Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Truyền Thuyết Tứ Đại Linh Thú.

Phần 1: Bích Liên thú. Chương 1: Văn án.

 

...----------------...

[Túc chủ đại nhân, mau tỉnh dậy.]

[Túc chủ đại nhân, người mau nói gì đi!]

[Túc chủ đại nhân, người, người đừng như vậy mà? Lên tiếng đi!]

Tống Ôn Trạch bị tiếng gọi của hệ thống kéo tỉnh, toàn thân tê rần vô lực mở mắt nhìn khung hình trước mặt, khẽ thở dài hỏi - Ta đang ở đâu đấy?

[Túc chủ đại nhân, đây là không gian hệ thống.]

[Chủ nhân, người không sao chứ?]

- Uhm~~ Ngoại trừ hơi đau đầu, toàn thân không cử động được thì cái gì cũng tốt.

[Đều tại người ham chơi, thích làm gì thì làm, cắt dứt liên kết với hệ thống. Cho chừa!]

- Ừ!

[Người, người không sao thiệt chứ? Nhìn, có chút không ổn ah?]

- Ta, không sao. - Tống Ôn Trạch khẽ mỉm cười rồi nói - Về rồi cũng tốt!

Huyền Tích toan muốn nói tiếp, thì không gian hệ thống liền vang lên tiếng tinh tinh thông báo nguy hiểm, màu đỏ tươi âm u bao quanh mọi thứ.

Rồi nó bị Tống Ôn Trạch ôm lấy, cả hai liền bị hút vào hố đen sâu thẳm cùng với mọi thứ, tiếng gào thảm thiết hòa cùng với tiếng gió rít qua lỗ tai liền xuất hiện.

Hắn đang không hiểu chuyện gì, vừa mới mở mắt liền thấy trước mặt là màn đêm đen khịt, xung quanh đều là cây cối rậm rạp che lấp hướng nhìn.

Lại cảm thấy có gì đó không đúng, nhìn xuống dưới toan muốn biết mình đang ở đâu thì...

Tay, à không là một chiếc đuôi bằng thân trắng ngay trước mặt mình, Tống Ôn Trạch càng nhìn càng thêm hoang mang.

Tống Ôn Trạch bắt đầu hoài nghi nhân sinh, hắn cư nhiên lại biến thành chân thân giao long bạch linh xà?

Hắn là Bạch xà, một trong thập đại thần thú thượng cổ.

Vì lịch kiếp thất bại suýt tàn hồn biến mất, vậy mà giờ đây lại quay trở lại vạch xuất phát, làm một con giao long bạch linh xà đang độ kiếp thành hình người.

Điều quan trọng là...

Tống Ôn Trạch đang chuẩn bị thiên kiếp, cửu kiếp hóa thân, một niệm thành tiên, một niệm tử sinh.

Giờ hắn chỉ là một con bạch linh xà, tu vi mới nghìn năm, rủi ro sẽ chết rồi hóa thành bụi rất cao.

Ngay lúc này, trên trời liền ánh lên những tia sét đen tím quấn quanh đám mây đen, mặt trăng cũng bị che khuất, những tia sét chuẩn bị đánh xuống chỗ hắn ngồi.

Tống Ôn Trạch toan muốn rời đi, bốn chân không bằng thì nó liền đánh xuống thân thể giao long một cái rồi hắn khụ một cái, lập tức miệng nôn ra một ngụm máu tươi.

Khung hình màu xanh khẽ lập lòe phát sáng, hiện lên cảnh báo màu đỏ - [Túc chủ đại nhân, hãy cố lên. Mau dùng linh lực áp chế!]

[Túc chủ đại nhân, thiên kiếp sắp qua rồi, cố gắng lên sắp hóa hình thành công rồi. ]

[.....]

Sau đó là rất nhiều lời an ủi, câu cổ vũ hắn Tống Ôn Trạch biết nếu không nhanh chóng dùng linh lực áp chế, đối kháng với cửu lôi thiên kiếp này hắn sẽ hồn phi phách tán.

