Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Chỉ Có Em

Chương 1 : Cô ta là ai?

17 tuổi, con người ta thật dễ rung động, chỉ cần một chi tiết bé nhỏ thôi cũng khiến trái tim bỗng trở nên bồi hồi, xao xuyến. Có vài người xa lạ vô tình bước ngang qua nhưng cũng có thể để lại những chấm cảm khó xóa trong kí ức của ai đó, là bởi vì “Có ai đi qua thương nhớ mà quên được nhau"

Bối Vy là trẻ mồ côi, từ nhỏ đã không có gia đình, lớn lên ở cô nhi viện khiến cô học được tính tự lập, luôn che giấu cảm xúc tiêu cực, bày ra những sự vui vẻ hài lòng trên gương mặt chỉ vì cô cảm thấy bản thân không xứng khiến người khác bận lòng.

Lớn lên một ít cô mới hiểu : muốn người khác yêu mình thì mình phải yêu bản thân trước tiên. Cứ như vậy cô dần dần trở lên mạnh mẽ, cũng không phụ thuộc vào ai cả.

Trước kia cô nghe nói hồi nhỏ có bà lão tốt bụng đi qua đường, thấy một đứa bé khóc lóc thảm thương bị bỏ trong bụi cây, côn trùng cắn đầy người lên đã mang vào cô nhi viện để được chăm sóc.

Bối Vy gặp Lục Minh vào năm 17 tuổi.

Ban đầu cũng là anh theo đuổi cô, bọn họ học cùng 1 trường nên thường xuyên gặp gỡ, anh cao ráo sáng sủa, đôi mắt sáng như sao, đôi môi mỏng cười rạng rỡ. Cô chẳng để ý lắm vì việc học nặng nề, áp lực học bổng và kiếm tiền luôn khiến cô không có thời gian ngắm nhìn, hưởng thụ tuổi trẻ.

Từ khi gặp anh, anh theo đuổi cô 1 năm, mua từng bó hoa tươi, mua từng bữa sáng từng hộp sữa cho cô, quan tâm lo lắng chút một, cùng cô san sẻ những chuyện vui buồn, hứa hẹn đủ điều.

Anh cũng như cô, tuy từ nhỏ có bố mẹ, nhưng bố mẹ mất sớm, anh lớn lên trong sự mất mát, thiếu thốn. 2 người đều là những đứa trẻ không có ai san sẻ kề bên, chỉ tự mình đứng lên và bước tiếp trên con đường chông gai.

Cuối cùng cô cũng mở lòng, đón nhận và gửi gắm hết những gì cô có với anh, anh cũng vậy, 2 đứa như những đứa trẻ ngỗ nghịch mới lớn, cùng nhau cố gắng, cùng nhau trưởng thành, là điểm tựa của nhau.

Sau khi học xong đại học, vào ngày lễ tốt nghiệp, Trần Minh cầm một bó hoa tươi, gương mặt vẫn sáng chói như ngày nào đến tặng và chụp ảnh với Bối Vy. Hôm nay cùng là ngày 2 người họ ra trường, bắt đầu cuộc sống mới.

Anh ngỏ lời 2 đứa về sống cùng nhau, nhưng Bối Vy không đồng ý "Anh nói gì vậy chứ, nơi em làm việc và nơi anh làm việc cách xa nhau vậy mà, ở gần nơi em thì vất vả cho anh quá"

"Anh tình nguyện mà"

"Không được, em không nỡ"

Nói xong anh cảm động ôm cô, "Anh hứa sau này nhiều tiền sẽ cho em những gì tốt nhất, em chịu thiệt thòi một chút nhé, anh sẽ liên lạc với em thường xuyên, cuối tuần sẽ cho em đi chơi thoải mái"

"Anh đừng lo" cô cười rạng rỡ.

Vài tháng đầu vẫn tốt, nhưng sau dần dần những cuộc gọi điện, những dòng tin nhắn của anh tới cô ít lại, hỏi anh thì anh giải thích rằng đợt này sếp bắt tăng ca, công việc nhiều nên không có thời gian dành cho cô.

Bối Vy nhìn lịch, ngày mai là sinh nhật anh rồi, liền xin nghỉ 1 ngày để đi qua chỗ anh, tạo bất ngờ cho anh trong ngày sinh nhật, gương mặt tràn đầy hạnh phúc.

Hôm sau vào ngày nắng đẹp, cô dậy từ sớm tới chỗ anh. Đến nơi cô tự cầm chìa khóa mở cửa, suy nghĩ chút nữa sẽ làm anh ngạc nhiên lắm đây. Cô cứ bận bịu suốt vài tiếng đồng hồ, làm 1 bàn thức ăn kèm thêm chiếc bánh ngọt đơn giản, lấy máy ra chụp lại khoảnh khắc này.

Đang định gọi cho anh thì thấy anh mở cửa, khoảnh khắc 2 người chạm mắt nhau thời gian như ngừng lại. Bối Vy mở to mắt nhìn anh như không tin nổi, anh đang tay trong tay với một người khác, 2 người họ đang nói gì đó khiến anh vui vẻ mà thơm vào má cô ta 1 cái.

Cô cầm điện thoại mà tay run run, không thể tin nổi mình vì anh mà bận bịu sớm tối, vậy mà anh lại vui vẻ bên người khác, nước mắt cứ thế tuôn ra.

"Lục Minh, cô ta là ai"

Anh nhíu mày, quay lại nhìn cô ta với vẻ mặt nịnh hót " em chờ chút anh sẽ xử lí" rồi buông tay cô ta ra, kéo tôi vào phòng đóng cửa.

"Tại sao em lại tới đây"

"Em không thể tới sao?, nhà người yêu em mà"

"Em tới phải nói trước với anh một tiếng chứ, giờ em đi về ngay đi, có việc gì chúng ta nói sau", anh vội vã giục và nói với giọng điệu khó chịu, khiến tim cô chết lặng

Cô cố nín nước mắt, nhìn anh "Anh trả lời xong em sẽ đi, cô ta là ai?"

Chưa chờ anh trả lời có một giọng nói ngoài kia vang lên "Anh yêu đã xong chưa, em đói lắm rồi"

"Honey chờ chút anh sắp xong rồi" anh nói với ra

Nghe những gì anh nói như sét đánh ngang tai, trái tim như có gì đó cứa vào khiến cô đau đớn và suy sụp

Chương 2 : Chúng ta chia tay đi

Anh vội vã, thúc giục Bối Vy rời đi, bàn tay to bóp chặt lấy bắp tay cô khiến nó đỏ ửng lên, cô kìm nén, nói với giọng như muỗi kêu

"Chúng ta chia tay đi. Còn nữa, em đã chuẩn bị quà sinh nhật cho anh ở trên bàn, đây là lần cuối cùng em đón sinh nhật cùng anh"

Nói xong cô chật vật rời đi, để lại cho anh bóng dáng ngây ngốc và khó tin, anh tức giận " Được, được lắm, cô dám chia tay tôi, tôi đây cũng không cần "

Anh bực bội, sau đó chỉnh đốn lại tâm trạng, bước qua và nhìn vào một bàn đầy thức ăn, dừng lại một giây rồi làm ngơ, lấy tài liệu quan trọng trong ngăn kéo và nắm tay cô ta, cả 2 người ra ngoài.

Trên đường về, cô nghĩ không ra chuyện từ lúc nào, mỗi bước chân nặng trĩu, cũng không biết về đế nhà bằng cách nào.

Sau khi về tới, cô nhốt mình trong phòng ngủ, nghĩ rằng có lẽ chuyện xảy ra từ khi cả hai bắt đầu không hay gần nhau nữa chăng, mỗi môi trường đều có cám dỗ riêng, chẳng qua ông trời đang thử thách chúng tôi, chỉ là mới bắt đầu mà anh đã không thể chống lại được.

Nghĩ đến đây cô thầm thở dài, tâm trạng càng nặng nề hơn, 2 mí mắt sụp xuống ngủ lúc nào không hay.

Vài ngày nhốt mình trong phòng, cô nghĩ thông suốt rồi, cô bật dậy, mấy hôm không có tâm trạng nên cô không có gì vào bụng, tụt huyết áp khiến cô chóng mặt lảo đảo, hồi lâu đỡ hơn cô vào vệ sinh ngước mắt nhìn trong gương phản chiếu một người con gái mà như chưa từng quen, tóc tai bù dù, mắt sưng húp lên, cuồng mắt thâm đen, 2 má hóp lại không còn dáng vẻ đáng yêu vài hôm trước.

Cầm lược chuốt lại bản thân, kiếm chút gì đó ăn, tâm trạng cũng khá hơn rất nhiều.

