cười đầy tính khiêu khích.
Vương Lỗ Kiệt
“Tôi là Vương Lỗ Kiệt. Alpha. Lớp 11. Sở thích: đánh nhau và… khiến Alpha khác nằm dưới tôi.”
Tả Kỳ Hàm
“Chết cha, Bác Văn sắp có bạn giường mới rồi!”
Trần Dịch Hằng
“Hy vọng hai Alpha không đánh nhau trước khi rên.”
Chương 3: Trận đấu đầu tiên và miếng trứng vỡ đôi
Sân thể dục – cuối buổi học.
Toàn trường vừa tan tiết, học sinh túa ra như bầy chim sau khi bị mở cửa chuồng. Giữa sân thể dục, một nhóm Alpha tụ tập như thường lệ – cái nơi mà pheromone lơ lửng trong không khí, và cái tôi phình to như bắp tay sau khi tập tạ.
Vương Lỗ Kiệt bước một bước về phía Dương Bác Văn, nhếch mép:
Vương Lỗ Kiệt
“Tôi nghe cậu là Alpha mà chẳng có mùi gì thú vị. Bên trong toàn nước đá à?”
Bác Văn không đáp, chỉ im lặng đứng đó, tay đút túi quần, dáng thờ ơ đến mức làm người ta tức ngực.
Vương Lỗ Kiệt
“Cậu định ngó lơ tôi à?”
Dương Bác Văn
“…Tôi chỉ không thấy lý do phải nói chuyện với chó đang sủa.”
Tả Kỳ Hàm bên cạnh suýt phun sữa đậu nành.
Tả Kỳ Hàm
“Ối trời đất, Bác Văn không những lạnh mà còn có vũ khí ngôn ngữ hàng nặng!”
Dịch Hằng đứng cạnh cười híp mắt.
Trần Dịch Hằng
“Thôi, thôi, đừng đánh nhau vì ai nằm dưới ai nữa. Đây là trường học, không phải… dạ hội sinh tồn Alpha.”
Nhưng câu nói vừa dứt, Vương Lỗ Kiệt gằn giọng:
Vương Lỗ Kiệt
“Thử tay đi. Một trận thôi. Nếu tôi thắng, cậu làm theo lời tôi trong một tuần.”
Dương Bác Văn
“Còn nếu cậu thua?”
Vương Lỗ Kiệt
“Thì tôi nằm. Nhưng chỉ đúng một lần.”
Mắt của toàn bộ đám Alpha xung quanh ánh lên cái tia chờ mong kỳ lạ. Không ai nói rõ, nhưng tất cả đều hiểu: đây không phải là đánh nhau kiểu đấm đá – mà là cái trò “đo pheromone” đặc trưng ở Chấn Hoa.
Hai Alpha đối mặt nhau, không cần dùng nắm đấm, chỉ cần ép khí chất. Kẻ nào yếu hơn, mùi pheromone sẽ bị đè bẹp, cổ bị đỏ lên – và nếu mất kiểm soát… chuyện xảy ra trên sàn thể dục không phải là chưa từng.
Dương Bác Văn
“Chấp nhận.”
Dương Bác Văn nhẹ nhàng nói, mắt vẫn không chớp.
Họ đứng cách nhau đúng một mét. Không ai động đậy.
Không khí căng lên từng giây. Người đứng xem im bặt. Một làn gió nhẹ thổi qua, đủ để chạm vào rìa vai áo của cả hai.
“Vương Lỗ Kiệt đang tăng áp… mùi bạc hà cay nồng!”
“Khoan… khoan… trời ơi cái mùi gì vậy?”
Bên phía Dương Bác Văn, không ai thấy cậu làm gì, nhưng cả không khí quanh sân thể dục đột ngột lạnh hẳn đi như một chiếc tủ đông bật tối đa.
Mùi… mùi gỗ lạnh ẩm ướt, pha với mùi khói nhẹ. Áp lực pheromone Alpha thầm lặng nhưng dày đặc như băng vỡ.
Vương Lỗ Kiệt khụy gối xuống. Cổ cậu ta đỏ lên rõ rệt, hai mắt mở lớn. Mồ hôi rịn trên trán.
Dương Bác Văn chỉ khẽ nói:
Dương Bác Văn
“Xong rồi.”
Tả Kỳ Hàm
“CHỜ ĐÃ! Sao lại sexy thế? Tôi vừa… vừa thấy mình muốn Bác Văn dẫm lên cổ tôi…”
Trần Dịch Hằng
“Tôi thấy… ừm… miếng trứng sáng nay trong bụng tôi vừa run một cái…”
Tối cùng ngày – Phòng A-117
Cả ba người nằm lăn trên giường. Đèn ngủ bật mờ. Trần Dịch Hằng nằm giữa hai Alpha, tay cầm cái bánh mì ngọt ăn dở.
Trần Dịch Hằng
“Này, ai đó giải thích cho tôi tại sao lại có luật giao kèo kiểu: ‘nếu thua thì nằm’ vậy?”
Tả Kỳ Hàm gối tay sau đầu, thở dài:
Tả Kỳ Hàm
“Ở Chấn Hoa, Alpha nào mạnh hơn sẽ tự nhiên chiếm vai trên. Là luật rừng. Tôi thấy cũng công bằng.”
Trần Dịch Hằng
“Còn tôi thì thấy…”
Dịch Hằng dừng lại, nuốt nước miếng.
Trần Dịch Hằng
“…góc nhìn từ giữa hai Alpha cơ bắp này có phần hơi… nghẹt thở.”
Dương Bác Văn lạnh lùng đáp lời, mắt không rời sách:
Dương Bác Văn
“Nếu nghẹt thì ra ghế sofa mà ngủ.”
Trần Dịch Hằng
“Sao tôi lại phải chịu thiệt chứ? Tôi là Omega, tôi có quyền làm nũng!”
Dương Bác Văn
“Cậu nói lý do đó ba lần hôm nay rồi.”
Trần Dịch Hằng
“Thì tôi là Omega mà. Quyền nũng là quyền cơ bản.”
Tả Kỳ Hàm
“Thế thì tôi là Alpha, tôi có quyền trèo lên người Omega đó chứ?”
Trần Dịch Hằng
“Cậu trèo thử xem, tôi hét lên khiến cả dãy phòng tưởng cậu đang… giết người.”
Tả Kỳ Hàm
“Biết đâu họ tưởng tôi đang làm tình thì sao?”
Trần Dịch Hằng
“…Thế thì tôi càng hét.”
Tả Kỳ Hàm
“…Dương Bác Văn, giúp tôi khóa miệng cậu ấy đi.”
Dương Bác Văn
“Không. Tôi đang đọc phần ‘thế giới hậu chiến’ của cuốn sách này. Mọi người tự xử.”
Lúc đèn tắt, ba người vẫn chưa ngủ.
Một đứa thì mở điện thoại, google: “Làm sao để sống sót giữa hai Alpha dở hơi”.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play