Mặc dù, đây không phải lần đầu tiên độ qua thiên kiếp nhưng hắn vẫn cảm thấy hơi khó chịu, cảm giác bức bách thật không thoải mái chút nào.

Tống Ôn Trạch ngồi xếp bằng, quấn mình bảo vệ chiếc đầu nhỏ khẽ nhắm mắt chuẩn bị đối kháng, một cái rồi liên tiếp bằng tia sét đánh xuống.

Lần đầu, thổ huyết là do không đề phòng. Lần sau, trực tiếp thất kiếu chảy máu.

Hắn không cam tâm, nhưng trong hình dạng của một con giao long thì có thể làm gì, chỉ có thể cầm cự và cố gắng không bị nó đánh đến thừa sống thiếu chết.

Bên tai vang lên tiếng cổ vũ của Huyền Tích, nhưng không nhìn thấy bóng dáng nó đâu, tựa như tất cả chỉ là ảo giác của hắn.

Chỉ còn một cái, hắn ngẩng đầu nhìn trời rồi nói - Thật hết cách mà, chết thì chết thôi.

Rồi một nguồn linh lực màu xanh trắng hòa lẫn với nhau, bao quanh lấy người Tống Ôn Trạch trong hình dạng giao long, đây là tất cả linh lực trong nội đan lúc này.

Thiên kiếp vừa đánh xuống, hắn dường như không còn cảm thấy gì nữa rồi mất đi ý thức, ngả nghiêng ngã về sau lăn xuống chân đồi.

Trước khi mất đi nhận thức, hắn thấy bóng dáng một người nào đó nhìn mình hốt hoảng, lao tới muốn giữ lấy rồi tầm nhìn liền biến mất.

- Cô nương, cô nương, cẩn thận!

...----------------...

Lần nữa tỉnh dậy, trước mặt là một túp lều tranh đơn giản và trang nhã, mọi thứ không khác gì trong cổ đại.

Tống Ôn Trạch nhìn bản thân đã trở lại hình người, không chút bận tâm mà ngó nghiêng xung quanh, không thấy ai mới thở phào nhẹ nhõm rồi nói.

- Truyền thống kí ức của nguyên chủ đi!

Huyền Tích liền xuất hiện, chẳng nói chẳng rằng liền phẩy tay một cái, lập tức một tia sáng kim quang chui vào trán hắn.

Tống Ôn Trạch mất một lúc lâu mới tiêu hóa được, cẩn thận ngồi dậy nhìn nó hỏi - Linh lực mất hết rồi, nhiệm vụ lần này làm thế nào?

[Túc chủ đại nhân, người yên tâm.]

(???)

[Nhiệm vụ lần này không khó, với khả năng của người rất dễ hoàn thành.]

(Làm cái gì?)

[Nhiệm vụ chính: Báo ân, giúp nguyên chủ báo ân. Dùng cách gì cũng được, trừ lấy thân báo đáp. Thưởng: ???. Phạt: Hồn phi phách tán. ]

[Nhiệm vụ phụ: Giúp nguyên chủ tích thiện đức, đến lúc phi thăng thành tiên. Thưởng:??? Thất bại: hồn phi phách tán. ]

Tống Ôn Trạch không hiểu, tại sao mình lại ở đây còn phải giúp nguyên chủ độ qua thiên kiếp, giờ còn giúp y phi thăng thành tiên.

Báo ân không khó, nhưng không được lấy thân báo đáp thì có chút không thỏa đáng lắm, làm trâu làm ngựa kể ra cũng không được.

Hay, tìm cho tên đó một nương tử xinh đẹp đi!?

Ngay lúc này, cánh cửa đang khép chặt kia bỗng vang lên tiếng ken két rồi mở rộng ra, hắn giật mình nhìn sang liền đứng hình tại chỗ.

- Phàm Phàm?

