Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[Keria/OC] Tình Yêu Màu Nắng

Giới thiệu

Sẽ thế nào khi một tuyển thủ eSports lại đem lòng yêu một cô nàng họa sĩ…?
Chẳng ai có thể lường trước được thứ gọi là duyên phận sẽ ghé đến vào lúc nào, dưới hình thức ra sao. Đặc biệt là khi thế giới của họ vốn tưởng chẳng có điểm giao nhau – một bên là người nổi tiếng trên sàn đấu ảo, người khác lại là tâm hồn lặng lẽ vẽ nên nỗi buồn trên từng mảng màu
Kim Su-rin, cái tên không còn xa lạ với giới nghệ thuật đương đại tại Hàn Quốc. Ở tuổi hai mươi , cô đã trở thành cái tên được săn đón bởi nhiều triển lãm trong nước và quốc tế. Người ta mê tranh của cô. Không phải vì sự phức tạp của bố cục hay kỹ thuật thể hiện siêu việt, mà bởi cảm xúc rất thật, rất người, ẩn sau mỗi đường cọ
Su-rin vẽ nỗi buồn. Không phải thứ buồn bi lụy, mà là một nỗi buồn mênh mang, dịu nhẹ như sương sớm. Những bức tranh cô đặt tên rất đơn giản: Chiều đông, Bức thư chưa gửi, Ngày không nắng… Tất cả đều phủ tông màu trầm – xanh nhạt, xám lạnh, đôi khi là chút vàng úa nhòe nhoẹt như ký ức không thể gọi tên
Giới truyền thông từng gọi cô là “nữ hoạ sĩ của nỗi buồn”, và cũng từng nhiều lần ngỏ ý hỏi cô có bán tranh không. Nhưng lần nào cũng vậy, Su-rin chỉ mỉm cười và đáp nhẹ
“Tôi không vẽ để bán. Tôi không muốn biến những cảm xúc của mình thành công cụ kiếm tiền”
Câu trả lời ấy từng tạo nên không ít tranh cãi trong giới sưu tầm nghệ thuật. Nhưng chính sự kiên định ấy, cùng với vẻ ngoài dịu dàng nhưng sắc sảo, đã khiến cô trở thành gương mặt đại diện cho nhiều thương hiệu lớn – từ mỹ phẩm, thời trang, đến cả nước hoa cao cấp. Gương mặt của Kim Su-rin xuất hiện khắp các biển quảng cáo, trên các tạp chí danh tiếng, thế nhưng những người thực sự hiểu con người cô… lại rất ít
Bởi sau tất cả hào quang ấy, là một quá khứ đẫm nước mắt mà chẳng ai biết tới
Su-rin từng là một cô gái không xinh. Thậm chí là ngược lại. Da em từng có rất nhiều mụn, đỏ ửng và sưng tấy suốt những năm trung học cơ sở. Em từng không dám soi gương, không dám chụp hình, không dám nhìn ai quá lâu trong mắt
Bạn bè cười nhạo em. Đặc biệt là nhỏ lớp trưởng xinh đẹp, miệng lúc nào cũng ngọt như đường trước mặt thầy cô, nhưng sau lưng lại là con người khác hẳn
“Su-rin à, mặt cậu như thế mà cũng định đi làm hoạ sĩ hả? Có ai dám nhìn tranh của một con bé mặt mụn không vậy?”
Cô ta từng nói thế, giữa lớp học, trước mặt bao người. Lũ bạn không lên tiếng bênh vực. Thậm chí còn cười. Những tràng cười sắc lẹm hơn cả lưỡi dao cắt sâu vào tâm hồn đang tuổi lớn của một đứa trẻ
Đỉnh điểm là một lần hiểu lầm. Một mảnh giấy tình cảm vô tình rơi khỏi cặp của Su-rin – thật ra chỉ là một đoạn thư cô viết dở cho cậu bạn mình thầm mến, chưa từng có ý định gửi. Nhưng cô lớp trưởng nhặt được, đọc to cho cả lớp nghe bằng giọng điệu chế giễu, rồi khẳng định rằng Su-rin cố tình quyến rũ bạn trai của mình
“Mấy đứa như mày là thứ con gái bẩn thỉu nhất! Không có nhan sắc thì biết thân biết phận đi!”
