[ĐN Tokyo Revengers] Giá Của Một Trái Tim Đã Chết
Chương 1: Đêm Không Lối Thoát
Tuyết rơi dày đặc, phủ trắng con phố vắng lặng ở Tokyo. Không một tiếng động nào ngoài tiếng gió rít qua kẽ cửa hẹp.
Mikey đứng trên mái tòa nhà bỏ hoang, áo choàng đen phủ kín người, đôi mắt vàng rực rỡ như ngọn lửa lạnh lùng trong đêm.
Đôi tai mèo đen nhô lên, không giấu nổi sự khác biệt. Bàn tay cậu cầm một con dao găm, nhọn hoắt và bóng loáng dưới ánh trăng bạc.
Bên dưới, những kẻ săn đuổi đang dần tụ họp lại, nhưng không ai dám tiến lên gần hơn.
Mikey nhếch môi – một nụ cười khinh bỉ, vô cảm.
Sano Manjiro – Mikey
Đến thì đến đi.
Giọng nói cậu như tiếng thì thầm trong cơn bão lạnh.
Sano Manjiro – Mikey
Tao không có thời gian để chơi trò mèo vờn chuột.
Một bước chân nhẹ, Mikey nhảy xuống mái nhà. Từ bóng tối, những cái bóng lướt đến, lưỡi dao chạm vào nhau trong màn đêm.
Cậu di chuyển không chút ồn ào, như bóng ma, giết chóc nhanh và dứt khoát.
Máu bắn tung tóe trên tuyết, nhưng Mikey chỉ đứng đó, bất động.
Không một lời, không một cảm xúc.
Chỉ có sự lạnh lùng đến tận xương tủy.
Khi đám người cuối cùng gục xuống, Mikey cúi đầu nhìn vết máu đỏ trên tay.
Sano Manjiro – Mikey
“Máu… chỉ là một loại mực vẽ lên mặt nạ của kẻ yếu đuối”
Nhưng trong sâu thẳm, có một phần linh hồn đang cô độc rỉ máu, không ai nhìn thấy.
Một tiếng động vang lên phía sau. Mikey xoay người chậm rãi, ánh mắt sắc lẹm như dao.
Một bóng người xuất hiện, không sợ hãi. Đó là Takemichi.
Hanagaki Takemichi
Cậu… không thể sống như thế này mãi được, Mikey.
Mikey cười lạnh, ánh mắt đầy sát khí.
Sano Manjiro – Mikey
Rốt cuộc thì… mày cũng đến.
Cậu bước về phía Takemichi, từng bước đều như một lời cảnh báo.
Sano Manjiro – Mikey
Đừng nghĩ tao là người dễ chạm vào. Nếu muốn đến gần, chuẩn bị chết.
Mikey đứng giữa bão tuyết, nhìn về phía xa xăm. một con mèo đen đơn độc trong đêm tối, vừa nguy hiểm, vừa thu hút không thể chối từ.
Chương 2: Một cỗ máy biết giết người
Tòa nhà đổ nát ở khu Shibuya chìm trong bóng tối. Không tiếng bước chân, không tiếng thở. Chỉ có mùi máu tanh lặng lẽ lan ra từ xác chết thứ mười ba.
Mikey đứng giữa đống đổ nát. Ánh trăng phản chiếu qua mắt cậu – màu vàng lạnh như kim loại chết.
Gió lùa qua áo choàng, nhưng cậu không động đậy. Không rùng mình. Không nhìn thi thể. Không lùi bước.
Chỉ còn lại tĩnh lặng tuyệt đối, như một cỗ máy vừa hoàn thành nhiệm vụ được lập trình.
“Ngươi lại giết nữa rồi, Mèo Đen.”
Một giọng nói vang lên từ bóng tối phía trên. Là Sanzu.
Hắn đứng trên lan can, ánh mắt đầy thích thú, như đang nhìn một kiệt tác đẫm máu.
Sanzu Haruchiyo
Ngươi thật hoàn hảo. Không run tay. Không tiếc thương. Không cần mệnh lệnh vẫn biết kẻ nào phải chết.
Mikey ngẩng lên nhìn, mắt không đổi sắc.
Giọng cậu không có độ cao, không có nhịp điệu, không có nhân tính.
Sano Manjiro – Mikey
Ngươi không nằm trong danh sách. Tránh ra.
Sanzu bật cười, nhảy xuống cạnh cậu, dù biết chỉ một cử động sai có thể mất mạng.
Sanzu Haruchiyo
Ngươi không sợ ta?
Mikey đáp như trả lời một câu hỏi toán học.