Chương 2: Ân nhân.

...----------------...

- Phàm Phàm!?

Tống Ôn Trạch quả thật không nhìn lầm, người hôm đó xuất hiện cứu mình là cậu Thẩm Mộng Phàm mà hắn yêu, ngày đêm nhớ tới.

Trong vô thức đã lên tiếng gọi, nhưng dường như người đó không biết hắn, khẽ lắc lắc đầu nói không phải.

Y trong dáng vẻ thư sinh, nho nhã bước tới rồi hỏi - Cô nương, nàng không sao chứ? Cảm thấy trong người thế nào? Có khó chịu không?

Hắn không đáp, ánh mắt vẫn nhìn người trước mặt đến thất thần rồi bất giác giơ tay lên, chạm vào mặt đối phương lẩm bẩm gì đó.

"Giống thật!"

[Tinh~~ Phát hiện ra nhân vật mục tiêu cần kiểm tra.]

[Tinh~~ Kiểm tra hoàn tất!]

[Tên: Hoàng Dương.

Tuổi: 17

Thân phận: Tú tài, cha mẹ mất sớm, trong nhà chỉ có một huynh trưởng chưa thành thân, là thư sinh nhưng tính tình chất phát, am hiểu ngũ thư lục kinh.]

[Vì mục tiêu đã xuất hiện, đề nghị người mau báo ân.]

Tống Ôn Trạch cười, nụ cười có chút không tình nguyện nhưng đối với người trước mặt, hắn cười rất đẹp.

Hắn nói - Đa tạ công tử, ta không sao.

- Cô nương, sao tối khuya nàng lại ra sau núi vậy?

- Ta ngắm trăng thôi.

- Cô nương, sao nàng lại lăn từ trên đỉnh núi xuống?

- Ta, ta sảy chân thôi.

- Nhưng, vết thương trên người nàng, không giống như lời nàng nói, chỉ là bất cẩn sảy chân thôi sao?

- Ta, ta, ta???

- Trong núi rất nguy hiểm, sói hay thú dữ đều có, lần sau cô nương hãy cẩn thận một chút.

- Vâng!

Tống Ôn Trạch liền nhìn bộ thanh y trên người, nghi hoặc hỏi - Quần áo trên người ta, là công tử thay sao?

Y liền vẫy tay, đỏ mặt nói - Cô nương, nàng đừng hiểu lầm. Y phục trên người nàng là Tẩu tử ta thay, ta nào dám nhân lúc nàng bất tỉnh mà làm ra chuyện ô uế đó chứ.

Tống Ôn Trạch hỏi ngược lại - Tẩu tử?

- Dư Tỷ là nữ nhi nhà Má vương bên cạnh, hai nhà vốn rất thân thiết nên mới gọi như vậy. - Hoàng Dương lại tiếp - Huynh trưởng cũng đã mến mộ tỷ ấy từ lâu, hai nhà thân thiết liền hứa hôn luôn, mấy ngày nữa sẽ gả qua đây.

Hắn hỏi - Vị công tử, huynh tên gì vậy? Đây là đâu?

- Tại hạ là Hoàng Dương, huynh trưởng tên Hoàng Ngọc. - Y tiếp - Đây là bìa rừng phía tây, cách kinh thành vạn dặm.

Tống Ôn Trạch Ồ lên một tiếng, toàn thân vô lực nhìn người trước mặt mà nhíu mày, hỏi - Công tử không biết ta là ai, tại sao lại cứu? Nhớ ta gây họa cho công tử thì sao?

Hoàng Dương khẽ cười, đáp - Cứu người là chuyện thường tình, ai cần biết người mình cứu là ai chứ? Thấy chết không cứu, mới hổ thẹn với nhân tâm. Dù sao, không làm trái với bản thân, sau này ra sao thì mặc kệ.

Rồi y giơ bát thuốc nóng hổi lên, đưa cho Tống Ôn Trạch nói - Thuốc vừa sắc xong, cô nương mau uống đi.