Cái tát đó đau hơn cả nỗi nhục. Và điều khiến Su-rin tổn thương nhất… là không ai đứng về phía em. Không một ai
Từ hôm đó, Su-rin như thu mình lại. Em không nói chuyện với ai, đi học về là đóng cửa phòng, vùi mình trong những bức vẽ nguệch ngoạc. Tâm hồn em nhuốm màu u tối khi mới chỉ mười ba tuổi. Không lâu sau đó, em được chẩn đoán mắc trầm cảm thể nhẹ, rồi dần chuyển nặng
Từ hôm đó, Su-rin như thu mình lại. Em không nói chuyện với ai, đi học về là đóng cửa phòng, vùi mình trong những bức vẽ nguệch ngoạc. Tâm hồn em nhuốm màu u tối khi mới chỉ mười ba tuổi. Không lâu sau đó, em được chẩn đoán mắc trầm cảm thể nhẹ, rồi dần chuyển nặng
Bố mẹ Su-rin là người yêu thương em hết mực. Họ không giàu, nhưng dốc tất cả để đưa em đến bệnh viện tâm lý tốt nhất trong vùng. Em phải dùng thuốc. Phải gặp bác sĩ tâm lý hàng tuần. Và khi mọi chuyện ở trường cũ đi quá xa, bố mẹ đã quyết định cho em chuyển trường, chuyển nhà – bắt đầu lại từ đầu
“Con không sai, Su-rin à. Con chỉ cần sống là chính mình. Mọi chuyện khác, để bố mẹ lo"
Đó là điều mẹ em đã nói. Và cũng là điều duy nhất khiến cô bé năm đó giữ được trái tim không sụp đổ hoàn toàn
Ở trường mới, không ai biết đến “quá khứ” của Su-rin. Em vẫn ít nói, nhưng bắt đầu vẽ lại. Em giấu hết những tổn thương trong tranh, và cũng nhờ thế, mọi người dần chú ý tới những bức vẽ của cô gái trầm lặng này. Một giáo viên mỹ thuật tốt bụng đã giới thiệu em với một thầy dạy vẽ chuyên nghiệp. Ông ấy nói với em
“Nỗi buồn của cháu có thể khiến người khác xúc động. Vậy thì đừng cố vứt bỏ nó. Hãy để nó trở thành sức mạnh của mình”

Chap 1

23/10/2023
Tại Viện Bảo Tàng Mỹ Thuật Seoul
Không khí trong sảnh chính mang một vẻ tĩnh lặng đến lạ, dù có tiếng bước chân, tiếng thì thầm trao đổi của các nhóm khách tham quan – phần lớn là những gương mặt trẻ trong ngành thể thao điện tử T1
Các thành viên T1 hôm nay được mời đến một buổi triển lãm nghệ thuật đương đại, lấy chủ đề “Tĩnh lặng & Khoảng trống.” Tất cả đều mặc thường phục, giản dị nhưng vẫn toát lên khí chất riêng – có lẽ do cái hào quang vốn dĩ của một đội tuyển quốc dân. Các huấn luyện viên như Kkoma, Tom và Roach cũng có mặt, đứng gần nhau, ánh mắt trầm ngâm trước từng bức tranh
Mun Hyeonjun_T1 Oner_02
Mun Hyeonjun_T1 Oner_02
Không ngờ tranh ở đây lại chiều sâu thế này đo /nhìn xung quanh/
Lee Minhyung_T1 Gumayusi_02
Lee Minhyung_T1 Gumayusi_02
Đúng kiểu có chiều sâu
Mọi người tản ra, tự do tham quan. Nhưng rồi, Keria – người vốn hoạt bát nhất – lại bất ngờ đứng lặng rất lâu trước một bức tranh treo lặng lẽ trong góc khu A3. Đó là một bức tranh không màu mè, tông lạnh, ảm đạm như chính chiều mưa ngoài kia
NovelToon
Ryu Minseok_T1 Keria_02
Ryu Minseok_T1 Keria_02
"Đợi chờ trong cô đơn"
Nét vẽ mềm mại, đường cọ sâu và dày, khuôn mặt nhân vật trong tranh – một cô gái với mái tóc dài tung bay, đứng lặng lẽ giữa sân ga mưa tầm tã – khiến người ta không thể rời mắt
Lee Sanghyeok_T1 Faker_96
Lee Sanghyeok_T1 Faker_96
/đi đến bên cạnh/ Kim...Surin..
