Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Chuyển Sinh Thành Cô Bé Nghèo Khó Giữa Trời Đông Cô Đơn (Thành×Nguyên)(Cặp Đôi Sv)

"Người tớ thương,mãi mãi chỉ là cậu"

Vì là mik chọn nhầm nên đây là tiểu thuyết nhé☺️💔
Oneshot: "Người tớ thương, mãi mãi chỉ là cậu" Thể loại: Boylove – học đường – drama nhẹ – kết mở Lớp học buổi chiều, nắng xiên qua khung cửa sổ chiếu lên bàn cuối lớp, nơi Thành ngồi. Cậu vẫn như mọi ngày – im lặng, chăm chú ghi chép, chẳng mấy khi ngẩng lên. Nhưng ánh mắt lại luôn liếc về phía bàn thứ ba dãy giữa – nơi Nguyên đang ngủ gục. Nguyên khác hẳn cậu. Nguyên cười nhiều, nói nhiều, có thể bắt chuyện với bất kỳ ai. Với ai cũng như nắng đầu hè, chỉ riêng với Thành, đôi khi lại là mưa đầu mùa – nhẹ tênh, ướt lạnh. “Ê, hôm nay đi ăn với lớp không?” – Nguyên huých tay Thành khi ra về. “Không, tớ còn học thêm.” “Lúc nào cũng học thêm. Tớ nghi cậu có bạn gái bí mật rồi đấy.” Thành cười, nụ cười nghiêng nhẹ như gió thoảng. Nếu Nguyên biết “bạn gái” đó chính là cậu, liệu cậu còn cười được không? Thành thích Nguyên từ năm lớp 11. Không phải vì Nguyên tốt bụng hay nổi bật, mà vì… chính là Nguyên. Không lý do. Không cần điều kiện. Cậu từng định tỏ tình. Một lần. Chỉ một lần. Tối hôm ấy, sau khi cả hai cùng học nhóm ở thư viện, Nguyên vừa đạp xe vừa nói linh tinh về việc sẽ học đại học ở đâu. Thành đi bộ bên cạnh, lòng rối như tơ vò. “Nguyên này…” “Hử?” “Tớ… có chuyện muốn nói.” “Ờ, nói đi. Nhưng nhanh nha, sắp tới ngã tư rồi.” Thành nắm chặt dây balo, lấy hết can đảm. “Tớ thích cậu.” Nguyên đạp xe chậm lại. Không gian đột nhiên im lặng, đến mức có thể nghe rõ nhịp tim của chính mình. “Cậu… đùa đúng không?” – Nguyên hỏi, giọng khẽ đến mức như sợ chính mình nghe thấy. Thành lắc đầu. “Tớ nói thật.” Nguyên không nói gì thêm. Chỉ tăng tốc, phóng xe nhanh về phía trước, bỏ lại Thành giữa đoạn đường vắng. Từ hôm đó, cả hai vẫn nói chuyện. Nhưng khác. Không còn những tin nhắn vu vơ. Không còn những cái huých tay hay chạm vai “vô tình”. Không còn ánh mắt mà Thành từng quen thuộc. Đến ngày lễ tốt nghiệp, Thành đứng ngoài cổng trường, tay cầm bó hoa hướng dương – loài hoa mà Nguyên thích nhất. Nguyên bước ra, áo dài tốt nghiệp phấp phới, mắt chạm mắt. Cậu dừng lại trước Thành, im lặng vài giây rồi nói: “Cậu… vẫn chờ tớ à?” Thành gật đầu. Nguyên mỉm cười. Nụ cười buồn như nắng chiều cuối ngày. “Xin lỗi. Tớ… không thể đáp lại được tình cảm của cậu. Nhưng tớ trân trọng nó. Mãi mãi.” Thành không nói gì. Cậu chỉ đưa bó hoa ra. “Chúc cậu hạnh phúc.” Nguyên nhận hoa, quay đi. Thành đứng nhìn theo bóng lưng ấy, nhỏ dần giữa biển người. Có những tình cảm không cần kết thúc viên mãn. Chỉ cần được nhớ đến – đã là đủ đầy. Hết.