- Sao công tử cứ gọi "Cô nương" mãi thế?

- ???

Trước vẻ nghi hoặc của Hoàng Dương, hắn nói - Ta là nam nhân mà! Ta không phải nữ tử, ta họ Bạch, tên Trạch, là một nam nhi đại trượng phu.

...----------------...

Tống Ôn Trạch uống xong, ngẩng đầu lên vẫn thấy y đứng đó cúi đầu thì có chút bi hài, nói - Công tử, ta có thể gọi huynh là Hoàng Dương ca ca không?

Hoàng Dương liền như cỗ máy thức tỉnh, giật mình nhìn lên liền bắt gặp nụ cười tuyệt đẹp của hắn, ngây người một lúc rồi sửng sốt cúi đầu xuống.

Y gật gật đầu, nói - Xin lỗi. Là ta không biết, đã nhầm lẫn.

- Không trách huynh, ta yếu ớt từ nhỏ, ai nhìn cũng nghĩ ta là "Cô nương" liễu yến đào tơ thôi.

Nghe thì có vẻ bình thản, nhưng ai mà muốn một thân nam nhi lại bị ví như một nữ tử chứ, hơn hết nhìn hắn không giống thiếu nữ nhà dân thường chút nào.

Điển hình như lúc này, dù y phục trên người có chút quê mùa nhưng mặc lên người Tống Ôn Trạch, y vẫn cảm thấy hơi xao xuyến tựa như thiên kim tiểu thư nhà quan đi lạc đường.

Khuôn mặt trái xoan, góc cạnh đẹp đến từng đường nét, chi tiết họa lên một bức tranh mỹ nhân vạn người mê.

Mày lá liễu, làn da trắng ngần, lông mi vừa cong vừa dài khẽ chớp chớp bao bọc lấy con ngươi, như đám mây đen bao quanh bảo vệ lấy những ngôi sao sáng lấp lánh.

Không thể không công nhận, người trước mặt im lặng ngồi đó thôi cũng làm người ta rung động, chẳng trách bản thân y vừa thấy liền tưởng nhầm là nữ nhân.

Tống Ôn Trạch cảm nhận được, có ánh mắt cứ lén lút nhìn mình nghiêng đầu nhìn sang, bốn mắt chạm nhau liền xấu hổ cúi đầu.

Hoàng Dương cũng vậy, biết mình lại có suy nghĩ đó đối với hắn liền lấy lý do bản thân cần ra ngoài, xoay người rời khỏi luôn.

Y vừa rời đi, hắn như biến thành một người khác nhìn theo hướng đó rồi lạnh lùng hỏi - Cốt truyện đâu? Mau truyền đi!

["Ngàn năm đợi người" là một cuốn tiểu thuyết yêu nhân, tiên ma đồng sinh. Nam chủ Diệp Lục là một Ngự Linh Sư, chuyên xuống núi bắt yêu về luyện đan, không rong ruổi tại quán rượu quanh trấn thì cũng xuất hiện ở những nơi có tin dồn yêu nhân giết người. Nữ chính Tạ Cẩn Nhiên là một trong tứ đại hung thú, thao thiết, vì chờ người mà không vào luân hồi rồi cứ tu luyện thành tiên linh chi chủ, tại Tiên sư phủ.

Rồi trong một lần bị vạn thú tập kích, nàng ta bị trọng thương mất đi kí ức hóa thành chân thân được Diệp Lục cứu, mang về chăm sóc rồi nuôi làm tiêu thị. Tạ Cẩn Nhiên sau một trận quyết chiến với yêu thú, khi sắp chết nàng bỗng nhớ lại tất cả. Hóa ra, người nàng luôn chờ đợi Liễu Hàn Xương chính là Diệp Lục kiếp này, vì hắn ta lại một lần nữa dùng toàn lực mới khiến yêu thú kia thuần phục.