Ánh mắt của anh dừng lại rất lâu nơi đôi mắt của cô gái trong tranh. Một cảm giác lạ lùng len vào tim, như một ký ức quen thuộc bị lật mở
Lee Sanghyeok_T1 Faker_96
Lee Sanghyeok_T1 Faker_96
Ánh mắt đó...../lẩm bẩm/ nó giống như đang chờ một ai đó rất lâu
Zeus đứng sau, khẽ nhíu mày. Cái tên Kim Su-rin nghe quen lắm. Cậu nhóc đưa tay gãi đầu
Cho Wooje_T1(HLE) Zeus_04
Cho Wooje_T1(HLE) Zeus_04
Cái tên này-hình như là thấy ở đây đó rồi thì phải?? /gãi đầu/
Mun Hyeonjun_T1 Oner_02
Mun Hyeonjun_T1 Oner_02
Thôi nào, cái trí nhớ tệ hại của mày đúng là đáng báo động
Keria không nói gì thêm. Cậu vẫn đứng đó, lặng lẽ như bị hút vào thế giới trong tranh
Một giọng nói lạ vang lên, nhẹ như hơi gió nhưng khiến Keria giật mình
Kim Su-rin_03
Kim Su-rin_03
Cậu nghĩ sao về bức tranh?
Ryu Minseok_T1 Keria_02
Ryu Minseok_T1 Keria_02
!!? /quay lại/
Một cô gái trẻ đứng đó, áo khoác dài đen, tay vẫn cầm cây dù còn nhỏ nước. Gương mặt cô bình thản, đôi mắt sâu thẳm, tóc đen mềm rũ xuống vai. Nụ cười thoáng hiện như một vết cắt mảnh trên gương mặt tĩnh lặng ấy
Ryu Minseok_T1 Keria_02
Ryu Minseok_T1 Keria_02
À… tớ... tớ nghĩ... là người trong tranh đang tự hỏi... có nên tiếp tục chờ nữa không... /lắp bắp/
Kim Su-rin_03
Kim Su-rin_03
Cảm nhận đó rất hay
Kim Su-rin_03
Kim Su-rin_03
Tôi rất thích cách cảm nhận của cậu /cười/
Rồi cô nhẹ nhàng bước tới gần cậu. Keria có thể cảm nhận hương thơm thoảng qua từ cô – mùi hoa trà và mực vẽ. Cô nhìn cậu, thẳng vào mắt, nói nhỏ như lời thì thầm
Kim Su-rin_03
Kim Su-rin_03
Tôi vẫn luôn muốn nghe người khác nói về tranh của mình. Cảm ơn cậu đã nhìn nó bằng cả trái tim
Kang Sung-jea_96 (quản lý)
Kang Sung-jea_96 (quản lý)
Surin đến giờ có buổi vẽ trước tiếp rồi đó /chạy tới/
Người vừa bước đến là một chàng trai trẻ, mặc áo đen, đeo thẻ nhân viên quản lý. Anh ra hiệu nhẹ với cô
Kim Su-rin_03
Kim Su-rin_03
À-dạ
Kim Su-rin_03
Kim Su-rin_03
Mình xin lỗi nha
Kim Su-rin_03
Kim Su-rin_03
Rất muốn nghe thêm cảm nhận của bạn lắm nhưng thời gian không hợp
Kim Su-rin_03
Kim Su-rin_03
Tạm biệt /cúi đầu - rời đi/
Đến khi bóng dáng ấy khuất hẳn sau dãy hành lang, Zues mới đập tay vào nhau nói lớn
Cho Wooje_T1(HLE) Zeus_04
Cho Wooje_T1(HLE) Zeus_04
Em nhớ ra rồi!!
Cho Wooje_T1(HLE) Zeus_04
Cho Wooje_T1(HLE) Zeus_04
Cô gái đó! Chính là Kim Su-rin! Cô ấy là tác giả của bức tranh đó!
Cho Wooje_T1(HLE) Zeus_04
Cho Wooje_T1(HLE) Zeus_04
Là họa sĩ nổi tiếng đang lên, từng vẽ bìa cho sách văn học mà em từng đọc hồi hai tháng trước! /chỉ em/
Im Jae-hyeon_T1 Tom_95
Im Jae-hyeon_T1 Tom_95
Nếu vậy là Minseok mới nói chuyện với tác giả đó à?!