Bối Vy cũng thuộc dạng ưa nhìn, cao hơn 1m60, gương mặt trái xoan kết hợp với làn da trắng, đôi mắt to long lanh, sóng mũi cao, đôi môi hồng tự nhiên, tuy gầy nhưng vòng nào ra vòng nấy, vì điều này nên hấp dẫn không ít cặp mắt nhìn theo. Nhưng cô vẫn một lòng chung thuỷ, còn anh thì sao, cô nhếch nhẹ, cảm giác chua xót tràn ngập.

Trải qua 6 năm bên nhau, cả 2 đã thân quen tới mức hiểu tất cả mọi thứ về nhau, có phải do vậy nên mới dần dần xa cách nhau chăng?

——————

Bối Vy học ngành truyền thông nên khi cô tốt nghiệp ra trường đã làm tại công ty SC ở Bắc Kinh, lượng công việc nhiều nên cô cũng không có thời gian để nghĩ ngợi lung tung cứ thế 1 tháng trôi qua.

Công ty thông báo sắp tới tổng giám đốc sẽ được thay thế, nghe nói người đó còn trẻ mà đã được lên chức giám đốc chứng tỏ không thể khinh thường, tên Niên họ Lục. Lục Niên cao hơn 1m80 có gương mặt lạnh, môi mỏng mím và đôi mắt phượng, làn da đồng khiến anh trông càng cấm dục hơn.

Đây là công ty của bố anh, nhưng anh tự đi lên bằng chính năng lực của mình, vì vậy không có ai dám phản đối việc này.

Ngày Lục Niên nhậm chức, công ty tổ chức tiệc tại khách sạn 5 sao ở Bắc Kinh. Anh mặc đơn giản áo sơ mi quần âu đen, tuy không có nhãn hiệu nhưng chất liệu nhìn qua là biết hàng tự đặt may đắt tiền, phối với chiếc đồng hồ nam bạc, vai rộng eo thon nhìn thôi cũng hấp dẫn không ít người.

Bối Vy hôm nay mặc 1 chiếc đầm trắng cúp ngực trễ vai, phần eo phối ren chiết lại, bên dưới xoè xuống phối với chiếc túi cầm tay hình cầu, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng khiến gương mặt cô trông càng sáng bừng.

Đang sải bước vào khách sạn với tâm trạng vui vẻ thì tình cờ Lục Minh cũng đi liên hoan gần đó với đồng nghiệp. 2 người gặp lại nhau, cô nhìn hắn rồi định bỏ đi, thấy thế hắn chạy lại níu lấy tay cô, ý định dây dưa rõ ràng “ Vy Vy, tại sao lâu vậy rồi mà em không liên lạc với anh “

Cô cười nhẹ “Chúng ta chia tay rồi, anh quên rồi sao”

Lục Minh nịnh nọt “ Hôm đó em chỉ tức giận với anh nên nói vậy thôi, có đúng không, anh xin lỗi đã làm em tức giận, chúng ta quay lại được không”

Cô im lặng quan sát hắn ta, dạo này hình đôi con ngươi sáng rực của hắn khi trước đã trở lên tối tăm hơn, không biết gần 2 tháng qua hắn sống thế nào “Đúng là tôi tức giận, nhưng anh không xứng nữa rồi, buông tay” cô nhăn mày khó chịu, giật tay ra và chạy đi.

Tâm trạng vui vẻ ngày hôm nay của cô coi như hết, thay vào đó là sự thất vọng và chán ghét cực độ, cô vừa đi suy nghĩ tiếc nuối những gì đã qua, đột nhiên va phải khuôn ngực cứng rắn, hai tay theo quán tính cầm vào 2 bên eo áo, một mùi nam tính sộc thẳng vào mũi.

Không biết có phải nghe nhầm không mà cô nghe thấy tiếng cười nhẹ “Sao vậy, không lỡ buông tôi ra sao”

Chương 3 : Không nhớ anh là ai sao

Bối Vy đỏ mặt, buông tay ra và lùi lại một bước “ xin lỗi, tôi không cố ý “ rồi định chạy đi

“Không nhớ anh là ai sao?”

Cô ngước mắt lên quan sát, nhìn gương mặt có vẻ quen thuộc nhưng nghĩ không ra “Anh là…?”