Diệp Lục sau khi biết nàng chính là tiên linh chi chủ của Tiên sư phủ, hắn ta liền cắt dứt liên kết giữa hai người rồi biến mất. Lúc Tạ Cẩn Nhiên nhận ra, đi tìm thì người đã không còn thấy đâu rồi biến mất như chưa từng xuất hiện nữa, nàng hắc hóa khiến thế giới đảo lộn xoay chuyển càng khôn muốn quay ngược thời gian, nhưng tất cả đều vô ích.

Tạ Cẩn Nhiên dùng đến cả nội đan của mình, vẫn không có tác dụng rồi vô tình nhặt được cuốn bí kíp luyện thi nhân, nàng không suy nghĩ liền 7791 ngày luyện thành thi nhân rồi dùng một hồn một phách Diệp Lục, hòa làm một. Liễu Hàn Xương trong kí ức của nàng, thật sự đã quay trở lại rồi hai người sống với nhau những ngày tháng yên bình, thế là happy ending.]

(Có liên quan gì đến ta?)

[Kí chủ là một trong tứ đại linh thú, máu của người chính là vật dẫn giúp luyện hóa thi nhân Liễu Hàn Xương, bất tử sau này. ]

- ???

Tống Ôn Trạch đầu lại có ba dấu chấm hỏi, hắn vừa xuyên tới biết mình chỉ là một con bạch linh xà thì cũng chấp nhận đi, nhưng bảo bản thân sau này bị nữ chính hút máu để luyện thi nhân thì không được.

Hắn giờ phải báo ân, dựa theo kí ức của nguyên chủ với cốt truyện thì phải thêm vài năm nữa nữ chính mới tới, nên đành phải tu luyện thật tốt nâng cao tu vi mới mau thoát chết được.

Nói là làm, hắn liền khẽ cử động toan bước xuống giường thì toàn thân vô lực, khó khăn lắm mới cho chân trái xuống cả người đã thấm đẫm mồ hôi rồi.

Tống Ôn Trạch không nghĩ tới, bản thân vừa mới hóa thành hình người mà khó cử động tới vậy, liền thử cho chân chạm đất liền bước thì.....

- Ahhh~~

Hắn ngã xõng xoài trên nền đất lạnh lẽo vừa cứng vừa khó chịu, dường như cú ngã kia đã trực tiếp chạm vào vết thương mà đau thấu khẽ rên một tiếng, toàn thân vô lực không vực dậy được.

...----------------...

- Ahhh~~

Hoàng Dương bên ngoài cửa đang nói chuyện với một đại thẩm, nghe tiếng hét liền xoay người chạy vào trong thấy hắn nằm đó, lo lắng đỡ người lên.

Đại thẩm kia cũng vào theo, giúp y đỡ người kia lên rồi cẩn thận xem vết thương, thấy ngoài chảy máu thì không làm sao hết liền nói.

- Tiểu Dương, yên tâm.

-???

- Nàng ta không sao, ít vận động mạnh lại, ăn uống đầy đủ thì sẽ không sao.

- Ngã như vậy, nhìn thế nào cũng rất đau mà?

- Lần sau, đừng quá mạnh bạo, nàng còn đang bị thương không thể viên phòng.

"Viên phòng??"

Không chỉ Tống Ôn Trạch, mà Hoàng Dương cũng đỏ mặt toan giải thích thì người đã rời đi rồi, hai người trong phòng nhìn nhau đầy xấu hổ.

Y liền lên tiếng, phá tan bầu không khí ngượng ngùng lúc này - Bạch, Bạch Trạch công tử.

- Cứ gọi ta là Trạch nhi, là được rồi.

- Vậy, hình như không hay lắm.

- Tùy huynh!

- A Trạch!

Hoàng Dương hỏi tiếp - Sao lại xuống giường, đệ cần gì sao?

Hắn lắc đầu, nói không có.

Y lại tiếp - Vậy, nói xem, tại sao lại xuống giường, để làm gì?