Lee Minhyung_T1 Gumayusi_02
Lee Minhyung_T1 Gumayusi_02
Nay chơi lớn thế bạn /đập vào lưng Keria/
Keria vẫn chưa hoàn hồn. Cậu quay đầu lại nhìn bức tranh lần nữa. Giờ đây, mọi đường nét dường như mang thêm một tầng nghĩa – vì chính người họa sĩ đã đứng ngay bên cạnh cậu, cười với cậu
Lúc này, ở một góc khác của bảo tàng, Su-rin đang chuẩn bị khu vực vẽ tranh biểu diễn – hoạt động đặc biệt dành cho khách mời VIP. Cô mặc thêm áo choàng trắng, tay cầm cọ, mắt dõi theo bức toan trước mặt. Quản lý Sungjea của cô đi bên cạnh, chuẩn bị màu, khăn lau và dụng cụ
Một vài phóng viên và nhà báo đã có mặt, chụp hình, quay phim. Không khí bắt đầu trở nên nhộn nhịp. Nhưng Keria không để ý điều đó
Mun Hyeonjun_T1 Oner_02
Mun Hyeonjun_T1 Oner_02
Ê đi mua nước không? /nhìn cậu/
Ryu Minseok_T1 Keria_02
Ryu Minseok_T1 Keria_02
Không
Lee Minhyung_T1 Gumayusi_02
Lee Minhyung_T1 Gumayusi_02
Cái gì?! Cậu tính đứng xem người ta vẽ thật luôn à?
Keria không đáp. Cậu chậm rãi bước đến khu vực trưng bày, lặng lẽ đứng giữa các nhà báo. Dưới ánh sáng trắng của đèn chiếu, Su-rin bắt đầu vẽ – những đường nét mềm mại hiện dần lên như nước chảy
NovelToon
Lần đầu tiên, Keria – người nổi tiếng là hoạt náo, thích đùa và có phần bốc đồng – lại yên lặng đến như vậy. Cậu dõi theo từng chuyển động của cô, từng nhát cọ đưa lên bức tranh mới. Không ai gọi cậu, không ai chen vào khoảnh khắc đó. Ngay cả tiếng click của máy ảnh cũng không đủ để khiến cậu rời ánh nhìn khỏi Su-rin

Chap 2

Em đứng dậy, nhẹ nhàng rướn người lùi lại vài bước để nhìn toàn cảnh bức tranh mình vừa hoàn thành
Nhưng chưa kịp tận hưởng niềm vui hoàn thành tác phẩm, em đã nghe tiếng xì xào mỗi lúc một rõ hơn vang lên từ phía sau
.
.
Pv: Nhìn lạnh lùng ghê chắc, chẳng giống một người vẽ tranh
.
.
Pv: Chắc lại có chống lưng lên mới nổi chứ, cái thứ này mà nổi cái gì
.
.
Pv: Nghe nói vừa rồi đạt giải mùa thu đó
Ryu Minseok_T1 Keria_02
Ryu Minseok_T1 Keria_02
/nghe thấy - nhìn phóng viên/ này-
Lee Sanghyeok_T1 Faker_96
Lee Sanghyeok_T1 Faker_96
/nắm tay Keria/ đừng kích động
Ryu Minseok_T1 Keria_02
Ryu Minseok_T1 Keria_02
Nhưng-tsk /nhìn em/
Những câu thì thầm từ nhóm phóng viên, giọng điệu không hẳn khó chịu nhưng đầy săm soi, khiến em bất giác siết chặt bàn tay. Trong phút chốc, bàn tay đầy màu vẽ ấy khẽ run lên — không phải vì sợ hãi, mà là vì sự khó chịu khi sự im lặng cần thiết cho nghệ thuật bị xé toạc bởi những lời bàn tán
Anh quản lý đứng gần đó, nhận ra sự thay đổi sắc mặt của em. Anh bước lên một bước, giọng trầm nghiêm mà không mất đi sự lịch sự
Kang Sung-jea_96 (quản lý)
Kang Sung-jea_96 (quản lý)
Xin phép mọi người giữ trật tự. Đây là khu vực làm việc cá nhân. Tất cả hãy tuân thủ quy định của ban tổ chức
Những lời thì thầm lập tức im bặt. Em gật đầu cảm ơn anh bằng ánh mắt, rồi cúi xuống bắt đầu thu dọn cọ, khăn lau và bảng pha màu. Anh quản lý ra hiệu cho một staff trong đội hậu cần, một cậu staff trẻ mặc áo khoác đen, đến gần em
Kang Sung-jea_96 (quản lý)
Kang Sung-jea_96 (quản lý)
Làm khô tranh và phủ keo bảo vệ đi. Cẩn thận đấy, không được để trầy góc nào /cầm bức tranh/
.