Lục Niên lên tiếng với giọng không trầm thấp “Tịnh Phong, em…. ”

Chưa nói hết câu, đôi con ngươi của Bối Vy sáng rực, dang 2 tay ra ôm lấy anh “ Phong ca, đã lâu không gặp “

Anh nhếch môi cười, tim đập nhanh căng thẳng nhưng vẫn tỏ ra như không có gì “ Đúng vậy, hơn 10 năm rồi nhỉ “

Cô buông tay, tâm trạng trở lên phấn khích hơn “ Sao anh ở đây, anh cũng có việc gần đây à “

“ Ừm, hôm nay anh nhậm chức”

“ Nhậm chức sao, không phải chứ, anh nhậm chức Tổng Giám Đốc SC sao “ cô bất ngờ hỏi

“ Được không “ anh cúi người gần gương mặt cô “ Sau này xin chỉ giáo nhiều hơn “ nói rồi anh cười, đứng thẳng người lên như cũ, 2 tay đút túi quần như không có chuyện gì

“Gì chứ, anh đùa em sao, sau này sếp nhẹ nhàng với em hơn nhé hì hì “, nhìn đồng hồ thấy đã sắp muộn “em vào trước đây, gặp nhau sau nhé”

“Chờ một chút” anh lấy điện thoại ra “Cho anh xin wechat của em”

Sau khi 2 người trao đổi phương thức liên lạc xong, mỗi người một nơi, anh tham gia được nửa buổi vì có việc nên về trước.

Cô không biết rằng từ đây cuộc sống của cô sẽ có những thay đổi, duyên phận 2 người dần gắn chặt vào nhau, như những sợi mắt xích đứt rồi lại liền.

—————

Bối Vy gặp Lục Niên từ nhỏ, ở củng một cô nhi với nhau, ban đầu chỉ có cô, sau này khi cô lên 8 tuổi, vì tính cách ít nói mà không có bạn bè. Lục Niên khi đó là cậu nhóc 12 tuổi, vì bố mẹ li hôn anh ở với ông, đến khi ông mất bố mẹ cũng bỏ mặc không ai chăm lo nên đã đưa anh vào cô nhi.

Hồi bé anh đã điển trai, tính cách cũng lầm lì ít nói, đôi mắt phượng nhếch lên bất cần đời như không quan tâm thứ gì, có lẽ vì vậy hấp dẫn không ít bạn nữ.

Nhiều bạn nữ chủ động làm quen anh nhưng anh không cho ai mặt mũi, cứ im lặng rồi bỏ đi, làm bao nhiêu bạn phải khóc lóc đáng thương. Các bạn trai thấy thế không chịu nổi tính nên đã bắt nạt anh thường xuyên, anh cũng không phản kháng cứ để mặc họ đánh đập, trên người anh luôn có những vết tím to nhỏ không hết.

Nhiều lần như vậy, Bối Vy thấy thế không nhịn được nữa chạy ra ngăn cản, bị một anh lớn đẩy suýt thì ngã, may thay Lục Niên nhanh tay đỡ lấy cô. Nhưng anh lại không được may mắn như vậy, anh ngã sõng soài ra đất, bắp tay đâm vào thân cây nhọn hoắt khiến anh chảy máu dòng.

Mấy đứa nhỏ thấy vậy hốt hoảng bỏ đi, chỉ có cô lo lắng cho anh, tay chân lu bu không biết làm sao, nước mắt cứ thế lăn dài.

“Khóc gì chứ, anh không đau” Lục Niên lên tiếng

“Chảy máu nhiều như thế mà anh bảo không đau, em không tin” cô ngước mắt to tròn ngập nước nhìn anh

Có lẽ từ giây phút đó anh đã động lòng với cô chăng, lòng anh phơi phới cười ngây ngô nhìn cô, “ Chảy máu đến vậy rồi mà anh còn cười được huhu “

“ Không sao, anh không đau mà “ anh an ủi “ em đừng khóc nữa “, bàn tay bé nhỏ dơ lên xoa đầy Bối Vy.

Các cô tiến tới nhìn thấy Lục Niên bị chảy máu nhiều vậy lo lắng, kéo anh vào phòng y tế để xử lí vết thương.

Xong xuôi những đứa nhỏ kia bị trách phạt, còn anh và cô từ lúc nào đã trở thành người bạn thân thiết nhất trong những ngày ngây thơ.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play