Tống Ôn Trạch không nói một lời, đôi chân trần kia liền biến mất hóa thành một cái đuôi rắn màu trắng, khẽ ve vẩy dưới sàn nhà.

Hắn hỏi - Ta là giao long bạch linh xà, huynh.... có sợ ta không?

Dù sao, chuyện hắn không phải người sớm muộn gì bại lộ, thà sớm nói rõ ngay từ ban đầu còn hơn.

Ít nhất, Hoàng Dương trước mặt là ân nhân của nguyên chủ, giờ là ân nhân của hắn Tống Ôn Trạch không muốn dối lừa y.

Mặc kệ bên tai có vang lên tiếng chửi mắng của Huyền Tích, thì hắn vẫn làm ngơ như không hay không biết, nhìn người trước mặt đợi câu trả lời.

Thấy Hoàng Dương cứ chần trừ mãi không nói gì, ánh mắt có chút không tình nguyện Tống Ôn Trạch toan muốn rời đi, không muốn liên lụy đến y thì cổ tay liền bị ai đó nắm lấy kéo ngược trở lại giường ngồi.

- Đợi hồi phục rồi đi, cũng không muộn.

- Ta là yêu nhân đó? Huynh, cứ như thế thu nhận ta sao?

- Yêu với người, cũng chẳng khác nhau là mấy.

- Huynh ngốc thật, hay giả vờ ngốc vậy? Ta là yêu nhân, huynh không sợ ta hại huynh sao?

- Ta cứu đệ, vì đệ đang bị thương nặng, đệ nỡ lòng nào hại ân nhân là ta sao?

- ???

Hắn ngơ ngác nhìn lên, mới phát hiện hai khuôn mặt gần như sắp chạm vào nhau, chỉ vài mm nữa mũi sẽ dính lấy đối phương.

Y không để ý đến tư thế hiện tại có gì kì lạ, ấn người Tống Ôn Trạch ra sau rồi tiếp - Dù sao, cứu cũng cứu rồi, cứ nghỉ ngơi dưỡng thương vài ngày rồi nói tiếp.

- Đa tạ!

Tống Ôn Trạch nhìn y, nhìn người trước mặt vẫn không xê dịch đi đâu khẽ nghiêng đầu, chuyển tầm nhìn sang hướng khác nói - Ân cứu mạng này, nhất định một ngày nào sẽ trả.

- Ừ! - Y xoa đầu hắn, nói - Ngủ ngon.

Song khi nhận ra khoảng cách giữa hai người, Hoàng Dương liền giật mình buông tay ra rồi lùi lại hai bước, khẽ ho khụ khụ rồi ra ngoài.

Chương 3: An dưỡng.

...----------------...

Ngày hôm sau.

Tống Ôn Trạch khẽ ngồi dậy, nằm im một chỗ cả ngày khiến hắn cảm thấy vô cùng khó chịu, chân tay rã rời không còn chút sức lực nào.

Hắn muốn đi lại cho thoải mái, nhưng nghĩ tới bản thân ngày hôm qua trượt chân té ngã suýt chết, nửa muốn nửa không chần chừ một lúc lâu mới dám vén chăn lên.

Chân trái vừa chạm đất, một nguồn nhiệt lạnh lẽo vây lấy nó làm hắn không nhịn được khẽ rùng mình một cái, rụt chân lại mà ủ ấm lại trong chăn tiếp.

Trong kí ức của nguyên chủ, Tống Ôn Trạch thấy bản thân vẫn trong hình dạng tiểu bạch xà, thích nhất là cuộn tròn mình trong bão tuyết ở Tuyết Đảo.

So với nơi đó, thì nơi này chẳng khác gì ngâm mình trong làn nước mát nhưng tại sao, sau khi hóa thành hình người... cảm giác này, thật kì lạ.

Không nghĩ nữa, hắn cắn răng nhịn lại cảm giác lạnh thấu xương kia mà cẩn thận đứng dậy, cố gắng lê từng bước từng bước một như đang tập đi.