.
Staff: Rõ /cầm bức tranh - rời đi/
Khi cậu staff khuất sau cánh cửa hậu trường, anh quản lý quay sang em
Kang Sung-jea_96 (quản lý)
Kang Sung-jea_96 (quản lý)
Bây giờ thì em còn buổi phỏng vấn ít phút nữa
Kang Sung-jea_96 (quản lý)
Kang Sung-jea_96 (quản lý)
Em ăn gì không anh lấy?
Kim Su-rin_03
Kim Su-rin_03
Không cần đâu ạ
Kang Sung-jea_96 (quản lý)
Kang Sung-jea_96 (quản lý)
Vậy thì giữ bình tĩnh để lát nữa còn đi phỏng vấn nha
Kim Su-rin_03
Kim Su-rin_03
Dạ /gật đầu/
Em nuốt nhẹ một ngụm nước bọt, hít sâu, rồi theo anh bước vào căn phòng phỏng vấn. Cửa mở ra — ánh sáng chói loà của đèn flash, tiếng máy chụp liên tục vang lên như mưa rơi. Em bước vào, như thể bước ra sân khấu không ánh đèn, chỉ có vô số cặp mắt đang dõi theo từng cử động của mình
Surin ngồi xuống ghế, lưng thẳng, ánh mắt vẫn lặng lẽ như khi vẽ tranh. Trước mặt là hàng chục máy quay và micro. Phía bên trái, nhóm sinh viên từ các năm của Đại học Mỹ thuật Seoul đã ngồi sẵn. Ở hàng ghế phía sau cùng, em bất ngờ nhận ra một nhóm đi vào nữa là đội T1. Họ đến thật
.
.
Pv nữ: Su-rin, Đợi chờ trong cô đơn hiện đang là tâm điểm tại khu trưng bày. Em có thể chia sẻ về hoàn cảnh ra đời của bức tranh không?
Kim Su-rin_03
Kim Su-rin_03
Em vẽ bức đó trong một mùa đông. Trời mưa. Và em chờ một người – người mà em biết sẽ không quay lại nữa. Em nghĩ, cảm giác bị bỏ lại... chính là thứ người ta khó thừa nhận nhất
.
.
Sv nam: Chị có cảm nhận được không khí cổ điển từ bức tranh, đặc biệt là chiếc tàu hơi nước. Đó có phải là dụng ý của chị khi chọn bối cảnh?
Kim Su-rin_03
Kim Su-rin_03
Đúng vậy
Kim Su-rin_03
Kim Su-rin_03
Vì hiện tại thì tàu hơi nước không còn phổ biến, nó gợi về quá khứ như ký ức mà ta vẫn cố giữ, dù biết rằng người ta chờ đã không còn quay lại nữa
.
.
Pv: Có phải cô muốn gửi gắm thông điệp gì qua bức tranh này?
Kim Su-rin_03
Kim Su-rin_03
Có đôi khi, cô đơn không phải là điều tệ nhất. Cô đơn giúp ta hiểu rõ bản thân. Và khi ai đó nhìn thấy được nỗi cô đơn của ta trong tranh, thì lúc đó, cô đơn ấy đã được chia sẻ
Khán phòng lặng đi vài giây. Tiếng bấm máy ảnh vẫn tiếp tục, nhưng bầu không khí trở nên chậm hơn, trầm hơn. Như thể từng người đang tự soi lại chính mình qua bức tranh
Sau gần một tiếng trả lời câu hỏi, em được mời lên trao bức tranh “Đợi chờ trong cô đơn” cho đại diện trường Đại học Nghệ thuật Seoul — như một phần đóng góp vào triển lãm thường niên của trường. Khi hai tay em nâng bức tranh đặt lên giá đỡ chính thức, cả căn phòng vỗ tay vang dội
Đại diện trường – một giảng viên lớn tuổi, tóc hoa râm và ánh mắt hiền từ – bắt tay em thật chặt
.
.
Đdiện: Cảm ơn em. Không chỉ vì một tác phẩm đẹp, mà còn vì đã dũng cảm đưa cảm xúc thật vào nghệ thuật
Em khẽ cúi đầu, ánh mắt lướt qua hàng ghế nơi đội T1 đang ngồi. Một vài người trong họ khẽ gật đầu, có người còn giơ ngón cái như lời khen âm thầm

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play