Cho bé xin tí cảm nhận🤓
NovelToon
Con Iồn
Con Iồn
Ahihi☺️💔
Con Iồn
Con Iồn
đủ 300 chữ vẫn ko cho đăng
Con Iồn
Con Iồn
💔
Nguyên cuteo☺️
Nguyên cuteo☺️
😥
Con Iồn
Con Iồn
1
Con Iồn
Con Iồn
2
Con Iồn
Con Iồn
3
Con Iồn
Con Iồn
4

"Nếu cậu không từng nói... là bạn thân"

Con Iồn
Con Iồn
Skibidi toilet☺️🤓
Con Iồn
Con Iồn
Hôm nay anh lên con hàng ngược nha các con ghệ của anh🤓
Con Iồn
Con Iồn
chú ý:OOC nha các con ghệ☺️🤓
Oneshot: “Nếu cậu không từng nói... là bạn thân”
Mọi người đều bảo, Thành và Nguyên sinh ra là để dành cho nhau. Một người ít nói, lạnh lùng. Một người hoạt bát, rực rỡ như mặt trời. Họ đi bên nhau như hai mảnh ghép vừa vặn. Dù chẳng ai nghe họ công khai điều gì, nhưng ai cũng ngầm hiểu: kiểu gì cũng là "crush" nhau. Chỉ có Thành là biết rõ nhất: cậu yêu Nguyên. Yêu thật. Và chỉ có Thành mới biết rõ hơn bất kỳ ai khác: Nguyên chưa bao giờ yêu cậu. “Ê, Thành, mai diễn văn nghệ nha, nhớ mặc đồng phục thể thao đó.” “Biết rồi.” Nguyên chạy ngang qua, vừa đi vừa vẫy tay, cười rạng rỡ như mọi ngày. Thành nhìn theo bóng lưng cậu, cảm giác như tim mình lại hụt đi một nhịp. Yêu một người không yêu mình, khó nhất không phải là chờ đợi. Mà là phải chứng kiến người đó hạnh phúc – không có mình. Họ thân nhau từ lớp 10. Không ai hỏi lý do. Không ai nhớ rõ bắt đầu từ đâu. Chỉ biết rằng, từ lúc ngồi cùng nhóm thuyết trình, Nguyên và Thành đã như hình với bóng. Thành lặng lẽ làm bài, Nguyên là người duy nhất đủ "ồn" để kéo cậu vào thế giới náo nhiệt của lớp học. Nguyên từng hỏi: “Thành, cậu có thích ai không?” Thành không trả lời. Cậu chỉ cúi mặt xuống quyển sách, tay siết chặt hơn chiếc bút chì. Nguyên lại cười: “Không nói thì chắc là có rồi. Để tớ đoán nha… lớp bên à?” Thành cắn môi. Nếu cậu nói ra – nếu cậu nhìn thẳng vào mắt Nguyên và bảo rằng “người tớ thích là cậu” – liệu mọi thứ có còn như bây giờ? Không. Thành không dám đánh cược. Tết năm lớp 12, lớp tổ chức du xuân. Thành không đi. Nguyên gọi điện ba lần, nhắn tin mười lần, cuối cùng đạp xe tới tận nhà cậu. “Cậu bị gì vậy? Ốm à? Hay… giận tớ?” Thành ngước nhìn cậu bạn đang thở hổn hển ngoài cổng, cả người đỏ bừng vì đạp xe giữa trời nắng. Cậu muốn ôm lấy Nguyên. Nhưng cuối cùng chỉ đứng im. “Không sao. Tớ không thích chỗ đông người.” Nguyên nhìn cậu một lúc lâu. Đôi mắt ấy… buồn hơn bình thường. “Cậu cứ mãi như vậy, thì ai mà hiểu được Thành muốn gì?” Thành muốn gì à? Thành muốn được Nguyên ôm, được gọi là "người yêu", được ngồi phía sau xe đạp của cậu – không phải với danh xưng “bạn thân”. Nhưng Thành không nói. Cậu vẫn chỉ im lặng. Rồi chuyện đó xảy ra. Vào một buổi chiều, khi Thành đến lớp sớm, vô tình nghe được một cuộc trò chuyện sau lớp học. Là tiếng Nguyên – rõ ràng. “Ờ… tớ cũng không ngờ là Thành thích tớ thật đấy.” “Thế cậu có thích lại không?” “Không. Thành tốt, nhưng tụi tớ chỉ là bạn thân thôi.” Chỉ là bạn thân thôi. Thành đứng chết lặng sau bức tường. Lời cậu chưa từng nói – lại bị chính người trong lòng lật ra, nhẹ tênh và tàn nhẫn. Chưa từng là một lời từ chối thẳng mặt, nhưng lại đau gấp vạn lần: Nguyên biết, nhưng chọn không tin, và chọn quay lưng. Từ hôm đó, Thành dần rút lui. Không còn những tin nhắn dài, không còn ngồi cạnh nhau trong giờ học nhóm, không còn dõi theo từng biểu cảm của Nguyên. Cậu vẫn đi học đều, vẫn điểm cao, vẫn cười khi cần – nhưng như một cái xác biết di chuyển. Nguyên nhận ra. Nhưng cậu không níu kéo. Có một khoảng cách mà cả hai đều biết: nếu bước thêm một bước, họ sẽ không thể quay về nữa. Ngày tổng kết cuối cấp, Nguyên mang theo một tấm ảnh lớp được in sẵn. Sau buổi lễ, cậu rảo bước tìm Thành. Phải mất gần 30 phút, mới thấy cậu bạn kia đang ngồi một mình ở ghế đá phía sau trường. “Thành.” “…Ừ.” “Tớ… nghe nói cậu đậu Đại học Khoa học Tự nhiên. Chúc mừng.” “Cảm ơn.” Không khí im lặng. Nguyên siết chặt tấm ảnh trong tay, rồi chìa ra: “Chụp chung không? Để làm kỷ niệm.” Thành nhìn tấm ảnh, rồi nhìn Nguyên. Một lúc lâu sau, cậu lắc đầu. “Tớ không cần.” Nguyên hơi sững lại. “Sao vậy?” Thành ngước lên. Ánh mắt của cậu không còn ấm như trước – mà là lạnh lẽo, đau đáu như thể đang mang cả mùa đông trong lòng. “Vì kỷ niệm với cậu – tớ đã có quá nhiều rồi. Và không cái nào là vui cả.” Nguyên khựng người. “Cậu… trách tớ à?” “Không.” Thành lắc đầu, mỉm cười – nụ cười bình thản đến kỳ lạ. “Tớ chỉ ước... cậu đừng từng nói ‘chúng ta là bạn thân’. Nếu cậu không nói câu đó, có lẽ tớ vẫn còn hy vọng. Dù là hy vọng mù quáng.” Nguyên không nói được gì. Cậu đứng lặng, cầm chặt tấm ảnh trong tay, thấy tim mình đau như chưa từng đau đến thế. Một giọt nước rơi xuống – nhưng không ai biết là mưa, hay nước mắt của ai. Ba năm sau. Một chiều tháng sáu, tại một hiệu sách nhỏ ở Sài Gòn, có một chàng trai bước vào. Cậu cẩn thận đặt một cuốn tiểu thuyết xuống kệ "Sách Việt Nam mới ra mắt". Tựa sách: “Gửi người từng là ánh nắng của tôi.” Tác giả: Nguyễn Thành. Nguyên đọc lướt vài dòng đầu tiên. "Câu chuyện này, tôi viết cho một người không bao giờ đọc. Người từng khiến tôi tin rằng yêu cũng có thể im lặng, và đau cũng có thể đẹp." Nguyên cười, ánh mắt rưng rưng. “Thành… Tớ đã đọc rồi.”