Sano Manjiro – Mikey
Sợ hãi là cảm xúc. Tôi không có thứ đó.
Sanzu im lặng. Lần đầu tiên, hắn cảm thấy rùng mình thật sự.
Không phải vì cái lạnh của Tokyo — mà là vì một người không còn là người đang đứng trước mặt.
Trên đỉnh toà nhà đối diện, Takemichi đang quan sát.
Cậu không nhìn thấy Mikey rõ, nhưng thứ khiến tim cậu siết lại… là ánh mắt ấy.
Hanagaki Takemichi
Cậu ấy… không giống người sống.
Hanagaki Takemichi
Cậu ấy là... cái gì vậy…?
Mikey quay người rời đi. Áo choàng khẽ bay lên, lộ ra một con chip nhỏ cấy trên gáy. biểu tượng của "Dự án CODE: NEKRO".
Một thí nghiệm thất bại. Một nhân cách bị xóa sạch.
Một cỗ máy giết người không cảm xúc…
mang hình hài của một thiên thần đã chết.
Mikey đi khuất vào đêm đen.
Trong bóng tối, một tin nhắn hiện lên trong hệ thống nội bộ:
Mục tiêu tiếp theo: Ryuguji Ken – xác nhận ủy thác. Đơn vị xử lý: Mèo Đen.
Lệnh: Không bắt sống. Không thương lượng. Chỉ tiêu diệt.
Chương 3: Người Thử Lửa Và Kẻ Không Biết Cháy
Sanzu ngồi trong văn phòng kín, ánh sáng từ màn hình phản chiếu lên mặt hắn.
Đôi mắt xanh nhạt rực lên thứ điên loạn cố hữu.
Sanzu Haruchiyo
Cái máy giết người ấy thật thú vị. Nhưng robot cũng có giới hạn, phải không?
Hắn thì thầm, như tự nói với chính mình.
Sanzu Haruchiyo
Nếu ta khiến Mikey tức giận, hắn sẽ lộ điểm yếu.
Hắn không biết rằng…
Mikey không có điểm yếu. Vì một cỗ máy không cần yếu tố đó để tồn tại.
Ba ngày sau, tại một nhà kho bỏ hoang.
Sanzu đứng giữa căn phòng lạnh, hai tay đút túi, miệng ngậm thuốc lá. Trên sàn là một thiếu niên bị trói – là người từng giúp Mikey trong quá khứ. Một cái tên nhỏ, vô danh.
Sanzu nhìn lên camera, giọng đều đều.
Sanzu Haruchiyo
Đây là bài kiểm tra. Nếu mày là cỗ máy thực sự, hãy đến. Giết hắn. Không dao động.
Hắn cười, ánh mắt như loạn trí.
Sanzu Haruchiyo
Còn nếu mày do dự… thì mày vẫn còn nhân tính, Mikey ạ.
Cánh cửa nhà kho mở ra không tiếng động.
Mikey bước vào. Không có âm thanh. Không có ánh mắt ngạc nhiên.
Chỉ có sự trống rỗng tuyệt đối bao trùm không khí.
Sanzu dợm nói, nhưng Mikey đã hành động trước.
Lưỡi dao của Mikey cắm thẳng xuống nền nhà – sát bên cổ thiếu niên kia, không lệch một ly.
Không giết. Cũng không tha.
Chỉ là… một lời cảnh cáo chết người.
Mikey bước về phía Sanzu. Không vội. Không căng thẳng. Không cảm xúc.
Cậu dừng lại trước hắn, nói giọng đều như máy.
Sano Manjiro – Mikey
Nếu muốn kiểm tra, hãy để chính mình làm vật mẫu.
Sano Manjiro – Mikey
Cảm xúc là gì?
Mikey thì thầm sát tai hắn.
Sano Manjiro – Mikey
Chỉ là một loại lỗi hệ thống mà những kẻ yếu không thể kiểm soát. Ta đã xóa nó từ lâu rồi.
Hắn nhìn thấy trong mắt Mikey… không phải lửa giận, không phải sát khí.
Mà là khoảng trống vô tận. như nhìn vào hư không, nơi con người không thể tồn tại.
Khi Mikey rời đi, hắn để lại một câu cuối cùng.
Sano Manjiro – Mikey
Ngươi không xứng để hiểu ta. Và càng không xứng để chết dưới tay ta.
Sanzu ngồi sụp xuống, run rẩy.
Hắn đã từng cười trên máu người khác…
Nhưng hôm nay, lần đầu tiên, hắn hiểu thế nào là nỗi sợ tuyệt đối.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play