Tống Ôn Trạch đi đi lại lại trong phòng, không dám ra ngoài sợ làm phiền người khác, hay chỉ là muốn ở một mình thôi.

Hắn trước nay vẫn thế, đối với bất kì ai đều là bộ dạng lạnh lùng tránh tiếp xúc, không thích ai cũng chẳng cần bất cứ ai giúp đỡ.

Đối với Thẩm Mộng Phàm cũng thế, hay đối với Giang Thần cũng như vậy, vừa lợi dụng vừa chiếm tiện nghi rồi nương theo mà tình mê ý loạn một đời.

Nhưng đối với Mạc Tư Dật, ban đầu chỉ là vui vẻ nhất thời rồi thật lòng thật ý muốn bên cạnh y, sống một cuộc đời tự do tự tại cũng không đến nỗi nào.

Nói, chấp niệm của Tống Ôn Trạch chính là y cũng không sai, vì trải qua bao nhiêu là vi diện lớn nhỏ hắn sớm đã vô tình vô nghĩa từ lâu, đoạn tuyệt quan hệ cũng vậy, hư tình giả ý cũng thế.

So với một Thẩm Mộng Phàm, hắn vẫn mang theo một chút áy náy không biết làm sao đối với cậu, có lẽ gì thế mà Hoàng Dương có ngoại hình giống cậu mới phải gặp, cứu mạng phải báo ân nhưng không được lấy thân báo đáp.

Hoặc Tống Ôn Trạch vốn chẳng quan tâm, nhiệm vụ đặt ra chỉ để hoàn thành thôi.

Hắn mải suy nghĩ, quên mất bản thân đang tập đi không nhìn phía trước liền vấp ngã, lại thêm bộ dạng yếu đuối hiện nay đoán chừng sắp ngã như hôm qua rồi.

Ngay khi sắp chạm đất, eo liền bị ai đó vòng qua ôm lấy giữ chặt Tống Ôn Trạch mới giật mình, nghiêng người nhìn lên.

Hoàng Dương không biết đã xuất hiện ở đây khi nào, bộ dạng lo lắng cho người trước mặt hiện lên trên khuôn mặt, dường như hắn chính là tâm can bảo bối.

[Túc chủ đại nhân, người....đừng bị mê hoặc.]

...----------------...

Âm thanh hệ thống vang lên, kèm theo khung hình màu xanh lơ lửng trước mặt che khuất tầm nhìn, rung rắc cực mạnh nhưng Huyền Tích vẫn không chịu xuất hiện.

[Túc chủ đại nhân, người mau báo ân nhanh rồi đi thôi.]

(Vội vậy sao?)

[Cuộc sống mới bắt đầu, túc chủ đại nhân định cứ ở tạm đây mãi sao?]

(Mi không thích y sao?)

[Cực kì không thích, chán ghét vô cùng.]

(Y làm gì sao?)

[Người có từng nghe tới truyền thuyết "Tứ đại linh thú" chưa?]

(Mi kể?)

[Yes! Từ thuở hồng hoang, khi thiên địa chia cắt thành hai vùng trời và đất, sinh linh và cây cối bắt đầu xuất hiện rồi sinh trưởng.]

 (???)

[Tứ đại linh thú bắt đầu xuất hiện để cai quản trời và đất, cũng giống như tứ đại thần thú và tứ đại hung thú thuộc phạm vi quản lý của nó, bốn mùa luân phiên nhau.]

[Tứ đại linh thú, gồm có: Bích Liên thú ứng với mùa đông, gọi là Bạch Trạch; Hoan Hỉ thú ứng với mùa xuân, gọi là Hồng Quân; U Minh thú ứng với mùa hạ, gọi là Thanh Dương và Mặc Uyên thú ứng với mùa thu, gọi là Trường Khanh.]

[Mỗi đời, nó đều không sống quá hai vạn năm, luân phiên thay đổi không hồi kết.]