Con Iồn
Con Iồn
Lần sau sẽ là sếch nè🤓
Con Iồn
Con Iồn
sếch chắc ++++😏💔
Con Iồn
Con Iồn
1
Con Iồn
Con Iồn
2
Con Iồn
Con Iồn
3
Con Iồn
Con Iồn
4
_End_

Chỉ vì sự ám ảnh bệnh hoạn mà .....

Con Iồn
Con Iồn
💔
Con Iồn
Con Iồn
Hôm nay lên cho anh em quả hàng chiếm hữu,giam cầm☺️😏
Con Iồn
Con Iồn
Còn sếch á☺️
Con Iồn
Con Iồn
Mai viết☺️
Sáng hôm sau, ánh nắng xuyên qua rèm mỏng, rọi lên tấm lưng trần đầy vết cào và hôn của Nguyên. Cậu chớp mắt, đầu ong ong vì dư âm đêm dài – hỗn loạn, mê mị, đắm chìm. Bên cạnh, Thành vẫn ngủ. Khuôn mặt cậu trong lúc ngủ an tĩnh đến lạ, không còn những vết sẹo tâm lý hằn sâu trong ánh mắt như thường ngày. Nguyên đưa tay, chạm nhẹ lên má người đó. Một phần trong cậu muốn cứ thế nằm mãi, như chưa từng có chia ly. Nhưng rồi... ánh mắt cậu dừng lại ở cái vòng kim loại nhỏ xíu gắn vào tường, cách giường chỉ vài bước chân. Dây xích vẫn còn đó. Khóa vẫn còn đó. Và một nỗi lạnh sống lưng trườn qua gáy Nguyên như rắn độc. "Đây là nhà tù." Nguyên ngồi dậy. Tấm chăn tuột khỏi vai, để lộ vết hằn đỏ sẫm kéo dài xuống xương bả vai. Tối qua… là tự nguyện. Nhưng cái cách Thành cuốn lấy cậu – vừa yêu vừa như đang đánh dấu lãnh thổ – vẫn khiến tim Nguyên đập loạn. Cậu mặc lại áo, khẽ rời khỏi giường. Bước chân vừa đến cửa phòng thì “tách” – âm thanh khóa điện vang lên. Cánh cửa không mở được. Nguyên thử lần nữa. Vô ích. “Cậu nghĩ tớ sẽ để cậu đi sau tất cả à?” Giọng Thành cất lên phía sau lưng, khản đục, không còn dịu dàng. Nguyên quay lại – thấy ánh mắt cậu, trần trụi như kẻ đã quăng bỏ mặt nạ. “Cậu đã chọn ở lại, bằng thân thể, bằng nước mắt, bằng chính tiếng gọi tên tớ đêm qua… Đừng nghĩ nó là một lần trượt dài rồi có thể quay đầu.” Nguyên siết tay. “Vậy thì tất cả chỉ là một cái bẫy?” Thành bước đến, từng bước nặng trịch. “Không. Là một nghi thức. Để cậu biết – cậu thuộc về đâu.” “Thành, cậu không thể—” “Nguyên, cậu còn nhớ cậu từng hứa gì không?” – Thành nghiêng đầu, giọng trầm hẳn xuống – “Cậu nói ‘Nếu một ngày tớ không thể tự cứu mình, hãy kéo tớ ra khỏi vực.’ Vậy thì giờ… nếu cậu muốn giữ lời, hãy ở lại. Làm chiếc dây trói tớ, hoặc tớ sẽ trói cậu.” Nguyên đứng chết lặng. Tình yêu đã biến thành một thứ khác. Một dạng nghiện. Một hố sâu mà cả hai đã nhảy xuống, không đường ngoi lên nữa. “Cậu bị ám ảnh.” “Không,” – Thành đáp, mắt đỏ lên – “Tớ bị cậu nguyền rủa.” Nguyên không biết là nước mắt mình rơi từ lúc nào. Cậu không biết mình đang đau vì bị nhốt, hay vì có một phần trong cậu cũng không muốn rời đi nữa. ______________________________ Nguyên không nói gì. Suốt ngày hôm đó, cậu chỉ im lặng, quan sát. Thành vẫn đối xử dịu dàng như thể không có gì bất thường – cơm được mang vào đúng giờ, quần áo sạch đặt trên ghế, thậm chí còn có một cuốn sách yêu thích của Nguyên đặt sẵn bên đầu giường. Nhưng ổ khóa trên cửa vẫn nằm im như một sự chế nhạo. Đêm đến, Thành nằm cạnh cậu, tay choàng qua eo như thói quen. Hơi thở phả nhẹ sau gáy, ấm nóng, khiến tim Nguyên đập lệch nhịp. Cậu chờ đến khi nhịp thở ấy đều đặn. Rồi nhẹ nhàng rút khỏi vòng tay ấy. Không tiếng động. Không làm xô lệch chăn gối. Nguyên bước ra khỏi phòng, tim đập thình thịch. Cậu đã ngó thấy một chìa khóa nhỏ hôm trước, giấu sau bức tranh treo ở hành lang – có thể là khóa cửa điện, cũng có thể không. Khi tay chạm vào bức tranh... một tiếng bật lửa vang lên. “Cậu nghĩ mình lén lút giỏi lắm à?” Nguyên giật mình quay lại. Thành đứng đó, dựa vào tường, chiếc bật lửa chớp đỏ giữa bóng tối. “Cậu theo dõi tôi?” – Nguyên gằn giọng, lùi lại. “Không. Tớ biết cậu quá rõ, Nguyên à. Cậu luôn bỏ đi lúc người khác không tỉnh táo.” Nguyên siết nắm tay, giọng run lên. “Cậu không thể nhốt tôi mãi.” Thành bước đến, từng bước chậm rãi nhưng đe dọa. “Cậu sai rồi. Tớ có thể. Chỉ là tớ chưa muốn.” Rồi cậu đứng trước mặt Nguyên, ánh mắt không còn giận dữ – chỉ có một nỗi đau nghẹn ứ. “Tại sao cậu không tin… nếu rời khỏi tớ, cậu cũng sẽ không sống yên được?” Nguyên cười nhạt. “Cậu nghĩ tôi lệ thuộc vào cậu à?” Thành không trả lời. Cậu chỉ đột ngột kéo Nguyên vào lòng – siết chặt đến nghẹt thở. “Không phải vì tớ nghiện cậu,” – Thành thì thầm – “mà vì tớ biết, trong sâu thẳm, cậu cũng nghiện được yêu theo cách này. Dù nó méo mó, dù nó đau đớn, nhưng nó thật. Chỉ ở bên tớ, cậu mới dám yếu đuối, mới dám cần một người.” Nguyên muốn hét, muốn phản kháng. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, những lời nói của Thành như lưỡi dao khứa vào điều cậu vẫn cố chối bỏ. Cậu không còn là chàng trai dứt khoát như ba năm trước. Cậu là kẻ đã quay về. Tự nguyện. “Thành… thả tôi ra,” – Nguyên nói nhỏ, giọng khản đặc, “hoặc giết tôi đi.” Thành thở gấp. Ánh mắt bốc cháy. Rồi đột ngột hôn cậu – không nhẹ nhàng, không dịu dàng, mà là cắn xé, điên cuồng, đau đớn như lần cuối được chạm vào điều mình sắp đánh mất. “Không… Tớ sẽ giữ cậu lại. Cả phần xác lẫn phần hồn. Dù phải dùng đến máu.”
Con Iồn
Con Iồn
Mai mới lên sếch☺️😏
Con Iồn
Con Iồn
hoặc tỉ năm sau😏
Con Iồn
Con Iồn
Thế nhé☺️😏
Con Iồn
Con Iồn
Bai😏
_End_

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play