[Túc chủ đại nhân, người có muốn biết tại sao không? Nó chết vì cái gì không?]

(Vì cái gì?)

[Động tình! Nhân tâm có thể động, nhưng chân tâm thì không thể động. Một khi động tình, nó sẽ mất đi bản mệnh rồi rơi vào vòng xoáy thiện ác.]

(Nó? Mi đang nói ta sao?)

[Hoan Hỉ không thể khóc, U Minh không thể cười, Bích Liên không thể buồn và Mặc Uyên không thể giận. Như hỉ nộ ái ố của người phàm, cung bậc cảm xúc mừng, vui, buồn, giận cũng như thế.]

Tống Ôn Trạch hiểu nó đang muốn nói gì, chẳng qua là hắn không muốn phá hỏng tâm trạng của nó, bên ngoài tuy giận là vậy nhưng người thật sự quan tâm và lo lắng cho mình chỉ có mình nó.

Hắn gật gật đầu, nhìn người trước mặt một lát rồi đứng thẳng dậy, giữ khoảng cách nhất định nói - Hoàng Dương ca ca, sao giờ huynh vẫn còn ở đây?

Hoàng Dương đáp - Ta mang cơm canh đến cho đệ. Tuy lương thực ở đây không nhiều, cũng chẳng phải sơn hào hảo vị nơi trước đây đệ ở nhưng, tất cả các món ở đây đều là do Dư tỷ làm đó, rất ngon.

- Thật sao?

- Ừm! Tỷ ấy rất giỏi nấu nướng, trước đây... ưm~~?!

- Trước đây, làm sao?

- Suýt chút nữa, bị gả vào nhà Di viên ngoại, nếu không phải bị hủy dung thì...

- Hủy dung? Ai làm?

- Thiếu gia nhà Di viên ngoại, hắn vốn nổi tiếng háo sắc thích cướp đoạt dân nữ nhà lành thành kĩ nữ, không chuyện ác nào không làm. Ngày xưa theo đuổi tỷ ấy, đốt lều để dọa, ai ngờ mặt bị bỏng rồi hắn ta không thèm xuất hiện nữa.

- Quan tri huyện ở đây, không ra phân xử sao?

- Giang Châu thành này làm gì có quan tri huyện, ngay cả lính gác cổng còn chẳng có nữa mà lấy đâu người phân xử chứ?

- Vậy, đây chính là lý do huynh nửa đêm nửa hôm lên núi sao?

- Ừ!

...----------------...

"Ɲếu hôm naу

Ɲhững khổ đau là giấc mơ

Mọi tổn thương

Khi tỉnh giấc sẽ vội biến tan.

Thì nước mắt cũng sẽ chẳng rơi

Đêm từng đêm sẽ không khóc thầm

Ɲgủ thật saу rồi sáng mai

Đau thương sẽ nhòa.

Ɲếu một ngàу

Trên cuộc đời chẳng còn tôi

Thì đường đêm

Ѕẽ vắng đi ai luôn lặng lẽ.

Ɗòng thời gian trôi vẫn cứ trôi

Ta về nơi gió hoang cát bụi

Và nhiêu năm

Không ai nhắc tên ta nữa rồi.

Phải trải qua bao mưa giông bão tố

Mới hiểu ra ai уêu thương thật lòng

Hận haу уêu cũng giống như giấc mộng.

Đã hết уêu thôi buông cánh taу.

Đừng xát muối khiến đau nhói lòng

Vì bao lâu naу

Ɲhận lấу đau thương đủ rồi.

Ɲgàу xưa ta sao уêu nhau vội vàng.

Giờ trách than cũng đã quá muộn màng

Đường nhân duуên hai chúng ta

Ɲaу đã đoạn.

Không oán than ai gieo trái ngang.

Đành nhắm mắt bước qua nỗi buồn

Mặc kệ thôi

Và hãу xem như ta chưa từng."

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play